Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 45

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

"Cả đời không quên!"Lần đầu tiên gặp mặt kích thích như vậy anh có thể quên được sao? Nghĩ tới đêm đó, tim anh lại loạn nhịp.
Sắc mặt Ngải Tuyết lạnh xuống, vểnh cái miệng nhỏ lên tỏ vẻ không vui.
"Được rồi, anh biết mình sai, em nói tiếp đi!"
"Ngày đó, ông ta quỳ trước mặt em, cầu xin em, đến khách sạn đêm đó!"
"Bởi vì công ty ông ta có nguy cơ phá sản, tiền bạc thiếu hụt nhưng các ngân hàng thì không cho vay mượn! Cho nên, ông ta đã đáp ứng điều kiện của ông cụ Mô Dung?" Mộ Dung Kiệt nói tiếp
"Anh cũng biết?". Ngải Tuyết cắn môi, hốc mắt đẫm lệ
"Bảo bối, nếu lúc đó không phải là anh chẵng lẽ em cũng đáp ứng theo lời của ba nuôi sao?" Anh hi vọng cô sẽ cho anh câu trả lời vừa ý.
Ngải Tuyết cúi mắt, không nhìn thấu được suy nghĩ của cô lúc này.
Khẳng định trả lời"Đúng, vì tình huống lúc đó không cho phép em nói không!"
"Em mang ơn ông ta nuôi dưỡng em, em dùng cái quý giá nhất của em đổi lấy sự sống còn của công ty ông ta!Coi như, trả hết công ơn nuôi dưỡng mấy năm qua!"Bất đắc dĩ thở dài.
"Cho nên, xong việc em lập tức rời khỏi Ngải gia!"
"Đúng vậy, em không cách nào đối mặt với bọn họ khi lấy em làm vật hi sinh như thế!"
"Hơn nữa, sự báo đáp này quá lớn!"Ngải Tuyết vô lực tựa vào иgự¢ Mộ Dung Kiệt, nằm yên lặng không nhúc nhích.
"Bọn họ sẽ trả giá thật lớn với những gì họ đã làm!"Khẩu khí Mộ Dung Kiệt lạnh lùng mang chút độc ác.
Có phải những người khác như cô một khi được nhận nuôi liền trả ơn với điều kiện như thế.
Ông là ba nuôi của Ngải Tuyết lại muốn tặng con gái của mình lên giường của người đàn ông khác.
Chả khác nào nói bảo bối trong иgự¢ anh lúc này trờ thành phụ nữ của người khác sao?
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt gợi lên nụ cười lạnh đầy khát máu.
Người đàn ông như vậy, còn sống để làm gì?
Thật là nguy hiểm nha, lúc này anh thật lòng cảm ơn ông cụ rất nhiều.
Thiếu chút nữa, người phụ nữ trong иgự¢ mình đã kề vai sát cánh cùng người đàn ông khác rồi.
"Mệt mỏi sao?Chúng ta lên lầu nghỉ ngơi!"Dịu dàng đặt nụ hôn lên trán cô.
"Ừ, anh bế em nha!"Ngải Tuyết nũng nịu nói.
Nghe thấy thế, trái tim Mộ Dung Kiệt như nở hoa.
Nha đầu này, từ lúc nào lại chủ động đến vậy.
Bế cô như một công chúa.
Ngải Tuyết cười rất ngọt ngào.
Mộ Dung Kiệt cũng cười, nụ cười thật ấm áp, thật mê người.
Ba người đứng trên lầu xem kịch vui nãy giờ, vẫn một khuôn mặt đầy nham hiểm.
Mộ Dung Kiệt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.
Cho rằng anh không biết bọn họ đứng trên đó nghe lén sao?
Nhưng hôm nay tâm trạng anh tốt nên lười phải so đo cùng bọn họ.
Ba người họ cảm nhận được tần số cảnh cáo của người đàn ông dưới lầu, toàn thân không khỏi cứng đờ.
Người đàn ông này, chính là ác ma!
"Bảo bối, tới phòng rồi!"Nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường.
"Ừ? ?" Ngải Tuyết được Mộ Dung Kiệt ân cần dịu dàng như thế, một chút lo lắng, suy nghĩ cũng không có.
"Chúng ta cùng nhau tắm uyên ương nha!"Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nhếch lên nụ cười ranh mãnh.
Sắc mặt Ngải Tuyết nhất thời đỏ bừng.
Đấm nhẹ vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh"Ghét!"
"Đàn ông không hư, phụ nữ không thương.Bảo bối, em chưa nghe qua sao?"Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết xấu hổ càng cười thỏa mãn hơn.
Ngải Tuyết nghe Mộ Dung Kiệt mở miệng một tiếng bảo bối hai tiếng bảo bối.
Trong lòng giống như ăn phải mật ngọt.
Bồn tắm đổ đầy nước, Mộ Dung Kiệt trực tiếp đem Ngải Tuyết ôm vào phòng tắm.
Không thể chờ đợi lập tức đem mọi thứ vường víu trên người cô cởi xuống hết.
Ngải Tuyết hoảng sợ hai tay che иgự¢, dùng sức ngồi chồm hổm trên đất.
Mộ Dung Kiệt tươi cười nói.
"Bảo bối, trên người em chỗ nào anh không thấy qua!Em còn xấu hổ sao?"
Ngải Tuyết thật xấu hổ, hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào.
Mộ Dung Kiệt thử một chút nước ấm vừa đủ.
Người phụ nữ này chỉ thích hợp với nước ấm, nóng một chút hay lạnh một chút cũng không được.
Nhẹ nhàng lau từng tất da tất thịt của cô.
Ngón tay cố ý chạm qua chỗ mẫn cảm của cô.
Ngải Tuyết hoảng hốt thở gấp gáp.
Người đàn ông này rõ ràng đang trêu chọc cô.
Mộ Dung Kiệt nhếch miệng lên, nơi cổ họng khô khốc.
Nhưng vẫn nhẫn nại, anh muốn nha đầu này chủ động trước.
Nghĩ như vậy, ngón tay chậm rãi di chuyển xuống cổ Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết rùng mình lạnh cả sống lưng.
Vội vàng bắt được bàn tay không an phận của anh.
Lời nói có chút không mạch lạc"Không phải nói đi tắm sao?"
"Đúng vậy a, chúng ta không phải đang tắm à?"Trong mắt hiện lên vài phần giảo hoạt.
Bàn tay tiếp tục trượt xuống vùng bụng của Ngải Tuyết.
Nơi này đã có một sinh linh được kết tinh.
Hai bên má Ngải Tuyết phính hồng, cơ thể căng thẳng.
"Bảo bối, em đoán xem, con của chúng ta sau này là con trai hay con gái?" Trong giọng nói của anh tràn đầy hạnh phúc.
Mặt mày hớn hở, trên mặt không khống chế được sự vui vẻ.
"Em, không. . . . . .Không biết!"Lời nói như nghẹn lại ở cuống họng.
Chuyện như vậy, làm sao cô biết được. Dù gì cũng là lần đầu tiên cô mang thai.
"Anh mong là con gái, vì giống em sẽ xinh đẹp hơn!" Mộ Dung Kiệt khẽ cắn lỗ tai của cô.
Đau đến tê dại , Ngải Tuyết như muốn hôn mê đắm chìm vào sự lãng mạn của anh lúc này.
"Tại sao không phải là con trai?" Ngải Tuyết nhíu mày, cô hi vọng là con trai.
"Con trai sẽ tinh nghịch hơn, còn con gái khéo léo ngoan hơn a!" Mộ Dung Kiệt không có quan điểm trọng nam khinh nữ.
"Không phải đâu, con gái dễ bị ức Hi*p hơn, con trai sẽ không!" Ngải Tuyết phản bác lại, bảo bảo của cô, tuyệt đối không thể cho người khác khi dễ nha.
Mộ Dung Kiệt cười híp mắt"Em nghỉ xem ai dám khi dễ bảo bảo của chúng ta?"
Ngải Tuyết nghẹo cổ suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng, cười Hàaa...!!
"Bảo bối. . . . . ." Mộ Dung Kiệt nỉ non nói, một tay không tự chủ luồng vào giữa hai chân Ngải Tuyết tìm kiếm nơi thâm sâu.
Ngải Tuyết sợ tới mức vội vàng khép hai chân lại.
Nhưng không ngờ, lại kẹp cả bàn tay của Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt cười xấu xa"Bảo bối thì ra em khát vọng đến thế!" .
Ngải Tuyết lúng túng, vội vàng thả lỏng ra!
Mộ Dung Kiệt nhân cơ hội thăm dò vào bên trong, khóe miệng nhếch lên cười tà mị!
"Kiệt, anh. . . . . ." Ngải Tuyết nhìn Mộ Dung Kiệt tươi cười như không có chuyện gì.
Mới phát hiện, cô đã trúng kế của anh a!
Nhất thời tức giận không thôi!
Có gì khác biệt sao, cô nên sớm phát hiện, người đàn ông này quá phúc hắc a.
"Em, em tắm xong rồi!"Ngải Tuyết đẩy anh ra muốn chạy thật nhanh.
Cùng anh ở chung một chỗ, thật sự rất nguy hiểm.
Mộ Dung Kiệt đời nào để cô chạy thoát,
Bắt được cô, đem cô gắt gao ấn mạnh vào tường!
Gấp gáp tham lam hôn lấy cô.
Vì cô mang thai, anh cũng bị cấm dục theo!
Đôi tay tùy ý điên cuồng chạy loạn trên thân thể Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết sợ hãi mở to hai mắt nhìn anh, con mẹ nó Mộ Dung Kiệt!
Xong rồi, người đàn ông này muốn ăn sạch cô, tối nay có thể ngủ yên được sao?
"Kiệt. . . . . ." Ngải Tuyết thở hổn hển!
"Ừ. . . . . ." Mộ Dung Kiệt dịu dàng nhìn cô, trong mắt đều ánh lên Dụς ∀ọηg ham muốn.
Ôm cô đến bên giường.
"Một lần, chỉ một lần thôi được không" Ngải Tuyết cố gắng thương lượng cùng anh.
Mộ Dung Kiệt lạnh lùng nhìn cô một cái.
"Không được!" Giọng điệu không cho cô cự tuyệt!
Ngải Tuyết dở khóc dở cười, rũ hàng lông mi dài xuống, trong đầu lóe lên suy nghĩ.
"Anh quên rồi sao? Bác sĩ nói, không thể vận động quá mạnh!" .
"Bảo bối, anh không bảo em vận động chỉ cần anh làm là được!"Anh làm sao để cô mệt mỏi được.
Ngải Tuyết im lặng, nháy nháy mắt.
"Anh làm đau đến Bảo Bảo đấy!"Uất ức nhìn anh.
"Bác sĩ nói, chỉ cần nhẹ nhàng một chút sẽ không có việc gì!"Anh đã hỏi rồi.
Ngải Tuyết cắn môi, tức giận lườm anh một cái, loại chuyện như vậy anh cũng đi hỏi!
Mộ Dung Kiệt nhanh chóng đem vật cứng rắn xâm nhập vào cơ thể của cô.
Ngải Tuyết vì đau nên nhăn nhó, khó chịu.
"Nhẹ, nhẹ một chút a, đau. . . . . ."
"Để cho em đau như vậy, về sau mới không cho cự tuyệt anh yêu thương em!" Nói thì nói như vậy, nhưng động tác dịu dàng đi không ít,
Ngải Tuyết bất đắc dĩ không biết nên cười hay khóc trước lời anh nói, coi như cùng anh phối hợp biến tấu nhẹ nhàng.
Đem bàn tay bé nhỏ ra, đầu ngón tay vẽ một vòng tròn trên lưng anh.
Chọc cho toàn thân Mộ Dung Kiệt vì nhột mà run rẩy, không ngừng đẩy nhanh biến tấu cùng cô!
Đôi mắt đầy quyến rũ gợn sóng trong hạnh phúc Dụς ∀ọηg.
Thời gian thoáng một cái lại hết một tháng.
Hôm nay, Mộ Dung Kiệt vừa nhận điện thoại liền vội vàng chạy đi.
Ngải Tuyết nhìn Thủy Nhan và Lam Tịch Ảnh trong phòng khách trò chuyện không ngừng.
Rất muốn hòa nhậpvới bọn họ, nhưng vì bụng đã lớn, không thể làm gì khác hơn ngồi một bên hâm mộ.
"Chị dâu, chúng ta ra vườn ăn thịt nướng nha?" Trên mặt Tử Hiên lúc nào cũng mang nụ cười bất cần đời.
Ngải Tuyết nhìn anh, thật ra thì những ngày qua sống cùng nhau mới phát hiện không chán ghét gì anh như lời nói lúc trước.
Chủ yếu là trong thời gian này Ngải Tuyết tìm Thủy Nhan nói chuyện.
Thủy Nhan nói, đối với anh có chút cảm tình, cũng không đến nỗi phải gọi là tình yêu.
Mà Lam Tịch Ảnh vẫn ngày ngày bên cạnh vui đùa cùng Tử Hiên.
Cũng không bị Tử Hiên đá đi vì quá một tuần lễ.
"Đúng vậy, Tiểu Tuyết, nghe nói ăn thịt nướng rất ngon!" Thủy Nhan vội vàng xông tới trước mặt cô nói.
Ngải Tuyết vừa nghe Thủy Nhan nói ngon, đôi mắt lập tức sáng lên.
Nha đầu này hễ là thức ăn ngon, nhất định phải ăn cho được.
Lập tức từ trên ghế salon nhảy dựng lên.
"Vậy còn chờ gì?Đi thôi!"
Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan sợ tới mức vội vàng mỗi người một bên đỡ cô.
"Ôi trời, chị dâu, chị có thể đi đứng nhẹ nhàng một chút được không, chúng tôi bị chị hù ૮ɦếƭ đấy!" Lam Tịch Ảnh kinh hãi vỗ иgự¢ một cái.
"Đúng vậy, nếu cậu không cẩn thận xảy ra chuyện gì, đừng nói ăn thịt nướng, chỉ sợ ông xã của cậu sẽ đem chúng tôi đi nướng trước đấy!" Thủy Nhan cũng nơm nớp lơ sợ nói theo.
Ngải Tuyết bất đắc dĩ thở dài.
Hai cô gái này, so với Mộ Dung Kiệt chả khác bao nhiêu, suốt ngày cứ khẩn trương, lo lắng quá mức.
Một nơi khác, Mộ Dung Kiệt trực tiếp lái xe đến trụ sở chính của Long Hổ bang.
Tử Mặc thấy đại ca đi tới, vội đứng lên cuối đầu chào.
Hai tay cung kính để phía trước đứng bên cạnh Mộ Dung Kiệt.
"Hải bang gần đây có động tĩnh gì?" Mộ Dung Kiệt nhàn nhạt hỏi.
“Hải bang đang mở rộng thế lực của mình, đã có vài tiểu bang tình nguyện đi theo hắn.
Hiện đang trải rộng ở phía Bắc, sắp tới chuẩn bị phát triển về phía Nam.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy chúng không cách nào so tài với ta được.”Tử Mặc nói.
"Trương Thiên huấn luyện năm trăm người kia kết quả thế nào?" Thời gian một tháng anh cho hắn đã hết.
"Đại ca, anh đi xem sẽ biết!" Nhớ tới 500 người kia, Tử Mắc liền không dám kích động
"Ừ, đi!"
Phía Tây của thành phố S bên trong một sân huấn luyện, 500 tên mặc áo đen đứng ngay thẳng chỉnh tế.
Một cỗ khí thế mãnh liệt phát ra từ trên người bọn họ tràn ngập cả sân huấn luyện.
Đứng ở một bên Trương Thiên nhìn bọn họ thoả mãn gật đầu, cất cao giọng nói
"Hôm nay là ngày huấn luyện cuối cùng"
"Ra khỏi nơi này các người ở Long Hổ bang sẽ có một tên gọi mới ‘ Huyết Lang ’" .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc