Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường - Chương 09

Tác giả: Thiên Thảo

Cảm giác tựa hồ bắt đầu trở nên không giống với lúc trước. Bởi vì sự chăm sóc của hắn, bởi vì sự lo lắng của hắn, bất tri bất giác tác động tới trái tim cô.
Bởi vì nhiệt độ của hắn, cho cô cảm giác ấm áp, ấm áp đến mức cô không muốn rời khỏi.
Thật ra cô biết, hắn chẳng qua không hiểu phải biểu đạt tình cảm như thế nào mà thôi, nếu không, hắn căn bản không cần giúp cô xức thuốc.
Bất quá, động tâm hay không động tâm, có một việc cũng làm Nhan Cát Tường bất ngờ.
Sáng sớm đi làm, toàn bộ người của công ty đều quẳng cho cô một cái nhìn chăm chú, thậm chí ngay cả bác gái quét nhà xí, cũng len lén nhìn cô mấy lần. Nếu cô đẹp như tiên trên trời, kia còn có thể hiểu được, nhưng hết lần này tới lần khác cô không hiểu a!
“Cát Tường a!” Cái ௱ôЛƓ trên ghế còn chưa có ngồi ấm chỗ, Mạnh Ti Ti cũng đã phi tới, “Chúng ta rốt cuộc có còn là tỷ muội hay không a, ngươi lại ngay cả chuyện này cũng dấu diếm.”
“Dấu diếm ngươi? Chuyện gì?” Cô bị hỏi đến đầu óc bối rối.
“Ngươi còn nói không có!” Mạnh Ti Ti một tay cầm khăn tay, một tay vỗ về hai gò má, một bộ dáng ai oán, “Ngươi cùng tổng giám đốc chúng ta tổng giám đốc yêu nhau, chuyện lớn như vậy, lại không nói cho ta một tiếng.” Nói sớm một chút, tốt xấu gì cũng có thể để cho cô biết một chút về Lư Sơn chân diện mục của tổng giám đốc đi.
“Khụ! Khụ khụ!” Nhan Cát Tường chợt bị sặc nước miếng, “Ta… Yêu nhau?”
“Cùng tổng giám đốc.” Mạnh Ti Ti bổ sung.
“Được, ta cùng tổng giám đốc yêu nhau, chuyện này là ai nói?”
“Nói như vậy thật sự có chuyện này rồi?” Mạnh Ti Ti hai tay đè bả vai Nhan Cát Tường, mãnh liệt lắc lắc, “Nhanh lên một chút, nói cho ta biết tổng giám đốc ngắn dài thế nào a, thế giới bên ngoài đồn đại hắn thần bí như vậy, hơn nữa hắn lại không chịu đem hình truyền ra ngoài, làm hại người khác nghĩ muốn biết cũng không cách nào biết được.” Ai bảo lòng hiếu kỳ của cô từ trước đến giờ quá nghiêm trọng đâu.
“Ti Ti…” Lắc đến mức cô muốn ói a.
“Làm sao?”
“Đừng lung lay.” Cô vội vàng nói. Còn lay nữa, khó bảo đảm cô sẽ không té xỉu tại chỗ.
“Vậy ngươi nói mau.” Mạnh Ti Ti hứng trí bừng bừng nói.
“Vậy ngươi nói trước đi, ngươi làm sao biết chuyện này?” Nhan Cát Tường hỏi.
“Ai.” Mạnh Ti Ti buông tay ra, “Không phải là Lý Minh nha, ngày hôm qua cùng ngươi trực đêm, sau đó, một màn tổng giám đốc đánh bất tỉnh tên trộm kia, vừa vặn để cho hắn nhìn thấy trên màn hình ở phòng quan sát, sau đấy lại vừa vặn ngươi xuất hiện, cùng tổng giám đốc nói chuyện, sau đó hắn thấy tổng giám đốc ôm ngươi vào thang máy.” Về phần sau khi vào thang máy như thế nào, thì thuộc về tưởn tượng của riêng Lý Minh, cái này không cần nói.”
“Vậy hắn làm sao biết đó là tổng giám đốc?” Theo lý thuyết, ở trong công ty, không có mấy người nhìn thấy bộ mặt thực của Phí Ôn Đình a.
“A, ngươi không biết sao? Bộ an ninh chúng ta có quản lý cùng Lý Minh hai người đã từng gặp tổng giám đốc.”
Rơi hàm. Cô… Cô đương nhiên không biết chuyện này! “Vậy ngươi làm sao còn tới hỏi ta Phí Ôn Đình ngắn dài thế nào, ngươi chẳng lẽ không thể trực tiếp đi hỏi Lý Minh sao?”
Mạnh Ti Ti khoát tay, “Hắn đối với người năng lực hình dung quá kém, hỏi cũng như không hỏi.”
“…”
“Nhan Cát Tường.” Vương Khải chẳng biết lúc nào xuất hiện phía sau hai người.
“Lão Đại, có chuyện gì?”
“Đây là thông báo điều động nhân sự mới, bắt đầu từ ngày mai, ngươi điều đến phòng tổng giám đốc làm trợ lý đặc biệt.” Vương Khải vừa nói vừa đưa cho Nhan Cát Tường một tờ thông báo điều động nhân sự.
“Ta làm trợ lý đặc biệt?” Nhan Cát Tường kinh ngạc nói. Cô làm thế nào cũng không nghĩ đến mình phải làm trợ lý đặc biệt a, “Tại sao?” Không nhìn vẻ mặt Mạnh Ti Ti bên cạnh, cô hỏi vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
“Không biết, tổng giám đốc tự mình ra lệnh cho bên nhân sự.”
Đình? Cô ngẩn ra. Hắn tại sao phải ra lệnh như vậy?
Thẳng tắp chạy vội tới tầng 87, Nhan Cát Tường không kịp nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dịch Mai. Trực tiếp đẩy cửa phòng tổng giám đốc.
“Tại sao muốn hạ cái lệnh kỳ quái thế này?” Cô cầm thông báo điều động nhân sự trong tay đặt lên bàn làm việc của hắn.
Bàn tay ấn bàn phím ngừng lại, Phí Ôn Đình dời mắt khỏi laptop, cầm lên thông báo trên bàn nhìn một chút, “Ta cảm thấy như vậy tốt hơn.”
“Cái gì tốt?”
“Như vậy, ngươi cũng sẽ không bị thương nữa.” Hắn gõ gõ tờ giấy trong tay, làm như rất hài lòng với điều động này. Làm cho cô trở thành trợ lý đặc biệt, hơn có thể để cho hắn tùy lúc có thể gặp cô.
Chỉ có như vậy, tim của hắn mới có thể dẹp yên, cảm nhận được là cô bình an.
“Ta chỉ là bị một lần tổn thương như vậy, huống chi lại không phải là tổn thương nặng nề gì.” Cô giải thích.
“Ta không cho phép.” Hắn nhìn cô chằm chằm, cầm thông báo trong tay để lại trên bàn, “Ta không muốn phải nhìn thấy ngươi bị thương lần nữa.”
“Phí Ôn Đình!” Cô nổi giận. Mới cảm thấy hắn bắt đầu có chút thay đổi, có chút tôn trọng cô, làm sao chỉ chớp mắt, hắn lại là bá đạo ích kỷ như thế?
Mặc dù biết rõ hắn làm như vậy là hy vọng cô an toàn một chút, nhưng hắn có thể tôn trọng ý kiến của cô một chút hay không?
“Sao vậy?” Khóe miệng đột ngột nhấc lên một nụ cười, hắn đứng lên, vòng qua cái bàn, đi tới bên cạnh cô, “Ngươi không hài lòng điều động này sao?”
“Dĩ nhiên không hài lòng.”
“Vậy ngươi muốn điêu đến ngành nào? Bộ lập trình? Bộ quản lý? Bộ Hành chính? Bộ thiết kế, hay là…”
“Ta chỉ muốn ở bộ an ninh.” Cô cắt đứt lời nói liên tục của hắn.
Nụ cười của hắn ngừng lại, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường, thậm chí cười càng thêm ôn nhu, “Ta không thích nghe ngươi nói như vậy đâu, Cát Tường.” Hắn thân mật gọi tên cô, giống như đang xoa dịu vật cưng đang tức giận.
“Nhưng ta chỉ muốn ở bộ an ninh.” Cô yên lặng nhìn hắn. Cô thích công việc ở bộ an ninh kia, cũng thích bầu không khí làm việc nơi đó.
“Nghe ta một lần, không được sao?”
“Tại sao ngươi không thể nghe ta một lần đâu? Đây là công việc của ta, ta có quyền quyết định công việc mình thích.”
“Có quyền?” Hắn giống như nghe được một chuyện rất đáng cười, không nhịn được cười khẽ một tiếng, “Cát Tường, nếu ta nói người tới phòng tổng giám đốc, vậy thì cửa bộ an ninh ngươi tuyệt đối không được bước vào nữa. Dù sao, ta cũng có cái quyền này, không phải sao?” Ngón tay vỗ nhẹ hai má cô, hắn khẽ cười nói.
Nhan Cát Tường đột nhiên cứng lại. Đúng vậy a, cô thiếu chút nữa đã quên rồi, ở công ty này, hắn cao cao tại thượng, muốn làm gì, quyết định gì, cũng là tùy hắn định đoạt.
Chua xót, ở trong lòng dần dần lan ra. Quyền lợi… Cái từ này, tựa hồ biểu thị khoảng cách giữa cô và hắn.
Rõ ràng ngày hôm qua, cô còn cảm thấy hắn ấm áp như thế, tại sao, bây giờ lại cảm thấy hắn thật lạnh như băng.
“Vậy ngày mai, tới phòng tổng giám đốc trình diện đi.” Hắn cười nói.
Cô kinh ngạc nhìn nụ cười của hắn, đây không phải là nụ cười hồn nhiên mà cô ưa thích, mà là pha rất nhiều điều cô nhìn không ra. Hắn có bao nhiêu loại vẻ mặt bất đồng đây? Mà cô, còn phải nhìn bao nhiêu vẻ mặt bất đồng của hắn đây?
Có lẽ, cô thật sự không nên cùng người như vậy nói cái gì gọi là tình yêu, hoàn cảnh của bọn họ, tính cách, phương thức hành động cũng như thế không giống nhau. Địa vị không ngang nhau, như vậy yêu nhau có thể có hạnh phúc sao?
Hắn đang cười, lại làm cho cô cảm thấy hắn là như thế, cao cao tại thượng.
Cước bộ, lui về phía sau. Một bước… Hai bước… Ba bước…
“Vậy ta từ chức, tổng giám đốc.” Cô đẩy thẳng sống lưng, rõ từng nói từng chữ.
Nụ cười của hắn cứng đờ, sau đó không dám tin nhìn cô, “Ngươi muốn từ chức?”
“Đúng.” Cô phát hiện, mình thế nhưng đang cười, hoặc là chẳng qua vô tình tác động khóe miệng.
“Tại sao?” Làm sao cũng không nghĩ tới, từ trong miệng của cô thế nhưng lại phun ra như vậy.
“Bởi vì ta muốn để cho mình sống được tự do.” Cô giọng nói ngừng lại, nhìn khuôn mặt mỹ lệ trước mắt lần nữa. Hắn tùy hứng, cô có thể bao dung, hắn ích kỷ, cô có thể tha thứ, nhưng cô không cách nào nói đến một tình yêu không bình đẳng, cho nên —— “Chúng ta chia tay đi.” Cô dùng tôn nghiêm cuối cùng của mình, nói ra đáp án của mình.
Chia tay, cô nói chia tay sao?
Ngơ ngác đứng yên trong phòng làm việc, Phí Ôn Đình cơ hồ là yên lặng nhìn hai tay của mình.
Đôi tay này, thậm chí chỉ vài phút trước, còn chạm vào nhiệt độ cơ thể cô.
Cửa, mở rộng ra, bởi vì sau khi cô chạy ra ngoài, đã không có ai khép lại.
“Tổng giám đốc…” Thanh âm của Dịch Mai từ cửa truyền đến.
“Dịch Mai.” Phí Ôn Đình hơi ngẩng đầu lên, nhìn thư ký đứng cạnh cửa, “Ta… Thật sự làm sai rồi sao.” Là bởi vì hắn làm sai, cho nên cô ấy mới muốn rời khỏi hắn sao?
Dịch Mai chần chừ, không biết có nên tiến lên an ủi cấp trên một chút hay không, vẫn là đem cửa khép lại. Cho cấp trên một không gian yên tĩnh.
Mới vừa rồi ở trong phòng làm việc xảy ra chuyện gì cô mặc dù không biết, nhưng nhìn Nhan Cát Tường một đường chạy như điên ra ngoài, sau đó lại thấy vẻ mặt Phí Ôn Đình như thế.
Chuyện, đại khái cũng có thể đoán bảy tám phần.
“Cô ấy nói, muốn chia tay.” Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, tựa như đang cười, nhưng Dịch Mai cảm thấy giống như đang khóc.
“Có lẽ Nhan tiểu thư chỉ là nhất thời nóng nảy, mấy ngày nữa sẽ không có chuyện gì.” Suy nghĩ một chút, Dịch Mai vẫn là không nhịn được lên tiếng an ủi. Vẻ mặt cấp trên như thế cô chưa từng thấy qua.
Hắn vui vẻ, hắn khác thường, hắn khổ sở, hắn kỳ quặc… Các loại diện mạo của cấp trên bày ra, tựa hồ cũng vì một nữ nhân, một nữ nhân tên Nhan Cát Tường.
Có lẽ đây chính là tình yêu đi, có thể dễ dàng khống chế hỉ nộ ái ố của con người.
“Thật vậy ư, mấy ngày nữa sẽ không có chuyện gì sao?” Phí Ôn Đình cúi đầu, cúi đầu thì thào lẩm bẩm.
Mấy ngày… Mấy ngày sau, cô còn có thể lần nữa ra xuất hiện trước mắt hắn sao? Dùng thanh âm của cô, nhẹ nhàng mà gọi hắn —— “Đình”?
Nước mắt, tựa hồ không khống chế được, không nhìn lại vẻ mặt Phí Ôn Đình, cũng không trở về bộ an ninh, Nhan Cát Tường trực tiếp ra khỏi cao ốc Phí thị, một đường trở về nhà.
“Cát Tường, hôm nay làm sao về sớm như vậy?” Nhan mẫu từ phòng bếp thò đầu ra hỏi.
Không trả lời câu hỏi của mẹ, cô thẳng tắp chạy trở về phòng mình, sau đó khóa trái cửa phòng.
“Oa!” Rốt cục, không khống chế được nước mắt liên tiếp liên tiếp Nhan Cát Tường rơi. Kỳ quái, thật sự kỳ quái, bình thường cô rõ ràng không phải là người hay khóc a.
Từ nhỏ đến lớn, cô khóc mấy lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng bây giờ, khóc đến lợi hại như thế.
Tại sao muốn khóc đây, khóc vì cái gì đây?
Rõ ràng là chính cô nói muốn chia tay a, nhưng cô lại…. muốn khóc quá.
Cô từ lúc nào mắc kẹt vào trong đó đây? Lại là từ lúc nào cảm thấy Phí Ôn Đình quan trọng đây?
Kiên cường chút đi, nếu đây là com đường cô tự mình lựa chọn, vậy thì kiên cường chút đi.
Không nên tiếp tục nghĩ đến nụ cười trong sáng kia của hắn, cũng phải quên đi những lời thì thầm nỉ non kia của hắn.
Hai người khác biệt như thế, làm sao có thể ở chung một chỗ đây?
“Cát Tường, Cát Tường!” Nhan mẫu vừa gõ cửa vừa nói, “Ngươi làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì, mẹ, con đang thay quần áo đây.” Tùy tiện bịa lý do, Nhan Cát Tường tận lực dùng thanh âm bình thường nói.
Hít hít lỗ mũi, cô ngẩng đầu, nhìn nữ nhân hai mắt sưng đỏ trong gương.
“Này thật là không giống ngươi a, Nhan Cát Tường.” Chỉ tay với mình trong gương, cô tự nhủ.
Đã khóc, đã cười, cho nên cô bây giờ hẳn là để cho gió tới thổi khô nước mắt của cô.
“Cho nên, hãy quên hắn đi, Nhan Cát Tường, bởi vì ngươi cùng hắn, vốn là người của hai thế giới…” Thanh ấm thấp lẩm bẩm, làm như tự thôi miên.
Chỉ là, tình cảm đã qua, cô, thật quên được không?
“Cát Tường, chuyện xem mắt nói lần trước, ngươi nhìn trúng ai?” Trên bàn ăn cơm tối, Nhan mẫu đem chuyện xưa ra nói.
“Đều không tệ lắm.” Nhan Cát Tường tùy ý nói.
Trên căn bản loại trả lời này, có cũng như không có, “Vậy mẹ có thể tùy ý mình tìm cho ngươi”
“Được.” Cô tiếp tục nhai cơm trong miệng.
Nhan phụ Nhan mẫu trong nháy mắt quái dị nhìn con gái của mình. Bình thường, Cát Tường nói không được, đó mới là bình thường, mà bây giờ —— “Cát Tường, ngươi nói gì?” Nhan mẫu không xác định hỏi một lần nữa.
“Con nói ‘Được’.” Gắp một ít rau, Nhan Cát Tường nói.
“Ngươi thật nói ‘Được’?”
“Đúng.”
Nhan mẫu nghe được câu trả lời khẳng định, vẻ mặt vui rạo rực nhìn lão công, thầm than nữ nhi quả nhiên là trưởng thành, hiểu tầm quan trọng của xem mắt.
Nếu bà biết Nhan Cát Tường căn bản không nghe bà nói gì, chẳng qua là tùy ý trả lời một chữ “được”, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
“Lão công, Cát Tường cuối cùng cũng chịu đi tương thân.” Nhan mẫu thật mừng muốn khóc.
“Đúng a.” Nhan phụ cũng vẻ mặt cảm khái.
“Lần trước em chấm được con trai nhà họ Vương, cao ráo cùng Cát Tường của chúng ta rất xứng.” Nhan mẫu bắt đầu sàng lọc ứng cử viên trong đầu.
“Con lão Lý cũng không tồi.” Nhan phụ cũng nói chen vào, “Ở công ty làm chủ quản, tiền lương không tệ, công ty đãi ngộ cũng tốt.”
“Còn có cháu lão Trương, em đã thấy người, rất nhẹ nhàng khoan khoái.”
“Hoặc là…”
Một đôi nam nữ, nói đến hứng trí bừng bừng, mà nữ nhi của bọn hắn, thì ở một bên tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Thức ăn hôm nay… Cũng không tệ lắm!
Một tuần lễ, Nhan Cát Tường cơ hồ ở nhà vượt qua. Gửi đơn từ chức qua bưu điện đến công ty, đối với việc cô từ chức, cha mẹ tựa hồ cũng không có phản ứng quá lớn. Dù sao lúc này sức lực cha mẹ Nhan gia tất cả đều đặt ở vấn đề xem mắt của nữ nhi.
“Cái gì? Cuối tuần này mẹ muốn con đi xem mắt?” Phòng khách Nhan gia chợt vang lên âm lượng cao.
“Cát Tường a, ngươi không cần phải nói lớn tiếng như vậy, lỗ tai chúng ta rất tốt.” Nhan mẫu uống một ngụm trà nói.
Nhan Cát Tường lật mắt trợn trắng, “Tại sao muốn con xem mắt, cũng không trưng cầu ý kiến của con một chút a?” Hôm nay đã là thứ sáu, nói cách khác, ngày mai cô phải cùng một nam nhân xa lạ ngồi bên một cái bàn, ăn cái gọi là cơm xem mắt?
“Chúng ta đã trưng cầu ý kiến của ngươi a.” Nhan phụ Nhan mẫu trăm miệng một lời nói.
A? “Lúc nào?” Còn dám nói sạo.
“Sáu ngày trước.”
Ngày đó… Ngày đó hình như là ngày cô chia tay với Đình. Nhan Cát Tường trầm mặc xuống.
Ai, nghĩ tới đây, tâm tình có vẻ lại có chút buồn bực.
Nhan phụ Nhan mẫu tiếp tục nói: “Ngày đó chúng ta hỏi ngươi thấy thế nào, ngươi nói được.”
“Ta đã nói?” Cô xoay ngón tay chỉ mình.
“Ngươi nói.” Hai người đồng loạt gật đầu.
“Cát Tường a.” Nhan mẫu nói, “Ta thật vất vả mới cùng đối phương hẹn được thời gian, ngươi nói thế nào cũng phải đi.”
“Đúng vậy a, cũng không thể thất tín với người ta.” Nhan phụ ở một bên giúp đỡ.
“Hô…” Thở một hơi thật dài, Nhan Cát Tường nhìn một đôi cha mẹ trước mắt, sau đó, rốt cục chấp nhận số phận gật đầu, “Con biết rồi.”
Nhan Cát Tường vẫn cho là, xem mắt là gặp một nam nhân xa lạ, bất quá sau khi tới địa điểm gặp mặt, cô chỉ cảm thấy buồn cười muốn ૮ɦếƭ.
Bởi vì đối phương thật trùng hợp chính là con trai bác Vương trong trong tiểu khu, trung học hai người còn từng cùng lớp, xưng huynh gọi đệ, đó là không nói chơi.
Sau đó, sau lời dạo đầu cùng cực nhàm chán, mẹ cô cùng mẹ đối phương đồng thời lấy cớ rời đi, đem không gian để lại cho hai người.
“Hmm, Hmm, thật trùng hợp a.” Cười hai tiếng khô khốc, Nhan Cát Tường nhìn Vương Tử Kiến cũng lúng túng nói.
“Đúng là rất trùng hợp.” Nam nhân bình thường vẫn thô lỗ, thế nhưng luc này không được tự nhiên mà đỏ mặt.
“Ta vẫn thật không nghĩ tới đối tượng xem mắt lại là ngươi.” Trưởng bối không có ở đây, Nhan Cát Tường cũng dễ chịu hơn một chút. Cầm lấy ly nước trái cây trước mặt, cô đĩnh đạc uống một ngụm.
“Ta cũng vậy không nghĩ tới lại là ngươi a.” Vương Tử Kiến lắc đầu một chút. Không nghĩ đến cô gái tốt tuyệt vời trong miệng lão mẹ lại chính là Cát Tường, thật là một đáp án làm cho người ta hộc máu, “Làm sao ngươi lại đáp ứng tới xem mắt?” Dù sao theo tính cách Cát Tường, thế nào cũng không phải là loại nghe cha mẹ an bài.
“Bị buộc phải đi.” Nhan Cát Tường bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Nói gì nữ nhân 23 tuổi không lịch sự các loại…, phải nhanh lên một chút tìm bạn trai. Bất quá —— bản thân ta không biết thì ra là nam nhân 23 tuổi cũng không phải ngoại lệ a.” Giọng nói vừa chuyển, cô đem chuyện vất trở lại trên người đối phương.
“Khụ! Khụ!” Vương Tử Kiến không được tự nhiên ho hai tiếng, “Không cần nói đến ta, ngươi cũng đã đi làm nhiều tháng đi, thật tìm không được bạn trai?”
Lời của hắn, khiến cô yên lặng trong chốc lát. Trong đầu, hiện lên một dung mạo tựa như thiếu niên. Đã một tuần lễ không gặp, nhưng tại sao luôn bởi vì một câu nói, một động tác mà hiện lên hình ảnh của hắn đây?
“Cát Tường, Cát Tường!” Vương Tử Kiến gọi người đang ngẩn người ra.
“A!” Cô đột nhiên phục hồi tinh thần, “Không có, ta tìm không được bạn trai.” Ngón tay của cô gẩy gẩy tóc, lên tiếng phủ nhận.
Vương Tử Kiến nhìn Nhan Cát Tường một lát, rồi sau đó cười cười, “Cát Tường, ngươi từ lúc nào cũng trở nên nói dối dễ dàng như vậy?”
Thân thể của cô cứng đờ.
“Ngươi biết không? Mỗi lần ngươi nói dối, vốn thích lấy tay gẩy gẩy tóc. Ngươi là có bạn trai đi.” Không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
Cô mấp máy môi, rốt cục thở dài một hơi, thành thật khai báo: “Sáu ngày trước mới vừa chia tay.”
“Cho nên ngươi mới đến xem mắt?”
“Không phải, là bị mẹ ta ép.” Cô còn không đến mức muốn tình một người đàn ông khác để quên Phí Ôn Đình.
“Hắn là người thế nào?” Vương Tử Kiến đột ngột hỏi.
“Ai?”
“Bạn trai cũ của ngươi.”
“Tùy hứng, ích kỷ, bá đạo, âm tình bất định, đối với người khác luôn dựa theo tiêu chuẩn của mình mà làm.” Cô bùm bùm nói.
“Nghe ra thì không thể nào tốt, tựa hồ không có ưu điểm.” Vương Tử Kiến cười nói, “Bất quá đây cũng là ta lần đầu tiên nghe ngươi bình luận một người mà hoàn toàn không nói ưu điểm gì của hắn.”
“Đó là bởi vì hắn không có ưu điểm.” Cô cứng miệng nói.
“Có thật không?”
Giả! Nhan Cát Tường trong lòng lẩm bẩm. Ưu điểm của hắn, có lẽ cô so với bất kì kẻ nào cũng rõ ràng, hắn để ý cô, quan tâm cô, chiều chuộng cô, có lúc thậm chí sẽ vì cô mà nhượng bộ.
Nhưng là…
Chân mày nhíu một cái, cô lại không vui nhớ lại.
Cầm lấy ly nước trái cây, cô giống như uống vài hớp cho hả giận.
“Cát Tường, ngươi sẽ không phải còn yêu hắn đi.” Hắn như nhìn thấu tâm sự của cô một, nhẹ nhàng hỏi.
Còn yêu? Cô căn bản cũng không có yêu Phí Ôn Đình, tại sao lại nói “còn”, nhiều lắm là… cũng là thích mà thôi, “Ta không có.” Tay cô lại không tự chủ gẩy gẩy tóc.
“Lại nói dối.” Hắn đột nhiên tố cáo.
“Ta…” Ngón tay cứng đờ, cô sửng sốt.
Cô… nói dối sao? Cô rõ ràng không có yêu Phí Ôn Đình a, nhưng tại sao thân thể… làm ra phản ứng như thế đâu?
Cùng một thời gian, chuông cửa Nhan gia đang bị người ta liều mạng ấn.
Nhan phụ ở lại giữ nhà xem ti vi đứng dậy mở cửa.
“Ngươi là ——” Nhan phụ nhìn nam nhân xinh đẹp đứng ở cửa, không khỏi âm thầm kinh ngạc, có rất ít nam nhân xinh đẹp kiểu như thế, có cả mềm mại của nữ nhân cùng kiên nghị của nam nhân.
“Cát Tường đâu?” Sắc mặt của đối phương nói có nhiều khó coi còn là nhẹ.
“Ngươi tìm Cát Tường?”
“Đúng.”
“Mẹ con bé mang nó đi xem mắt.”
“Xem mắt? Cô ấy thật sự đi xem mắt?” Nếu như mới vừa rồi, nam nhân chẳng qua là sắc mặt khó coi, như vậy bây giờ, nam nhân quả thực chính là tức giận.
Nhan phụ phân vân, hoài nghi mình có nên trực tiếp đem cửa đóng sầm lại, tự bảo vệ an toàn của bản thân hay không.
Nam nhân hít một hơi thật sâu, giống như ổn định tâm tình của mình, “Địa chỉ.” Hai chữ cơ hồ từ trong miệng phun ra.
Nhan phụ không nhịn được nuốt nước miếng trong cổ họng, sau đó, nhanh chóng khai báo địa chỉ xem mắt.
Nam nhân này… Cùng Cát Tường của bọn họ, đến tột cùng là quan hệ như thế nào a?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc