Tình Như Khói Hoa - Chương 15

Tác giả: Song Diện An Khả

Giờ ăn, lúc mọi người trong gia đình đang dùng cơm với nhau trong niềm hạnh phúc bất tận, một tràng điện thoại bỗng đâu réo lên phá tan khoảnh khắc ấm cúng ấy.
Chuông điện thoại reo vang, cha đứng dậy, đến tiếp cuộc gọi:
- Hừm!
Ông chỉ thốt lên một từ duy nhất rồi không nói thêm gì nữa.
Nhận ra vẻ khác thường của cha, tôi ngẩng đầu trông về phía ông. Sắc mặt của ông vô cùng nghiêm trọng đánh mắt sang Tần Lam, trái tim của tôi như chìm sâu xuống.
Tần Lam cũng đã nhận ra, anh nhìn về phía cha tôi.
- Điện thoại của cậu... Vợ cậu gọi đến bảo đứa bé ngã bệnh rồi, muốn cậu mau mau trở về!
Trong giọng nói của cha lộ rõ một cơn giận đang kìm nén.
Thân thể Tần Lam đờ ra, sau đó gần như lao đến đoạt lấy điện thoại trên tay cha:
- Lưu Di, cô muốn gì!!
Anh khẽ rít lên phẫn nộ, nhìn cha mẹ tôi mà sắc mặt tái nhợt.
- Tôi chỉ muốn báo cho chồng của tôi biết là con chúng ta bệnh rồi, chỉ thế mà thôi. Tôi còn là vợ hợp pháp của anh đấy, sao anh có thể ra mắt cha mẹ vợ của mình như vậy mà không cảm thấy quá nhanh hả?
Từ miệng viên thư ký của Tần Lam, biết được anh xin nghỉ phép một tuần, mua hai vé máy bay đến thành phố Y, cô tức tốc gọi điện đến tổng đài để họ điều tra ra địa chỉ và số điện thoại của nhà người con gái ấy. Quả nhiên, anh đã đến nhà nàng ta! Cô đương nhiên sẽ không để nàng được dễ chịu!
- Cô!
Tần Lam vừa định nói gì đó, chợt nghe tiếng khóc của Niệm Trạch vang ra từ ống nghe.
- Cô làm gì Niệm Trạch đó! Tại sao nó lại khóc!
Tần Lam truy hỏi, nhưng đáp lại lời anh chỉ còn là những âm thanh tút tút của điện thoại cúp máy.
Tay Tần Lam vô lực rủ xuống, anh gác điện thoại, vội vã chụp lấy áo khoác:
- Xin lỗi!
Anh cứ thế lao ra khỏi cửa nhà tôi, chẳng thèm quay đầu lại.
- Tần Lam!
Tôi muốn đuổi theo anh, tôi sợ anh trong cơn xúc động sẽ làm ra việc ngốc nghếch.
- Không được đi!
Tiếng thét lớn của cha khiến cho bước chân của tôi ngập ngừng khựng lại.
- Cha!
Tôi biết cha mẹ nhất định đã bị cú điện thoại của Lưu Di gây hiểu lầm, thật ra nếu chậm một chút nữa thôi, Tần Lam sẽ đem hết mọi chuyện kể cho cha mẹ nghe, thỉnh cầu bọn họ tha thứ. Nhưng cú điện thoại của Lưu Di đã phá hỏng tất cả, một Tần Lam vốn không tệ lắm trong ấn tượng của cha mẹ giờ đây đã hoàn toàn bị phản đối!
- Không ngờ con dám Ng*ai t*nh với một gã đàn ông đã có gia đình con cái, con khiến cho cái mặt già này của cha biết để ở đâu đây!
Cha tôi vốn là một cán bộ kỳ cựu đã về hưu, chuyện như vậy với cha mà nói đúng là một đả kích.
- Kỳ Nhi, sao con lại hồ đồ như thế chứ!
Mẹ tôi không ngớt thở dài.
- Sự tình không như cha mẹ nghĩ đâu! Con bây giờ phải đuổi theo Tần Lam, sau này con sẽ giải thích rõ mọi việc với cha mẹ!
Tôi xách hành lí chạy xộc ra khỏi cửa.
- Kỳ Nhi!! Kỳ Nhi!!!
Tiếng gọi của cha mẹ đằng sau càng lúc càng nhỏ dần, tôi phóng chân chạy như phát cuồng, vừa sợ bọn họ đuổi theo, lòng lại lo lắng cho Tần Lam. Xin lỗi cha mẹ...
o0o
Tôi không tìm được Tần Lam tại phi trường, cũng không trông thấy thông tin đăng ký của anh, thầm nghĩ anh nhất định đã thuê xe trực tiếp trở về rồi. Tôi liền bắt một chuyến phi cơ gần nhất quay lại thành phố S.
Tần Lam hệt như biến mất, bất kể thế nào tôi cũng không tìm được anh. Điện thoại cũng không ai tiếp, tôi điên cuồng tìm kiếm ở tất cả những nơi anh có thể xuất hiện, nhưng trước sau đành thất vọng! Không ai biết anh đã đi đâu.
Vì bôn ba đường xa cộng thêm kiệt sức, tôi cuối cùng cũng ngất xỉu giữa đường, được một người hảo tâm đưa vào bệnh viện.
Lúc tôi chầm chậm tỉnh lại, bắt gặp Nguyễn Nguyễn đang lo lắng nhìn mình.
- Sao bồ lại đến đây...?
Tôi vẫn còn yếu ớt, muốn rướn dậy nhưng lực bất tòng tâm.
- Sao bồ lại làm cho bản thân thành ra thảm hại như vậy! Chẳng chịu ăn no, chẳng chịu nghỉ ngơi, mỗi ngày cứ chạy loạn xạ lên làm gì!
Nguyễn Nguyễn vừa thao thao bất tuyệt, vừa đỡ cho tôi dựa lưng vào tường.
- Tần Lam chẳng thấy đâu nữa...
Tôi cảm thấy thật sự lạc lõng.
- Tần Lam à? Không phải anh ta mang bồ vào đây hay sao? Mình vừa trông thấy một người ngoài hành lang rất giống Tần Lam đấy.
- Thật chứ!
Tôi kích động nắm lấy tay Nguyễn Nguyễn tra hỏi. Tôi còn nhớ rõ một bà thím tốt bụng đã mang tôi vào đây, nhưng Nguyễn Nguyễn lại bảo vừa trông thấy Tần Lam, chẳng lẽ Tần Lam đã nhập viện rồi, cho nên tôi mới không tìm ra anh? Nghĩ đến đây trái tim tôi như đập loạn.
- Anh ấy đi đâu rồi?
- Hình như đi về hướng khoa nhi thì phải, mình còn lấy làm lạ rằng tại sao anh ta lại không ở cùng với bồ.
Nguyễn Nguyễn nhớ lại nói.
Chẳng lẽ là Niệm Trạch! Tôi cố hết sức đứng dậy khỏi giường bệnh.
- Bồ làm gì vậy chứ! Mau nằm xuống đi!
Nguyễn Nguyễn giật mình la lên, ấn tôi trở xuống.
- Bồ còn chưa khỏe mà!
- Nguyễn Nguyễn, dẫn mình đi tìm anh ấy, thấy anh ấy rồi mình mới có thể yên tâm, mình xin bồ đó!
Tôi năn nỉ Nguyễn Nguyễn, cô nàng do dự hồi lâu mới miễn cưỡng đồng ý.
- Gặp được anh ấy rồi bồ phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi có biết không!
Nguyễn Nguyễn ra điều kiện với tôi.
- Biết rồi mà, Nguyễn Nguyễn tốt bụng của mình!
Tôi giơ tay ra vẻ thề thốt, chọc cho Nguyễn Nguyễn phải phì cười.
Nghĩ đến việc sắp gặp được Tần Lam, trái tim tôi cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
Nguyễn Nguyễn dìu tôi đến từng phòng một trong khoa nhi để tìm kiếm. Thể lực của tôi còn chưa hồi phục, hơn phân nửa sức nặng trên thân thể đều đổ dồn lên người Nguyễn Nguyễn, chỉ chốc lát sau cô nàng đã mệt nhoài thở dốc.
- Nguyễn Nguyễn, bồ mệt rồi, nghỉ chút đi.
Mặc dù đang nóng lòng muốn được trông thấy Tần Lam, nhưng chứng kiến bộ dạng nhễ nhại mồ hôi của Nguyễn Nguyễn, tôi lại cảm thấy không đành tâm.
- Người bệnh như bồ còn chưa than mệt, mình có tư cách gì mà lên tiếng chứ! Nếu không mau chóng tìm ra "Anh yêu" của bồ thì chắc bồ chẳng chịu nghỉ ngơi đàng hoàng đâu nhỉ?
Nguyễn Nguyễn cố tình trêu chọc tôi.
- Thấy ghét, bồ nói gì chứ!
Tôi bật cười vỗ lên đầu cô nàng. Bỗng đâu từ phòng bệnh phía trước bước ra một người, anh ta vừa nhìn thấy tôi thì giật mình sửng sốt. Tôi cũng trông thấy anh, đó chính là Tần Lam mà tôi đã tìm kiếm nhiều ngày qua.
- Em sao vậy?
Thấy tôi mặc đồng phục của bệnh viện, thần sắc nhợt nhạt tựa vào người Nguyễn Nguyễn, Tần Lam bước nhanh đến trước mặt, đỡ lấy tôi từ tay cô nàng.
- Em bệnh rồi ư? Hay không khỏe?
Anh lo lắng quan sát khắp thân thể tôi.
Anh đã gầy đi nhiều, vòng thâm hiện rõ quanh hốc mắt chứng tỏ anh ngủ không an giấc, một người ưa sạch sẽ như anh chẳng ngờ vẫn còn khoác trên mình bộ sơ-mi mà hôm đó đã rời khỏi nhà tôi, trên quần áo lấm tấm vệt đen, đầu tóc rối bời, ngay cả râu cũng không buồn cạo, trông qua chẳng khác một gã lang thang là mấy.
Tôi đột nhiên có một nỗi xúc động muốn bật khóc. Ôm chặt lấy anh, tôi rốt cuộc cũng tìm được anh rồi! Nước mắt chẳng hề băn khoăn rơi xuống, ướt đẫm y phục anh.
Anh bối rối ôm lại tôi, không ngừng dùng ống tay áo lau nước mắt cho tôi, nhưng nước mắt hệt như lau hoài không hết, cứ thi nhau rơi rớt.
- Nhã Kỳ tìm anh suốt mấy ngày nay. Cơm không ăn, giấc không ngủ, đến nỗi ngất xỉu giữa đường, nếu không nhờ người hảo tâm đưa vào bệnh viện, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây!
Nguyễn Nguyễn bất mãn chỉ trích sự biến mất của anh.
- Nhã Kỳ...
Anh nhìn tôi với thần sắc phức tạp.
- Xin lỗi... Niệm Trạch ngã bệnh, anh phải bận tay chăm sóc cho nó...
Anh day dứt nhìn chúng tôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc