Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 48

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Ngải Tuyết lúc nào cũng lo lắng không yên.
Có mấy người lái xe đến sân vườn, vẻ ngoài của họ rất khác nhau, người xăm rắn, người xăm rồng.
Ngải Tuyết nhìn đám người lẫn lộn này, khẽ cau mày, trong lòng dâng lên một hồi bất an.
Thủy Nhan nhìn qua bọn họ, rồi tâm tình hưng phấn vui vẻ trở lại chuẩn bị đi nướng thịt.
Vẫy vẫy đầu, nghĩ thầm hôm nay là một ngày thật tốt biết bao, rất thích hợp để dã ngoại như thế này.
"Oa, thơm quá a!" Thủy Nhan chảy nước miếng ròng ròng.
"Em muốn ăn, nhanh lên một chút không được sao!" Lam Tịch Ảnh hận không thể đem hết đống đồ nướng trên vĩ bỏ vào miệng một lần.
"Chị dâu, cho chị này!" Tử Hiên đã nướng chín một miếng thịt đưa cho Ngải Tuyết.
"Em cũng muốn vậy! Sao anh lại cho Tiểu Tuyết trước" Lam Tịch Ảnh cong môi đỏ mọng lên làm nũng.
Ngải Tuyết lúng túng cười đưa cho cô.
"Tôi chưa đói, cô ăn trước đi!"
"Thật sao? Vậy em không khách sáo ăn trước vậy!" Lam Tịch Ảnh đưa chén qua muốn nhận, lại bị Tử Hiên đánh một cái.
"Ai bảo em không khách sáo, em có thể khách sáo một chút được không?" Tử Hiên tức giận nhìn cô, Lam Tịch Ảnh sợ quá liền cúi đầu, mím môi.
Trước tình huống như vậy, làm Ngải Tuyết tiến không được mà lùi cũng không xong.
Không thể làm gì khác hơn là đem miếng thịt bỏ vào miệng, im lặng không lên tiếng.
"Ừ, tôi vừa nướng xong, Tiểu Ảnh, cho cô nè?" Thủy Nhan nhìn thấy vậy, vội vàng đem miếng thịt vừa nướng xong cho Lam Tịch Ảnh.
"Cám ơn!" Lam Tịch Ảnh nhận lấy thức ăn từ Thủy Nhan, trong lòng có chút mất mác, nhưng mà cô chỉ muốn Tử Hiên nướng cho ăn thôi.
Ngải Tuyết ăn được một chút, liền lôi kéo Thủy Nhan vào nhà vệ sinh.
"Tiểu Tuyết, cậu nói xem, Tiểu Ảnh và Tử Hiên hai người thật sự là yêu nhau sao?" Đi vệ sinh xong, hai người vừa rửa tay vừa trò chuyện.
Ngải Tuyết bất đắc dĩ thở dài, nói cuộc đối thoại đêm đó giữa Tử Hiên và Mộ Dung Kiệt cho Thủy Nhan nghe.
"Cậu nói Tử Hiên một tuần là đổi một người phụ nữ khác?" Thủy Nhan giật mình há hốc miệng.
Ngải Tuyết chu mỏ gật đầu"Mặc dù Tiểu Ảnh ở bên cạnh anh ta cũng hơn một tháng nhưng tớ cảm thấy Tử Hiên chỉ muốn chiếm tiện nghi của Tiểu Ảnh thôi!"
"Ừ, nhưng Tiểu Ảnh thì rất thích Tử Hiên!" Thủy Nhan tán đồng ý kiến, thời gian một tháng, đủ để thấy rõ ràng tất cả.
"Cậu nghĩ, Tử Hiên thích Tiểu Ảnh sao?" Tính cách của hai người bọn họ khác nhau rất lớn.
"Cô nên lo cho cô trước đi!" Giọng nói châm chọc từ sau lưng truyền đến.
Ngải Tuyết nhìn qua gương thấy rõ ràng người đó, chính là Thượng Quan Tử Uyển đã gặp ở dạ tiệc lần trước, sau lưng còn có một đám người đi theo.
Xoay người lại mỉm cười"Xin chào, trùng hợp thế? Cô cũng tới ăn đồ nướng sao?"
Thượng Quan Tử Uyển đến gần cô, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười ma mị.
"Không trùng hợp vậy đâu, tôi đã để người của tôi quan sát cô hơn một tháng rồi, cô thật là rất biết chịu đựng, cả ngày ở nhà không buồn bực sao?"
Tròng mắt Ngải Tuyết híp lại đầy nguy hiểm"Thượng Quan tiểu thư, chúng ta chỉ gặp mặt một lần mà thôi, cũng không kết thù oán gì cả!"
Dừng một chút tiếp tục nói"Hơn nữa, cô muốn gì có đó, mà tôi, muốn tiền không có tiền, muốn quyền cũng không có quyền , cô để ý đến tôi làm gì?"
Thượng Quan Tử Uyển hừ lạnh"Chúng ta là không thù không oán, nhưng thứ làm tôi để ý đến cô là Mộ Dung Kiệt!"
"Cô nói cô đã làm gì, sao Kiệt lại chọn cô, Thượng Quan Tử Uyển tôi có chỗ nào không bằng cô?"
"Vì anh ấy, tôi chấp nhận bỏ cả tập đoàn nhà tôi để đến công ty anh làm chức vụ thứ ký quèn này.."
"Nhưng trong mắt anh ấy căn bản không có tôi "
"Thậm chí, tôi đã từng cởi hết quần áo để trèo lên giường anh ấy, cũng bị anh vô tình ném ra ngoài" Tâm trạng Thượng Quan Tử Uyển có chút kích động, bắt đầu không ngừng xô đẩy Ngải Tuyết, Thủy Nhan vội ngăn cản trước mặt Ngải Tuyết.
"Đàn bà thúi, cô làm gì đấy?" Thủy Nhan đẩy Thượng Quan Tử Uyển.
Thượng Quan Tử Uyển mất thăng bằng ngã về phía sau.
Mấy người sau lưng Thượng Quan Tử Uyển nhìn thấy Thủy Nhan động thủ, giận không thể tiết.
Bọn họ như ong vỡ tổ xông tới bao quanh hai người bọn họ.
Ngải Tuyết đẩy Thủy Nhan ra nhìn Thượng Quan Tử Uyển.
"Các ngươi chỉ muốn mình tôi nên thả cô ấy đi!"
Thượng Quan Tử Uyển hừ lạnh"Thả cô ta? Nếu để cô ta đi ra ngoài báo cảnh sát thì sao đây?"
Nháy mắt với người phụ nữ cơ bắp vạm vỡ.
Người phụ nữ đó hiểu ý lập tức lấy gậy đánh sau gáy Thủy Nhan.
Thủy Nhan rên lên một tiếng liền ngất đi.
Ngải Tuyết nhìn Thủy Nhan đã bất tỉnh, ánh mắt hiện lên một tia sát khí.
Từ trước đến giờ cô là người không ᴆụng cô cô không ᴆụng người.
Có chuyện gì cứ nhằm vào cô, nếu là có người dám tổn thương đến bạn cô.
Thì đó là chuyện một chuyện khác.
Những người phụ nữ này, bề ngoài trang điểm khí thế vậy thôi.
Cho dù muốn đánh, cô tin tưởng, mấy tên nữ côn đồ này, cô vẫn có thể ứng phó được.
Nhưng chỉ sợ tổn thương đến Bảo Bảo.
Ngải Tuyết sờ lên bụng, đáy mắt hiện lên một chút dịu dàng.
Một người phụ nữ khác toàn thân mặc màu đen nhìn chằm chằm vào bụng của Ngải Tuyết.
Rồi tiến tới bên tai Thượng Quan Tử Uyển nói thầm vài câu.
Thượng Quan Tử Uyển nhìn bụng Ngải Tuyết, sắc mặt tái nhợt một lúc.
Ánh mắt nhìn mặt Ngải Tuyết có chút không cam lòng.
"Cô mang thai? Cô có con với anh ấy, con tiện nhân không biết xấu hổ này!" Lúc này Thượng Quan Tử Uyển hoàn toàn mù quáng, đưa tay liền muốn đánh Ngải Tuyết
Ánh mắt Ngải Tuyết lạnh lẽo, tiến nhanh tới cho cô tay một bạt tay.
Bên tai Thượng Quan Tử Uyển vang ong ong, hai mắt toát ra hỏa khí.
Những người đi theo Thượng Quan Tử lần này không kiềm chế nữa lập tức ra tay với cô.
"Tiện nhân, dám động thủ với đại tỷ, không muốn sống nữa sao?" Người phụ nữ đánh Thủy Nhan bất tỉnh lúc nãy vừa nói vừa xông lên muốn đánh Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết một cước đá bay cây gậy trong tay của ả.
Những người khác sửng sốt, sau đó hung hăng đòi đánh.
"Chị, để em đánh ả thay chị!"
"Ngải Tuyết và Thủy Nhan vào vệ sinh nãy giờ sao còn chưa ra nữa?" Lam Tịch Ảnh nhìn chằm chằm vào nhà vệ sinh cách đó không xa, trong lòng nói thầm.
Hai người bọn họ ngồi ở đây một mình có chút nhàm chán.
Ánh mắt Lam Tịch Ảnh thỉnh thoảng nhìn sang Tử Hiên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mân mê.
Đặc điểm của Tử Hiên, đó là không bao giờ biết dỗ dành phụ nữ.
"Ôi trời, ở cái nơi tồi tàn này, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có!" Khách qua đường đi ngang chửi mắng.
"Có mà, mặc dù không phải là bậc nhất gì, nhưng nếu để du khách giải quyết nhu cầu cũng không cần khóa trái cửa vậy chứ!" Người qua đường bên cạnh bất mãn nói.
"Mới vừa rồi tôi nhìn thấy một đám người ăn mặc rất đẹp, bọn họ khí thế rất hung hăng, nhất định là họ đã vào đó!"
"Đi thì đi, làm gì khóa trái cửa a!" Người đi đường nghi ngờ nói
"Sao đần thế, nhìn dáng vẻ, nhất định là đánh nhau, mà trước khi họ tiến vào còn có hai cô gái vô trước, ôi. . . . . ." Người qua đường cần giải quyết mà gấp gáp thở ra hơi.
Tử Hiên vừa ăn vừa nghe cuộc đối thoại của bọn họ.
Chân mày cau lại, nhất định là Ngải Tuyết gặp chuyện.
Cô đã mang thai còn chạy lung tung như vậy.
Ánh mắt của anh lạnh lẽo, nhanh chóng đứng dậy đi đến nhà vệ sinh nữ bên kia.
Lam Tịch Ảnh mới vừa ăn thức ăn vào trong miệng nghe lời họ nói cũng kinh sợ nghẹn ở họng.
Ngải Tuyết bị đám người đó quanh quẩn có chút đuối sức.
Nếu không phải vì lo lắng đến bảo bảo thì mấy người này, sao có thể là đối thủ của cô.
Một người trong đám bọn họ đó nhìn Ngải Tuyết khẩn trương vì đứa bé, nở nụ cười nham hiểm.
Thừa dịp Ngải Tuyết ứng phó với mấy chị em của mình, cô tung một cước đạp Ngải Tuyết
"A ~~" Ngải Tuyết sợ hãi kêu, sắc môi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Ôm bụng ngã trên mặt đất, một dòng nước ấm áp chảy từ bên đùi xuống.
Gian nan liếc nhìn, da đầu một hồi tê dại, đã hôn mê.
"Chảy máu, có phải sảy thai không, làm sao bây giờ?" Thượng Quan Tử Uyển nhìn phía dưới của Ngải Tuyết không ngừng chảy máu, toàn thân cô phát run.
Người phụ nữ đạp Ngải Tuyết cho là Thượng Quan Tử Uyển muốn cô mất đi đứa bé này.
Dương dương đắc ý chạy lên tranh công.
"Đại tỷ, em đã đạp ả ta một cước, chị xem. . . . . ." Còn chưa nói hết, một tiếng thanh thúy vang lên.
‘Chát…’ Một bạt tay sượng cả mặt.
Thượng Quan Tử Uyển ác độc nhìn chằm cô gái đang cả kinh kia, hận không thể Gi*t cô ta ૮ɦếƭ đi.
"Ai cho cô đạp cô ta như thế? Cô có biết hậu quả cô gánh là gì không? Cô chán sống rồi sao?" Thượng Quan Tử Uyển tức giận như muốn nuốt sống cô ta, người phụ nữ đó sợ tới mức lui về phía sau.
Tử Hiên chạy tới cửa nhà vệ sinh, chỉ nghe thấy Ngải Tuyết sanh non, tròng mắt lạnh hơn cả băng.
Một cước đá văng cánh cửa, ánh mắt đầy sát khí nhanh chóng quét một lượt quanh hiện trường.
Mọi người trong phòng thấp thỏm lo sợ khi Tử Hiên đột nhiên phá cửa đi vào.
Đôi con ngươi của anh không chút ấm áp nào tựa như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Hai chân đánh run cầm cập, vì kinh sợ mà răng cắn môi đến chảy máu lúc nào không hay.
Tử Hiên nhanh chóng ôm lấy Ngải Tuyết đã hôn mê chạy khỏi phòng vệ sinh.
Giống như là nghĩ tới việc gì đó, quay lại nhìn đám người đang hoảng sợ đến ngây ngẩn kia, hừ lạnh lên tiếng.
"Các người, đỡ cô ấy dậy, rồi đi theo tôi, không một ai được chạy trốn! !".
Thượng Quan Tử Uyển hơi ngây người, sau đó một cước đá vào đùi người phụ nữ bên cạnh.
"Còn đứng ngây đó làm gì? Đỡ cô ta dậy!" Lúc này mới hồi hồn quay lại đỡ Thủy Nhan đi theo phía sau Tử Hiên.
Bên trong hành lang bệnh viện, Tử Hiên dựa người vào tường.
Nhìn chằm chằm một đám người đứng dài đối diện anh, tay nắm chặt đến mức nghe được tiếng xương ‘ken két’, ngay cả Lam Tịch Ảnh bị dọa sợ không kém gì bọn họ.
Thời gian cô quen biết Tử Hiên không ngắn cũng không dài.
Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua sắc mặt sát khí, lạnh lùng của anh lúc này.
Thượng Quan Tử Uyển ngược lại bình tĩnh hơn trước.
Dù sao mình cũng là viên ngọc quý của Thượng Quan gia.
Coi như Ngải Tuyết sảy thai đi, mà Thượng Quan gia và bên nhà Mộ Dung có quan hệ làm ăn không nhỏ, cùng lắm thì nhà Mộ Dung tức giận vài hôm thôi, cũng không thể làm được gì cô.
Len lén liếc Quý Tử Hiên một cái, đây là lần đầu tiên cô gặp người đàn ông này.
Với ả tiện nhân Ngải Tuyết kia chỉ là bạn bè thôi, nói vậy cùng nhà Mộ Dung không có quan hệ gì.
Như vậy, dùng thân phận của mình tới lấy lòng anh không khó.
Thượng Quan Tử Uyển cô đây, có biết bao đàn ông phải ham muốn với tới.
Cô không tin, anh dám làm mất mặt đại tiểu thư Thượng Quan cô đây.
Nghĩ như vậy, đầu cũng ngẩng lên, bước chân thong thả đi tới bên cạnh Tử Hiên.
"Tôi là đại tiểu thư của tập đoàn Thượng Quan, Thượng Quan Tử Uyển, nói vậy, anh từng nghe qua chứ!" .
Thật sự Tử Hiên có sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt của cô trong lòng có chút phức tạp.
Thượng Quan Tử Uyển nhìn ra sự thay đổi của Tử Hiên.
Trong lòng càng thêm đắc ý, bắt đầu không che đậy ý tứ của mình .
"Như vậy đi, anh muốn cái gì? Nói với tôi một tiếng, sẽ không để anh chịu thua thiệt!" ,
Ánh mắt Tử Hiên lạnh liếc nhìn cô.
‘Chát…’ Một cái tát giáng thẳng vào mặt cô.
Thượng Quan Tử Uyển bị đánh thật sửng sốt, một hồi lâu mới hồi hồn lại.
Không dám tin trợn to hai mắt chỉ vào Tử Hiên"Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh dám đánh tôi!"
Tử Hiên khó chịu vô cùng, hất tay cô ra tát cô thêm một cái nữa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc