Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió - Chương 10

Tác giả: Như Quả Ái Tựu Hiện Tại Ba

Vương Nam sửng sốt, theo bản năng nói anh thích thì tự đi mà tìm, tôi không cần. Lí Trọng nói cậu có phải là nam nhân hay không, Vương Nam nói tôi không phải nam nhân, tôi vẫn là bé trai. Lí Trọng cười nói cậu thật biết pha trò, lại tìm nhân viên phục vụ nói muốn hai cô gái. Anh đặc biệt chỉ vào Vương Nam nói tìm cho cậu cô gái ngây thơ một chút, cậu ta vẫn là xử nam. Nhân viên cười nói, ngài yên tâm, nhân viên trong quán đều rất chuyên nghiệp. Thành thật mà nói, lúc này Vương Nam mới biết trong quán có tiếp viên. Nhưng không biết tiếp viên sẽ làm gì. Tròng lòng cậu ngàn vạn lần không nguyện ý tìm tiếp viên, càng không nguyện ý để Lí Trọng làm vậy.
Một hồi, nhân viên quán mang đến 2 cô gái. Vương Nam lạnh mặt, hai nàng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh bọn họ, thân thể tự nhiên mà tựa sát vào. Vương Nam chán ghét né tranh, nói chọn bài đi, tôi muốn ca. Bên kia, Lí Trọng đã bắt đầu hứng khởi. Vương Nam nhìn mà âm thầm tực giận, cũng không cách nào nói ra. Cô tiếp viên cảm thấy bầu không khí có phần mất tự nhiên, rót một ly R*ợ*u, nói với Vương Nam: “Đại ca, em chọc anh tức giận chuyện gì sao?”. Vương Nam nghĩ thầm thì cũng có lien quan gì đến cô? Nhưng vẫn đạm mạc mở lời: “Không có, không liên quan đến cô”.
– “Vậy đại ca, chúng ta cùng uống R*ợ*u đi”.
– “Không cần. Cô tự uống đi”. Tiếp viên lần đầu tiên gặp phải vị khách kì quái như vậy, vừa uống R*ợ*u vừa chờ đợi. Lí Trọng thấy Vương Nam như vậy liền nói: “Thế nào lại như vậy? Em gái hảo hảo hầu hạ anh em tôi, bằng không lát nữa sẽ không có tiền boa”. Tiếp viên khó xử, nhích lại gần Vương Nam, nói: “Đại ca, anh cũng nghe thấy rồi. Vị kia tức giận sẽ không boa. Nếu không em xin bồi tội trước 3 chén R*ợ*u”. Vương Nam tức giận với Lí Trọng, lại không có chỗ phát tiết, liền đổ hết lên đầu tiếp viên: “Vậy cô uống đi”. Cô gái thấy thế, ừng ực uống một hơi 3 ly R*ợ*u, làm Vương Nam cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Đúng lúc này, DJ thông báo: “Xin mời Vương Nam ở bàn số 6 biểu diễn khúc Ta nguyện ý”. Vương Nam như tìm được đường giải thoát, liền nhanh chóng chạy lên sân khấu. Lúc này, nhạc dạo ca khúc chạm rãi vang lên, Vương Nam nhìn màn hình, chậm rãi hát: “Tưởng niệm một thân ảnh vô thanh vô tức lắng sâu trong đáy lòng. Đảo mắt, đã nuốt hết mọi tịch mịch trong lòng. Ta vô lực kháng cự, mỗi khi đêm về, lại nhớ người đến vô pháp hô hấp. Hận không thể lập tức lớn tiếng nói cho người”.
Hát đến câu này, Vương Nam thoáng nhìn qua Lí Trọng, ngọn đèn trong quán mờ ám, cậu ẩn ẩn thấy Lí Trọng ánh mắt không nhúc nhích mà nhìn mình chòng chọc: “…Nguyện ý vì người, ta nguyện ý vì người. Vì người, ta nguyện ý lãng quên tất cả. Chỉ cần một giây được ở bên cạnh người, dù mất đi cả thế giới ta cũng không hối tiếc. Nguyện ý vì người, ta nguyện ý vì người. Dù đến nơi góc bể chân trời, ta đều nguyện ý vì người…”.
Giọng hát Vương Nam đặc biệt phù hợp với ca khúc này, trầm thấp mà nhiều cảm xúc. Ca xong, trong sảnh không ngớt tiếng vỗ tay. Trở lại chỗ ngồi, Lí Trọng đã khôi phục tinh thần nói: “Tiểu tử cậu hát thật hay a, đến, uống một chén”. Vương Nam cầm lu R*ợ*u uống một ngụm, Lí Trọng cũng nhấp một ngụm, hai người liền im lặng. Lí Trọng cũng thôi không vui đùa cùng tiếp viên bên cạnh. Không khi thật buồn, phục vụ mang đến một đĩa trái cây, nói là khách nhân ở bàn 13 biếu tặng. Lí Trọng nhìn sang, không thấy ai, liền hỏi phục vụ là ai tặng? Viên phục vụ nói: “Có vị khách nhân muốn tặng tiên sinh vừa hát xong”. Lí Trọng vẫn không buông tha nói: “Là ai a, cậu thay tôi cảm ơn đi. Mang đến cho người ta một đĩa tương tự, nói tôi chi trả”. Phục vụ đáp ứng xong liền đi. Lát sau, một nam nhân đến trước mặt bọn họ, Lí Trọng và đối phương đều cười nói: “Sao cậu lại ở đây?”. Người này là bạn trai của Đổng Khiết – Trương Chí Vĩ.
Trương Chí Vĩ thuộc diện vừa nhìn qua đã biết là nhân tài. Da trắng, kính mắt đoan chính, tóc húi cua gọn gàng, không nơi nào không toát ra vẻ khôn khéo giỏi giang.
– “Cậu sao lại đến đậy?”. Lí Trọng hỏi trước.
– “Cậu có thể đến, còn tôi thì không?”. Trương Chí Vĩ trêu ghẹo.
– “Đúng vậy, vốn là đến chào người này, không ngờ hai người lại đi cùng nhau”. Trương Chí Vĩ nói.
– “Úc, thì ra cậu muốn gặp Vương Nam. Để tôi giới thiệu hai người, vị này là Trương Chí Vĩ, còn đây là Vương Nam”. Lí Trọng ngắn gọn giới thiệu.
– “Xin chào“. Vương Nam lễ phép đứng lên.
– “Xin chào”. Trương Chí Vĩ nắm chặt tay Vương Nam, cậu cảm giác bàn tay đối phương rất to lớn. “Cậu hát rất tốt, lần sau nếu có thời gian tôi sẽ mời cậu, cậu không thể không đi”. Trương Chí Vĩ khéo léo mời. Vương Nam nói: “Cũng được, lúc đó lại gọi anh Lí đi cùng”. Trương Chí Vĩ đáp: “Không gọi cậu ấy, có cậu ta lại mất vui”. Lí Trọng nói: “Ngồi xuống uống vài ly đi”.
Trương Chĩ Vĩ liền từ chối: “Hai người vui vẻ đi, bên kia tôi còn có bạn”. Nói xong liền quay về.
Trương Chí Vĩ đi rồi, không khí vẫn rất nặng nề. Vương Nam vừa uống bia vừa nghe người khác hát. Lí Trọng nói: “Vương Nam, cậu hát thêm vài bài đi. Tôi thích nghe cậu hát”. Vương Nam từ chối: “Thôi, chúng ta về đi, ngày mai tôi còn đi làm”. Hai cô gái liền đứng lên đợi tiền boa, Lí Trọng tặng mỗi người 300 đồng. Vương Nam lại không hài lòng, anh phung phí thế làm gì, Lí Trọng nói dù sao cũng không thể không đưa.
Trên đường về nhà, hai người đều lặng im. “Cậu cảm thấy Trương Chĩ Vĩ thế nào?”. Lí Trọng đột nhiên không đầu không cuối hỏi một cậu, Vương Nam nói: “Cũng chỉ vậy thôi, tôi không có mắt nhìn người”. Lí Trọng nói: “Sau này nên hạn chế giao du với anh ta. Người đó là bạn trai của giám đốc cậu”. Vương Nam nói: “Nga, vậy sao khi nãy anh không giới thiệu?”.
– “Không muốn để bọn họ biết chúng ta đi cùng nhau”. Vương Nam không nói gì.
Về đến nhà trọ, Vương Nam nói: “Tôi lên đây”. Lí Trọng hỏi: “Vương Nam cậu hôm nay không mất hứng đi?”.
– “Tôi vì sao phải mất hứng? Cao hứng là đằng khác”.
– “Vậy là tốt rồi, thôi cậu lên đi”. Nói xong lại châm một ***. Vương Nam nhìn Lí Trọng cau mày ***, cảm thấy mình đêm nay có chút quá đáng. Tâm tư dao động, sau đó lại nói: “Lần sau ra ngoài, không cần gọi tiếp viên, tôi không quen”. Lí Trọng nói: “Biết rồi, thôi cậu lên lầu đi”.
Vương Nam xuống xe, ngoái đầu nhìn. Trong bóng tối, chỉ còn thấy đốm thuốc lập lòe, khói thuốc tản mác làm cậu không nhìn rõ khuôn mặt Lí Trọng.
Hôm sau, Vương Nam nghĩ lại, vẫn là nên gọi điện cho Lí Trọng đi. Lí Trọng nói anh đang bận họp, tí nữa sẽ gọi cho cậu. Nhưng đến khi sắp tan tầm, điện thoại Vương Nam cũng không đổ chuông. Điều này làm Vương Nam rất thất vọng, cậu lần đầu tiên hiểu được tu vị bày dày vò khi đợi điện thoại. Cậu một hồi nghĩ xem nên nói gì với Lí Trọng, một hồi lại từ huyễn hoặc do sóng điện thoại ở công trường không tốt, nên không bắt được điện thoại của anh. Đang miên man suy nghĩ, điện thoại vang, là Liễu Dược Dược gọi đến. Cậu có chút nhụt chí không muốn bắt máy, lại sợ là việc công ty, giằng co mãi Vương Nam mới mở máy, “Uy?”. Vương Nam có chút hữu khí vô lực.
– “Cậu điếc a? Hay là đang bận tán gái, lâu như vậy mới bắt máy?”. Bên kia đầu dây là giọng Liễu Dược Dược hùng hổ.
– “Tạp âm ở công trường lớn quá, tôi không nghe thấy”. Vương Nam cảm thấy lí do này rất gượng ép.
– “Chị Từ trở về rồi, đêm nay muốn rủ chúng ta ăn cơm”. Liễu Dược Dược nói.
– “Úc, tôi biết rồi, mấy giờ, ở đâu?”. Vương Nam cũng không phải không biết xấu hổ mà hỏi xem Lí Trọng có đi cũng không.
– “Vậy được rồi, lát nữa tôi sẽ đến đón cậu”. Tắt máy, Vương Nam cảm thấy kì quái. Hôm nay Lí Trọng làm sao vậy? Không phải anh còn tức giận vì chuyện đêm qua chứ? Kì quái nhất là đêm nay Từ Đan Lôi lại chủ động mời cơm. Lí Trọng đến bây giờ cũng không gọi điện đến, làm Vương Nam càng cảm thấy căng thẳng.
6H chiều, Liễu Dược Dược gọi điện nói với Vương Nam bọn họ đến rồi. Vừa ra khỏi công trường, Vương Nam đã thấy Lí Trọng dừng xe bên đường. Biết Lí Trọng đang ngồi trên xe, trong lòng lại kích động. Chẳng qua cậu vẫn làm mặt lạnh, vì vẫn còn bực tức Lí Trọng.
Lên xe, Liễu Dược Dược hỏi sao nhìn cậu tiều tụy vậy? Vương Nam nói mệt lắm. Từ Đan Lôi cũng hỏi sao cậu nhìn có vẻ không có tinh thần như vậy? Vương Nam cười, hỏi tôi lúc nào thì trông rất có tinh thần? Lí Trọng nhìn thoáng qua cậu, nói: cậu vẫn là nên nghĩ đến chuyện yêu đương đi. Vương Nam không nói gì, tâm lý có chút phiền.
Đêm đó trên bàn cơm, Lí Trọng không ngừng lặp đi lặp lại khen ngợi Liễu Dược Dược, còn nói Vương Nam phải giữ cho chặt. Vương Nam mỉm cười ứng phó, Từ Đan Lôi nói: “Lí Trọng muốn làm bà mối a, cậu cùng Liễu Dược Dược chỉ cần phối hợp biểu diễn là được rồi”. Lí Trọng nói: “Vương Nam, là nam nhân thì phải chủ động, nếu không sẽ bị người khác xem thường”. Vương Nam cười: “Liễu Dược Dược làm sao lại coi trong tôi a? Một tên tri thức nghèo, cái gì cũng không có”. Lí Trọng lại bảo: “Vương Nam cậu sai rồi, cậu nói vậy thật có chút vũ nhục Liễu Dược Dược. Người ta lúc nào lại quan tâm xem trong túi cậu có bao nhiêu tiền?”. Vương Nam hết đường chống đỡ, hung hăng trừng Lí Trọng, sau đó cúi đầu nhìn món ăn trước mặt. Liễu Dược Dược nói: “Hai người đừng trêu đùa chúng tôi nữa, tiêu chuẩn của Vương Nam rất cao, tôi với không tới. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?”. Từ Đan Lôi nhìn tình cảnh lúng túng, liền nói với Lí Trọng: “Đó là chuyện riêng của bọn họ a. Chúng ta xen vào làm gì. Lí Trọng hai ngày nay cũng là có bệnh, gấp rút tìm kiếm đối thượng cho Vương Nam a? Hoàng đế không lo, thái giám đã vội”. Lí Trọng lại nói: “Ai bảo anh là đàn anh của cậu ấy làm gì?! Được rồi, uống R*ợ*u uống R*ợ*u”. Ăn uống, trò chuyện. Sau đó, Vương Nam cũng theo Lí Trọng vào phòng vệ sinh. Tại bồn rửa mặt, cậu đứng sau Lí Trọng, nhìn chòng chọc anh. Lí Trọng thấy mắt Vương Nam có chút phiếm hồng. Giọng nói cậu có chút run rẩy: “Anh, nếu anh không thích tôi thì cứ nói rõ ràng đi. Đừng vòng vo, cũng đừng lôi Liễu Dược Dược vào chuyện này”. Lí Trọng giương giương miệng chưa biết phải nói gì, Vương Nam đã xoay người rời đi.
Có người nói ái tình là một loại bệnh, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Chỉ tiếc, mũi tên thần Cupid lại bắn trúng hai nam nhân, nên căn bệnh không giống như thông thường. Với kinh nghiệm của Lí Trọng, anh không phải không biết tình cảm của Vương Nam, lại càng hiểu rõ mình thích Vương Nam đến thế nào. Nhưng anh cũng hiểu rõ hiện thực có bao nhiêu trắc trở, cha mẹ, Từ Đan Lôi, bạn bè, ánh mắt xã hội…. hàng tỉ thứ áp lực phải mang theo! Một người từng trải như anh luôn biết không thể tiến thêm. Cho nên, anh liều mạng cố đem mọi việc trở về quỹ đạo ban đầu.
Con người ai cũng có những thời khắc rất sợ phải đối diện với bản thân. Lúc này, Lí Trọng là không dám đối diện với chính mình. Anh lại càng sợ hãi ba từ “Đồng tính luyến” chói lóa. Lí Trọng cảm giác mình chẳng khác gì kẻ tù tội bị sung quân thời cổ đại, bị xăm hình lên mặt. Mà con đường này, nếu càng đi xa, thì sẽ càng cô độc.
Vài hôm sau trời mưa không dứt, tâm trạng Vương Nam cũng u ám tựa sắc trời. Hai người đã sắp một tháng không gặp mặt. Sau lần ăn cơm ấy, Vương Nam không gọi điện cho Lí Trọng nữa, Lí Trọng cũng không còn tin tức. Vừa mới bắt đầu, Vương Nam là tức giận. Sau một tuần, cậu vẫn là giận dỗi. Hiện tại, Vương Nam đã có chút nôn nóng bất an. Cậu nghĩ, có lẽ mình đã mất Lí Trọng thật rồi. Có lúc Vương Nam thật muốn gọi điện cho Lí Trọng, như rồi lại thôi. Thân ảnh Lí Trọng vẫn không ngừng lắc lư trong đầu cậu, nghĩ đến thôi Vương Nam cũng đã đủ hốt hoảng. Cậu là lần đầu biết yêu, đã vào đến giai đoạn say nắng cao độ, biểu hiện không khác gì người đau đầu mất ngủ, cơm nước không màng.
Mà Lí Trọng thời gian này cũng bắt đầu lạnh nhạt. Vương Nam không gọi điện, anh biết rõ cậu đang tức giận. Nhưng nếu anh gọi điện lúc này, đoạn tình cảm có thể sẽ chỉ càng mãnh liệt đến muốn đốt cháy cả hai thành tro! Đây là chuyện không tốt. Tuy anh muốn Vương Nam, nhưng Lí Trọng cũng muốn khống chế bản thân. Từ ngày tòng quân, Lí Trọng luôn nghĩ tình cảm cá nhân không kiềm chế được thì không bao giờ làm nên đại sự. Vài năm này, Lí Trọng không phạm bất cứ sai lầm nào trong tình cảm. Việc đối tốt với Vương Nam đã là anh bước sai, quyết khôgn thể tiếp tục sai lầm. Anh chuẩn bị rút lui.
Vừa lúc có chuyến công tác đến miền Nam, Lí Trọng có thể không ra mặt, nhưng anh vẫn quyết định lên đường. Lí Trọng là muốn đi giải sầu, sau đó lại chỉnh đốn suy nghĩ. Tháng bảy, miền Nam có chút nóng ẩm. Công việc thu xếp ổn thỏa, Lí Trọng cũng không vội quay về. Anh đi dọc biển, tìm một nơi ngồi xuống, bên tai chỉ còn tiếng sóng đanh vào bờ. Tâm trí Lí Trọng liền trầm tĩnh lại. Nhàn rỗi, anh lại tản bộ dọc bờ. Trên đường đi lại thấy vài cặp tình nhân đang khe khẽ trò chuyện, hoặc đang tựa vào nhau ôm ấp một phen. Nhìn thấy Lí Trọng, liền tránh ra. Lí Trọng gặp bọn họ sẽ liền nhớ đến Vương Nam. Không biết cậu đang làm gì?
Vương Nam cũng không biết Lí Trọng đi công tác. công trình phụ trách hoàn công, thời gian rảnh rỗi cậu cũng không biết ra ngoài cùng ai. Những ngày này cậu luôn về nhà sớm, đơn giản ăn cơm, không xem ti-vi liền đi ngủ. Khoảng thời gian này, Vương Nam luôn có thói quen lên giường sớm, tắt đèn. Trong bóng đêm lại nhớ đến Lí Trọng, sau đó chầm chậm đi vào giấc ngủ.
Ngày đó, cậu gặp Lí Trọng trong mộng. Mộng vẫn là khung cảnh hai người thường xuyên ngồi uống R*ợ*u, Lí Trọng không hiểu vì sao lại muốn cắn cậu, Vương Nam liền cười cầu xin tha thứ. Trong lúc giãy dụa, cậu lại thấy anh lẳng lặng thâm tình nhìn mình, Vương Nam cũng lẳng lặng đối diện. Vương Nam muốn nói câu “Em yêu anh” với Lí Trọng. Cậu nghĩ anh cũng đang như thế, nhưng thế nào cũng không mở miệng. Trong mộng, Vương Nam cố sức biểu đạt nhưng không thốt nên lời, quýnh lên liền tỉnh. Tỉnh lại, Vương Nam một thân cô liêu, cậu thật hi vọng đây không chỉ là mộng.
Vương Nam trở mình, không biết hiện tại là mấy giờ. Ngoài cửa sổ, một mảnh hắc ám, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng xe qua đường. Bên ngoài trời lại mưa, tiếng mưa tí tách tí tách gõ vào màn đêm tịch mịch. Vương Nam lắng lặng nghe, cô độc lại tràn ngập. Đột nhiên, trong đầu lại vang lên tiếng ca:
Vì sao chúng ta phải vờ hạnh phúc
Vì sao lại sợ tâm sự bị người khác nhìn thấu
Vì sao đến một cốc bia cũng len lén về nhà uống
Vì sao cô độc cũng không dám thổ lộ
Vì sao lòng người lại khó lường như vậy
Vì sao những hạnh phúc chỉ còn là một mảnh trầm mặc
Vì sao chúng ta chỉ nguyện gặp nhau trong mộng
Vì sao anh không dám vươn tay cho em
Vì sao chúng ta phải vờ như không biết
Vì sao cô độc lại không thổ lộ
Đúng vậy, vì sao? Ngủ không được, cậu đứng lên mở đèn. Mới vừa qua 12h đêm, cậu đột nhiên muốn gọi điện cho Lí Trọng. Vừa nghĩ thôi tâm trạng đã kích động. Đúng, nhất định phải gọi. Nếu không, qua đêm nay, cậu không biết mình có còn đủ dúng khí không?!
Điện thoại thông, Vương Nam cảm thấy cổ họng như bị P0'p nghẹn. Bản thân có thể nghe tiếng tim thình thích vang lên, vẫn không ai bắt máy. Ngay khi Vương Nam muốn từ bỏ.
– “Uy?”. Thanh âm trầm thấp của Lí Trọng truyền đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc