Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 49

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Cửa ầm một tiếng rồi đóng lại khiến Mạc Tử Bắc ngây người. Giản Tiểu Bạch lao ra ngoài cũng đã vào trong thang máy. Mạc Tử Bắc thấy cửa thang máy sắp khép lại thì la to: “Tiểu Bạch, từ từ, từ từ đã!”
Giản Tiểu Bạch ở trong thang máy đã sắp tức muốn ૮ɦếƭ rồi, cái tên đại sa trư tự cho mình là đúng quá rồi. Mạc Tử Bắc lại còn xấu xa không tự mình đi thu mua mà để cái tên gay Doãn Đằng Nhân kia đi.
“Đồ gay thối tha, ૮ɦếƭ tiệt!”
Cô thầm mắng trong lòng lại không biết Mạc Tử Bắc đã từ trên trên cầu thang chạy xuống tầng một, thở hổn hển đứng chờ cô ở cửa thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra cô liền ***ng phải đôi mắt đẹp ngăm đen kia của anh. Chưa nói tới việc Phong Trì đã bị anh phá sụp, anh đã không tuân thủ lời hứa thì thỏa thuận giữa cô với anh cũng theo đó mà chấm dứt.
“Tiểu Bạch! Đừng đi!” Giọng Mạc Tử Bắc lúc này đã muốn không còn vẻ cuồng ngạo ban đầu mà chỉ có cầu xin.
“Đừng đi? Tiếp tục *** nhân của anh?” Giản Tiểu Bạch hừ lạnh: “Anh là người nói mà không giữ lời. Nếu anh đã như vậy, tự cho mình là đúng vậy thì cứ tiếp tục tự cho mình là đúng đi. Dù thế nào thì tôi nói cho anh biết, đời này anh đừng có hòng mà gặp được con!”
“Không! Anh muốn gặp nó!” Mạc Tử Bắc trong lòng khủng hoảng không thôi, con anh! Hiện tại tâm trạng anh ngoài khiếp sợ cũng chỉ là khiếp sợ: “Vì sao đến giờ mới nói cho anh biết?”
Giản Tiểu Bạch hầm hầm nhìn anh: “Mạc Tử Bắc, anh còn có mặt mũi hỏi tôi sao? Anh là cái đinh gì? Anh dựa vào cái gì mà phải nói cho anh biết?”
“Tiểu Bạch, nói thế nào thì anh cũng là ba của đứa bé!” Giọng nói Mạc Tử Bắc không khỏi mềm mại hẳn, sự hổ thẹn tích tụ trong trái tim anh, nếu thật sự có con vậy chắc cũng hơn bốn tuổi. Nó tên là gì nhỉ?
“Mạc Tử Bắc, tôi nói cho anh biết, đời này anh đừng mong gặp được nó! Cho dù anh có bản lĩnh gặp được thì tôi cũng sẽ không để cho nó nhận anh đâu. Anh nên vì chuyện anh đã làm mà trả cái giá thật đắt! Nhớ ngày đó anh cũng chỉ là cống hiến một con *** mà tôi đã phải ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nó. Anh muốn làm ba, tôi cũng sẽ không cho anh toại nguyện. Vốn tôi không muốn nói cho anh biết, cả đời cũng không nói nhưng mà anh quá đáng quá cho nên bây giờ tôi nói cho anh biết nhưng cả đời cũng không cho nó nhận anh.”
“Đừng! Đừng tàn nhẫn như vậy!”
“Tàn nhẫn?” Giản Tiểu Bạch cười lạnh: “Rốt cuộc là ai tàn nhẫn đây?”
Mạc Tử Bắc suy sụp, cụp vai xuống, biết mình hành động theo cảm tính quá nhưng hiện tại chuyện đã đến mức này thì anh phải làm thế nào mà giải quyết đây!
“Tiểu Bạch, cho anh một cơ hội đi. Anh sẽ bảo Nhân trả công ty lại cho anh Hùng ngay. Em nhất định phải cho anh một cái cơ hội, anh muốn gặp con anh!” Anh thật cẩn thận nói như đang cầu xin.
“Muộn rồi! Tôi đã rất giận, thực sự giận tên đại sa trư nhà anh!” Giản Tiểu Bạch vòng qua anh mà chạy đi.
Mạc Tử Bắc không ngăn cô lại, anh không biết nên ngăn như thế nào. Anh có con? Hèn gì trên bụng cô lại có một đường sẹo trắng, đó chính là vết sẹo để lại khi phải sinh mổ sao? Nói vậy lúc trước nhất định rất đau.
Mạc Tử Bắc trong lòng đủ mọi cảm xúc phức tạp, nên lấy cõi lòng như thế nào để đối mặt với Giản Tiểu Bạch đây? Còn nên lấy cõi lòng như thế nào để đối mặt với con anh nữa? Đứa con chưa từng gặp mặt? Đau đớn lấy hai tay che mặt, anh quyết định đi tìm Doãn Đằng Nhân sau đó bàn bạc làm thế nào!
Trong văn phòng Doãn thị, Doãn Đằng Nhân ngồi ở sau bàn ông chủ của mình, hai chân tự tại gác lên bàn làm việc, thoải mái mà dựa vào lưng ghế. “Mạc, nhiệm vụ cậu giao mình đã hoàn thành, cậu muốn cám ơn mình như thế nào đây?”
Mạc Tử Bắc nhìn cái gương mặt tuấn tú, mê hoặc ૮ɦếƭ người không đền mạng kia của anh ta mà bất lực cào tóc. “Nhân, cậu giúp mình một lần đi!”
“Hở?” Doãn Đằng Nhân nhìn vẻ mặt không chút gì vui vẻ của anh mà nhịn không được lại hỏi: “Sao vậy?”
Mạc Tử Bắc ngay cả cười cũng không được, gương mặt vốn hậm hực bởi vì anh ta hỏi mà càng thêm u ám. “Mình thật sự bị báo ứng rồi!”
“! Cái gì báo ứng?”
“Mình có con rồi!” Anh nói ra sự thật mà ngay cả chính anh cũng không tin.
“Cậu có con ? Nói đùa cái gì vậy? Sao mình không biết?” Doãn Đằng Nhân khoanh hai tay trước ***, đôi chân vốn gác lên bèn bỗng chốc thả xuống đất: “Giản Tiểu Bạch có?”
“Ừ!” Mạc Tử Bắc thở dài một hơi!
“Cậu thở dài cái gì? Vậy đủ chứng minh năng lực sinh sản của cậu còn rất mạnh, mới mấy ngày mà đã có thai!”
“Không phải! Cô ấy năm năm trước đã có thai.”
“Cái gì?” Doãn Đằng Nhân kinh hãi. “Xin cậu một hơi nói rõ ràng dùm mình được không?”
Mạc Tử Bắc thở dài sau đó mới nói mục đích việc này cho anh ta. “Nhân, Tiểu Bạch năm năm trước đã mang thai con của mình, là con trai. Là cô tự mình nói ra nhưng hiện tại cô ấy không cho mình gặp con. Cô ấy nói đời này cũng không cho mình thấy gặp. Bây giờ mình rất hối hận, rất khổ sở, trong lòng mình thấy rất suy sụp.”
“Năm năm trước? Không phải chứ?” Vẻ mặt Doãn Đằng Nhân kinh ngạc giống như là ăn phải ruồi bọ vậy. “Một cô gái có thể vì một người đàn ông mà sinh con, có thể thấy cô ấy đối với cậu cảm tình sâu đậm thế nào. Thằng nhóc cậu thật may mắn! Nhưng mà nếu cô ấy đã nói cho cậu biết thì vì sao lại không cho cậu gặp con?”
“Haizz!” Mạc Tử Bắc ngửa mặt lên trời thở dài: “Mình bảo cậu làm cho công ty của Hùng Lập Tân không thể làm ăn, mà Hùng Lập Tân lại là ân nhân cứu mạng của cô ấy. Tiểu Bạch nói thế nào cũng không tha thứ cho mình. Hiện tại mình cũng không biết nên làm cái gì cho nên mới tới tìm cậu bàn thử.”
“! Mạc! Lúc trước chính cậu muốn mình giúp, cậu cũng nói xảy ra chuyện mình không phảo chịu trách nhiệm!” Doãn Đằng Nhân phủi tay rất sạch sẽ.
“Nhân, cậu vẫn phải giúp mình nghĩ cách.” Mạc Tử Bắc biết anh ta có rất nhiều cách, bằng không anh cũng sẽ không tìm đến anh ta.
“Haizz! Mình có thể có biện pháp gì chứ? Mình thấy từ sau khi cậu về nước chỉ số thông minh hình như giảm đi không ít. Mình thật sự không rõ tài sản của cậu là làm thế nào mà kiếm được nữa. Mình nghi cậu trốn thuế, lậu thuế hoặc là kinh doanh phi pháp mới trở nên giàu có như ngày hôm nay quá.” Doãn Đằng Nhân bí hiểm nhìn chằm chằm ánh mắt Mạc Tử Bắc.
“Nhân. Mình không có tâm trạng nói đùa với cậu đâu. Cậu mau nghĩ cách đi!” Mạc Tử Bắc đã muốn sứt đầu mẻ trán rồi.
“Ha ha! Rồi! Mình đây đem quảng cáo của Doãn thị giao cho anh ta làm, cả công ty cậu nữa. Tin chắc có hai công ty lớn của chúng ta nâng đỡ, công ty Hùng Lập Tân sẽ nhanh chóng hưng thịnh lên thôi.”
“Nhưng mà danh dự của anh ta làm thế nào mà khôi phục đây?”
“Đơn giản lắm. Mình thấy anh ta là người rất lương thiện, danh dự rất tốt, cậu đến nhà người ta xin lỗi là được! Mình thấy anh ta sẽ nể mặt cô Giản mà tha thứ cho cậu, đương nhiên cũng nhân tiện tha thứ cho mình.” Doãn Đằng Nhân nháy mắt.
“Xin lỗi?” Mạc Tử Bắc có chút xấu hổ.
“Chuyện tới lúc này rồi thì mặt mũi quan trọng hay là con cậu quan trọng hả? Nghĩ lại xem một cậu nhóc hoạt bát? Chậc chậc chắc cũng bốn năm tuổi nhỉ? Tràn ngập tinh thần phấn chấn đứng ở trước mặt cậu thì cậu phải tự hào biết bao? Có phải không?”
“Ừ!” Mạc Tử Bắc bất lực thở dài. “Đúng là báo ứng. Không phải không báo mà chưa tới lúc!”
“Mau đi đi! Nghe nói Hùng Lập Tân cũng không có sứt đầu mẻ trán đâu. Những người khác công ty đóng cửa đều ủ rũ tìm cái ૮ɦếƭ còn anh ta thì ngược lại cho mọi người một kỳ nghỉ dài hạn còn bản thân thì an nhàn thảnh thơi, không biết làm cái gì cho có vẻ bận rộn. Doãn Đằng Nhân đúng là đã tìm người đi dò là tin tức.
“Anh ta tâm tính rất tốt, có phong độ đại tướng!” Mạc Tử Bắc lúc này đây là tán thưởng tự đáy lòng.
“Cậu mau đi đi! Haizz! Cậu vậy mà lại có con? Không được mình cũng muốn sinh một cục cưng chơi, ôi ôi Tiểu Túc, Tiểu Túc!” Anh ở trong văn phòng hét to.
Túc Nhĩ Nhiên nghe thấy giọng anh ta thì đi vào cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì?”
Doãn Đằng Nhân không trả lời cô, ngược lại nói với Mạc Tử Bắc: “Mạc, cậu đi nhanh đi! Mình muốn tạo người!”
“Ờ!” Mạc Tử Bắc cười nhạo: “Được rồi, mình đi xin lỗi đây!”
Giản Tiểu Bạch tức giận, vội vàng chạy đến nhà Lâm Hiểu Tình và Hùng Lập Tân, nhìn thấy cô Lâm Hiểu Tình hô to: “Cuối cùng cậu cũng chịu ló mặt ra hả, con trai cậu nhớ cậu, nhớ đến sắp điên rồi kìa.”
“Nó đâu rồi? Đến nhà trẻ sao?” Giản Tiểu Bạch lo lắng hỏi.
“Sáng sớm đưa đi rồi nhưng mà trông cái khuôn mặt nhỏ rất mất mát kia nhăn đến nỗi sắp đuổi kịp mấy ông già rồi ấy. Nhìn mà đau hết cả lòng!”
“Haizz! Dạo này không ngó ngàng đến, nó nhất định rất giận!” Giản Tiểu Bạch nói xong đôi mắt cũng đỏ ửng lên.
Lâm Hiểu Tình kéo tay cô: “Giờ cậu tính sao?”
“Mình đã nói với Mạc Tử Bắc nhưng mà mình sẽ không để anh ta gặp Thiên Thiên. Mình muốn chuyển nhà, mình muốn dọn đến nơi không có ai biết mình, tuyệt đối không thể để anh ta tìm được bọn mình.”
Lâm Hiểu Tình kinh ngạc mở to hai mắt: “Vì sao?”
“Anh ta khiến cho công ty của anh Hùng sắp sụp đổ, người như thế là đáng giận nhất, Thiên Thiên có người cha như anh ta thì chi bằng không có thì hơn.” Giản Tiểu Bạch nhớ đến là lại nổi điên lên. Cô không thể tha thứ cho cái tên ૮ɦếƭ tiệt đó.
“Anh ta vì sao lại muốn phá nát công ty của Hùng Lập Tân?” Đây vẫn là chỗ mà Lâm Hiểu Tình chưa rõ.
“Uhm!” Nhắc tới chuyện này Giản Tiểu Bạch đỏ mặt mơ hồ nói: “Anh ta rất… Vũ hội lần trước đó cậu còn nhớ không?”
“Ừ?”
“Mình với anh Hùng cùng đi tham dự, kết quả bị anh ta cho là bọn mình có quan hệ, anh Thiếu Khanh trước đó còn nói mình là vợ anh ấy, kết quả hiểu lầm liên tiếp nên anh ta lấy chuyện phá hoại công ty của anh Hùng ra để buộc mình *** nhân của anh ta.”
“Ố! Cậu vì công ty Hùng Lập Tân mà làm người tình của anh ta? Tiểu Bạch mình nói cậu này! Cậu vẫn còn yêu anh ta, bằng không cậu sẽ không chịu để cho anh ta chạm vào cậu. Đây là đặc điểm của phụ nữ. Khi cậu yêu anh ta thì cậu có thể chịu được sự ***ng chạm của anh ta nếu cậu mà không yêu anh ta, nếu đổi là người khác thì cậu vẫn có thể vì công ty của Hùng Lập Tân mà làm người tình cho họ sao?”
“!” Giản Tiểu Bạch giật mình, lời Lâm Hiểu Tình nói như là một đòn cảnh cáo đập vào gáy của cô vậy.
Sẽ vậy sao? Nếu đổi là người khác cô vẫn có thể cam tâm tình nguyện *** nhân của họ sao? Cô sẽ chịu cho người khác hôn môi sao? Sẽ chịu để người khác ***ng vào sao?
Lắc đầu, cô phủ nhận.
Nhìn thấy cô lắc đầu Lâm Hiểu Tình ở bên cạnh thở dài. “Rõ ràng là hai người yêu nhau mà cứ lông gà vỏ tỏi vì những việc nhỏ mà cãi nhau. Hai người đúng là ăn no rửng mỡ. Mau đưa con cậu đi tìm anh đi! Mấy người cũng nên một nhà đoàn viên đi cho rồi. Hùng Lập Tân nói chỉ cần Mạc Tử Bắc nhìn thấy Thiên Thiên thì công ty ấy sẽ được cứu.”
“Thật hả? Anh Hùng thật sự nói vậy hả?” Giản Tiểu Bạch trong lòng đã bắt đầu dao động.
“Haizz! Mình thật sự không hiểu vì sao cậu lại phải tra tấn bản thân và con trai như vậy. Mai Thiếu Khanh đi rồi, Thiên Thiên lại không có cha. Chuyện này đối với sự trưởng thành của con trẻ rất bất lợi!” Lâm Hiểu Tình tuy rằng vẫn chưa có con nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ rất chu đáo cặn kẽ.
“Haizz! Mình nên làm gì đây?”
“Tự hỏi trái tim của cậu đi! Đừng hành động theo cảm tính! Cậu hiện tại là người trong cuộc nên thường hay mờ mịt.”
Lâm Hiểu Tình lắc đầu rất bất đắc dĩ nhìn cô. “Nắm lấy hạnh phúc là tốt nhất. Mình nói cậu này, gần đây mình phát hiện mình càng ngày càng không hiểu Hùng Lập Tân. Dường như anh ấy cũng không phải nhu nhược như chúng ta tưởng tượng, cũng không có tao nhã như chúng ta tưởng.”
“Ớ!” Giản Tiểu Bạch cố gắng nghĩ lại một chút, nghĩ đến lần đó cô ở nhà trọ của Lâm Hiểu Tình nghe thấy tiếng của bọn họ ở trong phòng thì nhịn không được cười to: “Cậu nói vậy mình mới thấy anh Hùng đúng là không nhã nhặn như vậy lại còn rất xấu nữa, vậy thì người đàn ông nhã nhặn đó đi đâu rồi? Chẳng lẽ đều là anh giả vờ?”
“Ôi! Không thể đâu!” Lâm Hiểu Tình kinh ngạc khẽ kêu: “Nếu anh ấy mà mưu sâu kế nặng như vậy thì mình không thể ở bên anh ấy rồi.”
“Có lẽ là cậu nghĩ nhiều thôi. Người ta thích cậu như vậy, yêu cậu như vậy thì đừng hoài nghi người ta. Vợ chồng thì phải tin tưởng nhau. Cậu không tin anh ấy thì làm sao có thể mong đợi anh ấy tin cậu chứ? Tình cảm thật ra rất mong manh, một khi hai người xuất hiện hiểu lầm có lẽ sẽ tạo thành cục diện mỗi người một ngả.”
“Ừ! Giống như cậu với Mạc Tử Bắc, mình thấy giữa hai người rõ ràng tia lửa rất mạnh nhưng mà hai người lại luôn hiểu lầm trầm trọng, thật sự làm cho người ta thổn thức.”
Giản Tiểu Bạch lắc đầu: “Không phải, Mạc Tử Bắc tự cho mình là đúng quá. Ngay từ đầu anh ta tiếp cận mình cũng không phải bởi vì yêu mình. Anh chỉ là thích chơi đùa với phụ nữ mà thôi. Nhưng hiện tại mình nhìn không ra trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì. Mình chỉ thấy con người anh ta thực khủng pố, âm tình bất định, tính tình rất cổ quái.”
“Cậu thích anh ta!” Lâm Hiểu Tình lại nói ra trọng điểm.
Giản Tiểu Bạch cười khổ. “Đúng vậy mình không thể không thừa nhận mình bị anh ta hấp dẫn. Ngay từ đầu đã bị anh ta hấp dẫn, đây là điểm không có tiền đồ nhất của mình! Tóm lại mình rất buồn bực.”
“Haizz! Nói ra thì cũng giống như mình thích Hùng Lập Tân vậy. Không thể nói rõ lý do chỉ là thích thôi!” Lâm Hiểu Tình nhắc đến Hùng Lập Tân vẻ mặt liền hạnh phúc.
Giản Tiểu Bạch thực hâm mộ. “Đúng vậy không có lý do gì cả. Anh Thiếu Khanh là một thanh niên rất vĩ đại nhưng mà mình vẫn không yêu anh ấy. Kể từ ngày anh ấy bỏ đi mình rất mất mát nhưng hiện tại mình cũng rất ít nghĩ đến anh ấy. Nếu anh ấy biết mình đối với anh ấy như vậy thì nhất định sẽ rất khổ tâm. Có lẽ con người của mình thật sự không có lương tâm!”
“Haizz! Cũng không biết anh ta đi đâu! Tình yêu đúng là khiến người ta vui mừng cũng khiến người ta u sầu!”
Giản Tiểu Bạch mếu máo: “Mình muốn đến nhà trẻ. Hôm nay mình muốn xin phép đưa con trai đi khu vui chơi!”
“Ờ! Ý kiến không tôi! Mình cũng muốn đi!” Lâm Hiểu Tình mấy ngày nay cứ quấn lấy Thiên Thiên nên cũng chưa đi ra ngoài, tuy rằng cậu nhóc kia rất ngoan nhưng vẫn mệt ૮ɦếƭ đi được.
Giản Tiểu Bạch cười với cô: “Đi thôi!”
Hai người chuẩn bị ra khỏi cửa lại phát hiện có một chiếc xe thể thao đang đậu trước cửa. Giản Tiểu Bạch liếc mắt một cái liền nhìn ra chiếc xe kia là của Mạc Tử Bắc, cô đứng sựng lại, Lâm Hiểu Tình phát hiện ra bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa lớn, lúc này Mạc Tử Bắc vừa lúc xuống xe.
Lâm Hiểu Tình nhìn thấy anh liền nói: “Ối chà! Không ngờ qua năm năm mà anh ta vẫn đẹp trai như vậy!”
Lời khen tự đáy lòng làm cho Giản Tiểu Bạch rất không thoải mái kêu rên: “Chúng ta đi nhanh đi!”
Cô tính làm bộ như không biết, không muốn để ý đến anh, đặc biệt trước khi còn chưa suy nghĩ cẩn thận hết mọi chuyện thì cô không muốn làm mình thêm phức tạp.
Mạc Tử Bắc từ Doãn thị trực tiếp chạy tới đây. Tiểu Bạch nói Hùng Lập Tân có vợ vậy thì đây chắc là nhà của anh ta. Anh muốn tới xin lỗi vì Tiểu Bạch cũng là vì con anh. Tuy rằng rất khó xin lỗi, giống như nôn ra rồi ăn lại vậy thật là làm khổ người ta mà! Tự mình ủ R*ợ*u đắng thì phải tự mình gánh vác hậu quả thôi. Anh biết Tiểu Bạch với cô gái kia đã nhìn thấy anh. Tiểu Bạch cố ý quay mặt đi không nhìn anh, điều này làm cho anh thực xấu hổ, trong lòng cũng đuối lý nên không dám tức giận. Xuống xe anh không mời mà đi vào.
“Tiểu Bạch!” Giọng anh cũng thấp đến nỗi nghe rất đáng thương.
“Hiểu Tình, chúng ta đi thôi!” Giản Tiểu Bạch làm bộ như không nghe thấy anh nói, tiếp tục thúc giục Lâm Hiểu Tình.
Còn Lâm Hiểu Tình lại đột nhiên làm bộ như quên đồ: “Á ૮ɦếƭ! Mình nhớ ra rồi, lúc nãy mình quên hôm nay còn có việc phải xử lý, cậu đi một mình nhé!”
Cô nháy mắt với Mạc Tử Bắc, Mạc Tử Bắc cảm kích cười với Lâm Hiểu Tình. Lâm Hiểu Tình chạy vào trong phòng, đóng cửa lại. Giản Tiểu Bạch mất hứng mà nhăn mặt nhíu mày, không nói lời nào cũng không nhìn anh mà lập tức đi ra cửa lớn biệt thự.
Mạc Tử Bắc đuổi theo sau: “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc