Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 05

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Giản Tiểu Bạch sợ đến mức nhảy dựng lên hét chói tai!
Xoay người nhìn thấy Mạc Tử Bắc đang đứng tựa cửa, ánh mắt có chút thích thú nhìn cô không ***. Theo bản năng, cô lấy tay che người, nhưng ánh mắt hắn lại gian tà chuyển qua hai chân của cô, cô lại lập tức bỏ tay xuống che.
Mạc Tử Bắc nghiền ngẫm rồi lại nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Giản Tiểu Bạch trong tình thế cấp bách, nhảy lên túm lấy áo của hắn. Mặt cô lúc này so với ௱ô** khỉ còn đỏ hơn gấp vạn lần, giọng nói run run:
“Mạc tiên sinh, anh định làm gì?”
“Làm gì?” – Mạc Tử Bắc nhếch khóe môi cười nhẹ – “Tôi còn chưa kịp hỏi cô câu ấy”
“Cái gì?” – Giản Tiểu Bạch trừng mắt lên nhìn hắn, không rõ hắn nói thế là có ý gì.
“Đêm nay theo tôi” – Mạc Tử Bắc nhẹ nhàng nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
“Cái gì?” – Giản Tiểu Bạch tưởng tai mình có vấn đề.
Mạc Tử Bắc không nói gì nữa mà chậm rãi bước tới, dán chặt mắt vào cô, hình ảnh trẻ con trước nay của cô trong nháy mắt biến mất, mái tóc xoăn nhẹ lúc này buông xuống trước ***, vô cùng quyến rũ! Cô gái trước mặt như đóa hoa nở rộ của cây thuốc phiện, chứa đầy mị lực! Chỉ tại cái mắt kính quá lớn khiến cho vẻ đẹp này bị che khuất đi, hắn nhất định phải tự tay mình đập vỡ cái kính ấy đi!
“Đừng… đừng… đừng… đừng… tôi xin anh!” – Giản Tiểu Bạch căng thẳng đến mức gần như nói lắp bắp, cô ôm chặt cái áo sơmi của Mạc Tử Bắc, lùi từng bước một. Lùi cho tới khi lưng chạm vào tường.
Thôi xong rồi, cả người hắn phát ra hơi thở nguy hiểm khiến cho cô như rơi xuống vực sâu, không lẽ hôm nay là ngày đại xấu của cô? Rơi xuống bể bơi rồi giờ lại mất luôn bản thân?
Trong phòng ngủ nhỏ hẹp, tim Giản Tiểu Bạch đập ngày càng nhanh, sắp nhảy lên tận cổ, mồ hôi lạnh đều lũ lượt chảy ra.
Mạc Tử Bắc quét mắt nhìn Giản Tiểu Bạch co người bất an, cười lạnh: “Sao thế? Còn tiếp tục giả vờ?”
“Cái gì?” – Giản Tiểu Bạch mù mờ hỏi.
“Trò này tôi thấy nhiều rồi, nhưng giờ vẫn thấy rất thú vị, hay nói cách khác, cô hợp gu của tôi!” – Giản Tiểu Bạch càng không biết nói cái gì.
Sau đó cô đột nhiên hét um lên!
Mạc Tử Bắc nhăn mặt nhíu mày, thiếu chút nữa bị tiếng hét của cô làm cho phát sợ: “Cô định kéo tất cả hàng xóm ở đây tới xem chúng ta sao?”
Giản Tiểu Bạch khó thở, lấy tay chỉ vào mũi hắn: “Có quỷ mới điên mà đi với anh!”
Giản Tiểu Bạch miệng khô đắng, khàn khàn mắng hắn.
Đường Tử Bắc không giận, cười nhẹ: “Mạnh mẽ, cá tính, rất đúng thứ tôi thích!”
Nói xong liền nghiêng người tiến lại gần thêm 10cm nữa. Giản Tiểu Bạch nếu không nhanh lấy tay ngăn lại, có lẽ giờ thân hình của cả hai người đã dán chặt lại với nhau!
Mạc Tử Bắc lấy tay nâng cằm của cô gái trong lòng mình lên: “Sao cô lại có thể cư xử thiếu lịch sự với ân nhân cứu mạng của mình như thế? Hay lại thích diễn trò lạt mềm buộc chặt?”
“Anh!” – Giản Tiểu Bạch cứng đầu hất tay của hắn ra, do quá khẩn trương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện thêm vệt hồng do móng tay hắn để lại.
“Đừng cử động!” – Giọng nói khàn khàn của Mạc Tử Bắc khiến cho Giản Tiểu Bạch suýt chút nữa đã bị mê hoặc. (Cáo: *Khinh bỉ*)
Mạc Tử Bắc cúi đầu nhìn cô, đột ngột đem môi mình in lên môi cô. Giản Tiểu Bạch kinh hãi, chưa kịp phản ứng đã bị đầu lưỡi của hắn luồn vào.
Không chút suy nghĩ, theo bản năng, cô cắn thật mạnh vào lưỡi của hắn.
“A!” – Đường Tử Bắc đau không nhịn được, kêu khẽ.
Có mùi máu tươi tỏa ra. Giản Tiểu bạch cũng hơi hối hận vì đã dùng đến trò độc ác này! Mạc Tử Bắc buông cô ra, ánh mắt giận dữ nhìn cô.
“૮ɦếƭ tiệt! Cô định cắn đứt đầu lưỡi tôi sao?” – Hắn cười lạnh, *** chút máu bên khóe miệng.
Giản Tiểu Bạch sợ hãi nhưng cũng không dám nhìn hắn, sợ bị ngoại hình kia mê hoặc.
Mạc Tử Bắc tóm lấy cằm của cô: “Em có tin tôi P0'p nát cằm của em không?”
Sức lực trên tay anh ngày càng tăng khiến Giản Tiểu Bạch đau đớn đổ mồ hôi lạnh như mưa, tuy rằng rất khó chịu đựng nhưng vẫn cắn răng không la lên.
Mạc Tử Bắc nheo đôi mắt sắc bén lại, “૮ɦếƭ tiệt!”
Anh mắng ở đây là không hiểu cô gái kia đang làm cái trò gì đây nữa.
Xuyên qua cái mắt kính thật dày, Giản Tiểu Bạch dùng ánh mắt khinh thường phóng lên trên người Mạc Tử Bắc, gã đàn ông ૮ɦếƭ tiệt này còn dám ra tay quá hèn hạ với một cô gái không có gì trong tay.
“Đồ lưu manh!” Giản Tiểu Bạch nghiến răng thốt ra một câu như vậy.
Bởi vì cằm Giản Tiểu Bạch đang bị nắm chặt nên giọng nói không được rõ ràng cho nên Mạc Tử Bắc cũng không nghe được rõ cô đang lầu bầu cái gì.
“Cái gì?” Tay anh không thả lỏng.
“Đồ lưu manh!” Giản Tiểu Bạch lại mắng.
“Cô nói cái gì?” Lần này thì đã nghe rõ rồi nhưng cô gái cũng quá lớn mật đó! Chưa từng có cô gái nào dám nói Mạc Tử Bắc anh như vậy.
Anh còn đang hoài nghi sức hấp dẫn của mình chạy đi đâu mà lần đầu tiên có người nói anh là đồ lưu manh, đã vậy lại còn là một cô gái. Cơn giận bốc lên Mạc Tử Bắc nhìn cô gái bị một tay anh vây ở trong lòng, sức lực trên tay kia thì lại không ngừng mạnh lên. “Cô gái ૮ɦếƭ tiệt! Nếu sợ thì cô hãy cầu xin tôi đi!”
“Hừ!” Vẻ khinh bỉ trong mắt Giản Tiểu Bạch càng sâu, cô không thể nào mà nhìn anh nổi.
Mạc Tử Bắc có chút cáu kính, anh thật sự bị ánh mắt cô gái này nhìn chòng chọc làm cho không được tự nhiên thậm chí còn có chút thẹn quá hóa giận: “૮ɦếƭ tiệt! ૮ɦếƭ tiệt!”
Mấy câu chửi liên tiếp từ đôi môi mỏng của Mạc Tử Bắc tràn ra, thật sự có liên quan trực tiếp tới vẻ ngoài đẹp trai của anh sao.
Bàn tay anh nắm lấy cái cằm tinh xảo của Giản Tiểu Bạch cũng tê tê, cô gái này vẫn không chịu xin buông tha, dù ánh mắt của cô như thể hận không thể *** anh. Mạc Tử Bắc thở gấp lại tăng thêm một phần lực, cái áo sơ mi che canh cơ thể của Giản Tiểu Bạch cũng bởi vì đau đớn mà rơi xuống trên giầy của hai người.
Lúc ý thức được toàn thân mình không còn có gì che dấu, cảm xúc bị áp bức và lăng nhục trào lên trong lòng Giản Tiểu Bạch, nước mắt không kìm được chảy xuống. Nước mắt long lanh trong suốt lăn xuống ở trên bàn tay to của Mạc Tử Bắc đang nắm chặt cằm cô, nước mắt nóng bỏng vậy mà lại thiếu chút nữa làm bỏng tay Mạc Tử Bắc. Nhìn thấy nước mắt cô, anh mới ý thức được mình vừa rồi thế mà lại không khống chế được cảm xúc. Cô gái này vậy mà lại hại anh không khống chế được!
Bàn tay nắm cằm cô buông xuống dưới xoa nhẹ bờ vai non mềm của cô.
Giản Tiểu Bạch ngược lại hít một ngụm khí lạnh!
Tay anh đi đến chỗ nào chỗ đó tựa hồ mang theo một luồng điện khiến cho cô tê dại một hồi!
Nhưng Giản Tiểu Bạch vẫn nhịn không được trừng anh, anh ta thật đáng ghét còn dám ***ng vào bờ vai thuần khiết của cô, cảm giác khuất nhục, xấu hổ, tức giận lại tràn ngập đầu óc Giản Tiểu Bạch. Cô giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh nhưng sức của cô thật sự quá nhỏ, giãy dụa căn bản không thể tác động lên thân hình cao to của anh, căn bản không thèm để ý đến đôi bàn tay trắng như phấn của cô.
Tức giận, cô không thể không giật gối vào chỗ yếu ớt nhất của anh.
Ai ngờ Mạc Tử Bắc đã sớm có phòng bị, rất nhanh lắc mình tránh thoát.
“૮ɦếƭ tiệt! Cô muốn ông đoạn tử tuyệt tôn hả!” Mạc Tử Bắc nguyền rủa.
Khoảng cách của hai người dịch ra hơi xa chút. Cả người Giản Tiểu Bạch lộ ra ở trước mặt Mạc Tử Bắc khiến anh nhìn đến ngây ngẩn cả người. Cơ thể xinh đẹp như vậy anh cho tới bây giờ chưa từng thấy, giữa đôi mắt xinh đẹp của Mạc Tử Bắc đột nhiên trở nên càng thêm ngăm đen, cơ thể của anh khiến anh trở nên u mê.
Ý thức được người mình bây giờ bị anh nhìn hết sạch, Giản Tiểu Bạch xấu hổ đến đỏ bừng mặt, vệt đỏ lan ra tận bên tai.
“૮ɦếƭ rồi!” Giản Tiểu Bạch không sợ ૮ɦếƭ kêu lên.
Mạc Tử Bắc lại xấu xa nở nụ cười ha ha, “Vừa rồi cái gì không thấy rõ cũng đã thấy hết rồi!”
Anh ta còn có mặt mũi không biết xấu hổ mà nói câu này, đồ đại sắc, Giản Tiểu Bạch thấy mình thật sự không còn mặt mũi nào mà sống nữa. Mà Mạc Tử Bắc lại một tay đem cô vây ở trong lòng mình, cơ thể hai người kề sát vào nhau, *** Giản Tiểu Bạch mềm mại tựa vào trong ***g *** trơn nhẵn của Mạc Tử Bắc.
! Một luồng điện kéo tới khiến Giản Tiểu Bạch vừa sợ vừa tức. Cô vậy mà lại có thể gần gũi cùng người đàn ông này! Thật chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người khác. Khuôn mặt nhỏ nanh cũng bởi vì tức giận và ngượng ngùng mà biến thành màu gan heo.
Mạc Tử Bắc cúi đầu hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của cô rồi không hề báo trước càn rỡ gặm cắn. Tay kia cũng không an phận mà phủ lên trên nơi tròn trịa của cô.
!* Giản Tiểu Bạch nhịn không được thét chói tai.
Sao anh ta có thể!
Sợ hãi, nước mắt ngân ngấn trên vành mắt Giản Tiểu Bạch lập tức rơi xuống.
Ý thức được cô không còn giãy giụa
Mạc Tử Bắc dừng động tác của mình lại.
“Cầu xin tôi đi!” Mạc Tử Bắc ngẩng đầu ra lệnh.
Giản Tiểu Bạch khóc như mưa không thấy rõ bộ dáng của anh, cô cũng không muốn nhìn dáng vẻ của anh, người đàn ông này sẽ khiến cô cả đời gặp ác mộng.
Mạc Tử Bắc giật kính mắt của cô ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại hiện ra trước mắt anh, dáng vẻ nhỏ bé, điềm đạm đáng yêu như hoa lê trong mưa làm cho tim anh thắt lại. Giản Tiểu Bạch nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy kính mắt rồi lại đeo lên.
Anh không phải người vô tình nhưng đối với phụ nữ đã tự động dâng đến miệng anh sẽ không mềm lòng cũng sẽ không nương tay. Bàn tay mềm mại của Giản Tiểu Bạch trong giây lát nắm chặt lại vì đau, Giản Tiểu Bạch lại hít một ngụm khí lạnh, nước mắt lại nhanh chóng trào lên nhưng cô vẫn không cầu xin tha thứ.
Nâng cằm của cô lên nhìn thấy làn da trắng như sứ trước kia vừa rồi bởi vì bị anh dùng sức siết quá mạnh mà đỏ bừng, anh cố ý lờ đi chút dao động khe khẽ trong lòng. “Cầu xin tôi đi!”
Anh cũng không định buông tha cô.
Giản Tiểu Bạch chỉ chuyển từ thút thít khóc thầm thành khóc nất! Trái tim Mạc Tử Bắc không hiểu sao bỗng xoắn lại! Gặp quỷ rồi!
“Không cầu xin phải không?” Anh lại lạnh giọng hỏi.
Trả lời anh như trước vẫn là không nói gì!
“Vậy thì đừng trách tôi là tự cô chuốc lấy”. Bàn tay to của anh đột nhiên trượt thẳng xuống ôm cô ném lên trên cái giường đơn nhỏ hẹp của cô.
Bị ném xuống khá đau, nhưng Giản Tiểu Bạch không lo được nhiều như vậy, lúc anh còn chưa đổ người đè lên thì nhanh chóng nắm lấy cái chăn quấn lên người.
Cả người rụt lại ở đầu giường, nửa tựa vào sát vào tường, bàn tay nhanh chóng nắm chặt chăn che khuất cơ thể của mình.
Mạc Tử Bắc nhìn động tác của cô nhịn không được chế giễu: “Em nghĩ làm vậy là tôi sẽ không cách gì sao? Hừ! Đừng giả bộ ngây thơ? Ha ha! Mấy thằng đàn ông em săn được ở hội hè đều thích chơi trò này sao? Nhìn bộ dáng em ngựa quen đường cũ bản lĩnh nhất định cao lắm hả?
Giản Tiểu Bạch bởi vì câu nói chẳng hiểu ra làm sao của anh ta mỉa mai, nước mắt càng không thể ngăn lại chảy xuống cổ họng, khó chịu như bị hóc xương, nuốt chẳng được mà nhổ cũng không xong, đau đớn như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cổ họng. Cô muốn lớn tiếng khóc lại khóc không được.
Sao anh ta có thể nói cô như vậy, cô đúng là người rất đứng đắn. Sao có thể bị sỉ nhục như vậy! Không thể cho phép anh ta làm như vậy: “Anh, anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?” Giản Tiểu Bạch nhịn không được run run môi lên án.
Gương mặt đầm đìa nước mắt càng thêm vẻ đáng yêu, bướng bỉnh xoay mặt đi không nhìn anh, sợ mình nhịn không được lại khóc to! Người đàn ông thối tha này bộ dạng như ma quỷ là tên đại sắc vô sỉ nhất trong những tên đại sắc!
“Phụ nữ quen giở trò có phải ai cũng đều muốn ra vẻ rụt rè không? Rõ ràng thế mà lại làm bộ thanh cao hơn cả thanh xuân ngọc nữ?” Lời Mạc Tử Bắc nói ra càng làm người ta giận.
“Anh! Anh! Anh!” Giản Tiểu Bạch ôm chăn không biết nói gì . Câu này với cô có sức nặng như phải chịu cả ngàn con dao, anh ta dựa vào cái gì nói cô như vậy. Giản Tiểu Bạch quay mặt không thèm nhìn tới anh ta, có gì tốt mà phải nói với tên đàn ông đại sa trư[1] này chứ.
Mạc Tử Bắc cũng không gấp rút nhào tới mà khóe môi nhếch lên cười chế giễu, anh tựa hồ rất thích như vậy từ trên cao nhìn xuống Giản Tiểu Bạch bé nhỏ.
“Hừ hừ!” Mạc Tử Bắc cười lạnh: “Sao không phản đối sao? Lúc ở câu lạc bộ các người diễn trò trượt chân rơi xuống nước này rất thực mà! Mấy người có thể đạt được giải vàng Oscar đấy, sao muốn chơi kiểu lạt mềm buộc chặt sao? Tôi cũng không rảnh diễn với cô thêm nữa đâu!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc