Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 09

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Không chút suy nghĩ, Mạc Tử Bắc ôm cô vào lòng một lần nữa. Tuy rằng anh lại cứu cô một lần để tránh cho gáy cô không bị mặt đất “hôn môi”, nhưng Giản Tiểu Bạch không biết cho nên mới la lên: “Cuối cùng anh muốn làm gì? Tôi sắp bị anh làm cho điên mất rồi.”
Từ trong lòng anh ngẩng mặt lên nhìn chợt phát hiện ở phía đối diện trên con phố đông đúc bên ngoài công ty, hình như mọi người đều đang sang nhìn bọn họ bên này. Lập tức mặt Giản Tiểu Bạch đỏ bừng lên.
Một phen đẩy anh ta ra, người đàn ông này đúng là điên mà. Hôm qua anh ta còn độc mồm độc miệng đặt điều cho cô, hôm nay lại ôm ấp cô. Anh ta muốn gì vậy chứ!
Giản Tiểu Bạch rống lên một tiếng: “Anh bị bệnh thần kinh à!”
Mạc Tử Bắc vẫn không có phản ứng gì chỉ nheo mắt nhìn cô. Người qua đường bị tiếng sư tử Hà Đông rống này của cô làm cho hoảng sợ. Thực sự không phải âm thanh to bình thường đâu!
Giản Tiểu Bạch lén nhìn xung quanh phát hiện rất nhiều người đều quay lại nhìn cô. Có chút thẹn quá hóa giận, tức giận bỏ tay ra muốn đi. Giờ thì cô biết là nếu cô mà còn ở cùng soái ca lôi cuốn, bộ dạng mê ૮ɦếƭ người này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Cô đã có đủ xui xẻo rồi, từ nhỏ không cha không mẹ, vất vả lớn lên dưới sự che chở của cô nhi viện, bây giờ ông trời còn muốn đùa cợt cô. Vậy sao mà sống nổi!
Bàn tay to đẹp của Mạc Tử Bắc giữ chặt cô, ôm cô khiêng lên vai, đi về phía xe anh ta.
Xung quanh, người đi ngang qua đều nín thở. Giản Tiểu Bạch kêu to giãy dụa, không có cách nào khác, Mạc Tử Bắc đành phải đánh nhẹ vào ௱ôЛƓ cô một cái, Giản Tiểu Bạch sợ hãi, ngậm miệng ngay lại.
Cái gì đây! Còn dám vỗ ௱ôЛƓ người ta, xấu hổ quá đi. Cái gã Mạc Tử Bắc này đúng là luôn nhân lúc người khác không đề phòng cả gan thực hiện hành động lớn mật mà, cô sợ tới mức không dám phản khác nữa, chỉ sơ anh ta sẽ còn thực hiện những động tác lớn mật hơn nữa.
Giản Tiểu Bạch quyết định sống hay ૮ɦếƭ là do anh ta!
Cô sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, không dám kêu to, bị Mạc Tử Bắc khiêng lên trên xe như vậy, tiếp đến anh ta cũng vào trong xe.
Ngồi trong xe, cuối cùng Giản Tiểu Bạch không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mạc tiên sinh, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa có được không?”
Trong giọng nói của cô không hề phẫn nộ, chỉ còn lại có phần cầu xin.
Mạc Tử Bắc tự khởi động xe, hoàn toàn không để ý những gì cô nói. Thoáng cái Giản Tiểu Bạch lại giậm chân, cô phát hiện cô mà ở cùng người đàn ông này thì không biết sẽ ૮ɦếƭ lúc nào: “Không phải anh thật sự có bệnh thần kinh chứ? Tôi thấy anh bệnh không nhẹ đâu, hay tôi gọi đến bệnh viện tâm thần bảo họ mang thuốc qua nhé.”
Mạc Tử Bắc vui vẻ thổi phù một tiếng. Thật sự anh thấy hợp với mồm miệng lanh lợi của cô.
Giản Tiểu Bạch trừng mắt nhìn anh ta, liếc một cái, kêu lên: “Đúng là thần kinh!”
“Thực xin lỗi!” Anh không để ý ánh mắt của cô, nhìn chằm chằm vào tay lái, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Cái gì? Giản Tiểu Bạch lơ mơ, lão nhân gia này lại vừa nói cái gì vậy?
Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm cô còn dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với cô: Thật xin lỗi! Cho tôi xin lỗi vì lời nói và hành vi làm tổn thương cô hôm nọ!”
Ách! Giản Tiểu Bạch kinh sợ hoàn toàn, vài giây sau mới hỏi: “Xin hỏi các hạ, lúc nảy ngài vừa nói cái gì vậy?”
Cô không biết lời của anh có thể tin được bao nhiêu.
Mạc Tử Bắc bị cô chất vấn, có chút ngượng ngùng: “Hôm nọ tôi đối xử với cô như vậy là không đúng! Chỉ là hiểu lầm thôi!”
Đây là lần đầu tiên trong đời anh xin lỗi người khác!
Ách! Nếu anh ta đã biết lỗi như vậy, cô có nên tha thứ cho anh ta không? Vậy còn nụ hôn đầu tiên của cô bị anh ta ςướק mất, hơn nữa cơ thể cũng bị anh ta nhìn hết rồi thì tính sao.
Trong lòng Giản Tiểu Bạch đấu tranh dữ dội, qua cái kính mắt hơn tám độ nhìn Mạc Tử Bắc cứ như muốn lấy nó làm thấu kính mà nhìn thấu lòng dạ anh. Lời này có bao nhiêu phần là thật!
Xe đã khởi động xong từ lâu nhưng mãi đến giờ vẫn không lăn bánh, hai người ngồi yên ở trong xe, mắt to nhìn mắt nhỏ. Dù Mạc Tử Bắc có hứng thú chờ đợi Giản Tiểu Bạch nói tha thứ, tiếc rằng cô nàng này rất cố chấp, cứ ngậm miệng không chịu nói năng gì.
“Nhanh lên!” Cuối cùng Mạc Tử Bắc không nhịn được thúc giục cô.
“Nhanh lên cái gì?” Đúng là chẳng hiểu ra sao! Tự nhiên nói một câu không đầu không đuôi có trời mới biết là muốn nói cái gì.
“Nhanh nói cô tha lỗi cho tôi, không giận nữa!” Mạc Tử Bắc nhíu mày rất thản nhiên nói.
A! Hóa ra là cái này!
Giản Tiểu Bạch nhìn anh ta có chút chờ mong, hai mắt cố ý lướt qua không nhìn anh ta mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Dù cô có tha thứ không giận nữa cũng sẽ không nói cho anh ta biết! Có điều trong lòng cô hơi bực bởi vì qua lời xin lỗi của anh ta có thể thấy anh ta cũng không phải là người xấu.
“Nếu không nói tha thứ thì chúng ta ở đây mà dây dưa thôi!” Mạc Tử Bắc xấu xa uy hiếp cô.
“Mạc Tử Bắc! Anh đừng có mà quá đáng!” Giản Tiểu Bạch hỏa khí lại tới nữa.
Mạc Tử Bắc đắc ý mỉm cười nháy mắt, ánh mắt anh ta như điện cao thế ૮ɦếƭ người: “Mau nói đi, nói xong sẽ đưa cô về nhà!”
Giản Tiểu Bạch liều ૮ɦếƭ trừng anh ta, quật cường quay mặt qua chỗ khác. Ai sợ chứ dù sao cũng hết giờ làm rồi.
“Không nói sao?” Trong giọng nói Mạc Tử Bắc mang chút nguy hiểm.
“Đánh ૮ɦếƭ cũng không nói!” Giản Tiểu Bạch càng thêm cố chấp!
“Vậy thì đừng trách tôi!” Mạc Tử Bắc nghiêng mình tiến lên nắm lấy cằm Giản Tiểu Bạch.
Ánh mắt anh ta nheo lại nhìn cô mang hơi thở nguy hiểm. Cô rất căng thẳng nhưng vẫn nhịn không được trừng anh ta, ai sợ chứ, nếu đọ về độ to của mắt cô cũng không thua kém ai, hơn nữa cô còn có mắt kính to tăng thêm can đảm. Nhưng đối mặt với vẻ mặt anh tuấn như dao gọt của Mạc Tử Bắc, cô không tự chủ được mà *** môi dưới thế là lại vô tình chạm vào môi của Mạc Tử Bắc.
Ánh mắt anh sắc bén nhìn chằm chằm gò má hồng hào của cô, kinh ngạc nhìn môi cô vô tình chạm lên môi anh. Cô cảm giác được hai bờ môi ấm áp đang phủ lên môi cô sau đó là một luồng điện chạy dọc khắp tứ chi khiến cả người cô không thể nhúc nhích. Nụ hôn kia ban đầu chỉ như là con bướm khẽ nhẹ nhàng đậu lên nhụy hoa thăm dò rồi sau đó lại từ từ sâu hơn trăn trở hơn.
Giản Tiểu Bạch ánh mắt trừng thật to, cô đang mơ sao! Sao có thể! Bản năng của cô muốn cự tuyệt nhưng đầu lưỡi anh ta tiến vào trong miệng cô mật thiết dây dưa, nụ hôn của anh ta dường như có chứa MT khiến cô không thể nào mà tách ra được!
Không tự chủ được nhắm mắt lại từ phản kháng chậm rãi biến thành tiếp nhận, nụ hôn này so với ngày hôm qua anh ta bá đạo trộm nụ hôn đầu tiên của cô hoàn toàn khác hẳn nhau.
Cô thích cảm giác anh ta hôn hôm nay, Giản Tiểu Bạch bị ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu làm sợ ngây cả người, sao cô có thể đắm chìm ở trong nụ hôn của anh ta! Hai người ngoại trừ tên ra, cái gì cũng không biết sao có thể hôn như vậy?
Cô nên cự tuyệt hoặc là cho anh ta một cái tát nhưng cô lại phát hiện cô cũng không để ý, cứ giống như là cô đã đợi nụ hôn này của anh ta cả đời rồi ấy.
Nụ hôn của anh ta thỏa mãn tính hiếu kỳ của cô cũng làm cho cô lãnh hội được cảm giác tuyệt vời không thể diễn tả, cơ thể cô xụi lơ ở trong lòng anh ta. Song sự tò mò mới của cô lại tăng lên cô có thể hôn lại anh ta không? Cô vụng trộm vươn lưỡi đáp lại cùng anh ta gắn bó dây dưa không ngờ lại khiến anh ta càng kịch liệt thăm dò. Hai tay anh ta dùng sức ôm chặt cô vào lòng, đáng tiếc là tư thế ngồi ở trong xe có chút vất vả.
Khi anh ta cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn, Giản Tiểu Bạch phát hiện chính mình cảm thấy mệt mỏi cứ như là đang ở trong trạng thái thiếu dưỡng khí. Cô cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống, lông mi thật dài bao trùm đôi mắt to xinh đẹp, xấu hổ đến không kềm chế được. Đây là nụ hôn bất ngờ rõ ràng là cứ tự nhiên mà đến như vậy. Bọn họ cũng không nói gì nữa, trong xe yên tĩnh chỉ còn lại tiếng động cơ cùng điều hòa.
Lúc này mới biết vì sao anh ta khởi động mà không cho xe chạy, hóa ra là để mở điều hòa, hèn chi không có nhiều mồ hôi như vậy!
Cô không dám nhìn anh ta, toàn bộ ý chí ban đầu đều bị nụ hôn vừa rồi của anh ta đập tan tành. Khuôn mặt nhỏ nhắn một trận cay xè, đầu cúi xuống càng thấp!
Mạc Tử Bắc cũng rất bất ngờ, không ngờ anh lại một lần nữa không khống chế được mình, dường như đối mặt với Giản Tiểu Bạch anh rất dễ dàng mất kiểm soát cảm xúc và hành vi. Hiện tại tâm trạng của anh bỗng chốc tốt lên, cô không phản kháng cũng không có cắn anh, đây không phải là một khởi đầu tốt sao?
Nhìn cô còn đang thẹn thùng không dám nhìn anh, cô gái nhỏ vừa giương nanh múa vuốt kia cũng không biết chạy đi đâu mất rồi. Cô đúng là một người mâu thuẫn, cô gái trầm tĩnh như xử nữ khi la hét lại giống y chang mấy cô chanh chua, cái miệng nhỏ nhắn cay độc tựa như một con dao nhỏ chỉ một nhát cũng khiến người ta mất mạng! Anh đúng là đã lĩnh giáo qua rồi ngẫm lại liền cảm thấy nhức đầu!
“Ha ha!” Tiếng cười sang sảng phát ra giữa đôi môi mỏng của anh, Giản Tiểu Bạch lập tức nâng đôi mắt sáng u oán lên thở phì phì trừng mắt chất vấn anh ta: “Anh hôn tôi làm gì hả?”
“Hôn thì hôn thôi đừng có hỏi là tại sao?” Mạc Tử Bắc vô lại dán lại gần cô nhìn chằm chằm đôi mắt to sáng sau đôi kính to đùng.
Anh ta tới gần Giản Tiểu Bạch lại cẳng thẳng, mí mắt lập tức hạ xuống để che dấu sự bối rối của mình. Cô không thể không thừa nhận nụ hôn trí mạng của anh ta làm cô suýt nữa quên ghét anh ta.
“Tôi muốn về nhà!” Đôi mắt vẫn cụp xuống. Hiện tại cô phải lập tức tránh xa người đàn ông nguy hiểm này, tiếp tục như vậy chỉ sợ là bị ăn ngay cả xương cốt cũng không còn.
“Tha lỗi cho tôi chưa?” Hai tròng mắt anh mỉm cười hoàn toàn không còn vẻ âm trầm như ngày hôm qua. Nghe giọng hỏi nhẹ nhàng khiến cô nhịn không được ngước mắt lên chăm chú nhìn anh ta. Anh chớp mắt chờ cô trả lời.
Giản Tiểu Bạch tự nhận mình không phải người lòng dạ hẹp hòi, cũng không muốn lại dây dưa quá nhiều, nhẹ nhàng gật đầu. “Tôi có thể không so đo nhưng chúng ta tốt nhất đừng gặp lại nữa?”
Nói xong chính cô cũng trở nên không xác định mà đứng lên. Cô muốn cùng anh ta gặp mặt lại sợ sau khi cùng anh ta gặp mặt lại khó chịu mà nảy sinh xung đột. Cái người này một hồi ôn nhu như nước một hồi lại âm ngoan vô cùng, cô sợ không cẩn thận lại chọc tới anh ta, đến lúc đó anh ta thật sự đem cái cằm xinh xắn của cô P0'p nát mất.
Ngẫm lại xem một cô gái không có cằm kinh khủng biết bao nhiêu? Nghĩ vậy Giản Tiểu Bạch chỉ lắc đầu không cần gặp mặt, không cần gặp lại!
Nghe cô nói đừng gặp lại, đôi mắt đang cười của Mạc Tử Bắc u ám hẳn đi lại thấy cô bộ dáng lắc đầu lắc cổ rõ ràng không muốn gặp lại khiến anh càng không vui. “Tôi không chấp nhận đề nghị này!”
Ách? Giản Tiểu Bạch không ngờ anh ta lại từ chối. “Mạc tiên sinh!”
“Gọi tôi là Bắc!” Mạc Tử Bắc ngắt lời cô: “Tôi muốn gặp lại.”
? “Mạc tiên sinh!”
Lại ngắt lời của cô: “Gọi tôi là Bắc!”
Giản Tiểu Bạch hai gò má đỏ ửng, hai bàn tay nhỏ bé xoắn vào nhau để lên trên chiếc váy màu trắng không sao mở miệng! “Hiềm khích trước kia của chúng ta cũng đã xóa bỏ rồi, không cần gặp lại nữa!”
Nói xong tay cô xoa chốt cửa xe chuẩn bị xuống xe rời đi. Mạc Tử Bắc nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Giản Tiểu Bạch theo phản xạ rút về anh lại nắm càng chặt.
“Không gọi cũng có thể làm người phụ nữ của tôi!” Mạc Tử Bắc vừa bỏ lại một trái bom khiến Giản Tiểu Bạch sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu. “Ai tay nhỏ đều là phụ nữ của anh à?” Cô có chút tức giận.
Cô đây không làm, đúng là cô muốn vì cô nhi viện mà câu cho được một chàng rể kim quy nhưng điều đó không có nghĩa là có thể dùng tiền để đổi lấy trái tim cô.
“Làm người phụ nữ của tôi!” Anh vẫn là kiên trì nói.
Giản Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, đồng tử thâm trầm mà sáng ngời nhìn không thấy bất kì sự trêu đùa nào, anh ta thật sự nghiêm túc. Không dùng đầu óc thốt ra: “Lấy trái tim ra trao đổi!”
“Được! Coi như xong!” Mạc Tử Bắc vẫn vui vẻ.
“Lấy trái tim ra trao đổi chính là muốn hai người trước tiên là nam nữ yêu nhau rồi sau đó sẽ tiến đến kết hôn chứ không phải là chỉ chơi cho vui.” Giản Tiểu Bạch nhắc nhở, cũng muốn lấy cái này đến dọa anh ta rút lui.
“Có thể!” Anh ta ngay cả mí mắt cũng chưa nháy một chút đã đồng ý, anh ta nhất định là điên rồi.
Điên rồi sao? Đàn ông không phải đều ngại kết hôn sao? Anh ta là biến dị hay làm sao vậy? “Anh cần gì phải vì một thân cây mà vứt bỏ cả một cánh rừng?”
Giản Tiểu Bạch vẫn thử thuyết phục anh ta đừng cùng mình chơi trò này, không ngờ Mạc Tử Bắc vẫn rất kiên định nói với cô: “Tôi vốn không thích rừng rậm, tôi thà rằng cả đời trông giữ một thân cây! Nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!”
Kỳ thật phụ nữ với anh mà nói chỉ là quần áo, đối với phụ nữ tự động đưa đến cửa, anh sẽ không từ chối nhưng cũng tuyệt đối sẽ không mang theo bất cứ tình cảm nào tất cả cũng chỉ là hứng thú với chuyện đó mà thôi. Muốn chơi trò dùng trái tim thổ lộ tình cảm anh cũng nguyện ý chơi với cô. Nhưng anh không thể cam đoan chỉ đem trái tim cho một mình cô! Ha ha trước tiên cứ ăn con mèo nhỏ non nớt này đã rồi nói sau! Anh không muốn làm người đạo đức cao thượng bởi vì quá mệt mỏi!
Ách!
“Anh muốn theo đuổi tôi, tôi chỉ có thể chắc chắn tôi không phải là kiểu con gái mà anh muốn đùa, tôi không phải cái loại chỉ thích tìm tình yêu chớp nhoáng!”
Ngại ngùng mà kiên định nói ra ý tứ của mình Giản Tiểu Bạch chờ đợi anh ta trả lời.
Mạc Tử Bắc cười khẽ? A! Tâm địa thuần khiết của cô làm anh muốn trêu chọc cô gấp đôi: “Vậy chúng ta làm thêm nhiều đêm tình đi!”
Anh ta nói một chút cũng không kín đáo, Giản Tiểu Bạch khuôn mặt nhỏ nhắn lại nóng rực. Bọn họ rốt cuộc nhất kiến chung tình sao? Ha ha không! Là nhị kiến chung tình!
Lần đầu tiên là oan gia lần thứ hai thành đôi.
Đến nước này Giản Tiểu Bạch liền bán đứng chính mình. Khi cô phục hồi tinh thần lại mới nhớ tới thế mà lại quên điều kiện trọng yếu muốn anh ta lấy tiền đến đổi.
Lâm Hiểu Tình nói bất kể người nào có thể đi đến câu lạc bộ bơi lội đều là người có tiền, xem xe Mạc Tử Bắc liền hiểu được anh ta nhất định là kẻ có tiền.
“Ừ!” Mùa xuân cũng đến rồi!” Giản Tiểu Bạch khóe miệng cũng nhếch lên theo.
Quyến luyến buông bàn tay nhỏ bé của cô, Mạc Tử Bắc mặt mày mỉm cười cất giọng hào hứng: “Đưa em đi ăn món ăn Nhật Bản coi như là lời xin lỗi của tôi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc