Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió - Chương 22

Tác giả: Như Quả Ái Tựu Hiện Tại Ba

Vương Nam suy tư vài ngày mới quyết định nghỉ việc. Một là do lời đêm đó của Mạnh Hạo Nhiên không phải đùa, vài hôm sau, cậu ta liên tục gọi điện rủ rê Vương Nam thành lập công ty, vì Mạnh Hạo Nhiên tin tưởng năng lực thiết kế của cậu. Hai là vì Vương Nam luôn chột dạ mỗi lần nhìn thấy Đổng Khiết. Biết được bí mật của kẻ khác là chuyện rất khổ sở, hơn nữa, Vương Nam cũng không muốn nhìn thấy Đổng Khiết trở thành một Từ Đan Lôi thứ hai. Loại tâm lý không thoải mái này khiến cậu cảm thấy nặng nề.
Lúc thôi việc, Đổng Khiết trăm điều giữ lại, nói cậu đừng vội quyết định. Nếu không, trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại tiếp tục bàn bạc. Vương Nam từng do dự. Dù sao, mấy năm qua cậu cũng học được rất nhiều từ Đổng Khiết, hơn nữa cô chưa lần nào bạc đãi cậu. Hiện tại, nhìn Đổng Khiết đắm chìm trong một mối tình gian dối, bản thân mình lại không giúp được gì. Vương Nam cảm thấy rất không thoải mái, nên vẫn quyết định nghỉ việc. Ngày đến chào từ biệt, Đổng Khiết nói: “Vương Nam, lúc nào muốn quay về thì cứ về, nơi này lúc nào cũng có chỗ cho cậu”. Thiếu chút nữa, Vương Nam đã nói hết sự thực cho cô biết, nhưng cậu vẫn không làm vậy.
Từ khi Vương Nam phát hiện bí mật của Trương Chí Vĩ, cậu liền nảy sinh tâm tư khác. Mỗi khi nhìn thấy hai nam nhân đi cùng nhau, cậu sẽ nghĩ họ chắc là một đôi. Vương Nam thường buồn cười với suy nghĩ này của mình, không lẽ những người như cậu trên thế giới này nhiều đến vậy sao? Chẳng qua việc phát hiện Trương Chí Vĩ là gay đã đảo lộn hoàn toàn kinh nghiệm cuộc sống hai mươi mấy năm qua của Vương Nam. Thoạt nhìn, một nam nhân bình thường còn có thể ẩn giấu nhiều bí mật như vậy. Bản thân mình, Lí Trọng cũng như vậy. Nhưng bọn họ thực sự là những người bừa bãi, tùy tiện sao? Không phải! Tuyệt đối không phải! Có lẽ dù là nam hay nữ, trong những tình cảnh đặc biệt mới nảy sinh cảm tình đồng tính. Vương Nam bị suy nghĩ này dọa sợ.
Từ sau lần uống R*ợ*u kia, Lí Trọng chưa lần nào gọi điện cho Vương Nam. Bộ quần áo bị anh nôn bẩn đã được Vương Nam giặt giũ sạch sẽ, cất ở nhà. Đến Tết âm lịch, Lí Trọng vẫn bặt vô âm tín. Vương Nam do dự nửa ngày, mới quyết định gọi điện cho anh. Không ngờ, điện thoại không liên lạc được. Lí Trọng cứ thế mà tiêu thất như không khí.
Sau Tết, Vương Nam vội vàng mở công ty. Lúc này cậu mới phát hiện, không ngờ thành lập công ty lại phức tạp đến vậy. Nhiều chuyện vụn vặt đều tìm đến mình. Lúc ấy, Mạnh Hạo Nhiên còn chưa nghỉ việc, đa phần mọi chuyện đều do Vương Nam lo liệu. Sau mỗi ngày mệt mỏi, về đến nhà cậu còn chẳng buồn ăn cơm. Trang phục Lí Trọng vẫn lẳng lặng nằm trên giường, Vương Nam lúc ấy sẽ chôn mặt trong áo quần, lẳng lặng ngủ.
Sau khi công ty thành lập, bởi vì chưa có tiếng tăm, nên tình hình kinh doanh thực ảm đạm. Mạnh Hạo Nhiên nguyên lai có quen biết vài chủ đầu tư, liền kéo khách về cho công ty. Không ngờ việc này bị ông chủ phát hiện, cũng lục tục tra ra trước kia cậu ta từng xén bớt tiền công trình. Ông chủ bất động thanh sắc, đầu tiên xử lý Mạnh Hạo Nhiên. Sau đó lại tìm một đám lưu manh đến đập phá công ty Vương Nam. Vương Nam không may mắn nên cũng bị đả thương.
Vương Nam khi ấy chán nản không biết bao nhiêu. Cậu dồn hết tiền tích góp mở công ty, còn mượn thêm của mẹ một ít. Không ngờ tiền còn chưa kiếm ra, đã bị người khác quấy phá. Cậu không hiểu sao mọi xui xẻo lại đổ lên đầu mình. Có lẽ vì đoạn tình cảm sai trái với Lí Trọng kia đã đến hồi bị Thượng Đế trừng phạt?!
Một hôm, lúc Vương Nam còn mê mê man man ngủ, máy nhắn tin đổ chuông. Vương Nam mê mê muội muội cầm máy lên, lập tức tỉnh ngủ. Là số của Lí Trọng. Đột nhiên, lòng cậu có chút kích động. Bằng tốc độ nhanh nhất, Vương Nam mặc quần áo chạy xuống lầu. Vì vội vàng, vết thương có chút đau nhức. Vương Nam cũng không quản nhiều như vậy, cậu chỉ muốn gặp Lí Trọng.
Thời gian trước, Lí Trọng sang Canada chơi với chị một thời gian. Anh sợ Tết âm lịch phải ở lại, nghe cha mẹ lải nhải chuyện kết hôn. Hơn nữa, anh cũng muốn được yên lặng suy ngẫm vài thứ. Ở bên ấy, mỗi ngày Lí Trọng đều cưỡi xe đạp dạo quanh thành phố. Bản thân anh không phải là người cảm tính, nhưng nhiều chuyện xảy ra vẫn khiến anh xao động không thôi. Nếu Vương Nam cùng mình có thể cùng sống ở nơi này, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Mỗi lần nhìn thấy những cảnh tượng đẹp mắt, Lí Trọng đều sẽ nghĩ đến Vương Nam. Tội lỗi phản bội Từ Đan Lôi ngày càng trôi đi, cơ hồ Lí Trọng càng nảy sinh những ý tưởng táo bạo. Anh muốn về nước làm việc kiếm tiền thêm 2 năm, sau đó lại cùng Vương Nam di dân đến nơi này, rời xa hết thảy mọi hỗn loạn, hai người có thể cùng nhau sống ở thành phố thành bình khác. Ý tưởng này ngày càng lớn mạnh, nếu đã mất đi Từ Đan Lôi, anh càng không thể đánh mất Vương Nam.
Về nước, Lí Trọng gọi điện cho Vương Nam trước tiên. Ban đầu, Vương Nam không muốn gặp, vì thương thế trên người còn chưa hết, khuôn mặt tím bầm cũng chưa tan, cậu không muốn để Lí Trọng nhìn thấy bộ dạng chật vật này. Nhưng lại sợ Lí Trọng hiểu lầm, thoái thác nửa ngày, hai người vẫn là gặp nhau.
Thấy khuôn mặt Vương Nam sưng phồng, Lí Trọng hỏi em bị làm sao. Vương Nam cũng không giấu diếm, đem mọi chuyện kể rõ ngọn nguồn. Cậu không ngờ Lí Trọng lại phản ứng đáng sợ như vậy. Nghe xong chuyện, sắc mặt Lí Trọng âm trầm đáng sợ, đến bấy giờ, Vương Nam chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của anh. Lúc đó cậu không nghĩ nhiều, cũng quên mất chuyện Lí Trọng từng là quân nhân. Nếu biết Lí Trọng sẽ vì cậu mà trả thù, Vương Nam có ૮ɦếƭ cũng không kể.
Sắc mặt Lí Trọng tối tăm, hỏi: “Em chắc chắn đó là ông chủ của bạn học làm?”
– “Còn có thể là ai khác. Lúc bọn người kia xông vào đấm đá Mạnh Hạo Nhiên còn nói đừng qua mặt ông chủ mà kiếm tiền như vậy”.
– “Vậy bọn họ đánh em làm gì?”.
– “Lúc đó loạn thành một đoàn, em không xông vào thì có khi bạn học sẽ bị đánh ૮ɦếƭ. Khụ, đừng nói nữa. Coi như đây là cái giá phải trả khi mở công ty đi”.
– “Tại sao em lại phải trả giá?”.
– “Thôi đừng nói việc này nữa, gần đây anh bận gì sao? Di động cũng không mở máy. Quần áo còn ở nhà em”. Vương Nam thấy sắc mặt Lí Trọng ngày càng đáng sợ, vội vàng lảng sang chuyện khác.
– “Anh có việc phải ra nước ngoài. Đến để anh xem xem, ngoài mặt ra không bị thương chỗ nào chứ?”. Lí Trọng vốn muốn kể chuyện Canada cho cậu nghe, nhưng nhìn Vương Nam thế này, anh căn bản không có tâm tư.
– “Không có gì, chỉ bị thương nhẹ trên mặt thôi”.
– “Qua đây anh xem xem”.
– “Không sao”. Vương Nam thoái thác. Lí Trọng liền đứng lên đi đến bên cậu, nhấc quần áo lên, nhìn thấy một mảng xanh tím trên lưng Vương Nam mà giật mình.
Lí Trọng buông quần áo, nói: “Em về nhà nghỉ ngơi đi, hai ngày sau anh sẽ đến”.
Vương Nam có chút bất an: “Anh muốn làm gì?”.
Về đến nhà, Vưogn Nam càng bất an thấp thỏm. Lí Trọng ngàn vạn lần đừng đi gây sự với người ta. Cậu hối hận đã kể chuyện này cho anh nghe. Nếu Lí Trọng có việc gì, Vương Nam biết ăn nói thế nào với cha mẹ anh?!
Hôm sau, Vương Nam vẫn không an tâm, liền gọi điện cho anh: “Anh, xem như em cầu anh, đừng đi gây sự với người khác. Em cũng khỏe rồi, xem như ngậm bồ hòn làm ngọt một lần đi”.
– “Em yên tâm đi, anh không làm gì đâu.Anh cũng tự biết chừng mực. Mấy hôm nay em lo ở nhà dưỡng thương cho khỏe đi là được”. Nếu Lí Trọng đã nói vậy, Vương Nam cũng không biết nói gì thêm, liền cúp máy. Nhưng Vương Nam vẫn không an lòng, cậu cảm thấy Lí Trọng muốn ám chỉ điều gì đó.
Một ngày, hai ngày, đảo mắt đã qua một tuần. Bên Lí Trọng cũng không động tĩnh gì, Vương Nam mới thoáng an tâm. Có lẽ ngày đó Lí Trọng tức giận mới tính chuyện trả thù, bây giờ cũng đã nguôi ngoai.
Vương Nam nghỉ ngơi vài ngày, vết bầm trên mặt đã tan hết. Cậu liền lao vào làm việc, vừa thành lập công ty đã gặp kiếp nạn này, Vương Nam lòng như lửa đốt. Mạnh Hạo Nhiên bị thương khá nặng, một mực không đi làm. Vương Nam cũng không còn cách nào khác, một mình xoay sở.
Lại qua tiếp 10 ngày, Vương Nam nhận được một tin nhắn: “Vài hôm nữa anh có việc ra nước ngoài, nếu không có việc gì thì em đừng gọi điện”. Vương Nam nhíu mày nhìn tin nhắn, Lí Tọng đang nói gì vậy? Làm gì lại đi, còn không cho mình gọi điện? Cậu thử gọi, nhưng không ngờ đối phương đã tắt máy.
Lại qua hai ngày, Mạnh Hạo Nhiên xuất hiện, cậu ta cao hứng bừng bừng nói: “Vương Nam, cậu biết không? Ông chủ tôi gặp chuyện rồi”.
– “A?”. Vương Nam giật mình: “Chuyện gì?”.
– “Ông ta bị người khác đánh, phải nhập viện rồi. Nghe nói cũng nghiêm trọng, gãy 2 xương sườn, còn bị chấn động não nhẹ. Haha, quả nhiên là báo ứng”.
Chắc chắn là Lí Trọng làm! Trong đầu Vương Nam chỉ có ý nghĩ như vậy. Trách không được 2 ngày trước anh nhắn tin như vậy, còn nói phải ra nước ngoài. Thì ra là đi tránh bão.
– “Không phải như vậy chứ? Làm sao cậu biết?”. Vương Nam cấp thiết hỏi.
– “Cảnh sát đến tìm tôi hỏi chuyện, nhưng chuyện này đâu liên quan đến tôi. Họ tình nghi tôi thuê người làm, tôi con mẹ nó làm sao có năng lực như vậy? Tôi nói với cảnh sát, các người cứ điều tra đi, nếu đó là tôi, các người muốn tôi ngồi tù bao nhiêu năm, tôi liền ngồi bấy nhiêu”.
– “Nghiêm trọng như vậy sao? Phải ở tù sao?”. Sắc mặt Vương Nam trắng bệch.
– “Sao lại không nghiêm trọng? Vết thương như vậy, có thể cấu thành án hình sự. Quản ai làm làm gì? Thật là làm tôi hả hê. Phỏng chừng lão ta cũng đắc tội không ít người, nếu không sao lại bị hạ thủ thê thảm như vậy”.
Vương Nam không nói gì, tâm lý đã hỗn loạn, Lí Trọng sao lại làm ra chuyện lớn như vậy.
Nhìn thấy thái độ khác thường của Vương Nam, Mạnh Hạo Nhiên thần bí hỏi: “Ai, Vương Nam, không phải cậu làm chứ?”.
– “Tôi? Tôi, tôi…”. Vương Nam lắp bắp, “Tôi có thể sao”.
– “Cũng đúng. Tôi nhớ trước kia cậu rất lành. Được rồi, ai làm cũng được, miễn là không phải chúng ta. Ai, ông trời đúng là có mắt, không ngờ lão ta cũng có ngày ngày. Được rồi, không nói nữa, phải lo đi tìm khách hàng, nếu không chúng ta chỉ có thể ăn không khí”. Mạnh Hạo Nhiên H**g phấn đi qua đi lại.
– “Cậu đứng yên một chỗ đi, tôi váng đầu quá”. Lòng Vương Nam nóng như lửa đốt. Thấy biểu tình H**g phấn của Mạnh Hạo Nhiên, chỉ có thể mắng thầm: thao, không phải Mạnh Hạo Nhiên cậu trước kia trắng trợn ςướק khách hàng của kẻ khác, thì người ta mới đến gây sự sao? Mình cũng thật lắm mồm, nói cho Lí Trọng mọi chuyện làm gì? Thật phiền, nếu điều tra ra Lí Trọng thì làm sao giờ?! Lí Trọng a Lí Trọng, anh cũng thật là! Chuyện nhỏ như vậy anh cũng để tâm sao? Vương Nam hết mắng Mạnh Hạo Nhiên rồi lại tự mắng mình, mắng mình xong lại chuyển sang Lí Trọng.
Sáng hôm đó Vương Nam liền rời khỏi công ty, cậu chạy đến buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Lí Trọng, vẫn tắt máy. Có chút hoảng loạn, cậu liền gọi Liễu Dược Dược. Vòng vò dò hỏi một hồi, cậu muốn biết gần đây cô và Lí Trọng có liên lạc không. Hiển nhiên Liễu Dược Dược không biết gì cả. Cúp máy, lòng Vương Nam hỗn loạn, cũng quên mất phải trả tiền điện thoại. Thanh toán xong, Vương Nam ngây ngốc đứng bên đường, Lí Trọng hiện tại đang ở đâu? Ai có thể liên lạc với anh? Hiện tại cậu muốn nói cho anh biết, công an đang điều tra. Đột nhiên cậu nghĩ tới Trương Chí Vĩ, anh ta có thể liên lạc với Lí Trọng chứ? Bọn họ vẫn thường xuyên gặp nhau, có thể có chút đầu mối. Con người lúc đang lo lắng, một chút manh mối nhỏ cũng trở thành phao cứu sinh.
Mất hơn nửa ngày mới lôi điện thoại cũ ra, Vương Nam nhớ có một lần cậu lưu số của Trương Chí Vĩ, không biết hiện tại anh ta có đổi số không. Mặc kệ, cứ gọi thử xem sao, không ngờ điện thoại lại lết nối.
– “Uy? Ai vậy?”.
– “Anh Trương, tôi là Vương Nam”.
– “Vương Nam?”. Trương Chí Vĩ kinh ngạc, thoáng dừng một lát mới lấy lại ngữ khí bình thường: “Là Vương Nam a, sao đột nhiên lại gọi cho tôi, có việc gì sao?”.
– “Ách, cũng không có gì quan trọng. Tôi tìm anh Lí có việc gấp, nhưng anh ấy tắt máy. Không biết gần đây có anh liên lạc với Lí Trọng không?”. Vương Nam tận lực vờ như không có việc gì.
– “Cậu ấy lại ra nước ngoài sao? Vừa mới trở về mà. Tôi cũng chưa gặp cậu ấy từ Tết đến giờ. Nếu không cậu gọi thêm vài lần nữa xem”.
– “Úc, vậy được rồi. Xin lỗi đã làm phiền anh”. Vương Nam thất vọng chuẩn bị cúp máy.
– “Ai, Vương Nam”. Trương Chí Vĩ vội vàng ngăn lại. “Tôi nghe Đổng Khiết nói cậu nghỉ việc, công việc đang tốt, sao lại nghỉ làm gì?”.
– “Tôi cùng bạn học mở công ty riêng”. Vương Nam ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, chuyện này anh không biết hay sao phải hỏi tôi?
– “Vậy à”. Trương Chí Vĩ muốn nói lại thôi. “Vương Nam, nếu là vì tôi, thì cảm ơn cậu“. Anh ta không nói rõ, nhưng cả hai đều hiểu.
– “Không không, không có. Tôi chỉ muốn tự mở công ty”.
– “Vậy là tốt rồi. Sau này nếu có gì cần giúp thì gọi cho tôi. Tôi sẽ hết lòng giúp cậu”. Trương Chí Vĩ thành khẩn.
– “Cảm ơn”. Vương Nam chuẩn bị cúp máy, lại nhịn không được thốt lên: “Anh Trương, sau này nên đối tốt với chị Đổng một chút. Chị ấy cũng rất vất vả”.
– “Biết rồi”. Gác máy, Vương Nam toàn thân đầm đìa mồ hôi. Vừa rồi, cậu tối nghĩa biểu đạt hi vọng Trương Chí Vĩ có thể an phận thủ thường sống cùng Đổng Khiết, nhưng ai biết tương lai sẽ thế nào?
Tháng Ba, trời chợt nóng chợt lạnh. Vương Nam mờ mịt đứng bên đường, tâm tư lại trôi hết về Lí Trọng — Lí Trọng a Lí Trọng, anh trốn đi đâu rồi?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc