Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió - Chương 29

Tác giả: Như Quả Ái Tựu Hiện Tại Ba

Vương Nam ở nhà vài ngày, bóng gió về quan điểm hôn nhân, vẫn là bị mẹ nhân ra. Con trai mình thế nào mà lại không muốn kết hôn? Mẹ Vương Nam âm thầm tò mò. Nàng không rõ con trai mình đến cùng tình cảm gặp khó khăn gì? Hay còn nguyên nhân nào khác? Nhưng thủy chung nàng chưa bao giờ nghĩ con mình là đồng tính luyến. Dù sao, quan niệm đồng tính *** vẫn còn xa lạ vào năm 1998.
Sau khi quay về thành phố, Vương Nam đăng kí một khóa học Anh văn. Cậu muốn cải thiện khả năng ngôn ngữ, để chuẩn bị cho tương lai sau này. Lí Trọng biết Vương Năm bắt đầu học tiếng Anh, liền không ngừng pha trò. Anh nói không ngờ em cũng rất quan tâm đến chính sự nha, hiện tại đã chuẩn bị tâm lý xuất ngoại sao? Vương Nam trả lời học cho vui thôi, dù sao cũng có thời gian. Hiện tại, cậu không muốn Lí Trọng biết được suy nghĩ của mình, vì sợ anh sẽ thêm áp lực. Vương Nam sau buổi tối nói chuyện cùng mẹ, cũng biết mình không bao giờ có thể thẳng thắn thừa nhận trước mặt mẹ. Xuất ngoại là chọn lựa duy nhất của cậu.
Mỗi tuần Vương Nam học ngoại ngữ 2 buổi, học đến không biết mệt. Giáo viên cậu vừa vặn là một nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp thạc sĩ, tên Điền Bân. Bề ngoại nhã nhặn, trên mặt còn mang theo cặp mắt kính trong suốt tạo cảm giác tin cậy. Với những câu Vương Nam không hiểu, Điền Bân đều kiên trì giải đáp rõ ràng. Vài lần lên lớp, người thầy kia tựa hồ rất có cảm tình với Vương Nam. Một lần, hết giờ học, Điền Bân mời Vương Nam dùng cơm, cậu cũng không xấu hổ mà đồng ý. Từ đó về sau, hai người dần quen thân, Điền Bân trở thành bạn của Vương Nam.
Một ngày, Liễu Dược Dược bi thương gọi cho Vương Nam vào giờ nghỉ trưa, nói nàng chia tay. Vương Nam cuống quít an ủi nàng. Có lúc, Vương Nam từng xem nàng như em gái mình, tuy Liễu Dược Dược còn lớn tuổi hơn cậu. Vương Nam an ủi rồi lại an ủi, nói nàng có gì phải lo lắng, cô gái ưu tú như vậy còn sợ không có người theo đuổi? Liễu Dược Dược liền nói: “Đừng an ủi tôi, theo lời cậu thì tôi rất ưu tú, vậy sao cậu không theo đuổi tôi a?”. Cậu hỏi này khiến Vương Nam nghẹn họng, không biết trả lời thế nào cho phải.
– “Vài hôm nữa có thời gian thì đi ăn, cậu phải an ủi tâm hồn đang tổn thương của tôi”. Liễu Dược Dược có thể cảm thấy biểu tình ngượng ngùng của Vương Nam ở bên kia, liền chuyển đề tài.
– “Được, không thành vấn đề. Đêm nay tôi phải đi học, nếu không ngày mai ta gặp nhau đi”.
– “Được, chẳng qua chúng ta đã thỏa thuận rồi, cậu cũng đừng tùy tiện mang tôi đến một quán ăn lề đường. Cậu hiện tại lớn nhỏ gì cũng là ông chủ rồi, tôi lại đang thương tâm, cậu tốt xấu gì cũng tìm nơi xem được a”.
Liễu Dược Dược này, Vương Nam thực không thể đối phó.
Buổi tối sau khi học xong, Điền Bân gọi Vương Nam lại, hỏi cậu có bận gì không.
– “Cậu là có chuyện gì?”.
– “Không có gì, ngày mai tôi trống tiết, muốn mời cậu đi ăn, nói chuyện phiếm”.
– “Đừng đùa, tôi thế nào lại đi ăn chùa nữa? Không bằng ngày mai tôi mời cậu”. Vương Nam vốn nghĩ từ chối, nhưng nhìn thái độ thành khẩn của người kia, vẫn không cự tuyệt được. Liễu Dược Dược cũng không e ngại người lạ, bọn họ cùng nhau ăn cơm, nói chuyện vài câu cũng không phải không được. Điền Bân vui vẻ nhận lời. Hẹn xong thời gian địa điểm, hai người từ biệt.
Vương Nam vừa về đến nhà, Lí Trọng đã gọi điện đến, hỏi cậu có nhà không.
– “Anh qua đây đi. Em vừa về”.
Thẳng thắn mà nói, Vương Nam và Lí Trọng không thường xuyên gặp nhau mỗi ngày, bọn họ cũng không sống cùng nhau. Cả hai đều cảm thấy mỗi tuần gặp hai lần là ổn rồi. Trên cơ bản đều là Lí Trọng đến nhà Vương Nam. Có lần, cậu giao chìa khóa nhà cho anh, nhưng anh lại làm mất. Sau này, mỗi khi Lí Trọng đến, chỉ cần gọi trước cho Vương Nam một cuộc điện thoại. Hoặc hai người ăn cơm xong sẽ cùng nhau về.
Vương Nam với kiểu hẹn hò này đôi khi sẽ cảm giác không vui, cậu cảm thấy mình không khác gì một phi tần đang đợi sủn hạnh. Chẳng qua ngẫu nhiên nghĩ như vậy cũng tốt, duy trì chút khoảng cách, với bọn họ mà nói không phải là chuyện xấu. Vừa qua tết âm lịch, Lí Trọng từng nói muốn mua một căn nhà mới, để mình và Vương Nam cùng chung sống. Vương Nam lại phản đối, cậu cảm thấy như vậy rất giống kim ốc tàng kiều. Kỳ thực, Vương Nam biết Lí Trọng không phải có ý này, nhưng lòng tự trọng của mình lại quá lớn, nên cậu không thể làm vậy. Lí Trọng cũng biết Vương Nam không vui, nên không dám đề cập đến lần thứ hai. Chuyện mua nhà liền đi vào ngõ cụt.
Lúc đến, Lí Trọng đã say khướt, Vương Nam có chút không vui. Cậu biết anh xã giao nhiều, nhưng nhìn thế nào cũng có chút phiến chỗ. Hai người yêu nhau, tự nhiên sẽ có nhiều va chạm trong thói quen sinh hoạt hàng ngày, nói không chừng còn nảy sinh xung đột.
– “Đêm nay em lại đi học?”.
– “Ưm”. Vương Nam xem TV, cũng không nhìn Lí Trọng.
Lí Trọng đến ngồi bên cạnh Vương Nam, lưng tựa vào sô-pha. Vương Nam tiếp tục xem truyền hình, hai người đều không ai nói gì.
– “Tắm rửa nhanh lên rồi đi ngủ”. Vương Nam sợ Lí Trọng ngủ quên, mình phải mất nửa ngày mới tha được anh đến giường.
– “Vương Nam, có phải em phiền chán anh không?”. Tuy hơi thở Lí Trọng toàn mùi R*ợ*u, nhưng giọng nói lại rất thanh tỉnh.
– “Đừng nói nữa, tương lai nếu có người phiền chán trước, thì đó là anh chứ không phải em”.
– “Khụ”. Lí Trọng ho nhẹ.
– “Làm sao vậy?”.
– “Không sao, anh đi ngủ trước”. Lí Trọng đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Vương Nam cảm thấy đêm nay mình có chút quá đáng. Cậu cũng không hiểu vì sao tâm tình mình lại thây đổi thất thường. Cậu đến nhà vệ sinh, chống tay vào cửa, nhìn Lí Trọng đánh răng rửa mặt. Lí Trọng lau mặt xong, ngẩng đầu, xuyên qua gương nhìn Vương Nam.
– “Anh không có việc gì chứ?”.
Lí Trọng lắc đầu.
– “Vậy thì ngủ sớm đi, em cũng buồn ngủ rồi”. Vương Nam không biết phải nói gì mới đúng.
– “Vương Nam, hôm nay, mẹ anh lại giới thiệu đối tượng cho anh. Đêm nay đi xem mắt”. Lí Trọng bất động, vẫn là nhìn Vương Nam trong gương.
– “Thế nào? Thích hợp không? Nếu thích hợp thì liền kết hôn đi”. Tâm Vương Nam nhảy dựng, nhưng giọng nói lại bình đạm bất thường.
– “Cũng được”. Lí Trọng khiêu khích.
– “Vậy anh còn nói với em làm gì?”. Vương Nam xoay người quay về phòng khách.
Qua hồi lâu, Lí Trọng mới từ buồng vệ sinh đa ra. Không khí trong phòng như ngưng tự lại, chỉ còn tiếng TV phát ra âm thanh xa xăm.
Lí Trọng ngồi xuống, xem TV.
– “Vương Nam, chúng ta sẽ kiên trì được bao lâu?”.
Không trả lời, nhưng lòng Vương Nam lại ẩn ẩn đau.
– “Anh từng có lúc rất bối rối, anh cũng không rõ chúng ta có thể kiên trì không? Em trẻ hơn anh, có rất nhiều cơ hội và cám dỗ đang đợi ở trước, vạn nhất có một ngày chúng ta không còn ở bên nhau nữa, anh không biết nên đối mặt với tương lai như thế nào”.
– “…”. Vương Nam muốn nói gì đó, nhưng không biết phải mở miệng làm sao.
– “Ngủ đi”. Thấy Vương Nam không nói lời nào, Lí Trọng liền ngã ra giường.
Vương Nam ngơ ngác ngồi rất lâu, đêm nay vốn cậu có chút phiền lòng khi thấy Lí Trọng uống nhiều như vậy, không ngờ lại kéo theo một đám phiền não. Điều Lí Trọng nói cũng là điều cậu lo sợ. Xem ra hai người đều không cảm thấy an toàn với đoạn tình cảm này. Cha mẹ Lí Trọng bắt đầu giục anh kết hôn, thật giống tình cảnh năm này đó. Còn mình, ánh mắt mong chờ của mẹ cũng như một loại dây thừng, trói chặt Vương Nam. Hai người đều khiêu chiến với gia đình, nếu một ngày có một người rút lui, thì đoạn tình cảm này cũng sẽ tan vỡ không cách cứu vãn.
Nghĩ như vậy, nhưng Vương Nam không phát giác ra rằng thân thể mình đã lạnh run.
Cậu bò lên giường, gắt gao ôm lấy Lí Trọng từ sau. Lí Trọng không ngủ cũng không động. Hồi lâu, Vương Nam hỏi:
– “Anh, anh ngủ chưa?”.
– “Chưa”.
– “Nếu ngày đó đến, hai ta không ai được chạy trốn. Nếu anh bỏ trốn, em sẽ giết anh, rồi sau đó tự sát”. Vài năm nay, tình yêu hai người luôn có chút gập ghềnh. Nhưng nếu phải chia tay, ai cũng đau đến tê tâm liệt phế.
Lí Trọng xoay người, đối diện Vương Nam.
– “Vậy thì em phải học tiếng Anh cho tốt vào. Nếu xuất ngoại, em sẽ làm phiên dịch cho anh, khi đó em sẽ là vật bất ly thân của anh. Khi đó em muốn bỏ chạy cũng không thoát”.
Vương Nam gật đầu, càng cố sức ôm lây Lí Trọng. Cậu sẽ không, sẽ không bỏ trốn, cậu còn muốn ôm Lí Trọng thế này đến trọn đời.
Tối hôm sau, Vương Nam mặt ủ mày chau đi hẹn hò. Điền Bân đến trước, thấy Vương Nam vào liênf vẫy vẫy tay.
– “Cậu đến lâu rồi sao? Lát nữa có một người bạn cũng đến”. Vương Nam ngồi xuống.
– “Tôi vừa mới đến thôi. Bạn? Có ổn không?”. Điền Bân thoáng chút thất vọng.
– “Không sao đâu, cô gái này là bạn thân của tôi”. Vương Nam nhận thấy tâm tình biến hóa của Điền Bân. Một hồi sau, Liễu Dược Dược đến, nhìn thấy trên bàn có người khác, cũng mất hứng. Vương Nam giới thiệu hai người xong liền gọi món. Mọi người ăn đến rầu rĩ. Vương Nam bởi vì chuyện tương lai với Lí Trọng. Liễu Dược Dược vốn muốn cùng Vương Nam tâm sự chuyện tình cảm, nhưng có người lạ ở bên cũng không tiện nói. Điền Bân lại mắc kẹt giữa hai người, chẳng biết nói gì.
Được một lúc, Vương Nam phát hiện bầu không khí có chút ảm đạm, mới bắt đầu khuấy động.
– “Liễu Dược Dược, cô không phải muốn học tiếng Anh sao? Sau này có thầy Điền dạy cho cô là được rồi”.
– “Đừng gọi tôi là thầy Điền. Chúng ta tuổi không cách biệt lắm, gọi tôi Điền Bân đi”.
Liễu Dược Dược không nói gì. Điền Bân thấy thế chen vào: “Đi a, nếu có thời gian thì tìm tôi, tôi sẽ tận lực dạy cô”.
– “Anh đừng nghe Vương Nam nói càn, tôi sao có thời gian rỗi mà học ngoại ngữ? Học tiếng Trung thôi là đủ rồi”.
– “Cô làm gì không có thời gian? Bận thất tình?”. Vương Nam chế nhạo.
– “Cậu uống nhiều rồi. Hay là hôm nay lại quên uống thuốc?”. Liễu Dược Dược châm chọc.
Vương Nam bị Liễu Dược Dược trách móc chỉ ngây ngô cười. Điền Bân trước mắt cũng khiến cô cảm thấy ác cảm. Rốt cuộc ăn xong bữa cơm, Điền Bân còn muốn đi chơi tiếp. Nhưng Vương Nam nói muốn đưa Liễu Dược Dược về nhà, liền từ chối.
– “Tôi thấy thầy Điền cũng không tệ, nếu không tôi giới thiệu cho cô”.
– “Thôi cậu giữ cho mình đi. Tôi thấy hắn cũng có ý tứ với cậu”. Liễu Dược Dược bực bội Vương Nam nhiều chuyện.
Vương Nam lúng túng cười hai tiếng, “Đừng nói mò. Tôi chỉ muốn là bà mối se duyên, cô còn không cảm kích”.
– “Vương Nam, tôi bây giờ cũng không phải gái ế lỡ thì, phiền cậu sau này đừng nhọc công thu xếp đối tượng xem mắt cho tôi nữa. Cậu lo mà tìm bạn gái cho mình đi”.
Vương Nam cũng cảm thấy mình lắm miệng, khó trách Liễu Dược Dược có chút khó chịu.
Xuống xe, Liễu Dược Dược mới nhớ ra chuyện trọng yếu. Nàng lấy ra một thiệp hồng, “Cuối tuần này chị Đổng kết hôn, chị ấy nhờ tôi đưa thiệp cho cậu”.
– “Chị Đổng kết hôn? Với ai?”.
– “Nói nhảm! Với bạn trai chứ với ai. Trương gì gì đấy”.
– “A? Bọn họ kết hôn thật sao?”.
– “Hôm nay cậu quên uống thuốc thật sao? Toàn nói điều kì quái khó hiểu, không thật chẳng lẽ họ kết hôn giả?”.
– “Nga, không phải. Tôi chỉ là không ngờ nhanh như vậy”. Vương Nam cũng biết mình lỡ lời.
– “Lúc đó đừng quên đi. Nhiệm vụ của tôi hoàn thành, đến lúc đó cậu đừng quên mang theo thiệp mời. Được rồi, cậu về đi”.
– “Ai, tôi không đi đâu. Nhờ cậu mang phong bì đến hộ là được rồi”. Vương Nam không muốn nhìn thấy cuộc hôn nhân giả tạo của Đổng Khiết.
– “Vương Nam, cậu làm sao vậy? Cậu có thành kiến gì với chị Đổng sao? Người ta từng đối đãi với cậu không tệ. Đừng vô tình vô nghĩa như vậy”.
– “Không phải, thời gian này tôi thực sự rất bận. Vài hôm nữa tôi mang tiền qua cho cô”.
– “Cậu tự lo đi”. Liễu Dược Dược không hiểu thái độ của Vương Nam.
Trên đường về nhà, Vương Nam thậm chí còn nghĩ sẽ gọi điện cho Đổng Khiết, chẳng qua sau đó lại liền phủ định suy nghĩ. Mình phải nói thế nào? Lẽ nào nói Trương Chí Vĩ là gay? Thôi, lời này cậu không nói ra miệng được. Hiện tại, cậu chỉ có thể mong Đổng Khiết hạnh phúc, cũng mong Trương Chí Vĩ sẽ rũ bỏ quá khứ, an ổn qua ngày cùng nàng.
Về đến nhà, Lí Trọng cũng không gọi điện đến, xem ra đêm nay anh không ghé qua. Hôm trước, hai người nói chuyện thật lâu, đối với tương lai, hai người vẫn kiên định rằng nếu không ổn thì cao chạy xa bay. Nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, hiện tại không phải nói muốn đi là sẽ đi được. Sự nghiệp của Lí Trọng, nếu phải di dân ra nước ngoài, anh sẽ làm gì? Vương Nam cũng vừa khởi nghiệp, sau khi rời khỏi sẽ sống ra sao? Ai cũng muốn có tình yêu, nhưng cũng không thể quên đi bánh mì.
Ngày mới lại đến, ngày lặng lẽ trôi. Nhưng tâm tình Vương Nam lại xao động, cậu hiếm khi gặp Lí Trọng, nhưng lúc tâm tình không vui, càng không muốn gặp anh. Mỗi ngày vẫn mệt mỏi vùi đầu vào công việc như trước, mỗi tuần vẫn học Anh văn đều đặn hai buổi. Cậu nhìn không thấy tương lai, nên chỉ có thể nắm bắt hiện tại.
Trái lại, Điền Bân lại rất thường xuyên gọi cho Vương Nam. Không phải rủ cậu đến nhà sách, thì cũng nhờ vả tư vấn nội thất. Vương Nam chầm chậm cảm giác, Điền Bân như có như không mượn cớ tiếp cận mình. Vương Nam không dám nghĩ Điền Bân cũng là người như thế, lẽ nào trên người mình có vị đồng tính lắm sao? Tại sao vây quanh mình không có mấy nam nhân bình thường? Vương Nam có cảm giác này, liền chầm chậm né tránh Điền Bân. Cậu vốn định hết khóa 3 tháng sẽ thôi học.
Nhìn Vương Nam ngày càng xa lánh, Điền Bân khổ não. Kỳ thực Vương Nam cũng tự hổ thẹn trong lòng, Điền Bân mang đến cho cậu rất nhiều cảm giác thoải mái. Hai người có nhiều sở thích chung, nên có thể là bạn bè tốt. Nhưng nếu để mối quan hệ này tiến xa hơn, Vương Nam không chấp nhận. Đời này, ngoài Lí Trọng có thể khiến cậu yêu say đắm, phỏng chừng sẽ không có người thứ hai xuất hiện.
Khi trời ấm lên, khóa học ba tháng của Vương Nam cũng chấm dứt. Ngày đó, Điền Bân sau khi giảng xong, nói lời tạm biệt lớp, hi vọng có thể gặp mọi người ở khóa sau. Lớp học đều cười vui vẻ, bởi sau ba tháng, lớp học hai mấy người chỉ còn lại vài người, có thể thấy không quá nhiều người kiên trì với ngoại ngữ.
Ra khỏi phòng học, Điền Bân gọi Vương Nam đến bên ngoài ngồi chốc lát. Vương Nam nghĩ cậu quen biết Điền Bân cũng là một loại duyên phận, gần đây mình lại hay né tránh khiến đối phương khó nghĩ, liền đống ý. Hai người tìm một quán nước, nhạc du dương, ngọn đèn lờ mờ để phiếm chuyện.
– “Vương Nam, gần đây cậu dường như có chút lẫn trốn tôi?”. Điền Bân mất tự nhiên cười nhìn Vương Nam.
– “Không có, công ty bận nhiều việc quá, khiến tôi không còn tâm trạng chơi bởi. Cậu đừng nghĩ nhiều”. Vương Nam ngắm nghía ly bia, tận lực tỏ vẻ đáng tin.
– “Haha”. Vương Bân cúi đầu nhẹ nhàng cười, “Ai, Vương Nam, tôi hỏi cậu một chuyện được không?”.
– “Được”.
– “Tại sao đến giờ cậu vẫn không có bạn gái?”.
Câu hỏi này khiến mắt Vương Nam lóe ra một tia hoảng loạn, chẳng lẽ Điền Bân này đã biết được tính hướng của mình?
– “Chưa tìm ra người thích hợp. Còn cậu? Cũng không có sao?”.
– “Tôi không có bạn gái, tôi là gay. Gay, cậu hiểu chưa? Đã là đồng tính luyến, tôi chỉ thích nam nhân”. Không ngờ Điền Bân thẳng thắn như vậy, Vương Nam thất thố.
– “Cậu rất giật mình phải không? Kỳ thực tôi sớm muốn nói cho cậu biết, nhưng vẫn sợ sẽ dọa cậu. Cậu ổn chứ?”.
– “Không không, tôi không sao. Rất tốt, rất tốt”. Vương Nam hỗn loạn.
– “Vương Nam, tôi rất thích cậu. Hôm nay tôi thẳng thắn, hi vọng cậu đừng quá để tâm. Nếu cậu không thể tiếp nhận, tôi vẫn hi vọng chúng ta có thể là bạn bè”. Điền Bân thoải mái nói.
– “Cảm ơn cậu đã yêu mến tôi. Nhưng xin lỗi, tôi không thể đồng ý”.
Mắt Điền Bân thoáng thống khổ, cậu hớp một ngụm R*ợ*u, che giấu tâm tình, “Không sao, sau này chúng ta vẫn là bạn chứ?”.
Vương Nam gật đầu. Hình như cậu đã nói sai điều gì đó.
Đêm đó, Điền Bân tâm sự rất nhiều, về mối tình đầu, về những mối tình đã qua. Vương Nam không khỏi hiểu kì hỏi, người nhà cậu biết không?
– “Biết rõ. Lúc vào cấp 3, tôi đã nói rõ với cha mẹ”.
– “A?”. Vương Nam không ngờ trên đời lại có cha mẹ khoan dung như vậy.
– “Vậy hiện tại họ cũng không ép cậu kết hôn”.
– “Không có. Mẹ tôi rất tốt, mỗi lần tôi mang bạn trai về nhà, bà còn giúp tôi tư vấn tình cảm”.
Trách không được Điền Bân lại lớn mật biểu lộ như vậy. Gia đình ủng hộ, khiến Điền Bân không hề ngần ngại yêu đương, càng không cần giấu diếm. Không như Vương Nam, lúc nào cũng cố gắng che giấu bí mật. Bởi vì che giấu nên tâm lý càng không thoải mái. Vương Nam chưa từng nghĩ trên đời có thể thoải mái thú nhận với mọi người mình là gay. Trong suy nghĩ của cậu, gay đồng nghĩa với việc phải mang mặt nạ mà sống.
Đêm đó, Điền Bân thản nhiên cho Vương Nam thấy một phương diện khác của đồng tính, cũng nhìn thấy một loại hi vọng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc