Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió - Chương 35

Tác giả: Như Quả Ái Tựu Hiện Tại Ba

Tết âm lịch năm 1999 qua đi, Mạnh Hạo Nhiên tìm Vương Nam chính thức nói chuyện một lần. Mạnh Hạo Nhiên vốn muốn dò hỏi tâm tình cậu, không ngờ đối phương lại không nói gì. Hiện tại, cậu không có tâm tình để tiếp tục làm việc. Cuối cùng, Mạnh Hạo Nhiên vòng vo nói ra ý định của mình, Vương Nam cũng sảng khoái đáp ứng. Mạnh Hạo Nhiên trả lại cho Vương Nam 200 ngàn tệ tiền góp vốn, đây chỉ là số tiền đầu tiên cậu bỏ vào khi thành lập công ty. Hơn một năm qua, công ty cũng đã phát triển, tất nhiên số tiền phải nhiều hơn. Nhưng Vương Nam không muốn tính toán nhiều. Chia của thì cứ chia, không cần chỉ vì vài đồng bạc anh em lại cãi nhau. Hơn nữa Mạnh Hạo Nhiên dù sao cũng là bạn học một thời, chẳng qua, cậu cũng không thể tiếp tục làm anh em tốt với Mạnh Hạo Nhiên được nữa.
Rời khỏi công ty, Vương Nam một mực nằm nhà. Cậu không muốn ra ngoài tìm việc, khắp nơi trong nhà toàn là bình R*ợ*u, bao TL cùng quần áo bẩn quăng khắp nơi. Mọi công cụ liệc lạc cậu đều không sử dụng, Vương Nam không liên lạc với bất kỳ ai. Vài ngày Vương Nam mới ra ngoài một lần, đi mua R*ợ*u, mua thuốc, mua thức ăn. Sau đó lại trở về phòng trọ, uống R*ợ*u ***.
Thời gian ngu ngu ngốc ngốc đó, Vương Nam thậm chí còn không phân biệt ngày đêm, cậu trốn tránh mọi người, trốn tránh quá khứ. Giai đoạn đó kéo dài không biết bao lâu. Đến một ngày, Vương Nam kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mới phát hiện ngoài kia cảnh xuân xán lạn. Hai bên đường cây đã đâm chồi nảy lộc, bừng bừng sức sống dưới ánh mặt trời. Mùa xuân đã đến rồi.
Trong lòng Vương Nam khẽ động, thầm nghĩ chính mình phải đứng lên, không thể mãi uể oải như vậy. Cậu bắt đầu nghĩ đến cuộc sống. Vương Nam lấy sổ tiết kiệm ra, bên trong vẫn còn tiền cho cậu sống thảnh thơi một thời gian nữa. Chẳng qua cậu cũng không muốn tiếp tục lãng phí như vậy. Thời tiết ngày xuân thật khiến cho người ta rục rịch, Vương Nam rời khỏi thành phố, bắt đầu lên đường rong chơi.
Tháng Năm nam 1999, Vương Nam ngồi xe lửa, một đường đi về phương Nam. Cậu đến Nam Kinh, Thượng Hải, Bắc Kinh. Cuối cùng lại ngược lên Tây Tạng. Tại Tây Tạng, cậu du đãng hơn một tháng. Thành phố lhasa (Lạp Tát), nơi vẫn được mệnh danh là nóc nhà thế giới là nơi Vương Nam thích nhất. Cậu thường ngồi trên ban-công khách sạn, hưởng thụ ánh nắng cao nguyên, lẳng lặng ngắm cảnh. Nghe những mẫu chuyện về Lạt Ma, uống R*ợ*u lúa mì Thanh Khoa, ngắm Tuyết Sơn, Thanh Hồ, nhìn những người dân thuần phác, Vương Nam dần quên đi mối tình bi thương. Cậu đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật đẹp, ngoài tình yêu, thế giới này hiển nhiên còn nhiều điều mỹ lệ đến vậy.
Càng đi nhiều, Vương Nam lại càng hiểu được ý nghĩa của cuộc sống. Dù điều kiện khắc nghiệt như vậy, mọi người cũng đều tự do tự tại mà sống. Tại một trấn nhỏ gần Chương Mộc, Vương Nam lại cảm thấy niềm hạnh phúc đơn thuần đó. Nói là trấn nhỏ, nhưng cũng đến hơn mười hộ dân, đường phố nhỏ hẹp cùng một tiệm cơm. Ngày đó, Vương Nam đến vào buổi tối. Trên trấn đang chiếu phim, mà cái gọi là rạp chiếu phim, cũng chỉ là một gian nhà nho nhỏ, màn ảnh là tấm vải đã cũ. Nhưng người dân vẫn vui tươi bừng bừng như ngày tết, vui vẻ kéo nhau đi xem phim.
Cô bé bán hàng trong quán vì không đi được mà có chút rầu rĩ. Vương Nam bình thường sẽ không quan tâm đến người khác, nhưng nhìn biểu tình của cô gái nhỏ, lại có chút không nhịn được. Cậu nói hay là cô đi đi, tôi trông quán giúp cho. Nàng lắc đầu. Vương Nam không còn cách nào khác, hỏi cô biết hát không, chúng ta cùng nhau hát cho vui đi. Không ngờ cô nàng lại vui vẻ ca một khúc nhạc cao nguyên. Vương Nam cùng nàng nhẹ nhàng xướng “Thành nhỏ cố sự” rồi đến “Bắc Kinh Kim sơn”, cuối cùng lại hát “Hiểu em”. “Đem toàn bộ tình yêu cho em. Ngày đó anh chỉ muốn, dù đau khổ hay hạnh phúc, em cũng đều sẽ tìm đến anh. Để cho em biết rằng anh rất hiểu em…”. Tiếng ca quanh quẩn trong quán, cô gái mặt hồng hào như hai đóa hoa cao nguyên, lúc này lại đẹp hơn bao giờ hết. Nhìn em gái Tạng vui vẻ như vậy, Vương Nam nghĩ cái gọi là vết thương lòng của mình, kỳ thực rất nhỏ bé. Cậu tự hứa với chính mình, không chỉ sống, mà còn phải sống thật hạnh phúc! Vì bản thân, vì mẹ, và cũng vì Lí Trọng.
Ngày chậm chậm trôi, Vương Nam trở về.
Lúc này phương Bắc đã vào hạ. Vương Nam ở bên ngoài du hành hơn hai tháng, tuy thể xác mệt mỏi nhưng tâm tình đã vui hơn đôi chút. Cậu quyết định sẽ rời khỏi thành phố này, cậu muốn rời xa quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.
Vương Nam về nhà một chuyến. Phần vì thăm mẹ, phần vì muốn viếng mộ cha.
Đó là một buổi chiều, ánh nắng ngày hè trút xuống từng ngõ ngách. Nghĩa trang lúc này lại im ắng dị thường. Như thường lệ, Vương Nam châm cho cha ba ***, đem R*ợ*u xái rải xuống đất, nhìn khuôn mặt tươi cười của ông trên bia mộ. Cậu có điều muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
– “Cha, con sắp đi, đi về phương Nam. Lần này đi không biết khi nào mới trở về. Xin lỗi, cha! Con và Lí Trọng đã chia tay, người yên tâm, con sẽ chăm sóc mẹ. Lần sau trở về, con sẽ mang đến cho cha một nàng dâu”. Cả ngày phơi nắng làm Vương Nam có chút váng vất, cậu quỳ trên mặt đất, khấu đầu trước mộ cha.
Ở nhà vài ngày, Vương Nam vội vã muốn quay về thành phố. Cậu muốn đóng gọi hành lý, còn muốn gặp gỡ từ biệt vài người bạn. Trước khi đi, cậu có nói cho mẹ biết dự định của mình. Trong thâm tâm nàng cũng hiểu, con trai mình đây là muốn chạy trốn Lí Trọng. Như vậy cũng tốt, thay đổi hoàn cảnh sống có lẽ sẽ giúp Vương Nam quên mọi chuyện nhanh hơn. Chỉ sợ môi trường xa lạ như vậy, không biết cậu có thích ứng được không. Nghĩ vậy, nàng lại khó chịu, con trai nàng lại phải chịu khổ.
Sáng hôm đó Vương Nam đi, mẹ đã dậy từ sớm nấu cho cậu nồi sủi cảo. Người phương Bắc vốn có câu tục ngữ: “Lên xe sủi cảo xuống xe diện”, ý nói khi rời nhà muốn ăn sủi cảo, khi về nhà nhất định phải chưng diện. Ngụ ý chúc thuận lợi bình hiện. Hiện tại, mẹ Vương Nam cũng không thể làm gì cho con trai, chỉ có thể dựa vào nồi thức ăn biểu đạt chút tình cảm.
Vương Nam thích ăn sủi cảo mẹ làm nhất.
Lúc rời nhà, mẹ kín đáo đưa cho cậu một bao đồ. Vương Nam hỏi đây là gì? Con không mang theo gì đâu, sau khi về đến thành phố còn phải đóng gói rất nhiều. Mẹ nói, đều chỉ là chút quà vặt ăn trên đường đi. Vương Nam không nỡ từ chối, đành phải cầm trong tay. Mẹ thay cậu mang hành lý, trời vẫn nóng bức như cũ. Vương Nam muốn đến trạm xe đò, mẹ lại nói hai chúng ta cùng đi. Kỳ thực, nàng chỉ muốn tiễn con trai một đoạn đường.
Hai mẹ con lặng lẽ đi dưới ánh mặt trời, chỉ chốc lát sau, Vương Nam đổ đầy mồ hôi. Quay đầu nhìn, đã thấy trán mẹ lấm tấm mồ hôi, làm vài sợi tóc bạc nơi đó càng trở nên chói mắt. Vương Nam đoạt túi đồ trong tay mẹ, nói: “Mẹ, trời nóng quá, để con gọi xe. Trước khi đi con sẽ về nhà một chuyến. Mẹ đi trước đi”. Vương Nam chỉ là đang an ủi mẹ, cậu không đành lòng nhìn thấy bóng lưng khổ cực của người.
Lúc xe chuyển bánh, Vương Nam ngoái đầu nhìn, liền thấy hình bóng mẹ ngoài cửa xe, mẹ cuối cùng vẫn đến đây! Mũi nàng lấm tấm mồ hôi, trên lưng hay trước *** áo cũng ẩm ướt một mảnh, mẹ nhướng chân, từng bước từng bước tìm kiếm cậu sau khung cửa. Mũi Vương Nam có chút khó chịu, cậu vội vàng phất tay. Mẹ cuối cùng cũng nhìn thấy cậu, vẫy tay, ánh mắt hồng hồng đang cười với cậu, lại chỉ gói đồ cậu ôm trước ***, khẩu hình như muốn nói phải thật cẩn thận.
Xe lăn bánh, mẹ chạy theo vài bước. Bùi khói mù mịt khiến hình bóng mẹ trở nên mơ hồ. Nước mắt Vương Nam lại rơi xuống.
Cậu mở gói đồ mẹ đưa cho khi sáng. Bên trong có táo, vài quả trứng luộc, còn có một phong thư. Nhìn độ dày, Vương Nam khẳng định bên trong chắc chắn có tiền. Vừa mở ra, quả nhiên, bên trong là một xấp tiền mới toanh đến hơn một vạn. Trong đó còn kèm theo một phong thư mẹ viết.
Vương Nam,
Mẹ đợi con ngủ rồi mới viết thư này cho con.
Từ sau khi mẹ về, hai mẹ con chúng ta cũng chưa từng nói chuyện. Hôm nay, con có thể trở về thăm mẹ, mẹ đã rất vui. Con nói con muốn đi phía Nam, mẹ dù có chút không đành lòng, nhưng cũng không thể cản.
Nam Nam, mẹ biết con sẽ đi! Nhưng con phải nhớ, bất cứ khi nào khó khăn chỉ cần nói với mẹ một tiếng. Nơi này vĩnh viễn là nhà con, mẹ cũng vĩnh viễn là mẹ con.
Nửa năm qua, mẹ biết trong lòng con không thoải mái. Mẹ cũng không vui vẻ gì. Đừng hận mẹ!
Mẹ chỉ có mình con là con nên không còn cách nào khác. Hiện tại con muốn lập nghiệp nơi khác, có lẽ lựa chọn này sẽ khiến con mau quên đi quá khứ.
Nam Nam, một mình đến phương Nam, lúc nào cũng phải cẩn thận. Con đừng quá vui đùa với người lạ. Phương Nam trời nóng, đừng mở quạt cả đêm kẻo cảm lạnh.
Nơi này có một vạn tiền, con mang theo đi. Mẹ cũng không giúp gì được cho con. Khi nào đến nơi thì nhớ gọi điện về, để mẹ khỏi lo lắng.
Mẹ làm cho con sáu quá trứng luộc, là muốn con luôn thuận lợi, lộc lộc đầy thân. (Sáu=lục=lộc theo quan niệm người Hoa). Nhớ kỹ nhất định phải ăn hết.
Nam Nam, nhớ gọi điện thường xuyên cho mẹ, nếu không ban đêm mẹ sẽ ngủ không yên.
Vương Nam nắm phong thư, nhìn từng hàng cây bên đường trôi qua xe, nước mắt lại lần nữa mơ hồ hai mắt.
Vương Nam quay lại thành phố, nhưng cậu biết mình rất nhanh sau đó sẽ không còn thuộc về nơi này.
Điều không ngờ đến chính là, việc đóng gói hành lý lại tiêu tốn nhiều thì giờ như vậy. Nguyên bản cậu vốn định thứ gì bỏ lại được thì bỏ, thứ gì cần mang theo thì đóng gói. Nhưng mỗi lần dọn dẹp, Vương Nam đều phải ngừng lại. Quần áo Lí Trọng mua, những món đồ trang trí bọn họ cùng mua, vài cuốn sách, giường… tất cả đều làm Vương Nam không tự chủ mà dừng lại. Sau đó đốt một ***, lẳng lặng phát ngốc.
Chỉnh chỉnh dừng dừng, qua vài ngày Vương Nam mới làm xong. Mọi đồ vật đều chứa hình ảnh của cậu và Lí Trọng. Chung quy Vương Nam cũng không thể vứt đi, chỉ đóng gói. Cậu muốn mang chúng theo bên cạnh mãi mãi.
Ngày thu dọn xong, Vương Nam đơn độc ngồi nhìn gian phòng trống trải, một ánh nắng chiều chiếu vào, mang theo hình ảnh những hạt bụi nhảy múa trong không trung. Vương Nam nhìn quanh bốn phái, không khỏi cảm khái. Bốn năm đại học cùng sau năm đi làm, thì ra mình đã lưu lại thành phố này hơn mười năm. Gian phòng này là nơi lưu lại dấu vết thanh xuân đáng giá nhất của cậu, thành phố này từng mang đến cho cậu nhưng ký ức trân quý, cũng để lại vết thương trí mạng.
Giờ đây, khi Vương Nam sắp đi, mọi thứ sẽ chỉ còn là kỉ niệm. Cậu bỗng nghĩ mình cứ như vậy mà bắt đầu cuộc sống mới sao? Trước khi đi, Vương Nam chỉ muốn gặp hai người: Liễu Dược Dược và Từ Đan Lôi.
Khi Liễu Dược Dược nhận điện thoại của Vương Nam, nàng có chút bất ngờ. Nửa năm liền không thấy chút tin tức gì của cậu, nay người này lại thình lình xuất hiện, thật khiến cho người ta vừa mừng vừa sợ!
– “Dạo này cậu ૮ɦếƭ ở đâu vậy?”. Vừa gặp, Liễu Dược Dược đã ồn ào.
– “Cậu sao lần nào cũng ồn ào như vậy, không thể giả làm thục nữ một chút sao?”.
– “Vương Nam cậu rốt cuộc đã đi đâu? Nửa năm mất tích? Điện thoại đi động, máy nhắn tin đều không liên lạc được. Đã vậy còn nghỉ việc. Cậu làm gì mờ ám sao?”. Gặp Vương Nam, Liễu Dược Dược rất vui mừng, hàng loạt câu hỏi không ngừng tung ra.
– “Đến Tây Tạng, sưu tầm dân ca”. Vương Nam bông đùa.
– “Tây Tạng?! Thật không? Vậy quà của tôi đâu?”. Liễu Dược Dược xòe tay đòi quà.
– “Khụ”. Vương Nam có chút lúng túng, cậu quả thật không nhớ phải mua quà cho bạn bè.
– “Sao lại không có?”. Nàng thất vọng thu tay. “Vậy lão nhân gia ngài nghĩ gì mà hôm nay muốn gặp tôi? Lại còn chủ động gọi điện thoại?”.
– “Liễu Dược Dược, tôi sắp đi”. Vương Nam mỉm cười.
– “Đi đâu? Đến Tây Tạng tìm vợ?”. Nàng bông đùa.
– “Không phải, tôi muốn xuống phương Nam lập nghiệp. Vài hôm nữa sẽ đi”.
– “Thật không? Cậu đến nơi đó làm gì? Có việc ở đó sao?”. Liễu Dược Dược giật mình.
– “Chưa có. Chẳng qua muốn đổi chỗ. Nơi này làm phiền tôi quá nhiều, không muốn đi cũng phải đi”. Vương Nam lặng lẽ châm một ***.
– “Cậu học đòi *** khi nào? Không có tiền đồ gì cả. Tóm lại đã có chuyện gì xảy ra, đang yên đang lành lại bỏ đi?”. Nàng tin những lời Vương Nam nói là sự thực.
– “Cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi làm gì? Thực sự phải đi, không vì gì cả. Chẳng qua muốn thay đổi hoàn cảnh sống, thành phố này tôi ở cũng đủ lâu rồi”. Vương Nam rít mạnh một hơi thuốc.
– “Nhưng như vậy cũng quá đường đột. Cậu sau này đừng có biến mất như vậy nữa được không, nếu không mọi người sẽ vì cậu mà phát bệnh tim”. Liễu Dược Dược bỗng nhiên cảm thấy nặng nề, cũng có chút thương cảm.
R*ợ*u và món ăn được mang lên, Liễu Dược Dược cố ý muốn uống R*ợ*u. Nàng không nỡ rời xa Vương Nam. Vài năm nay, tuy hai người không trở thành tình nhân, nhưng Vương Nam nghiễm nhiên đã trở thành người bạn thân nhất của nàng. Mỗi khi gặp chuyện, mình đều nghĩ đến Vương Nam. Nàng cũng không câu nệ mà bộc lộ suy nghĩ bản thân trước mắt cậu, tuy rằng Vương Nam chưa bao giờ tâm sự cho nàng nghe chuyện của mình.
Uống R*ợ*u đến một nửa, Liễu Dược Dược đột nhiên yếu ớt nói: “Vương Nam, cậu không phải có chuyện gì gạt tôi đấy chứ? Mấy năm nay, có chuyện gì tôi đều kể cho cậu nghe. Cậu nếu có khó khăn gì, nhất định cũng phải nói cho tôi biết”.
– “Tôi thì có chuyện gì, đến, uống R*ợ*u đi”. Vương Nam thực sự không thể kể cho Liễu Dược Dược nghe mọi chuyện.
– “Vương Nam, có phải cậu và Lí Trọng xảy ra chuyện gì không?”. Liễu Dược Dược trầm ngâm một lúc, vẫn là hỏi ra.
Chiếc đũa trên tay Vương Nam run nhẹ: “Không có. Sao lại hỏi vậy?”.
– “Không có gì. Tôi chỉ cảm thấy là lạ. Trong khoảng thời gian cậu biến mất nửa năm, anh Lí có đến tìm tôi hai lần, nói là mời tôi dùng cơm, nhưng thực ra anh ấy luôn hỏi thăm tin tức cậu. Hai người bởi vì chuyện thiết kế nội thất lần trước mà cãi nhau, bây giờ còn chưa hòa hảo sao?”.
– “Thi thoảng cũng có gặp nhau, nhưng không thường xuyên”. Nhắc đến Lí Trọng, Vương Nam vẫn còn cảm thấy đau lòng.
– “Vương Nam, kì thực— cũng không có gì— Khụ, thôi, không nói nữa. Cậu nhất định phải hạnh phúc”. Liễu Dược Dược ậm ờ nửa ngày, cũng không tiếp tục nói nữa. Hai người liền cạn li, uống R*ợ*u.
– “Vương Nam, về phương Nam phải làm việc cho ra trò, tạo đựng sự nghiệp. Nếu không thì đừng quay về nhìn mặt tôi”. Liễu Dược Dược đã bắt đầu say.
– “Yên tâm. Tôi không thành công sẽ không quay về tìm mọi người. Cậu cũng mau tìm một người tin cậy mà kết hôn đi, tôi không muốn khi trở về, lại thất cậu sụt sùi cùng tôi ngồi nhậu thế này”.
– “Cậu nghĩ cậu có thể trốn khỏi sao? Nếu tôi không gả được thì cậu liền cưới tôi đi? Cậu nếu không cưới tôi, cậu sẽ biến thành cháu tôi”.
– “Được, nếu không cưới cậu, tôi sẽ là cháu cậu”. Vương Nam ha ha cười.
Hai người uống đến đỏ mặt, uống đến tâm say.
Ăn cơm xong, Vương Nam theo thói quen đón xe đưa Liễu Dược Dược về nhà, hết thảy đều là những hành động bình thường trong quá khứ. Từ biệt xong, Liễu Dược Dược đột nhiên có chút xúc động.
– “Khi nào đi? Tôi sẽ đến tiễn cậu”.
– “Không cần. Sau khi đến nơi tôi sẽ gọi điện cho cậu”.
– “Vương Nam, ôm một cái”. Liễu Dược Dược mở hai tay.
Hai người gắt gao ôm nhau, Liễu Dược Dược liền thấp giọng mà khóc, Vương Nam vỗ về bờ vai nàng.
– “Đến nơi thì phải gọi điện thoại cho tôi. Không được biến mất như lần trước nữa biết không?”. Nàng nghẹn ngào.
– “Được, tôi đồng ý với cậu. Liễu Dược Dược, tôi có chuyện muốn nhờ cậu. Nếu có gặp Lí Trọng, cậu không cần nói gì đến chuyện của tôi, được không?”. Nàng gật đầu thật mạnh.
Trước khi đi, Vương Nam hẹn gặp Từ Đan Lôi. Từ Đan Lôi vốn định từ chối, nhưng Vương Nam nói cậu sắp đi. Lúc này nàng mới đồng ý.
Hai người có đến hai năm không gặp mặt, ai cũng có khác biệt. Vương Nam có vẻ ngày càng trầm mặc, nàng cũng bắt đầu có dấu vết thời gian rồi.
– “Chị Từ, vài hôm nữa em sẽ đi”. Cuối cùng, Vương Nam cũng có thể nhìn thẳng Từ Đan Lôi.
– “Sao lại đi? Bên kia có công việc tốt hơn?”.
– “Không phải. Em còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra”. Vương Nam lại nhóm một ***.
– “Chị Từ, em và Lí Trọng chia tay rồi”.
– “Vậy sao?”. Nàng cười khổ một tiếng.
– “Vì lí do này cậu mới rời đi?”.
– “Ưm”. Vương Nam gật đầu. Chuyện của cậu và Lí Trọng, ngoại trừ cha mẹ hai bên thì Từ Đan Lôi là người thứ ba biết chuyện.
– “Tại sao?”.
– “Khụ, một lời khó nói hết. Chị Từ, xin lỗi”.
– “Thôi đi, cậu nói lảm nhảm gì vậy?”. Nàng khoát tay.
– “Vương Nam, cậu cảm thấy chỉ cần trốn chạy thì có thể thoát khỏi mọi thứ sao? Cậu biết không, chị ly hôn rồi”. Từ Đan Lôi nhàn nhạt nói.
– “A?”. Vương Nam giật mình, nhưng cũng hiểu rõ hàm ý trong lời cô.
– “Chị Từ”, Vương Nam ho khan, “nếu có thể, chị và Lí Trọng…”.
– “Không thể”. Từ Đan Lôi dứt khoát cắt ngang lời cậu. “Vương Nam, mọi người không phải là con nít nữa. Nói chia tay là chia tay, nói ở bên nhau thì sẽ ở bên nhau. Chuyện tôi ly hôn không liên quan gì đến Lí Trọng. Tất cả cũng chỉ vì ban đầu chị quá nóng vội với cuộc hôn nhân của mình, nến chị hi vọng cậu cũng không gặp phải sai lầm như vậy. Chị từng có lúc mong hai người chia tay. Hiện tại chị đã thông suốt rồi. Cuộc đời ngắn ngủi chỉ vài chục năm, có được người mình yêu bầu bạn sớm hôm là chuyện hạnh phúc nhất thế gian. Đồng tính hay dị tính đều không phải là vấn đề. Vương Nam, cậu nghĩ kĩ rồi sao?”.
Vương Nam cắn chặt môi gật đầu.
– “Vậy chúc cậu thuận lợi, cũng chúc cậu hanh phúc”. Từ Đan Lôi rót R*ợ*u, chạm cốc với Vương Nam.
Vương Nam vẫn thật vui mừng, đến cuối cùng, cậu cũng có thể thẳng thắn đối diện Từ Đan Lôi. Người phụ nữ này từng một thời là khúc mắc không nhỏ trong lòng cậu. Hiện tại có thể tâm bình khí hòa cùng nhau uống chén R*ợ*u, cậu cũng không còn gì nuối tiếc.
Ngày Vương Nam đi, trời xanh ngắt. Phương bắc đã vào tháng Tám mùa thu. Trong gió có một tia mát mẻ và chớm lạnh.
Ngày đi, cậu không thông báo cho ai. Một mình kéo va-li ra sân bay, nhìn phong cảnh thành phố trôi qua sau khung cửa, cuối cùng mình cũng phải đi! Thành phố này, chỉ còn lại người cậu có muốn gặp cũng không thể gặp được, Lí Trọng.
Xin lỗi, Lí Trọng. Chúc anh hạnh phúc! Anh nhất định phải hạnh phúc hơn em!
….

Lần này, Vương Nam đi đến năm năm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc