Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 20

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Đứng lên, phải tiếp tục đi!
Cô phải quay về, tuyệt đối không cho phép bản thân gục ngã, cô phải tiếp tục sống tốt hơn nữa.
Nhớ lại quãng thời gian là cô nhi, cô vẫn còn có thể sống sót, huống gì lúc này cô không thể nào gục ngã được. Đúng vậy, cô phải mạnh mẽ, sống thật tốt.
Tình yêu là cái quái gì chứ! Chẳng có gì là đúng, càng không thể đem làm cơm mà ăn! Chỉ có mấy kẻ hám sắc mới có thể lấy tình yêu làm cơm ăn! Có không thể tiếp tục làm một kẻ hám sắc, vĩnh viễn không! Tình yêu chỉ là thứ bỏ đi, cái gì mà phải lấy tim làm chứng đều là thứ bỏ đi hết!
Tùy tiện lau nước mắt vương trên mặt, lúc vẫy tay bắt xe cô mới sực nhớ đến gói đồ mình bỏ quên trong nhà Mạc Tử Bắc, đã thế còn không mang theo chìa khóa bên người.
Dọc suốt đường đi, người tài xế không thôi rời mắt khỏi cô gái thân mình dính đầy bùn lầy phản trên gương chiếu hậu,cô gái này thật kỳ lạ.
“Nhìn, nhìn cái gì! Tôi cũng đâu có thiếu tiền xe của ông!” Giản Tiểu Bạch tuy đôi mắt ngấn nước nhưng tâm tình vẫn còn nóng nảy gắt ầm lên.
Người tài xế sợ đến mức lái xe thật nhanh. Cô gái này chắc đến tám phần mười là thất tình, đêm hôm khuya khoắt lại mặc áo quần xuề xòa ra đường. Tức giận dữ như thế này thì nhất định phải nhớ, không nên day vào trêu chọc phụ nữ thất tình.
Cô vừa lau nước mắt, trong lòng vừa cảm thấy tủi thân cùng cực. Mạc Tử Bắc, anh là đồ khốn! Từ tận đáy lòng, cô không ngừng nguyền rủa anh cả đời khốn đốn mãi chẳng yên ổn!
Xe dừng tại Dương quang quả hương, Giản Tiểu Bạch đứng tại chỗ bảo vệ lấy điện thoại gọi cho Mai Thiếu Khanh. Vừa nghe thấy giọng Mai Thiếu Khanh vang lên, nước mắt cô lại nhìn không được mà trào ra.
“Anh Thiếu Khanh, mau cứu em! Anh mau cầm tiền đến đây!”
Cô đang khóc sao!
“Bây giờ em đang ở đâu!” Giọng Mai Thiếu Khanh trước sau như một vô cùng bình tĩnh, nghe không ra tia sốt sắng nào.
“Em đang đứng trước cửa, nhưng không mang theo tiền. Taxi vẫn còn đang chờ!”
“Được, em đợi năm phút nữa, anh sẽ đến!” Mai Thiếu Khanh tắt điện thoại.
Người tài xế kinh ngạc nhìn Giản Tiểu Bạch, nhưng không dám hé môi nói nửa lời. Ngộ nhỡ cô gái này lại nổi điên lần nữa thì hết đường thuyết phục. Nếu năm phút nữa không có ai tới, tốt nhất ông nên rời khỏi đây, coi như mình vừa làm việc thiện cho rồi.
Năm phút sau, Mai Thiếu Khanh đã đến.
Nhìn Giản Tiểu Bạch một thân lầy lội đầy bùn, đáy mắt anh thoáng hiện vẻ trầm lắng, nhưng mau chóng khôi phục vẻ điềm đạm thường thấy. Anh đem tiền trả taxi, người tài xế chỉ chờ có thế, liền hoảng sợ cho xe chạy nhanh.
Bấy giờ, Mai Thiếu Khanh không hỏi gì cả, chỉ kéo lấy thân mình cuộn tròn đang thút thít tại cửa bảo vệ, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô. Giản Tiểu Bạch lúc ấy mới ngẩng mặt lên nhìn anh, òa khóc nức nở.
“Anh Thiếu Khanh!” Lời còn chưa dứt, nước mắt cô lại thi nhau chảy ròng ròng.
Mai Thiếu Khanh nhìn cô thật kĩ, không nói lời nào, chỉ đem thân người đầy bùn của cô gắt gao ôm chặt vào lòng mình. Giản Tiểu Bạch càng xúc động khóc lớn, Mai Thiếu Khanh buông tiếng thở dài, tai cô lúc ấy nhận thấy hơi thở ấm nóng, mới ý thức được sự thay đổi trên gương mặt anh.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh thở dài thế này. Giản Tiểu Bạch nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thảm thương nhìn anh.
“Anh Thiếu Khanh, em bị Mạc Tử Bắc lừa. Em thật quá ngu ngốc!”
Mai Thiếu Khanh trầm ngâm nhìn cô không dời mắt, dịu dàng lau sạch nước mắt vương trên mặt cô.
“Anh đi tìm hắn.”
“Không! Không!” – Giản Tiểu Bạch trào nước mắt lắc đầu nguầy nguậy. “Em không muốn dính líu bất cứ điều gì với anh ta .Thiếu Khanh, em muốn chuyển nhà, rời khỏi nơi này, không bao giờ… muốn gặp anh ta nữa”.
“Ưh, được rồi, mình chuyển nhà.” Mai Thiếu Khanh ôm chặt cô vào lòng, cẩn trọng hệt như đang ẵm một con Pu'p bê sứ mong manh dễ vỡ.
Đêm hôm đó Giản Tiểu Bạch cứ nức nở khóc cả đêm. Đôi mắt Mai Thiếu Khanh càng hiện lên trăm phần nặng nề. Nhưng Tiểu Bạch nói không cho anh đi tìm tên ấy, nên anh chỉ biết ngấm ngầm chịu đựng.
Hôm sau Giản Tiểu Bạch đổ bệnh, nằm im không đứng dậy nỗi.
Lúc Lâm Hiểu Tình đến, cô vẫn còn nằm khóc rất thương tâm, đôi mắt vì khóc quá nhiều mà gần như không mở ra được.
“Này!” Lâm Hiểu Tình bị dọa phát hoảng cả lên. “Tiểu Bạch yêu quý, cậu đừng làm mình sợ mà?”
“Lâm Hiểu Tình, mình muốn ૮ɦếƭ thì phải làm sao bây giờ?” Trông thấy người bạn thân, Giản Tiểu Bạch lại òa khóc như mưa.
“Đừng khóc. Có chuyện gì thì nói mình biết, mình có thể xử lí giúp cậu.” Lâm Hiểu Tình thật sự là được mở rộng tầm mắt, Giản Tiểu Bạch vẫn luô kiên cường lại có ngày khóc đến thương tâm thế kia.
“Cậu như vầy, có phải là bị thất tình rồi không?”
Hai ngày này cùng Hùng Lập Tân du lịch nước ngoài, chẳng nghe thấy nói Giản Tiểu Bạch vì yêu mà khóc thành thế này, thật khiến người ta không thể nào mà tưởng tượng được.
“Cậu thực sự đừng nói với mình là cậu bị thất tình đó nha.”
“Thất tình cái đầu cậu ấy! Mình đây là muốn làm một hành vi nghệ thuật rõ chưa? Mình đây đang diễn một hành vi nghệ thuật, cậu có thể nhìn thấy là may lắm rồi, bổn cô nương còn chưa tính ra ngoài biểu diễn đấy.”
Lâm Hiểu Tình thoắt vui vẻ, nhìn vào mắt cô còn cả dấu hôn còn in trên cổ cô, cười gian xảo nói: “Hành vi nghệ thuật lần này, hình như có đến hai nhân vật chính mà?”
“Cậu dựa vào cái gì mà nói vậy?” Giản Tiểu Bạch hiện tại thật phát điên lên rồi, cô thề tuyệt đối không hề hé ra cái tên Mạc Tử Bắc.
Lâm Hiểu Tình liếc mắt nhìn cổ áo của cô: “Trên cổ cậu có rất nhiều dấu ô mai xanh xanh đỏ đỏ nha? Còn dám nói là tự mình gây ra à. Òa Đều là người từng trải! Cười ૮ɦếƭ mất thôi! Nói! Là tên nào! Mai Thiếu Khanh à?”
“A! Đi ૮ɦếƭ đi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch xấu hổ đỏ bừng cả lên. “Tự mình làm không được sao.”
Gương mặt cô hiện tại mỗi lúc một xám xịt, còn Lâm Hiểu Tình lại như được dịp cứ cười khúc khích không thôi: cô nhóc này xem ra lớn rồi. Trông vẻ mặt đỏ ửng của cô thế này, chắc hẳn đã trải qua việc đời người. Tuy thoạt nhìn cỏ vẻ hơi tiều tụy, nhưng cô ngốc này vẫn đặc biệt quyến rũ.
“Gạt quỷ ấy! Nói mau! Tối qua cậu quấn lấy tên nào, hả?”
Nghe nhắc đến tối qua, cô liền òa lên khóc nức nở, chẳng nói gì cả, nước mắt cứ rơi mãi không thôi.
Lâm Hiểu Tình đoán Tiểu Bạch có thể đã bị người ta ăn sạch rồi. Nhìn cô bộ dạng khóc lóc thương tâm thế kia, tám phần là tên đó không chịu trách nhiệm!
Nói mình biết, tên khốn ấy là ai? Mình tìm hắn cho!” Máu nóng trong người Lâm Hiểu Tình sôi sùng sục, hận không thể mau chóng tìm ra tên sở khanh ấy.
Giản Tiểu Bạch xúc động, ôm chằm lấy cô: “Hiểu Tình, chỉ có cậu là tốt nhất! Mình thất tình! Cậu đoán đúng rồi mình thật sự đang thất tình! Hu hu…”
“Đừng khóc! Chúng ta đi tìm hắn! Mình thật muốn xem là tên lớn mật nào dám đem Tiểu Bạch chúng ta ăn sạch sẽ lại còn không chịu trách nhiệm.” Lâm Hiểu Tình vừa nói vừa xắn tay áo, bộ dạng như chuẩn bị đánh người, quả thật rất giống Tôn nhị nương.
“Đừng có nhắc tới hắn nữa! Mình phải quên hắn, bắt đầu từ hôm nay mình phải quên hắn! Mình muốn ăn một bữa thật no, tớ muốn ăn nhiều một chút khao cái bao tử của mình.” Phụ nữ sau khi thất tình trước tiên thường là khóc, tiếp đó lại là ăn! Giản Tiểu Bạch cũng cũng không ngoại lệ.
“Được! Mình mời, không gọi Hùng Lập Tân hay Mai Thiếu Khanh, chỉ mỗi hai chúng ta đi ăn thôi!” Lâm Hiểu Tình vui vẻ đồng ý với niềm vui lớn nhất của người thất tình.
“Ừ!” Giản Tiểu Bạch lau sạch nước mắt, ngồi xuống tìm áo quần. Bộ đồ cô đang mặc chính là bộ đồ thể dục, cô càng vận động bộ đồ cũng muốn bung ra. Lâm Hiểu Tình thấy vậy cũng không nói lời nào, chỉ sợ nói lại khiến cô khóc.
Nhìn cô lại phục trang như một bà sơ già, trong lòng Lâm Hiểu Tình chỉ còn biết thầm hít vào một hơi.
Lúc Giản Tiểu Bạch hai con mắt sưng to như hai quả đào mọng nước chằm chằm đi ra cửa thì Mai Thiếu Khanh cũng vừa lúc đứng ở cửa, không biết đã đến từ lúc nào.
Lâm Hiểu Tình ngại ngùng cười cười. Mỗi lần gặp Mai Thiếu Khanh, cô cảm thấy bản thân không được tự nhiên. Người này tuy diện mạo anh tuấn, nhưng lại lạnh lùng xa cách khiến người ta chẳng thể đến gần.
Cô ghét nhất người khác tỏ ra rất đẹp trai. Nhưng xem ra anh không có vẻ giả vờ, nói chung là cô thấy vậy.
“Anh Thiếu Khanh, em và Hiểu Tình ra ngoài ăn một chút, anh có đi cùng tụi em không?” Giản Tiểu Bạch thấy thật có lỗi với Mai Thiếu Khanh. Tối qua cô vô lễ khóc lóc trên người Mai Thiếu Khanh, khiến anh toàn thân đều dính nước mắt và nước mũi cô.
“Hai người đi thôi! Mình không đi!” Nhanh chóng từ chối, hơi hơi gục đầu xem như là chào hỏi Lâm Hiểu Tình.
Lâm Hiểu Tình thoáng sửng người, cũng lập tức gật đầu cười. Thật tàn bạo! Haizz! Không biết khi nào thì anh trai tàn khốc này mới cho người ta được mở rộng tầm mắt, làm được chuyện mà cô chờ mong bấy lâu.
Mai Thiếu Khanh chính là không được tự nhiên, khiến cô có thêm vài phần khó xử.
“Em đi cùng Hiểu Tình”. Giản Tiểu Bạch cũng không nói thêm gì nữa.
“Ừ!” Ánh mắt thâm thúy của Mai Thiếu Khanh nhìn vào Lâm Hiểu Tình, anh khẽ gật đầu sau đó xoay người bước lên lầu.
Giản Tiểu Bạch muốn đi nhưng chợt nhớ tới điều gì liền quay người lại hỏi anh: “Anh Thiếu Khanh, em muốn chuyển nhà!”
“Anh đã tìm được một nơi rất tốt rồi!” Anh luôn an bài mọi việc rất chu đáo.
Giản Tiểu Bạch gật đầu đáp lại: “Em đi đây.”
Hai người bước xuống lầu.
Lâm Hiểu Tình có chút khó hiểu: “Cậu ở đây không tốt sao? Tuy rằng hơi nhỏ nhưng lại rất ấm áp.”
“Bởi vì mình mệt mỏi với cuộc sống ở nơi này nên mới muốn thay đổi không khí.”
“Ngừng! Có quỷ mới tin? Nói đi, cậu định trốn ai vậy?”
Giản Tiểu Bạch đi xuống lầu, đảo mắt nhìn Lâm Hiểu Tình: “Mình thất tình, cậu đừng nhắc lại có được không?”
“Được được được! Mình hiểu!” Lâm Hiểu Tình cầu xin tha thứ.
Hôm đó cả hai người bọn họ ngồi trong một nhà hàng cơm Tây, Giản Tiểu Bạch ăn sáu phần bít tết khiến cho toàn bộ nhà hàng và người phục vụ sửng sốt. Quản lý còn rất quan tâm chạy đến hỏi xem cô có cần đến bệnh viện không. Nhưng Lâm Hiểu Tình xua tay nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, chúng tôi là vận động viên vừa chạy Maratong về, cần bổ sung dinh dưỡng.”
Quản lý rất nghi nhờ rời đi. Giản Tiểu Bạch sau khi ăn xong còn ‘ợ’ một tiếng khiến cho Lâm Hiểu Tình vô cùng xấu hổ, bởi vì tất cả mọi người xung quanh đều không nhịn được nhìn các cô như đang xem khỉ diễn trò. Mỗi lần cùng Giản Tiểu Bạch ra ngoài cô đều nhận được những ánh mắt khác thường như thế này.
Giản Tiểu Bạch cũng mặc kệ ánh mắt của những người đó, sau khi ăn no uống đủ liền nói với Lâm Hiểu Tình: “Cơm này cậu mời, mình không có tiền, tiền mất rồi.”
Chi phiếu của cô đã bỏ lại chỗ Mạc Tử Bắc.
“Được được! Mình mời! Cậu có muốn ăn thêm gì nữa không?” Lâm Hiểu Tình hoài nghi cô còn có thể ăn hết một bàn thức ăn nữa. Cô nhìn Tiểu Bạch ăn uống rất ngon lành, chẳng nhẽ con gái thất tình khẩu vị đều tốt như vậy sao?
Ăn không ngừng đến lúc không thể cố được mới dừng lại. Giản Tiểu Bạch cũng không biết mình đã ăn những gì, chỉ cảm thấy dạ dày như một cái hố không đáy. Thật vất vả mới no, vừa ngước mắt lên chỉ thấy trên bàn trơ lại chén đĩa. Cơm Tây có thể ăn thành như vậy thực khiến cho người ta khó có thể tin! Bản thân cô cũng thấy có chút ngượng ngùng mất mặt nhưng cũng không quản được nhiều như vậy.
“Ha ha, cẩn thận ăn nhiều quá thành mập ú đó!” Lâm Hiểu Tình có ý tốt nhắc nhở.
“Yên tâm! Mập cũng tốt mà. Dù sao thì cũng chẳng có gì quan trọng”.
“Cẩn thận không gả đi được đâu đấy!”
“Thực sự mà nói thì mình thấy độc thân cũng rất tốt !” Giản Tiểu Bạch lẩm bẩm nói.
Lâm Hiểu Tình lắc đầu, đứa nhỏ này thật sự là bị đả kích, hơn nữa không hề nhẹ chút nào!
Những ngày buồn chán đến ૮ɦếƭ vẫn tiếp tục trôi qua, chớp mắt đã đến ngày khai giảng .
Ngoài giờ lên lớp Giản Tiểu Bạch còn làm công việc bán thời gian để kiếm sinh hoạt phí cho bản thân. Mạc Tử Bắc vẫn chưa tới tìm cô, với anh cô đã hoàn toàn thất vọng rồi. Chuyển về nhà mới, cô mới phát hiện nguyệt sự từ trước đến giờ luôn đúng ngày nay vẫn chưa thấy đâu. Mang tâm trạng bất an đến bệnh viện làm xét nghiệm, bác sĩ nói cô có thai.
Đây thật sự là một tin tức đáng sợ nhất thế kỷ! Đối với cô đây chính là ngày tận thế.
Giản Tiểu Bạch rưng rưng cầm kết quả xét nghiệm trở lại nhà trọ ở tầng 10, ngẩn người nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ. Cũng không biết đã thở dài bao nhiêu lần, cô có con của Mạc Tử Bắc.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại kém may mắn đến như vậy, mặc dù hôm đó triền miên không biết bao nhiêu lần mới kết thúc nhưng cô cũng không ngờ lúc này một sinh mệnh nhỏ bé đã tồn tại ở trong bụng cô.
Bỏ nó sao?
Một sinh mệnh vô tội.
Không!
Trên ban công, hai chú thỏ con tương thân tương ái sinh hoạt cùng nhau, Giản Tiểu Bạch chua xót trong lòng, đó là món quà của anh, cô không có cách nào vứt bỏ nó được. Cô không nỡ!
Vậy thì sinh cứ đứa bé này ra đi! Suốt cuộc đời này không cho anh nhìn lấy một lần, để cho người đàn ông đáng giận kia cả đời này cũng không biết mình còn để lại mầm mống ở bên ngoài.
Cô cứ nghĩ đến hết thảy mọi chuyện anh đều chẳng hay biết gì, là tâm trạng lại rất vui sướng! Cô muốn sinh đứa bé, cả đời không cho anh biết đến!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc