Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 17

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Về tới nhà trọ của mình, Giản Tiểu Bạch khóc suốt một đêm, đôi mắt cũng vì thế mà sưng lên. Sáng sớm hôm sau, Giản Tiểu Bạch phải đeo lại cái kính gọng đen, đôi mắt sưng như hai trái đào.
Mưa vẫn không nhanh không chậm rơi, đã hơn một ngày nhưng không có ý dừng lại. Nhiệt độ trong không khí cũng càng lúc càng hạ thấp.
Sáng sớm, Mạc Tử Bắc xin Doãn Đằng Nhân nghỉ phép một ngày, kết quả lại bị cái tên tiểu tử Doãn Đằng Nhân kia nói: “Nghỉ phép một ngày phải ở lại thêm mười ngày!” Đi, anh đi! Đã đến lúc anh rời đi, công việc ngày hôm qua cũng đã làm xong. Từ trước tới nay, anh chỉ nói tới hiệu suất chứ không nói tới thời gian, anh cũng không bao giờ ngồi ở văn phòng cả một ngày hết, miễn là hoàn thành tốt, không trì hoãn công việc thì tất cả đều ok!
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Giản Tiểu Bạch, anh không khỏi đau lòng: “Đêm hôm qua em khóc!”
Anh im lặng thở dài, cô gái này thật đơn thuần, chỉ vì một con thỏ mà khóc đến sưng đỏ cả mắt, thật làm cho người ta không thể lý giải nổi mà! Đúng vậy! Anh đột nhiên cảm thấy, làm tổn thương cô thật có chút không đành lòng!
Giản Tiểu Bạch uể oải lắc đầu, không muốn nói chuyện. Cô tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.
Mạc Tử Bắc cũng không hỏi nhiều nữa, dứt khoái lái xe rời khỏi Dương Quang Quả Hương. Từ ban công tầng sáu nhà trọ, ánh mắt sâu sắc của Mai Thiếu Khanh nhìn chằm chằm chiếc xe dần biến mất, thở dài một hơi!
Anh không có tư cách có được Tiểu Bạch! Tiếng thở dài này là vì chính mình, cũng vì Giản Tiểu Bạch, chỉ mong tình cảm của Mạc Tử Bắc là xuất phát từ đáy lòng, nếu không, anh nhất định sẽ không đồng ý!
Ánh mắt Mai Thiếu Khanh hiện lên một tia lạnh lẽo. Một con ruồi đang bay qua bay lại, chưa kịp nhìn rõ nó như thế nào, vậy mà ‘phập’ một tiếng đã thấy nó bị cố định ở trên cửa, hung khí dĩ nhiên là dao giải phẫu cũng bị cố định ở trên đó nốt.
Mai Thiếu Khanh không dấu vết đi qua lấy dao phẫu thuật ra, con ruồi rơi xuống đất. Thổi chuôi dao sắc bén, lưỡi dao sáng loáng chiếu rọi vào khuôn mặt đẹp trai dị thường. Cậu nở nụ cười, khóe miệng khẽ cong lên nhưng trong mắt lại thâm sâu, lạnh lẽo khác thường.
Xe của Mạc Tử Bắc đang chờ ở dưới tòa building của tập đoàn Ôn thị.
Anh ở dưới tầng chờ Giản Tiểu Bạch. Lúc đầu thì không biết nên vào không, sau đó thì vẫn không vào.
Giản Tiểu Bạch đã vào trong nửa giờ nhưng chưa thấy đi ra, vì thế anh lấy điện thoại gọi cô, không ngờ lại không có ai nghe.
Không biết cái cô bé lơ mơ này có mang theo điện thoại bên người hay không đây, thật làm cho người ta lo lắng mà.
Lại lo lắng bất an đợi thêm vài phút, vẫn là không đợi nữa. Mạc Tử Bắc ngồi không yên, trong lòng cứ có một cảm giác bất an, anh muốn tự mình lên xem có chuyện gì xảy ra.
Giản Tiểu Bạch trình đơn xin nghỉ việc lên tầng 19, rồi đi đến phòng tài vụ lĩnh hơn một tháng tiền lương của mình, đang chuẩn bị đi thang máy xuống thì không ngờ lại gặp phải Ôn Hướng Đình.
Dường như cái tên *** vịt kia thường dùng thang máy nhân viên, còn thang máy VIP thì để không, thật đúng là.
Mà hắn lại chọn đúng thời gian thang máy có ít nhân viên ra ngoài nhất. Khi thang máy dừng lại, Giản Tiểu Bạch ấn vào nút tầng 1, Ôn Hướng Đình lại chọn tầng 15, nơi đó là địa bàn của hắn.
Hắn híp mắt lại nhìn Giản Tiểu Bạch không nói lời nào, miệng nở nụ cười đắm đuối (editor: kinh tởm thì có). Vì chiều ngày hôm qua bị Mạc Tử Bắc đánh nên hai mắt hiện tại đều tím rịm!
Giản Tiểu Bạch căng thẳng đẩy kính, tựa vào góc tường cách hắn rất xa.
Ôn Hướng Đình đi tới một bước, miệng nở nụ cười gian xảo, tham lam. Thang máy dừng ở tầng 15 khiến Giản Tiểu Bạch sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Ôn Hướng Đình nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, cười rất tà mị. Hắn đưa mái tóc đen dài cuộn sóng của Giản Tiểu Bạch lên mũi ngửi, hưởng thụ một chút: “Rất thơm! Em Giản à, em đúng là một người phụ nữ cực phẩm!”
“Ông làm gì vậy? Giản Tiểu Bạch ngăn bàn tay thối tha của hắn lại. Ánh mắt Ôn Hướng Đình hiện lên một tia nham hiểm, độc ác, cầm lấy tay Giản Tiểu Bạch, kéo cô ra khỏi thang máy.
Trong các nhân viên làm việc tại đây, có người nhìn thấy như vậy nhịn không được liếc nhìn liền bị ánh mắt lộ ra hung quang của Ôn Hướng Đình trừng lại nên không ai dám nhìn nữa. Giản Tiểu Bạch muốn giãy ra khỏi tay hắn, cô không muốn đi cùng hắn. Cái tên này lại dám trắng trợn cướp người như vậy.
Rất nhanh kéo Giản Tiểu Bạch đến văn phòng của mình, ‘sầm’ một tiếng đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa quá lớn làm nhân viên ở tầng này giật mình hoảng sợ, tất cả đều lo lắng đề phòng sửa sang lại công việc trên tay của mình.
“Tổng giám đốc Ôn, ông đừng làm như vậy, nếu không, tôi sẽ kêu lên đó.”
“Kêu? Đây là địa bàn của tôi, cô có kêu rách họng cũng chẳng có ai tới cứu cô đâu!” Ôn Hướng Đình bỏ qua không sợ uy hiếp. “Cô Giản đừng sợ, làm tình nhân của tôi đi, như vậy sẽ được hưởng rất nhiều vinh hoa phú quý!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch bởi vì tức giận mà đỏ bừng lên: “Tổng giám đốc Ôn, xin ông tự trọng một chút!”
“Tự trọng?” Ôn Hướng Đình cười mỉa mai sau đó nhổ một ngụm nước miếng “phi!”
Bàn tay to duỗi ra, những ngón tay thô to xoa cái má tinh tế của Giản Tiểu Bạch, rồi bàn tay ấy lại xoa xuống cổ, mắt thấy sắp xoa xuống xương quai xanh quyến rũ. Giản Tiểu Bạch hét lên một tiếng gạt tay hắn xuống.
Không muốn cùng hắn nói lời vô nghĩa, cô chạy thật nhanh đến cửa ra vào gần chỗ Ôn Hướng Đình định mở cửa rời đi. Nhưng… Cửa lại bị khóa. Giản Tiểu Bạch ở bên trong phòng kêu to: “Cứu tôi với! Cứu tôi!”
Bên ngoài nào có ai dám đến chứ, hơn nữa cái văn phòng sang trọng này cách âm cũng rất tốt.
Ôn Hướng Đình cười đến tà mị (kinh tởm thì đúng hơn) chậm rãi đi tới bắt lấy tay Giản Tiểu Bạch, đem nàng vây ở cạnh cửa, Giản Tiểu Bạch giãy dụa nhưng khí lực của tên tàn bạo này quá lớn. Một tay của Ôn Hướng Đình thì chộp lấy hai tay của Giản Tiểu Bạch, bàn tay còn lại của hắn thì xoa nắn bộ ngực mềm mại của Giản Tiểu Bạch, nhất thời khiến cho cái thứ nguyên thủy trong hắn dâng lên. Không chút nào thương tiếc P0'p chặt rồi lại tìm đến đôi môi mềm mại của Giản Tiểu Bạch muốn âu yếm.
Giản Tiểu Bạch liều mạng xoay chân đá cũng không thể đá cái tên khốn này ra ngoài. Cô rất sợ hãi, dưới tình thế cấp bách, cô liền không dùng đầu óc mà kêu lên: “Mạc Tử Bắc, cứu em!”
Nghe được cái tên Mạc Tử Bắc, Ôn Hướng Đình dừng lại động tác, một tay đẩy Giản Tiểu Bạch ngã xuống mặt đất làm cô hoa mắt chóng mặt.
Ôn Hướng Đình âm phách cười, ánh mắt âm lãnh làm người ta run sợ! “Kêu cái thằng Mạc Tử Bắc kia tới cứu cô? Ha ha ha ha ha ha” thực cuồng vọng cười to, hoàn toàn không giống bộ dạng chật vật khi bị đánh ngày hôm qua.
“Nói cho cô biết Giản Tiểu Bạch phụ nữ mà tôi đã nhìn trúng chưa bao giờ có thể vuột khỏi tay, hôm nay cái tôi có chính là thời gian cùng cô chơi đùa, tôi cũng muốn nếm thử phụ nữ của Mạc Tử Bắc xem có cái tư vị gì, một khi cô bị tôi chơi cô tưởng hắn còn có thể yêu cô sao?”
Giản Tiểu Bạch hoảng sợ theo dõi Ôn Hướng Đình, hắn ta cười lạnh đi tới chỗ của cô, khát vọng cứ như vậy rõ ràng viết ở trên mặt. Giờ phút này Giản Tiểu Bạch rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lại có tin đồn rằng Ôn Hướng Đình thật sự là một người đàn ông vô liêm sỉ. Một người đàn ông chỉ có ý nghĩa muốn chơi một người phụ nữ! Một người tham lam không từ thủ đoạn như thế có tư cách gì mà làm giám đốc? Hắn căn bản là không xứng!
Giản Tiểu Bạch xoa chỗ té đau, ngồi xuống đất, biết chạy không thoát cô chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Điện thoại lúc này chợt vang lên Giản Tiểu Bạch lập tức bắt lấy điện thoại, vừa định mở ra đã bị cái tên Ôn Hướng Đình này lấy đi.
Hắn mở di động ra, vừa nhìn liền nở nụ cười châm chọc “Mạc Tử Bắc! A!”
Sau đó hắn đột nhiên đem điện thoại ném lên tường, lúc rớt xuống linh kiện đã vỡ thành ba mảnh. Tiếng chuông chỉ còn đứt nghẽn quàng quạc.
Giản Tiểu Bạch trong thời gian này thực lo lắng, đáy lòng cô kêu tên Mạc Tử Bắc, không biết anh có thể cảm giác được của cô đang gọi anh không?
Ôn Hướng Đình cười tà nịnh, đôi mắt tím xanh hiện lên một tia tàn ác, đi tới túm Giản Tiểu Bạch, tóc cô bị hắn kéo mà càng choáng váng. Ôn Hướng Đình bức cô lui đến góc tường, vây ở trong lòng hắn, cúi xuống bên tai cô vươn đầu lưỡi thô ráp *** lỗ tai xinh đẹp của cô.
Giản Tiểu Bạch lập tức buồn nôn, dịch dạ dày của cô bốc lên, mắt thấy đã sắp phun ra. Trong lúc một tay của Ôn Hướng Đình lướt qua cô, Giản Tiểu Bạch lập tức phun ra ngay trên cổ của Ôn Hướng Đình.
Ôn Hướng Đình chán ghét đẩy cô ra, không kiên nhẫn trừng cô một cái, lấy khăn tay ra lau đi thứ dơ bẩn trên mặt. Giản Tiểu Bạch nhịn không được lại tiếp tục phun dữ dội hơn. Mãi đến khi đem toàn bộ dịch trong dạ dày ói ra hết mới mới dừng lại, cái thảm sang trọng cũng bị Giản Tiểu Bạch ói ra làm dơ bẩn rất là đột ngột.
Ôn Hướng Đình lạnh lùng nói: “Con đàn bà chết tiệt, muốn ૮ɦếƭ hả!
Lập tức, hắn tiến lên giữ chặt tay cô, một bàn tay nắm lấy mái tóc dài của của cô kéo lên ném mạnh về phía tường, cú va chạm mạnh như vậy khiến Giản Tiểu Bạch hét lên một tiếng choáng váng.
“Ôn Hướng Đình, ông là đồ con vịt không biết xấu hổ!” Giản Tiểu Bạch giận đến nỗi hoàn toàn không thể làm chủ lời nói, bây giờ cô mặc kệ hắn là loại tổng giám đốc chó má gì.
“Cô!” Mặt mày Ôn Hướng Đình lập tức đỏ lựng, người phụ nữ này mà dám nhục mạ hắn.
Dùng sức kéo lấy tóc của Giản Tiểu Bạch, Ôn Hướng Đình tát cho cô một cái nổ đom đóm mắt. Thẹn quá hóa giận, Ôn Hướng Đình lại đẩy cô ngã trên mặt đất, sau đó lại bước ngang qua ngồi ở trên người Giản Tiểu Bạch, cơ thể to lớn lại hơi béo phì đè lên vòng eo nhỏ mềm mại của cô khiến cô phải la to.
“Mạc Tử Bắc, cứu em!”
Ôn Hướng Đình lại quỷ quái cười: “Kêu đi, kêu vỡ họng cũng không có ai tới giúp cô đâu, hôm nay ông nhất định phải làm cô trở thành người của ông!”
Giản Tiểu Bạch giãy dụa, Ôn Hướng Đình đè tay cô lại, cúi người xuống nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp đang ngọ nguậy trong lòng, người phụ nữ này ở trong mắt hắn
cũng không phải là tâm hồn bình thường đâu.
Cô càng giãy dụa hắn càng đè chặt cơ thể của cô hơn, một tay bắt lấy hai tay cô, tay còn lại dùng một chút lực xé rách chiếc váy dài của Giản Tiểu Bạch, làm lộ ra chiếc quần nhỏ màu hồng phấn.
Tham lam nhìn Giản Tiểu Bạch, mắt thấy đôi môi to bè của hắn sắp ấn xuống, Giản Tiểu Bạch lập tức thét chói tai: “Mạc Tử Bắc, cứu em!”
Cô sắp tuyệt vọng rồi, trời ạ, Mạc Tử Bắc mau tới cứu em đi!
Về phần Mạc Tử Bắc, lên tầng 26 tìm mà không thấy bóng dáng Giản Tiểu Bạch đâu, anh đột nhiên nghĩ tới Ôn Hướng Đình là một tên có thù tất báo, anh thật là bất cẩn, anh nên đi lên cùng cô mới đúng.
Không chút suy nghĩ, Mạc Tử Bắc liền trực tiếp đi đến một văn phòng ở tầng 15, túm lấy một người đàn ông đeo kính hỏi: “Ôn Hướng Đình có ở bên trong không?”
Người đàn ông đeo kính nhìn khuôn mặt lạnh lẽo cùng hơi thở lạnh lùng khiến người ta muốn tránh xe vạn dặm của Mạc Tử Bắc mà sợ tới mức lắp bắp nói: “Có… có có có!”
Mạc Tử Bắc sải bước đi với văn phòng của Ôn Hướng Đình, vừa tới cửa đã nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, hình như là giọng Tiểu Bạch, không chút suy nghĩ, Mạc Tử Bắc một cước đá văng cửa văn phòng của Ôn Hướng Đình. Một cước kia thật sự không
phải uy vũ bình thường, đó tuyệt đối là khắc tinh của mọi cánh cửa, bất luận cánh cửa đó có xa hoa như thế nào cũng sẽ bại dưới chân của anh.
Sau khi cửa đã bị đá văng ra anh liền phát hiện Ôn Hướng Đình đang giữ chặt lấy tay Giản Tiểu Bạch, cưỡng hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô!
Một màn này làm cho sắc mặt Mạc Tử Bắc đột ngột lạnh xuống một trăm độ, đủ để đóng băng toàn bộ văn phòng này, anh rất nhanh chạy lại giơ một chân lên đá văng Ôn Hướng Đình.
“Rắc” Một tiếng động vang lên, dường như là tiếng xương sườn của Ôn Hướng Đình đang nứt gãy.
Hắn lăn sang một bên kêu rên thảm thiết rồi quay đầu nhìn đến Mạc Tử Bắc, cả khuôn mặt tái mét vì sợ: “Mày! Mày! Sao mày biết?”
Giản Tiểu Bạch cũng bị dọa đến ánh mắt dại ra, thiếu chút nữa cô đã bị hắn làm nhục.
Mạc Tử Bắc cởi âu phục của mình, ngồi xổm xuống nâng Giản Tiểu Bạch dậy, giúp cô che khuất phần thân thể lõa lồ bên ngoài. May là vẫn còn cái quần nhỏ, chỉ có chiếc váy là bị xé rách, anh thở dài nhẹ nhõm, nhưng tưởng tượng đến hình ảnh cô bị Ôn Hướng
Đình nhòm ngó thì các cơ bắp trong ngừoi lại lập tức siết chặt, anh nén cơn giận xuống, một ánh mắt muốn *** lạnh như băng xẹt qua Ôn Hướng Đình.
“Ông đúng là sống không kiên nhẫn?”
Giọng nói của Mạc Tử Bắc như lạnh như băng giá tích tụ ba ngàn năm trên gương mặt bình tĩnh không gợn sóng nổi lên vẻ hung ác. Anh nhất định phải băm vằm cái tên Ôn Hướng Đình này thành trăm ngàn khúc!
Ôn Hướng Đình bởi vì đau đớn mà túa mồ hôi lạnh.
Thân mình Giản Tiểu Bạch không ngừng run rẩy như môt con búp bê sứ mong manh yếu ớt, Mạc Tử Bắc ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô: “Đừng sợ, có anh đây!”
Giản Tiểu Bạch chậm rãi giương mắt nhìn Mạc Tử Bắc, ánh mắt lúc này mới dần có tiêu cự: “Bắc!”
Cô “oa” một tiếng khóc lớn, Mạc Tử Bắc ôm cô rồi vỗ nhẹ bờ vai cô: “Đừng khóc, có anh ở đây! Chờ anh trừng trị hắn một chút rồi đưa em đi nhé.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc