Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió - Chương 32

Tác giả: Như Quả Ái Tựu Hiện Tại Ba

Đã vài hôm Lí Trọng không có tin tức của Vương Nam. Người kia không phải nói vài hôm nữa mẹ cậu ấy sẽ về quê sao? Sao lại lặng lẽ nói đi liền đi không một lời? Anh tiện tay gọi điện cho cậu.
– “Em sao lại không nói gì với anh? Dì đi lúc nào? Không phải đã nói sẽ cùng đi ăn rồi mới về sao?”.
– “Chắc chưa về đâu”. Giọng Vương Nam uể oải.
– “Sao lại không về?”. Lí Trọng cảm thấy kỳ quái.
– “Lí Trọng, hôm nay anh rỗi không? Chúng ta gặp đi”. Giọng nói Vương Nam trầm thấp làm anh cảm giác có chuyện không hay.
– “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”. Lí Trọng dò hỏi.
– “Gặp rồi nói sau đi”. Vương Nam che mặt.
Cúp máy, Lí Trọng có loại dự cảm chuyện chẳng lành, giống như cuộc gặp lần này với Vương Nam là chuyện nghiêm trọng.
Khi nhìn thấy Vương Nam, anh không khỏi thất kinh. Vài ngày không gặp, Vương Nam đã tiều tụy bất kham, thậm chí râu cũng không buồn cạo. Lí Trọng đến, cậu nở ra nụ cười miễn cưỡng, nhưng vẫn không che giấu được sắc mặt rất kém.
Vài hôm nay, cơ bản Vương Nam không thể yên ổn ngủ, mỗi khi mơ mơ màng màng lại nhanh chóng giật mình tỉnh giấc. Có khi quá hỗn độn, cậu thấy mẹ đồng ý quan hệ hai người, cậu vui đến độ tự hỏi mình, sẽ không phải là nằm mơ chứ? Nỗ lực mở mắt ra, mới phát hiện tất cả đều là mộng. Có lúc, trước mắt Vương Nam lại tối sầm một mảnh, cậu muốn động cũng không thể. Vương Nam lúc ấy lo lắng đến độ đầu đổ đầy mồ hôi. Cậu quả thực muốn sụp đổ đến nơi, mẹ tại sao phải làm như vậy?
Vài hôm nay, nàng cơ hồ khóc đến trời long đất lở. Nàng không hề nghĩ rằng, đứa con đến khi mình sắp an nhàn tuổi già, lại cho một tin sét đánh giữa trời quang. Từ đêm đó, hai mẹ con không nói chuyện với nhau. Mẹ đang chờ đợi Vương Nam quyết định. Vương Nam lại bận suy nghĩ, không biết mình nên làm thế nào mới phải.
– “Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc sao em lại như thế này?”. Lí Trọng cấp thiết hỏi.
– “Em nói chuyện của chúng ta cho mẹ biết rồi”. Vương Nam cười khổ.
– “Cái gì? Em nói làm gì?”. Lí Trọng vừa lo lắng vừa oán giận.
– “Là đêm chúng ta gọi điện, nàng nghe thấy. Không còn cách nào khác, em đành thú nhận”. Vương Nam lấy hai tay che mặt, chà sát lên xuống, lại ngẩng đầu.
– “Vậy mẹ em nói gì?”.
– “Chia tay. Mẹ còn có thể nói gì khác?”. Vương Nam chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ lắc đầu.
– “Ôi”. Lí Trọng thở dài một hơi. Hai người lại trầm mặc.
Qua một lúc, anh mở miệng hỏi: “Em nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?”.
– “Không biết. Những lời cần nói em đã nói hết với mẹ. Nhưng nàng rất cứng rắn, quyết không chấp nhận”. Vương Nam nhấp một ngụm cà phê.
– “Nếu không, để anh đi gặp dì”. Lí Trọng dường như đã hạ quyết tâm.
– “Không nên. Thời gian này để nàng yên tĩnh đã. Qua một thời gian, có lẽ dần dần nàng sẽ hiểu chúng ta”.
– “Khụ, đêm đó là anh có lỗi trước, vô duyên vô cớ lại đi gọi điện”. Lí Trọng có chút ão não.
– “Chắc là ý trời đi. Sớm muộn gì cũng phải nói với mọi người, sớm so với muộn vẫn tốt hơn”. Hiện tại Vương Nam chỉ có thể làm như vậy.
– “Vương Nam, anh nghĩ chuyện này anh phải ra mặt. Em nói cũng đúng, đợi dì bình tĩnh, anh và em sẽ thuyết phục người”. Lúc này Lí Trọng cũng bất lực, chẳng qua với tương lai, anh chọn cách đối mặt.
– “Anh, chúng ta đều nói rồi, không ai được phép quay đầu”. Mắt Vương Nam hiện lên một cỗ kiên định.
– “Được”. Hai người nâng cốc cà phê tự hứa.
Lúc này, bọn họ đều như hai chú chim non trong bão táp. Cùng nhau chen chúc một chỗ, cùng nhau run rẩy, cùng cổ vũ, sưởi ấm cho nhau.
Lại qua một tuần, mẹ Vương Nam rốt cuộc nhịn không được đi hỏi con trai: “Con nói với Lí Trọng chưa?”.
Trầm mặc, Vương Nam tiếp tục trầm mặc.
– “Con không nói thì mẹ nói, đưa số điện thoại Lí Trọng cho mẹ”.
– “Mẹ, mẹ đừng ép con, đợi vài ngày nữa cho con suy nghĩ”. Hiện tại, cậu chỉ muốn kéo dài thời gian.
– “Con suy nghĩ cũng lâu rồi, không thể tiếp tục nghĩ nữa. Vương Nam, mẹ nói lại lần nữa cho con biết, nếu con vẫn muốn mẹ đồng ý chuyện hai đứa. Mẹ nghĩ con nên từ bỏ ý định ấy đi. Đó là chuyện không thể, vĩnh viễn không thể”.
– “Mẹ, mẹ có thể nghe con nói một câu không? Hiện tại con không có cảm tình với nữ nhân”. Vương Nam thấp giọng bày tỏ suy nghĩ.
– “Không sao, hai đứa chỉ cần tách ra trước tiên. Dần dần mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Dù sau này con có thể không kết hôn với nữ nhân, cũng có thể độc thân trọn đời. Mẹ có ૮ɦếƭ cũng không chấp nhận chuyện con yêu một nam nhân. Mẹ sẽ chăm sóc con trọn đời”. Nói đến đây, nàng lại muốn rơi lệ.
Vương Nam không còn gì để nói, xem như mẹ đã quyết tâm.
– “Cuối cùng con có nói hay không? Nếu không nói, mẹ sẽ làm”. Nàng hạ tối hậu thư.
Vương Nam im lặng như cũ, mẹ muốn cậu nói gì với Lí Trọng? Bảo rằng không chịu nổi áp lực gia đình nên chia tay? Cậu từng hứa với anh, không bao giờ có chuyện bỏ cuộc. Lúc này, cậu càng không thể bỏ của chạy lấy người. Dù sao hiện tại mình cũng là lợn không sợ nước sôi, chỉ có thể im lặng.
Mẹ Vương Nam thấy thái độ này của cậu, biết chắc con trai mình sẽ không bao giờ chia tay. Nàng hiểu rõ tính tình con mình. Ngày con bé, vì tính cách chấp nhất này mà Vương Nam từng chịu không ít lần. Có đôi khi, cậu chỉ cần nói một câu con sai rồi thì không phải ăn đòn. Nhưng cậu chính là không nói gì, chỉ tình nguyện quật cường đứng im chịu đòn roi của cha mẹ. Nàng đánh đi khi tay mình đã ê ẩm, cậu vẫn không chịu cúi đầu. Hiện tại Vương Nam lớn như vậy, tính cách cũng không khác xưa chút nào. Xem ra chuyện này chỉ có thể thuyết phục bên phía Lí Trọng. Nếu thuyết phục được Lí Trọng, bọn họ tự nhiên sẽ chia tay. Huống chi Vương Nam lại là người rất tự trọng, nếu đối phương muốn chia tay, cậu tuyệt đối sẽ không dây dưa.
Chỷ ý đã định, mẹ Vương Nam cũng lười tức giận với cậu, nàng đang vắt óc nghĩ cách liên lạc với Lí Trọng. Mình không có điện thoại của cậu ta, Vương Nam chắc chắn cũng sẽ không đưa cho mình, làm sao bây giờ? Nếu không liền gọi cho mẹ Lí Trọng đi, người lớn hai nhà cùng ngồi nói chuyện, có lẽ sẽ kết thúc nhanh một chút. Chuyện này nói ra ai cũng sẽ mất mặt! Thật không ngờ, hai nam nhân lại yêu nhau. Chẳng qua thẹn thùng đến đâu nàng cũng sẽ nói. Đây là tương lai của hai người, cũng là tương lai của hai gia đình.
Nghĩ đến nghĩ lui, nàng quyết định sẽ gặp mẹ Lí Trọng. Mình có thể thừa nhận chuyện này, chắc chắn mẹ Lí Trọng cũng có thể.
Mẹ Vương Nam chỉ nghĩ cách muốn tách hai người ra. Nhưng nàng không biết rằng một cuộc điện thoại của mình lại khiến hai nhà lâm vào thống khổ! Đồng thời, nàng cũng khiến Vương Nam có cảm giác mình là tội đồ mà chạy trốn đến một chân trời rất xa. Đây cũng là lý do Vương Nam không bao giờ tha thứ cho mẹ.
Vương Nam không ngờ mẹ sẽ gọi điện cho mẹ Lí Trọng. Lí Trọng đương nhiên cũng chưa chuẩn bị tâm lý. Vào một ngày, anh đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, mới ý thức có lẽ mẹ đã biết chuyện. Trong điện thoại, nàng chỉ giục anh mau về nha, còn lại không nói gì thêm. Nghe khẩu khí của mẹ, hẳn nhiên mọi chuyện không đơn giản. Việc này thế nào mà càng ngày càng phức tạp? Lí Trọng chau mày nghĩ một hồi, vẫn là nhanh chóng quay về nhà.
Vừa vào đến phòng, anh liền cảm thấy bầu không khí cực kỳ áp lực. Hai lão nhân ngồi ngay ngắn trong phòng khách. Sắc mặt cha nghiêm trọng, mạ dường như vừa khóc xong.
– “Sao vậy, ba me?”. Lí Trọng cẩn thận hỏi.
– “Lí Trọng, con ngồi xuống trước đi”. Cha chỉ lên sô pha, tay đã có chút run rẩy.
Lí Trọng hốt hoảng nhìn sắc mặt bọn họ.
– “Con với Vương Nam rốt cuộc là như thế nào? Những gì dì Lưu nói là sự thật?”. Cha Lí Trọng không giấu được giọng nói tức giận.
Lí Trọng vừa nghe, liền biết mẹ Vương Nam đã nói mọi chuyện với họ rồi. Anh thở ra một hơi, chuẩn bị nghênh tiếp một hồi đấu tố của cha mẹ.
– “Phải, là thật”.
– “Đứa khốn nạn”. Cha liền đứng lên cho anh một bạt tai.
– “Cha, người trước tiên đừng nóng giận, nghe con nói hết đã”.
– “Ta không nghe! Nói như vậy, mày chia tay Từ Đan Lôi cũng là vì vậy?”.
– “Phải”.
Ba một tiếng, lại là một bạt tai.
– “Cha, ngài làm gì chứ?”. Hai phát bạt tai liên tiếp làm Lí Trọng cũng tức giận.
– “Ai là cha mày? Ta cho tới bây giờ cũng không biết mình có đứa con đồi bại như vậy! Mày làm tao không còn mặt mũi nào, lại có thể đi gọi tao là cha? Từ hôm nay trở đi, mày không còn là con ta nữa! Ta cũng không phải cha của mày nữa”.
Mẹ Lí Trọng bắt đầu đỡ lấy ông cụ. “Ông tức giận làm gì? Cẩn thận huyết áp”. Nói xong lại rơi lệ. Lí Trọng nhìn mẹ thế này, trong lòng lại đau xót. Anh liền nói với cha mẹ lời xin lỗi, nói là con làm cha mẹ mất mặt, nếu vì chuyện này mà hai người không nhận con, con cũng không còn lời nào để nói. Thế nhưng với con, hai người vĩnh viễn đều là cha mẹ. Nói xong liền ra ngoài.
Mẹ Lí Trọng giữ con trai lại, khóc nói: “Con sao lại không biết tốt xấu như vậy? Con muốn đi đâu? Lí Trọng, con nghe mẹ nói một câu đi, chia tay nhanh đi. Lại đi tìm một cô gái khác kết hôn thôi. Hiện tại mẹ không cầu gì cả, chỉ cầu con kết hôn thôi. Mẹ và cha con sẽ không nói thêm lời nào. Tương lai cha mẹ cũng không cần con phụng dưỡng, con chỉ cần kết hôn đi! Xem như mẹ cầu con”. Nói xong liền quỳ xuống.
Lí Trọng đỡ mẹ đứng lên, hai mắt bắt đầu đỏ: “Mẹ, thực xin lỗi. Ban đầu chúng con đều không nghĩ chuyện sẽ đến mức này. Con đã làm Từ Đan Lôi tổn thương rồi, không muốn làm cha mẹ thương tâm thêm nữa. Con và Vương Nam cũng từng muốn chia tay, nhưng lại không làm được, nên mới có ngày hôm nay”.
– “Bà nghe đi, nghe một chút, những lời nó nói có chấp nhận được không? Mày cút nhanh cho tao. Đừng làm tao thấy mặt mày. Tao thấy lần nào là đánh lần đó”. Cha Lí Trọng lại tức giận.
– “Cha, xin lỗi”. Lí Trọng lại xin lỗi rồi quay mặt đi thẳng, để lại sau lưng tiếng mẹ khóc cùng tiếng cha thở dốc.
Đi ra ngoài xe, trời đen như mực làm Lí Trọng có cảm giác thở không nổi. Vừa vặn hai bên má bị đánh lại bắt đầu đau, lão gia tử xuống tay rất mạnh! Xem ra mình đã làm cha tức giận cực độ. Mọi chuyện đều đã xảy ra, Lí Trọng lại cảm thấy thoải mái. Sớm muộn gì cũng có ngày này, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng. Thời gian rồi sẽ qua, anh và Vương Nam sẽ dùng chúng để chậm chầm cảm hóa cha mẹ.
Hiện tại Lí Trọng không còn tâm tình đâu mà làm việc, anh vô mục đích lái xe chạy dọc bờ sông. Radio lại truyền đến tiếng ca Tân Hiểu Kì: “… Tình yêu của chúng ta là sai lầm, nên mang đến khổ đau. Là cỡ nào đau xót, khi anh đã từng là của em. Nay quay đầu, mỗi bước đường đều là mình em cô độc…”. Nữ ca sĩ ca như tê tâm liệt phế, làm Lí Trọng có chút khóc chịu. Không hiểu sao khi nghe bài hát này, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Từ Đan Lôi. Chính mình đã tự tạo nghiệt, chung quy phải chịu trừng phạt của trời cao.
Xe chạy ngang quán R*ợ*u Á Châu, lòng Lí Trọng khẽ động. Anh chuyển hướng lái xe đến bên hồ trong rừng. Thời gian trôi qua nhanh, một năm nữa lại sắp qua. Vừa nghĩ đến năm ngoái mình và Vương Nam còn vui vẻ đùa giỡn nơi này, khóe miệng Lí Trọng không khỏi nhếch lên. Lẽ nào ngày vui luôn qua mau?
Bây giờ còn chưa đến tháng Mười, mặt nước hồ thu chỉ gợn sóng, trời vì đầy mây nên nước cũng đen nhánh. Trong rừng cây lá tốt tươi, vài gốc Bạch Dương đã bắt đầu rụng lá. Gió rất lớn, xem ra lại muốn mưa. Lá cây xào xạc thổi trong rừng, Lí Trọng ngã người ngồi trong xe lẳng lặng nghe lá reo.
Khụ! Lại một năm thu đến thu đi, dễ khiến lòng người phiền muộn.
Anh và Vương Nam có thể vượt qua tất cả sao? Hiện tại mối tình này không có người chúc phúc, nói cho cùng cũng bắt đầu mất đi những hào quang, chỉ để lại những mệt mỏi ứng phó. Nghĩ vậy, Lí Trọng không khỏi thở dài một hơi. Nếu ban đầu đã chọn lựa như vậy, hiện tại chỉ cần nghe theo tiếng lòng mà bước tới, dù có áp lực đến thế nào.
Lí Trọng lại thở dài, nghiêng đầu nhìn về phía rừng cây. Từ góc độ này, có thể thấy là rừng xanh ngắt vi vu trong gió. Được rồi, năm ngoái anh và Vương Nam còn chôn khối băng kia dưới gốc cây, không biết bây giờ có còn tìm lại được hay không. Lí Trọng xuống xe, dựa theo trí nhớ mà tìm cây, đi một vòng, vẫn không tìm được. Tuy trước kia Vương Nam có khắc dấu trên thân cây, nhưng cây cối giờ đã tốt tươi, kí ức ban đầu cũng dần trở nên mơ hồ. Lí Trọng hụt hẫng, cảm tình có lẽ cũng sẽ như thế này, dù có đánh dấu để không lãng quên, nhưng cũng đều bị thời gian vùi lấp.
Lí Trọng tâm trạng không vui quay về xe, ngồi ngốc một hồi, quyết định tìm một quán R*ợ*u uống vài chén. Anh chưa gọi điện cho Vương Nam, hai người bây giờ có gặp mặt cũng không biết nói gì. Lí Trọng rất ít khi uống R*ợ*u một mình, hôm nay thực sự có chút không nhịn được. Anh gọi một chai R*ợ*u xái, yên lặng ngồi uống. Bên ngoài trời đổ mưa, tiếng mưa dội xuống mái nhà, nước mưa lại dọc theo ngói rơi xuống đất. Ly thủy tinh phản chiếu gương mặt bắt đầu đỏ của Lí Trọng, nước mưa nhìn qua cốc cũng không khác gì nước mắt anh.
Mượn R*ợ*u tiêu sầu càng sầu thêm, Lí Trọng đã bắt đầu say. Hiện tại anh liền muốn đi gặp mẹ Vương Nam, nói với nàng rằng anh và cậu yêu nhau như thế nào, nói cho nàng biết bọn họ sẽ không bao giờ chia tay.
Giữa lúc Lí Trọng chuẩn bị gọi điện cho mẹ Vương Nam, di động lại đổ chuông, anh vừa bắt máy đã nghe tiếng mẹ thất kinh: “Lí Trọng con đang ở đâu, cha con gặp chuyện rồi!!!”. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc