Tĩnh Liên Chi Truyện - Chương 07

Tác giả: Minh Minh

Nam Nhân Tóe Lửa, Nữ Nhân Chạy Biến
Nàng hơi tỉnh lại, ngón tay xoa xoa cái trán hơi nhăn lại vì nhức đầu, đôi mắt khẽ mở ra nhìn cảnh tượng xung quanh.
Một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn xuất hiện trước mặt nàng, hắn đang nở một nụ cười cực kỳ lấp lánh.
Lấy tay dụi dụi mắt.
Ô ô… nàng không nằm mơ đấy chứ…
Nâng bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nà lên rồi sờ sờ mặt hắn.
Lòng hắn không khỏi lâng lâng ấm áp.
Nhưng chưa đến một giây sau thì má hắn đã bị nhéo một cái rõ đau.
Hắn vừa bị nhéo vừa rống lên :
- nàng… nàng !!!
nàng lấy ngón tay bịt bịt lại lỗ tai xong trừng mắt nhìn hắn :
- la gì lớn thế… điếc lỗ tai ૮ɦếƭ được… nơi này là chỗ n…
lời còn chưa nói xong thì nàng ngớ người nhìn khung cảnh xinh đẹp không tả xiết xuất hiện trước mặt.
những con đom đóm màu vàng đang bay xung quanh nàng,lấp lánh như tia sáng nho nhỏ màu vàng dìu dịu.
khẽ đứng dậy rồi bước đến cửa sổ bằng gỗ, nàng hé mắt xuống nhìn.
Trong lòng không khỏi rung động.
Nàng đang ở trong một ngôi nhà cây ư…
Khung cảnh bên dưới đẹp đến hút hồn… những ngọn đèn nhỏ được treo trên những cây táo nặng trĩu quả… ánh sáng từ đom đóm phát ra len lỏi đầy ắp khắp khung cảnh… những bông hoa bồ công anh mọc đầy khắp bãi đất… những bé hoa li ti bay thoang thoảng trên không trung... nhè nhẹ nhưng đáng yêu… sương mù bay lờ lợ khắp không trung…
(mm: đang miêu tả truyện ma ợ :3)

Nam nhân ngơ người nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt…
Nàng không mang bộ đồ màu trắng như những mỹ nhân cao ngạo thanh tao khác… nhưng màu đỏ nàng mặc lại lột tả được vẻ đẹp quyến rũ với những đường cong mê người…
bông hoa mẫu đơn màu đỏ được gắn nhẹ lên mái tóc được 乃úi một cách hờ hững… tóc đen mượt mà được xõa tung ra như một dòng suối trong trẻo mà đầy quyến rũ…
cổ áo khẽ hé ra lộ ra một bên vai gợi cảm… làm đôi mắt như hãm sâu vào đáy vực ái tình…
muốn chạm vào nàng quá…
hắn còn đang mơ màng thì nàng khẽ nói nhỏ:
- thật đẹp…
Đôi mắt lóe lên tia ranh mãnh, hắn không tiếng động mà nhìn ngó xung quanh.
Bàn tay nhanh chóng cầm lấy một bông hoa bồ công anh lạc bầy vô tội vạ rồi hướng đến mái tóc đang xõa tung ra của nàng mà sờ một cái.
Nàng giật mình, quay người lại, đôi mắt mở to nhìn hắn, nghi ngại hỏi:
- ngươi… ngươi làm gì vậy?
hắn mặt không đỏ đưa lên bông hoa trong tay:
- nó dính trên tóc nàng…
nàng không nhịn được mà hơi đỏ mặt, cười cười, vuốt vuốt mái tóc vừa được hắn chạm qua, lí nhí nói:
- cảm tạ…
Hắn cười cười ôn nhu nhìn nàng:
- không sao…
bất ngờ vươn tay một lần nữa sờ lên mái tóc nàng, đôi mắt nàng mở to nhìn cánh tay đó rồi lại nghi hoặc ngây thơ nhìn hắn, lẩm bẩm hỏi:
- còn dính sao… gỡ ra chưa…
nở một nụ cười thật đẹp, hắn nói:
- hoa mẫu đơn đỏ này thật đẹp… nó có phải sinh ra để thuộc về nàng không?
Nàng ngớ người rồi đỏ mặt cúi đầu xuống:
- làm sao ta có thể xứng với mẫu đơn được…
hắn lấy tay nâng cầm nàng lên, bá đạo nói:
- ta nói hợp là hợp… bất cứ ai dám nói không hợp thì ta sẽ làm hắn không còn lưỡi để nói…
đôi mắt nàng ngước lên nhìn hắn, cõi lòng rung rinh nhè nhẹ…
hắn thật bá đạo… thật kiêu ngạo… lẽ ra đây là loại người nàng ghét nhất... nhưng không hiểu sao con tim nàng bắt đầu rung động…
thấy nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì trong lòng không lóe lên một tia ý nghĩa không tốt.
૮ɦếƭ tiệt… không tốt thì không tốt… bây giờ điều hắn muốn chỉ là hôn lên môi nàng mà thôi…
hắn khẽ cúi mặt xuống, đôi môi hướng đến môi hồng ngọt ngào ૮ɦếƭ tiệt luôn xuất hiện trong những giấc mơ hằng đêm… chiếc liếc nhỏ nhắn giảo hoạt…
đôi môi sắp chạm đôi môi thì trong lòng hắn không khỏi rùng mình rồi rất nhanh tách ra.
Một cây quạt phóng đến với một tốc độ sét đánh sượt qua đúng chỗ hắn vừa né tránh.
Hướng mắt oán hận sang bên phải nhìn đến bóng dáng nam nhân xa lạ giữa chừng phá tan giấc mộng của hắn, khẽ gầm lên:
- ngươi là ai… sao dám phá chuyện tốt của ta…
nam nhân không thèm trả lời mà phóng tới định ςướק bóng dáng nữ nhân mà hắn đang ôm trong lòng.
Hắn không phải dạng vừa cũng nhanh chóng ôm nàng xoay qua một bên, đặt nữ nhân còn đang ngây ngốc tình cảnh trước mặt nằm xuống đệm rồi mới yên tâm đối phó với nam nhân kia.
Sau vài chiêu giao chiến giảo biện tự nhận là “thanh nhã” giống như các bộ phim kiếm hiệp soái ca khác thì hai người mới chịu tách ra, như hai con thú một hổ một sói nhìn nhau phát ra tia sáng răn đe.
- ngươi muốn gì?... ngươi rốt cuộc là ai!!!???
Nam nhân cười nhẹ, phất một cái mở quạt rồi nho nhã nói:
- ta là…
- a cẩu!!!
(mm: chắc chắn 100% là tên một chú cún nhé!!! Muawhahaha…)
nữ nhân không biết sống ૮ɦếƭ mà gọi nam nhân.
Khuôn mặt nam nhân hơi cứng đờ rồi rất nhanh bình tĩnh lại trong ánh mắt nghi hoặc lẫn sững sờ của hắn.
Xoay người lại đối diện với nữ nhân, hắn cúi người xuống ngồi chồm hỏm rồi cốc nhẹ lên đầu nữ nhân, mắng yêu:
- tiểu liên… ta đã nói với nàng nhiều lần rồi… phải gọi là a tuân.. hiểu không?
Nàng chu chu môi nhỏ nhắn:
- người ta không muốn đâu!
Nói xong nàng vươn người lên rồi ôm hắn ta một cái thật ngọt, ngửi mùi hương thanh nhã trên người hắn, khẽ thì thầm:
- a cẩu… đã lâu không gặp…
Tuy tên gọi nghe hơi chướng tai một chút, nhưng nghe quen rồi thì hắn cảm thấy thật ấm áp gần gũi.
(mm: triệu chứng của bệnh ở lâu quen mùi...)
Cánh tay đỡ lấy rồi vòng tay ôm lấy lưng nàng, nhẹ nhàng ôn nhu đáp lại:
- ta cũng vậy…
nàng khẽ tách ra rồi ngước mắt lên nhìn hắn:
- ta rất nhớ ngươi nha…
mỉm cười dịu dàng hắn nói:
- nhớ ta nhiều lắm sao?
Nàng con nít lấy từng ngón tay ra đếm:
- rất nhiều… rất nhiều… còn nữa nha…
còn chưa nói xong thì một cánh tay không biết lựa thời thế mà tách hai bóng dáng đang âu yếm ôm nhau.
Nam nhân áo đen ai oán nhìn nàng:
- thê tử… nàng nỡ sau lưng ta lén lút nam nhân khác sao…
nàng mặt ngu nhìn hắn rồi lắp bắp nói:
- ta… ta…
nam nhân áo trắng lấy ống tay áo che trước mặt nàng, nguy hiểm nhìn hắn:
- nói mới nhớ… ngươi là ai mà dám làm chuyện vô sỉ với thê tử ta…
Hắn không thèm nhường nhịn mà cãi lại:
- ngươi dám mạo danh phu quân của nàng ấy trước mặt phu quân chính hãng là ta sao?
- ngươi nói cái gì!!!??? Ta mới là phu quân của nàng ấy!!!
- vô sỉ… quá vô sỉ rồi… ngươi còn không biết hối cãi sao!!!???
- ngươi…

ảnh mang tính chất bạo lực, thấm đẫm nước miếng nước mũi nên tác giả bỏ qua đoạn đối thoại của hai nam nhân dở hơi này.

Sau một đoạn cãi nhau um sùm hai người không hẹn mà cùng quay lại nhìn nữ nhân đang tính kế chuồn kia.
- thê tử/ tiểu liên nàng nói cho hắn ta biết đi! phu quân của nàng rốt cuộc là ai!!!???
nàng run rẩy sợ sệt trước hai vị diêm la đại vương đang thổi bừng khí thế ác chiến, nở nụ cười nịnh nọt nói:
- ai nha… chuyện này không liên quan đến ta nha… thôi vậy đi… các người oảnh tù xì coi ai thắng thì người đó là phu quân của ta nhé…
ngón tay của nàng vung loạn xạ hướng dẫn chi tiết…
hai nam nhân nhìn nhau rồi nhất trí gật đầu, chuẩn bị ra tay thì nàng nói tiếp:
- ta đi chỗ khác trút bầu tâm sự một chút nhé…
hai người không kiên nhẫn phẩy phẩy tay.
Nàng nhanh nhẹn không chút hối tiếc mà nhanh chân leo xuống rồi chạy vọt ra khỏi thật xa chiến trường đẫm máu này.
Ô ô… nàng là người vô tội nha… thứ lỗi không thể tiếp tục bàn hậu sự…
Hai nam nhân thì cuốn tay áo lên rồi oảnh tù xì một trận.

Một lúc sau…
- ahaha… ta thắng rồi… tiểu liên là thê tử của ta…
một giọng nam khác cãi lại:
- ngươi thua mới đúng… tờ giấy nhỏ xíu đó lọt vô cái giếnh to của ta rồi… ngươi thắng sao được…
- cái đồ vô sỉ ngươi… ngươi không biết luật chơi hay sao hả…
giọng nam không tin nổi mà cãi lại.
nam nhân khác vô cùng bá đạo kêu lên:
- luật cái gì mà luật!!! ta nói cho ngươi biết lời ta nói chính là luật!!!
- ngươi… hảo, ta chấp… vậy luật của ngươi là gì…
- ta cũng chấp ngươi!!! Kéo thua bao, bao thua giếnh, giếnh thua kéo…
- được, ta nhịn, ta chấp, làm lại!!!
lại một lúc sau…
- yes… yessss… ta thắng rồi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc