Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 44

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Mạc Tử Bắc xuống xe, đứng ở bên cạnh xe mình, nhìn không ra biểu cảm trong mắt anh. Giản Tiểu Bạch cứng đờ cả người.
“Sao vậy?” Hùng Lập Tân hỏi.
Giản Tiểu Bạch hướng về phía Mạc Tử Bắc trề môi, Hùng Lập Tân vô cùng kinh ngạc đưa mắt nhìn rồi lập tức cười đi ngay ra ngoài.
Anh tao nhã vươn tay về phía Mạc Tử Bắc cười nói: “Anh Mạc, sao anh lại xuất hiện ở nhà tôi thế này?”
Mạc Tử Bắc ngữ khí lạnh như băng nói: “Việc này thì phải hỏi Giản Tiểu Bạch!”
Giản Tiểu Bạch sợ anh nhìn thấy Thiên Thiên nên hoảng hốt chạy đến kéo cánh tay anh: “Sao anh lại tới đây? Anh theo dõi tôi?”
“Em lừa anh!” Anh nguy hiểm nheo con ngươi đen lại nhìn cô gái bé nhỏ trước mắt: “Thỏa thuận giữa anh và em hủy bỏ là do em bội ước trước.”
“Anh không thể!” Giản Tiểu Bạch khẽ la lên, trợn to hai tròng mắt xinh đẹp nhìn anh, không thể tin anh lại có thể một ngày thay đổi ba lần. Vì sao vậy nhỉ?
“Anh Mạc, trong chuyện này e là có hiểu lầm gì đó?” Hùng Lập Tân cố gắng giải thích cho Tiểu Bạch.
Mạc Tử Bắc cười nhạo: “Anh dựa vào phụ nữ kiếm sống thì có cái bản lĩnh gì chứ? Có gan thì từ mình đi chiếm giang sơn đi.”
“Anh, Mạc Tử Bắc, anh để cho anh Hùng giải thích đi.” Giản Tiểu Bạch gầm nhẹ.
Mạc Tử Bắc không nói hai lời kéo cánh tay của cô, trừng mắt lườm Hùng Lập Tân một cái rồi nhét Giản Tiểu Bạch vào trong xe. Sau đó anh lại đi vào trong xe nghênh ngang bỏ đi.
Hùng Lập Tân cứng họng nhìn anh nghênh ngang lái xe đi mà bất đắc dĩ lắc đầu. “Tiểu Bạch chọc phải gã không bình thường này đúng là làm cho người ta đau đầu mà.”
Trong xe Giản Tiểu Bạch nhíu mày lại: “Mạc Tử Bắc, anh nổi điên cái gì vậy, còn dám theo dõi tôi?”
Mạc Tử Bắc hùng hồn dừng xe lại, trừng cô, ánh mắt như sắp phun lửa: “Em vừa mới đồng ý với anh là muốn qua lại với anh. Nhưng mà em xoay người liền quấn lấy Hùng Lập Tân, anh theo dõi em thì có gì sai?”
Anh không khống chế được cảm xúc rống lên sự phẫn nộ của mình. Giản Tiểu Bạch rốt cuộc cũng hiểu hóa ra là anh hiểu lầm.
“Tôi không có quấn lấy anh Hùng. Anh đừng có mà ngậm máu phun người.”
“Vậy bốn mươi phút này em lên đó làm cái gì?”
“Ơ!” Giản Tiểu Bạch cứng họng. Không có trả lời anh mà cô cũng không có cách nào trả lời.
Sự im lặng của cô bị Mạc Tử Bắc xem như là có ẩn tình. Điều này lại làm cho anh tức giận. Giản Tiểu Bạch lần đầu tiên nhìn thấy anh giận như thế, hai mắt anh cũng lần đầu tiên lạnh lùng như thế, vô tình như thế. Cô rụt rè giữ chặt ống tay áo vest của anh: “Mạc Tử Bắc, anh không tin tôi!”
Cô rất oan ức, rất khó hịu, cũng rất bực mình. Mạc Tử Bắc hung hăng siết cằm của cô, ánh mắt vằn đỏ như con sư tử đang giận dữ, bàn tay to gần như muốn P0'p nát cằm của cô. “Anh muốn kiểm tra cơ thể của em. Anh muốn xác định em có phản bội anh hay không.”
“Không!” Giản Tiểu Bạch không biết cái kiểm tra anh nói là cái gì nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi. “Anh đừng như vậy, tôi với anh Hùng không có làm gì hết!”
“Lời em nói anh rất khó tin!” Vẻ không tin tưởng thể hiện trong mắt Mạc Tử Bắc làm cho vẻ mặt Giản Tiểu Bạch vừa kinh ngạc vừa đau đớn: “Vậy tùy anh!”
Cô không hề giãy dụa.
“Em thật đúng là có đủ tùy tiện. Với ai cũng như thế sao?”
“Anh!” Cô chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa vào vậy. Lời anh nói gần như đập nát tan tinh thần của cô. Đối mặt với một người đàn ông như vậy cô đột nhiên cảm thấy sống không bằng ૮ɦếƭ ૮ɦếƭ bèn chửi một trận: “Mạc Tử Bắc, anh có thua gì tôi! Tôi cùng người đàn ông khác thế nào thì liên quan gì đến anh. Anh là gì của tôi chứ? Anh dựa vào cái gì mà can thiệp vào tự do của tôi!”
“Anh dựa vào cái gì? Bây giờ anh sẽ cho em thấy anh dựa vào cái gì.” Trong con ngươi sâu không thấy đáy của Mạc Tử Bắc lạnh lẽo, phẫn nộ cùng cực. Túm chặt cổ tay cô cố định ở trên đỉnh đầu Giản Tiểu Bạch, anh nghiêng người áp lại, tay kia thì vén làn váy của cô lên trực tiếp tìm được đích.
Giản Tiểu Bạch la to: “Anh buông ra, anh là đồ khốn, anh không được làm như vậy với tôi.”
Cô sắp mắc cỡ đến ૮ɦếƭ rồi, đời này của cô cứ luôn ở trước mặt gã này mà bị anh nhục mạ, cô còn mặt mũi nào để sống nữa?
Mạc Tử Bắc không để ý tới sự giãy dụa, la hét của cô, Ng'n t vén quần cô qua một bên trực tiếp chọc vào trong vườn hoa thần thánh, bí ẩn nhất của cô. Anh muốn dùng cách của anh để kiểm tra cô có cùng Hùng Lập Tân làm cái chuyện đó hay không.
Giản Tiểu Bạch bởi vì anh mà hô hấp mãnh liệt và dồn dập, toàn thân cô cứng dờ, cơ thể đau như bị xé toạt ra. Cô cố nén không chịu khuất nhục mà rơi nước mắt.
Cô quật cường quay mặt qua chỗ khác, không nói nửa lời. Mạc Tử Bắc không tìm được kết quả mình muốn, nét mặt cũng thả lỏng đi rất nhiều. Anh chậm rãi rút Ng'n t trong cơ thể cô ra cũng buông lỏng tay cô, ngồi trở lại chỗ của mình: “Điều này chỉ có thể chứng minh nay hai người không phát sinh chuyện gì, không có nghĩa là hai người thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì!”
“Anh!” Giản Tiểu Bạch cắn môi dưới cực lực nhịn anh: “Anh muốn thế nào?”
“Anh muốn thu mua Phong Trì, hoàn toàn đạp đổ anh ta!” Mạc Tử Bắc nhếch khóe miệng làm cho người ta kinh tâm động phách dữ tợn cười.
“Không được!” Giản Tiểu Bạch hoảng sợ khẽ la lên: “Cầu xin anh, Mạc Tử Bắc!”
“Cũng được! Em dọn đến chỗ anh ở! Từ nay về sau không ra khỏi cửa!” Giản Tiểu Bạch mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh. Ánh mắt trong veo vô cùng xinh đẹp cũng uất ức muôn vạn. Cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm cô gật đầu: “Được, tôi đi theo anh!”
Cô không ngờ cô chạy tới gặp Thiên Thiên lại bị Mạc Tử Bắc theo dõi, càng không nghĩ tới là sẽ mang đến cho Hùng Lập Tân phiền phức lớn như vậy. Cô thật sự là tội đáng muôn ૮ɦếƭ.
“Em thật đúng là thấp kém. Vì một gã đàn ông mà em cái gì cũng có thể làm được!” Sự nhạo báng của Mạc Tử Bắc khiến mắt Giản Tiểu Bạch ràn rụa bóng nước.
Cô không muốn giải thích, cũng thấy không cần phải giải thích. Cái tên đàn ông thối tự cho mình là đúng này, anh ta sẽ bị báo ứng cả đời này cũng đừng hòng gặp được con mình. Cô quyết định cả đời cũng không cho Thiên Thiên gặp anh, vĩnh viễn không thừa nhận anh, việc này xem như là sự trừng phạt đối với anh đi!
Giản Tiểu Bạch âm thầm cúi mặt đến không thèm nói gì. Mạc Tử Bắc lại tức giận, sự im lặng của cô lại bị anh xem là cam chịu. Anh không chịu nổi như thế, không chú ý cũng không tự chủ được mà đánh tay lái một vòng.
Giản Tiểu Bạch không để ý tới mà lạnh lùng nói: “Đi thôi! Bây giờ đi được chưa?”
Cô đã chẳng còn gì, dính vào gã này mọi tôn nghiêm của cô đều bị anh chà đạp lên hết. Khóe miệng lại nhếch lên một đường cong đầy bi thương, gặp phải anh không biết là họa hay là phúc?
Mạc Tử Bắc cũng không tính buông tha cô, anh muốn cô khổ sổ, muốn cô biết thủ đoạn của anh. Nếu đã đồng ý làm người của anh rồi thì chỉ được làm người của anh, không thể để có một ngày cô muốn thoát bên ngoài. Cho dù không có thật sự làm chuyện đó nhưng hành động của cô đã chứng minh cô cũng có ý nghĩ đó. Anh không cho phép, tuyệt đối không!
Mạc Tử Bắc mở cửa xe đi ra ngoài, vòng sang phía bên cô, thô lỗ kéo cô, sau đó đóng xầm cửa lại. Nhét cô vào phía sau xe, anh cũng đi theo vào. Động tác ăn khớp liền mạch lưu loát sau đó lại cầm điều khiển khóa cửa xe.
Giản Tiểu Bạch kinh hãi: “Anh muốn làm gì?”
“Làm gì?” Mạc Tử Bắc cười lạnh. “Làm gì em không biết sao?”
“Không được!” Giản Tiểu Bạch đã loáng thoáng đoán được ý đồ bất lương của anh.
“Không được cũng không phải do em quyết định!” Mạc Tử Bắc không mảy may cho cô cơ hội nghỉ ngơi mà nghiêng người hôn lên môi của cô.
“Đừng, đừng.”
Giản Tiểu Bạch giãy dụa trong vòng vây những nụ hôn điên cuồng của Mạc Tử Bắc. Bàn tay nhỏ bé của cô tránh không khỏi để ở trong ***, ngăn không cho anh tiến sát lại. Bờ môi bị anh chà xát đến tê dại, muốn giãy dụa lại tựa như muốn đẩy lại còn nghênh đón trông rất ái muội.
Mạc Tử gần như dán lên môi cô, không khống chế được cảm xúc, cái miệng nhỏ nhắn ngọt như vậy nếu cũng bị gã khác hôn như anh thì… Trái tim anh đau đớn một hồi, không dám nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng thấy khó chịu, càng thấy khó có thể chấp nhận.
Nụ hôn không tự giác được cũng cuồng nhiệt dần lên. Đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào trong miệng cô, cạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi tìm đến nơi sâu nhất trong khoang miệng cô mãi đến yết hầu. Anh muốn nụ hôn càng lúc càng sâu. Giản Tiểu Bạch gần như hít thở không thông, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đang sôi trào như muốn nổ tung, nơi yết hầu tràn ra những tiếng trầm thấp mà khàn khàn của cô: “Ư ư”
Mạc Tử Bắc nghe thấy âm thanh đó thì luồng nhiệt trong bụng lại lướt qua. Buông cô ra, anh cắn chặt răng, từ trong kẽ răng thốt ra một câu: “Em cũng thật là đủ phóng túng!”
Lời anh nói làm cho Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt thực tổn thương, nét mặt cứng đờ, nước mắt cũng ngay sau đó trào quanh hốc mắt chỉ trực lăn xuống. Trong bóng đêm anh không nhìn thấy nước mắt của cô nhưng lại cảm nhận được cô đang run run.
Mạc Tử Bắc cố ý lờ đi sự ủy khuất của cô, cố ý không thèm nghĩ đến dáng vẻ cô nước mắt rưng rưng. Anh ngồi thẳng dậy, kéo người cô qua, Giản Tiểu Bạch còn đang ràn rụa nước mắt đã bị anh bế lên, anh lấy tư thế cực kỳ ái muội để cô ngồi vắt ngang trên anh. Mạc Tử Bắc vén váy cô lên, trực tiếp đặt vị trí gồ lên *** lên trên anh.
Gương mặt Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt đỏ bừng như bếp lò rực cháy. Thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Mạc Tử Bắc cũng không để ý đến phản ứng của cô mà kéo *** ra, cái vật nóng cực đại đó liền thẳng đứng lên. Giản Tiểu Bạch rõ ràng cảm nhận được anh rất nóng nhưng nghĩ đến nhưng lời anh vừa nói thì đáy lòng cô lại phẫn nộ, không chút suy nghĩ liền nâng người, đột nhiên ngồi xuống bảo bối của anh.
“!”Mạc Tử Bắc kêu thảm thiết một tiếng, cơn cuồng phong trên mặt cũng kéo lên: “૮ɦếƭ tiệt, em muốn anh mất giống có phải không?”
Anh tuy rằng đau đớn khó nhịn nhưng vẫn không buông cô ra. Một bàn tay còn cầm lấy bờ eo nhỏ của cô, tay kia thì tách chân cô ra, di chuyển người một cái chen vào trong cơ thể cô. Bàn tay to làm loạn trên người cô, vươn tới kéo dây an toàn trên vai cô xuống, ấn vào cổ cô một dấu ô mai.
Sau đó kề sát vào bờ môi cô đang hơi hơi run run dùng một âm thanh quỷ mị chậm rãi nói: “Em muốn anh mất giống cũng không dễ đâu. Xem anh trừng phạt em như thế nào.”
“Anh!”
Anh đột nhiên đẩy vào Giản Tiểu Bạch một cái. “Ư.”
Trong không gian nhỏ hẹp bên trong xe, một luồng hơi nóng sôi trào tấn công vào cơ thể và mặt của Giản Tiểu Bạch. Ngoài cửa sổ xe là con đường núi rộng lớn quanh co, thỉnh thoảng lại có xe lướt qua xe bọn họ. Tình cảnh K**h th**h như vậy Giản Tiểu Bạch bình sinh chưa từng gặp phải. Nếu là có cái khe hở nào thì cô nhất định sẽ chui vào trước hết vĩnh viễn không đi ra.
“Kêu lên!” Giọng Mạc Tử Bắc cũng khàn khàn hẳn đi nghe càng thấy ái muội.
Giản Tiểu Bạch giật mình, một trận tê dại truyền đến. Bàn tay nhỏ bé của cô cũng không được đặt lên bờ vai kiên cố của anh.
Mạc Tử Bắc hôn một đường xuống dưới, hôn lên *** của cô. Mạc Tử Bắc buông cô ra, nhưng vẫn ở trong người cô. Anh nheo đôi mắt như ngọn lửa rực cháy lại chăm chú nhìn vẻ mặt như thể đang say của cô.
Ý thức được ánh mắt sáng quắc của anh đang thiêu đốt ở trên người cô, Giản Tiểu Bạch thẹn thùng giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng kiềm chế của anh.
“Vừa rồi không phải là rất hưởng thụ sao?” Anh cố ý K**h th**h lửa giận của cô, cô dám can đảm ở sau lưng anh đi tìm Hùng Lập Tân, còn nói hai người không ẩn tình, anh tuyệt đối không tin.
Giản Tiểu Bạch giãy dụa lui về phía sau tiếc rằng hàng ghế sau vừa vặn ngăn cô lại, cô cũng không lui bao nhiêu nhưng vẫn làm cho vật cực đại của anh thoát ra ngoài. Mạc Tử Bắc hai tay nâng cô lên, động thân một cái anh lại vào trong người cô.
“Mạc Tử Bắc, anh đối xử như vậy với tôi thì có ngày anh sẽ hối hận!” Giản Tiểu Bạch không giãy dụa nữa, nước mắt lưng tròng.
“Hối hận? Cho dù hối hận anh cũng muốn làm xong trước rồi nói sau!” Hai bàn tay của anh nâng eo của cô, rồi lên một cái xuống một cái, tư thế hoạt động kiểu này khiến Giản Tiểu Bạch xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt lại giãy không được.
Không gian bên trong xe rất nhỏ hẹp, giãy một cái không phải ***ng đầu thì cũng là ***ng người.
Anh kéo nụ cười người ta nhìn không thấu lên, chậm rãi luật động thân mình, khuôn mặt tuấn tú sâu không lường được lại lần nữa ẩn vào trong bóng đêm. Thỉnh thoáng có ánh đèn xe lướt qua, Giản Tiểu Bạch liền nhìn thấy vẻ u ám ngập đầy trong mắt anh, trong lòng cũng không khỏi run lên.
“Mạc Tử Bắc, nếu anh muốn mượn chuyện đêm nay ra nhục mạ, trả thù tôi thì vậy anh đã đạt được mục đích rồi đó.” Giản Tiểu Bạch không nghĩ như vậy, nhưng bị anh kiềm chế ở vùng thôn quê hoang vu cùng anh…. thì đúng là chuyện sỉ nhục.
“Anh đã đồng ý với tôi là anh sẽ không ép buộc tôi! Nhưng mà anh nói mà không giữ lời!”
Mạc Tử Bắc lại đột nhiên luật động, cất giọng lạnh lùng nói: “Là em bội ước trước, không thể trách anh được. Đây là cái giá em phải trả, từ giờ trở đi anh sẽ không tôn trọng em nữa. Nếu muốn Phong Trì tiếp tục tồn tại, em tốt nhất đừng phản kháng. Còn nếu không muốn nó tồn tại bây giờ em có thể xuống xe.”
“Anh nói mà không giữ lời. Tôi với anh Hùng không có chuyện như anh tưởng. Chúng tôi hoàn toàn trong sạch!” Giản Tiểu Bạch trong bóng đêm thử cùng anh giải thích.
“Quy tắc trò chơi là do anh quyết định, em nói không tính!”
Giản Tiểu Bạch sửng sốt vì anh Hùng và Lâm Hiểu Tình, cô nhịn phần khuất nhục này.
Thấy cô không thèm nói nữa, trong lòng Mạc Tử Bắc lại tức tối, tăng tốc độ chuyển động ở trong va chạm mãnh liệt anh cuối cùng cũng bay đến đỉnh khoái hoạt.
Sau đó anh ôm cô xuống dưới, để ngồi vào ghế bên cạnh, rút mấy tờ giấy ở hộp giấy ném cho cô.
“Chùi sạch đi, đừng có làm ô uế xe của anh!”
Giản Tiểu Bạch cắn chặt môi, ráng nhịn nhục, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, lã chã rơi đầy mặt. Cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo, không nhìn anh mà chuyển tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
“Hừ!” Mạc Tử Bắc lạnh lùng cười, ở trong cảm giác vừa được trả thù vừa cũng hỗn loạn không hiểu sao anh lại thấy đau lòng.
Anh muốn kiểm soát chặt cô, tuyệt đối sẽ không cho cô bỏ đi khỏi cuộc sống của anh. Cho dù lòng của cô không ở đây, anh cũng muốn tự tay tạo ra một cái nhà giam tù giam cơ thể của cô lại.
Giản Tiểu Bạch im lặng không nói gì. Sự hiểu lầm của anh đối với cô, cô nhất định phải trả thù lại gấp bội, sớm muộn gì cũng có một ngày anh phải tự mình xin lỗi cô. Đến lúc đó cô nhất định sẽ không tha cho anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc