Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 73

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

“Tiểu Bạch rốt cuộc làm sao vậy?” Lâm Hiểu Tình trong lòng đã cảm thấy bất an.
“Anh ấy chia tay mình, anh ấy sợ ૮ɦếƭ! Anh ấy ở với Tina.” Giản Tiểu Bạch khóc lớn.
Lâm Hiểu Tình sửng sốt. “Anh ta nói chia tay?”
Lâm Hiểu Tình chuyển tầm mắt sang Doãn Đằng Nhân muốn Doãn Đằng Nhân đích thân xác định. Doãn Đằng Nhân lại quay mặt qua chỗ khác không biết nên trả lời thế nào. Lâm Hiểu Tình buông Giản Tiểu Bạch ra, chạy đến phòng tổng giám đốc của Mạc Tử Bắc. Tina đang ngồi ở trên sô pha, dáng vẻ rất ung dung. Đây là cái vẻ điển hình của tiểu nhân đắc chí sao? Lâm Hiểu Tình tiến lên, tay vịn vào máy tính trên bàn ghé vào quan sát ánh mắt Mạc Tử Bắc.
Trong mắt Mạc Tử Bắc lại sâu như biển, không hề có chút chột dạ, áy náy hay đau lòng chỉ lạnh nhạt giống như người xa lạ.
“Anh thật sự sợ ૮ɦếƭ?”
“Chẳng lẽ cô không sợ ૮ɦếƭ sao?” Anh hỏi lại, gương mặt vẫn không chút thay đổi.
“Tôi không tin lý do này!” Lâm Hiểu Tình muốn từ trong ánh mắt Mạc Tử Bắc tìm kiếm một chút dấu vết để lại nhưng nguyện vọng này của cô đã sụp đổ tan tành. Trong mắt Mạc Tử Bắc cái gì cũng không có.
Giản Tiểu Bạch lại đột nhiên khóc, chạy vào đến trước mặt Mạc Tử Bắc. Anh cũng đứng lên, một chân chấm đất, nhưng không dám động đậy.
Giản Tiểu Bạch đột nhiên nói với bọn họ: “Mấy người đều đi ra ngoài được không? Tôi có chuyện nói riêng với anh ấy.”
Mạc Tử Bắc trong lòng căng thẳng, rốt cục vẫn là ung dung gật đầu. Tina rất không tình nguyện đi ra ngoài, Lâm Hiểu Tình liếc mắt nhìn bọn họ một cái thật sâu rồi cũng đi ra ngoài, cùng Doãn Đằng Nhân đợi ở cửa.
Trong phòng tổng giám đốc.
Không khí trầm tĩnh vô hạn.
Cô nhìn vào đôi mắt đen như màn đêm, sâu như biển khơi không thấy đáy của anh, trong đôi mắt ấy không hề có ngọn lửa nóng cháy mà chỉ là một chút thương hại. Anh thà thương hại cô cũng không yêu cô nữa.
Lồng *** cô siết chặt lại, dự cảm xấu bao phủ quanh người Giản Tiểu Bạch. “Thật sự quyết định vậy sao?”
Cô muốn một lần cuối cùng giữ lại giọng nói của mình như vẫn run run, không tin tưởng. Cô quyết định một lần cuối cùng cố gắng ùa vào trong lòng anh.
“Bắc, đừng tàn nhẫn như vậy được không?”
Mạc Tử Bắc theo bản năng muốn đưa tay vỗ lưng cô nhưng bàn tay lại đang cứng ngắc bên người, nắm chặt đấm. Trên mặt là vẻ nhẫn nhịn đến cực hạn.
“Bắc, anh quên hồi sáng anh đã nói gì sao? Em biết anh còn giữ cái ra giường mà lần đầu chúng ta ở bên nhau, trên ra giường còn có vết máu của em. Tối đó chúng ta đã có Thiên Thiên, thằng bé còn đáng yêu như vậy!”
Nước mắt của cô từ từ thấm ướt áo khoác anh, anh vươn cánh tay muốn ôm cô nhưng lại dừng ở giữa không trung, để mặc cho cô khóc, mặc cho trái tim cô siết chặt. Lúc cô rốt cục cảm giác được anh đờ đẫn cùng lạnh lùng, lúc anh căng thẳng và cứng đờ thì cô ngừng khóc. Từ trong lòng anh mà ngước đôi mắt lên dừng ở nơi con ngươi đen mênh ௱ô** vô bờ của anh, trên hàng lông mi cô còn vương đầy nước mắt, sự kinh hoảng không tự tin từ đáy lòng dâng lên: “Bắc, thật sự không thể không chia tay sao?”
Mạc Tử Bắc chậm rãi mở miệng, giọng nói dứt khoát. “Không thể!”
“Được!” Giản Tiểu Bạch đột nhiên nở nụ cười.
Trong mắt của cô vừa có khóc lại có cười. Mãi đến khi nước mắt từng giọt thấm ướt mảng áo trước ***, mãi đến khi nở được nụ cười cứng nhắc, bất lực cô mới nói: “Được! Anh chăm sóc Thiên Thiên cho tốt nhé. Em sẽ không để cho hai người ૮ɦếƭ. Em nhất định sẽ không để cho hai người ૮ɦếƭ!”
Cô xoay người muốn chạy đi thì Mạc Tử Bắc lại giữ chặt cánh tay của cô, ôm cô vào trong lòng. “Tiểu Bạch, em phải sống, phải sống thật tốt. Anh sợ ૮ɦếƭ nên không thể ở bên em nhưng mà em vẫn phải sống thật tốt.”
Giản Tiểu Bạch cứng đờ người: “Chăm sóc con em cho thật tốt. Những chuyện khác không cần anh phải quan tâm! Nếu anh không thể bảo đảm Thiên Thiên an toàn thì em có lên trời xuống đất sẽ không tha cho anh!”
Cô mỉm cười lau nước mắt, nuốt chua sót vào lòng. Kiễng mũi chân, kéo đầu của anh xuống, nhẹ tay lau đi dấu son môi trên môi anh rồi lại in lên dấu môi của cô. Mạc Tử Bắc trong đầu trống rỗng gần như là trong nháy mắt anh hôn lên môi cô. Đầu lưỡi vươn vào trong miệng của cô cùng cô dây dưa. Hơi thở nóng hổi tràn ngập ở bên trong phòng tổng giám đốc, anh cùng cô ôm chặt lấy nhau. Một hương vị tuyệt vọng lan tràn trong trái tim cả hai người. Mạc Tử Bắc còn đắm chìm ở trong miệng của cô thì bị cô đẩy ra.
Cô khẽ cười nói: “Là em nhất thời không kiềm chế được, sẽ không bao giờ như thế nữa. Tạm biệt Mạc Tử Bắc!”
Cô kiên cường xoay người bỏ đi. Cô đã đi rồi nhưng trên mặt Mạc Tử Bắc dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại khi tóc cô phất qua, cảm giác ấy chạm vào lòng rõ ràng chỉ rất nhẹ mà lại đau đến thế.
Khi cô nhìn thấy Doãn Đằng Nhân cùng Lâm Hiểu Tình thì lại mỉm cười. Nụ cười hư vô mờ mịt làm trái tim Doãn Đằng Nhân cùng Lâm Hiểu Tình đau đớn.
Mạc Tử Bắc một mình suy sụp ngồi ở trên ghế, đau lòng đến không thể hô hấp. Anh muốn ôm cô, hung hăng hôn lên môi của cô, anh muốn cô, cả đời này chỉ cần cô nhưng mà anh lại chẳng thể làm được gì.
“Tiểu Bạch!” Lâm Hiểu Tình thân thiết kéo tay cô.
Cô lại cười rất nhẹ nhàng. “Đi thôi chị dâu. Nơi này không về chúng ta!”
Doãn Đằng Nhân cảm thấy không đành lòng nên vọt vào phòng tổng giám đốc. “Mạc, cậu có cần suy nghĩ một chút nữa không?”
Mạc Tử Bắc lắc đầu.
Doãn Đằng Nhân chạy nhanh ra thì Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình đã không còn thấy bóng dáng. Còn Tina thì dùng thái độ của kẻ thắng, hai tay khoanh ở trước *** cười rất đắc ý, nhìn Doãn Đằng Nhân rời đi với ánh mắt khiêu khích.
Doãn Đằng Nhân chán ghét trừng cô một cái rồi chạy vào thang máy.
Dưới đại sảnh Giản Tiểu Bạch kéo tay Lâm Hiểu Tình mỉm cười hỏi: “Cậu có sợ ૮ɦếƭ không?”
Lâm Hiểu Tình trong lòng chua sót: “Không sợ!”
“Tốt lắm! Mình cũng sẽ không để cậu ૮ɦếƭ!” Cô đột nhiên kiên cường khiến Lâm Hiểu Tình trong lòng càng thêm chua sót. “Tiểu Bạch, cậu đừng có tỏ ra mạnh mẽ.”
“Mình không phải tỏ ra mạnh mẽ! Nếu mình là con gái Bộ Vân thì mình sẽ là con gái của một đại ca. Ít nhất mình phải kiên cường giống như anh hai. Có lẽ mình không làm được gì ngoài mỉm cười, như vậy đủ rồi. Ít nhất mình biết tuy mình không có gì nhưng có kiên cường.”
“Tiểu Bạch!” Lâm Hiểu Tình trên mặt ràn rụa nước mắt. “Chúng ta đi thôi!”
Hai người tay trong tay như chiến sĩ lao tới chốn pháp trường. Lúc Doãn Đằng Nhân từ trong một cái thang máy khác đi ra liền nhìn thấy bóng dáng các cô cùng nhau đi ra khỏi đại sảnh. Anh ta không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo.
Giản Tiểu Bạch vừa kéo Lâm Hiểu Tình ra khỏi cửa thì vừa lúc gặp được một chiếc xe taxi, không chút suy nghĩ liền lên xe. Doãn Đằng Nhân khi đuổi đến thì xe đã đi rất xa. Trong lòng anh ta có dự cảm không ổn nhưng xe đã đi xa. Anh ta đành phải quay lại Mạc thị đi thẳng đến phòng tổng giám đốc.
“Mạc, các cô ấy đi rồi!”
Mạc Tử Bắc đứng phắt dậy, quên cả cái chân bị thương, quên luôn vừa rồi đã dứt khoát chia tay: “Nhân, cậu mau đuổi theo đi!”
“Mình biết chạy đi đâu mà đuổi theo?” Doãn Đằng Nhân chua sót cười. “Mạc, mình thấy chuyện này cũng là cậu nên tự mình đi nói mới đúng. Bởi vì mình thật sự cảm thấy việc này cậu có thể thận trọng một chút. Vì sao lại phải vì Hùng Lập Tân và Mai Thiếu Khanh mà đánh đổi cả tình yêu? Mình tìm Lam Sư xử lý Tina.”
“Nhân, Tina dùng trăm phương ngàn kế đào góc tường của mình là cô ta có chuẩn bị trước. Mình không thể để Hùng Lập Tân và Mai Thiếu Khanh ૮ɦếƭ được, cậu mau đi tìm Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình đi. Nếu hai người đó có cái gì bất trắc thì mọi việc mình cố gắng làm đều uổng phí mất.” Mạc Tử Bắc lo lắng theo nhau mà đến.
“Cậu thông minh như vậy lại để cô ta luồn vào khe hở khống chế toàn bộ công ty thật là tức ૮ɦếƭ mình mà!” Doãn Đằng Nhân vẻ mặt đã trở nên tối tăm hẳn đi. “Mình đi đâu mà tìm hai người đó đây?”
Mạc Tử Bắc nói hai cái địa chỉ, một là biệt thự của Lâm Hiểu Tình và Hùng Lập Tân, cái còn lại là nhà trọ của Giản Tiểu Bạch. Doãn Đằng Nhân lập tức chạy không kịp thở đuổi tới. Nhưng cả hai chỗ đều không có bóng người. Anh ta sợ bỏ lỡ lại phái trợ thủ đi đến canh giữ ở khu biệt thự nhưng vẫn bặt vô âm tín. Anh ta tìm suốt một buổi chiều cũng không tìm được. Đang định gọi điện thoại cho Mạc Tử Bắc thì không ngờ anh đã điện thoại tới.
Vội vàng hỏi: “Nhân có tìm được không?”
“Không có, mình đã tìm mấy lần mà không thấy!”
Nghe vậy Mạc Tử Bắc ngồi thụp xuống ghế, yết hầu siết chặt không phát ra được tiếng chỉ nhìn thấy môi khẽ nhúc nhích. “Không thấy?”
“Mình lại đi tìm xem.” Doãn Đằng Nhân cúp máy chuyên tâm lái xe.
Mạc Tử Bắc trong mắt tràn đầy đầy vẻ lo lắng không muốn cho ai biết. Anh thì thào tự nói: “Tiểu Bạch!”
Nỗi hoảng sợ từ đáy lòng khuếch tán ra, lòng anh đau đến khó có thể ức chế, chẳng lẽ anh thật sự sẽ mất Tiểu Bạch sao?
“Không!” Mạc Tử Bắc ở trong văn phòng gào thét, tay anh hơi hơi run run, trái tim cũng phi thường kịch liệt nhảy lên, không tìm thấy Tiểu Bạch, mọi tin tức bắt người ςướק của anh chiếm lấy thần kinh anh. Anh muốn đi tìm cô, anh chỉ biết là trong lòng có một giọng nói đang la lên: anh không thể mất Tiểu Bạch, không thể.
Tina vừa lúc tiến vào, đi đến bên Mạc Tử Bắc vô cùng thân thiết tựa vào người anh: “Mạc, khi nào chúng ta thì kết hôn?”
Mạc Tử Bắc giật mình, anh đã đồng ý chỉ cần anh cùng Tina kết hôn thì công ty vẫn có thể trở lại trong tay anh, sau đó anh mới có thể dùng công ty ra cứu tính mạng Mai Thiếu Khanh cùng Hùng Lập Tân, chấm dứt trận truy sát mười mấy năm này. Nhưng mà anh quá sơ suất, lại đi tin tưởng Tina như vậy, đem toàn bộ việc quản lý giao cho cô ta, không ngờ cô ta lại rút củi dưới đáy nồi, khống chế 50% cổ phần của công ty.
Anh muốn bán công ty thì phải kết hôn với Tina. Cô ta ra điều kiện này thì anh sẽ không thể không chia tay Tiểu Bạch. Anh tự nhủ mọi việc đều là vì Hùng Lập Tân cùng Mai Thiếu Khanh nhưng hiện tại xem ra anh đã thật sự sai rồi sao?
“Mạc. Khi nào vậy?” Tina lại hỏi.
Mạc Tử Bắc cắn chặt răng: “Bây giờ đi!”
Tina lập tức vui vẻ hẳn lên, đôi mắt lấp lánh, vui như lấy được châu báu hiếm có. “Dứt khoát lắm, em rất thích sự dứt khoát này của anh. Chúng ta đi thôi!”
Mạc Tử Bắc đứng lên đỡ lấy cạnh bàn. “Gọi luật sư đến đi, tôi muốn đổi cổ phần công ty ngay tại chỗ.”
Tina kiều diễm cười. “Đó là đương nhiên. Gọi luật sư nào đây?”
“Tôi vốn chỉ tin vào công ty cố vấn pháp luật của Doãn Đằng Nhân. Để tôi gọi điện thoại.”
Tina nhún nhún vai. “Tùy anh! Chỉ cần anh kết hôn với em thì mấy chuyện khác em cũng không để ý.”
Mạc Tử Bắc ánh mắt âm trầm đối diện với cô ta, trong ánh mắt anh là xa lạ âm trầm, sự tín nhiệm của anh đổi lấy hành động rút củi dưới đáy nồi của cô ta. Lần đầu tiên trong đời anh thất bại khi dùng người không tốt đẹp như vậy.
Lúc Doãn Đằng Nhân biết được anh thật sự kết hôn cùng với Tina thì trong lòng rung động há to miệng. “Mạc, không được!”
“Giúp mình tìm Tiểu Bạch, không được để cô ấy xảy ra chuyện nếu không lương tâm mình cả đời này cũng không yên ổn được!”
“Mạc!” Doãn Đằng Nhân đầu dây bên này gầm nhẹ. “Đừng kết hôn với cô ta, mình đem Doãn thị của mình cho Lam Sư cũng có thể cứu được bọn họ.”
“Không, đây là chuyện cá nhân của mình. Mình không thể để cậu lấy công ty ra bồi đắp. Không thể!” Mạc Tử Bắc lúc này vô cùng cảm kích anh ta nhưng đó là chuyện của riêng anh.
“Mạc, mình không đồng ý. Mình sẽ không để cậu kết hôn với cô ta. Cậu yên tâm, mình sẽ tìm Lam Sư giúp cậu lấy lại công ty. Đừng kết hôn với cô ta mà.”
Tina không biết bọn họ đang nói gì, vẻ mặt như đang nghi vấn. Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm cô ta, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét cùng khinh thường. Giọng anh vẫn mềm nhẹ nói chuyện với Doãn Đằng Nhân. “Mình đã quyết định rồi, giúp mình cử một luật sư đến. Hiện tại mình sẽ đi với cô ta.”
“Không, Mạc chờ mình một ngày đi, đừng vội kết hôn. Lam Sư nói hắn có thể để sau mới lấy công ty của cậu, dù sao hắn cũng không vội. Chúng ta cũng đừng vội vàng.”
Mạc Tử Bắc trầm tư một chút: “Được rồi, ngày mai nói sau.”
“Nhớ đấy, nhất định chờ tin của mình, mình cúp máy đi tìm các cô ấy đã.”
“Nhất định phải tìm được!”
“Mình biết rồi!”
Mạc Tử Bắc buông điện thoại lẳng lặng nhìn Tina: “Hôm nay không được rồi.”
“Vì sao?” Tina rống to.
“Hôm nay tôi còn chưa cần dùng đến công ty cho nên ngày nào còn chưa cần đến thì ngày đó tôi cũng không thể kết hôn với cô. Tina tính ra thì chúng ta cũng đã quen nhau gần năm năm, tôi biết cô vẫn thích tôi nhưng mà tôi không ngờ cô lại vì cái cô gọi là tình yêu đó mà có thể không từ thủ đoạn như vậy. Cô thật sự làm cho tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa!”
Tina gầm rú một tiếng sau đó lại bị lời Mạc Tử Bắc nói làm cho kinh sợ lập tức lại nở nụ cười. “Mạc, anh muốn thuyết phục em sao?”
Mạc Tử Bắc lắc đầu. “Tôi biết cô đã quyết tâm, tôi thua cũng thực thảm. Cô đã lợi dụng sự tín nhiệm của tôi đối với cô.”
“Mạc!” Tina kêu lên.
“Cô có biết cho dù tôi và cô kết hôn thì tôi cũng sẽ không muốn cô. Đây chỉ là giao dịch, tôi không yêu cô, người mà tôi yêu chỉ có một mình Tiểu Bạch. Như vậy mà cô cũng chịu kết hôn với tôi sao?”
Tina lại suy nghĩ, gương mặt cô ta dường như phủ lên một chút tức giận lại giống như đang cực lực nhẫn nhịn.
“Em không cần. Em chỉ yếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh cho dù anh không ở cùng em, không nói chuyện với em, chỉ cần con người anh ở bên em là đủ.”
“Cô có biết là kiểu yêu này của cô khiến người ta rất mỏi mệt không?” Mạc Tử Bắc xoa mày, thần sắc anh chỉ thoáng thay đổi rồi lại trở về tự nhiên.
“Em không quan tâm được nhiều lắm. Em chỉ có thể như thế!”
“Hừ!” Mạc Tử Bắc cười lạnh. Người xem tình yêu giá trị cao như vậy anh cực độ khinh bỉ, cực độ phỉ nhổ, cực độ chán ghét thì làm thế nào có khả năng yêu cô ta? Đời này cũng không khả năng. Đừng nói là có Tiểu Bạch, cho dù không có Tiểu Bạch thì anh cũng sẽ không yêu Tina cuồng cố chấp này.
Tina không sợ, trừng mắt nhìn anh, trong mắt dần hiện ra vẻ tuyệt nhiên vô tình cùng lãnh khốc, cô ta cười khẩy nói: “Mạc, anh không phải muốn dùng công ty cứu bọn Hùng Lập Tân sao?”
Mạc Tử Bắc lạnh nhạt liếc mắt một cái. “Cô yên tâm đi, tôi sẽ kết hôn với cô có điều không phải hôm nay thôi.”
Tina tiến lại, ngồi lên chân Mạc Tử Bắc, ôm cổ anh: “Mạc, anh xem xem. Em tuyệt đối sẽ không thua cô Giản.”
Mạc Tử Bắc kéo tay cô ta xuống, hai tay nâng lên cô ta lên, dịch ra khỏi người sau đó buông ra để cô ta rơi phịch xuống thảm.
“Mạc!” Cô ta có chút thẹn quá thành giận kêu to. “Nếu anh không thể ở bên tôi thì tôi cũng sẽ không giao cổ phần công ty.”
Mạc Tử Bắc nghe vậy thì trong lòng trầm xuống: “Cô đừng có được voi đòi tiên!”
“Em muốn anh ở với em ngay bây giờ!” Tina chẳng biết xấu hổ nói.
Cũng khó trách, cô ta là gái Tây nên sẽ không rụt rè giống phụ nữ phương Đông, Mạc Tử Bắc lắc đầu. “Cô đang mượn gió bẻ mặt sao, nhưng mà tôi không có hứng ở với cô!”
“Tôi không tin!” Tina bị thương rống to.
“Tin hay không tùy cô!” Mạc Tử Bắc cảm thấy liếc nhìn cô ta thêm một cái cũng thấy ghét. Anh không có thể làm gì với người phụ nữ này cho dù là bản năng đàn ông cũng không thể.
Tina ngồi ở trên thảm vẻ mặt không thể tin được. Cô ta đột nhiên nhào tới, đưa tay vào *** Mạc Tử Bắc P0'p một cái.
“Tina, cô!”
Tina lại nắm chặt lấy chỗ đó.
“Haizz!” Mạc Tử Bắc thở dài một hơi. “Tina, tôi đã nói rồi tôi đối với cô không có cảm giác, cô buông ra!”
Tina cho dù có vân vê như thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Cơ thể anh không có phản ứng, mềm oặt không hề có dấu hiệu H**g phấn.
“Vì sao?” Trong ánh mắt Tina đã rưng rưng.
“Bởi vì bốn năm trước tôi đã như vậy.” Mạc Tử Bắc cũng biết cơ thể anh rất kỳ quái ngoài Tiểu Bạch thì những cô khác thật sự không thể khiến cho em trai của anh kích động.
Tina suy sụp ngồi dưới đất thì thào tự nói. “Vì sao? Vì sao cô ta có thể mà tôi lại không?”
Sự tự tôn cùng tự tin của cô ta bị tổn thương nghiêm trọng, Mạc Tử Bắc đứng lên khập khiễng đi trở về phòng xép sau đó anh đứng ở cửa nói: “Nếu Tiểu Bạch mà ૮ɦếƭ thì tôi cũng sẽ không sống nổi!”
Nói xong liền đóng cửa lại.
Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình lên một chiếc xe, sau đó Giản Tiểu Bạch vốn muốn về lại chỗ mình ở nhưng Lâm Hiểu Tình lại nói nơi đó không an toàn vì thế hai người liền vào một khách sạn. Vừa mới vào phòng Giản Tiểu Bạch ngồi sụp xuống. “Hiểu Tình, mình nên làm cái gì bây giờ?”
Lâm Hiểu Tình liếc mắt lén nhìn Giản Tiểu Bạch, đáy mắt lặng lẽ rớm lệ. “Tiểu Bạch có lẽ Mạc Tử Bắc cũng là có nỗi khổ bất đắc dĩ!”
“Mình nên làm cái gì bây giờ?” Cô ảo não nói.
“Chúng ta trước tiên cứ chờ Hùng Lập Tân đi. Nếu anh ấy may mắn trở về, nếu chúng ta còn chưa có ૮ɦếƭ thì sẽ tiếp tục bàn bạc kỹ hơn. Chứ mình cũng không biết nên làm cái gì.”
Giản Tiểu Bạch ánh mắt hoảng hốt hẳn lên. “Hiểu Tình. Đời này tớ sống vậy cũng đã rất đáng giá. Cho dù có ૮ɦếƭ cũng không hối tiếc. Mình có anh trai còn có con, lại từng có tình yêu tuy rằng ngắn ngủi nhưng vậy là đủ rồi. Anh Thiếu khanh đã bảo vệ mình nhiều năm như vậy, có lẽ mình nên vì mọi người làm chút gì đó!”
“Tiểu Bạch, cậu đừng có ngốc!” Lâm Hiểu Tình không nghĩ tới cô lại có suy nghĩ hy sinh ở trong đầu. “Cậu không được xảy ra chuyện nếu không mình không biết phải nói sao với Hùng Lập Tân. Anh ấy tuy rằng không nói đến ao ước có người thân nhưng mà mình biết anh ấy cũng ao ước có người thân giống cậu. Hai người xuất thân đã định hai người không thể có cuộc sống bình thường nhưng mình tin ông trời công bằng. Ông ấy nhất định có thể cho mọi người chúng ta một tương lai tốt đẹp.”
“Ha ha!” Giản Tiểu Bạch yếu ớt cười cười. “Hiểu Tình, mình biết rồi. Cám ơn cậu! Cậu yên tâm mình sẽ không dễ dàng đi tìm cái ૮ɦếƭ. Mình cũng không có cái gan đó chẳng lẽ cậu quên mình rất tham sống sợ ૮ɦếƭ sao. Mình còn muốn sống lâu một ít nhìn con mình lớn lên.”
Lâm Hiểu Tình cũng cười nhưng trong nụ cười lại rất nhiều chua sót. “Mình cũng muốn có một đứa con, một đứa con gái nhưng mà vẫn chưa có nếu thật phải ૮ɦếƭ thì mình cũng sẽ để cậu trốn ở phía sau mình.”
Giản Tiểu Bạch xoay người ôm lấy bả vai cô, nở nụ cười. Nụ cười đó thực chua sót. “Hiểu Tình, chị dâu của mình. Mình thật sự không nghĩ chúng ta sẽ là người một nhà. Nhưng mà khi chúng ta trở thành người một nhà lại gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, mình thực áy náy vì đã khiến cậu bị liên lụy.”
Lâm Hiểu Tình cũng ôm lấy cô, cũng cười rất đau lòng đồng thời cũng rất vui mừng. “Ai bảo mình yêu người đàn ông như Hùng Lập Tân làm gì? Hiện tại mình mới biết anh ấy tiếp cận mình là có mục đích, tuy rằng bọn mình có tình cảm nhưng vẫn không thể phủ nhận là ngay từ đầu anh ấy đúng là vì cậu mới tiếp cận mình. Đây cũng là chuyện số trời đã định nhiều lúc con người không thể thay đổi được.”
Giản Tiểu Bạch gật gật đầu cười, nước mắt rơi lả chả trên vai Lâm Hiểu Tình. “Cám ơn cậu đã yêu anh hai mình!”
“Đồ ngốc, mình với Hùng Lập Tân xem như thiệt lòng yêu nhau, là anh ấy lòng dạ quá sâu còn mình thì quá đơn thuần. Tuy rằng mình rất giận anh ấy nhưng mình biết xuất thân của hai người như vậy anh ấy không thể không giấu diếm. Có lẽ tình yêu với anh ấy mà nói là chuyện ngoài ý muốn. Anh ấy nói anh vẫn nghĩ đến tình yêu là một loại xa xỉ phẩm, lúc gặp gỡ mình anh ấy lại chạy trời không khỏi nắng.”
“Anh ấy yêu cậu!” Giản Tiểu Bạch nói: “Anh ấy không muốn cậu lo lắng, ít nhất anh ấy là một người chồng tốt. Ngoài chuyện anh ấy không cho cậu một đứa con thì những chuyện anh ấy giấu diếm thật sự có thể tha thứ.”
“Chuyện tới nay mình đã không còn trách anh ấy nữa, mình yêu anh ấy nên không cần quan tâm những điều này! Tiểu Bạch mình cảm thấy Mạc Tử Bắc thật sự không phải người rất sợ ૮ɦếƭ, sự dịu dàng của anh ta đối với cậu mình đều thấy hết. Một người cho dù lòng dạ có sâu thế nào thì ánh mắt cũng sẽ không gạt người. Ánh mắt anh ta nhìn cậu tràn ngập yêu thương là tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.”
“Anh ấy yêu mình sao?” Giản Tiểu Bạch đau khổ nhắm hai mắt lại. “Chính miệng anh ấy nói với mình là anh ấy sợ ૮ɦếƭ.”
“Có lẽ mọi chuyện đều là hiểu lầm. Anh ta nhất định có nỗi khổ.”
“Kệ anh ấy đi!” Giản Tiểu Bạch cảm thấy mệt mỏi.
Hai người nằm lên giường, ai cũng không muốn ăn, cũng không ai biết ngay sau đó sẽ xảy ra cái gì. Chỉ là cảm thấy trong lòng thật thê lương. Không biết qua bao lâu Giản Tiểu Bạch mới phát hiện ra Lâm Hiểu Tình đã ngủ thiếp đi. Cô rốt cục ngồi dậy, trong lòng đã có một dự tính. Nếu thật sự phải có người hy sinh thì cô nguyện làm người có thể hy sinh, chỉ cầu xin ông trời phù hộ cho người thân của cô được an toàn.
Cô trượt xuống giường, cẩn thận mang giầy sau đó rón ra rón rén đi tới cửa, quay lại nhìn thoáng qua Lâm Hiểu Tình thật sâu, trong mắt rưng rưng, khóe miệng lại cong lên một nụ cười. Cô nhẹ giọng nói: “Tạm biệt, Hiểu Tình!”
Ngay sau đó cô mở cửa đi ra ngoài. Cô không biết nên đi đâu, cô chỉ muốn người của Dạ Lang mau chóng bắt lấy cô, như vậy Hiểu Tình và Mạc Tử Bắc đều an toàn. Cô một mình đi lửng thửng trên đường, lại không ngờ rằng phía sau thật sự có một người đi theo cô. Một ông già nhìn đã ngoài sáu mươi. Ông bám theo Giản Tiểu Bạch rất sát. Tuy rằng tuổi đã có hơi già nhưng vẫn đi rất nhanh. Nhưng dáng ông ta đi rất kỳ quái nhìn có chút khập khiễng.
Giản Tiểu Bạch đi một chút lại ngừng, cũng không phải gấp lắm dù sao cô cũng không muốn sống. Không sao cả. Ngay lúc cô chuẩn bị đi qua cột đèn giao thông thì một chiếc xe vọt tới, bên trong vươn ra một cái đầu hướng về phía Giản Tiểu Bạch nả một phát S***g.
Đau đớn!
Ngay sau đó cơ thể cô được người ta đỡ lấy, cô rơi vào một vòm *** ấm áp cảm giác giống như một người cha vậy. Sau đó người nọ hướng về phía chiếc xe mà nả một phát S***g, người đi trên đường đều sợ ngây người, sợ tới mức chạy trốn khắp nơi. Chiếc xe kia cũng đã bỏ đi.
Giản Tiểu Bạch muốn nhìn xem người đã đỡ mình là ai nhưng lại không có sức, máu tươi nhiễm đỏ phần váy trước ***.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc