Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió - Chương 34

Tác giả: Như Quả Ái Tựu Hiện Tại Ba

– “Vương Nam, em muốn nói gì?”. Lí Trọng lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Vương Nam.
Vương Nam rót đầy ly R*ợ*u. Đêm nay cậu muốn uống, nhưng quyết không thể say.
– “Anh, chúng ta là anh em phải không? Nếu là anh em, thì hãy nghe em nói hết”. Lí Trọng không lên tiếng, anh thừa biết Vương Nam muốn nói gì.
– “Một tháng qua, em suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ về quá khứ, anh, ban đầu em không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn ở bên cạnh anh. Em không muốn xúc phạm chị Từ, càng không muốn làm cha anh sinh bệnh. Nếu ngay từ đầu biết được những chuyện này, em nguyện chúng ta chưa từng bắt đầu”.
Lí Trọng vẫn trầm mặc.
– “Nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra, hai chúng ta…. Ôi, không nói nữa, anh nói xem nếu chúng ta không yêu nhau, hiện tại có thể ở bên cạnh cha mẹ, hai nhà vui vẻ uống R*ợ*u hàn huyên, hạnh phúc cỡ nào? Nhưng hiện tại, chúng ta có thể thay đổi quá khứ sao?”. Vương Nam không muốn nói đến hai chữ chia tay, nhưng vẫn tiếp tục nói.
Lí Trọng rít một hơi thuốc, híp mắt nhìn cậu. Khói trắng lượn lờ trước mặt Vương Nam. Vương Nam cũng muốn hút, là Lí Trọng châm cho cậu.
– “Anh”. Vương Nam mở miệng lần nữa. “Trước khia, em từng vô số lần huyễn tưởng, nghĩ đến chuyện chúng ta xuất ngoại, chỉ có anh và em, hai người có thể quang minh chính đại nắm tay đi đến cùng trời cuối đất tựa như mọi người. Hai người chúng ta chỉ cần yên ổn sống cuộc đời mình, mặc kệ ánh mắt người đời”. Vương Nam cười, chẳng qua nụ cười có chút thê lương.
– “Nhưng hiện tại lại không như vậy, em đã đồng ý với mẹ… Hai ta không thể làm cha mẹ đầu buồn thêm nữa, em sợ vạn nhất nếu chúng ta cứ khư khư cố chấp, kết quả là, còn có thể làm hại đến cha mẹ”. Vương Nam không dám nhìn Lí Trọng, cậu cau mày rít mạnh một hơi thuốc.
– “Vương Nam”. Rốt cuộc Lí Trọng cũng lên tiếng. “Những lời em nói anh đều hiểu. Lúc chia tay Từ Đan Lôi, anh cũng từng nghĩ, có thể chúng ta đã sai lầm. Mọi chuyện xảy ra không phải lỗi của em, anh lớn tuổi hơn em, nên anh tự biết nặng nhẹ. Nhưng lần trước vì anh sắp kết hôn, em lại rời đi. Lúc đó anh mới hiểu tình cảm không phải là thứ mình có thể điều khiển được. Em đừng cười những lời buồn nôn vừa rồi, thời gian đó, anh nhớ em đến phát rồ, tựa như lời người ta từng nói, khi mất đi rồi mới biết quý trọng. Khi đó mỗi ngày anh đều chìm trong R*ợ*u, lúc say mới để Từ Đan Lôi nghe được những lời không nên nghe. Hiện tại anh lại nghĩ, đó cũng là chuyện thường tình, mỗi ngày đều nghẹn ở trong lòng, không nói ra mới là lạ”. Lí Trọng lại châm thuốc.
-“Sau này, khi chúng ta ở bên nhau, anh hạnh phúc đến không hình dung được. Anh không rõ mình có phải là đồng tính không, nhưng anh chỉ muốn đối tốt với em, những việc khác anh không quan tâm. Có đôi khi anh tự hỏi, Lí Trọng, nếu hiện tại người không còn gì, chỉ còn lại Vương Nam, ngươi nguyện ý sao? Anh phát hiện ra mình vẫn là nguyện ý. Mỗi ngày, dù chỉ gọi điện cho em cũng đủ làm anh vui. Anh trước mặt người khác đều là một bộ trịnh trọng. Chỉ khi ở bên cạnh em, anh mới vui vẻ như vậy, anh cũng không hiểu nổi mình”. Lí Trọng nói, Vương Nam lại nhấp một chén R*ợ*u.
– “Em nói xem, tình cảnh của cha anh hiện giờ có thể làm anh thoải mái sao?! Anh cũng không bao giờ có thể tha thứ cho mình. Thế nhưng, bây giờ em lại muốn chia tay, thì anh còn lại gì?”. Lí Trọng cũng uống cạnh chén R*ợ*u, không nói gì nữa.
– “Anh, ngày đó, mẹ có nói nếu tách ra sẽ tốt hơn. Em cũng từng nghĩ đến trước khi chúng ta yêu nhau, không phải cũng như chia tay sao? Chia tay đều tốt cho cả hai. Với lại, nếu hiện tại không tách ra, thì còn có thể thế nào? Chúng ta sẽ tiếp tục làm phiền lòng cha mẹ sao? Hiện tại, em thực sự không có dũng khí đối mặt cha mẹ anh”. Vương Nam cố cười, nhưng vẻ mặt còn khó nhìn hơn so với khi khóc.
– “Anh, chúng ta đều không thể thoát khỏi trách nhiệm gia đình. Chúng ta chỉ cần làm anh em là tốt rồi, chẳng phải sau này cũng có thể gặp nhau sao? Mấy năm yêu nhau em đã cảm thấy đủ. Xem ra trời cao cũng công bằng, cho chúng ta vui sướng, rồi lại để chúng ta thống khổ. Một tháng qua em không nhừng suy nghĩ, nếu thực sự không có anh bên cạnh, em sẽ thể nào. Anh đã từng có lúc rời xa em, em rất sợ hãi lại nếm trải cảm giác ấy lần nữa! Nhưng nghĩ lại, nếu trải qua một lần nữa thì có khó gì? Cứ chậm rãi mà tiếp tục thôi, lần trước chẳng phải chúng ta cũng sống qua rồi sao?”. Vương Nam có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cảm xúc lại đảo lộn hết câu chữ.
– “Đôi khi em nghĩ vì sao mình lại may mắn gặp được anh? Có lúc em từng cằn nhằn anh sao cứ bám riết như vậy? Hiện tại anh chỉ cần tránh đi thật xa, miễn cho thời gian dài qua, lại làm em chịu không nổi”. Vương Nam muốn đùa, nhưng trong mắt lại đầy lệ.
Lí Trọng không nói gì, chỉ yên lặng uống R*ợ*u.
– “Vương Nam, tự em suy xét đi. Nếu em cảm thấy như thế này sẽ tốt cho cả hai, anh đều nghe theo em”.
Nhìn bộ dạng Lí Trọng lúc này, lòng Vương Nam đau như cắt, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Cậu đứng lên rót R*ợ*u cho anh, rồi nâng ly.
– “Anh, chúng ta uống cạn chén này, em chúc anh hạnh phúc! Hãy tha thứ cho em, em đào ngũ”. Vương Nam nâng ly R*ợ*u, tay có chút run rẩy, cậu cật lực cố tỏ ra bình tĩnh.
Lí Trọng nâng ly, không chạm cốc với cậu, chỉ ngửa đầu cạn sạch.
– “Anh, đi thôi. Đêm nay đừng uống nhiều quá”. Hiện tại cậu chỉ muốn rời đi, nếu còn ngồi thêm, Vương Nam sợ mình sẽ dao động.
– “Vương Nam, ngồi thêm một lát đi, anh muốn ngồi bên em lát nữa”. Lí Trọng trầm trầm nói.
Câu nói này, sao lại không phải là điều Vương Nam muốn nói?! Lí Trọng a Lí Trọng, em thật hi vọng chúng ta có thể ngồi bên nhau đến trọn đời.
Lí Trọng tự rót tượu, cúi đầu rất thấp. Sau đó, người lại lặng lẽ lắc đầu, bắt đầu rơi lệ, một giọt rơi trong chén, lại R*ợ*u tung tóe.
Đến bây giờ, Vương Nam chưa từng thấy Lí Trọng ẩn nhẫn thống khổ như vậy. Trước khi đến đây, cậu vô số lần tự nhủ phải chịu đựng. Vì Lí Trọng, vì người nhà Lí Trọng. Nhưng cậu không ngờ khi mình chuẩn bị đi thì anh bắt đầu sụp đổ. Vương Nam nhịn không được xoa đầu Lí Trọng.
– “Anh?! Sao vậy? Đừng để em xem thường anh a…”. Nói đến đây, cổ họng cậu nghẹn ứ.
Hai nam nhân đều nghẹn lời.
– “Vương Nam, em thực sự quyết định rồi?”. Sau khi bình tĩnh, Lí Trọng hỏi.
– “Ưhm”. Vương Nam quyết tuyệt gật đầu.
– “Anh biết rồi, đến, uống thêm một chén”.
Hai người nâng chén. Ánh mắt hồng hồng nhìn đối phương, lần từ biệt này chính là thiên sơn vạn thủy! Lần từ biệt này, chính là đằng đẵng nhiều năm!
– “Phục vụ, tính tiền”. Không thể tiếp tục ngồi nữa! Nếu ngồi xuống, có thể cả hai sẽ không khống chế được tình cảm!
Ra khỏi quán R*ợ*u, Vương Nam muốn tự về, nhưng Lí Trọng kiên quyết phải đưa cậu về.
– “Coi như xong, nghìn dặm đưa tiễn, không cần phải từ biệt đâu. Anh đi trước đi”. Vương Nam muốn từ chối.
– “Đi nào, sau này dù anh có muốn tiễn em cũng không còn cơ hội”. Lí Trọng dùng sức nắm chặt tay Vương Nam làm cậu cngf thêm đầu lòng. Nước mắt lại không nghe lời mà rơi xuống, cậu vội vàng cúi đầu đi theo Lí Trọng.
Ngày đó Lí Trọng lái xe rất chậm, như muốn thời gian dừng lại vào khắc này. Radio trong xe lơ đãng phát ra tiếng nhạc, “Lúc đầu không quan tâm em, anh cũng chỉ là một chàng trai trẻ không hiểu chuyện. Thời gian lặng lẽ trôi qua, duyên phận lại ngắn ngủi chốn hồng trần…”. Vương Nam không nhịn được nữa, cậu nghiêng đầu về cửa xe, lệ rơi đầy mặt. Lí Trọng cũng mơ hồ không nhìn rõ con đường phái trước. “… Mau đến lại mau đi, vài lần mười năm, yêu cùng hận cùng trôi vào thiên cổ. Thế là em lại ra đi không lời từ biệt, đến nay thế gian vẫn còn thì thầm truyền thuyết về đôi ta…”. Trên đường về, hai người đều im lặng rơi lệ, không ai nói lời nào.
Xe rốt cuộc cũng về đến nhà Vương Nam, giờ chia tay đã đến. Giờ phút này Vương Nam mới rõ ràng ý thức được cậu vĩnh viễn không muốn rời xa Lí Trọng. Cậu không bao giờ có thể vỗ tay cười to cùng anh nữa, cậu không bao giờ được ôm anh nữa, cậu không bao giờ biết được bàn tay kia ấm áp như thế nào, thậm chí cậu cũng không bao giờ cãi nhau với anh được nữa. Chia tay đi, chia tay đi… Nếu đã quyết định thì không hối hận! Dù đây có thể là một quyết định sai lầm, dù cho cậu có thể phải trá giả về quyết định sai lầm này.
-“Anh, em đi đây, anh cũng về đây”. Vương Nam cúi đầu.
– “Vương Nam, đến đây, để anh ôm em lần cuối”.
Vương Nam xoay người, nhìn thấy mắt Lí Trọng đong đầy nước mắt.
Hai người gắt gao ôm nhau không buông.
– “Vương Nam, em là đồ bại hoại”. Lí Trọng đấm vào lưng cậu. “Anh con mẹ nó không phục, tại sao chúng ta không thể ở bên nhau? Em tại sao phải rời khỏi anh? Anh đến ૮ɦếƭ cũng không phúc!”. Tay Vương Nam bị Lí Trọng nắm đến phát đau, nhưng lòng cậu còn đau hơn!
Không được, nếu tiếp tục như vậy, cậu thực sự sẽ khóc thành tiếng! Vương Nam đẩy Lí Trọng ra, không quay đầu chạy thẳng một mạch, đến góc cầu thang, cậu mới tựa lưng vào tường, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Lí Trọng lau mặt, nhấn chân ga, chiếc xe vội vàng ly khai. Trong không khí còn mơ hồ truyền đến tiếng ca của Hoàng Đại Vĩ:
Lái xe ——
Đến thành phố bên cạnh
Cửa xe hạ xuống
Anh muốn dùng tốc độ đổi lấy chút thống khoái

Là anh
Yêu em quá muộn, nhưng lại rời xa quá nhanh
Trái tim anh cũng không rõ
Yêu, làm anh mù quáng
Yêu, làm anh tự tổn thương mình
Em làm anh rơi lệ
Chịu tất cả tội lỗi
Anh liều mạng vãn hồi
Em làm lòng anh tan vỡ
Nhưng vẫn yêu đến vạn kiếp bất phục
Nghe tiếng xe Lí Trọng rời đi, Vương Nam vô lực ngồi bệt xuống sàn nhà. Nước mắt tuôn như chuỗi hạt đứt rời, một giọt rơi trên quần áo, một giọt rơi trên chân. Cậu cảm thấy thật có lỗi với Lí Trọng, lại càng cảm thấy có lỗi với chính mình. Thế nhưng nếu không chia tay thì mẹ sẽ thế nào? Cha Lí Trọng sẽ thế nào? Mình chỉ có thể rời đi, chỉ có thể rời đi!
Lúc Vương Nam vào đến nhà, mẹ bị cậu dọa cho nhảy dừng. Nàng có thể nhìn ra con mình vừa khóc rất nhiều, nàng muốn hỏi rồi lại không dám. Đành phải giúp Vương Nam thu dọn giường, xoay người chuẩn bị về phòng.
– “Mẹ, con chia tay với Lí Trọng rồi. Mẹ yên tâm đi”. Vương Nam cúi đầu, giọng mũi dày đặc.
– “…”. Mẹ Vương Nam không biết nên nói gì, nàng im lặng về phòng, đóng cửa lại.
Nàng ngây ngốc ngồi trên giường, mình thắng rồi sao? Vì sao chút niềm vui thắng lợi cũng không có? Trái lại lại vô cùng lo lắng. Sau này Vương Nam sẽ thực sự quên được người kia sao? Nàng không nghĩ ra đáp án, chỉ âm thầm cầu nguyện trong lòng, “Trời cao ah, hãy để tất cả trở thành quá khứ đi. Để Vương Nam nhà chúng ta yên ổn kết hôn như bao người đàn ông khác đi”. Nghĩ nghĩ, nước mắt nàng lại rơi xuống, nếu cha Vương Nam còn sống thì thật tốt! Lúc đó, nàng và chồng có thể cùng nhau đối mặt vấn đề này. Hiện tại, một người đã về bên kia thế giới, chỉ lưu lại nàng với nan đề trên, nàng thực sự không biết nên làm thế nào mới phải.
Ngày thứ hai, mẹ Vương Nam vội vã thu thập hành lý, nàng phải về nhà. Lần đến thăm con này, nàng không ngờ lại gặp phải một biến đổi quá lớn như vậy. Đứa con nhu thuận nghe lời trong quá khứ trở thành đồng tính ***! Màn nàng phải đóng vai ác, chia rẽ đôi trẻ. Đây không phải là điều nàng nghĩ đến, càng không phải là điều nàng mong đợi. Tuy cuối cùng con trai cũng khuất phục, nhưng chính mình lại như làm việc xấu, không dám đối mặt với con trai.
Trước khi đi, nàng đến nhà Lí Trọng một lần, cha anh đã không thể rõ ràng biểu đạt ý nghĩ của mình. Nhìn thấy mẹ Vương Nam, ông ô ô trong miệng không thành tiếng, khóe mắt liền rơi lệ. Nhìn ông khóc, mẹ Vương Nam cũng rơi nước mắt, mẹ Lí Trọng càng khóc thương tâm hơn. Ba vị lão nhân không ngờ tới, vài tháng trước còn cũng nhau nâng chén vui đùa, hiện tại lại thê lương như thế này.
Mấy ngày nay tình trạng Vương Nam càng tệ hại hơn, cậu không muốn biểu lộ cảm xúc, cũng không thể biểu lộ. Chỉ có cậu mới biết được, vết thương không nhìn thấy được kia mới là sâu nhất, sâu nhất…
Khi cậu nhìn thấy mẹ thu thập hết hành lý, lại bắt đầu thương tâm. Lần này, cậu đã tổn thương mẹ quá sâu, điều này lại càng làm Vương Nam đau lòng.
Tối hôm đó, mẹ về nhà còn muộn hơn Vương Nam, làm cậu lo lắng không thôi. Cuối cùng, mẹ cũng bao lớn bao nhỏ trở về. Thấy con trai, nàng không nói gì, trực tiếp đi vào bếp làm cơm. Vương Nam trong phòng khách cũng không biết nói gì với mẹ, mấy ngày qua, hai mẹ con đều yên lặng như vậy.
Bận rộn hơn nửa ngày trong bếp, nàng xào sáu lòng, nấu một bát mì. Vương Nam lặng lẽ giúp mẹ dọn bàn.
– “Vương Nam, ăn cơm”.
Cậu lặng lẽ ngồi xuống, hai mẹ con lại không nói lời nào.
– “Hôm nay mẹ đến nhà dì Hoàng”. Mẹ Vương Nam tận lực không nhắc đến tên Lí Trọng.
– “Nga, vậy, cha anh ấy thế nào rồi?”.
– “Ôi…”. Nàng đặt bát xuống, không ăn vô nữa.
– “Vương Nam, mẹ biết con hận mẹ, nhưng con mau đến thăm cha Lí Trọng đi, sẽ biết ngay quyết định của mẹ có chính xác hay không? Hôm nay, dì Hoàng khóc, cha nó cũng khóc…”. Dừng một lát, nàng lại nói. “Vương Nam, ngày mai mẹ trờ về, không có lại đến sinh nhật con được… Mẹ biết mẹ có lỗi với con, con cũng đừng oán giận. Đến, đây là mì trường thọ mẹ nấu cho con, nhanh ăn đi”. Nàng múc một bát diện thọ đưa cho Vương Nam, tay kia lau nước mắt.
Vương Nam cúi đầu ăn một ngụm lớn, cậu muốn lấp đi tiếng khóc của mình, nước mắt hòa cùng mì, một ngụm lại một ngụm nuốt xuống.
– “Vương Nam, ngày mai mẹ sẽ đi. Con tự lo liệu, nhưng vẫn là câu nói kia, con đừng oán hận mẹ, mẹ cũng là bất đắc dĩ… Con ăn trước đi, mẹ vào phòng xem còn gì phải thu xếp không…”.
Xin lỗi mẹ, xin lỗi!
Mẹ Vương Nam mang theo tâm tình thống khổ về quê, để lại cậu một mình giữa thành phố gặm nhấm nỗi buồn. Loại đau đớn quen thuộc ấy lại trở về, nhưng lại dữ dội hơn trước kia! Sau khi mẹ đi, Vương Nam say đến ba lần. Đầu tiên là vào ngày mẹ đi, cậu một mình đến quán R*ợ*u uống say mềm. Kế tiếp là sinh nhật cậu, rồi sinh nhật Lí Trọng. Hai ngày đó cậu đều một mình đến quán, gọi một chai R*ợ*u xái và hai món ăn, lại mang lên hai cốc R*ợ*u. Tuy không có Lí Trọng bên cạnh, nhưng đây cũng là sinh nhật Lí Trọng. Cậu uống hết cốc này, lại tiếp đến cốc kia khiến chủ quán cũng ghé mắt tò mò. Nhưng Vương Nam mặc kệ tất cả. Uống đến gần hết R*ợ*u, cậu thường nhìn thấy ảo giác, Lí Trọng như an vị trước mặt mình. Cậu nâng cốc, mồm miệng không rõ nói: “Anh, cạn chén”. Sau đó lại tự biên tự diễn, uống đến say như ૮ɦếƭ.
Mà sau mỗi cơn say, về đến nhà, nằm trên giường, cậu sẽ điên cuồng vò đầu bức tóc, lầm bầm: “Lí Trọng, anh biết không, em yêu anh! Em con mẹ nó rất yêu anh a!”. Kéo tóc xong lại dùng sức vuốt ***, bởi vì cậu cảm thấy nơi đó rất đau, rất đau…
Vương Nam ngày càng chìm trong R*ợ*u. Tình trạng của cậu khiến Mạnh Hạo Nhiên rất không vừa lòng, hơn nửa năm nay, Vương Nam không quan tâm gì đến công ty. Mỗi ngày nếu không phải mặt mày ủ ê thì cũng trở thành sâu R*ợ*u. Mạnh Hạo Nhiên không biết Vương Nam gặp chuyện buồn gì, nhưng cũng không thể như thế. Hắn quyết định sang năm mới sẽ nói chuyện rõ ràng với Vương Nam, nếu không được thì rút vốn đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc