Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió - Chương 09

Tác giả: Như Quả Ái Tựu Hiện Tại Ba

Tết âm lịch nói đến thì đã đến rồi, Vương Nam về đến nhà vừa đúng 28 tháng Chạp. Hơn một năm không về, hai mẹ con gặp nhau thật hạnh phúc. Buổi tối, Lí Trọng gọi điện đến, hỏi cậu về đến nhà chưa, Vương Nam trả lời hoàn hảo. Mẹ vừa nhìn thấy điện thoại di động, liền hỏi cậu thứ này ở đâu ra? Vương Nam nói là Lí Trọng tặng, mẹ nói người ta tặng gì thì còn cũng nhận? Con sao không phân nặng nhẹ như thế, món đồ đắt tiền vậy cũng dám nhận, lúc về trả lại cho người ta đi. Vương Nam nói được rồi được rồi, mẹ, mẹ đừng lưu tâm quá chuyện của con. Lúc này, mẹ cậu mới biết rằng con trai đã bay xa lắm, sắp ngoài tầm với của mình rồi.
Hôm sau, Vương Nam đưa mẹ ra phố mua sắm Tết, gặp người quen, mẹ luôn tự hào giới thiệu đây là con trai tôi, hiện đang làm kiến trúc sư. Vương Nam lúc nào cũng lễ phép chào hỏi, khiến đối phương tâm tắc khen mẹ cậu thật có phúc, con trai vừa thanh đạt, tuấn túc mà lại hiểu chuyện như vậy! Vương Nam nghe những lời khen ngợi kia thường sẽ phân tâm, nếu bọn họ biết mình yêu một nam nhân, còn có thể khen ngợi như vậy không? Vừa nghĩ đến Lí Trọng, Vương Nam lại tự hỏi anh đang làm gì? Đang bên cạnh Từ Đan Lôi sao? Từ vài năm trước, lúc nào Từ Đan Lôi cũng đến nhà anh mừng năm mới, trong nhà ngoài ngõ ai cũng đều xem nàng là dâu nhà họ Lí. Nghĩ đến đây, Vương Nam lại buồn bã không thôi. Đêm đó, mẹ Vương Nam đột nhiên hỏi còn yêu ai rồi phải không, sao cả ngày lại như người mất hồn thế kia? Vương Nam trả lời nào có ai. Mẹ cười nói, mẹ con làm giáo viên nhiều năm, học sinh nào yêu đương vụng trộm, mẹ liếc sơ là biết ngay. Chẳng qua hiện tại con lớn rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện đó, dù mẹ không can thiệp vào. Ai? Nói cho mẹ biết con có bạn gái hay không? Mẹ còn dùng ánh mắt thần bí nhìn cậu, Vương Nam cảm thấy mẹ thực khả ái, nhưng mình có thể thốt ra mình yêu nam nhân sao?!
Cậu nói: “Mẹ, mẹ đừng đoán mò nữa, còn một người cũng chẳng có”.
– “Con bắt đầu học thói khoác lác của ai?”. Mẹ nhìn đứa con, vô cùng thân thiết đánh Vương Nam một quyền.
Đêm trừ tịch, khi Vương Nam cúng kiến xong, cũng đã đến 0h. Cậu muốn gọi điện chúc tết Lí Trọng. Đợi nửa ngày, đường dây mới thông. Vương Nam nói: “Chúc mừng năm mới”. Lí Trọng lại bảo: “Tiểu tử cậu chúc tết phải có lì xì, tục ngữ nói anh trai như cha a”.
Vương Nam rằng: “Nếu vậy anh mang tôi đến chúc Tết chú dì là được rồi”.
Lí Trọng nói: “Tôi luyên thuyên cái gì, cậu chúc tết trực tiếp là được rồi”, sau đó lại la lên: “Ba mẹ! Con nuôi hai người muốn chúc tết!”. Hai vị tiền bối bẳng hiểu gì, bọn họ khi nào thì có con nuôi, nhưng vẫn bắt máy. Vương Nam lễ phép mà khách khí chúc mừng năm mới hai người. Lí Trọng lại đoạt lấy điện thoại nói: “Đưa điện thoại cho mẹ cậu đi, tôi cũng muốn chúc tết dì”.
Vương Nam cũng la lên: “Mẹ, con nuôi mẹ muốn chúc tết!”.
Mẹ Vương Nam hỏi là ai? Bắt điện thoại liền biết Lí Trọng, mẹ vội vàng cảm ơn anh đã chiếu cố cậu. Vương Nam đứng bên cười ngây ngô. Nói vài câu, lại trả điện thoại về tay Vương Nam, Lí Trọng lại bảo: “Tiểu tử cậu năm nay nên nghĩ đến chuyện yêu đương đi, bắt lấy Liễu Dược Dược. Đây cũng là điều tôi mong chờ”.
Vương Nam muốn nói “tôi chỉ muốn bắt lấy anh”, nhưng lại nói không nên lời. Thuận miệng chuyển đề tài: “Vậy năm nay anh kết hôn trước đi”. Nói xong câu đó, trong lòng lại ẩn ẩn đau. Bọn họ vì sao phải che giấu bản thân? Từ Đan Lôi cũng đoạt lấy điện thoại, hàn huyên với cậu một hồi. TV đã vang lên ca khúc Đêm khó quên:
Đêm khó quên, đêm khó quên
Vô luận chân trời góc biển
Hay đường xa vạn dặm
Cùng đều mong ước trái đất hạnh phúc, giã biệt đêm nay
Vô luận người mới hay người cũ
Năm mới đều yêu thương nhau
Núi xanh vì người còn trẻ
Người còn trẻ
Vương Nam lại thấy vắng vẻ trong lòng, nghìn trùng xa cách, có lẽ là tình huống của bọn họ hiện tại.
Ngoài cửa, không khí giao thừa vẫn náo nhiệt như cũ.
Mùng 1 tết, Liễu Dược Dược gọi điện đến, bắt đầu khởi binh vấn tội Vương Nam: “Cậu nói thật đi, có phải đã quên tôi rồi không? Có phải đã quên đồng nghiệp ngồi cùng phòng rồi phải không?”. Vương Nam thầm mắng mình bỏ quên Liễu Dược Dược, vội vàng giải thích: “Nào có, về nhà lo bồi mẹ mua sắm tết, tôi không còn chút thời gian nào?”. Liễu Dược Dược nói: “Ừh, cậu không có thời gian, không có thời gian. Những vẫn có thời gian chúc tết Lí Trọng? Cũng không buồn gọi cho tôi một cú?”. Vương Nam bị cô vạch trần, có chút xấu hổ, miệng lưỡi bắt đầu luống cuống: “Không phải, đó là…”. Nàng lại nói: “Không phải cái gì, cậu không phải thì tôi phải. Không đôi co với cậu nữa, đưa điện thoại cho mẹ cậu đi, tôi muốn chúc tết dì”. Vương Nam liền la lên: “Mẹ, đồng nghiệp con muốn chúc tết mẹ”. Mẹ cậu chạy đến nhận điện thoại, tủm tỉm cười nói một hồi, cúp máy liền quay sang hỏi bạn gái con phải không? Vương Nam đang chuẩn bị ứng phó, học sinh của mẹ đã đến chúc tết. Cậu liền chộp lấy thời cơ, chạy ra ngoài đi chơi cùng bạn học.
Ngày đó, đúng dịp Vương Nam gặp lại cậu bạn tốt thời trung học kia. Đường ở thị trấn không lớn, Vương Nam đang đi liền nghe có người gọi tên mình, ngẩng đầu, có chút nhận không ra đối phương. Chần chừa một lúc, kí ức mới quay về. Đã hơn 5 năm không gặp mặt, ai cũng thay đổi rất nhiều. Vương Nam hỏi bạn hiện đang làm gì? Đối phương trả lời ở lại Thượng Hải làm việc. Hàn huyên một hồi, Vương Nam hỏi cô bạn gái lúc trước hiện tại thế nào. “Đã chia tay từ lâu, lúc đó không phải cậu luôn nói tôi yêu quá sớm sao?”. Hai người đều cười. Trò chuyện rồi lại trao nhau số điện thoại đi động, liền từ biệt. Vương Nam vừa đi, vừa nghĩ ai đó đã từng nói hai người dù trước kia yêu nhau thế nào, chia xa một thời gian, khi gặp lại chỉ còn là hờ hững. Đúng vậy, thời gian thực sự có thể thay đổi tất cả.
Thật khó tưởng tượng trước kia mình cuồng nhiệt người nọ như thế nào! Hiện tại lại có thể thản nhiên trò chuyện, mà cậu cũng đã quên mối tình đầu ngây thơ ấy.
Vài ngày tiếp theo. Vương Nam hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Đi thăm viếng nhà bà con một vòng, mọi người đều hỏi có bạn gái chưa? Vương Nam thanh minh không có không có, nhưng chẳng ai tin. Chàng trai trẻ khí suất như thế mà không có bạn gái, đây chẳng phải là nói đùa hay sao?! Tất cả đều đồng lòng cho rằng cậu đang giấu diếm, ngay cả mẹ cũng tin cô G.i g.i điện đến hôm mùng 1 là bạn gái Vương Nam. Cậu cũng lười giải thích, thế này cũng tốt, đỡ bị thúc giục mang bạn gái về nhà.
7 ngày nghỉ qua rất nhanh, trước ngày đi, Vương Nam nói với mẹ muốn đi viếng mộ cha. Mẹ nói trời đang lạnh lắm, đi không tiện, lần sau quay về hãy đi đi. Vương Nam lại nói không sao đâu, con muốn đến thăm cha một chút, hơn năm rồi không đi. Mẹ không lay chuyển được cậu, liền nói mẹ đi cùng con. Vương Nam cản: mẹ nghỉ ngơi đi, con tảo mộ một lát sẽ về ngày.
Cha Vương Nam an nghỉ trong khu nghĩa trang ngoại thành, hơn 1 năm không đến, Vương Nam vẫn tìm đúng mộ cha. Nghĩa trang có vẻ dị thường sạch sẽ, vài gia đình mang pháo đến viếng mộ, xác pháo hồng đến chói mắt trên nền tuyết trắng. Vương Nam lặng lẽ đổ R*ợ*u xuống đất, lại châm một *** cắm vào mộ, sau đó lại đốt vàng mã cho cha. Cậu nhìn di ảnh trên mộ bia, khuôn mặt cha vẫn anh tuấn như năm đó. Mọi người đều nói khuôn mặt cậu giống hệt cha, thế nhưng Vương Nam chỉ cảm thấy cha anh tuấn hơn mình nhiều lắm.
Ngày đó cũng không phải quá lạnh, bầu trời trong vắt thật gần. Vốn không *** nhưng cậu cũng đốt một điếu, ngồi xuống bênh cạnh mộ. Vương Nam nhìn xa xăm, nhẹ nhàng mà nói cho cha biết công việc của mình rất tốt, bạn bè tốt, mẹ cũng khỏe mạnh. Lúc nói đến Lí Trọng, cậu có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói với cha. Vương Nam nói: “Cha, con yêu một người, là một nam nhân tên Lí Trọng”. Ngừng một lát, cậu nói tiếp: con xin lỗi, cha. Con biết nếu cha còn trên đời, chắc chắn sẽ không đồng ý. Còn có thể rất giận con. Nhưng, là con không kiềm chế được, con thực sự yêu anh ấy, ngay từ lần gặp đầu tiên. Vương Nam rít một hơi thuốc, sặc sụa ho khan. Cố trấn tĩnh, cậu nói tiếp” cha, từ nhỏ người đã rất thương con, chuyện gì cũng đều để con tự quyết định. Cha muốn con sau này sẽ trở thành một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất. Con hiện tại là một nay nhân, nhưng lại có một tình yêu không giống người thường. Hiện tại, con cũng không biết phải làm sao. Không dám đối mặt anh ấy, cũng không dám đối mặt mẹ. Vương Nam thở một hơi dài, lại tiếp tục: được rồi, cha cũng đừng lo lắng, có người thích con rồi, có lẽ con sẽ kết hôn. Con không muốn phụ lòng ba mẹ. Cha, nếu người còn sống thì thật tốt rồi. Con có thể để cho người đánh mắng, sẽ không phải lúc nào cũng sợ mẹ sẽ đau lòng như hiện tại. Bởi vì cha vẫn vững chãi hơn mẹ rất nhiều.
Ánh nắng ngay đông chiếu thẳng xuống, mắt Vương Nam có chút đau. Ngay đó, Vương Nam lẳng lặng tâm tình trước mộ phần cha. Ánh mắt mỉm cười nhàn nhạt của cha vẫn luôn nhìn theo cậu.
Lắc lư lắc lư, mùa Xuân đã đến. Vương Nam từ sau tết âm lịch đến hiện tại, cũng chưa từng gặp qua Lí Trọng. Một là Lí Trọng rất bận, mỗi ngày không phải ở Thượng Hải thì cũng đang tại Thâm Quyến. Bay đến bay đi liên tục, công ty anh hiện tại đang rất có thanh thế trong giới trang trí nội thất. Từ Đan Lôi cũng bận rộn, chuyên tâm giúp đỡ Lí Trọng. Sau đó, Vương Nam lại bận công trình, cả ngày đều vội vội vàng vàng ở công trường. Nên hai người không gặp nhau, chẳng qua cả hai vẫn thường xuyên gọi điện cho nhau, mặn nhạt vui đùa không ít chuyện.
Có hôm, Vương Nam nhận được điện thoại của Lí Trọng. Anh nói đêm nay cùng nhau ăn cơm đi, Vương Nam trả lời đêm nay có lẽ sẽ tăng ca, nếu không trưa mai gặp nhau cũng được. Lí Trọng hỏi cậu tăng ca đến mấy giờ, Vương Nam trả lời ít nhất cũng 8h. Lí Trọng nói vậy tôi đợi cậu. Vương Nam nói thật ngại quá, nếu vậy gọi thêm Liễu Dược Dược và chị Từ cùng đi. Lí Trọng bảo không, hai ta lâu rồi không ăn cơm cùng nhau, đêm nay tôi lại muốn uống R*ợ*u. Trong lòng Vương Nam thật vui vẻ, nói được, tôi sẽ cố gắng làm nhanh một chút.
Hơn 7h tối, Vương Nam liền ra khỏi công trường, gọi điện hỏi Lí Trọng đang ở đâu? Lí Trọng nói tôi còn ở công ty, cậu ở đâu để tôi đến đón. Vương Nam nói địa điểm rồi đứng bên đường đợi anh.
Mùa Xuân đến rồi, không khí bên đường cũng ấm áp lên. Khí trời vừa ấm vừa lạnh thật khiến người ta lười biếng. Ngày đó Vương Nam khoác kiện áo dệt kim cố lọ, bên ngoài lại thêm một thầng sơ mi ca-rô. Bên dưới vẫn là chiếc quần jeans cũ, Vương Nam nhìn sắc trời tối dần, thuận tiện vương mình duỗi eo. Hơn 1 tháng không gặp Lí Trọng, thật *** có chút nhớ nhung, nhưng tâm tư này cũng vô pháp nói ra.
Nửa giờ sau, Lí Trọng đến. Vương Nam vừa lên xe đã oán trách: “Anh làm sao bây giờ mới đến? Tôi đói muốn ૮ɦếƭ rồi”. Lí Trọng nói: “Tiểu tử cậu thật biết cách trã đũa, biết tôi đợi cậu bao lâu rồi không? Tôi không la đói thì thôi, cậu lại còn oán thán”. Vương Nam hỏi: “Gần đây anh chạy đi đâu? Không khi nào gặp được anh?”. Lí Trọng cười: “Thế nào? Nhớ tôi?”. Vương Nam vốn nghĩ mình sẽ mạnh miệng phản bác: “Anh đi ૮ɦếƭ đi, ai nhớ anh?”. Thế nhưng lại thuận miệng nói: “Ưm, thật có chút nhớ”. Lí Trọng vốn đang nhìn đường lái xe, nghe Vương Nam nói thế, liền quay đầu nhìn cậu: “Thật không?”. Vương Nam không dám đón nhận ánh mắt anh, chỉ gật đầu. Lí Trọng không nói gì, vươn tay sờ sờ đầu Vương Nam: “Cậu nghĩ xem chúng ta nên ăn gì”. Vương Nam nói: “Chúng ta ăn thịt dê nướng đi”. Lí Trọng như muốn nói gì rồi lại thôi, trực tiếp lái xe đến nhà hàng Tân Cương.
Đến nơi rồi, Vương Nam mới biết Lí Trọng không thể ăn thịt dê. Cậu oán giận: sao anh không nói sớm, hay lài chúng ta đổi địa điểm? Lí Trọng nói lăn qua lăn lại làm gì, ăn mì xào Tân Cương cũng được, đến khi uống R*ợ*u lại đổi nơi khác. Vì không uống R*ợ*u, hai người ăn rất nhanh, chưa đến 9h đã xong tất cả. Lên xe, Lí Trọng nói để tôi dẫn cậu đến một nơi khác uống R*ợ*u, Vương Nam còn đang áy náy vì anh ăn không được nhiều, liền nói: “Vẫn là đến nơi anh thích đi?”. Lí Trọng nói: “Cậu từ lúc nào mà quan tâm người khác đến vậy? Tốt với tôi như thế, đều sắp bắt kịp vợ tôi rồi”. Trong lòng Vương Nam vẫn luôn không thích cách Lí Trọng gọi Từ Đan Lôi như vậy, ngoài miệng lại nói “Anh đi ૮ɦếƭ đi, vậy mặc kệ anh. Chúng ta đi đâu?”. Lí Trọng trả lời: “Liền đến KTV đi, tôi chưa từng nghe Vương Nam cậu hát lần nào”. Vương Nam vừa nghe xong đã liền cảm thấy dũng cảm, nói: “Lúc ở trường, tôi là giọng ca nổi danh a”. Lí Trọng lại cười: “Cậu không khoác lác thì sẽ ૮ɦếƭ a?!”. Vương Nam lại hồ hởi: “Những lúc đi với anh, không khoác lác cũng rất khó”.
Thời gian này, KTV Kara OK vừa mới khai trương, trong quán đều có bán R*ợ*u. Phòng còn trống rất ít, chỉ còn khu vực ngồi chung ngoài sảnh chính. Hai người trở ra, ngồi tại sảnh. Lí Trọng ngồi một lúc, liền nói với cậu: “Hai người chúng ta rất vô nghĩa, để tôi tìm cho cậu một cô gái”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc