Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 70

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Giản Tiểu Bạch nhìn hai người đứng ở cửa mà nhất thời có chút kinh ngạc. Thì ra là ba mẹ Mạc Tử Bắc, lần trước bọn họ có đến bệnh viện tìm anh nhưng đáng tiếc Mạc Tử Bắc lại mất trí nhớ không nhận không ra họ. Bây giờ họ lại tới.
“Chủ tịch Ôn! Dì Mạc!” Giản Tiểu Bạch vẫn không quên năm năm trước khi làm việc ở Ôn thị, vị chủ tịch lớn tuổi này đã từng động viên cô.
Hai người đều nở nụ cười, vẻ mặt chờ mong.
“Ai vậy?” Mạc Tử Bắc ở bên trong nói vọng ra.
“Vào đi ạ!” Giản Tiểu Bạch mỉm cười, tránh ra để Mạc Tuệ Cầm cùng Ôn Thanh Nham đi vào.
“Tử Bắc thế nào rồi?” Mạc Tuệ Cầm vẻ mặt đầy lo lắng, con trai không nhận ra bà khiến lòng bà rất thương tâm.
“Anh ấy đã khôi phục trí nhớ rồi ạ, để con đi gọi anh ấy!” Giản Tiểu Bạch nở nụ cười đi vào phòng xép.
“Ai tới vậy?” Mạc Tử Bắc hỏi.
“Ba mẹ anh!”
“Bọn họ?” Mạc Tử Bắc vẻ mặt kinh ngạc.
“Đi thôi!” Giản Tiểu Bạch đi lên dìu anh: “Đi gặp họ đi, họ rất nhớ anh đấy!”
“Anh không đi!” Mạc Tử Bắc tiếp theo đó xụ mặt xuống như là mất sổ gạo, nhìn rất mất tự nhiên.
“Đi thôi, thực không hiểu anh đấy. Đã lớn như vậy rồi mà còn ầm ĩ, cự nự gì nữa chứ?” Giản Tiểu Bạch kéo người anh, chuẩn bị ra bên ngoài, nhưng anh lại quá nặng cô dùng sức hồi lâu cũng không kéo được anh.
“Mạc Tử Bắc!” Giản Tiểu Bạch có chút phát hỏa. “Anh rốt cuộc đang trốn tránh cái gì? Chẳng lẽ anh tưởng có một ngày Thiên Thiên con trai chúng ta cũng đối xử với chúng ta như vậy sao?”
Mạc Tử Bắc nhất thời giật mình, anh chưa từng nghĩ tới, trong lòng chấn động nhưng ngoài miệng còn tại liều ૮ɦếƭ không thừa nhận. “Anh không muốn gặp ông Ôn đó.”
“Đó là ba anh mà!”
“Anh không gặp!”
“Được thôi, vậy em bế Thiên Thiên đi luôn! Em không bao giờ để ý đến anh nữa.” Nói xong Giản Tiểu Bạch liền giả bộ khóc.
Mạc Tử Bắc đành phải ôm cô vào lòng: “Được rồi mà. Anh đi, đừng khóc!”
Vừa nghe thấy anh chịu đi, Giản Tiểu Bạch lập tức nín khóc mỉm cười. “Đi thôi.” Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Mạc Tuệ Cầm cùng Ôn Thanh Nham nhìn thấy Mạc Tử Bắc được dìu ra đều nhịn không được đứng lên. Mạc Tuệ Cầm đi đến bên anh, nhịn không được xoa mặt anh. “Con trai!”
Một tiếng con trai này khiến Giản Tiểu Bạch cay cay sống mũi. Không nuôi con không biết lòng cha mẹ, cho tới hôm nay cô mới hiểu ý nghĩa của những lời này.
Mạc Tử Bắc cực không tình nguyện kêu một tiếng: “Mẹ!”
“Con tỉnh táo rồi, tỉnh rồi là tốt!”
Ôn Thanh Nham môi có chút run run không biết nói cái gì, vẻ mặt chờ mong muốn nói nhưng lại dừng lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt Mạc Tử Bắc im lặng đứng lên.
Giản Tiểu Bạch nhìn vị chủ tịch già nưa cả đời tung hoành thương trường nay yếu ớt, bất lực như vậy thì lại thương cảm. Cô tự nhủ với mình nhất định phải làm cho Mạc Tử Bắc nhận tổ quy tông, nếu anh không đồng ý vậy kêu Thiên Thiên nhận tổ quy tông cũng được.
“Mẹ, con không sao. Hai người không cần đến thăm con đâu. Hiện tại nơi này rất nguy hiểm hai người tốt nhất đừng tìm con.” Mạc Tử Bắc vẫn nhịn không được quan tâm đến ba mẹ mình, tuy rằng trong lòng không được tự nhiên nhưng cũng không thật sự hy vọng Ôn Thanh Nham ૮ɦếƭ đi. Trái tim anh cũng không tàn nhẫn như vậy.
“Con trai à, chúng ta chỉ là nhớ con quá thôi. Ba con nhớ con cũng nhớ Thiên Thiên nữa, cháu nội của mẹ đâu rồi?” Mạc Tuệ Cầm tìm kiếm bóng dáng cháu nội mãi mà không thấy, điều này khiến bà có chút thất vọng.
Lúc này Thiên Thiên lại dụi mắt từ trong phòng chạy ra. “Mẹ!”
Giản Tiểu Bạch lập tức chạy tới. “Thiên Thiên dậy rồi hả con?”
Thiên Thiên lúc này mới mở to mắt nhìn mọi người trong phòng, cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào chào một tiếng. “Chào ông nội, chào bà nội buổi sáng!”
“Cháu nội tôi ngoan quá.” Mạc Tuệ Cầm rưng rưng nước mắt.
Từ lần đầu bọn họ nhìn thấy Thiên Thiên rồi lúc Mạc Tử Bắc mất trí nhớ, Giản Tiểu Bạch đã bảo Thiên Thiện nhận họ làm bọn họ đều rất cảm kích Giản Tiểu Bạch. Ôn Thanh Nham cũng vui vẻ vươn tay muốn kéo bàn tay nhỏ bé của cháu nội.
Mạc Tử Bắc lại ngây ngẩn cả người. “Thằng bé sao lại?”
Giản Tiểu Bạch liếc mắt nhìn anh không để ý tới.
“Tử Bắc, con chừng nào thì cùng cô Giản kết hôn vậy?”
“Dì cứ gọi con là Tiểu Bạch cũng được ạ.” Giản Tiểu Bạch bởi vì sự khách khí của Mạc Tuệ Cầm mà thấy có chút ngượng ngùng.
“Đợi nguy hiểm qua đi bọn con sẽ kết hôn!”
Thiên Thiên đi đến bên Ôn Thanh Nham giữ chặt tay ông. “Ông nội!”
Ôn Thanh Nham nhìn gương mặt cháu trai non nớt đáng yêu thì lại nghĩ tới Mạc Tử Bắc hồi bé, trong lòng ông lại càng áy náy. Cuộc đời này ông đã có lỗi với rất nhiều người, có lỗi với Mạc Tuệ Cầm, với mẹ Hướng Đình, càng có lỗi với Mạc Tử Bắc.
“Tử Bắc!” Ôn Thanh Nham nói với anh: “Ba xin lỗi!”
“Tôi không cần lời xin lỗi của ông!” Mạc Tử Bắc lập tức phản kháng.
Giản Tiểu Bạch nhịn không được trừng mắt liếc anh một cái: “Mạc Tử Bắc, anh còn dám dùng thái độ này nói chuyện với bác trai. Cẩn thận em lóc da anh dán lên trên tường làm tranh da người đấy!”
Mạc Tử Bắc trong lúc nhất thời xấu hổ cũng không dám chống đối, sợ cô bỏ đi thật. Anh thật vất vả mới làm mất đi rồi tìm lại được cô, không nỡ để cô rời đi nữa.
“Mạc Tử Bắc, em tính cho Thiên Thiên nhận tổ quy tông!” Giản Tiểu Bạch đột nhiên tuôn ra ý nghĩ của mình.
Ôn Thanh Nham cùng Mạc Tuệ Cầm đều nhất thời sửng sốt.
Mạc Tử Bắc trong lòng mừng như điên. “Nói như vậy em đồng ý cho Thiên Thiên theo họ Mạc?”
Giản Tiểu Bạch lắc đầu mỉm cười, lời cô nói ra làm cho gương mặt Mạc Tử Bắc lập tức u ám. “Em tính để Thiên Thiên mang họ Ôn!”
Điều này khiến Ôn Thanh Nham thật sự chấn động: “Họ Ôn?”
Ông thì thào tự nói, trên nét mặt già nua nhịn không được mà rơm rớm. “Cám ơn cô, cô Giản. Thật sự cám ơn cô!”
“Anh không đồng ý!” Mạc Tử Bắc rống to.
Mạc Tuệ Cầm không biết nên nói cái gì để mà bộc lộ sự cảm kích trong lòng. “Tiểu Bạch, con thật sự nghĩ như vậy?”
Giản Tiểu Bạch rất nghiêm túc gật đầu. “Để Thiên Thiên mang họ Ôn đi. Con với Mạc Tử Bắc từ nhỏ đều mang họ mẹ, con muốn để Mạc Tử Bắc trở về họ Ôn, cũng để Thiên Thiên mang họ Ôn. Mọi người đồng ý không?”
Ôn Thanh Nham cùng Mạc Tuệ Cầm đều nhịn không được gật đầu, hai người cùng cười, vẻ mặt cảm kích. Mạc Tử Bắc lại không được tự nhiên, khập khiễng trở lại phòng trong. Rầm một tiếng đóng cửa lại. Giản Tiểu Bạch có chút tức giận, nhưng trước mặt trưởng bối lại không tiện phát tác chỉ có thể tạm thời nhịn xuống. Cô xấu hổ cười. “Bác trai, dì, hôm nay hai người đừng đi, nguy hiểm lắm, hơn nữa con cần hai người giúp.”
Ôn Thanh Nham vừa nghe cô cần giúp liền lập tức gật đầu. “Cháu nói đi, chúng ta nghe lời cháu.”
“Hai người ở lại Mạc thị đi, giúp con trông thằng bé, giao cho người khác con không yên tâm!” Giản Tiểu Bạch thật ra muốn lợi dụng cơ hội này cải thiện quan hệ giữa Mạc Tử Bắc cùng Ôn Thanh Nham một chút.
Lời của cô làm cho Ôn Thanh Nham cùng Mạc Tuệ Cầm đều thực cảm động, Mạc Tuệ Cầm tiến lên giữ chặt tay Giản Tiểu Bạch. “Tiểu Bạch, chúng ta không đi. Chỉ cần dùng được chúng ta thì chúng ta nhất định sẽ đem hết khả năng. Tử Bắc đến bây giờ còn chưa thể tha thứ cho ba nó, cũng là lỗi của dì không có giáo dục nó cho tốt. Tính tình nó rất thối, hy vọng con có thể bao dung, tha thứ cho nó.”
“Vâng, dì yên tâm đi!” Giản Tiểu Bạch cười vỗ vỗ tay bà. “Trước tiên hai bác cứ ngồi đây một lát, con đi vào bảo anh ấy thu xếp phòng cho mọi người. Thiên Thiên, con phải nghe lời ông nội đấy.”
Thiên Thiên thực vui vẻ gật đầu, thoáng cái đã có ba, có chú, dì còn có cả ông bà nội, Thiên Thiên có chút phấn khởi đi đến sô pha, vẻ mặt Ôn Thanh Nham đầy sủng nịch. Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm động muốn rơi lệ, quan hệ máu mủ ruột rà như vậy cô hơn hai mươi năm mới lần đầu tiên được hưởng thụ vậy mà Mạc Tử Bắc còn không phối hợp. Cô phải vào xử lý anh mới được.
“Con đi đi! Chúng ta cam đoan không làm phiến các con.” Mạc Tuệ Cầm cười đến có chút ái muội.
Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ mặt, xoay người vào phòng xép. Mạc Tử Bắc đang ngồi hờn dỗi. Giản Tiểu Bạch hứng thú nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, vào lúc anh chưa bị thương thì ngồi xuống ôm cổ anh. “Mạc Tử Bắc, anh lại giận sao?”
Anh không để ý tới cô, Giản Tiểu Bạch mếu máo. “Anh thực sự để ý đến chuyện Thiên Thiên họ Ôn sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cúi xuống đầu vai anh, phải hơi vào bên tai anh. Hơi thở ấm nóng truyền đến khiến Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy lỗ tai mình vừa ngứa vừa nhột, trong lúc nhất thời chỗ nào đó ở bụng cũng bốc hơi lên, Giản Tiểu Bạch dường như còn chưa chịu buông tha anh, tiếp tục phả hơi vào anh.
Mạc Tử Bắc bị cô phả hơi trúng thì có chút không khống chế được cảm xúc, ôm lấy cái eo nhỏ của cô, nắm lấy cái cằm xinh xắn của cô mà nóng bỏng hôn lên môi cô. Trằn trọc khao khát gặm cắn đôi môi đỏ mọng cho đến khi cô bởi vì đau mà phát ra tiếng run rẩy rất nhỏ, lúc này anh mới đưa tựa mặt mình vào mặt cô khàn khàn nói: “Không phải, anh anh sợ tổn thương em!”
“Em không có. Mạc Tử Bắc, anh với Thiên Thiên đều nhận tổ quy tông đi. Em không hy vọng anh giận dỗi ba mình, em không có ba cũng không có mẹ, em không muốn lại mất đi ba mẹ chồng đâu. Mạc Tử Bắc anh nói có được không?”
Mạc Tử Bắc trong lòng thở dài: “Anh không biết nên tha thứ cho ông ấy như thế nào.”
“Vì sao?”
Mạc Tử Bắc ôm thắt lưng của cô, đem mặt lại dán trước bờ *** mềm mại của cô kể ra nguyên nhân cùng kết quả câu chuyện. “Năm đó, mẹ anh là học sinh còn Ôn Thanh Nham lúc ấy là một thương nhân danh tiếng, lúc đến trường đại học diễn thuyết thì vừa gặp đã yêu mẹ anh.”
“Uhm!”
“Sau đó ông ấy tiến hành theo đuổi mẹ anh, hai người rốt cục cũng yêu nhau. Mẹ anh sau đó có thai anh. Mãi đến khi vợ Ôn Thanh Nham tìm tới cửa, mẹ anh mới biết là Ôn Thanh Nham đã có gia đình.”
Giản Tiểu Bạch nhất thời sửng sốt, hóa ra dì Mạc là người thứ ba.
Mạc Tử Bắc nói tiếp: “Vợ Ôn Thanh Nham trở về liền ầm ĩ với ông ấy, mẹ anh ở vào lúc mất hết hy vọng mà quyết định bỏ anh. Lúc bà đang nằm ở phòng mổ chuẩn bị mổ thì Ôn Thanh Nham đuổi tới đón mẹ anh đi. Sau đó bọn họ bởi vì quá yêu nhau mà cuối cùng vẫn không có chia tay. Vợ Ôn Thanh Nham cũng chính là mẹ Ôn Hướng Đình bởi vì chịu không được việc chồng mình phản bội mà phát điên. Bị Ôn Thanh Nham đưa đến Thụy Sĩ an dưỡng, mẹ anh cảm thấy có lỗi với bà ấy nên cả đời cam tâm làm người tình của Ôn Thanh Nham, cũng khiến anh cả đời mang cái danh con rơi. Ôn Thanh Nham cũng thấy có lỗi với vợ nên không cưới mẹ anh.”
“Thì ra là thế!” Giản Tiểu Bạch đến bây giờ mới hiểu được vì sao Mạc Tử Bắc ghét Ôn Thanh Nham như vậy. Cô trong lòng đau xót tưởng tượng những năm tháng Mạc Tử Bắc bị người ta cười nhạo là con riêng thì có bao nhiêu yếu ớt.
Cô ôm lấy mặt anh, in lên đó nụ hôn của mình. Cô không biết nên an ủi anh thế nào chỉ muốn đem mình hoàn toàn giao phó cho anh, sưởi ấm anh.
Giản Tiểu Bạch chủ động hôn khiến Mạc Tử Bắc kích tình, cô làm anh điên cuồng. Ánh mắt anh bắt đầu bối rối, muốn né tránh nhưng cô lại tiến lên. Ánh mắt anh cấp bách muốn đẩy cô ra, nhưng lại sợ làm cô bị thương nên không dám dùng sức. Anh đang làm cái gì vậy, cô vừa sảy thai hơn nửa tháng!
Giản Tiểu Bạch hai tay tóm lấy khuôn mặt anh, khóa chặt tầm mắt anh mà lay động thân mình, rúc vào trong lòng anh làm cho anh không thể trốn tránh. Trên người cô có mùi hương trong trẻo nhưng lạnh lùng xông vào mũi, hơi thở ngọt ngào phe phẩy *** hai má anh, trái tim anh khiến anh lại lần nữa trầm mê không thể tự kềm chế.
“Tiểu Bạch!”
“Nói cho em biết anh có yêu em không hả Bắc?” Sau đó cô đột nhiên gọi anh là Bắc, Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy mình phải thoát ra ngay nhưng rốt cuộc lại không thể khống chế được. Anh siết chặt hai cánh tay, bá đạo nhét cô vào trong lòng mình, đè xuống, hai cơ thể dán chặt vào nhau. Mạc Tử Bắc cúi xuống bên tai tôi, cắn lấy vành tai xinh xắn của cô mà gầm nhẹ. “Tiểu Bạch, đúng vậy anh yêu em. Năm năm trước đã yêu em!”
“Bắc!”
Một cơn run rẩy trào dâng khiến Giản Tiểu Bạch nhịn không được ôm sát cổ anh.
“Tiểu Bạch!” Anh vội vàng tìm kiếm môi cô. Sau đó đầu lưỡi đẩy hàm răng của cô ra mà chui vào trong miệng cùng cô dây dưa.
Mạc Tử Bắc tăng thêm lực đạo, ôm chặt cô như muốn cơ thể cô, lòng của cô, mỗi một phân, mỗi một tấc của cô toàn bộ đều hòa vào trong anh.
“Bắc!” Giản Tiểu Bạch tìm cách kéo giãn khoảng cách. Ánh mắt của cô khóa chặt lấy anh sau đó cô đỏ mặt cười nói: “Bắc, em cũng yêu anh. Từ năm năm trước đã yêu anh!”
Mạc Tử Bắc si mê nhìn chăm chú đôi mặt to của cô lộ ra vẻ ngây thơ quyến rũ lòng người. Ánh mắt anh lại sâu thêm, anh cúi người ςướק lấy môi cô, vội vàng, mạnh liệt nhưng vẫn rất dịu dàng. Thử vươn đầu lưỡi mở hàm răng của cô, tiến vào đôi môi đỏ mọng, *** mê hoặc của cô quấn lấy ngọn lửa của cô.
Mạc Tử Bắc ôm lấy cô đặt xuống giường.
“Đừng quên chân bị thương, cẩn thận đi.”
Anh đè lên cô. “Tiểu Bạch được chứ?”
Anh không biết có thể chạm vào cô hay không, dù sao cô cũng vừa mới sảy thai. Giản Tiểu Bạch thẹn thùng ở trong *** anh dùng giọng khàn khàn đến mức tận cùng nói: “Đã không còn chảy máu nữa rồi.”
Mạc Tử Bắc nghe vậy lại chiếm lấy môi cô: “Anh muốn em!”
“Uhm…” Cô không tự giác mà phát ra một tiếng yêu kiều.
Mạc Tử Bắc Cực vô cùng dịu dàng chuyển động ở trong môi cô, không ngừng tận hưởng hương vị ngọt ngào trong miệng cô.
Giản Tiểu Bạch toàn thân mềm nhũn vòng tay ôm lấy cổ anh, để nhịp tim của hai người hòa vào nhau. Nồng nhiệt đáp lại anh, hơi thở cô hỗn loạn, gấp gáp. Giọng anh cũng khàn đi. Lần nào cũng muốn ở trong cô thể cô từ từ phóng thích, không tự giác mà hãm sâu vào trong sương mù.
Mạc Tử Bắc lại rời khỏi môi cô, để nụ hôn của mình dừng ở trên trán cô, mi tâm, chóp mũi, hai má lại trằn trọc *** lấy vành tai của cô: “Bắc! Em chịu không nổi!” Giản Tiểu Bạch cong người than nhẹ.
Mạc Tử Bắc nhìn thật sâu cô gái anh yêu say đắm ở Dưới *** mình, con ngươi hàm chứa vẻ dịu dàng, gương mặt thỏa mãn như là có được cả thế giới, cuối cùng cũng không còn mong muốn gì. Anh không hề do dự, tự động cởi bỏ quần áo trên người, đặt cô ở Dưới ***, tiếp đó bàn tay to duỗi ra cởi váy của cô xuống, bỏ một bên. Sau đó nâng người cô lên hôn lấy nơi cao ngất thẳng đứng mềm mại kia, *** của anh thì nhẹ nhàng lướt quanh hai viên ngọc bé nhỏ. Giản Tiểu Bạch càng thở gấp.
Đỉnh núi kiêu ngạo sừng sững càng tuyệt mỹ hơn, khuôn mặt cô đẹp đến mức người ta phải nín thở, đẹp đến mức người ta phải phát cuồng. Anh đưa chân nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra, rồi chen vào *** cô.
Động tác của anh khiến Giản Tiểu Bạch cảm thấy toàn thân khô nóng giống như một dòng điện trăm ngàn volt từ đầu tay anh mà truyền tới toàn thân của cô, xâm nhập vào mọi nơi trên cơ thể cô.
Giản Tiểu Bạch xụi lơ, kỹ xảo của Mạc Tử Bắc tuyệt vời khiến cho cô dễ dàng hòa vào sự nhiệt tình của anh.
“Ư.” Một cơn thở gấp từ miệng Giản Tiểu Bạch tràn ra.
Mạc Tử Bắc nhất thời cảm thấy bụng mình truyền đến một cảm giác khó chịu mà đau đớn, phấn khích đến độ anh vội vàng muốn thẳng tiến vào trong cô, cô lại kẹp chặt hai chân không cho anh tiến vào.
Nhịn cơn khao khát xuống, Mạc Tử Bắc thống khổ gầm nhẹ: “Cho anh vào!”
“Anh phai đồng ý với em trước. Em muốn nhận tổ quy tông được chứ!” Giản Tiểu Bạch đã sớm nghĩ ra cách tốt để ép buộc anh.
Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, phấn khích muốn cấp bách cùng cô kết hợp, lại vào đúng lúc đòi mạng này mà bị cô hãm lại như vậy thì anh nhất định sẽ liệt dương mất.
“Tiểu Bạch!” Anh gầm nhẹ.
Giản Tiểu Bạch gian trá cười: “Không chịu thì thôi.”
Mạc Tử Bắc cương quyết tách chân của cô ra rồi chạm vào khe núi non mềm của cô. Giản Tiểu Bạch lại tóm lấy nhược điểm của anh.
“Không được, anh đồng ý trước đã!”
Mạc Tử Bắc cảm thấy mình sắp điên rồi, cho dù anh có sức khống chế lớn thế nào thì vào lúc này cũng kìm không được, chỉ có thể tước VK đầu hàng. “Được, anh đồng ý!”
Giản Tiểu Bạch lập tức kéo đầu anh xuống, nâng mình lên.
“Em đúng là yêu tinh!” Trong giọng nói khàn ***c của anh đã bao hàm khát vọng mãnh liệt.
Anh nâng cô lên rồi nhẹ nhàng thẳng tiến vào khe núi. Đôi chân dài của Giản Tiểu Bạch vòng quanh lưng anh, nóng bỏng đón ý nói hùa theo nhịp anh tiến vào. “Bắc, em yêu anh!”
Lúc vào đến đỉnh cao, cô lại hô lên cảm giác trong lòng mình.
“Tiểu Bạch, anh cũng yêu em!”
Một lần lại một lần xâm nhập khiến Giản Tiểu Bạch nỉ non ra tiếng tiếng thở gấp, cô rốt cuộc kiềm chế không được sự kích động nhiệt tình trong cơ thể mà thẹn thùng thốt lên. “Bắc!”
Rất lâu sau, tiếng thở gấp dần dần nhỏ lại. Bọn họ lúc này mới tách nhau ra, nằm ngửa ở giường. Giản Tiểu Bạch giống như một con mèo rúc vào trong lòng anh, mồ hôi thấm ướt cả *** anh. Trong không khí hỗn loạn, **** sau Hoan **, Mạc Tử Bắc cong khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú đầy thỏa mãn.
“Bắc!” Giản Tiểu Bạch nhắm mắt lại gọi tên anh.
“Hửm?”
“Anh đã đồng ý là phải nhận tổ quy tông, không được hứa lèo.”
“À!” Mạc Tử Bắc bật cười. “Anh không nhớ anh đã đồng ý với em cái gì nữa!”
“Anh!” Giản Tiểu Bạch cắn răng: “Vậy anh còn muốn hay không muốn?”
Mạc Tử Bắc lập tức giơ tay đầu hàng: “Được rồi, anh nhận là được chứ gì!”
Giản Tiểu Bạch lúc này mới thật sự nở nụ cười, cười đến vô cùng thỏa mãn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc