Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 06

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Cái gì?
Bây giờ Giản Tiểu Bạch mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, tên đàn ông này lại dám nghĩ cô và Lâm Hiểu Tình gài bẫy hắn. Đúng là đồ cuồng tự kỉ, hắn tưởng hắn giỏi lắm sao? Cho dù cô có muốn tìm một chàng đẹp trai làm người yêu thì cũng sẽ không chạy tới tìm hắn!
“Anh cút đi!” Giản Tiểu Bạch một tay ôm chăn, một tay chỉ ra cửa.
“Cút?” Mạc Tử Bắc khoanh tay trước ***, nhẹ nhàng nói: “Em chưa nghe qua câu “mời thần thì dễ, tiễn thần khó” sao? Sao vậy? Là vì tôi không cùng em diễn trò khiến cho em thẹn quá hóa giận sao? Nói cho tôi biết, những người đàn ông trước cùng em chơi đùa như thế nào?”
“Anh là đồ đầu heo!” Tiểu Bạch rốt cục cũng nhịn không nổi, nước đã đảo quanh hốc mắt nhưng cô mặc kệ dù có ૮ɦếƭ cũng phải ૮ɦếƭ một cách vinh quang, cô muốn mắng hắn một trận, trả lại hắn những lời nói hắn dùng để vũ nhục cô.
“Anh tưởng anh đẹp trai thì giỏi lắm sao? Mạc Tử Bắc, cô nương đây muốn tìm một người đẹp trai, có tiền để yêu nhưng mà chưa đến nỗi bụng đói ăn quàng đâu. Cho nên làm ơn thu lại cái ánh mắt khinh bỉ của anh đi. Tôi nguyền rủa anh suốt đời không gặp được người phụ nữ nào tử tế”. Khuôn mặt đẫm nước mắt, nụ cười lạnh lùng, cô đứng dậy “Ha ha ha, anh chỉ xứng đáng với hạng đàn bà không ra gì mà thôi”.
“Cô!” Mạc Tử Bắc đang thấy chán nản thì nghe được đoạn “tuyên ngôn” của cô, lòng bỗng nhiên có cảm hứng trở lại. Cô gái này, lúc thì điềm đạm đáng yêu như thỏ con, khi nổi điên lên thì lại như sư tử Hà Đông. Thú vị thật. Mà từ từ, cô ta vừa nói cái gì vậy? Cô ta dám nguyền rủa hắn, được lắm, cô ta ăn gan hùm mật gấu hay sao?
“Cô cái gì mà cô”. Giản Tiểu Bạch chỉ tay vào mặt hắn, lớn tiếng: “ Anh là đồ quỷ sứ! Đồ lưu manh! Cô nương ta đây không thèm anh đâu, đồ cuồng tự kỉ.”
“Đại! Đại đầu heo… Đồ ngựa đực chạy khắp nơi tìm ngựa cái để giao phối, anh cẩn thận đó nếu không có ngày nhiễm bệnh AIDS, ૮ɦếƭ cũng không có chỗ chôn đâu”.
Mạc Tử Bắc sững sờ nhìn cô cảm thán: “độc mồm độc miệng”. Hắn chưa từng bị phụ nữ quát tháo như vậy, càng không có người đẹp nào dám nói những lời nguyền rủa độc địa như thế với hắn cả. “Giản tiểu Bạch, cô được lắm”, dù cô có là thục nữ đi nữa thì hắn vẫn nhất quyết phải thu phục được cô gái nhỏ này. Nheo mắt lại, Mạc Tử Bắc nói thầm: “Chưa có gì tôi muốn mà không làm được”
Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm Giản Tiểu Bạch, chậm rãi đi tới.
Bị hành động này của hắn dọa cho khiếp sợ, Giản Tiểu Bạch càng gắt gao ôm chặt lấy chăn.
Mạc Tử Bắc nhìn cô gái nhỏ đang thất kinh, đôi mắt tròn ẩn đằng sau cặp kính to đang bị bao trùm bởi ánh mắt hoảng sợ.
“Anh không được qua đây.” Giản Tiểu Bạch kêu lên,càng siết chặt góc chăn.
Mạc Tử Bắc ngồi ở mép giường, bàn tay của hắn đang hướng đến cái chăn, trong khoảnh khắc “chỉ mành treo chuông” thì một tiếng hét kinh hãi làm rung chuyển cả tòa nhà vang lên.
“AAA” tiếng hét chói tai làm cho Mạc Tử Bắc dở khóc dở cười, thật không thể nghĩ tới phản ứng của cô lại như vậy, ai nhìn vào không biết lại tưởng cô là bệnh nhân tâm thần bị bác sĩ bắt đi tiêm thuốc. Chẳng lẽ cô lại thích loại trò chơi này?
Nếu như là người phụ nữ khác thì hắn đã sớm bỏ đi rồi nhưng thật kì quái, hôm nay hắn lại rất muốn chơi đùa cùng cô. Đêm nay, Giản Tiểu Bạch là của Mạc Tử Bắc.
Thân thể hắn kêu gào, nhắc nhở hắn rằng hắn không thể dừng lại.
Lúc này đây tay hắn khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ gọi tên cô: “Giản Tiểu Bạch!”
Mặc dù hoảng sợ nhưng Giản Tiểu Bạch vẫn cố lắc lắc đầu, đẩy kính lên lại chuẩn bị kêu to. Đoán được ý đồ của cô, Mạc Tử Bắc thừa lúc cô còn chưa kịp mở miệng đã dùng môi mình che kín cái miệng nhỏ nhắn nhiều lời đó.
Hắn thuận thế đẩy cô nằm xuống rồi nhanh chóng lấy thân mình đè lên cô. Giản Tiểu Bạch bị áp chế, ánh mắt đầy hoang mang lo sợ, cô sợ hắn sẽ làm ra những hành động đáng sợ.
Thân thể của cô chỉ dành cho người cô yêu không thể tùy tiện cho người khác được.
“Giản Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc che cái miệng nhỏ của cô lại, còn xuyên qua cặp mắt kính nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của cô: “Bây giờ tôi buông em ra, em không được kêu lên, nếu như mà kêu nữa thì dù có người đến thì tôi vẫn cứ làm đấy!”
Trong lời nói của hắn mang chín phần uy hiếp, không có lấy một phần nói đùa khiến cho Tiểu Bạch cũng sợ hắn thật sự làm vậy. Cái tên lưu manh này không biết sợ trời sợ đất, hắn nói là sẽ làm.
“Đồng ý thì gật đầu”
Nhìn vào mắt hắn, Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu
“Ừ, đúng là một cô gái ngoan”. Hắn giả vờ khen.
Giản Tiểu Bạch hừ lạnh, cắn răng trừng mắt với hắn. Nếu ánh mắt cô là đao thì cô muốn dùng ánh mắt này chém ૮ɦếƭ hắn, à không, phải lăng trì, ૮ɦếƭ thì quá dễ cho hắn rồi! Cô hối hận lúc trước không chịu nghe lời Lâm Hiểu Tình đi học Taewondo, bây giờ thì tốt rồi ngay cả khả năng tự vệ cũng không có.
Nếu như cô biết Mạc Tử Bắc đã học Karate suốt hai mươi năm qua thì có lẽ cô sẽ không bao giờ hốn hận vì mình không đi học Taewondo
Đều do cô bạn tốt Lân Hiểu Tình hại cô mà.
Mạc Tử Bắc chậm rãi buông cái miệng nhỏ của cô ra, hơi nâng người lên nhưng cô vẫn nằm dưới thân hắn, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
“૮ɦếƭ tiệt”,Giản Tiểu Bạch cắn răng nói.
Mạc Tử Bắc tức giận hỏi: “Cô có phải là phụ nữ không vậy?”
Giản Tiểu Bạch mếu máo không thèm nhìn hắn nhưng trong ánh mắt cô lại chứa đầy sự khinh thường
Hừ! Anh hỏi mẹ anh xem có phải phụ nữ không! Bà ấy mới là phụ nữ ấy! Không những thế còn là tú bà chuyên dắt gái nữa đấy! Giản Tiểu Bạch nghĩ như vậy trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng mắng mẹ của hắn như vậy cô cũng cảm thấy hơi áy náy.
“Nhìn tôi làm cái gì. Cô không biết là ở trong lòng người ta mà mắng mỏ họ là chuyện của những người đàn bà chanh chua hay là sao?” Khuôn mặt đỏ bừng của cô khiến cho Mạc Tử Bắc trong lòng vốn tức giận càng thêm hỗn loạn.
Chột da liếc hắn một cái, cô phát hiện hắn đang đăm chiêu đánh giá khuôn mặt cô. Hắn thật sự rất tuấn tú, khuôn mặt hắn không biết đã hại ૮ɦếƭ bao nhiêu đóa hoa nhỏ của Tổ quốc, khuôn mặt tuấn tú, tinh xảo tuyệt mĩ, ngũ quan “xinh đẹp”, một đôi mắt to, đen láy phát ra hào quang 4 phía, đôi mày kiếm rậm quắc lên, cái mũi và đôi môi mỏng được gắn trên cái cằm được cạo sạch sẽ, hơi lộ sắc xanh của râu mới mọc lún phún, yết hầu đẹp đẽ mang đậm hương vị của đàn ông.
Nếu hắn không phải là một tên lưu manh thì cô chắc chắn sẽ động tâm! Nhưng thật đáng tiếc, hắn lại là một tên lưu manh chính hiệu, trái tim tràn đầy sức sống dập dờn của cô phải để dành cho một người đàn ông hoàn mỹ. Hơn nữa, hai người yêu nhau phải cùng ý hợp tâm đầu yêu thương lẫn nhau thì mới có khả năng.
Nhưng bây giờ cô phải làm thế nào giải quyết được tình hình khó khăn trước mắt đây? Nhìn khuôn mặt anh tuấn và nụ cười bí hiểm không thấu được suy nghĩ của hắn, bỗng có một giọng nói nho nhỏ ở chỗ sâu trong lòng nói với cô là: có lẽ Mạc Tử Bắc không phải là loại đàn ông xấu xa như vậy, chắc hẳn hắn đã hiểu lầm cái gì đó.
Cô quyết định buông VK đầu hàng, thử cùng Mạc Tử Bắc nói đạo lý, ông trời ơi phù hộ cho con nha!
“Mac tiên sinh, tôi rất tôn trọng anh vì anh là ân nhân cứu mạng của tôi, nhưng tôi thật sự không phải là loại đi mồi chài đàn ông như anh nghĩ đâu, nếu cần mời anh đi tìm người khác, dù có ૮ɦếƭ tôi cũng không làm đâu.”
Mạc Tử Bắc nheo mắt suy nghĩ lời cô nói, thấy có vài phần chân thật. Sau lớp mắt kính thật dày, ánh mắt cô đầy sự thành khẩn và bình tĩnh, bỗng hắn nhớ tới vừa rồi cô tức giận, suy nghĩ ban đầu của hắn giờ đã có chút dao động. Nhưng một phần thân thể nào đó của hắn đang biểu tình khiến hắn bối rối.>.<
“Mạc tiên sinh” Nhìn hắn bất động, Giản Tiểu Bạch lộ ra vẻ mặt tràn đầy chờ mong, hy vọng hắn sẽ không làm ra những hành động đáng kinh tởm đó nữa.
Mạc Tử Bắc tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Cô thật sự có ૮ɦếƭ cũng không muốn cùng tôi làm chuyện ấy sao?”
Giản Tiểu Bạch sửng sốt, cô đã tận tình khuyên bảo hắn như vậy, nhưng người này thật sự là mặt dày mà, không biết xấu hổ. Có lẽ cô sai rồi, làm sao cô có thể nghĩ người đàn ông này là người tốt cơ chứ.
“Giản Tiểu Bạch, nói cho tôi biết, cô muốn lấy cái gì để cám ơn tôi đây?” Hắn tiếp tục hỏi, âm thanh khàn khàn mê hoặc lòng người.
??? Giản Tiểu Bạch ngẩn người hơn nửa ngày mới hỏi lại: “Vậy anh muốn gì?”
“Cô”
“Trừ thân thể tôi ra, anh muốn gì tôi cũng có thể cho!” Giản Tiểu Bạch thề sống thể ૮ɦếƭ cũng sẽ không bán rẻ bản thân mình. Hắn thật xấu xa, dụ dỗ con gái nhà lành
“Em sẽ!” Mạc Tử Bắc khẳng định chắc chắn như vậy! Không biết tại sao mỗi khi hắn nhìn cô thì phần nào đó lại có phản ứng.
Giản Tiểu Bạch nhanh tay kéo chăn, thu mình vào trong. Mạc Tử Bắc bí hiểm nhìn bóng dáng nhỏ bối rối rồi không nhịn được cười to: “Hahahaha”
Cô gái này thật sự thú vị nha!
Cô mờ mịt nhìn hắn, không hiểu tại sao tự nhiên hắn lại cười to như vậy.
“Đối với ân nhân cứu mạng, có phải nên lấy thân ra báo đáp không, em gái?” Hắn dừng cười, vẻ mặt vô sỉ hỏi cô.
Giản Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn hắn. nghẹn không thể nói nên lời. Pháp luật cũng đâu quy định phải lấy thân báo đáp ân nhân a!
Giản Tiểu Bạch kinh ngạc, mắt chữ A mồm chữ O nhìn theo hắn, trong lòng thầm nghĩ không biết vị “thần tiên” này lại chuẩn bị làm gì đây.
Giây tiếp theo Mạc Tử Bắc thừa lúc Giản Tiểu Bạch chưa kịp chuẩn bị liền lấy tay lật chăn của cô ra, toàn thân cô hiện ra trước mặt hắn. Hắn không thể ngăn ánh mắt mình nhìn thân thể xinh đẹp của cô
“A!” Giản Tiểu Bạch lại la lên
Mạc Tử Bắc phút chốc đã ngăn lại cái miệng đáng yêu của cô. Vốn là một tiếng kêu thất thanh giờ lại biến thành một thanh âm ái muội. Tay hắn di chuyển dọc tấm lưng mảnh khảnh của cô, cảm giác thật tốt, bóng loáng như đồ sứ. Mạc Tử Bắc trong lòng thực kích động, ૮ɦếƭ tiệt! Cái kính thật vướng víu, hắn vươn tay lấy kính của cô xuống để lên trên bàn cạnh giường.
Uhm.. Giản Tiểu Bạch khẽ rên, hắn hôn cô bá đạo mà kịch liệt công thành chiếm đất. Giản Tiểu Bạch sửng sốt, “nếu không phản kháng nhất định sẽ bị ăn sạch sẽ”, một tia lí trí cuối cùng như một hồi chuông nhắc nhở làm cô bừng tỉnh, cô lấy tay đánh loạn xạ vào tấm lưng rộng của hắn, nhưng dù cô có đánh như thế nào thì hắn vẫn bất động.
“Tiểu Bạch?” lúc này ngoài cửa truyền đến một âm thanh xa lạ, một giọng nam mát lạnh gọi tên Giản Tiểu Bạch
Giản Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở ra, Mạc Tử Bắc trong lòng lại cực kì bực mình, chuyện tốt của hắn tự nhiên lại bị phá ngang, hắn đang định dùng kĩ thuật cao siêu của mình để chinh phục cô bé kia, ai ngờ, lại bị phá đám.
Không cam lòng mà buông tha cho cái miệng nhỏ của cô, sắc mặt hắn trầm xuống lấy chăn bọc kín người của Giản Tiểu Bạch lại.
Hắn giật mình vì chính hành động của bản thân, hắn đang làm gì vậy, vừa nãy không phải hắn đã tuyên bố rằng dù hàng xóm của cô có phá cửa xông vào thì hắn vẫn cứ làm cơ mà? Bây giờ sao lại giúp cô che kín thân thể cơ chứ? Lại còn không thèm quan tâm đến việc cơ thể hắn sẽ bị người ta nhìn thấy hết.
“Tiểu Bạch?” Âm thanh ngày càng gần, dường như người đó sắp vào đến phòng ngủ.
Ngay sau đó, trên cánh cửa khép hờ vang lên tiếng gõ: “Cốc cốc, Tiểu Bạch?Anh vào nhé.” Giọng nói không nhanh không chậm, không nghe ra cảm xúc gì
“Người này còn ra vẻ đạo mạo” Mạc Tử Bắc lại bực mình.
Mạc Tử Bắc hạ giọng: “ Hắn là ai vậy?”
Giản Tiểu Bạch thò tay ra khỏi chăn, lấy kính đeo lên, không thèm trả lời Mạc Tử Bắc mà cứ nhắm mắt hét lên: “Anh Thiếu Khanh, mau cứu em!”
Cánh cửa bật mở, một bóng người cao ngất bước vào. Một chàng thanh niên tầm 21, 22 tuổi khuôn mặt mang vẻ thư sinh, tay còn đang cầm quyển sách. Đây đúng là hình mẫu “bạch mã hoàng tử” nhìn rất cold trong lòng các cô gái mới lớn, chẳng lẽ cậu ấy lại là bạn trai của Giản Tiểu Bạch?
Chàng trai thư sinh liếc nhìn Mạc Tử Bắc, biểu tình có hơi hơi kinh ngac, sau đó cậu ấy nhìn vào Giản Tiểu Bạch. Mạc Tử Bắc không nhìn ra bất kì một tia sốt ruột nào ở cậu trai này, cậu ấy chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Bạch sao lại thế này?”
Giọng nói bình thản, hình như không mang một sắc thái cảm xúc nào, hết thảy chỉ giống như lơ đễnh hỏi qua. Mạc Tử Bắc cảm thấy giật mình, chàng trai này mang một vẻ thoát tục, siêu phàm, dường như mọi thứ đều là mây trôi, không liên can gì đến cậu ấy. Có lẽ tính cách của cậu ấy là như vậy – cổ hủ, nếu không thì cậu ấy là một thằng ngốc. Hắn tình nguyện xem cậu ta thuộc trường hợp thứ hai.
Giản Tiểu Bạch nhìn cậu ấy, nước đã sắp đảo quanh hai hốc mắt: “Anh Thiếu Khanh, cứu em với, hắn là một tên đại háo sắc.”
Mạc Tử Bắc thấy vô cùng bất ngờ, cô gọi hắn là “tên háo sắc”, cách xưng hô này lại càng làm cho hắn lo lắng. Hắn yên lặng nhìn GIản Tiểu Bạch rồi lại nhìn tên thư sinh kia
Nghe Giản Tiểu Bạch nói như vậy, tên thư sinh chỉ thờ ơ ừ một tiếng, hình như mọi thứ đều không liên quan gì đến cậu ta, có lẽ nếu trời sập xuống thật thì tên thư sinh đó vẫn lãnh đạm như bây giờ. Mạc Tử Bắc nghi hoặc: “Cậu ta bị làm sao vậy”
“Cậu là ai?” Giọng nói lạnh như băng của Mạc Tử Bắc vang lên
Mai Thiếu Khanh đột nhiên cảm thấy sau lưng mình gió đang thổi vù vù – lạnh buốt cả sống lưng, thật trái ngược với cái ánh nắng gay gắt lên đến 40 độ ở ngoài trời.
“Mai Thiếu Khanh”, cậu bình thản trả lời
Giản Tiểu Bạch biết rằng, tuy giọng nói Mai Thiếu Khanh nghe bình thản như vậy nhưng thật ra anh ấy đang tức giận bởi vì đôi mắt anh ấy đang đanh lại. Bình thường đôi mắt ấy sẽ nhẹ nhàng như hồ nước mùa thu, căn bản sẽ không nhận ra cảm xúc gì, nhưng hôm nay hồ nước ấy đang gợn sóng.
Cậu ta trầm ổn trả lời, làm cho Mạc Tử Bắc có chút xấu hổ.Cậu thư sinh này định dùng ánh mắt để cho hắn biết khó mà lui sao?
Cậu thư sinh biểu cảm bình tĩnh, hình như không để hắn vào mắt làm cho hắn có ý muốn dùng Karate học được 20 năm của mình đánh cậu một trận tơi tả. Nhưng cái người được gọi là Mai Thiếu Khanh này hình như không muốn cùng hắn động thủ. Mạc Tử Bắc dùng ánh mắt lạnh tanh muốn *** của mình quét qua người Mai Thiếu Khanh
Mai Thiếu Khanh cũng mặc kệ cái ánh mắt muốn *** của ai đó, giọng nói đều đều lại vang lên: “Tôi hỏi anh, anh đang làm gì Tiểu Bạch vậy?”
“Tôi đang làm gì? Ha ha.” Tiếng cười nhạt từ trong miệng Mạc Tử Bắc bật ra
Hắn lại dùng ánh mắt quét qua một vòng trên miệng lại cười xấu xa, “tốt bụng” nhắc nhở Giản Tiểu Bạch cùng Mai Thiếu Khanh: “Cậu không có mắt nhìn sao? Trên người cô ấy không mặc gì, vậy cậu nói xem chúng tôi đang làm gì?”
Giản Tiểu Bạch như hít phải một ngụm khí lạnh, khuôn mặt của cô đỏ bừng lên, nhưng biểu tình trên mặt của Mai Thiếu Khanh vẫn là thái độ bình tĩnh khác thường
Hừ, tên nhóc con này, ban ngày ban mặt mà còn dám cất giọng chất vấn hắn, nằm mơ đi. Mạc Tử Bắc căn bản không để Mai Thiếu Khanh vào mắt (minhmap: ban ngày không được chất vấn a thì tối được huk a)
Mai Thiếu Khanh xoay mặt, dùng ánh mắt hỏi Giản Tiểu Bạch, cậu muốn biết đáp án chính xác từ cô.
“ Đừng nghe hắn nói bậy, anh Thiếu Khanh, đuổi hắn đi đi! Em không bao giờ muốn gặp cái bản mặt xấu xa của anh ta nữa.” Giản Tiểu Bạch thật sự không bao giờ muốn gặp Mạc Tử Bắc nữa.
“Nếu Tiểu Bạch đã nói vậy thì mời anh,” Mai Thiếu Khanh chỉ vào cửa yêu cầu Mạc Tử Bắc rời đi. “Tiểu Bạch đã nói không muốn thì hà tất phải tiếp tục ở đó làm gì nữa”
Nhưng chẳng phải đàn ông thoạt giống một tên côn đồ đẹp trai muốn ςướק tiền người khác thì đều có người tự động dâng đến cửa sao?
Mạc Tử Bắc chớp chớp mắt, hôm nay đúng là xui xẻo mà, tự nhiên lại gặp một tên mặt trắng, đúng là gặp quỷ mà! Một chút hứng thú cũng không có hắn giậm chân ra vẻ ta đây bình thản đến Ronald Reagan cũng không coi ra gì.
Hắn xoay người đi nhặt quần áo của mình, vắt mạng lên vai, ánh mắt sắc bén vẫn không rời khỏi ánh mắt Giản Tiểu Bạch
Mạc Tử Bắc nhìn Giản Tiểu Bạch thật sâu như muốn nói: “Tiểu Bạch, cô cứ tạm thời mà ghi nhớ thật kỹ chuyện của tôi và cô ngày hôm nay đi nhé”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc