Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 55

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Sáng sớm, Ngải Tuyết không chút sức lực nằm lỳ ở trên giường,
Ngược lại Mộ Dung Kiệt thì tràn đầy sức sống sau một đêm ăn no, mặc tây trang chỉnh tề, mắt liếc Ngải Tuyết đờ đẫn trên giường.
Chậm rãi đi tới bên giường, đặt lên cánh môi anh đào của cô một nụ hôn ngọt ngào!
Nha đầu này quá hấp dẫn quá mê người khiến anh thật không muốn rời giường chút nào!
"Bà xã, có muốn rời giường không?"
Ngải Tuyết lè lưỡi lắc đầu, cô cảm thấy ớn lạnh với lời anh nói, lấy chăn đắp kín đầu, không hề nhúc nhích!!
Mộ Dung Kiệt thấy thế, khóe miệng mở ra tạo thành vòng tròn, cúi người lăn thân thể cô vài vòng trong chăn.
Xác định chăn bao bọc cô kĩ càng rồi mới ôm lên bước đi ra ngoài, vì tối qua quần áo của cô bị anh xé nát nên đành đắp chăn thay vậy!
Ngải Tuyết cảm giác có cái gì đó không đúng, đầu từ trong chăn thò ra.
Chỉ thấy Mộ Dung Kiệt ôm mình ra khỏi phòng với bộ dạng như một xác ướp, tất cả thủ hạ ở ngoài đều kinh ngạc miệng há to hết cỡ.
Ngải Tuyết nhanh chóng đem đầu chui vào chăn, hận không thể cắn lưỡi của mình để ૮ɦếƭ ngay lúc này!
Nổi điên sao, phải hình dung tâm trạng của cô vào giờ phút này như thế nào!
Lần đầu tiên quan hệ với anh, sao cô không nhìn rõ người đàn ông này lại phúc hắc đến như vậy!
Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết lúng túng, quả thật muốn huơ tay múa chân ăn mừng!
Ôm cô vào trong xe, đưa tay vỗ đầu nhỏ của cô"Bảo bối ngốc, mau ra đây, không sợ ngộp ૮ɦếƭ sao?".
Ngải Tuyết len lén đưa hai mắt ra, cảnh giác nhìn chung quanh một lượt, xác định không có ai rồi lập tức bật dậy!
Hai mắt mở thật to hận không thể dùng ánh mắt này Gi*t ૮ɦếƭ tên vô lại ở đối diện!
"Mộ Dung Kiệt, anh biết anh đã làm gì không? Sao anh có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy?" Cuối cùng Ngải Tuyết cũng bùng nổ gào thét ầm ỹ cả xe, thật là mất mặt, hức hức. . . . . .
Mộ Dung Kiệt nhíu mày nhìn con nhím đang xù lông bên cạnh, hai tay nắm đầu của cô đặt lên đùi mình, gắt gao kiềm chế cái miệng nhỏ nhắn không ngừng la hét của cô.
"Cô gái ngốc này, em muốn ૮ɦếƭ sao!" .
Ngải Tuyết tức giận muốn xuống xe, nhưng quanh thân chỉ bọc một chiếc chăn mỏng, muốn đi trong tình trạng này cũng khó khăn nên làm sao đây?
Mộ Dung Kiệt hiểu rõ Ngải Tuyết không thể làm gì hơn ngoài cầu cứu anh, ý thức được điều này càng làm anh muốn lưu manh với cô hơn, trong lòng thực cảm ơn chiếc chăn này!
Ngải Tuyết không đành lòng nháy mắt tỏ vẻ đáng thương, chỉ hy vọng lúc này anh có thể đàng hoàng một chút! !
Tâm tình Mộ Dung Kiệt trở nên ngọt ngào, giống như ăn phải mật ong! !
Véo da thịt trắng nõn của cô một cái, rút tay về nghiêm túc lái xe.
Có điều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phính hồng thật lòng không thể kìm nén được Dụς ∀ọηg! !
Trong lòng Ngải Tuyết căng thẳng cực độ rốt cuộc cũng được thả lỏng! Thở ra một hơi, xụt xịt lỗ mũi, hai mắt sáng lên khi nhìn thấy con đường phía trước là khu mua sắm.
Méo miệng, "Mua quần áo cho em! ! !"
Mộ Dung Kiệt bĩu môi, dừng xe ở ven đường, hôn lên trán cô rồi mới rời đi.
"Ngoan, chờ anh quay lại!" .
Gương mặt Ngải Tuyết ngớ ngẩn ngồi thừ người trong xe, đợi mãi cuối cùng cũng hết kiên nhẫn thân thể trong chăn bắt đầu nhúc nhích!
"Thật chán, chán quá đi!"Trong lòng khẽ dâng lên một chút chua xót.
Tình cảnh bây giờ thật ngọt ngào! Ngọt ngào đến mức làm cho cô không muốn suy nghĩ đến việc rời đi nữa! Một chút cũng không có.
Chép chép miệng, nha đầu Giản Mộng kia, từ hôm đến thăm cô đến giờ, một cú điện thoại cũng không gọi cho cô.
Xem ra, chuyện mình nhờ quá khó khăn với cô ấy, đành phải tự nghĩ cách thôi!
"Bảo bối, mau thay đi!" Mộ Dung Kiệtđưa chiếc đầm màu vàng nhạttrong taycho Ngải Tuyết!
Ngải Tuyết bọc chăn, mắt híp lại lườm anh một cái"Anh đi ra ngoài!" .
Mộ Dung Kiệt nhíu mày"Sao anh phải ra ngoài, thay quần áo còn phải thay sau lưng anh?" .
Ngải Tuyết chu mỏ"Đi ra ngoài không!" .
Mộ Dung Kiệt cảm thấy mất hứng, nhìn chằm chằm cô"Không đi, cơ thể của em từ trong ra ngoài có chỗ nào mà anh chưa từng thấy qua, không biết em còn xấu hổ cái gì?" .
Ngải Tuyết ngồi thừ ở trên ghế, bất đắc dĩ quay đầu nhìn ra kính.
Được, anh là tên lưu manh, vô lại! ! ! Cô có chống đối cũng như công dã tràng thôi.
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt như lửa đốt, Ngải Tuyết chậm rãi thay quần áo xong, hé miệng cười yếu ớt!
Mộ Dung Kiệt gõ vào trán cô, "Nha đầu ngốc, em thật là biết cách giày xéo!" .
Ngải Tuyết le lưỡi, cố ý không để câu nói kiavào tai!
Nghiêng đầu len lén nhìn Mộ Dung Kiệt lái xe. Mím môi.
Muốn rời đi! Thật sự không được! Không làm được!
Cố đè nén đau xót trong lòng, cười nhạt"Kiệt, nếu như có một ngày em không còn bên cạnh anh nữa, anh có nhớ tới em không dù chỉ một chút khồn?" .Mới vừa hỏi xong cô liền hối hận.
Có được câu trả lời thì thế nào?
Nếu như đáp án dĩ nhiên là ‘nhớ’, nếu như vậy thì sao? Miễn cưỡng rời đi, sẽ vui mừng sao?
Nếu như đáp án ngược lại, mình lại muốn như vậy? Nhất định sẽ thất vọng, sẽ đau lòng sao?
Mộ Dung Kiệt chợt đạp thắng xe, hai mắt kiên quyết nhìn chằm chằm cô.
"Rời đi? Em muốn rời khỏi anh?" .
Ngải Tuyết hận không thể cắn một phát thật mạnh vào lưỡi mình, vội vàng phủ nhận"Không, không phải, em chỉ tùy tiện hỏi một chút! Ha ha." .
Mộ Dung Kiệt cảnh giác quan sát Ngải Tuyết, khởi động xe lần nữa.
Có điều một đường sắc mặt của anh không được tốt lắm.
Chợt, Mộ Dung Kiệt hung hăng nện một quyền vào tay lái, đáng ૮ɦếƭ, mới vừa rồi Ngải Tuyết hỏi như vậy là có ý gì.
Tim của anh trong tích tắc cứ như vậy mà thấp thỏm lo sợ, cô muốn rời đi?
Ngải Tuyết sợ tới mức vội quay lại, này, đây là thế nào?Sao đột nhiên phát giận dữ vậy?
‘Kiệt, anh không sao chớ?" Ngải Tuyết run rẩy hỏi.
Đôi mắt Mộ Dung Kiệt phun lửa, nhấn ga một mạch chạy về nhà!
Đến nhà, mở cửa xe ra lập tức cõng Ngải Tuyết lên lưng, không quan tâm đến tiếng thét chói tai của cô và Tử Hiên, Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan kinh ngạc không biết chuyện gì đã xảy ra làm anh ta giận đùng đùng như vậy, kịp thời phản ứng chạy nhanh đuổi theo lên lầu!
Một tay ném cô lên giường như ném bao cát, vô cùng trịnh trọng nói cho cô biết"Ngải Tuyết, em nghe cho kỹ, từ nay hãy dẹp cái ý tưởng rời khỏi anh đi, không được nghĩ đến nữa, anh xem thử em dám bỏ đi không!" .
Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn lửa giận xông lên não của Mộ Dung Kiệt.
Rõ ràng anh nói chuyện rất bá đạo cứ như ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô đi vào khuôn phép, thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất ngọt ngào, có khi lại đành lòng chấp nhận chịu anh ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ như vậy! Một nụ cười trên khóe miệng!
Mộ Dung Kiệt nhìn cô chằm chằm, đi tới đi lui trong phòng.
Đáng ૮ɦếƭ, cô còn dám cười?
"Ngải Tuyết, anh nói chuyện buồn cười lắm sao? Em dám cười một lần nữa coi?"Lúc này Mộ Dung Kiệt như muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô.Cô thật biết ђàภђ ђạ anh mà.
Vẻ mặt Ngải Tuyết nghiêm túc, chu mỏ"Anh cần gì phải nổi giận như thế? Người ta chỉ hỏi thử thôi chứ có bỏ đi đâu."
Mộ Dung Kiệt xụ mặt xuống bởi vì câu trả lời của cô"Em muốn bỏ đi lần nữa sao mà hỏi thử như thế? Ngải Tuyết, em không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của anh!" .
"Em có gan làm thử xem, Mộ Dung Kiệt anh nhất định bắt được em dù cho chân trời góc biển, lúc đó mỗi ngày em nên cầu nguyện không bị anh tìm ra, nếu không, hậu quả em gánh không nổi đâu!"
Mộ Dung Kiệt nói rất nghiêm túc! Nghĩ đến một ngày Ngải Tuyết không còn tồn tại trong cuộc sống của mình, trong lòng rất khó chịu như mất đi mục tiêu sống, anh cảm thấy, anh nhất định sẽ nổi điên!
Sắc mặt Ngải Tuyết càng thay đổi, có chút ưu thương nhìn Mộ Dung Kiệt.
Hồi lâu"Em không thể sanh con nữa, anh cũng muốn giữ em bên cạnh sao?" .
Mộ Dung Kiệt ngẩn người, quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn Ngải Tuyết"Đúng, anh muốn như thế, bất kể em có thể sinh con cho anh hay không, Mộ Dung Kiệt anh đời này kiếp này chỉ cần Ngải Tuyết!" ,
"Cho nên em không được suy nghĩ bỏ anh, một chút cũng không được, anh sẽ cắt đứt trong suy nghĩ của em, không để cho nó sinh trưởng!" .
"Làm phụ nữ của Mộ Dung Kiệt anh, em phải chuẩn bị một tâm lý thật tốt." .
"Em đã thành công làm phụ nữ của anh, em phải có nhận thức, nếu như không thể sanh con, đó cũng là do Mộ Dung Kiệt anh gây ra, cho dù có như thế nào cũng kề vai sát cánh bên cạnh anh, nếu có ngày anh không để ý đến em nữa, em cũng phải dính lấy anh, muốn rời đi cũng không được!"
Ngải Tuyết bĩu môi"Em không phải không biết xấu hổ! Ngay cả anh bỏ rơi em, em còn phải níu kéo lại sao. Đó là chuyện của những người mặt dày mới làm được!" .
Mộ Dung Kiệt tức muốn điên lên được, đầu của người phụ nữ này là khúc gỗ sao?
Nói nửa ngày cũng không vào trọng điểm!
Đầu anh cụng vào trán cô:"Nha đầu ngốc, ý của anh là bất kể em có thể sanh con hay không, em đều là người phụ nữ của riêng Mộ Dung Kiệt anh, em không được rời khỏi cuộc sống của anh vì vậy hãy chôn cái suy nghĩ đó đi!"
"Em nghe có hiểu lời anh nói không! ! !" Lời nói vừa dứt, Mộ Dung Kiệt hắng giọng rống to!
Ngải Tuyết che lỗ tai lại, chân mày nhíu thật sâu! Toàn bộ biệt thự toàn tiếng rống giận của Mộ Dung Kiệt.
Thủy Nhan hoảng sợ tới mức thức ăn đang nhai trong miệng cũng rớt ra ngoài.
"Xong rồi, tiêu rồi, khẳng định Ngải Tuyết lại chọc giận Mộ Dung Kiệt."Thủy Nhan thực lo lắng thay cho Ngải Tuyết.
Tử Hiên nhướng mày liếc nhìn lên lầu, Ngải Tuyết sẽ không có chuyện gì chứ?
Tròng lòng vẫn không yên tâm, buông trò chơi trong tay, bước nhanh lên lầu!
Gõ cửa phòng "Anh Kiệt, em có chuyện cần nói với anh!" .
Vẻ mặt Ngải Tuyết tỏ ra vô tội nhìn Mộ Dung Kiệt, "Tử Hiên đang gọi anh đấy!" .
Mộ Dung Kiệt lườm cô"Đàng hoàng một chút, anh nhanh chóng quay lại đó!" .
Thấy Mộ Dung Kiệt đi ra ngoài, cuối cùng Ngải Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm! Người đàn ông quá ngang ngược!
"Chuyện gì!"Sắc mặt Mộ Dung Kiệt không tốt lắm, giọng điệu cứng rắn.
Tử Hiên ngượng ngùng sờ chóp mũi"Ngay mốt, em muốn trở về La Mã, nên tới nói với anh một tiếng thôi!" .
Mộ Dung Kiệt nhét hai tay vào túi quần "Sao đi vội vậy?" .
Tử Hiên bất đắc dĩ nhún nhún vai"Lão gia nhà em tình tính thế nào không phải anh không biết, đột nhiên kêu em trở về, cũng không biết vì chuyện gì!" .
Mộ Dung Kiệt cho Tử Hiên một ánh mắt thương hại, rót một ly instant coffee chậm rãi uống.
Từ Hiên nhìn phòng của Ngải Tuyết "Anh và chị dâu……? ? ?" .
"Không có gì, nha đầu đó thiếu dạy dỗ!"Mộ Dung Kiệt bĩu môi.
Tử Hiên thở dài "Cô ấy là cô gái tốt, chớ hù dọa người ta chạy mất!" .
Mộ Dung Kiệt nhìn Tử Hiên cứ như nhìn thấy quái vật, "Ơ, lời này thật không giống là lời củacậu Quý nên nói a!" .
Tử Hiên tức giận trợn mắt nhìn anh, ngồi xụi lơ trên ghế sofa, bộ dáng lười biếngkhông nhìn ra tâm tình của anh ta!
Trong lòng của anh quả thực có chút không dễ chịu, thật vất vả mới biết ‘yêu’ ra sao, nhưng chữ ‘yêu’ đó lại nhắm trúng vào người chị dâu.
Cười khổ ra tiếng, đây nhất định là trời cao trừng phạt anh mà, ai kêu anh luôn xem phụ nữ như đồ chơi làm gì! Thích thì chơi đùa, không thích thì ném đi.
Chính mình nên trở về La Mã là tốt nhất, tránh cho mình có lúc kìm lòng không đậu làm ra chuyện mất tình anh em, mặc dù anh nhận thức rất rõ tuyệt đối không bao giờ có ý nghĩ muốn chen chân vào tình yêu của anh Kiệt.
Yêu thì thế nào? Chỉ cần là phụ nữ của anh Kiệt, anh càng phải giúp anh Kiệt bảo vệ cô ta nhiều hơn!
Mộ Dung Kiệt đứng lên, liếc mắt nhàn nhạt nhìn Tử Hiên đang ngẩn người ngồi bên kia.
"Hai ngày này cứ vui chơi thoải mái đi, ngày mốt anh tiễn em đi!" Nói xong vội vàng lên lầu, anh còn phải giải quyết con mèo nhỏ đó!
Đến cửa phòng, lắc lắc tay cầm cửa nhưng mở không ra, đáng ૮ɦếƭ, nha đầu đó cả gan dám khóa trái cửa!
"Ngải Tuyết, mở cửa!"
Không có phản ứng, tiếp tục gõ"Mở cửa, Ngải Tuyết, em mở cửa cho anh! Mở cửa nhanh lên!"
Vẫn không có phản ứng.
Lần này cơn giận Mộ Dung Kiệt bốc lên đến đỉnh đầu, ૮ɦếƭ tiệt, nha đầu này muốn tạo phản!
Hai ba lượt, cửa phòng bị Mộ Dung Kiệt đá văng.
Không có ai, cư nhiên không một bóng người! Tâm trí Mộ Dung Kiệt bắt đầu hốt hoảng, vội vàng đẩy cửa phòng tắm ra, vẫn không có người.
Đáng ૮ɦếƭ, cô ấy đâu?Không thấy?
Mộ Dung Kiệt đi tìm một lần trong phòng, chợt phát hiện cửa sổ mở rộng ra.
Vội vàng chạy tới xem, cái gì cũng không có, trên bệ cửa sổ để lại một dấu chân size cỡ 37, là của Ngải Tuyết!
Trái tim Mộ Dung Kiệt chợt ngừng đập nửa nhịp, không dám tin nhìn chằm chằm dấu chân kia!
"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?" Tử Hiên, Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan nghe tiếng chạy lên, đi theo sau là người hầu, quản gia!
Chỉ thấy Mộ Dung Kiệt cặp mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn bệ cửa sổ không chớp mắt!"Ngải Tuyết, không thấy nửa!" .
"Tìm cho tôi, mau!" . Anh chỉ đi xuống có một lát, sao lại không thấy, anh không tin nha đầu đó có bản lãnh nhảy từ trên cửa sổ xuống dưới đó!
"Hiện tại chắc cô ấy vẫn chưa đi xa, tất cả mau đi tìm cho tôi!"Mộ Dung Kiệt điên cuồng hét lên, cứ như muốn hủy diệt cả tòa biệt thự này để lôi cô ra.
"Đây là cái gì?" Thủy Nhan sợ hãi kêu, là một tờ giấy! Một dòng chữ hiện trên màn hình vi tính.
Mộ Dung Kiệt xông tới đoạt xem:
“Kiệt, em đi, anh không cần tìm em! Em không xứng với anh!”
Chỉ có mấy chữ thôi, thật sự cô đã đi, cư nhiên rời đi, không nói tiếng nào.
Mới vừa rồi những lời anh nói với cô một chữ cũng không lọt vào taicô có phải không?
Nói với cô nhiều như vậy, cuối cùng cũng lựa chọn bỏ đi.
Đáng ૮ɦếƭ, cô đủ lông đủ cánh rồi nên cả gan bỏ ngoài tai lời anh cảnh cáo đi khỏi chỗ này!
Rất tốt, anh nói rồi, nếu cô có gan dám đi, cũng nên có gan gánh chịu tất cả hậu quả.
Mộ Dung Kiệt tức giận đến toàn thân phát run, hai mắt đỏ ngầu, tựa như chỉ cần thêm kích động nào nữa sẽ trở thành con báo cắn ૮ɦếƭ người!
Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan cũng không chịu nổi trước cơn giận của người đàn ông này vô thức lùi đến vách tường, lúc này Mộ Dung Kiệt chả khác gì Diêm Vương có khi lại hơn cả Diêm Vương!
Trong lòng Tử Hiên trầm xuống, riêng anh nãy giờ vẫn không lên tiếng coi như đang suy nghĩ, tỉnh táo hơn Mộ Dung Kiệt.
"Chị dâu rời đi không thể nào chỉ để lại tờ giấy đơn sơ như vậy? Cô ấy có thể tự tay viết nha?"
"Có khi nào đã xảy ra chuyện gì?"Lòng Tử Hiên vừa suy nghĩ, lời vừa cất lên!
Mộ Dung Kiệt cười lạnh"Trên địa bàn của tôi, ai dám làm loạn, " đúng như vậy, kể cả Lãnh Băng không có ở đây bảo vệ!
"Nhưng mà tại sao chị dâu phải đi, hơn nữa, cô ấy cũng không có gan nhảy từ trên cửa sổ xuống dưới a!"Tử Hiên không thể tin được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc