Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 14

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

“Tổng giám đốc Ôn, ông không được như vậy, cứ lôi lôi kéo kéo như thế thì còn ra thể thống gì!”
“Hừ hừ! Còn giả bộ thanh sạch? Ai mà tin chứ? Thời đại này có ai mà chê tiền đâu chứ? Có trời mới tin ấy!”
“Ông tin hay không thì tùy. Tôi nói cho ông biết tôi đã có bạn trai rồi, xin Tổng giám đốc Ôn hãy tự trọng!” Giản Tiểu Bạch thầm nghĩ cách thoát khỏi nanh vuốt của gã lẳng lở này và mau chóng rời khỏi chỗ này.
“Hừ! Tôi không đấy!” Đúng là cái đồ xỏ lá, ông ta thực sự không biết xấu hổ là gì sao.
Giản Tiểu Bạch vô cùng lo lắng, suýt chút nữa là bật khóc, ngay cả kính sát tròng cũng nhòe đi, không thể nhìn rõ được ai, cô dứt khoát la một tiếng chói tai, “A!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Đúng là tiếng thét chói tai này có làm Ôn Hướng Đình khiếp sợ mà buông tay, thả Giản Tiểu Bạch ra, nhưng ngay lập tức hắn lại bổ nhào đến, túm chặt lấy vạt váy lụa phía sau lưng cô.
“Đồ con ** thối tha, dám hù ông đây nhảy dựng lên hả, mày không đứng yên được hả?”
Giản Tiểu Bạch gắng sức giãy giụa, Ôn Hướng Đình kéo càng căng, “xoạt” một tiếng chiếc váy lụa liền rách toạc ra! Phía sau lưng lộ ra một mảng *** phẳng trắng tinh, mịn màng không chút tì vết, ngay cả dây áo *** cũng bị lộ ra. Mặt Giản Tiểu Bạch đỏ bừng. Bị lộ rồi, xui xẻo quá đi!
Ánh mắt Ôn Hướng Đình nhìn tấm lưng xinh đẹp trắng tinh đang lộ ra đó mà thèm khát, còn khoa trương *** môi dưới, thật sự là ghê tởm hết mức. Giản Tiểu Bạch vùng khỏi hắn, chạy đến một góc tường, dựa lưng lên đó, che đi phần cơ thể đang bị lộ ra.
Ôn Hướng Đình cầm phần váy bị rách trong tay, mê đắm chậm rãi đi tới, gã này thật không biết xấu hổ, ngay cả hình tượng của Ôn thị cũng không bận tâm. Hắn cứ như vậy bắt đầu tiến sát lại, nụ cười của hắn vừa xấu xa vừa dâm dật, trông thấy môi hắn sắp chạm vào, Giản Tiểu Bạch sợ tới mức bụm miệng nhắm hai mắt lại.
Ngay vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng “bốp” vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu rên như heo chọc tiết của Ôn Hướng Đình. Cô lập tức mở mắt ra, phát hiện Mạc Tử Bắc đang nắm chặt cổ áo của Ôn Hướng Đình, còn mắt trái của tổng giám đốc Ôn đã biến thành mắt gấu mèo từ lúc nào.
Lòng cô run rẩy mãnh liệt một hồi, anh ấy đã tới. Cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, sự có mặt của anh làm lòng cô càng thêm kiên định.
Mạc Tử Bắc lại cho Ôn Hướng Đình một đấm, lần này là vào mắt phải của hắn, ngay sau đó mắt phải cũng biến thành mắt gấu mèo. Một đôi mắt xanh tròn như vậy có make-up tỉ mỉ đến đâu cũng không thể giống được!
Ha ha! Giản Tiểu Bạch đang muốn cười thật to, nhưng nghĩ lại bản thân vừa một lần nữa lộ cơ thể ra ngoài thì lập tức cười không nổi.
Gần đây mấy chuyện xui xẻo cứ liên tiếp xảy đến với cô, mỗi lần đều là nhờ Mạc Tử Bắc tới cứu, chắc kiếp trước cô quen người đàn ông này, nên kiếp này mới có thể hữu duyên như vậy.
“Mạc Tử Bắc, mày chờ đó!” Ôn Hướng Đình kêu to.
Mạc Tử Bắc nheo mắt, nở nụ cười mỉa mai, hảo tâm nhắc nhở hắn: “Anh vẫn nên chú ý tới vị trí của mình đi, cẩn thận ông ấy thực sự sẽ đem cái vị trí tổng giám đốc của anh cho người khác đấy.”
Ôn Hướng Đình ngay lập tức tái mét mặt, cúi đầu, nhưng lập tức lại không chịu thua mà la lên: “Hừ! Có cho cũng không tới lượt mày.”
Mạc Tử Bắc trừng mắt phóng tới một tia sát khí, Ôn Hướng Đình sợ tới mức quay đầu bỏ chạy đến nơi cách đó hơn mười lăm mét mới hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Mạc Tử Bắc xoay người lại nhìn vào mắt Giản Tiểu Bạch, ánh mắt anh phức tạp, trong đôi mắt ngăm đen chứa đầy sự phẫn nộ, thương hại,… Giản Tiểu Bạch đỏ bừng cả mặt, xấu hổ dựa sát vào vách tường!
Mạc Tử Bắc cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ *** sơmi cao cấp màu xanh xám của mình ra, sau đó kéo cô đi ra một chút, rồi khoác áo của mình lên vai cô, giống như chăm sóc trẻ con mà mặc vào cho cô .
Còn anh, trên hàng mi thanh tú còn vương chút bọt nước, những khối cơ lớn, săn chắc ngăm ngăm màu đồng tuyệt đẹp khiếnGiản Tiểu Bạch không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào *** anh đến ngây ngẩn cả người.
Vóc dáng anh thật đẹp! Mạnh mẽ tựa một bông hoa sen vươn lên trên mặt hồ. Cô cảm thấy anh thật hoàn hảo không chút tì vết, khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái. Ôi cái đồ sắc nữ này! Ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm người ta, chỉ thiếu có chảy nước miếng, mất mặt quá đó!
Ngón tay không tự chủ nhẹ nhàng chạm vào những cơ bắp săn chắc nơi ***g *** vạm vỡ đó. Ánh mắt của Mạc Tử Bắc đột nhiên càng trở nên sâu xa hơn.
Anh không có lông ***. Tuy không phải là lần đầu tiên thấy *** trần của anh nhưng chưa bao giờ ở gần như vậy mà quan sát chăm chú. Anh có một vóc dáng vạm vỡ, bờ vai nở nang, cánh tay rắn chắc, vừa nhìn đã thấy dáng thể thao, hơn nữa thoạt nhìn anh cũng có khí chất của một người đàn ông quý tộc khôi ngô tuấn tú.
Cô hoàn toàn không thể ngăn được mình chạm tay vào. Lần này tự mình thấy chỉ chọc, chọc mấy cái thì không đủ K**h th**h vì thế nhéo thêm một phát nhưng lại không thể nhéo được da của anh. Thế mới thấy vóc dáng của anh tốt thế nào, tỷ lệ cơ bắp nhiều bao nhiêu!
“Tiếp tục sờ xuống dưới nữa thì anh không bảo đảm sẽ không làm chuyện gì đâu. Lần này chính em quyến rũ anh.” Giọng nói anh hơi khàn, giúp cô cài chiếc cúc cuối cùng, trong đôi mắt sáng ngăm đen chợt hiện lên một ánh sáng mà cô đã quen thuộc. Lần trước anh cũng dùng ánh mắt này mà nhìn cơ thể cô, đúng là cái vẻ mặt này cô nhớ rõ mà.
Bỗng chốc khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch càng đỏ hơn. Cô làm sao vậy, tại sao có thể không biết xấu hổ mà quang minh chính đại chiếm tiện nghi của người ta. Đúng là sắc nữ mà! Cố gắng khiến bản thân không xấu hổ, rất cảm kích sự quan tâm của anh, cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lầu bầu nói: “Cảm ơn anh!”
“Chỉ cảm ơn suông như vậy thì thật không thành tâm. Phải nhìn ánh mắt đối phương, như vậy mới có vẻ chân thành.”
“Hả?” Giản Tiểu Bạch đưa mắt lên nhìn vào đôi mắt đẹp, ngăm đen của anh, “Cảm ơn anh!”
Mạc Tử Bắc cười mím môi.
Nắm lấy tay cô, “Con lợn kia muốn làm gì?”
“Dạ?” Giản Tiểu Bạch nhất thời không kịp phản ứng, mắt nhìn bàn tay của anh đang nắm lấy cô, bàn tay cũng không đen lắm, ngón tay thon dài, rắn chắc. Bàn tay nhỏ bé mặc anh nắm, cảm giác rất ấm áp.
“Anh đang nói đến Ôn Hướng Đình!” Mạc Tử Bắc thấy ánh mắt cô lại mơ hồ nên trực tiếp nói thẳng.
“À, hắn muốn em ℓàм тìин nhân của hắn.” Giản Tiểu Bạch kể lại sự thật, nhớ tới dáng vẻ say đắm *** môi của tên Ôn Hướng Đình kia thì ghê tởm một hồi.
“Cái gì?” Mạc Tử Bắc không thể ngăn cho mình không cao giọng, đôi mắt cũng theo đó mà lóe lên tia phẫn nộ mà ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao. Tại sao anh lại phải tức giận,?
“Em không đồng ý, sau đó hắn đã ***. Thật đáng ghét! Nếu anh không tới, có thể em sẽ bị hắn hôn rồi.”
Bàn tay to đang nắm Giản Tiểu Bạch không nhịn được ra sức nắm. Sức lực của người đàn ông truyền đến trong tay cô, Giản Tiểu Bạch trộm nhìn sườn mặt của anh, rất mê người! So với cái lão hồ ly thối kia thì mê người hơn một ngàn lần. Từ sau khi anh xin lỗi, cô bắt đầu cảm thấy anh cái gì cũng tốt, dáng người đẹp, sự đùa giỡn vô tình cũng thành cá tính. Trong mắt mình, người yêu là Tây Thi, nhưng quan trọng là bọn họ có được coi là người yêu của nhau sao? Mới gặp mặt được vài lần thôi mà!
Hiện tại dáng vẻ tức giận của anh không quá thâm trầm như lần trước khiến người ta không rét mà run. Lần này xem ra cũng không đáng sợ, ngược lại rất thân thiết. Có phải anh tức giận là vì cô suýt nữa bị tên háo sắc hôn?”
“Hắn ta đã nhìn thấy lưng của em?!” Anh nói có chút uất ức, có chút phẫn nộ, có chút nghiến răng nghiến lợi.
Giản Tiểu Bạch không nói gì, mặt đỏ rực lên. Đúng vậy, sau lưng cô hở một mảng khẳng định là tên đàn ông thối tha đó đã thấy được. Vừa rồi hắn còn không biết xấu hổ mà *** đầu lưỡi, giống như thấy cái gì ăn ngon là thèm đến chảy nước miếng, ghê tởm muốn ૮ɦếƭ.
“Cái tên *** vịt đó rất ghê tởm!” Giản Tiểu Bạch không thể không xem thường, căm giận nói.
“Đít vịt?” Mạc Tử Bắc không hiểu.
“Chẳng phải *** vịt là gì, đi đường ௱o^ЛƓ cứ uốn a uốn éo như vịt!” Giản Tiểu Bạch lại giải thích một lần.
Trên mặt Mạc Tử Bắc không có biểu hiện gì, Giản Tiểu Bạch nghĩ anh không hiểu, sau đó bỏ tay anh ra, bắt chước dáng đi của Ôn Hướng Đình, túm ௱o^ЛƓ đi vài bước.
“Ha ha ha ha. . . . .” Mạc Tử Bắc không nhịn được bật cười thành tiếng. Giản Tiểu Bạch này đúng là một người hài hước, nhưng mà cô bắt chước rất giống nha!
Giản Tiểu Bạch cũng khúc khích cười theo, vốn chính là thế mà.
Mạc Tử Bắc sủng nịch chăm chú nhìn cô, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng cũng không biết.
Giản Tiểu Bạch mặc đồ của anh bỗng cảm giác ấm áp lên rất nhiều. Mưa còn đang tí tách rơi, Mạc Tử Bắc kéo tay cô bước nhanh vào trong màn mưa, đi thẳng đến xe của anh.
Trong màn mưa lãng mạn tình cảm truyền đến tiếng cười của một giọng nam trung dễ nghe, âm thanh rõ ràng, mát lạnh rất phù hợp để ca hát. Anh có một chất giọng tốt.
Mạc Tử Bắc rất vui khi Giản Tiểu Bạch gọi Ôn Hướng Đình là “*** vịt”. Cái tên này thật là ấn tượng, miêu tả rất đúng đặc điểm của Ôn Hướng Đình. Tất nhiên cái con heo luôn tự cho mình là đúng kia là anh trai cùng cha khác mẹ với anh. Ngẫm lại chắc lúc trước ông Ôn bị biến dị nên mới có thể sinh ra loại nghiệt tử háo sắc này.
Anh rất vừa lòng với sự né tránh đáng yêu của Giản Tiểu Bạch. Anh vốn đã chứng kiến mọi việc ngay từ đầu, lúc cô chạy vào trong màn mưa bị Ôn Hướng Đình bắt lại. Khi đó anh đã muốn xuống xe đấm cho hắn hai quyền. Nhìn dáng vẻ hai người giằng co trước cửa tòa nhà thì anh hiểu ngay rằng tên Ôn Hướng Đình kia muốn chiếm tiện nghi của Giản Tiểu Bạch, anh vội vã xuống xe, còn chưa kịp chạy tới thì hắn đã xé rách một mảng trang phục của cô.
Bản năng muốn chiếm giữ của anh hiện lện mạnh mẽ. Làm sao con mồi của anh lại có thể để cho người khác rình, cho nên anh mới không khống chế được mà chạy tới đánh hắn.
Hai người vào trong xe, Giản Tiểu Bạch hỏi, “Anh như vậy không lạnh sao?”
Mặc dù nhiệt độ không khí ban đầu rất cao, nhưng hiện tại trời đang mưa, có cảm giác hơi lạnh, anh không mặc áo khoác sao có thể không lạnh được chứ. Mạc Tử Bắc lắc đầu, “Không cần lo lắng, anh ổn.”
Ngay sau đó thì hắt xì một cái.
Đêm qua anh bị cảm, tình trạng hôm nay còn có vẻ nặng hơn.
“Thấy chưa, bị cảm rồi.” Nói xong cô liền tháo khuy, *** ra, duỗi tay, bắt chước cách anh vừa làm mà giúp anh mặc vào.
Bởi vì không với tới, cô buộc phải rướn người lên một chút, rất vất vả mới mặc vào cho anh. Vậy mà người này cũng không phối hợp, đang muốn nói vài câu với anh thì phát hiện mắt anh nhìn chằm chằm vào bả vai của mình, không chớp mắt.
Biết anh đang nhìn chỗ bị lộ phía sau lưng của mình, Giản Tiểu Bạch sợ tới mức lập tức quay lại ngồi, tựa lưng vào ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng. Gần đây, mặt cô còn biến sắc nhiều hơn so với Xuyên kịch, lúc trắng lúc đỏ, đổi tới đổi lui. Nếu cho một quả trứng chim lên mặt, có khi ngay lập tức nó sẽ biến thành trứng ốp la cũng nên.
Mạc Tử Bắc vui vẻ cười, cô cũng quá chậm hiểu đó, anh nhìn cô vài giây, *** như sứ anh đã thấy từ lâu, nhưng cái kiểu nửa kín nửa hở này lại càng mê lòng người. Sở thích của đàn ông có đôi khi rất kỳ quái, tỷ như nhìn cảnh “còn ôm tỳ bà che nửa mặt” (ý chỉ thẹn thùng) lại cảm thấy còn kích động hơn.
“Ha ha, che lại thì cũng đã nhìn qua rồi, có cái gì mà xấu hổ chứ?” Anh cười một cách tà mị khiến mặt Giản Tiểu Bạch càng đỏ hơn.
Hôm nay tên tiểu tử Doãn Đằng Nhân kia phá lệ đến văn phòng một ngày. Anh vẫn hoài nghi anh có cái gì định lực mới có thể làm được đến giờ. Hại anh đều không có cơ hội chuồn êm, phải đợi đến tan tầm mới đi, nếu không đã đến sớm rồi.
Mạc Tử Bắc khởi động, lái xe chạy về hướng vô định, cần gạt nước trên kính chắn gió đang từ từ gạt mưa.
Trong lòng Mạc Tử Bắc nghĩ ra một ý xấu, đêm nay kiểu gì anh ta cũng phải ăn cô, dù là hãm hại lừa gạt cũng phải lừa cô vào tay mình, nếu không anh sẽ hối hận cả đời.
Nhưng nên làm như thế nào để cô tự nguyện cắn câu? Anh rất hiểu cái quy luật nóng vội không ăn hết đậu hũ nóng nên đấu tranh ở trong lòng, cuối cùng hôm nay có phải ăn sạch cô không?
Lúc xác định lúc từ bỏ, chần chừ không chắc, sắc mặt anh lại lạnh đi.
Giản Tiểu Bạch không biết anh muốn đưa mình đến đâu, chỉ cảm thấy rất bối rối. Vẻ mặt của người đàn ông này thật thất thường, bây giờ lại bày ra bộ mặt bí hiểm khó dò khiến người khác không lý giải được.
“Anh định đi đâu?” Giản Tiểu Bạch không biết nói gì nên hỏi.
“Hả!” Mạc Tử Bắc không trả lời câu hỏi, khuôn mặt tuấn tú, cương nghị bỗng đỏ. Giản Tiểu Bạch không nhịn được cười thầm, hóa ra không chỉ có mỗi cô biết xấu hổ, còn có chú Mạc này nữa.
Thực sự thú vị! Trong lòng Giản Tiểu Bạch lâng lâng, thậm chí còn mỉm cười dịu dàng như một hoa.
Mặt anh lại lạnh đi, dường như rất phiền muộn, bỗng ra lệnh: “Ngày mai xin nghỉ đi!”
“Hả?” Giản Tiểu Bạch không hiểu nên hỏi, “Tại sao?”
“Anh thấy em đúng là một người suy nghĩ đơn giản lại có dáng người mê hoặc, bề ngoài trông ‘phong tình vạn chủng’ nhưng bên trong lại ngây thơ, trong trắng. Đặc biệt sau khi bỏ cặp kính ra, nét xinh đẹp của em đều bộc lộ. Em nghĩ xem ngày mai Ôn Hướng Đình có tiếp tục quấy rối em không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc