Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 53

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Mạc Tử Bắc trong lòng đủ mọi cảm xúc phức tạp đối mặt với cậu trai ngoan ở trước mắt. Lòng anh đầy hổ thẹn, cắn rứt, đau xót, chua chát. Lúc nhìn thấy con trai trong lòng anh kinh hoàng gần như khó có thể ức chế. Con trai anh! Cốt nhục của anh.
Một sự cảm động khó hiểu lập tức xuất hiện trong lòng, cuộc đời thật thần kỳ! Khó trách ngay từ lần đầu gặp Thiên Thiên anh đã nghĩ mình hồi bé. Hóa ra Thiên Thiên chính là cốt nhục của anh, hai người là huyết mạch tương liên.
“Con trai, ba là ba của con!” Mạc Tử Bắc run run nói với Thiên Thiên.
“Thiên Thiên xuống đi, lại đây với mẹ!” Giản Tiểu Bạch đột nhiên không được tự nhiên khẽ gọi.
Hùng Lập Tân phì cười, xoay mặt đi, vừa lúc nhìn thấy Doãn Đằng Nhân có chút đăm chiêu quan sát anh ta, chớp chớp mắt Hùng Lập Tân mỉm cười.
“Cậu nhóc đã đến rồi, bọn mình mặc kệ đi thôi ông xã!” Lâm Hiểu Tình kéo cánh tay Hùng Lập Tân.
Anh ta cũng rất phối hợp rời đi. Doãn Đằng Nhân thấy bạn tốt đang đắm chìm trong tin vui có con mà có chút cảm động cũng có chút ai oán đưa mắt nhìn Túc Nhĩ Nhiên.
“Tiểu Túc, Tiểu Túc, Tiểu Túc!”
Túc Nhĩ Nhiên trừng mắt lườm: “Gọi hồn hả?”
“Á!” Doãn Đằng Nhân uất ức lập tức ngậm miệng, trong nháy mắt biến thành một người đàn ông ngoan ngoãn.
Đi khỏi phòng bệnh Lâm Hiểu Tình có chút chột dạ hỏi Hùng Lập Tân: “Ông xã, chúng ta làm như vậy có đúng không?”
Hùng Lập Tân dịu dàng gõ mũi của cô: “Có gì sai đâu. Chúng ta chỉ làm việc tốt tích thiện hành đức thôi. Để bọn họ một nhà ba người sớm đoàn tụ một chút có cái gì mà sai?”
“Nhưng mà anh không thấy Mạc Tử Bắc nhận con quá dễ dàng rồi sao? Tiểu Bạch phải chịu khổ như vậy thật đáng tiếc quá.” Lâm Hiểu Tình vẫn nhịn không được bất bình thay cho những tổn thương của Giản Tiểu Bạch.
Hùng Lập Tân cười: “Đúng là có hơn thuận lợi cho anh ta. Nhưng mà chúng ta cũng không có nhiều thời gian quan tâm như vậy. Bà xã về nhà tạo người đi, nếu cứ nói đến Thiên Thiên mãi thì sẽ rất ảnh hưởng đến việc anh phát huy đấy!”
Lâm Hiểu Tình che miệng cười duyên, nghĩ đến mấy buổi tối trước Thiên Thiên đang ngủ được một lúc thì chạy đến tìm cô, hại Hùng Lập Tân không thể được hài lòng như ý. Anh nói cứ như thế nữa chắc anh sẽ không lên được.
“Nhưng mà anh không thấy là chúng ta rất vô nhân đạo sao? Tiểu Bạch hiện tại đang bị thương, chúng ta không hỗ trợ còn đưa thằng nhóc tới, hình như có chút mùi vị thừa cơ hãi hại á!”
“Ai nói! Mạc Tử Bắc còn phải cảm ơn chúng ta nữa đấy. Nếu không có chúng ta có thể cả đời anh ta cũng không gặp được Thiên Thiên. Anh ta sẽ cảm kích chúng ta, ít nhất so với sự vô lương tâm của anh ta thì anh vẫn nhân từ hơn không phải sao?”
Lâm Hiểu Tình cười cười: “Em chỉ là cảm thấy gần đây anh trở nên rất xấu xa! Giống như không phải là cái người mà em vẫn quen vậy, nhìn có chút xa lạ. Anh không phải là bắt đầu bước vào thời kỳ mãn kinh đó chứ?”
Hùng Lập Tân lập tức căng mặt lên: “Anh còn là nguyên rin đấy nhé, một chút cũng không thay đổi, dám nói anh bước vào thời mãn kinh. Anh mới ba mươi ba tuổi thôi, như vậy mà già sao?”
“Ha ha, không có. Anh rất trẻ nhưng mà so với em thì anh già hơn đó ông chú!” Lâm Hiểu Tình nói xong thì bỏ chạy, Hùng Lập Tân nhanh chóng đuổi theo.
“Nhóc kia không được chửi bới hình tượng của anh!”
Tiếng cười vui vẻ của hai người văng vẳng bên ngoài phòng bệnh, không ai chú ý tới trên dãy ghế chờ ngoài hành lang có một người đặc biệt chú ý đến bọn họ. Có lẽ nguy hiểm đang ở yên lặng chờ đến gần, chỉ là không ai biết mà thôi.
Trong phòng bệnh, Doãn Đằng Nhân còn đang nhìn trò hay, anh ta thích nhất là xem kịch. Tiểu Túc cũng không ngờ Mạc Tử Bắc và Giản Tiểu Bạch lại có một đứa con lớn như vậy, dáng vẻ lại còn dễ thương, đáng yêu như vậy thực khiến người ta hâm mộ.
Giản Tiểu Bạch trong lòng lại mất cân bằng. Dáng vẻ anh ôm con tuy rằng khiến cô rất cảm động nhưng vẫn thấy rất mất cân bằng, nghiêm mặt nói: “Thiên Thiên xuống đi.”
Thiên Thiên cùng Mạc Tử Bắc, hai gương mặt một lớn một nhỏ gần như giống nhau như đúc hiện ra ở trước mặt của cô, lòng cô run rẩy một trận, ngay cả lời muốn nói cũng quên mất.
“Mẹ, chú nói chú là ba của Thiên Thiên, có thật không?” Thiên Thiên tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng đối với việc này rất mẫn cảm.
Mạc Tử Bắc trong lòng đau xót, con trai anh mới nhỏ mà đã hiểu biết như vậy, thông minh như vậy, là vì lớn lên ở trong gia đình không có cha sao?
Giản Tiểu Bạch nhìn đôi mắt to sáng ngời, đơn thuần mà chờ mong của con thế nhưng không biết nên làm thế nào để nói không phải.
“Mẹ!”
“Tiểu Bạch!”
Hai cha con rất ăn ý gọi cô. Doãn Đằng Nhân ở phía sau cười nhẹ: “Bảo bối này, đương nhiên là ba cháu rồi, là ba ruột cháu đấy, cháu không thấy hai người nhìn rất giống nhau sao?”
Thiên Thiên nhìn Doãn Đằng Nhân lại khó hiểu đưa mắt nhìn Mạc Tử Bắc, dường như vẫn còn rất rối rắm. “Cháu giống chú thật hả, chú có gương không?”
Mạc Tử Bắc ôm cậu nhóc đi vào buồng vệ sinh. Ở bên trong soi một cái chợt nghe tiếng Thiên Thiên kinh ngạc khẽ nói: “Thật sự rất giống!”
Mạc Tử Bắc ôm cậu nhóc đi ra, cẩn thận nhìn về phía Giản Tiểu Bạch, chờ đợi câu trả lời của cô. Anh không muốn làm cô giận, anh đã nợ cô quá nhiều. Người trong lòng thấy hổ thẹn tất nhiên không thể cao ngạo.
“Mẹ, chú ấy là ba con hả? Vậy ba là ai?” Thiên Thiên thực chờ mong câu trả lời của cô.
Giản Tiểu Bạch hiểu được từ ba thứ nhất mà cậu nhóc nói là chỉ Mạc Tử Bắc, còn cái thứ hai là chỉ Mai Thiếu Khanh.
“Thiên Thiên.” Giản Tiểu Bạch dưới đáy lòng giãy dụa, không biết có nên nói thật với con hay không. “Lại đây, đến chỗ mẹ nào.”
Mạc Tử Bắc buông cậu nhóc xuống, trong lòng có chút không nỡ đưa mắt nhìn con đi qua. “Thiên Thiên, chú ấy không phải ba con đâu. Ba con đã đi rồi!”
“Hở!” Doãn Đằng Nhân cùng Túc Nhĩ Nhiên đều kinh ngạc, sững sờ.
“Vở kịch này càng xem càng hay ha.”
Giản Tiểu Bạch trừng mắt lườm Doãn Đằng Nhân, cô ghét phải nhìn cái bản mặt gay của anh ta, tưởng mình đẹp là giỏi lắm sao?
Mạc Tử Bắc suy sụp, cúi đầu trong mắt lướt qua một chút thống khổ, nắm tay siết lại buông thỏng hai bên người, cắn răng đi qua nói với Giản Tiểu Bạch: “Không sao, anh có thể chờ. Chờ cho đến khi em cởi bỏ hết khúc mắc mới thôi.”
Giản Tiểu Bạch nhắm mắt lại không nhìn anh, thật ra cô cũng không biết vì sao đến phút cuối cùng cô vẫn phủ nhận.
“Mẹ, vì sao ba lại đi?”
“À! Mẹ không biết!”
“Dạ!” Khuôn mặt nhỏ bé của Giản Hạo Thiên tràn đầy vẻ thất vọng.
“Bảo bối, cháu không tò mò vì sao chú này lại giống cháu như vậy hả?” Doãn Đằng Nhân đi tới, ngồi xổm trước mặt Thiên Thiên xấu xa hỏi.
Giản Tiểu Bạch hung dữ trừng anh ta, Doãn Đằng Nhân hé miệng cười đến rất là buồn nôn.
Thiên Thiên lắc đầu: “Cháu không tò mò!”
Doãn Đằng Nhân sửng sốt. Giản Tiểu Bạch cùng Túc Nhĩ Nhiên đồng thời nín cười, hai người nhìn thoáng qua nhau rồi Túc Nhĩ Nhiên đứng lên nói với Doãn Đằng Nhân: “Đi thôi!”
“Ớ!”
“Anh ở trong này nói nhiều quá!” Túc Nhĩ Nhiên cúi đầu nói một câu.
Chỉ thấy Doãn Đằng Nhân vẻ mặt kinh ngạc: “Tiểu Túc?!”
Túc Nhĩ Nhiên tiêu sái rời đi, Doãn Đằng Nhân xoay mặt nhìn Mạc Tử Bắc cùng Giản Tiểu Bạch. Bọn họ cũng chưa phản ứng gì thì vẻ ai oán đã ngay lập tức bò lên gương mặt của Doãn Đằng Nhân. “Thật đả kích người ta quá mà!”
Doãn Đằng Nhân rốt cuộc ai oán rời đi phòng bệnh, trong phòng nhất thời có chút im lặng. Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn mẹ rồi lại nhìn chú tự xưng là ba mình vẻ mặt khó hiểu.
Mạc Tử Bắc ngồi xổm xuống nói với cậu nhóc: “Đói bụng sao bảo bối?”
Thiên Thiên lắc đầu: “Chú, chú sẽ cưới mẹ sao?”
“Hả!” Mạc Tử Bắc thực sự bất ngờ với việc cậu nhóc sẽ hỏi vấn đề già dặn so với một đứa trẻ này. “Bảo bối sao con lại muốn hỏi vấn đề này?”
Giản Tiểu Bạch cũng kinh hãi: “Thiên Thiên sao con lại hỏi vấn đề này làm gì?”
Cậu nhóc chưa bao giờ như vậy, cũng chưa từng nhắc đến vấn đề này với Mai Thiếu Khanh. Vì sao hôm nay cậu nhóc lại tự nhiên nói với Mạc Tử Bắc như vậy nhỉ?
“Con thích chú!” Giản Hạo Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía mẹ cười rất vui vẻ.
“Ơ!” Giản Tiểu Bạch trợn tròn mát, thật đúng là phụ tử liên tâm.
Mạc Tử Bắc cảm động đến rưng rưng nước mắt, anh không nghĩ con trai sẽ nói thích mình. “Bảo bối, con muốn à con muốn ba cưới mẹ sao?”
“Chú có yêu mẹ không?” Giản Hạo Thiên lại hỏi một vấn đề sâu sắc hơn, trong lúc nhất thời khiến cho hai người lớn kia đều rất kinh ngạc.
“Con thì biết cái gì là yêu?” Giản Tiểu Bạch gầm nhẹ.
“Trong TV không phải nói là phải yêu mới có thể kết hôn sao? Nếu chú không yêu mẹ vậy không kết hôn thôi.” Thế giới của trẻ con chung quy vẫn đơn giản nhưng lại rõ ràng, đúng là đúng, sai là sai, vĩnh viễn không có chuyện nhập nhằng giữa đúng và sai. Mạc Tử Bắc tuy rằng kinh ngạc trước việc con trai còn nhỏ mà đã sớm mẫn cảm và trưởng thành nhưng trong lòng vẫn chua xót và đau nhói. Con anh vốn nên có một tuổi thơ vui vẻ, không âu lo nhưng nhìn cậu nhóc đúng ra trưởng thành và mẫn cảm quá sớm. Điều này khiến làm cha như anh trong lòng thực ngổn ngang, đều do lúc trước anh võ đoán quá, qua loa quá.
Mạc Tử Bắc thực nghiêm túc trả lời câu hỏi của cậu nhóc: “Bảo bối, ba vẫn yêu mẹ, là mẹ không cần ba. Ba vẫn luôn cầu xin mẹ tha thứ lỗi lầm!”
Ôm con vào lòng, Mạc Tử Bắc thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Giản Tiểu Bạch sựng người, anh nói anh yêu cô, điều này khiến cô rất bất ngờ cũng rất tức giận. Anh chưa từng tự mình nói với cô, với con thì lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy, Giản Tiểu Bạch không biết mình nên vinh hạnh hay là nên giận anh nữa.
“Vậy chú may cưới mẹ đi!” Giản Hạo Thiên đã đồng ý.
“Ơ!” Mạc Tử Bắc cười tươi như hoa: “Bảo bối, ba nhất định sẽ cưới mẹ. Con có muốn có em trai không?”
Giản Hạo Thiên vui vẻ la to: “Đương nhiên thích rồi ạ!”
“Trong bụng mẹ đã có em trai, con có thích không?”
“Mạc Tử Bắc!” Giản Tiểu Bạch tức giận la to: “Anh đừng có nói mấy thứ này với con. Anh đúng là quỷ đáng ghét. Đúng là tức ૮ɦếƭ đi được mà.”
Mạc Tử Bắc thấy cô đỏ bừng mặt thì nhịn không được nở nụ cười: “Ở trước mặt con thì cần gì phải ngại sớm muộn gì cũng biết thôi.”
Giản Hạo Thiên nhào tới, xốc chăn lên nhìn chằm chằm bụng Giản Tiểu Bạch, nhìn rồi lại nhìn: “Mẹ? Mẹ để đâu rồi? Sao con không thấy?”
“Ờ!” Mạc Tử Bắc bật cười. “Bảo bối còn phải chờ rất lâu mới lớn lên, bây giờ vẫn chưa nhìn thấy được đâu.”
“Vậy bọn thêm phân đi mẹ, hoa ở trong nhà trẻ chỉ cần bón thêm phân đều lớn rất nhanh, mẹ chịu bón thêm chút phân đi!” Cậu nhóc dâng lên kế sách của mình khiến Giản Tiểu Bạch cùng Mạc Tử Bắc đều nhịn không được cười nhẹ.
“Bảo bối à, con người không giống với hoa, nhưng mà ba sẽ mua cho mẹ rất nhiều món ăn ngon có dinh dưỡng.” Nói tới đây Mạc Tử Bắc lại nhớ ra Giản Tiểu Bạch vẫn chưa ăn cơm, từ sáng đến chiều cũng chưa ăn.
“Anh đi mua đồ ăn, em cứ chờ một chút đi. Đợi đến khi cơ thể em ổn định rồi thì mặc kệ em đồng ý hay không đồng ý anh cũng cưới em!” Mạc Tử Bắc thực kiên quyết nói với Giản Tiểu Bạch. Anh muốn thuyết phục cô nhưng mà với hiểu biết của anh về Tiểu Bạch thì cô chỉ có thể cứng mềm gì cũng không ăn.
“Bảo bối, chúng ta đi mua đồ để mẹ nghỉ ngơi một lát!” Mạc Tử Bắc ôm lấy Thiên Thiên đặt lên cổ mình để con trai cưỡi ở trên cổ.
“Ha ha!” Giản Hạo Thiên vui vẻ cười.
Giản Tiểu Bạch bất lực trợn trắng mắt: “Anh như vậy sẽ tập quen cho con đấy!”
Mạc Tử Bắc cũng không để ý, rất tự hào nói với cô: “Con anh, anh cam tâm tình nguyện! Em nghỉ ngơi một lát đi, bọn anh đi mua đồ ăn.”
Bọn họ rời đi, cửa phòng bệnh bị đóng lại. Giản Tiểu Bạch lắc đầu không biết con đường tiếp theo phải đi như thế nào. Anh nói yêu cô là thật sao? Mệt mỏi quá, vấn đề này thực phức tạp, tốt nhất không nghĩ nữa, lo cho cơ thể cho tốt trước rồi tính sau. Cô cứ nghĩ mình sẽ có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ nhưng lăn qua lộn lại thế nào cũng ngủ không được, rõ ràng mệt ૮ɦếƭ đi được, rõ ràng muốn ngủ một giấc lại vẫn ngủ không được.
“Lạ thật sao lại vậy nhỉ?” Cô ở một mình lại ngủ không được chẳng lẽ cô ở bất tri bất giác mà đã quen làm bạn với Mạc Tử Bắc?
Suy nghĩ này khiến Giản Tiểu Bạch rất bất an, mặt mũi cũng đỏ bừng. Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện mà chuyện nào cũng bão táp phong ba: anh Thiếu Khanh đột nhiên bỏ đi, hai lần bị bắt cóc gặp được mặt nạ vàng, vì sao anh ta cứu mình? Tât cả những chuyện này đều rất khó tin.
Đang nghĩ tới đó thì ngoài cửa đột nhiên có một người thân hình cao lớn tiến vào, cả người anh ta tràn ngập hơi thở lạnh lùng, Giản Tiểu Bạch kinh hãi.
“Anh là ai?”
Bên mặt trái của người này có một vết sẹo trông rất là dữ tợn và khủng pố đến cực điểm. Anh ta không nói không rằng, vẻ mặt lạnh lùng hà khắc, chẳng có biểu cảm nào ngoài vẻ lạnh như băng. Còn cả sát khí nữa!
Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy sau gáy mình lạnh buốt đến tóc gáy cũng dựng đứng lên. Theo bản năng nhổ kim tiêm, cô đột nhiên ngồi dậy muốn xuống giường.
Người kia dường như biết cô muốn làm như vậy liền phi người tới đá cô một cước. Giản Tiểu Bạch đột nhiên bị đá ngã lăn xuống. Mồ hôi lạnh lập tức toát ra che kín toàn thân đau đớn gần như làm cho cô ngất đi.
“Cứu mạng!” Cô hét to.
Người nọ rất nhanh xông lên, bàn tay lập tức đã túm lấy mái tóc dài của cô, Giản Tiểu Bạch bất chấp đau đớn xoay người lăn xuống dưới giường, gã đó chỉ túm được một nhúm tóc của cô.
Mái tóc dài bị kéo mạnh một cái khiến Giản Tiểu Bạch đau đớn la to: “Cứu mạng!”
Gã ta nhảy vọt qua giường bệnh, vừa lúc dừng ở trước người Giản Tiểu Bạch.
“Anh muốn làm gì? Anh là ai?” Cô cảm thấy rất sợ hãi, người này không phải ác độc bình thường, những chiêu anh ta ra đều ác độc. Hơn nữa anh ta còn đeo bao tay, không dám suy nghĩ, cô sợ tới mức lại kêu cứu mạng.
Gã ta bịt miệng cô lại, tay kia thì P0'p chặt cái cổ mảnh khảnh của cô. Giản Tiểu Bạch đột nhiên dùng sức giãy giụa, cắn tay gã một cái. Người nọ bị đau đẩy cô ra. Đầu Giản Tiểu Bạch bị đập vào cái tủ áo ở phía sau, trước mắt lập tức hoa đi.
Gã ta đứng lên đá vào bụng của cô một cước, khóe miệng ẩn chứa vẻ ác độc bạo ngược. Bàn tay to túm chặt lấy tóc của cô, đập vào tủ. Giản Tiểu Bạch chỉ thấy đầu đau mà bụng cũng rất đau. Dường như có một nóng ấm chảy ra sau đó cô choáng váng một hồi rồi ngất đi.
Gã ta đứng lên cười lạnh rồi hung hăng đạp vài cái lên bụng Giản Tiểu Bạch mãi đến khi Giản Tiểu Bạch bị nhuộm một vũng máu, thấy máu nhanh chóng tích tụ trên sàn nhà gã ta mới hừ lạnh một tiếng bỏ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc