Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 57

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Lời này vừa nói ra, sắc mặt tên đó trắng rồi lại xanh, miệng cũng không dám mở ra nói thêm lời nào, lui về một góc!
Những người khác cũng ngượng ngùng ngậm miệng, quay đầu ho khan! Phụ nữ của thiếu gia Mộ Dung, cho dù là đồ bỏ đi, cũng không đến lượt bọn họ có ý nghĩ đó!
Trong lòng Ngải Tuyết căng thẳng cuối cùng buông lỏng xuống, nở nụ cười tỏ vẻ cảm kích với thủ lĩnh.
Vô lực tựa vào chỗ ngồi, trong lòng ngổn ngang cảm xúc!
Tại phi trường La Mã, Ngải Tuyết đứng ở đại sảnh nhìn kẻ đến người đi, cười khổ một tiếng.
Bọn họ bất kể là đi hay về đều có đôi có cặp, thậm chí còn có người thân, bạn bè hay người yêu vây quanh.
Còn cô đây? Bơ vơ một mình đứng ở nơi đất khách quê người, cảm giác bất lực lan rộng từng tế bào!
Một giờ sau, Ngải Tuyết hoạt động thân thể đã ૮ɦếƭ lặng nãy giờ, thở dài một hơi.
Coi như dưới chân là mảnh đất không phải tổ quốc của mình, nhưng Ngải Tuyết cô vẫn có thể sinh sống bén rễ nảy mầm ở chỗ này!
Đè nén sự khó chịu trong lòng, quyết tâm bước nhanh ra khỏi phi trường, hôm nay, cô còn phải tìm chỗ ở!
Thành phố S của Trung Quốc, đêm mưa tháng bảy bên trong quán bar, Mộ Dung Kiệt uống say khước, tự mình lẩm bẩm cái tên"Ngải Tuyết, Ngải Tuyết!"
Tử Hiên cau mày, bộ dạng của anh Kiệt như thế này làm anh rất lo lắng!
Ngải Tuyết, thật sự chủ động rời đi sao?
Mặc dù anh Kiệt nói sẽ không tìm Ngải Tuyết nhưng anh đã điều động lực lượng của Long Hổ bang tìm kiếm khắp nơi! Ngay cả chút manh mối cũng không có!
Coi như Ngải Tuyết bỏ đi. Dù thế nào đi chăng nữa vẫn không thể thoát khỏi mạng lưới truy lùng của Long Hổ bang!
Thậm chí, một dấu vết nhỏ cũng không tìm ra!
Trừ phi, có người đã sớm bày ra kế hoạch này, đưa Ngải Tuyết đi khỏi đây, hơn nữa, người này có thực lực không hề nhỏ so với anh Kiệt.
Hay là anh Kiệt sớm biết hung thủ là ai nên có phần kiêng dè không dám động vào.
Trước mắt mà nói, dám đối chọi với Long Hổ bang chỉ còn con đường ૮ɦếƭ.
Nếu vậy thì anh Kiệt không muốn tổn thương đến người đó?Mà người đó rốt cuộc là ai?
Tử Hiên híp chặt mắt lại, với ý nghĩ đó khiến anh càng thêm bất an, không thể nào!
Nếu quả thật là ông nội, anh Kiệt sẽ điên lên mất!
Tử Hiên lắc đầu, không muốn suy nghĩ vấn đề ngày một tệ hại, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Kiệt vẫn còn muốn rượu.
Vươn tay, đoạt lấy bình rượu, "Đừng uống nữa!" .
Mộ Dung Kiệt đẩy ra anh, thẹn quá hóa giận đem tất cả bình rượu trên bàn quăng xuống đất.
Tiếng thủy tinh bể liên tiếp phát ra ‘Xoảng….’ dọa những người hoang cuồng nhảy trên sàn, rối rít nhìn về phía hai người bọn họ!
Trên trán Tử Hiên chảy xuống vài vạch đen, từ khi nào anh Kiệt lại biến thành bộ dạng lếch thếch chỉ vì phụ nữ.
Trước kia không bao giờ thấy anh ấy uống say mèm như vậy!
Nhìn mọi người xung quanh lung túng ho khan"Mấy người cứ tiếp tục!" .
Âm nhạc mở lên lần nữa, trên sàn nhảy đám người đó vẫn vẫn hưng phấn với cuộc chơi còn dang dở như cũ!
Ngón tay Mộ Dung Kiệt run rẩy chỉ vào Tử Hiênn"Đừng ᴆụng vào tôi!" .
"Anh Kiệt, chúng ta về nhà, em giúp anh tìm Ngải Tuyết!"Tử Hiên đau lòng không thôi, anh lo lắng cho Ngải Tuyết không kém gì anh ấy.
Mộ Dung Kiệt nghe được hai chữ ‘Ngải Tuyết’, lập tức nhảy dựng lên nện một quyền vào sống mũi Tử Hiên.
"Không được nhắc đến tên người phụ nữ đó, anh không muốn nghe, em, em thử nói một lần nữa xem?" .
Tử Hiên lảo đảo một cái té xuống ghế sa lon, lỗ mũi trào máu tươi, nhíu chân mày lại.
"Anh điên rồi? Tỉnh lại đi, dùng IQ 220 của anh suy ngẫm xem, Ngải Tuyết có năng lực lớn bao nhiêu để thoát khỏi sự truy lùng của Long Hổ bang?" .
Tử Hiên khẽ nhướng mày, mang theo tia giận dữ rống lên cho con ma men kia ý thức lại.
Hai mắt Mộ Dung Kiệt đỏ bừng, Tử Hiên có nói gì anh đều bỏ ngoài tai.
Hiện tại, anh chỉ biết, người phụ nữ của anh đã rời bỏ anh, quyết tâm chia ly với anh!
Từ lâu cô đã có ý định ngu xuẩn đó, chỉ là thực hiện sớm hay muộn thôi, cho nên mới hỏi mình, khi cô bỏ đi anh có nhớ đến cô không!
Ha ha, giỏi, giỏi lắm. Mộ Dung Kiệt anh từ nhỏ đến lớn chưa biết đối xử dịu dàng với phụ nữ là như thế nào.
Không dễ dàng gì thật lòng thật dạ yêu thương cô, vậy mà cô chả thèm đoái hoài hay trân trọng tình cảm của anh, ngay tức khắc bỏ đi xem anh như món đồ chơi vứt đi lần thứ hai!
"Phục vụ, rượu! Rượu! Rượu !" Lúc này chỉ có rượu mới thấu hiểu được nỗi lòng của anh!
Chân mày Tử Hiên càng nhìu càng chặt. Ánh mắt sắc bén lườm nhân viên phục vụ viên, giống như đang cảnh cáo hắn"Mày dám đưa tới thử xem?" .
Phục vụ sợ đến lạnh cả sống lưng, hai người này không phải là người hắn có thể trêu chọc a, đắc tội với họ chả khác nào tuyệt đường sống của bản thân!
Sao xui xẻo đến vậy, ngày thứ nhất đi làm ᴆụng phải chuyện khó giải quyết này a!
Mộ Dung Kiệt chờ hoài không thấy ai đưa rượu đến, tức giận xốc cái bàn lên.
"Rượu của tôi đâu?Quán bar các người có thái độ phục vụ như vậy sao? Con mẹ nó dẹp tiệm đi" .
Những lời này tác động rất lớn đến nhân viên ở đây, không lâu sau một chai rượu đắt tiền được đem tới.
Tử Hiên thực nhức đầu vuốt trán, sau đó đánh vào ót của Mộ Dung Kiệt, động tác gọn gàng dứt khoát!
Hai mắt Mộ Dung Kiệt tối sầm gục vào vai Tử Hiên, tên phục vụ lúc nãy mang rượu tới, hai chân đều run cầm cập!
Má ơi, thật kinh khủng!
Tử Hiên đưa anh ra khỏi quán bar trở về nhà, ném anh lên giường đắp chăn xong mới thư giãn một hồi!
"Tử Hiên, cháu đang ở đâu?" Thình lình có âm thanh vang lên khiến Tử Hiên giật mình, là tiếng nói của ông nội.
Bật công tắc đèn, trong nháy mắt cả căn phòng sáng như ban ngày!
"Ông nội trở về khi nào sao không nói trước một tiếng, để cháu đi đón Lão Phật Gia nha!"Tử Hiên cợt nhã nói.
Nhưng trong lòng anh không có sự mừng rỡ nào, Ngải Tuyết mới vừa rời đi, ông lập tức trở về, không thể trùng hợp đến vậy, chẳng lẽ suy đoán của mình là đúng?
"Ha ha, các cháu bận bịu đủ việc, lão già đây không muốn làm phiền, hơn nữa, hộ vệ bên cạnh ông nhiều như vậy, có chuyện gì bọn họ cũng xử lý thay ông. Các cháu không cần lo lắng đến lão già này" . Ông cụ Mộ Dung cười nhạt.
Tử Hiên ngẩng đầu nhìn lướt qua đám thủ hạ, đây là tinh anh đặc biệt được anh Kiệt phái đến bảo vệ an toàn tuyệt đối cho ông nội!
Tử Hiên rũ mắt xuống, mỉm cười nhìn ông cụ.
"Ông nội gần đây nên cẩn thận một tí là tốt nhất, chị dâu biến mất, anh Kiệt liền trở thành con báo muốn Gi*t người khắp nơi!" .
Ông cụ Mộ Dung giả vờ như không biết chuyện gì"Cháu nói nha đầu Ngải Tuyết kia không thấy nữa?"
Tử Hiên gật đầu "Đúng vậy, chỉ để lại tờ giấy rời đi, nói là mình không xứng với anh Kiệt!" Ngẩng đầu quan sát sắc mặt ông cụ.
Ông cụ Mộ Dung ho khụ khụ, che giấu chột dạ trong lòng giả bộ hốt hoảng"Cũng đúng, không thể sanh con đã là không còn tư cách gì làm con dâu nhà Mộ Dung chúng ta!".
Tử Hiên cả kinh, Ngải Tuyết không thể mang thai? Không phải mới vừa sảy thai thôi sao? Làm thế nào không thể sinh con nữa?
Ông cụ Mộ Dung nhìn ra sự nghi hoặc của Tử Hiên, nói tiếp"țử çɥñğ mỏng như vậy, sảy thai lần thứ nhất liền mất đi thiên chức làm mẹ, nên cả chức con dâu nhà Mộ Dung cảm thấy cũng không xứng là phải!"
Nhịp tim Tử Hiên ngừng đập nửa nhịp, sự thật là thế nào? Đáng ૮ɦếƭ, tin tức quan trọng nhưng anh lại là người biết trễ nhất?
Đôi mắt xếch híp lại càng thêm hung ác, tay nắm thật chặt, "Thì ra ông nội cũng biết! Ha ha, ông biết còn rõ ràng hơn cả con thì phải !"
Ông cụ Mộ Dung tức giận cắn lưỡi mình vì sao lại nói nhiều như vậy, cười ngượng ngùng nói"Mặc dù ông đi Hawai, nhưng chuyện trong nhà ông nắm rõ trong lòng bàn tay!" .
Tử Hiên hiểu rõ ý tứ này, hoá ra là như vậy.
Theo phỏng đoán của anh thì ông cụ vốn không thích Ngải Tuyết, điều này, ông từng nói qua với anh, nay mượn chuyện sanh non không thể mang thai nữa để ép buộc Ngải Tuyết.
Sau đó, tạo ra hiện trường giả để anh Kiệt tưởng rằng Ngải Tuyết thật lòng muốn bỏ đi, từ đó đưa cô rời khỏi không còn quan hệ với nhà Mộ Dung.
Tử Hiên nhếch miệng, tròng mắt lộ ra mấy phần suy nghĩ sâu xa, quan sát biểu hiện của ông cụ, "Ông nội thực có lòng nha!" .
Nước trà mới vừa vào miệng đều phun ra hết, kinh ngạc nhìn Tử Hiên! ! !
Mặt ông cụ tối sầm:"Tử Hiên, có chuyện gì? Ông không hiểu ý của cháu!"
Tử Hiên cười nhạt"Ông nội, ý con chỉ muốn khen ông đi chơi ở Hawai nhưng vẫn tận tình giúp anh Kiệt giải quyết mọi phiền toái ở Trung Quốc, thật là tốt bụng mà!"
Ông cụ Mộ Dung cảm thấy chột dạ, tay chân luống cuống, ho khụ khụ"Chuyện này, thời gian không còn sớm, ông lên lầu nghỉ ngơi trước! ! !" .
Tử Hiên gật đầu, mới vừa đi được hai bước sực nhớ ra một chuyện "Ông nội, ngày mai con trở về La Mã rồi, nói trước với ông một tiếng! ! !" .
Ông cụ Mộ Dung gật đầu, "Ừ, cha cháu thúc giục cháu không thôi, ông cũng muốn cháu ở đây lâu, cứ về đó khi nào muốn trở lại thì trở lại! ! !" .
Khóe miệng Tử Hiên thoáng hiện nét mỉm cười"Tất nhiên, cháu sẽ quay lại đây sớm, ông nội ngủ ngon! ! !"
"Ngủ ngon! ! !" .
Italy La Mã
Ngải Tuyết kéo chiếc vali trên đường, vừa đi vừa gọi điện thoại.
"Này, xin hỏi nhà bác ở chỗ nào?Đúng, tôi đang ở trong nội thành, à, bác tới đón tôi sao? Tốt, vậy làm phiền bác một chuyến!" .
Cúp điện thoại, Ngải Tuyết thở dài ra hơi, tìm lâu như vậy, cuối cùng tìm được cái ghế bên vệ đường.
Là người gốc Hoa, là đồng bào ! ! !
Nhìn tấm thẻ vàng trong tay, nếu cắt đứt quan hệ với nhà Mộ Dung, sao có thể dùng tiền bạc của nhà anh? ?
Đầu Ngải Tuyết nhức bưng bưng muốn quanh vòng vòng, trong tâm cảm thấy đau đớn, cô nhớ Kiệt.
Mới xa nhau có một ngày, cứ như một thế kỷ.
Bóng dáng của anh cứ luẩn quẩn trong đầu cô, có đào bới cỡ nào cũng không xóa được! !
Vốn là nghĩ tìm cơ hội rời đi, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy thực sự ngoài ý muốn! Lần cuối cùng gặp mặt không có sự chung ᴆụng nào chỉ toàn tiếng cãi nhau.
Không biết bây giờ anh làm gì? Có phải không thấy mình lập tức đi tìm tứ tung cả lên.
Bĩu môi, trong lòng đau đớn thế nào cũng không vơi đi, thật sự rất nhớ anh.
"Ngải Tuyết ?" Có người vỗ vai Ngải Tuyết làm cô hồi hồn, tiếng nói vang bên tai cắt đứt dòng suy tư của cô.
Ngải Tuyết quay đầu lại, thấy cô gái mặc chiếc đầm tím, trông rất xinh đẹp nhìn cô mỉm cười!
Sửng sốt một chút, ngay sau đó mỉm cười"Thang Tiệp? ? ?" .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc