Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió - Chương 05

Tác giả: Như Quả Ái Tựu Hiện Tại Ba

Đảo mắt đã đến lễ Giáng Sinh, Lí Trọng vừa về nước 2 ngày. 2 ngày này anh quá bận, nên một mực không liên lạc với Vương Nam.
Vương Nam đương nhiên không biết Lí Trọng đã về, cậu ít khi gọi điện cho Lí Trọng. Phần vì cảm thấy Lí Trọng quá bận, phần vì Vương Nam không thuộc tuýp người chủ động trong mọi mối quan hệ. Cậu sợ người khác nghĩ mình là kẻ nịnh bợ trắng trợn.
Một tuần trước Giáng Sinh, Liễu Dược Dược rủ cậu đêm thánh cùng đến Shangri-La uống R*ợ*u, nói nơi đó có tổ chức tiệc đón Giáng Sinh. Vương Nam nói một người đi tốn bao nhiều tiền, vẫn là thôi đi, tôi không giàu có đến vậy. Liễu Dược Dược liền nói: “Tôi mời cậu đi không được sao? Dù sao cậu còn phải dành tiền cưới vợ, chẳng qua đến giờ vẫn chưa thấy cậu động tĩnh gì”. Vương Nam liền cười, nói: “Tôi đợi vợ giàu đến bao dưỡng”.
– “Tương lai cậu cũng có khả năng đó lắm. Vậy cuối cùng có đi không?”. Liễu Dược Dược có chút gấp.
– “Nếu tôi mời cô, cô có đi hay không?”.
Liễu Dược Dược giả vờ giận dỗi, nói: “Tôi quả thật không nhìn nhầm người, đàn ông thì phải như thế chứ. Tôi đi đặt bàn, ai nha, tôi vì cậu mà hao tâm tổn trí, ai nha ai nha, đau lòng ૮ɦếƭ mất”. Vương Nam giả vờ muốn đánh nàng. Liễu Dược Dược cười đến sáng lạn, nhanh chóng gọi điện đặt bàn.
Hôm chính lễ, tuyết rơi, làm cho ngày lễ Tây này tăng thêm vài phần không khí. Hết giờ làm, trời vừa kịp tối. Liễu Dược Dược nháy mắt với Vương Nam, ý bảo cậu nhanh chân lên. Vương Nam vờ như không thấy, một mực nhìn những cánh hoa tuyết ௱ôЛƓ lung phiêu tán trong không khí. Cậu có chút thương tâm, không hiểu vì sao, lại có chút nhớ Lí Trọng.
Liễu Dược Dược đã đợi không kịp, trực tiếp đến trước bàn làm việc của Vương Nam, nói: “Cậu nhanh lên đi nào, tí nữa lại kẹt xe không đi được”. Vương Nam nhìn Liễu Dược Dược chỉ diện một chiếc váy, liền nói cô không lạnh, cũng không sợ viêm khớp sao? Liễu Dược Dược nói cậu đừng ngốc nghếch như thế, trong khác sạn lúc nào chẳng có máy sưởi, nhanh lên một chút. Hai người cứ thế mà vui đùa, ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài đường đã lên đèn, cẩn thân rọi sáng những bông hoa tuyết yên tĩnh rơi xuống. Ngày đó Vương Nam khoác một kiện quần nhung nâu, một đôi giày cùng màu, một kiện áo lông màu đen, bên trong lại thêm một kiện áo lông khác, trên cổ vây quanh một chiếc khăn choàng xám. Bên ngoài gió lớn, Vương Nam gắt gao quấn khăn chặt thêm, lầm bầm: “Lạnh ૮ɦếƭ người nha, tôi xem không bắt được ta-xi thì làm sao chúng ta đi”. Liễu Dược Dược nói cậu không thể chạy ra vẫy một chiếc xe lại đây a. Trời rất lạnh, Vương Nam nhìn đông nhìn tây cố tìm ta-xi, cuối cùng lại thấy Lí Trọng đứng bên kia đường.
Vốn dĩ hôm nay Lí Trọng sẽ đón Giáng Sinh cùng Từ Đan Lôi, nhưng vừa cãi nhau. Lí Trọng liền đi tìm Vương Nam.
Sự tình bắt đầu từ việc trên chuyến bay từ Đan Mạch trở về, Lí Trọng ghé lại cửa hàng miễn thuế trong sân bay Hương Cảng, mua cho Vương Nam một chiếc điện thoại di động, nghĩ rằng lúc về sẽ tặng cậu. Không ngờ hôm nay Từ Đan Lôi nhìn thấy, nàng cho rằng Lí Trọng mua tặng mình, liền nói: “Cái này hệt như cái em đang dùng, anh mua thêm làm gì?”. Lí Trọng nói: “Đây là cho Vương Nam”. Từ Đan Lôi lúc đó liền không vui, nói Lí Trọng anh cũng thật dư tiền. Chiếc điện thoại hơn cả vạn, anh nói tặng liền mua tặng? Vương Nam là gì của anh? Không phải anh là người rất quý trọng những món quà, cũng không bao giờ đi tặng linh tinh sao?! Lí Trọng có chút chột dạ, nói: em thì biết cái gì?
– “Em không hiểu vì sao một cậu nhóc như thế lại khiến anh tốn nhiều tiền như vậy!”.
Lí Trọng vừa nghe xong, đã có chút không hài lòng, liền nói: “Em còn chưa kết hôn với anh, sao lại có quyền quản anh như gà mẹ thế? Vương Nam vì bản thiết kế hao tốn không ít tâm tư. Em cũng thấy hiệu quả bản thiết kế mang đến rồi đi, đừng nói là một chiếc điện thoại di động, mười cái như vậy anh cũng *** nguyện ý tặng”. Nói xong lại cầm điện thoại ra khỏi cửa, mặc Từ Đan Lôi đang rưng rưng trong phòng.
Thực sự mà nói, lúc nhìn thấy Lí Trọng, Vương Nam không rõ vì kích động hay còn lí do nào khác, mà tim lại nhảy lên. Cậu thấy Lí Trọng bên kia đường đang cười với mình, bản thân cũng vô thức mà nhếch miệng ngây ngô cười. Cậu quên mất Liễu Dược Dược đang bên cạnh, chậm rãi sang đường. Vát vả né tránh một hồi xe cộ, chạy đến bên cạnh Lí Trọng, nói: “Anh về rồi?”. Vương Nam hiện tại không biết nên xưng hô với Lí Trọng như thế nào. Gọi thẳng tên không ổn, gọi Lí tổng lại cảm thấy có chút xa lạ, liền dứt khoát không gọi gì. “Đúng vậy, cái này tặng cậu, Giáng Sinh an lành”. Nói xong liền đặt hộp quà vào tay Vương Nam. Vương Nam nhìn, là một chiếc di động Motorola, vội vàng nói: “A? Tặng tôi? Không được không được, tôi dàng máy nhắn tin cũng được rồi”. Một mực từ chối. “Đừng khách khí với tôi làm gì, cũng chỉ là một chiếc điện thoại thôi, cậu nhận đi. Thế nào, hôm nay đi đón Giáng Sinh cùng bạn gái?”. Lí Trọng hất cằm, chỉ về hướng Liễu Dược Dược.
– “A? Không phải bạn gái, là đồng nghiệp của tôi, Liễu Dược Dược”.
– “Nga, tôi biết rồi, chẳng phải là cô gái cậu nói lần trước sao?”. Lí Trọng cười nói.
– “Lần trước là lần nào?”. Lần đi ăn vi cá cùng Lí Trọng, cậu bịa chuyện cho qua, không ngờ Lí Trọng lại nhớ rõ như thế.
– “Không phải, không phải như vậy”. Vương Nam có chút nói năng lộn xộn.
– “Đi, tiểu tử cậu đi chơi đi, gặp cậu là được rồi. Giáng Sinh an lành”. Lí Trọng nói xong liền lên xe đi mất.
Vương Nam có chút mất mát. Vốn tưởng đêm nay sẽ đón Giáng Sinh cùng Lí Trọng, không ngờ anh lại đi. Vương Nam nhìn chiếc đi động trên tay, nghĩ, nhận hay không nhận. Thật khó nghĩ.
Lí Trọng lái xe thật chậm, nghĩ xem tiếp theo nên đi dâu? Trước khi đến còn muốn mang Vương Nam đến Shangri-La dự tiệc, không ngờ, đêm nay Vương Nam đón Giáng Sinh cùng bạn gái. Lí Trọng liền cảm giác mặt mình có chút lạnh. Nghĩ lại, vẫn là nên gọi điện cho Từ Đan Lôi. Chuyện cãi nhau cũng không có gì to tát, cả hai chưa nói mấy câu đã liền làm hòa, Từ Đan Lôi vui vẻ nói chúng ta đến Shangri-La đón Giáng Sinh đi, Lí Trọng liền đồng ý.
Trên ta-xi, Vương Nam bị Liễu Dược Dược làm phiền đến không chịu được. Lí Trọng rời đi lại làm mình có chút tâm phiền ý loạn, không còn chút hứng thú nào mà tận hưởng đêm thánh. Bản thân mình thế nào lại ngu ngốc như vừa rồi, một cậu mời cũng không nói được, chỉ lẳng lặng đứng nhìn người ta rời đi. Vương Nam không hiểu vì sao, nhưng rõ ràng mỗi khi gặp Lí Trọng, tâm trí mình liền trở nên trì độn. Mà Liễu Dược Dược lại rất tò mò về Lí Trọng, không ngừng dò hỏi vì sao anh lại tặng cho cậu món quà đắt tiền như thế? Vương Nam nói Lí Trọng vốn là như vậy. Liễu Dược Dược lại oán giận vừa rồi cô đứng đợi quá lâu, chân đều đông cứng. Vương Nam nga một tiếng, không nói gì. Liễu Dược Dược liền tâm lý mà hỏi, Vương Nam cậu có phải đau lòng vì số tiền phải tiêu tốn đêm nay không? Nếu không sao lại ỉu xìu như thế? Vương Nam nói tôi đang nghĩ làm sao trả lại điện thoại cho người ta. Hai người nói qua nói lại một hồi, đương nhiên Vương Nam không nhận ra, tâm trí cậu đều đặt hết lên người Lí Trọng.
Vương Nam vì việc này mà không thể yên lòng, nên cũng chẳng cảm nhận được chút vui vẻ nào của buổi tiệc. Bữa tiệc đứng này, cậu ăn cũng không cảm thấy ngon, căn bản là không có tâm trạng. Đảo mắt đã đến 12h đêm, Vương Nam không đợi được nữa, liền nói với Liễu Dược Dược: chúng ta về đi, tôi có chút khó chịu.
Hai người đi ra ngoài, khi bước qua bar Kenzo trong Shangri-La, Vương Nam thoáng nhìn vào trong, liền thấy Lí Trọng cùng Từ Đan Lôi đang chuẩn bị ra về. Từ Đan Lôi cũng vừa lúc nhìn thấy Vương Nam, cười chào, nói cậu cũng đến đây chơi a? Vương Nam không hiểu thế nào lại chột dạ, nói: “Ừ, chúng tôi vừa vặn dự tiệc xong. Liễu Dược Dược, đây là Lí tổng, đây là bạn gái Từ Đan Lôi của Lí tổng, chị Từ”. Liễu Dược Dược thành thục nói: “Xin chào”. Từ Đan Lôi vừa liếc mắt đã thấy chiếc hộp điện thoại trong tay Vương Nam, liền cười nói: “Lí Trọng hành động nhanh thật, hôm nay vừa dịp đưa cho cậu. Vương Nam, cậu thích không?”. Vương Nam nói: “Tôi đang chuẩn bị đưa lại Lí tổng, không được, cái này rất quý, tôi nhận không nổi, hơn nữa máy nhắn tin của tôi vẫn đang dùng tốt”. Từ Đan Lôi nói: “Vương Nam cậu đừng khách khí, Lí Trọng rất quý cậu, thời gian trước cậu cũng giúp anh ấy nhiều. Cậu nếu không cần, cũng đừng làm mất mặt anh ấy, nếu vậy chúng ta liền tuyệt giao”. Từ Đan Lôi là người một mực luôn giữ hình tượng cho người yêu trước đám đông.
– “Hai người thế nào lại về nhanh như vậy, nếu tiếp theo chưa có dự định gì, chúng ta cùng đi uống trà đi”. Lí Trọng hỏi.
– “Cảm ơn Lí tổng, tôi có chút khó chịu nên muốn về trước. Nếu không Vương Nam cậu cùng ở lại với Lí tổng đi”, không đợi Vương Nam trả lời, Liễu Dược Dược đã nói trước.
– “Nhưng mà Lí Trọng a, hôm nay người đi hẹn hò, chúng ta đừng cản đường như vậy, anh cùng em đi mua quà tặng đi”. Từ Đan Lôi nhanh chân chen vào.
Vương Nam nói: “Vậy chúng tôi đi trước”. Nói xong lại cười với Lí Trọng, rồi cùng Liễu Dược Dược đi ra.
Lí Trọng nhìn thấy hai người họ không khoát tay cũng không nắm tay.
Trên đường đi, Liễu Dược Dược không nói gì, vào đến ta-xi, cô liền nói: Vương Nam, cậu thế nhưng thật không hiểu chuyện.
Ngày cuối cùng của năm 1994, Vương Nam vẫn chưa động tới chiếc di động Lí Trọng tặng, vốn nghĩ sẽ trả lại. Nếu nhận lấy, Vương Nam cảm thấy đây là gánh nặng, cậu luôn sợ mình mắc nợ người khác. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu tự thân đi đến các shop hàng hiệu bản thân chưa bao giờ đặt chân đến. Từ Cerruti 1881 đến Bally, Burberry, Prada, Hugo Boss…
Cuối cùng, cậu mua một chiếc khăn quàng cổ, hơn hài nghìn tại cửa hàng Ermenegildo Zegna. Với Vương Nam mà nói, đây quả thực là toàn bộ gia sản của cậu. Người mới tốt nghiệp đại học nửa năm, tất nhiên chẳng có đồng tiết kiệm nào trong ngân hàng. Nhưng Vương Nam thực thích những thiết kế của Ermenegildo Zegna, đơn giản, ưu nhã mà không phô trương. Cậu cũng không biết, Lí Trọng cũng thường dùng đồ của thương hiệu này.
Giữa trưa, Vương Nam gọi điện cho Lí Trọng, hỏi anh có thời gian không, buổi chiều cậu sẽ ghé sang bên ấy một lát. Lí Trọng nói được a, cậu mau đến đi. Lại hỏi điện thoại cậu dùng được không, số điện thoại là gì. Vương Nam nói còn chưa dùng. Hai người hẹn nhau 3h gặp mặt. Chiều, Vương Nam vừa thấy Đổng Khiết vắng mặt, liền len lén chuốn đi, vừa ra cửa lại gặp Liễu Dược Dược: “Cậu lại chạy đi đâu? Buổi sáng chị Đổng còn tìm cậu”.
– “Ra ngoài bàn bạc ít việc, sẽ quay lại ngay. Phiền cô viện cớ giùm a”.
Lần trước cùng nhau mừng Giáng Sinh, quan hệ hai người rất tốt, chẳng qua Liễu Dược Dược lại không quấn lấy Vương Nam như trước nữa.
Tại sao phải đưa quà ngay trong buổi chiều? Vương Nam nghĩ đêm giao thừa này chắc chắn Lí Trọng sẽ ở bên Từ Đan Lôi, mai lại là năm mới, tặng quà sẽ mất ý nghĩa, nên mới lo lắng mà chạy ra ngoài gặp người. Công ty rất vắng người, có lẽ do hôm nay là chiều cuối năm. Vương Nam được tiếp tân dẫn đến phòng Lí Trọng. Căn phòng không lớn, rất đơn giản. Cũng rất tươm tất. Lúc Vương Nam vào, Lí Trọng đang gọi điện. Anh dùng ánh mắt nói cậu ngồi xuống. Vương Nam không ngồi, mà là đi đông đi tây xem xét gian phòng. Lí Trọng vừa gác máy liền nói: “Tiểu tử cậu chạy đến tìm tôi làm gì?”. Vương Nam vừa lúc mang ra một hộp quà tinh xảo, đưa cho Lí Trọng: “Tặng anh, chúc mừng năm mới”. Vào những thời điểm mấu chốt, miệng lưỡi cậu luôn có chút ngại ngần.
Lí Trọng vừa nhìn, đã biết ngay là Ermenegildo Zegna. Hàng hiệu liền là những món đồ như vậy, từ vẻ bề ngoài đã lộ ngay khí thế bất phàm.
– “Tiểu tử cậu nào có tiền, mua món đồ đắt đỏ như vậy làm gì?”. Lí Trọng mở quà, là một chiếc khăn quàng cổ.
– “Ít nhất cũng hơn 2 nghìn, cậu phung phí làm gì, dù sao cũng cảm ơn cậu”, nói xong liền choàng khăn lên cổ.
– “Choàng như vậy không đẹp lắm, phải như thế này”. Vương Nam tháo khăn từ cổ Lí Trọng xuống, sau đó lại quàng theo một kiểu khác cho anh. Cậu tự nhiên làm hết thảy, chỉ có Lí Trọng ngẩn người mất tự nhiên, lớn như vậy, lại còn phải để người khác quàng khăn cho.
– “Được rồi được rồi, không phải chỉ là chiếc khăn quàng thôi sao? Sao lại có nhiều cách mang như vậy?”. Lí Trọng vội vàng giải vây.
– “Kiểu này vừa đơn giản lại vừa sang trọng, anh chẳng hiểu gì cả”. Vương Nam trêu cười.
– “Tôi nào sành điệu được như cậu. A, đêm nay cậu làm gì? Tôi mời cậu dùng cơm”. Lí Trọng thật cao hứng.
– “Vậy để tôi mời anh. Gọi chị Từ luôn”. Vương Nam nói.
– “Cô ấy đi du lịch Hải Nam cùng bạn bè rồi”. Lí Trọng nói.
– “Vậy đêm nay ăn gì?”.
– “Chừng đó hãy tính, gọi Liễu Dược Dược nhà cậu đi cùng đi”. Lí Trọng xấu xa cười.
– “Nhà gì a, tôi đi trước. Tới đó hẵng gọi a”.
Về đến công ty, Vương Nam cố ý không gọi Liễu Dược Dược, do dự mãi đã đến giờ tan tầm. Liễu Dược Dược đến trước bàn cậu nói: “Năm sau mới được gặp lại cậu, chúc mừng năm mới”. Vương Nam cười nói: cô cũng vậy!
Liễu Dược Dược nói xong liền ra khỏi công ty, nếu bình thường, nàng đã quấn lấy Vương Nam không tha, nhưng hôm nay không như vậy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc