Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 37

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

“Em đã làm phẫu thuật?” Mạc Tử Bắc nhớ rõ lần trước khi bọn họ gần gũi bụng của cô còn rất bóng loáng, bây giờ lại có thêm một vết sẹo, nhất định là trong mấy năm nay cô đã làm phẫu thuật.
“Ờ!” Giản Tiểu Bạch giả ngu, cô không muốn anh biết chuyện của Thiên Thiên. Cô ghét anh, tên đàn ông thối này luôn hạ nhục cô, cho cô là cái loại phụ nữ không đứng đắn. Cả đời cô cũng không muốn anh biết đến sự tồn tại của Thiên Thiên để anh tiếc nuối cả đời.
“Chuyện gì?” Anh nắm lấy cái eo thon nhỏ của cô mà truy vấn.
Giản Tiểu Bạch qua quýt bịa một cái lý do: “Tôi bị AIDS đấy. Hừ! Vừa rồi anh cũng đã bị lây bệnh rồi.”
Mạc Tử Bắc nhịn không được mỉm cười, cái miệng nhỏ nhắn đáng ghét xem anh làm thế nào trừng phạt cô. Anh xoay người hôn lên môi cô, cho cô một nụ hôn đúng tiêu chuẩn dài mà cháy bỏng.
“Không được nói bậy! Em mà bị bệnh ấy hả?” Anh nhẹ giọng nói.
“Không phải đã nói rồi sao, tôi bị AIDS!” Giản Tiểu Bạch miệng mồm vẫn ác độc như vậy.
“Không sợ! Bị AIDS anh cũng muốn!” Trong giọng nói của anh tràn đầy vẻ cưng chiều.
Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt có chút mê muội, anh muốn cô! Nhưng mà…
“Lấy thân phận gì mà muốn tôi?!”
“Chẳng lẽ em còn có thân phận nào thích hợp hơn cho hai người chúng ta sao?” Mạc Tử Bắc chau mày kiếm.
“Tôi cái gì cũng không làm, tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa! Đại tổng giám đốc Mạc ngài không tham dự bữa tiệc đêm nay, bỏ đi với nhân viên nữ của công ty khác, không sợ ảnh hưởng không tốt tới ngài sao?” Cô hảo tâm nhắc nhở anh.
Sau đó cô còn có thể cùng anh dễ chịu nói chuyện phiếm như thế mà không một cước đá bay anh đi thực khiến người ta bất ngờ.
Thấy thời gian đã rạng sáng, Mạc Tử Bắc hôn cô một cái nói: “Chúng ta nên lên rồi!”
Tay anh siết chặt ở trên lưng cô lại nói: “Nhưng mà anh thật sự không nỡ, vẫn còn muốn!”
Anh nói ra lời ái muội làm cô đỏ cả mặt: “Đồ lưu manh!”
Không biết lời của cô có chút ý làm nũng, Mạc Tử Bắc nhịn không được nở nụ cười. Có lẽ là thân thể đã được thỏa mãn nên tâm trạng của anh rất tốt.”
Để *** anh nghênh ngang đi vào toilet.
Giản Tiểu Bạch thẹn thùng la to: “Anh mặc quần áo vào đi. Lão già lưu manh. Thật ghê tởm.”
Cô cố ý lộ ra vẻ chán ghét, Mạc Tử Bắc ngược lại không xoay người đi mà đối mặt với cô: “Anh đâu có thu em phí đâu, cứ nhìn đi, free đấy, tuyệt đối đẹp hơn Mai Thiếu Khanh!”
Lời của anh làm cho Giản Tiểu Bạch bùng lửa giận, nhịn không được ném một cái gối lớn: “Anh đi ૮ɦếƭ đi!”
“Ha ha.”
Tiếng cười trầm thấp mà tươi mát từ trong miệng anh tràn ra, có thể thấy tâm trạng của anh rất tốt.
“Đáng ghét quá.”
Hai người bọn họ không nhắc đến Mai Thiếu Khanh, bị anh hiểu lầm cảm giác chẳng hay ho chút nào. Nhưng cô cũng không tính làm sáng tỏ hiểu lầm bởi vì qua đêm nay cô sẽ không bao giờ muốn xuất hiện nữa. Cô muốn dẫn Thiên Thiên trốn đi, tuyệt đối không xuất hiện ở trong tầm mắt anh. Cô căn bản không thể kháng cự anh, mỗi một lần cô đều bị tước VK mà đầu hàng.
Mạc Tử Bắc sau khi tắm rửa xong quấn khăn tắm đi ra, từng giọt từng giọt bọt nước đang lăn xuống từ trên khối cơ rắn chắc. Giản Tiểu Bạch trong lòng hừ lạnh: Đàn ông thối, đều đẹp mã như vậy.
Cô tám phần trăm là mê trai bị anh sờ đến.
Đồ của cô đã bị anh xé rách rồi, không có đồ thì làm sao cô đi ra ngoài đây?”
Lại một trận ảo não. Khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nhìn thấy lông mày cô nhíu chặt, Mạc Tử Bắc vừa lau tóc vừa hỏi: “Sao vậy?”
Cô ôm chăn cẩn thận không để lộ người ra ngoài. “Tôi làm thế nào mà đi ra ngoài đây?”
Ý thức được vấn đề này Mạc Tử Bắc tà ác cười: “Đừng đi ra ngoài, em cứ trong phòng ở anh cả đời đi.”
“Đi ૮ɦếƭ đi đồ lưu manh!” Giản Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng.
Bọn họ cũng thật là kỳ quái, nhìn cứ giống như một đôi vợ chồng già đang trêu đùa nhau, cảm giác thật ấm áp này đột nhiên khiến mũi cô cay xè, nước mắt thiếu chút nữa cũng rơi xuống.
“Mạc Tử Bắc, anh thật đáng ghét!” Cô cảm thấy thật ủy khuất thật khổ sở. Tối nay xem là cái gì? Ôn lại chuyện cũ sau năm năm ư? Chỉ là ở vô hình trung cô ở dưới tình huống quan hệ không rõ ràng với anh mà bị anh ăn sạch sẽ, còn hiểu lầm cô là tình nhân của Hùng Lập Tân.
“Làm người tình của anh đi! Tiểu Bạch!” Anh vẫn thật sự nghiêm túc hỏi cô.
Anh cũng không tiếc sở hữu cô cùng với Mai Thiếu Khanh, anh thấy mình như thế là đã nhượng bộ lắm rồi.
“Tôi sẽ không làm người tình của bất cứ kẻ nào, anh nhớ cho kỹ, chẳng những anh mà là bất cứ kẻ nào. Tối nay xem như là ngoài ý muốn, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa đâu.”
Giản Tiểu Bạch đã hạ quyết tâm sẽ không để anh tiếp tục ảnh hưởng đến cảm xúc cũng như cuộc sống của cô. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, sau này sẽ không xảy ra nữa, cô tự an ủi mình.
Trong con ngươi đen của Mạc Tử Bắc chớp động tinh quang, ánh mắt dạo qua một vòng, nở nụ cười tà ác: “Vừa rồi lúc em ngủ, anh đã chụp hết tất cả ảnh em đang nude rồi. Nếu em không làm người tình của anh thì đừng trách anh đưa ảnh này cho Mai Thiếu Khanh xem!”
“Cái gì?” Giản Tiểu Bạch kinh hãi bất chấp mình còn đang *** nhảy xuống giường lao qua, chân trái còn chưa lành lại nóng vội khiến toàn thân lung lay, lúc sắp ngã xuống thì được Mạc Tử Bắc một phen đỡ lấy cô.
Nào ngờ bởi vì kinh hoảng quá mà cô không cẩn thận cũng kéo luôn cái khăn tắm đang quấn quanh người Mạc Tử Bắc. Mạc Tử Bắc cười to: “Lần này đùa giỡn lưu manh không phải là anh mà là em tự mình đùa giỡn lưu manh đấy nha!”
Anh giễu cợt làm cho Giản Tiểu Bạch xấu hổ đến đỏ bừng mặt: “Anh, anh là đồ khốn!”
Cô gần như chỉ biết mắng một câu này, gần như căng thẳng đến nói cũng không rõ ràng.
Mạc Tử Bắc ôm cô, thân mình trắng mịn của hai người tựa vào nhau, anh cười to: “Anh sẽ làm chuyện càng khốn nạn hơn, lần này là do em xúi anh!”
Anh vừa mới tắm xong cả người tỏa ra mùi hương sữa tắm tươi mát. Anh ôm cô, lại một phen “vành tai và tóc mai chạm vào nhau” mới chịu buông cô ra.
Sau khi thở hồng hộc, Giản Tiểu Bạch mệt đến không còn chút sức lực. Buồn ngủ đến cái gì cũng không muốn nghĩ.
Mạc Tử Bắc mắt nhìn cô gái nhỏ vừa bị mình cho ăn no, trong đôi mắt đầy sủng nịch cũng chợt lóe lên vẻ cô đơn. Anh không hiểu mình vì sao lại muốn ép dạ cầu toàn, vì sao lại phải yêu cô gái này nhiều như vậy?
Ý thức được tầm mắt anh nóng cháy dừng ở trên người mình, trái tim Giản Tiểu Bạch lại một hồi kinh hoàng. Cô lại một lần nữa xuống địa ngục, cô căn bản quên mình nhảy xuống giường là vì cái gì.
Nhớ tới anh chụp ảnh mình đang nude, cô liền nổi trận lôi đình: “Anh mau xóa ảnh đi cho tôi. Mạc Tử Bắc, đừng để hận anh!”
“Hận cũng không xóa! Em cứ hận đi.” Trên mặt anh là cái vẻ chẳng hề để ý khiến Giản Tiểu Bạch chán nản.
Biết uy hiếp cũng không được cô dứt khoát từ bỏ.
Bộ váy dài màu đỏ của cô, cô tính tự mình đi tìm nó, cũng chẳng có cách nào cô chỉ có thể tìm nó để mặc thôi, dù sao không có váy thì chả lẽ không mặc gì mà đi ra ngoài sao? Vậy thì đời này còn còn phải sống hay không.
“Tiểu Bạch! Làm người tình của anh đi!” Mạc Tử Bắc lại nói.
“Làm con khỉ ấy! Mạc Tử Bắc, tôi ૮ɦếƭ cũng sẽ không làm người tình của anh!” Cô còn đang mạnh miệng chứ thật ra trong lòng đang kinh hoàng rối rắm không thôi. “Có thứ anh nói, đừng hòng, tôi không quan tâm!”
“Em!”
“Dù sao tôi cũng không phải chỉ có một mình anh, đàn ông còn nhiều mà! Thân thể đẹp thì khả năng của anh có thể thế nào chứ?” Cô chống nạnh khiêu khích nhìn anh, tính hạ thấp mình để chọc giận anh.
“Em!” Trong mắt Mạc Tử Bắc hiện lên vẻ thống khổ, trái tim anh co thắt từng cơn, đau đến không chịu nổi. Cô đã làm việc đó với nhiều gã khác, điều này khiến trái tim anh đau đơn không thôi.
“Đừng nói nữa!”
Anh hy vọng mình không biết gì cả. Tuy rằng là tự lừa dối mình nhưng anh vẫn hy vọng mình không biết gì hết. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô sớm nắng chiều mưa cùng nhiều gã khác trái tim anh lại đau đớn, gương mặt cũng xụ xuống.
“Vì sao không được nói?” Giản Tiểu Bạch càng tàn sát bừa bãi, cô đây không muốn bị người đàn ông này khống chế: “Những người đó so với anh đều mạnh mẽ hơn, anh tưởng anh là ai, anh là cái đồ cuồng tự kỷ!”
Miệng lưỡi của cô không kiêng dè gì khiến Mạc Tử Bắc rất là tức giận, trong lòng lại vẫn đau đớn, khổ sở, gần như hít thở không thông. Gương mặt anh lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cô một cái. Như là đã hạ quyết tâm anh cắn răng, xoay người đến trong ngăn tủ tìm một bộ đồ quẳng ra cho cô: “Mặc vào rồi đi đi, tôi không muốn thấy em nữa!”
Lời nói lạnh lùng của anh khiến Giản Tiểu Bạch biết anh giận, chẳng lẽ mưu kế của cô đã hiệu quả? Cũng không đùa quá trớn chứ, vừa rồi rõ ràng cô thấy đáy mắt anh chợt lóe qua một tia thống khổ, trái tim cô trong nháy mắt cũng siết lại thậm chí thiếu chút nữa thốt ra là cô cho tới bây giờ chỉ có một người đàn ông là anh.
Tại sao đàn ông có thể chơi đùa với rất nhiều phụ nữ mà phụ nữ lại không thể? Chẳng lẽ về lý luận chơi đùa cũng được sao?
“Được thôi!” Giản Tiểu Bạch cũng nghiêm trang, lạnh nhạt nói: “Anh trả ảnh lại cho tôi, tôi sẽ rời khỏi tầm mắt của anh. Tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của anh nữa.”
Mục đích của cô là muốn lấy tấm ảnh bằng không cô cũng chẳng xỉ nhục mình làm gì?
“Không có ảnh gì hết, tôi thuận miệng nói thôi.” Mạc Tử Bắc chán ghét nhìn cô một cái, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ tây trang mới nhanh chóng mặc vào, thắt cravat. Anh lại trở về với cái bộ dạng bên ngoài chỉnh chu còn bên trong thì khó dò đó.
Giản Tiểu Bạch khoác bộ đồ anh đưa lên người mà cứ có cảm giác là lạ rồi nhặt giầy lên xỏ vào. Ở trên thảm vẫn còn rải rác quần áo của anh và của cô. Tuy rằng đã rách nhưng nhìn qua lại càng ái muội. Chăn mền xộc xệch đổ xuống dưới, trong phòng tràn ngập mùi ái muội sau hoan ái làm cho người ta đỏ mặt.
Lén liếc mắt đánh giá anh một cái, phát hiện anh đang bày ra bộ mặt còn lạnh hơn cả băng Bắc Cực. Cô lướt qua anh đi ra ngoài chờ ở cạnh cửa phòng tổng giám đốc.
Mạc Tử Bắc từ phía sau đi tới, ấn mật mã mở cửa.
Giản Tiểu Bạch lập tức đi ra ngoài, hai người đều rất trầm mặc không ai nói năng gì. Giản Tiểu Bạch đi đến thang máy của nhân viên bấm nút đi xuống, còn Mạc Tử Bắc lại lên một cái thang máy chuyên dụng khác. Hai người đi mỗi người một ngã, điều này khiến lòng Giản Tiểu Bạch càng ngột ngạt.
Anh lại thật sự không để ý tới cô, vừa rồi còn cùng cô “vành tai và tóc mai chạm vào nhau” vậy mà mới một lát sau lại làm như không biết. Thật đáng ghét. Cảm giác xấu hổ và giận dữ trào lên trong lòng, cô cảm thấy cơn giận tích tụ trong bụng mình sắp nổ đến nơi rồi.
Lúc này đây phản ứng của Mạc Tử Bắc lại không giống như đùa mà trái lại thật sự cùng phân rõ giới hạn, bảo trì khoảng cách với cô.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng thượng, cũng may Hùng Lập Tân vẫn còn chờ cô, Giản Tiểu Bạch xấu hổ nói: “Xin lỗi anh Hùng, để anh phải đợi lâu.”
Hùng Lập Tân nhìn đồng hồ: “Đi gần nữa tiếng thì đúng là không ngắn thật.”
Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ bừng mặt, cô biết Hùng Lập Tân nhất định là nghi ngờ quan hệ giữa cô và Mạc Tử Bắc. Một nam một nữ vào lúc bữa tiệc vừa mới bắt đầu đã bỏ đi, đến khi tiệc sắp tàn mới trở về, vẻ mặt còn mệt mỏi ửng đỏ như vậy trông cũng rất ái muội, không cần giải thích người sáng suốt cũng sẽ nhận ra.
Lúc này Mạc Tử Bắc từ cửa tiến vào, ánh mắt sắc sảo đảo quanh một vòng, vẻ mặt âm trầm bá đạo, đặc biệt khi nhìn đến Hùng Lập Tân thì đáy mắt anh lại hiện lên vẻ khinh thường.
Hùng Lập Tân không hiểu vì sao mới đi ra ngoài một chuyến mà hai người bọn họ đều trở nên quái lạ như vậy. Hơn nữa Mạc Tử Bắc còn đổi quần áo khác, Tiểu Bạch mặt mũi ửng đỏ, tóc tai rối tung thả bù xù sau lưng.
“Hai người thật sự không có việc gì chứ?” Anh ta lại hỏi lần nữa.
Giản Tiểu Bạch xấu hổ cười: “Có thể có chuyện gì chứ? Bọn em vốn không có chuyện gì mà, đi thôi anh Hùng, chúng ta về đi!”
Cô thật sự là không thể ở trong này nữa, cảm giác cứ như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Ánh mắt sắc bén của Mạc Tử Bắc bắn lại khiến cô rất sợ hãi, gã đó thật quái đản, vừa rồi là một vẻ mặt, hiện tại lại biến thành một vẻ mặt khác khiến người ta dò không ra.
“Ừ, nếu không chờ em anh đã đi lâu rồi.” Hùng Lập Tân buông chén R*ợ*u trong tay đứng lên: “Có muốn chào anh Mạc một tiếng không?”
Giản Tiểu Bạch lắc đầu: “Khỏi đi, anh ta bận lắm, chúng ta đi thôi!”
Cô vội vàng đi được vài bước rồi ở cửa chờ Hùng Lập Tân, Mạc Tử Bắc nhìn bóng dáng hai người khoác tay nhau rời đi mà trong lòng lại dâng tràn lo lắng. Anh vẫn cảm thấy quan hệ giữa cô và Hùng Lập Tân không bình thường. Anh không đuổi theo mà chỉ đưa mắt nhìn hai người đi ra ngoài.
Tiệc đã tàn được một nửa, Doãn Đằng Nhân đang cùng tán gẫu vui vẻ với mấy mỹ nữ, nhìn anh ta bị mấy cô mỹ nữ vây quanh mà anh nhịn không được lắc đầu.
Tina đi tới: “Tổng giám đốc, anh đi lâu quá vậy, mọi người đều chờ đang anh, giám đốc rất nhiều xí nghiệp lớn đang chờ gặp mặt chúc mừng anh đấy.”
“À! Biết rồi, chúng ta đi!”
Đi theo Tina đi qua chạm mặt nâng chén với từng người. Doãn Đằng Nhân rốt cuộc cũng chú ý tới anh, đẩy chúng mỹ nữ ra đi tới: “Mạc, cậu đi lâu quá, tớ cũng chờ không được đang muốn đi đây!”
“Tiểu tử cậu mà cũng chờ mình sao? Mình thấy cậu thích quá đi chứ, nhiều mỹ nữ ở bên cạnh như vậy, tiểu tử cậu không đẹp ૮ɦếƭ mới là lạ.”
“Hắc hắc!” Doãn Đằng Nhân cười ôm vai Mạc Tử Bắc đi qua một bên: “Cậu ăn cô Giản đó chưa?”
“Đi ૮ɦếƭ đi!” Mạc Tử Bắc chỉ biết anh ta miệng chó không phun ra được ngà voi.
“Đừng thẹn thùng nữa mà, chúc mừng cậu nha! Nhiều năm không phụ nữ vậy rồi, tối nay cuối cùng cũng kết thúc đời thái giám.” Doãn Đằng Nhân cười so với anh còn vui vẻ hơn.
“Nhân! Mình muốn thu mua Phong Trì!” Vẻ mặt Mạc Tử Bắc đột nhiên nghiêm túc hẳn.
“Vì sao?” Doãn Đằng Nhân không hiểu.
“Không vì sao hết chỉ là muốn thu mua thôi!” Mạc Tử Bắc híp mắt lại, không ai hiểu trong lòng anh đang tính cái gì.
“Nhưng mà trước mắt hợp tác với Phong Trì không phải là rất tốt sao? Sao cậu lại muốn chen chân vào giới quảng cáo? Mình thật sự là không hiểu nổi cậu, dã tâm của cậu thật đúng là lớn quá đấy!”
“Việc này vẫn chưa nghĩ ra cụ thể sẽ hành động như thế nào, chỉ là đêm nay mình chợt nghĩ tới thôi!” Mạc Tử Bắc không muốn nói anh không chịu nổi việc Hùng Lập Tân có quan hệ tốt với Giản Tiểu Bạch, anh muốn chỉnh ૮ɦếƭ công ty người ta nhưng trên thực tế thì anh ghen tị đến phát cuồng.
Đêm khuya được Hùng Lập Tân đưa về đến nhà, Giản Tiểu Bạch mệt đến sức lên lầu cũng không có. Sau cơn miệt mài thân mình cô xụi lơ giống như một sợi Pu'n.
Vừa vào cửa thì một bóng người cao ngất tuấn dật đã đứng ở cửa. Giản Tiểu Bạch hoảng sợ thiếu chút nữa lại từ trên cầu thang lăn xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc