Tình Như Khói Hoa - Chương 14

Tác giả: Song Diện An Khả

Tần Lam từ tòa soạn tạp chí trực tiếp quay trở về ngôi nhà của anh và Lưu Di. Không ngoài dự đoán, Lưu Di đang ở nhà đợi anh.
- Tôi biết anh sẽ đến tìm tôi.
Lưu Di nhìn Tần Lam, chợt phát hiện ra anh đã thay đổi rất nhiều. Ánh mắt anh trở nên sáng ngời rạng rỡ, đây là ánh mắt của một kẻ đang say đắm trong tình yêu.
- Nếu đã biết tại sao tôi tới tìm cô, vậy tôi cũng không cần nhiều lời nữa, chúng ta ly hôn đi!
- Ly hôn!
Lưu Di nhảy bật khỏi ghế sô pha, lập tức cười vang như điên:
- Anh muốn cùng con đàn bà kia kết hôn à? Trạch Nhất thì sao? Anh quên mất anh ta rồi à?
Lưu Di biết nhược điểm của anh, đó chính là Trạch Nhất và Niệm Trạch.
- Anh ta ở nơi đây!
Tay Tần Lam nhẹ nhàng đặt lên ***, ánh mắt khoan hòa và điềm tĩnh.
Tần Lam thực sự đã thay đổi rồi. Cô cứ ngỡ anh vẫn còn là gã thanh niên sống mãi trong quá khứ kia, nào hay nào biết, anh đã bước ra khỏi nỗi ám ảnh của ngày xưa từ khi nào.
- Vậy Niệm Trạch thì sao!
Cô không tin anh có thể rời xa thằng bé. Niệm Trạch tựa như cốt nhục của anh vậy.
- Tôi sẽ nuôi dưỡng Niệm Trạch, tôi sẽ cho cô một khoảng tiền...
- Ha ha ha ha...
Tiếng cười lớn của Lưu Di cắt ngang lời anh nói:
- Anh tưởng rằng một khoảng tiền thì có thể đuổi được tôi đi hay sao?
Cô đi đến trước mặt, nhìn vào đôi mắt anh nói:
- Tôi sẽ không buông tha cho anh, vĩnh viễn không, tôi sẽ đeo bám anh cả cuộc đời này!
Ánh mắt của cô điên cuồng đến đáng sợ.
- Anh đã hủy hoại nửa đời đầu của tôi, chẳng lẽ anh nghĩ rằng có thể vui vui vẻ vẻ sống hết nửa đời còn lại của anh hay sao? Anh nằm mơ!
Cô vừa cười vừa bước lên lầu, đến khi bóng dáng cô khuất sau góc ngoặc của tầng thang, anh còn có thể nghe thấy tiếng cười điên dại ấy...
o0o
Lúc trông thấy cha mẹ xuất hiện tại nhà trọ của Nhã Kỳ, Tần Lam chẳng cảm thấy chút ngạc nhiên nào. Lưu Di sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy, việc này anh đã lường trước. Trốn tránh đã quá lâu rồi, giờ là lúc anh nên đối mặt!
- Cha...
Tần Lam vừa mới lên tiếng đã bị một cái tát nện éo mặt.
- Tần Lam!
Tôi đứng chắn phía trước anh, nhìn ông lão có ánh mắt nghiêm nghị ấy:
- Bác ơi, có chuyện gì từ từ hãy nói, đừng ra tay...
Tôi còn chưa nói hết đã bị ông đẩy sang một bên.
- Không có chuyện của cô! Đây là việc của nhà họ Tần chúng tôi!
Ông lão ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn đến tôi.
Tần Lam đột nhiên quỳ xuống, hành động đột ngột này khiến cho hai ông bà đều trở nên ngây người.
- Cha, mọi việc đều là lỗi của con, không liên quan đến Nhã Kỳ, con và cô ấy là thật lòng yêu nhau!
Ánh mắt của anh kiên định nhìn cha.
- Còn Lưu Di thì sao? Lúc đầu con thậm chí còn chưa học xong đã cùng nó kết hôn, đến cả đứa bé cũng có rồi! Bộ các con không yêu thương nhau hay sao?!
Cha của Tần Lam thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của tuổi trẻ bây giờ, kết hôn, sanh con cứ hệt như trò đùa vậy. Hôn nhân muốn có thì có, muốn bỏ thì bỏ. Con trai ông rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì đây!
- Lưu Di khác!
Mặc dù anh biết, sự thật này với cha mẹ mà nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai, nhưng anh tuyệt đối không thể phạm thêm sai lầm nữa!
- Đứa bé của cô ấy không phải là của con!
- Cái gì!!
Cha mẹ của Tần Lam sững sốt.
Kể lại chuyện quá khứ hệt như xé mở vết thương cũ, mặc dù rất đau, nhưng là đau một cách dứt khoát.
- Oan nghiệt mà! Oan nghiệt mà!!
Cha mẹ Tần Lam đấm *** giẫm chân, không thể ngờ rằng đứa con duy nhất của họ lại làm ra chuyện tai hại như vậy.
- Bác gái, bác đừng khóc nữa...
Tôi lúng túng an ủi mẹ của Tần Lam đang khóc ròng.
- Cháu gái...
Nắm lấy tay tôi, mẹ của Tần Lam chẳng biết nói sao cho phải:
- Ấm ức cho cháu rồi...
- Cháu không cảm thấy ấm ức chút nào đâu ạ.
Tôi nhìn Tần Lam, trong mắt anh có sự biết ơn và cảm động.
- Cháu yêu Tần Lam, Tần Lam cũng yêu cháu, như vậy là đủ rồi. Cháu cũng không nghĩ đến việc muốn Tần Lam phải ly hôn.
Tôi chẳng hay biết gì về việc Tần Lam đi tìm Lưu Di định ly hôn.
- Không, anh nhất định phải ly hôn với cô ấy, việc này không riêng vì em, anh không thể mắc thêm lỗi lầm nữa!
Tần Lam thốt lên.
Thật lâu không ai nói gì, chỉ có những làn khói thuốc rít mạnh, cuối cùng cha của Tần Lam cũng cất tiếng:
- Con lựa lời mà nói với nó, nó là phụ nữ, cũng không dễ dàng gì. Con lớn rồi, chuyện của con cha mẹ cũng không tiện xen vào nữa, con tự mình lo lấy đi.
Nói xong ông đứng dậy bước ra ngoài, mẹ Tần Lam cũng vội vã đứng lên:
- Các con phải cố gắng mà... Ôi...
Bà khẽ thở dài một tiếng rồi theo chồng ra khỏi cửa.
- Con tiễn hai người?
Tần Lam chộp lấy chìa khóa xe.
- Thôi khỏi!
Cha của Tần Lam liếc nhìn tôi:
- Đối xử với con nhà người ta cho tốt, nếu không cha sẽ không tha cho con!
- Vâng ạ!
Tần Lam gật đầu thật mạnh, đôi môi mím chặt. Tôi biết trong lòng anh nhất định vô cùng kích động, lời của cha Tần Lam vừa rồi minh chứng rõ ràng cho sự thật, ông đã chấp nhận cho chúng tôi ở bên nhau.
Tôi lặng lẽ ôm lấy eo anh, dõi mắt trông theo bóng hình hai ông bà đang rời khỏi...
o0o
Đã có sự ủng hộ của cha mẹ Tần Lam, tiếp theo là cha mẹ tôi. Hai người sống tại thành phố lân cận. Để có thời gian rảnh rỗi, chúng tôi xin nghỉ phép một tuần để về thăm cha mẹ.
Càng đến gần nhà tôi, sắc mặt Tần Lam lại càng lo lắng. Tôi buồn cười nhìn anh ngắm nghía dáng vẻ của mình trong gương đến lần thứ mười một.
- Em xin anh, đi gặp mẹ vợ chứ không phải đi hẹn hò đâu.
Tôi ghẹo anh, nhìn anh nở nụ cười gượng gạo.
- Anh hơi lo...
Tần Lam đột nhiên lên tiếng.
Tôi kéo lấy cánh tay Tần Lam rồi tựa lên bờ vai anh.
- Cha mẹ em là người rất cởi mở, em thích thế nào thì họ nhất định sẽ thích thế ấy.
Cha mẹ từ nhỏ đã rất cưng chiều tôi, chưa bao giờ từ chối yêu cầu gì của tôi cả.
- Nhưng mà...
Tôi hiểu rõ nỗi bất an của Tần Lam bèn vùi tay mình vào lòng bàn tay ấm áp có chút ẩm ướt của anh, để ười đầu ngón tay áp vào nhau.
- Bất kể tương lai ra sao, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.
Tôi cho anh một lời hứa an lòng.
- Nhã Kỳ...
Cha mẹ về việc Tần Lam đến chơi tuy có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã chấp nhận và tỏ vẻ thích anh. Anh vừa nho nhã lễ phép vừa tuấn tú lịch thiệp, khó mà khiến người ta không thích cho được. Mẹ tôi hệt như một người mẹ vợ đang ngắm nghía chàng rể, càng ngắm càng hài lòng. Bà vội vàng đi mua thật nhiều thức ăn ngon, bảo là muốn cho anh được vừa miệng, khiến cho con gái của bà là tôi cũng có phần ghen tỵ.
Cha tôi thì lại kéo Tần Lam ra đánh cờ, hai người đại chiến với nhau ba trăm hiệp bất phân thắng bại, kỳ phùng địch thủ, anh lại là người trong mộng của con gái, đương nhiên là ông vô cùng thích thú.
Nhìn cảnh tượng ấy, trái tim đang căng thẳng của tôi cũng nhẹ nhõm lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc