Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 42

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Nhưng ngay sau đó anh lại nghĩ tới cái gì đó: “Không đúng kết hôn rồi thì vì sao lại phải ngủ riêng, mà lại là lầu trên lầu dưới.”
“Ờ!” Giản Tiểu Bạch không hề để ý tới anh, đứng lên trốn vào góc tường, gọi điện thoại bào Lâm Hiểu Tình đến.
Bên kia đầu dây ruyền đến giọng của Lâm Hiểu Tình: “Cậu đang ở đâu? Tiểu Bạch, cậu làm mình sợ muốn ૮ɦếƭ. Không phải là cậu đang ở cùng với ba của Thiên Thiên đó chứ?”
“Ờ!” Giản Tiểu Bạch quay người lại, đưa mắt nhìn Mạc Tử Bắc sợ anh nghe thấy tên Thiên Thiên. Cô cũng không muốn tự chuốc lấy phiền toái. “Mình đang ở cùng với một kẻ lưu manh. Hix hix, Hiểu Tình, không tìm thấy anh Thiếu Khanh. Anh ấy nói anh ấy phải đi, mình không để ý lại không nghĩ rằng anh ấy thật sự đi rồi. Mình không biết anh ấy đi đâu, mình tìm không thấy anh ấy.”
“Cái gì?” Lâm Hiểu Tình kinh hãi: “Mai Thiếu Khanh đã bỏ đi mất?”
“Hức hức, đúng vậy. Mình cứ nghĩ là anh ấy đùa.” Nói xong lại muốn chảy nước mắt.
“Người như anh ấy thì có thể đi đâu chứ?” Lâm Hiểu Tình thật sự không nghĩ ra.
“Anh ấy nói là đi.”
“Ừ! Vậy thì cứ đi vậy! Dù sao cậu cũng không yêu anh ấy, cũng không thể không cho người ta có một thế giới tự do của riêng mình. Cậu ngẫm lại xem cậu không phải rất ích kỷ sao, người ta cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi mà đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái. Cậu không biết là cậu cũng có trách nhiệm sao?”
Lâm Hiểu Tình cũng không thấy Mai Thiếu Khanh đi rồi thì có cái gì phải khổ sở, chuyện này không phải rất bình thường sao?
“Tiểu Bạch, trên thế gian này không có bữa tiệc nào mà không tàn, cậu nghĩ thoáng chút đi!”
Không nhận được sự an ủi mình cần, Giản Tiểu Bạch lại rối rắm: “Hix hix mình cúp đây. Mình biết rồi.”
Mạc Tử Bắc thấy cô vừa gọi điện thoại vừa khóc mà trong lòng lại tức giận, Mai Thiếu Khanh ở trong lòng cô lại có vị trí quan trọng như vậy, xem ra anh phải hành động thôi.
Bỗng dưng anh giẫm chân một cái đi tới, xoay người cô lại rồi nghiêng người hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô. Đầu lưỡi cạy mở môi của cô, lướt qua từng cái răng trong miệng cô rồi quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Giản Tiểu Bạch còn chưa tắt điện thoại, hoảng sợ trợn to hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc. “Ứ ứ ư.”
Mạc Tử Bắc cho cô một nụ hôn dài nồng nhiệt rồi mới buông ra, hai người đều thở hồng hộc nhìn nhau. Giản Tiểu Bạch thẹn thùng, bàn tay nhỏ bé để trên vòm *** rắn chắc của anh, đầu cũng vùi vào trong lòng anh. “Mạc Tử Bắc, anh đừng có làm như vậy với tôi nữa, tôi không muốn làm người tình của anh, anh tha cho tôi đi có được không?”
Lúc này cô đột nhiên trở nên rất yếu đuối, dường như Mai Thiếu Khanh vừa đi thì sự kiên cường của cô cũng đi theo luôn.
Mạc Tử Bắc lại sâu kín thở dài sau đó nói: “Không được, anh không có cách nào từ chối em làm người tình của anh.”
“Sao anh lại cố chấp như vậy chứ?” Cô rầu rĩ nói, khuôn mặt vẫn vùi trong *** anh.
“Không vì sao cả.” Mạc Tử Bắc không muốn trả lời, trong lòng lại thấy nóng nảy. “Em rốt cuộc có từng sống chung với anh ta không?”
Trong đầu anh hiện lên dáng vẻ của Mai Thiếu Khanh, trong lòng lại nổi điên một hồi. Bình tĩnh lại một chút, anh đột nhiên nở nụ cười. Nhớ tới biểu hiện trúc trắc của cô đêm qua và sáng nay, anh chắc chắc cô vẫn là cô gái chưa kết hôn, hơn nữa cũng không làm việc này nhiều lắm. Phát hiện làm tim anh mừng như điên một trận.
Bên kia điện thoại, quả nhiên Lâm Hiểu Tình vừa lúc nghe được cuộc đối thoại bọn họ, kinh ngạc kêu to: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?”
Không có người trả lời cô, Lâm Hiểu Tình đành phải cúp máy rồi lái xe qua.
Giản Tiểu Bạch cả kinh từ anh trong lòng ngẩng mặt lên. Cô giờ mới nghĩ đến Lâm Hiểu Tình có thể đã nghe thấy lời bọn họ nói, sao cô lại có thể quên cúp máy chứ.
“Hiểu Tình!” Cô rụt rè thì thầm, chột dạ cứ giống như một đứa nhỏ đang mắc lỗi.
“Cậu, chuyện gì đang xảy ra thế hả? Sao lại là lại là cố chấp? Hai người rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Lâm Hiểu Tình rất sốt ruột.
“Không có việc gì, mình sẽ tự giải quyết ổn thỏa, cậu yên tâm đi!” Giản Tiểu Bạch không muốn nói tiếp với cô ấy nữa. Lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng cúp máy. Bởi vì ánh mắt nóng rực của Mạc Tử Bắc đang ở sau người cô, điều này khiến cô không có cách nói chuyện được.
“Alo! Tiểu Bạch, sao cậu lại thành người tình của anh ta thế hả? Cậu cứ nói chuyện của Thiên Thiên cho anh ta biết đi, xem anh ta còn có thể nói gì. Tên khốn này dám làm như vậy với cậu. Thật là tức ૮ɦếƭ mà.”
Giản Tiểu Bạch cạch một cái cúp máy, cô sắp bị hù ૮ɦếƭ rồi. Lâm hiểu tình thật sự chẳng sợ thiên hạ không loạn mà cứ nhắc đến tên Thiên Thiên. Nói chuyện này cho Mạc Tử Bắc nghe thì làm sao mà tốt được chứ?
Nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô, Mạc Tử Bắc đi đến cầm tay cô: “Chúng ta đi ăn cơm!”
Tâm trạng của anh đột nhiên rất tốt, chỉ cần cô không có kết hôn thì tâm trạng của anh đúng là rất tốt rồi. Giản Tiểu Bạch bỏ tay anh ra, giọng nói rất mất kiên nhẫn: “Ăn cái gì ăn? Anh Thiếu Khanh vẫn chưa biết đã đi đâu, tôi muốn đến phòng khám xem thế nào, anh tự đi mà ăn đi!”
Nói xong cô đi ra ngoài, Mạc Tử Bắc tâm tình tốt cũng không so đo lại chở cô đến phòng khám của Mai Thiếu Khanh.
Vừa xuống xe, trợ lý tiểu Trần của Mai Thiếu Khanh đã chạy lại nói với Giản Tiểu Bạch: “Chị Tiểu Bạch, anh Mai bảo em chuyển nhượng phòng khám kìa. Em đang sốt ruột đây này. Chị có thể liên lạc với anh ấy không?”
Mà lúc này một cô gái vô cùng xinh đẹp cũng chạy tới, trong ánh mắt có chút sốt ruột, cũng có chút lạnh lùng xa cách. Lúc nhìn thấy cô thì cô gái đó hình như còn đang hạ quyết tâm muốn nói cái gì đó thì nhíu mày lại. Dáng vẻ làm cho người khác nhìn thôi cũng thấy đau lòng. Sau đó cô ấy lại quét mắt liếc nhìn Mạc Tử Bắc ở phía sau một cái, trong ánh mắt không có chút biểu hiện gì.
“Cô là ai?” Giản Tiểu Bạch không biết cô gái này tới làm gì.
“Tôi… Tôi là Ứng Tiểu Thuần. Mai Thiếu Khanh đã cứu tôi.” Giọng của cô ấy trầm lại rất thú vị khiến cho người nghe thấy rất thoải mái nhưng vẻ mặt của cô ấy lại rất lạnh lùng xa cách.
“À!” Giản Tiểu Bạch lo sợ bất an, hiểu ra cô chính là dì xinh đẹp mà Thiên Thiên đã nói.
“Anh ấy đi rồi sao?” Ứng Tiểu Thuần rốt cuộc cũng hỏi điều mình muốn hỏi.
Giản Tiểu Bạch lắc đầu, trong mắt hiện lên chút cô đơn: “Tôi không biết, có điều anh Thiếu Khanh nói là anh ấy phải đi.”
“Anh ấy đi đâu?” Ứng Tiểu Thuần cũng không biết giọng của mình đã cao lên không ít.
Trong mắt Giản Tiểu Bạch hiện lên một tia kinh ngạc. Cô gái này đúng là có tình cảm với anh Thiếu Khanh, xem ra cô ấy đang lo lắng cho Mai Thiếu Khanh, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, Ứng Tiểu Thuần đang lo lắng cho Mai Thiếu Khanh. Giản Tiểu Bạch cũng không giấu diếm: “Tôi chỉ biết là anh ấy đi thôi còn những chuyện khác tôi cũng không biết.”
“Cám ơn!” Ứng Tiểu Thuần khách sáo nói cám ơn rồi xoay người quay về phòng khám, sau đó đeo ba lô lên lưng định đi khỏi.
Giản Tiểu Bạch khó hiểu giữ chặt cô ấy lại hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Ứng Tiểu Thuần đi rất nhanh ra ngoài.
“Cô chờ chút đã!” Giản Tiểu Bạch kinh hãi: “Thế giới rộng lớn như vậy, cô muốn tìm một người là có thể tìm được sao?”
Ứng Tiểu Thuần lại đau khổ cười: “Cho dù lên trời xuống biển tôi cũng phải tìm ra anh ấy!”
Lời của cô khiến Giản Tiểu Bạch sửng sốt, trong lòng có một sự chấn động mãnh liệt, cô gái tên Ứng Tiểu Thuần này vậy mà lại quyết tâm như vậy, điều này khiến cô xấu hổ.
“Tiểu Thuần! Cám ơn cô! Tìm được anh Thiếu Khanh rồi thì cô hãy làm cho anh ấy hạnh phúc! Anh ấy là người đã quen cô đơn, tôi hy vọng cô là cô gái có thể sưởi ấm anh ấy. Tôi mong hai người có thể hạnh phúc!” Không biết vì sao cô lại muốn chúc phúc cho cô ấy.
Ứng Tiểu Thuần sững sờ, im lặng liếc mắt nhìn Giản Tiểu Bạch một cái thật sâu rồi bước đi.
Mạc Tử Bắc tiến lên ôm lấy cô. Lời cô nói anh đều đã nghe cả, rốt cuộc anh đã có thể hoàn toàn chắc chắn cô và Mai Thiếu Khanh không có quan hệ đó. Trong lòng anh vui sướng khó có thể dùng từ ngữ để biểu đạt. Con người một khi vui vẻ thì khóe miệng tươi cười đúng là mị hoặc lòng người như thế.
Giản Tiểu Bạch nhìn mà không khỏi ngẩn ngờ.
“Chị Tiểu Bạch, chị nói phải làm sao bây giờ?” Tiểu Trần trông rất sốt ruột.
Giản Tiểu Bạch cầu cứu nhìn về phía Mạc Tử Bắc, hy vọng anh có thể cho một chủ ý.
“Cứ giữ lại trước đã! Tuy rằng anh không hề muốn Mai Thiếu Khanh trở về nhưng anh có dự cảm anh ta nhất định sẽ trở về.” Mạc Tử Bắc nói.
Anh không tin Mai Thiếu Khanh sẽ chịu bỏ đi, anh ta nhất định còn có thể trở về.
Có điều tình cảm của cái cô Ứng Tiểu Thuần kia đối với Mai Thiếu Khanh thật sự sâu nặng chứ không phải bình thường. Tiểu Bạch chúc phúc cô ấy có thể thấy giữa cô với Mai Thiếu Khanh cũng không có loại tình cảm nam nữ. Phát hiện này làm anh rất vui, tâm trạng lập tức vui sướng như một con chim nhỏ.
Giản Tiểu Bạch không rõ anh vui cái gì? Cô đang sốt ruột muốn ૮ɦếƭ, tên này trời sinh một người chỉ sợ thiên hạ không loạn chẳng khác nào Lâm Hiểu Tình.
Giản Tiểu Bạch dặn dò tiểu Trần một chút rồi lập tức rời khỏi phòng khám, trong lòng buồn bã mất mát. Mai Thiếu Khanh đi rồi, anh đến đột ngột mà đi lại càng đột ngột hơn. Giản Tiểu Bạch ngồi ở trong xe không hé răng nói một câu.
“Muốn ăn gì?” Mạc Tử Bắc hỏi.
Giản Tiểu Bạch ngồi phịch ở trên lưng ghế: “Không có hứng, không muốn ăn!”
“Bởi vì Mai Thiếu Khanh bỏ đi sao?” Anh hỏi.
Giản Tiểu Bạch liếc anh một cái, gật gật đầu rất thành thực. “Anh ấy chẳng nói chẳng rằng đột ngột quá làm cho người ta trở tay không kịp.”
“Vậy rất hợp với anh ta không phải sao?” Mạc Tử Bắc tuy rằng rất ghét người kia nhưng ấn tượng đối với anh ta vẫn rất sâu sắc.
“Đúng vậy, tôi phát hiện tôi chưa từng hiểu được anh ấy. Quen nhau mười bốn năm đến bây giờ mà tôi vẫn không hiểu. Anh ấy lúc nào cũng lạnh nhạt không giống như người bình thường, khi người khác chơi trò chơi thì không thấy bóng dáng anh ấy đâu nhưng mà học tập lại rất giỏi. Hình như không có gì anh làm không được!”
Lông máy Mạc Tử Bắc nhíu chặt, rất không thích cô ở trước mặt anh mà khen một người đàn ông khác là xuất sắc. “Chuyện này hình như rất bình thường. Mỗi người ai cũng có thể trở nên xuất sắc.”
“À! Có lẽ vậy!” Giản Tiểu Bạch trề trề môi. Cô chỉ thấy Mai Thiếu Khanh là ưu tú nhất, cô vẫn luôn xem anh là thần linh, cảm kích anh cả đời.
“Đưa em đi đến một chỗ đặc biệt, quên hết phiền não!” Anh đột nhiên lại thấy hứng thú.
“Đi đâu?” Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy cả người một chút sức lực đều không có: “Tôi mệt quá!”
Bàn tay to xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô an ủi nói: “Đi rồi em sẽ biết. Có điều trước đó anh muốn chắc chắn một chút, để anh hỏi công ty hàng không xem Mai Thiếu Khanh có xuất cảnh hay không.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Giản Tiểu Bạch lập tức bắt lấy tay anh, không chút mảy may cảm thấy không ổn: “Thật sự có thể xác định sao? Anh hỏi mau hỏi đi! Xem anh ấy có phải đi thật rồi không, lỡ như không đi thì Ứng Tiểu Thuần phải đi một chuyến không công mất.”
Người cô nghĩ đến là Ứng Tiểu Thuần, Mạc Tử Bắc trái lại không có khẩu vị như vậy. Lấy điện thoại ra gọi cho tổng giám đốc một công ty hàng không.
Không bao lâu đã có tin nhắn gửi về: Trong số những người xuất cảnh ngày hôm nay không có ai tên là Mai Thiếu Khanh.
“Không có xuất cảnh!” Mạc Tử Bắc trong lòng không khỏi nghi vấn trùng trùng.
“Không có?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc. “Vì sao lại không có?”
“Không biết, có khi nào anh ta không ra nước ngoài không?” Mạc Tử Bắc lại hoài nghi.
“Không có khả năng, anh ấy nói là phải đi mà.” Giản Tiểu Bạch không tin Mai Thiếu Khanh lừa cô. “Anh ấy không nói dối đâu mà có thì cũng chỉ duy nhất một lần. Chúng tôi lớn lên cùng nhau đã mười bốn năm, tôi tuy rằng không phải rất hiểu anh ấy nhưng mà anh ấy chưa bao giờ gạt tôi.”
Giản Tiểu Bạch nói lần nói dối kia chính là chuyện Mai Thiếu Khanh nói với Mạc Tử Bắc cô là vợ anh.
“Vậy thì là vì nguyên nhân gì?” Mạc Tử Bắc cũng không khỏi ngẩn ra. Đúng là lạ, ngay từ đầu anh nhìn thấy người này liền có ấn tượng sâu sắc đối với anh ta. Tâm trí anh ta cẩn thận, trông cũng rất bình tĩnh, vẻ mặt luôn một kiểu Thái Sơn đè đầu mà lù lù bất động. “Anh nghi anh ta đã từng chịu huấn luyện rất nghiêm khắc.”
“Huấn luyện?” Giản Tiểu Bạch lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy! Lúc anh ấy đến dáng vẻ chẳng khác nào một cậu bé mười ba tuổi, có thể có lòng dạ thâm sâu như thế sao? Tôi nghi anh ấy bẩm sinh hướng nội. Không phải loại anh nói đâu?”
“Anh chỉ là có cảm giác mà thôi!” Mạc Tử Bắc cũng không tính tiếp tục vấn đề này nữa, dù sao anh cũng có thể nhờ thám tử đi điều tra Mai Thiếu Khanh này. Tin chắc không bao lâu nữa là có thể biết thân phận của anh ta.
“Bây giờ chúng ta đi tìm chỗ ăn cái gì đó đi, anh sắp ૮ɦếƭ đói đến nơi rồi! Sáng sớm vận động nhiều như vậy đến bây giờ còn chưa cho ăn cơm, em tính mưu đồ để đói ૮ɦếƭ anh sao?”
Lời anh nói làm cho Giản Tiểu Bạch đỏ mặt, vận động cũng không phải cô muốn. Câu nói đen tối sau đó rõ ràng là muốn làm cho cô đỏ mặt. Cúi mặt cô không hề trả lời.
Thấy dáng vẻ thẹn thùng đó, trong lòng anh lại kích động nhưng vẫn quyết định trước tiên phải đưa cô đi ăn cái gì đã. Cô nhất định cũng đói bụng lắm rồi, lăn lộn nhiều như vậy, rồi lại khóc nước mắt, nước mũi tùm lum, trong lòng anh vẫn rất đau lòng.
“Ngồi xong chưa! Chúng ta xuất phát!” Anh tâm tình khoái trá. Ngay cả giọng điệu cũng phấn chấn, ẩn chứa mỉm cười.
Giản Tiểu Bạch không ngờ Mạc Tử Bắc đưa cô đến nhà ăn nổi dùng cơm, nơi đó không khí thật sự rất tươi mát, hơn nữa trông rất cao nhã. Lần đầu tiên đi vào trong đó Giản Tiểu Bạch đã ngay lập tức thích chỗ này.
Ngồi xuống một phòng nhỏ vừa lúc có thể nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, mỗi một phòng đều hoàn toàn cách biệt, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài này cũng là nguyên nhân khiến bầu không khí tươi mát.
Cô nhìn chung quanh, nhìn ra người đến nhà hàng nổi ăn cơm, trong những làn sóng lăn tăn làm nổi bật mặt hồ xanh lam bên dưới. Cô nhìn đến một dãy ghế dài kê trong phòng bên cạnh có một đôi rồi lại một đôi tình nhân đang ngồi, có người đang “vành tai và tóc mai chạm vào nhau”, có người thì thỉnh thoảng lại thấp giọng trao lời yêu thương với người yêu.
Gương mặt Giản Tiểu Bạch dần dần nhuộm lên một mảng đỏ hồng. Mạc Tử Bắc nhìn mà không khỏi ngẩn người. Ở bên kia cái bàn vươn bàn tay to nắm tay của cô, thâm tình chân thành nói với cô: “Tiểu Bạch, anh chờ ngày này đã lâu lắm rồi!”
Lời anh nói làm cô kinh ngạc đến ngây người: “Là sao?”
Cô giương mắt lo sợ bất an đối diện với anh, nhìn không thấy vẻ khinh thường trong mắt anh, cũng nhìn không thấy vẻ nhục mạ, trong mắt anh chỉ có một sự chân thành như bầu trời xanh lam không nhuốm một gợn mây.
“Ý anh là sao?” Cô sợ hãi hỏi.
“Anh vẫn luôn tưởng tượng có một ngày chúng ta có thể cùng nhau dùng cơm, có thể cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, có thể làm rất nhiều chuyện. Bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được. Anh rất vui!”
Lần đầu tiên anh thành khẩn thừa nhận tâm sự của mình như thế. “Nói cho anh biết đi, thật sự em không có sống chung với Mai Thiếu Khanh!”
Có lẽ là lời anh nói quá dịu dàng, có sức mê hoặc rất lớn khiến cô gục ngã. Cô lại không tự chủ được mà gật đầu.
Mạc Tử Bắc mừng như điên, nỗi bất an trong lòng kia cuối cùng cũng biến mất. Khó có thể ức chế sự vui mừng khôn xiết đang nảy lên trong lòng, tưởng tượng là một chuyện nhưng nghe chính miệng cô thừa nhận lại là một chuyện khác. Anh thật sự rất cảm ơn ông trời đã cho anh một cái cơ hội còn có thể có lại cô như vậy.
Tay anh cầm chặt tay của cô, nghiêng người đứng lên, vào lúc cô đang ngẩn người mà nhẹ nhàng khe khẽ ấn xuống cái miệng nhỏ xinh của cô một nụ hôn nhẹ như lông vũ, mềm mại, chạm vào khiến đôi môi cô tê dại.
Đang chìm đắm ở trong nụ hôn đó, Giản Tiểu Bạch bị một chuỗi tiếng nhạc điện thoại dồn dập làm bừng tỉnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc