Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió - Chương 33

Tác giả: Như Quả Ái Tựu Hiện Tại Ba

Trầm tư, trầm mặc, kiệm lời. Ba từ này là tình trạng hiện tại của Vương Nam. Cậu không có tâm trạng gọi điện cho Lí Trọng. Mình còn vội đến sứt đầu mẻ trán, liền không có ý định làm phiền đến tâm trạng của người khác.
Một hôm, Vương Nam đột nhiên nhớ ra đã vài ngày Lí Trọng chưa gọi điện đến. Cậu có chút khó hiểu, theo lý thuyết, anh không thể hững hờ trong tình huống này. Cậu gọi điện cho anh:
– “Anh, gần đây anh vẫn khỏe chứ?”.
– “Vương Nam, cha anh đang nằm viện”. Lí Trọng hữu khí vô lực, giọng nói cũng tựa như một đứa bé.
– “Ah?! Sao lại vậy?”. Vương Nam đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại một trận, tại sao mọi chuyện đều cùng xảy ra một lúc?!
– “Ông cụ đột nhiên bị xuất huyết não”. Lí Trọng than nhẹ.
– “Xuất huyết não?! Có… nghiêm trọng không?”.
– “Đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng bác sĩ nói sau này sẽ không nói được, hơn nữa có thể bị liệt nửa người”. Lí Trọng lại lần nữa thở dài.
Ngày đó, khi anh chạy đến bệnh viện đã thấy cha hôn mê. Chân anh cũng muốn nhuyễn ra! Lí Trọng điên cuồng cầu bác sĩ cứu lấy cha mình. Anh gọi điện nhờ vả khắp nơi, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất, cha không thể mất! Anh tuyệt không để ông cụ ra đi! Qua một trận cấp cứu, tình hình cũng ổn định. Nhiều ngày qua, Lí Trọng không ăn uống gì, chỉ túc trực bên giường bệnh. Hiện tại anh mới hiểu được, cảm giác cha sắp mất đáng sợ đến mức nào! Bình thường cha vẫn hay động tay động chân mắng chửi mỗi khi mình làm sai chuyện, đôi khi hai cha con còn rất khắc khẩu. Nhưng thời khắc ấy, khi ý thức rằng cha có thể sẽ mất đi, anh tình nguyện dùng sinh mệnh chính mình để đổi lại vài năm trường thọ cho cha. Nhing ông trên giường bệnh, anh chỉ có thể tự trách, cũng vì anh mà cha mới thành thế này. Ngày đó, nếu Lí Trọng không một mực bỏ đi, nếu anh có thể quỳ xuống van xin cha đồng ý, có thể mọi chuyện đã không như bây giờ. Nhưng bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn.
– “Anh đang ở bệnh viện nào? Bây giờ em chạy qua”. Vương Nam vừa nghe mọi chuyện nghiêm trọng như vậy, liền vội vã muốn đến.
– “Vương Nam, em đừng tới đây. Hiện tại ông cụ cũng không thể nói chuyện”. Lí Trọng viện cớ. Giờ này mà Vương Nam xuất hiện, không phải là thêm dầu vào lửa sao.
– “Dù sao em cũng phải đến. Sao anh không nói sớm cho em biết? Mấy ngày nay chắc anh mệt sắp ૮ɦếƭ rồi, anh ổn không?”.
– “Em đừng hỏi nữa. Đừng nên qua đây, một mình anh chăm sóc đủ rồi, đợi vài ngày nữa hãy đến”.
– “Anh sao vậy? Chuyện lớn như thế cũng không nói cho em biết một tiếng? Sao chứ? Em sẽ đi gây sự sao?”. Vương Nam bắt đầu tức giận.
– “Vương Nam, hiện tại cha anh thực sự không gặp ai được đâu. Em không cần lo lắng, có bạn anh trông giúp rồi”.
Cậu càng nghe càng tức giận? Bạn bè giúp anh chăm nom ông cụ? Mình thế nhưng lại không bằng một người bạn của anh sao? Chuyện lớn như vậy, Lí Trọng cũng không buồn gọi cho mình một tiếng, ngược lại còn đi tìm bạn bè giúp đỡ!
– “Lí Trọng, em có tính là bạn anh không? Anh nếu cứ thế này em rất bực!”.
– “Vương Nam! Cha… biết hết chuyện của chúng ta rồi…”.
Vương Nam còn đang tức giận Lí Trọng, vừa nghe xong đã ngây ngẩn.
– “Làm sao mà biết được? Anh nói sao?”.
– “Không phải, ưm, xem như là vậy đi. Vương Nam, em đừng hỏi nhiều, hiện tại đã thế này, vài hôm nữa lại nói tiếp đi. Đợi cha khỏe hơn một chút em hãy đến. Nếu không có chuyện gì thì anh cúp máy đây”.
Lí Trọng ậm ừ nhưng không nói gì thêm. Nhưng anh ấp a ấp úng như thế, lại làm Vương Nam thêm mẫn cảm. Nói như vậy, chuyện ông cụ phát bệnh chắc chắn có liên quan đến bọn họ. Cậu gian nan nói một câu: “Vậy anh nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe” rồi cúp máy.
Buông điện thoại, Vương Nam ngồi thẫn thờ. Cha anh ấy làm sao mà biết được? Lí Trọng nói không phải anh làm, lại còn nói “xem như là vậy đi”. Vương Nam dần dần hiểu ra, nhất định làm mẹ làm! Chắc chắn! Chắc chắn mẹ đã gọi điện cho mẹ Lí Trọng, mới có ngày hôm nay! Vương Nam giận tun người! Cậu không ngờ mẹ sẽ trực tiếp gọi điện cho người nhà đối phương như vậy. Bản thân mình đã cố gắng kéo dại tình huống, nhưng lại quên mất mẹ sẽ không để yên mọi chuyện! Trách không được vài hôm nay nàng không hối thúc mình nữa, thì ra là như vậy! Cậu cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ nghẹn ứ, cậu muốn hét lên nhưng lại không được, mẹ thực sự rất quá đáng!
Sắc mặt Vương Nam tái nhợt, Mạnh Hạo Nhiên ngồi đối diện cũng nhận ra điểm khác thường. Thời gian gần đây, Vương Nam giống như có tâm sự, mỗi ngày mặt ủ mày chau đến công ty. Nhưng sắc mặt kém như hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên.
– “Vương Nam, có chuyện gì sao?”.
Cậu không nói gì, chỉ cầm lấy áo khoác rồi lao ra khỏi phòng.
Khi mẹ Vương Nam nhìn thấy gương mặt tức giận của cậu, nàng có chút giật mình. Từ hôm đó đến nay, đứa con luôn cúi đầu tang thương. Nhưng hôm nay lại không như vậy.
– “Mẹ, con hỏi mẹ, có phải mẹ đã gọi điện thoại cho mẹ Lí Trọng không?”. Mặt Vương Nam đỏ bừng, anh mắt cũng hung hãn đến dọa người.
– “Đúng, sao vậy?”. Nàng biết rõ vì sao con trai nổi giện đến vậy, xem ra chuyện bên nhà Lí Trọng đã bắt đầu rục rịch. Thế này cũng tốt! Để xem hôm nay con có thể làm gì! Thế là nàng trầm ổn, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về Vương Nam.
– “Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy?”. Vương Nam nắm chặt tay.
– “Mẹ thế nào? Lẽ nào mẹ không nên làm vậy sao?! Thế nào, bây giờ con còn muốn đánh mẹ, con thử xem!”. Mẹ Vương Nam nhìn thấy biểu tình của con trai, không khỏi nộ khí xung thiên.
Vương Nam chầm chậm thả lỏng nắm đấm, nhưng lại tự cào cấu mình.
– “Con điên rồi”. Mẹ xông lên cản cậu, lại bị Vương Nam dùng sức quăng đến sô-pha. Hiện tại cậu không khác gì dã thú bị thương, cậu không có chỗ phát tiết, chỉ có thể ђàภђ ђạ chính mình. E rằng thế này sẽ dễ chịu hơn chút ít.
Mẹ Vương Nam bị dọa sợ, nước mắt đã nhanh chóng rơi xuống. “Con làm gì vậy? Có phải con muốn bức mẹ tìm ૮ɦếƭ không? Mẹ đã làm gì chứ, không phải chỉ gọi một cuộc điện thoại sao?”.
– “Mẹ, mẹ biết không, một cuộc điện thoại của mẹ đã làm cho cha Lí Trọng xuất huyết não, hiện giờ còn nằm trong bệnh viện! Chuyện của bọn con tại sao phải liên lụy đến người ta a?”. Vương Nam khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn. Cậu không hiểu! Tại sao cậu và Lí Trọng chỉ đơn giản là yêu nhau, lại phiền hà đến nhiều người như vậy!
Tục ngữ từng nói, nam nhân không phải không rơi lệ, mà bởi vì chưa đủ bi thương. Ngày đó Vương Nam lại gào khóc một hồi. Cậu cảm thấy thật có lỗi với Lí Trọng, cũng thật có lỗi với người nhà của anh! Cậu căn bản không nên khờ dại tin tưởng vào thứ gọi là tương lai tươi sáng.
Cậu vùi mặt trong tay, khóc đến vai run rẩy, nước mắt từng đợt từng đợt rơi qua kẽ tay. Cậu muốn đem những nỗi buồn trong khoảng thời gian này khóc hết ra đi, cậu muốn đem những nỗi bàng hoàng của vài năm này khóc hết ra đi, muốn đem tất cả những ủy khuất khóc hết ra!
Mẹ Vương Nam ở một bên cũng lau nước mắt. Khoảng thời gian này, lệ nàng cũng không còn. Nhưng hôm nay nhìn thấy dáng dấp thương tâm của đứa con, nước mắt lại không nghe lời mà cuồn cuộn chảy xuống. Nàng không hiểu mình đã sai chỗ nào?!
Khóc đến mệt mỏi, Vương Nam mới vơi bớt. Cậu nghẹn ngào nói với mẹ: “Mẹ, con cầu mẹ một việc, mẹ đến thăm cha Lí Trọng đi, con không có mặt mũi nhìn bác ấy”. Nàng gật đầu, bởi đây cũng là điều nàng không ngờ đến.
– “Mẹ, con sẽ chia tay với Lí Trọng, mọi chuyện đã như thế này, không chia tay cũng không được….”. Vương Nam chôn mặt giữa hai tay, nước mắt lại rơi xuống.
– “Mẹ, con còn van mẹ thêm điều nữa. Qua khoảng thời gian này, mẹ về nhà trước đi. Con muốn một mình suy ngẫm mọi chuyện… Mẹ yên tâm, con sẽ chia tay với Lí Trọng. Hiện tại, con liền cảm thấy… cảm thấy có lỗi với người ta”. Vương Nam không nói được nữa, nước mắt lại tiếp tục chảy.
Nàng muốn an ủi con trai, nhưng lúc này mới phát hiện ra, mình và đứa con hiện tại đã xa cách đến hàng dặm.
– “Vương Nam, mẹ biết con khó chịu, nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác. Chuyện này, có thể mẹ hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mẹ cũng thực không biết kết quả sẽ như vậy”.
– “Mẹ, đừng nói gì nữa. Việc đã như vậy rồi, không ai có lỗi cả. Nếu có thì đó là do con ngay từ đầu đã không nên yêu Lí Trọng, để anh ấy yên ổn kết hôn. Hiện tại, lại làm cha anh ấy ra nông nỗi này, con có dùng cả đời cũng không bù đắp được! Hiện tại, điều con khó chịu nhất là, Lí Trọng thế nhưng lại không trách con lấy một câu, anh ấy cũng không nói chuyện mẹ đã gọi điện. Tất cả đều âm thầm chịu đựng. Nếu anh ấy trách mắng con vài câu, có lẽ con sẽ dễ chịu đối chút. Lí Trọng tốt với con như vậy đấy, nên con có hồi đáp bao nhiêu cũng không đủ. Hiện tại, con chỉ có thể rời xa anh ấy. Có lẽ như thế, cha Lí Trọng sẽ nhanh khỏe hơn. Con không thể tiếp tục tổn thương anh ấy, không thể…”. Vương Nam nức nở nói không hết câu.
Cậu đã hạ quyết tâm, mình vẫn là chia tay Lí Trọng đi, cậu đã không thể chống đỡ thêm được nữa…
– “Xin lỗi, Lí Trọng, xin lỗi… Em phải làm kẻ chạy trốn thôi”. Vương Nam không ngừng niệm trong lòng, nói một lần lại lau nước mắt một lần, nhưng làm thế nào cũng không lau hết nước mắt.
Bên ngoài, trời chầm chậm tối.
Một tháng sau, cha Lí Trọng xuất viện, nhưng đã bán thân bất toại và không nói chuyện được.
Thời gian đó, mẹ Vương Nam có đến thăm hai lần. Mỗi lần, nàng và mẹ Lí Trọng đều không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi lệ. Vương Nam có thể mường tượng được, hai người mẹ không còn gì để biểu đạt, chỉ nhìn nhau rơi lệ. Cậu không ngờ mình sẽ thương tổn họ nặng đến vậy.
Lúc đến bệnh viện, mẹ Vương Nam có gặp mặt Lí Trọng. Chẳng biết vì sao, hiện tại nàng không oán giận anh nữa, trái lại còn có chút hổ thẹn. Lòng người rất kỳ quái, nếu là thời gian đầu, nàng nếu như nhìn thấy Lí Trọng, chỉ hận không thể cho anh vài bạt tai. Nhưng hôm nay nhìn thấy Lí Trọng, lòng nàng còn xuất hiện một loại trìu mến. Nhìn thân ảnh Lí Trọng vội vàng lo liệu mọi chuyện, nàng thật không hiểu. Nam nhân thế này, sao lại cứ thể mà thích Vương Nam, hơn nữa hai người còn yêu nhau đến ૮ɦếƭ đi sống lại.
Vương Nam lại càng làm nàng lo lắng thêm. Ngày đó, khi Vương Nam khóc xong, lại trở nên rất kiệm lời. Chỉ khi mình từ bệnh viện trở về, cậu mới mở miệng hỏi tình hình bệnh trạng cha Lí Trọng. Có thế thấy, cậu muốn biết rất nhiều, nhưng lại không hỏi gì. Nhìn đứa con ngày càng tiều tụy, nàng lại càng thương tâm.
Một đêm nọ, nàng tỉnh giấc nửa đêm đi vệ sinh, mới phát hiện trong phòng khách còn sáng đèn, Từ cửa phòng nàng nhìn thấy Vương Nam ngồi bó gối, tai mang headphone, đầu gục lên gối, cô đơn rụt vào góc giường. Nhưng bờ vai run run đã bán đứng cậu, Vương Nam đang khóc, nhưng không làm ra tiếng động nào. Tình cảnh này có thể làm người mẹ nào không đau lòng? Nàng khẽ khàng đóng cửa, ngồi ở trên giường áp tay lên иgự¢ tự vấn, phải chăng nàng đã làm chuyện qua đáng? Nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, không phải! Xã hội này chắc chắn không dễ dàng bỏ qua cho tình yêu của hai nam nhân! Huống chi bọn họ từng thề sẽ cùng nhau đi đến cuối đời?! Đau khổ thì đau khổ, nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Vương Nam, con tha thứ cho mẹ lần này đi, mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi.
Hai mẹ con tiếp tục sống trong căn nhà nỏ này, mỗi lần gặp nhau đều cẩn cẩn thận thận khiến bầu không khí trở nên áp lức. Lúc đầu, Vương Nam con rất hận mẹ, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng nàng, cậu lại cảm thấy mẹ cũng thật đàng thương. Là con nhưng mình lại không chịu nhường nhịn, làm mẹ luôn cảm thấy mình như tội nhân. Hết thảy cậu cũng chỉ có thể trách mình, ban đầu nếu kiên trì chia tay, thì sẽ không có nhiều chuyện như bây giờ.
Một tháng ấy, tuy Vương Nam tự dày vò không ít lần, nhưng vẫn kiên trì tỏ ra bình thường. Cậu gọi điện thoại cho Lí Trọng hỏi han, mình không thể đến giúp, chỉ có thể dựa vào điện thoại biểu đạt tâm ý. Lần đầu mẹ đến bênh viện, Vương Nam rút hết tiền tiết kiệm, lại mượn Mạnh Hạo Nhiên ít tiền, cộng lại thành hai vạn tệ mang đi đưa Lí Trọng. Anh sống ૮ɦếƭ không nhận. Lần thứ hai, Vương Nam nói mẹ mang trực tiếp đi đóng viện phí, chỉ có như vậy cậu mới thoải mái được chút ít.
Rốt cuộc cũng đến ngày cha Lí Trọng xuất viện, Vương Nam cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu muốn chia tay Lí Trọng.
Nhiều năm sau hồi tưởng, Vương Nam cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lần nào mình cũng là người nói lời chia tay trước? Có lẽ đó là biểu hiện của việc cậu không tự tin với đoạn tình cảm này. Với những người tự tin vào tình yêu, họ sẽ nắm bắt lấy bánh lái, đưa con thuyền tình vượt qua sóng gió, dù có gặp bão tốt, dù ᴆụng phải đá ngầm. Còn những người không tự tin chỉ có thể cuống quít nhảy lên bờ đào ngũ. Vương Nam rơi vào trường hợp sau.
Vương Nam hẹn Lí Trọng vài lần, nhưng anh đều bận. Anh còn phải trông nom công ty, còn phải về nhà chăm sóc cha. Dời qua dời lại, cuối cùng hai người mới gặp nhau, đó là ngày 18 tháng 10. Vương Nam không bao giờ quên được ngày đó, trước sinh nhật cậu 12 ngày.
Hai người gặp nhau, nhìn thấy đối phương đều hoảng hốt như nhau. Hơn một tháng không gặp, Lí Trọng gầy thấy rõ, Vương Nam cũng tiều tụy đến vài tuổi.
– “Anh gầy”. Vương Nam thương tiếc nói.
– “Kháo! Có thể không gầy sao? Đợi khi xuống được 10 cân, sẽ hoàn thành kế hoạch giảm béo. Lúc đó bụng cũng không còn, anh sẽ đi luyện lại cơ bụng”. Lí Trọng không quên đùa cợt.
Có lúc, Vương Nam cũng bội phục khả năng tìm vui giữa khổ đau của anh.
– “Còn em sao lại thành vậy? Không có tình thần?”. Vừa nhìn thấy, Lí Trọng cũng biết một tháng qua Vương Nam khổ sở thế nào.
– “Không có, vẫn tốt”. Vì cuộc hẹn hôm nay, Vương Nam còn đặc biệt chuẩn bị, không ngờ Lí Trọng vừa nhìn thấy đã nhận ra.
– “Bệnh bác trai thế nào rồi?”. Lời này kỳ thực cậu đã hỏi vô số lần trong điện thoại, nhưng vừa thấy mặt anh lại vô thức mà hỏi tiếp.
– “Từ từ điều dưỡng, cũng xem như từ quỷ môn quan trở về. Anh thuê một y tá, chuyên tới chăm sóc ông”. Nói đến đề tài này, Lí Trọng lại cảm thấy nặng nề.
– “Cái này cho anh”. Vương Nam lấy ra một bao cây ích mẫu, đây là do cậu đi khắp nói hỏi han mới biết. “Nghe nói cây ích mẫu có thể điều hòa huyết áp, đặc biệt tốt cho người xuất huyết não, anh mang về cho bác dùng thử xem”.
– “Vậy sao? Cảm ơn em”. Lí Trọng có chút cảm động.
– “Úc, được rồi, còn cái này trả lại cho em”. Lí Trọng móc ra một phong thư, bên trong là hai vạn tệ.
– “Em có bao nhiêu tiền anh không biết sao? Em cho là anh thiếu tiền sao? Hơn nữa viện phí cũng là do đơn vị ba anh chi trả. Cầm lại đi, em không cần làm vậy”.
– “Anh, xem như đây là chút tâm ý của em, anh nhất định phải nhận”.
– “Đừng nói chuyện này nữa, Không dùng tiền của em, sau này anh có thể dùng tiền ấy dưỡng già”.
– “Khụ, anh a, sao không nghĩ đến tâm tình của em một chút”. Vương Nam không động vào phong thư.
– “Nghĩ gì chứ? Em đôi khi lại suy nghĩ quá nhiều, những chuyện không nên nghĩ cũng nghĩ. Phục vụ, cho gọi món”. Lí Trọng gác lại đề tài này, thu xếp gọi món ăn.
Phương thức làm người này của Lí Trọng không thể không khiến người khác thán phục, như dao sắt chặt đay rối. Cách xử lý lúc nào cũng lộ ra cảm giác sảng khoái.
Hai người ăn cơm, Vương Nam lại đang tìm cơ hội tiến vào đề tài mình đã chuẩn bị.
– “Anh, gần đây dì thế nào? Có phải rất mệt không?”.
– “Ưm, bà rất khó chịu”. Nhắc đến mẹ, tâm tình Lí Trọng có chút không vui. Gần đây tóc bà ngày một trắng. Không lo chăm bệnh cho chồng thì cũng lo cho đứa con hơn ba mươi tuổi của mình.
– “Mẹ em gần đây thế nào? Có nói gì em nữa không?”.
– “Không có, nàng đang trách mình. Xin lỗi, anh”. Vương Nam nâng ly rượu.
Lí Trọng đoạt ly rượu trong tay cậu, nói: “Vương Nam, nếu em đã nói vậy, anh nhất định sẽ nói cho em biết. Em nên nhớ kỹ, chuyện nay không liên quan đến em, càng không liên quan đến mẹ em! Nếu vì chuyện này mà em đi hận mẹ mình, thì đừng gặp anh nữa”.
– “Nhưng…”.
– “Vương Nam, ngay lúc em đưa tiền cho anh, không phải đã muốn nói xin lỗi anh sao? Nếu nói có lỗi, thì cũng là anh có lỗi với cha, không liên hệ gì đến em! Nếu em đã biết vậy, thì đừng tiếp tục làm anh tức giận, biết không? Nào, uống rượu”. Lí Trọng nói hết lời, lại nâng ly rượu lên.
Vương Nam uống một hơi cạn sạch. Hơi rượu cay nồng làm cậu không quen.
– “Anh, anh hiểu sai ý em rồi, chuyện này, em không trách mẹ. Chuyện cha anh nằm viện, nói thế nào cũng là do em tạo nên, nói không liên quan đến em cũng không phải. Ít nhất em cũng có phân nửa trách nhiệm. Em không đến bệnh viện, là vì sợ làm bác tức giận, hơn nữa, em cũng không có mặt mũi nào đi gặp cha mẹ anh”.
– “Có làm sao a? Anh không phải vẫn thường gặp mẹ em sao?”.
– “Anh, em không thể tiêu sái như anh được. Hiện tại nếu chúng ta tiếp tục, sẽ chỉ làm bọn họ thêm thương tâm”.
Vương Nam bắt đầu muốn đi vào chính đề.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc