Tình Như Khói Hoa - Chương 11

Tác giả: Song Diện An Khả

Sáng sớm tỉnh giấc, ánh mai ấm áp soi chiếu lên gương mặt cho tôi một cảm giác thật hạnh phúc. Bất chợt nhớ đến Tần Lam còn ở dưới nhà, tôi lập tức ngồi dậy.
Bước khỏi phòng ngủ, tôi chỉ trông thấy đống mền gối được xếp đặt gọn gàng, trên bàn còn có bữa sáng phảng phất hơi nóng. Anh đã đi rồi. Tuy có chút thất vọng khi không nhìn thấy anh, nhưng bữa sáng trên bàn lại khiến cho trái tim tôi ấm áp..
Sau giờ tan sở, Tần Lam gọi điện thoại cho tôi, hẹn gặp tại một cửa hàng thức ăn nhanh mới mở. Tôi không biết vì sao anh lại hẹn tôi tới đó, vừa xong việc tôi liền vội vã chạy đến.
Tần Lam ngồi ở một vị trí cạnh cửa sổ, vừa đến cửa tôi đã trông thấy anh. Anh vẫy tay gọi tôi, tôi mỉm cười bước nhanh vào nhà hàng. Đến gần, tôi mới phát hiện ra bên cạnh anh còn có một cậu bé rất dễ thương, hai tròng mắt thật to của nó đang nhìn tôi, trên mặt còn có nụ cười ngọt ngào.
- Con có phải là Niệm Trạch không?
Tôi vừa nhìn đã thích ngay cậu bé đáng yêu này rồi. Cúi người ngồi xuống, tôi hỏi nó.
- Dì ơi, sao dì lại biết tên con?
Niệm Trạch kinh ngạc nhìn tôi, có điều xem ra nó cũng rất thích tôi.
- Bởi vì ba có kể với dì về con, ba nói Niệm Trạch là một người bạn nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, vừa nhìn dì đã biết ngay là con rồi!
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, tôi ngồi xuống đối diện Tần Lam.
- Hôm nay là sinh nhật của Niệm Trạch.
Anh nhìn cậu bé, trong mắt tràn ngập vẻ từ ái của bậc làm cha. Lúc này thoạt trông anh không giống với vẻ thường ngày, tôi phát hiện, càng tiếp xúc với anh, tôi càng nhận ra một Tần Lam hoàn toàn khác.
- Sao không nói sớm cho em biết chứ, để em mua quà tặng.
Tôi có chút ái ngại nhìn Niệm Trạch. Nó mỉm cười ngọt ngào lại với tôi.
- Ba nói muốn dẫn con đi công viên chơi, dì có muốn đi cùng không?
Nó lay lay cánh tay của tôi hỏi.
- Được rồi, dì cùng đi với con!
Tôi ôm nó đến bên mình.
- Bình thường nó đều ở nhà cha mẹ Trạch Nhất, bọn anh ít khi đi chơi cùng nó...
Tần Lam nhìn Niệm Trạch vẻ có lỗi.
- Nhưng ba nhớ kỹ ngày sinh của Niệm Trạch, dẫn Niệm Trạch đi chơi, Niệm Trạch vui lắm!
Thằng bé nói đến đó, chợt như nhớ ra điều gì:
- Ba, sao mẹ lại không đến vậy?
Vẻ mặt Tần Lam có chút gượng gạo. Anh đã không nói chuyện này với Lưu Di.
- Có dì đi cùng rồi cơ mà!
Tôi vội tiếp lời:
- Con không thích dì hay sao?
Nó ngẫm đi nghĩ lại một hồi rồi bảo:
- Con thích dì.
Lúc này thức ăn đã được dọn lên, sự chú ý của Niệm Trạch chuyển ngay qua mấy món ngon trên bàn. Tôi có thể thấy rõ Tần Lam vừa thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong bữa cơm, chúng tôi đến công viên.
Công viên vào buổi tối sáng rực ánh đèn, hoàn toàn khác biệt so với ban ngày. Trước nay tôi không hề biết công viên về đêm lại hấp dẫn đến vậy. Tôi và Niệm Trạch thỏa sức chơi đùa, thấy trò gì lạ mắt chúng tôi cũng muôn chơi thử. Tần Lam theo sau hai chúng tôi, mỉm cười quan sát.
- Đu quay kìa!
Tôi chỉ về phía chiếc đu quay tuyệt đẹp trong bầu trời đêm kia, nói với Niệm Trạch và Tần Lam:
- Chúng ta cùng ngồi đu quay nhé? Nghe nói những ai ngồi trên đu quay sẽ được hạnh phúc đấy!
Tần Lam mỉm cười đồng ý.
Phía trước vòng đu quay là một hàng người thật dài đang xếp, chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi. Tôi chợt nhận ra đa số những người ngồi đu quay đều là các cặp tình nhân. Len lén nhìn Tần Lam, tôi phát hiện ra anh cũng đang nhìn lại mình.
- Anh nhìn gì vậy?
Tôi hỏi anh.
- Nhìn em!
Vẻ mặt Tần Lam rất chăm chú, anh nói trực tiếp ra như vậy làm tôi có chút bối rối.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt chúng tôi. Phía trước là một đôi tình nhân chuẩn bị bước lên đu quay, sau họ thì đến chúng tôi.
Ngồi trong toa xe nho nhỏ này, tôi và Tần Lam mặt đối mặt, còn Niệm Trạch ngồi phía bên cạnh tôi.
- Đẹp quá đi mất!
Theo độ cao dần nâng lên, tôi không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp của màn đêm bên ngoài. Bên dưới, đèn lửa li ti lấp lánh hệt như những con đom đóm chớp tắt ánh sáng, sao trời phảng phất như cách chúng tôi thật gần, với tay ra có thể hái lấy.
Đột nhiên, một tiếng nổ bùng lên, lúc chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, bầu trời đêm đã nở rộ thật nhiều đóa hoa rực rỡ!
- Là pháo hoa!
Niệm Trạch kêu to, vỗ tay H**g phấn quan sát bầu trời.
- Thật là đẹp!
Tôi nhìn cảnh tượng mỹ lệ ấy, quả thật không cách nào dùng ngôn từ để biểu đạt. Quay đầu, tôi chợt trông thấy gương mặt Tần Lam đang phảng phất nét u buồn.
- Anh sao vậy? Không thích xem pháo hoa ư? Đẹp lắm mà!
- Đẹp lắm, nhưng cũng ngắn ngủi lắm...
Anh ngơ ngẩn nhìn ra bầu trời đêm, thầm thì nói.
- Sao lại ngắn ngủi chứ? Nó vĩnh viễn tồn tại trong ký ức, trong lòng của anh, mãi mãi không phai nhạt.
Tôi vừa bảo vừa nắm lấy tay anh.
Anh quay đầu nhìn tôi, hệt như lần đầu tiên quen biết tôi vậy. Một lúc sau, anh cúi đầu cười. Lúc ngước lên nhìn lại bầu trời đêm, ánh mắt anh không còn vẻ u buồn nữa mà trở nên sáng ngời lấp lánh.
- Anh bảo xem, vòng đu quay này có phải là vòng đu quay hạnh phúc hay không?
Vì truyền thuyết này, tôi luôn mong muốn được tự mình ngồi thử nhưng trước nay không có cơ hội, lần này tôi cuối cùng cũng đạt thành ý nguyện. Tôi thật sự cảm giác được hạnh phúc.
Tần Lam còn chưa kịp trả lời, phía bên cạnh liền truyền đến một tràng tiếng cãi vả. Tôi chú ý nhận ra đó là đôi tình nhân vừa đi toa xe trước chúng tôi khi nãy.
Thì ra chàng trai dẫn theo cô gái đến công viên là muốn chia tay với cô, nhưng vì để thực hiện lời hứa tặng cô một kỷ niệm đẹp vào ngày trước nên mới quyết định ngồi lên chuyến đu quay này, rồi sau đó sẽ đề nghị với cô.
- Tại sao anh lại muốn như vậy! Tại sao lúc em cảm thấy hạnh phúc nhất anh lại nói ra những điều tàn nhẫn đến thế! Em hận anh!
Cô gái nức nở nói.
- Anh chỉ muốn tốt cho em thôi...
Chàng trai không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy, xung quanh hai người tụ tập một đám đông hiếu kỳ.
- Nếu cậu thật sự nghĩ cho cô ấy, cậu không nên trực tiếp nói với cô ấy như thế, vì chỉ làm cho cô ấy không tài nào quên được cậu và quá khứ đã qua của hai người mà thôi.
Tôi không nhịn được lên tiếng.
Chàng trai sững sốt nhìn tôi hồi lâu, bất chợt nước mắt tuôn như mưa. Sự việc đột ngột này làm cho chúng tôi ai nấy đều ngạc nhiên.
- Anh rất ích kỷ, anh không muốn em quên anh... Bởi vì... Anh mắc bệnh nan y... Có thể không còn sống được lâu nữa, nhưng anh thật sự không muốn trên thế gian này mọi người quên lãng anh... đặc biệt là người anh yêu thương nhất...
Cậu nói làm cho cô gái ngớ người ra, chốc lát sau mới sực tỉnh, ôm chằm lấy cậu khóc òa.
Đám người xem xung quanh thở dài, tôi đứng ngây ra một lúc, cho đến khi một đôi bàn tay ấm áp giữ lấy tôi.
- Đi thôi.
Giọng nói của anh không có vẻ gì là trách cứ, thế nhưng trong lòng tôi lại hệt như đang chịu sự chỉ trích, vô cùng áy náy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc