Tình Như Khói Hoa - Chương 13

Tác giả: Song Diện An Khả

Đầu óc tôi trống rỗng, lời của anh khiến tôi vô cùng bất ngờ và vui sướng, cần thêm chút thời gian tôi mới có thể dần tiếp thụ được.
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi trên vầng trán, trên chóp mũi và trên môi tôi, rồi như một sợi lông khẽ khàng lướt qua cổ, xương đòn, đến phía trước ***. Môi hôn của anh dọc theo khe *** của tôi như hóa thành từng tấc ***, lời nhắn gởi thầm lặng ấy như muốn bảo rằng anh sẽ dâng trọn tình yêu và tất cả những gì anh có.
Tôi nhìn vào đôi mắt anh. Ánh mắt chúng tôi hòa quyện vào nhau, khó thể tách rời.
Tay anh khẽ nâng bàn chân nhỏ nhắn của tôi lên, lần lượt đặt lên mỗi ngón chân một nụ hôn, hệt như đối đãi với bảo vật. Tôi run lên nhè nhẹ, trước nay không hề hay biết, hóa ra ngón chân mình cũng có thể mẫn cảm đến như thế...
- Từ nay về sau em là của anh.
Anh lại ngang ngược đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh, hệt như mới bắt đầu quen biết anh vậy.
- Những gì anh nói là thật chứ?
Sao tôi lại giống như đang mơ thế này?
Anh không đáp lời, chỉ dùng nụ hôn để tỏ rõ tất cả...
o0o
Anh mua ở cửa hàng hoa một bó bách hợp màu trắng. Tuy anh không nói sẽ dẫn tôi đi đâu, nhưng hình như tôi đã dự cảm được nơi sắp đến. Khi xe đổ trước khu nghĩa trang ngoại thành thì suy đoán của tôi đã được chứng minh.
Nếu không biết đó là một khu nghĩa trang, bạn sẽ không tài nào tưởng tượng được dưới những tán cổ thụ xanh um mướt mắt kia đã mai táng bao nhiêu vong hồn đâu.
Nơi đây an tĩnh và ôn hòa, ánh mặt trời xuyên qua tàng lá rậm rạp của cây ngô đồng Pháp rơi rớt trên bờ vai chúng tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
Anh nắm lấy tay tôi, bước lên từng bậc thang một. Chúng tôi thầm ngụ ý không trò chuyện, nhưng qua ánh mắt trao nhau đã hiểu thấu tất cả.
Cuối cùng, tôi cũng đi đến trước mặt người ấy.
Người thanh niên trong ảnh trẻ tuổi đẹp trai, ngập tràn sức sống. Tôi có thể hiểu được vì sao Tần Lam lại bị anh ta hấp dẫn.
Tân Lam ngồi xuống, khẽ vuốt đi lớp bụi bám trên ảnh. Anh đặt hoa ở trước mộ, nhẹ giọng nói:
- Trạch Nhất, tôi đến thăm anh đây!
Ánh mắt của Tần Lam thoáng vẻ quyến luyến.
Bất chợt, anh khẽ kéo tôi đến:
- Trạch Nhất, đây là bạn gái tôi, Nhã Kỳ.
Nghe được những lời nói này thốt ra từ chính miệng anh, một nỗi cảm động lạ kỳ trào dâng trong lòng tôi. Tuy đã từng quan hệ thân mật cùng anh, tuy đã từng nghe anh nói lời yêu, thế nhưng tất cả vẫn không rung động bằng việc anh đối mặt với Trạch Nhất nói ra những lời này.
- Niệm Trạch rất ngoan, rất dễ bảo, anh cứ an tâm.
Anh sờ lên bia mộ, hệt như đang ve vuốt người yêu vậy.
- Trạch Nhất, không biết tôi có thể gọi anh như vậy hay không, tôi yêu Tần Lam, xin anh hãy giao anh ấy cho tôi, tôi sẽ thay anh thương yêu anh ấy thật tốt.
Lời của tôi khiến cho khóe mắt Tần Lam ươn ướt.
Tôi nắm lấy tay anh, trao niềm an ủi:
- Trạch Nhất rất yêu anh, thế nên nhất định sẽ hy vọng anh được hạnh phúc.
Anh ôm lấy tôi. Dường như tôi có cảm giác ánh mắt của Trạch Nhất cũng đang chúc phúc cho chúng tôi vậy...
Tần Lam chuyển vào sống trong nhà trọ của tôi. Chúng tôi hệt như đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm vậy. Anh đi chợ, tôi nấu cơm, ăn xong lại cùng nhau rửa bát đĩa, sau đó thì tản bộ. Đôi khi Tần Lam cũng mang Niệm Trạch đến ở với chúng tôi vài ngày. Cuộc sống cứ thế trôi qua bình lặng nhưng cũng thật ấm nồng.
Tôi rất hài lòng với cuộc sống này, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy bất an. Mãi cho đến khi cô ta xuất hiện ở trước mặt tôi, loại cảm giác bất an này càng trở nên chân thật hơn.
Tuy trước nay chưa bao giờ gặp mặt, nhưng tôi lập tức có thể đoán ra ngay thân phận của cô.
Lùi bước và lẩn tránh sẽ chẳng giải quyết được điều gì, vì thế tôi chọn biện pháp đối mặt.
- Cô là Lưu Di?
Cô đứng ngay trước cổng tòa soạn tạp chí chặn lấy lối đi, dùng một thứ ánh mắt ác độc quan sát tôi. Lúc tôi gọi ra tên cô, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
- Cô biết tôi à?
Giọng nói của cô tràn ngập vẻ cao ngạo và khinh thường:
- Vậy cô cũng nên biết tôi là vợ của Tần Lam.
Bộ dạng của cô hệt như một mụ đàn bà đang đi đánh ghen nhân tình của chồng mình. Nếu không phải đã biết rõ tình trạng thật sự của Tần Lam và cô ta lúc này, chỉ sợ tôi đã bị cô ta hù dọa mà rút lui mất rồi.
- Phải, tôi biết, kể cả chuyện của Trạch Nhất.
Tưởng đâu lời tôi vừa nói đối với cô sẽ có rung động lớn, ngờ đâu thân thể cô chỉ khẽ rung lên một chút.
- Ngay cả chuyện này anh ta cũng nói cho cô nghe à!
Thanh âm của Lưu Di lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô vốn muốn dùng thân phận vợ của Tần Lam để ép cho Nhã Kỳ phải khó xử, nếu trái lại Nhã Kỳ vẫn không đồng ý, cô sẽ lôi chuyện Tần Lam là GAY mà nói ra, để cho Nhã Kỳ chịu đựng không nổi. Thế nhưng giờ đây, Nhã Kỳ đã biết tất cả, lại còn có thể chấp nhận Tần Lam. Tình huống lúc này ngược lại đối với cô vô cùng bất lợi!
- Tôi yêu Tần Lam. Anh đã từng như thế nào tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm chính là anh ấy cũng yêu tôi.
Tôi nói với giọng êm êm.
- Cô muốn ở cùng Tần Lam à? Tôi nói à biết, cô nằm mơ! Tôi là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy, tôi sẽ không nhường anh ấy cho bất cứ kẻ nào, cho dù có phải *** anh, thì anh cũng là của tôi!!
Lưu Di điên dại cười lớn, lời nói của cô khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
- Tôi tôn trọng sự lựa chọn của Tần Lam, tôi cũng chẳng cần hai người có ly hôn hay không, tôi chỉ hy vọng cô biết rằng, sức mạnh của tình yêu sẽ vượt qua tất cả.
Nếu như bảo trước kia tôi có một chút đồng tình và thương xót cho Lưu Di thì lúc này đây đã hoàn toàn hết sạch!
- Điếm thối, cô cho rằng cô cao thượng lắm à? Yêu đương cái quái gì chứ! Đi mà gặp quỷ sứ của cô đi, Tần Lam là của tôi! Là của tôi! Niệm Trạch cũng là của tôi, các người ai cũng đừng hòng ςướק đoạt những thứ bên cạnh tôi đi!!
Cô nhào đến phía trước, dùng móng tay chộp lấy mặt tôi. Tuy tôi kịp né được nhưng cũng để cho cô cào lên cổ mình một lằn máu thật sâu.
- Ngừng lại!
Bảo vệ tiến tới khống chế Lưu Di.
- Nhã Kỳ, bồ không sao chứ?
Nguyễn Nguyễn đỡ lấy tôi, hóa ra vừa rồi cô nàng phát hiện tình huống có phần không ổn liền gọi bảo vệ đến.
- Đàn bà thối! Đồ hư hỏng! Cô và cái tên đồng tính *** Tần Lam kia đi ૮ɦếƭ cả đi!!
Lưu Di không thoát khỏi sự kềm kẹp của bảo vệ liền ngoác miệng mắng to. Những kẻ vây xem xung quanh đều xầm xì bàn tán.
- Bốp!
Một cái tát rõ to khiến cho tất cả mọi người lặng im trở lại.
Lưu Di kinh ngạc nhìn tôi, không tin một cô gái thoạt trông nhu nhược như tôi lại có thể ra tay với mình.
- Cô có thể sỉ nhục tôi nhưng không thể sỉ nhục Tần Lam và Trạch Nhất, sỉ nhục người cô yêu thương!
*** tôi phập phồng dữ dội, vô cùng tức giận.
- Có muốn mang cô ta đến đồn cảnh sát hay không?
Bảo vệ hỏi tôi.
- Để cô ấy đi đi.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn Lưu Di rồi xoay người trở vào phòng biên tập, để tất cả những lời bình luận cùng mắng chửi lại sau lưng. Phía đồng nghiệp, có kẻ đồng tình, có kẻ thì ánh mắt hàm chứa sự khinh bỉ. Tôi cứ nhìn như không thấy, trở lại chỗ ngồi với mớ công việc bề bộn của mình.
- Nhã Kỳ, bồ để ụ ta đi như vậy à!
Nguyễn Nguyễn bất bình hỏi tôi. Phát hiện ra rất nhiều kẻ tò mò đang chú ý đến cuộc trò chuyện của mình, Nguyễn Nguyễn hét to:
- Nhìn cái gì mà nhìn, bộ hết chuyện làm rồi hay sao! Nơi này không phải là tuần báo lá cải đâu nhá, muốn săn tin thì sang nhà bên báo danh đi!
Hài lòng nhìn ai nấy lại chúi đầu vào công việc, Nguyễn Nguyễn trở về bên cạnh tôi.
- Nguyễn Nguyễn, không cần như thế đâu!
Tôi biết cô nàng quan tâm tôi, nhưng không muốn cô vì chuyện của tôi mà đắc tội với mọi người.
- Nhã Kỳ, đừng để ý đến bọn họ, mình ủng hộ bồ! Tần Lam là người đàn ông tốt!
Nguyễn Nguyễn từng gặp qua Tần Lam, cũng biết đôi chút về sự tình của anh. Cô là dạng người ăn ngay nói thẳng, cảm giác được người tốt thì chính là tốt, không quan tâm đến quá khứ của họ.
- Cảm ơn bồ.
Tôi cảm giác lúc này, không điều gì sánh được với những lời tri kỷ khiến cho lòng người an ủi ấy.
Lúc bóng hình Tần Lam xuất hiện nơi cửa, một cơn xao động lại dấy lên. Tôi tức giận liếc nhìn Nguyễn Nguyễn, nhất định là cô nàng đã gọi điện thoại.
- Nhã Kỳ...
Không đợi cho anh kịp mở miệng, tôi đã lôi anh ra khỏi phòng biên tập. Chuyện xấu hôm nay đã quá nhiều rồi, tôi không muốn bọn họ có thêm trò vui để xem nữa.
Tôi dẫn anh đến phòng thang gác, nơi này bình thường rất ít ai qua lại.
- Nhã Kỳ, cô ta đến tìm em à?
Nhận được điện thoại của Nguyễn Nguyễn, anh vội bỏ dở cuộc họp mà chạy ngay đến đây.
- Không sao mà, nhìn anh gấp gáp kìa.
Tôi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cho anh. Dáng vẻ anh có chút xộc xệch, không giống chút nào so với Tần Lam bình tĩnh thường ngày.
- Đây là gì! Cô ta đánh em à?!
Anh xót xa nhìn vết thương trên cổ tôi, tay khẽ chạm đến khiến tôi không khỏi rụt cổ lại.
- Không sao mà...
- Còn bảo không sao!!
Anh đột nhiên cao giọng khiến tôi giật bắn mình. Lập tức nhận ra sự luống cuống, anh dịu giọng lại:
- Xin lỗi... Đau lắm không em?...
Anh nhẹ nhàng dùng lưỡi *** lấy vết thương rồi ấn lên đó một nụ hôn.
- Đừng như vậy...
Gương mặt tôi đỏ bừng, máu dồn cả lên đầu.
- Đây là nơi làm việc...
- Xin lỗi...
Anh ôm lấy tôi, tì cằm *** đầu.
- Thật sự là không việc gì mà...
Anh cứ tự trách khiến cho tôi vô cùng đau lòng. Rõ ràng không phải anh sai, tại sao lại muốn đổ hết mọi lỗi lầm lên người mình chứ?
- Anh yêu em, anh hứa sẽ không để cho em bị thương thêm lần nữa!
Những lời anh nói khiến cho tôi vô cùng cảm động.
- Ối ối...
Cửa thoát hiểm bất ngờ mở ra, một đống người đổ ập vào, kẻ đầu têu chính là Nguyễn Nguyễn! Cô nàng cười thẹn nhìn tôi.
- Mọi người...
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ đến mọi chuyện vừa rồi đều bị bọn họ trông thấy, liền xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, dứt khoát chui vào lòng Tần Lam, làm đà điểu trốn cát cho xong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc