Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió - Chương 28

Tác giả: Như Quả Ái Tựu Hiện Tại Ba

Thời gian một mực trôi rất nhanh, nó sẽ không vì ai mà ngừng lại, cũng sẽ không vì ai mà không trôi đi. Cũng bởi vì những hạnh phúc thường ngắn ngủi, nên mới khiến người ta ngày càng trân quý. Vương Nam và Lí Trọng hiểu điều này hơn ai hết. Nến những va chạm, cãi vã, nước mắt đều mỹ lệ lưu lại trong trí nhớ.
Từ đó về sau, Vương Nam đều mang theo những kỉ niệm đáng nhớ này, ngay cả khi cậu tiến về phương Nam. Vì Lí Trọng từng nói, hi vọng lúc nào Vương Nam cũng nhớ đến anh. Vương Nam vì những lời này, mà cũng không quản đến những cô đơn của tuổi già.
Sự việc trong đêm hôm ấy làm Vương Nam an lòng khi nghĩ đến tương lai, cả người cậu bắt đầu nhẹ nhõm. Lí Trọng nói rất đúng, việc gì cũng có biện pháp. Đúng vậy! Nhất định có biện pháp.
Khi những cơn mưa thu dần biến mất, tuyết bắt đầu rơi xuống không trung, thì năm 1997 cũng đã đến. Hai ngày nửa sẽ đến Giáng Sinh, sau đó là sinh nhật Lí Trọng, ngày 26 tháng 12. Vương Nam lúc nào cũng nhớ ngày này. Cậu cũng muốn tặng anh một món quà đáng nhớ. Mấy năm nay, Lí Trọng chăm sóc cậu rất nhiều. Phương diện này liên quan ít nhiều đến tình hình kinh tế của mỗi người. Vương Nam một mực cảm thấy cậu thiếu Lí Trọng rất nhiều, hiện tại, cũng đã bắt đầu thản nhiên hạnh phúc tiếp nhận những điều đó. Nhưng tình cảm đều phải do song phương vun đắp. Vương Nam không phải vì thản nhiên tiếp nhân mà quên rằng mình cũng cần đáp lại. Cậu quyết định năm nay phải tặng anh một món quà thật đẹp.
Nhưng phương án tặng quà có rất nhiều, ngoài một bữa tiệc, Vương Nam lại không làm được những chuyện lãng mạn khác. Tặng quà gì cho Lí Trọng đây? Anh giống như không thiếu thứ gì, năm nọ cậu tặng anh khối ngọc Quan Âm, Lí Tọng đến giờ vẫn đeo, chưa bao giờ tháo xuống. Hiện tại cần tặng gì? Vương Nam đắn đo nhiều ngày vẫn không nghĩ ra.
Ngày nọ, Vương Nam đến quán R*ợ*u Á Châu đặt phòng. Cậu vốn có thể gọi điện đặt trước, nhưng vì muốn cả hai cùng ngồi lại trong gian phòng cũ, nên đích thân đến quán. Hai năm thế nhưng đã trôi qua, Vương Nam không còn nhớ rõ số phòng, chỉ nhớ căn phòng nằm ở tầng hai, bởi đó là lần cậu và Lí Trọng thổ lộ cùng nhau.
Vương Nam đến quán R*ợ*u, chuẩn bị dựa vào kí ức tìm kiếm, đến nơi mới biết kí ức thế nhưng là thứ không đáng tin. Đối mặt với loạt phòng có đánh số, Vương Nam chóng mặt hoa mắt, nhưng cậu còn nhớ rõ phương hướng. Bởi vì đêm trước kia, thông qua cửa sổ cậu có thể nhìn thấy cả thành phố sau lưng. Đi lại trên ban công hai vòng, Vương Nam cảm thấy gian phòng cạnh thang máy hình như không sai biệt lắm. Khụ, đại khái cũng gần giống gian phòng trước kia.
Ra khỏi quán R*ợ*u, Vương Nam còn chưa nghĩ ra quà. Trước cửa quán có vài khối băng điêu khắc thật lớn, chuẩn bị cho ngày lễ đến gần. Vương Nam vừa nhìn đến, mắt liền sáng ngời: nghĩ ra rồi!
Nói là làm. Đêm hôm đó, Vương Nam chạy lên sân thượng nhà trọ, tìm một vũng nước bắt đầu đóng băng. Cậu muốn tạc một khối băng hình hai quả tim ***g vào nhau, trên mặt còn khắc tên mình và Lí Trọng. Lí Trọng chắc chắn sẽ rất vui. Vương Nam vừa nghĩ đến biểu tình của anh, trong lòng liền đắc ý tự khen mình là thiên tài.
Nghĩ được quà tặng, Vương Nam nhẹ nhõm hơn nhiều. Cậu còn mua tặng anh một cây Pu't máy, tiện đường còn mua thêm cho anh máy cạo râu. Hai vật này, Lí Trọng lúc nào cũng có thể dùng đến.
Hôm sinh nhật Lí Trọng, Vương Nam không đi làm. Cậu ngủ đến giữa trưa mới đứng lên đi tắm. Ngày đó, Vương Nam mặc một kiện áo lông cao cổ, bên dưới mặc một kiện quần jean đen, phủ bên ngoài là áo khoác da đen đã có chút mài mòn. Tìm thêm nửa ngày, cậu cũng lôi ra được đôi bốt da lộn. Nhìn mình trong gương, Vương Nam rất vừa ý. Ngắm qua ngắm lại nửa ngày, Vương Nam nhịn không được mắng mình một câu: “Ngươi thực con mẹ nó tự kỷ!”.
Quà tặng tất nhiên không thể quên, cậu lôi tất cả cho vào ba-lô. Liễu Dược Dược từng mỉa mai cậu có thể bỏ cả một đứa nhóc vào trong đó. Vương Nam nghĩ đến những lời của nàng, không khỏi mỉm cười. Món quà điêu khắc kia càng không thể quên. Vương Nam đến tủ lạnh, lôi khối băng tâm huyết cho vào ba-lô, sau đó thẳng tiến đến quán R*ợ*u Á Châu. Chỉ có nơi đó, mới thích hợp giao cho Lí Trọng.
Vương Nam đem khối băng vùi trong tuyết, sau đó mới gọi điện gọi Lí Trọng ra.
– “Uy? Anh chạy qua đây đi. Em đang ở bên bờ hồ sau quán R*ợ*u Á Châu đợi anh”. Vương Nam tận lực cho giấu giọng nói H**g phấn.
– “A? Đến đó làm gì? Hôm nay em không đi làm sao? Định bày trò gì?”. Lí Trọng biết rõ hôm nay là sinh nhật mình, nhưng không hiểu Vương Nam gọi mình ra đó làm gì.
– “Mau đến đi, có chuyện quan trọng”. Vương Nam giả vờ nghiêm trọng.
– “Anh không thích, trời rất lạnh”. Lí Trọng cố ý chọc giận Vương Nam.
– “Anh không ra được?! Em đếm đến 3, nếu anh không đến, em sẽ không tha cho anh”.
– “Vậy em cứ đếm đi, anh cũng sẽ giúp em đếm”. Lí Trọng đùa càng dai.
– “Một, hai, hai rưỡi…”. Vương Nam không đếm nữa.
– “Haha”. Lí Trọng cười, “sao em không đếm 3?”.
– “Anh mau ra đây đi, em sắp ૮ɦếƭ cóng rồi”. Vương Nam chịu thua.
– “Kháo, vậy cứ đợi đi. Bổn đại gia 3 giờ nữa sẽ giá lâm”.
– “Lí Trọng, anh có đại gia sao? Em liền thao kẻ đó”. Vương Nam đem những lời mắng chửi trước kia của anh trả lại.
Lí Trọng ha ha cười, nói em là đại gia của anh. Đợi một lát anh sẽ đến ngay.
Cúp máy, Vương Nam hạnh phúc đứng trong tuyết đợi Lí Trọng. Lúc này đã gần 3 giờ chiều, thái dương xa xa treo vắt vẻo bên hồ, hệt như một mặt bàn hồng hồng. Cây quanh hồ đã trụi lá, chỉ còn lại vài phiến lá khô khốc run run trong gió lạnh. Gió Tây Bắc vù vù thổi, quanh lại một mảnh tuyết dưới ánh mặt trời. Mặt Vương Nam đỏ bừng. Cậu khóa chặt quần áo, chôn nửa mặt trong áo lông, không ngừng đi qua đi lại đợi Lí Trọng.
Cuối cùng anh cũng đến, Vương Nam đã sắp đông thành đá. Nhìn thấy xe Lí Trọng từ xa. Vương Nam chạy như bay lên xe. “Mau mở điều hòa! Lạnh ૮ɦếƭ em rồi “. Tay chân cậu đã tê rần.
Lí Trọng vặn nhiệt độ ở mức cao nhất. “Em có bệnh a, trời lạnh lại chạy đến đây làm gì? Đến, anh dưởi ấm giúp em”. Nói rồi lại cầm lấy tay Vương Nam. Cậu là cóng đến sắp ૮ɦếƭ, hai tay đỏ rực, đầu ngón tay thon dài cũng không duỗi thẳng được. Tay Lí Trọng lại thật ấm áp. Dù đã nắm đôi bàn tay này biết bao nhiêu lần, Vương Nam cũng không bao giờ thấy đủ.
Khi nhiệt độ cơ thể cậu bắt đầu ấm lên, Lí Trọng mới bắt đầu khen thưởng: “Hôm nay em mặc đẹp như vậy cho ai nhìn a?”.
– “Anh nói xem? Nếu không phải sinh nhật anh, em ăn mặc long trọng như vậy làm gì?”.
– “Kháo, em muốn làm gì? Chỉ muốn anh sưởi ấm cho em?”.
– “Không phải, hôm nay là ngày tốt, mình chơi ném tuyết đi”.
Vương Nam hắc hắc cười, trưng cầu ý kiến Lí Trọng.
– “Em có phải không có việc gì làm nên thấy nhàm chán không? Trời này còn ném tuyết? Em muốn lạnh ૮ɦếƭ sao?”. Lí Trọng cười nhạt trước đề nghị này.
– “Lâu rồi không chơi. Mình đi dạo đi”. Vương Nam kéo Lí Trọng xuống xe, Lí Trọng vẫn là lười biếng không muốn đi. “Trong xe thật ấm”. Không đợi anh cảm khái xong, Vương Nam đã đem một vốc tuyết nhét vào cổ anh. Lí Trọng giật mình, điên cuồng gào thét: “Vương Nam em dám tập kích anh, em không muốn sống hả?”. Xoay người liền đuổi theo cậu, hai người bắt đầu hỗn chiến.
Nhiều năm sau này, mỗi khi mùa đông về, Vương Nam đều hồi tưởng lại khung cảnh này, thực hạnh phúc. Ngày đó, cậu và Lí Trọng chơi trò cút bắt, chạy khắp rừng cây, trên mặt hồ, hai người cuông hô kêu loạn, lại đánh nhau, ôm nhau lăn lộn. Muốn bao nhiêu điên cuồng có bấy nhiều điên cuồng! Muốn bao nhiêu hạnh phúc có bấy nhiêu hạnh phúc! Có người ven hồ nhìn thấy, cũng lắc đầu chịu thua hai đại nam nhân tính tình trẻ con.
Đánh đến mệt mỏi, Vương Nam cùng Lí Trọng thả người trên tuyết, nhìn trời chiều. Cả hai thở hỗn hển, đều không nói gì, chỉ lẳng lặng tận hưởng thời khắc này.
– “Đứng lên đi. Lạnh lắm”. Lí Trọng kéo cậu lên, mặt tuyết lưu lại dấu vai hai người.
– “Đến đến, anh, lại đây đi”. Vương Nam dắt Lí Trọng nên nơi chôn khối băng. “Nhìn xem dưới chân anh có gì?”. Vương Nam thần bí nhíu mày.
– “Có gì sao? Không phải em giấu thứ gì chứ?”. Lí Trọng vui đùa dào tuyết, nhìn thấy trong mắt là hai trái tim long lanh trong suốt, lẳng lặng nằm đó.
– “Thật là em”.
– “Thế nào? Tay nghề em không tệ đi? Ah, hai ta mang nó đi chụp ảnh đi”.
– “Được thôi”.
Lúc đó bọn họ đều không ý thức được, hai người yêu nhau lâu như vậy, nhưng chưa từng chụp hình chung. Ngày đó thật giống như định mệnh, cách hồ không xa lại xuất hiện một người chụp ảnh dạo, cho bọn họ một bức ảnh chụp chung duy nhất.
Trong ảnh, hai người khoác tay lên vai đối phương, tay cùng lại đều nắm lấy khối băng trong suốt trước ***. Bọn họ vui vẻ cười, hai khuôn mặt anh tuần vì lạnh mà đỏ ửng lên, tựa như kiện áo trên người Vương Nam.
Với khối băng, Lí Trọng nói sẽ giữ lại trong tủ lạnh. Nhiều năm về sau, hai khối băng sẽ như những bức tượng ở quảng trường Thiên An Môn, vĩnh viễn lưu truyền hậu thế.
– “Anh đừng vô nghĩ như vậy, đem chôn nó dưới gốc cây này đi. Đến đầu mùa xuân, nó sẽ thành nước, nuôi sống thân cây này. Mình đặt tên cây là đoàn tụ đi! Haha”. Nói xong, Vương Nam tự biên tự diễn cười.
– “Em thần kinh a”. Chẳng qua nói xong, Lí Trọng liền làm theo lời Vương Nam.
Về đến xe, Vương Nam mới nhớ phải đánh đấu, nếu không sau này sẽ không tìm thấy cây. Lục lọi trên xe nửa ngày, cậu mới tìm được một con dao nhỏ, chạy đến thân cây đánh dấu.
Xong mọi chuyện, trời đã sẫm tối. Lí Trọng nói đi ăn đi, sắp ૮ɦếƭ đói rồi.
– “Anh đừng nóng vội. Đi, em đưa anh đến một nơi”.
Vào đến quán R*ợ*u Á Châu, Lí Trọng mới hiểu được mọi chuyện. Anh vì tình cảm Vương Nam mà có chút cảm động. Ngoài miệng lại nói: “Em không phải mới kiếm được ít tiền đã tiêu hoang đi? Cũng không như trước kia ngày nào cũng tìm anh ăn cơm?”.
– “Anh dám bỏ mặc em? Nếu có ngày đó, đợi xem em xử lý anh thế nào?”.
Lí Trọng một phát đẩy ngã Vương Nam ra giường, “Đừng nói ngày nào đó, nhìn xem hôm nay anh xử lý em thế nào”. Không khí đêm đó càng ôn tồn ngọt ngào không cần nhiều lời. Qua một đêm, lúc Vương Nam dùng máy cạo giúp Lí Trọng cạo râu, Lí Trọng nhắm mắt nói một câu, làm Vương Nam không bao giờ quên. Anh nói đây là sinh nhật khó quên nhất của mình.
Đây cũng là lần sinh nhật duy nhất Vương Nam ở bên cạnh anh. Lúc đó, Lí Trọng 30 tuổi.
Năm 1997 dần đến những ngày cuối, Vương Nam chưa từng nghĩ đến, năm 1998 sắp đến lại lần nữa nhấn chìm cậu trong vực sâu không chút ánh sáng.
Đến Tết âm lịch, trong 3 ngày Tết, Lí Trọng lái xe đưa Vương Nam về nhà. Mẹ Vương Nam thấy Lí Trọng đến liền hết sức nhiệt tình. Hai năm trước khi khám bệnh, người ta ít nhiều có ơn với mình. Hiện tại Lí Trọng đến, khiến mẹ Vương Nam làm cả một bản mỹ vị, khoản đãi khách quý.
Trên bàn R*ợ*u, Lí Trọng nói với Vương Nam: “Năm nay lại kiếm thêm ít tiền, mua một căn hộ rồi phụng dưỡng dì thôi”.
Mẹ Vương Nam nói: “Dì không muốn phiền phức nó. Nó chỉ cần nhanh chóng tìm người yêu, kết hôn là dì mới yên lòng”.
Vương Nam liếc Lí Trọng, oán giận anh khơi mào đề tài.
– “Lí Trọng, con sắp kết hôn phải không?”.
– “Khụ, dì, đừng nói nữa, xong rồi”. Lí Trọng khinh miêu đạm tả.
– “Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Con tốt như vậy, cô gái nào chẳng thích? Dì nếu có con gái cũng sẽ gả cho con”.
– “Mẹ, vậy mẹ gả con cho anh ấy là được rồi”. Vương Nam cười ha ha, thử thăm dò mẹ.
– “Con nếu là con gái, mẹ sẽ gả ngay”. Mẹ Vương Nam cười đáp lại.
Trái lại, Lí Trọng cả kinh. Vương Nam nói vậy cũng quá lớn mật đi, cậu không sợ bị mẹ phát hiện sao?! Anh vội vàng nói sang chuyện khác.
– “Dì, dì cũng sắp về hưu phải không?”.
– “Đúng vậy, hết năm nay sẽ về hưu. Dì cũng không muốn làm thêm. Hiện tại học sinh rất khó quản lý, có nói thế nào chúng nó cũng không nghe lời trong khi trường học chỉ chăm chăm vào thành tích. Áp lực quá lớn, hết năm nay dì sẽ nghỉ”.
– “Một mình người ở đây sẽ tịch mịch”.
– “Nếu không ta làm sao chăm sóc được cho Vương Nam. Không chừng hai năm nữa nó sẽ kết hôn, sinh con. Dì có thể giúp nó trông cháu. Nhưng không hiểu đứa nhỏ này nghĩ gì, chưa từng dắt bạn gái về ra mắt dì. Lí Trọng, con lớn tuổi hơn nó nên chắc quen nhiều, có điều kiện thì giới thiệu cho Vương Nam vài cô. Đứa nhỏ này thế nhưng da mặt rất mỏng, không bao giờ theo đuổi người khác”. Mẹ Vương Nam không nói đến đề tài này sẽ ăn không ngon.
– “Được rồi được rồi, mẹ gấp làm gì? Con sự nghiệp còn chưa có, lấy gì kết hôn?”.
– “Con xem con xem, đứa nhỏ này chính là như vậy. Con chỉ cần nói đến vấn đề này, nó sẽ lấy sự nghiệp ra viện cớ. Mọi người sao không ai nhắc đến lí do này, chỉ có mình nó”.
– “Dì, con chỉ muốn nói. Vương Nam còn trẻ, chỉ mới hơn 20 thôi, kì thực dì cũng đừng lo lắng quá. Dì xem, con đã 30 rồi, chẳng phải cũng như cậu ấy sao?”. Lí Trọng giải vây cho cậu.
– “Nó sao có thể như con? Sự nghiệp con tốt như vậy, tìm một cô gái tốt không phải rất dễ dàng sao? Vương Nam hiện tại còn chưa có gì, khụ, dì cũng không phải muốn quản nó như vậy”. Mẹ Vương Nam bất đắc dĩ.
– “Dì yên tâm đi, Vương Nam tốt lắm. Hiện tại người trẻ tuổi quyết đoán lắm. Vương Nam có cách nghĩ của cậu ấy, dì đừng lo lắng quá”. Lí Trọng lại tiếp tục giải vây. Vương Nam nhìn anh, mắt lộ ra ý cười.
Trờ lại phòng Vương Nam, cậu liền ôm lấy vai Lí Trọng trêu đùa: “Không ngờ anh còn có tài thuyết phục”.
– “Anh là ai chứ? Nói cho em biết, em nếu muốn mẹ tiếp nhận, cũng đừng thẳng thừng với mẹ như vậy”.
– “Biết rồi”. Vương Nam bị Lí Trọng chê trách vẫn cảm thấy thoải mái.
Lí Trọng ở lại nhà Vương Nam 2 ngày mới rời đi. Vương Nam vì công ty riêng, cũng không cần gấp gáp quay về, hơn nữa trong Tết công ty không có công trình. Cậu định qua Tết nguyên tiêu mới quay về.
Lí Trọng đi rồi, mẹ Vương Nam không ngừng truy vấn, Lí Trọng xảy ra chuyện gì, sao lại chia tay bạn giá? Người kia có phải rất trăng hoa không? Vương Nam trong lòng nghĩ thầm, tất cả còn không phải vì con trai mẹ? Nhưng ngoài miệng lại nói mẹ không mệt sao, chia tay thì chia tay, quản làm gì? Mẹ Vương Nam bất đắc dĩ nhéo tai cậu, la mắng: “Mẹ lo cho con, con cũng chê phiền phải không? Đứa con xấu!”.
Một tối nọ, hai mẹ con ăn cơm xong không việc gì làm. Mẹ Vương Nam mở TV xem phim, còn cậu vô vị tìm tập ảnh gia đình xem lại. Lúc ba còn trên đời, cả nhà họ chụp rất nhiều ảnh. Vương Nam ngày bé có rất nhiều ảnh, chẳng qua hiện tại xem lại, có chút ngây ngốc. Nhìn những hình ảnh nhuốm màu thời gian, Vương Nam cảm thấy thời gian trôi như nước chảy, khiến người ta không kịp quay đầu.
– “Mẹ, ba mất cũng nhiều năm rồi. Mẹ không muốn tìm một ai khác sao?”. Nhìn nụ cười thực hạnh phúc của mẹ trong ảnh, Vương Nam biết vài năm qua, nàng sống thực không dễ dàng.
– “Con nói bậy bì gì? Mẹ con già rồi nên con sợ phải nuôi cơm đúng không?”.
– “Không phải, con chỉ cảm thấy mẹ sống một mình cũng không dễ dàng. Mẹ nếu có người thích hợp, cũng đừng lo lắng cho con, con lúc nào cũng tán thành”.
– “Con muốn giới thiệu đối tượng cho mẹ? Không sợ người đời cười chê sao? Việc tốt nhất con có thể làm, là nhanh tìm bạn gái rồi kết hôn đi. Chuyện của mẹ con đừng bận tâm”. Mẹ Vương Nam cấp tốc dời đề tài sang cậu.
– “Mẹ, con không muốn kết hôn. Con sẽ chăm sóc mẹ cả đời”. Vương Nam đột nhiên thổ lộ nỗi lòng.
– “Đừng nói bậy. Con tốt xấu gì cũng phải kết hôn. Khụ, mẹ cũng đã qua nửa đời người, không còn gì mong chờ, chỉ mong con thành công. Nếu có con, mẹ sẽ giúp chăm cháu”. Dưới ánh đèn, Vương Nam đột nhiên cảm thấy mẹ có chút già nua, không phải là một giáo viên trung học thấn thái sáng láng trong trí nhớ của cậu. Đột nhiên Vương Nam thấy khóe mắt cay cay.
– “Vương Nam, nói thật đi, con thực sự không có người yêu?”.
– “Không có, mẹ, nếu con không kết hôn, có phải mẹ rất buồn không?”.
– “Sao lại không kết hôn? Con nếu không kết hôn, mẹ biết ăn nói thế nào với ba con?”. Nhắc đến ba, Vương Nam lại đau lòng, nhớ đến người cha đã từng một thời oanh liệt của mình.
– “Vương Nam, nghe lời mẹ đi. Nam nhân là phải kết hôn. Kết hôn rồi, con sẽ hiểu thế nào là trách nhiệm, cũng sẽ thành thục hơn rất nhiều. Hai năm nữa nếu con muốn bay nhảy, mẹ sẽ không ép con. Nhưng qua hai năm, con nhất định phải mang về cho mẹ một cô con dâu”.
Những lời này của mẹ, làm Vương Nam bỏ hết mọi ý niệm vừa nghĩ ra. Cậu không đành lòng làm tổn thương mẹ gì. Huống hồ, cậu có lí do gì để làm mẹ, người xem cậu còn hơn sinh mệnh của mình, phải thất vọng?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc