Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 60

Tác giả: Y Sắc

Ngày thứ nhất trôi qua, một ngày sống chung suôn sẻ, đã qua.
Thời gian sống chung với tổng giám đốc vẫn tiếp tục, tuy rằng bình bình thường thường, không sóng không gió, Ninh Tiểu Thuần lại cảm thấy đôi lúc có chút ngọt ngào trong lòng.
Gần đến cuối năm, công việc chất chồng như núi, Ninh Tiểu Thuần mỗi ngày mải miết làm việc, hận không thể để thời gian một ngày kéo dài, dài nữa, dài mãi. Cô cuối cùng cũng cảm nhận được tiến độ của công ty lớn, áp lực công việc nhiều, hơi chậm một bước, không biết đã thụt lùi hơn người bao nhiêu.
Chính vì cái gọi là người đọ với người thì một mất một còn, thư kí Hứa năng lực làm việc nhanh đến mức làm cô líu lưỡi, hơn nữa chất lượng công việc cao, cô tự thấy xấu hổ, dứt khoát xem thư kí Hứa thành thần tượng mà sùng bái. Xem ra cô chỉ có con đường là chạy thật nhanh mới có thể duy trì tốc độ cùng sánh vai với người khác, mới có thể đứng vững vàng ở nơi này.
Sau đó, cuộc sống bận rộn như nước trôi qua, lơ đãng phát hiện, cuộc sống không ngừng có người đi hoặc đến, nhìn thấy, không nhìn thấy; ghi nhớ, quên lãng. Chính như vậy, một số người dần dần rơi rớt theo năm tháng, tiếp tục lưu luyến cũng chỉ là quá khứ.
Cô thỉnh thoảng có thời gian rảnh, sẽ chống tay dưới cằm ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, lúc này đang nhớ đến câu nói rất kịch: Chúng ta cứ thế già đi, từ ngày này sang ngày khác, xin đừng nói tạm biệt, không cần phải gặp lại nữa.
Ngô Kì Vũ đi là hôm thứ Bảy, cô không đi đưa tiễn, ở lì trong nhà xem TV. Trong công ty có mấy cô MM trẻ chạy đi tạm biệt Ngô Kì Vũ, lúc chia tay lệ rơi khắp sân bay, Ninh Tiểu Thuần nghe kể lại mà dở khóc dở cười.
Tạm biệt, là vì sau đấy, có thể còn tốt đẹp gặp lại. Có những người đã định sẽ không hề gặp lại, nên cũng không cần nói tạm biệt...
Ninh Tiểu Thuần cảm thán bản thân sao khi không trở nên sầu não, tự cười chế giễu, nhìn màn hình máy tính, đứng lên, vặn vặn lưng, đi xuống lầu ăn cơm trưa.
Nhà ăn dưới lầu giờ cơm trưa, cô ᴆụng phải tiểu Tạ, tiểu Tạ lại bắt đầu công việc nhiều chuyện dò hỏi cô. Sau party lần đó, công ty bắt đầu lưu truyền tin đồn giữa cô và Cung Triệt. Nhưng may mắn là, e ngại nhân vật chính là tổng giám đốc, hơn nữa chân tướng sự việc vẫn chưa rõ, mọi người không dám nói bậy bạ lung tung, nên lời đồn chưa lan rộng. Chỉ là bình thường cô đi lại trong công ty thì có ánh mắt ném lên người, mang ý khó hiểu dò xét quan sát.
“Tiểu Thuần, đây không phải lời đồn vô căn cứ chứ?” Tiểu Tạ cẩn thận quan sát sắc mặt Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười, nói: “Muốn biết câu trả lời, thì hỏi thẳng tổng giám đốc chúng ta đi.”
“Ôi.” Tiểu Tạ nghe vậy rụt cổ, làm vậy không phải muốn cô chủ động đi làm bia đỡ đạn sao, kệ đi kệ đi! Nếu Ninh Tiểu Thuần không muốn trả lời thẳng vấn đề này, cô cũng không hỏi, cô xua tay, nói: “Mình ăn no rồi, đi lên trước nha, bà cô chồng giao cho mình cả đống công việc, làm hoài không xong.”
“À, bye.” Ninh Tiểu Thuần chào tiểu Tạ.
Cô chậm rãi nuốt muỗng cơm cuối cùng, nhìn khuôn mặt phản chiếu của mình trên bàn ăn sáng bóng, mơ hồ không rõ. Cô đứng lên, cầm chén đĩa ra ngoài.
Cô và Cung Triệt, từ tình cảm mờ ám đến cảm mến, đến yêu thương nhau, rất không xác định, rất không chân thật. Cô vừa ngọt ngào như ướp mật, vừa lo sợ bất an, sợ hạnh phúc sẽ nháy mắt biến mất không thấy nữa, tất cả sẽ quay về thời điểm ban đầu. Thật ra cô không cần nhiều, cô chỉ muốn, cả đời toàn tâm toàn ý, hai người suốt đời suốt kiếp.
Ninh Tiểu Thuần về văn phòng ngồi, lúc này thư kí Hứa ở đối diện đang nghe điện thoại, sau đó đứng lên, nói với Ninh Tiểu Thuần: “Tiểu Thuần, em thu dọn phòng khách một chút, sẵn đó báo với tổng giám đốc, nói Cung Húc tiên sinh đã về, muốn đến công ty xem xét.”
Hôm nay Cung Triệt ra ngoài bàn chuyện làm ăn, không ở công ty, lúc này Cung Húc tiên sinh đến công ty, phải lập tức call anh về? Cung Húc tiên sinh gì đó này rốt cuộc là ai, cùng họ Cung, vậy là người lớn nhà Cung Triệt sao?
Ninh Tiểu Thuần có hơi khó hiểu, thư kí Hứa định xoay người đi ra, thấy thần sắc Ninh Tiểu Thuần, tựa như cũng hiểu, nói: “Cung Húc tiên sinh là cổ đông lớn ở Hoàn Nghệ, hơn nữa còn là tổng giám đốc công ty trực thuộc khống chế cổ phần công ty mình, bình dị gần gũi, là người rất được tôn kính.” Cô ấy nói xong cũng đi ra dặn dò người khác chuẩn bị.
Thư kí Hứa quả nhiên làm việc lâu năm, đối với chuyện công ty hiểu biết rất rõ ràng, xem ra mình còn phải học hỏi nhiều. Ninh Tiểu Thuần cảm thán xong, nhanh chóng bấm điện thoại cho Cung Triệt, thật lâu điện thoại mới được nhận, Ninh Tiểu Thuần vội vàng thuật lại lời thư kí Hứa rồi im lặng chờ Cung Triệt trả lời.
“Ừ.” Cung Triệt nghe xong, trầm ngâm giây lát, nói: “Chờ anh làm xong bên này, nếu kịp thì về.”
“Dạ.” Ninh Tiểu Thuần nghe được câu trả lời mới cúp máy, rồi chạy đến phòng khách chuẩn bị mọi việc.
Lúc ba giờ chiều, một chiếc xe màu đen dừng trước cửa Hoàn Nghệ, giám đốc Cố Minh Vũ dẫn theo mấy trưởng phòng ra đón. Ninh Tiểu Thuần là trợ lý tổng giám đốc, cũng đi theo ra, đứng ở cuối cùng, chăm chú lắng nghe.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông đứng tuổi bước ra, ông mặc quần tây màu xám đậm, tinh tế mà xa hoa, tôn thêm khí chất trên người, trong nho nhã có xa cách. Dáng người ông ta cao lớn, ngũ quan rõ ràng, như tượng điêu khắc Hy Lạp, đồng tử đen, lộ vẻ trầm ổn. Năm tháng không để lại được bao nhiêu dấu vết trên mặt ông, xem ra là mỹ nam thượng hạng. Hơn nữa mắt mũi có nét giống Cung Triệt, làm người ta không dời mắt được. Xem ra, ông ta chính là Cung Húc.
Ông ta đứng bên, vươn tay vào trong xe, một đôi tay ngọc đặt lên tay ông ta, một hình dáng mỹ lệ xuất hiện trước mắt mọi người. Người phụ nữ mặc bộ váy xanh đậm, tôn dáng người thành thục, cô ấy phong thái yểu điệu, dung mạo cực đẹp, đẹp mà không lẳng lơ, xinh tươi mà không dung tục, nhìn không ra tuổi thật, đôi mắt hẹp dài tựa như có thể câu hồn phách con người. Cô ấy như đoá mai ngạo nghễ trong tuyết, đứng lặng trong sơn cốc tĩnh mịch, điềm tĩnh tao nhã, bất kể xung quanh có bao nhiêu người nhìn cô chăm chú, cô ấy đã thành thói quen, như bản thân ở vùng quê vắng người, khoé mắt đầu mày, đều tràn đầy hơi thở cao quý tao nhã. Ninh Tiểu Thuần âm thầm tán thưởng, báu vật là đây.
Bọn họ đi đến, Cố Minh Vũ liền dẫn mọi người tiến tới mắt tay ân cần thăm hỏi. Cung Húc mỉm cười gật nhẹ đầu với những người hỏi chuyện, đi theo mọi người vào công ty. Ninh Tiểu Thuần theo đuôi họ lên lầu, sau đó liền đi chuẩn bị.
Cung Húc và Cố Minh Vũ ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, Ninh Tiểu Thuần rời đó trước, không khỏi quay lại liếc qua bọn họ một cái, một phòng toàn tuấn nam mỹ nữ, thật là đẹp mắt.
Gần hết giờ làm việc, Cung Triệt quay về công ty. Ninh Tiểu Thuần đi đến trước, chỉ chỉ phòng khách, nói: “Họ ở trong đó.” Cung Triệt nghe vậy, gật gật đầu, định đi đến đó, thì cửa phòng khách bị đẩy ra, Cung Húc dẫn đầu đoàn người vừa nói vừa cười từ trong đi ra.
Ánh mắt Cung Triệt nhìn qua mấy người đó, sau đó ánh mắt anh dừng lại trên một người, người hơi ngẩn ra, mắt hiện tia sáng khác thường, vẻ mặt trở nên vô cùng quái gở. Cảm xúc lặng yên khó hiểu tràn ngập, Ninh Tiểu Thuần theo bản năng quay đầu nhìn sang Cung Triệt, nhìn theo hướng ánh mắt anh, ánh mắt dừng lại trên người đẹp mỉm cười duyên dáng.
Đằng kia Cung Húc tinh mắt nhìn thấy Cung Triệt, sang sảng gọi: “Triệt.”
Vẻ mặt Cung Triệt khôi phục bình thường, dường như thần sắc kì lạ vừa rồi là một ảo giác. Anh bước đến, đứng trước bọn học, thản nhiên gọi Cung Húc: “Chú Hai.” Ninh Tiểu Thuần còn chưa kịp phản ứng, Cung Triệt liền nhìn sang người đẹp bên cạnh, chậm rãi nói: “Thím... Hai...”
Thím Hai?! Ninh Tiểu Thuần hơi kinh ngạc, cô gái đẹp đó không ngờ là thím của Cung Triệt, mới nhìn không ngờ nổi, cô ấy trẻ như thế...
Bóng đêm như tấm màn sân khấu rộng vô tận, lén lút kéo lại, bao hết toàn thành phố. Sương đêm rơi xuống, đêm cuối thu mọi âm thanh đều thinh lặng, ánh trăng mờ mịt, nhìn không thấy sao. Ninh Tiểu Thuần làm ổ trong phòng, hai tay chống cằm, nhìn màn hình máy tính ngẩn người.
Đêm như biển nước màu đen mênh ௱ôЛƓ, dập dờn gợn sóng. Trên màn hình chiếu bộ phim điện ảnh, nhạc nền ngân nga kéo dài càng làm sự yên tĩnh trong căn phòng rõ ràng hơn, căn phòng to lớn nhường này cũng như toà thành trống không.
Cung Húc dẫn vợ là Nhạc Hà Na từ nước ngoài trở về, gia đình tụ họp là chuyện tất nhiên, đêm nay mở bữa tiệc nhỏ trong nhà, Cung Triệt không thể không đến, mà quan hệ hai người chưa công khai, cô không danh không phận, đành một mình ở lại coi nhà.
Dù Cung Triệt muốn dẫn cô đến, cô cũng không chịu, vì cô sợ, cô mặc cảm, cô chưa chuẩn bị. Sau đó cô mới nhận ra, hiểu rõ, cảm nhận chính xác khoảng cách giữa hai người, giữa hai người có rất nhiều vấn đề thật sự không thể xem nhẹ.
Hơn nữa, cô cảm giác ánh mắt Cung Triệt nhìn Nhạc Hà Na bao hàm rất nhiều ý nghĩa, làm cô cảm thấy rất khó chịu. Dựa vào trực giác phụ nữ, cô cảm thấy anh và cô ta nhất định có quan hệ nào đó, suy đoán này làm cô trở nên lo sợ bất an, lo được lo mất.
Cô cảm thấy thím Hai kia là trái bom tiềm ẩn, sẽ uy Hi*p tình cảm của cô và Cung Triệt. Trước mặt người phụ nữ xinh đẹp, cô tự ti, cô chỉ là vịt con xấu xí, kém xa thiên nga trắng xinh đẹp.
Lúc này đột nhiên có tiếng tít tít trên QQ, làm Ninh Tiểu Thuần đang ngẩn ngơ bừng tỉnh, cô mở ra nhìn, thì ra là con bé nghịch ngợm Tưởng Đồng Bạch.
“Chị, ngày kia chị rảnh không?” Tưởng Đồng Bạch hỏi.
Ngày kia? Hôm nay là thứ Sáu, ngày kia là Chủ nhật. Cô không biết Tưởng Đồng Bạch có ý định gì, nhưng vẫn thật lòng trả lời: “Có, có gì không em?”
“Trường em có hoạt động, thầy nói, muốn tụi em cùng tham gia với người lớn, chị giúp em nha?” Nó còn gởi qua icon làm nũng.
Ninh Tiểu Thuần nhìn icon mỉm cười, lòng thoải mái rất nhiều, cô gõ chữ liên hồi: “Ba em đâu, ba em không đi với em được hả?”
“Ba em không rảnh, huhu, chẳng lẽ muốn bác quản gia theo em sao, ông lão đó, em không thèm.” Nó lại gởi qua mấy icon khóc oà oà.
Ninh Tiểu Thuần dở khóc dở cười, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Là hoạt động gì vậy?” Cô không phải người lòng dạ sắt đá, nhưng không muốn qua lại với họ nhiều, dù sao cô là nhân viên Hoàn Nghệ, bây giờ còn là bạn gái Cung Triệt, quan hệ thân thiết với người nhà tổng giám đốc Ngự Hoa tóm lại là không tốt, bị người ta hiểu lầm thì phiền lắm, hay là hỏi rõ ràng, trong khả năng giúp được thì giúp, ngoài khả năng đành phải từ chối.
Câu hỏi của cô gởi qua, bên kia con nhỏ lâu thật lâu vẫn chưa trả lời, Ninh Tiểu Thuần cũng không hối thúc, vừa lướt mạng vừa chú ý động tĩnh khung chat. Năm phút sau, Tưởng Đồng Bạch mới rề rề gởi qua icon cười, “Em quên tên hoạt động rồi, chỉ là đại hội thể thao thôi à, cần người lớn chơi chung với trẻ em, chị đồng ý nha chị, em mời chị ăn McDonald.”
Ninh Tiểu Thuần gởi icon bĩu môi qua, nói: “Là ngày hội gia đình chứ gì?” Hoạt động nhà trẻ đa số đều là vậy, dùng hoạt động trường thúc đẩy tình cảm giữa cha mẹ và con cái, Tưởng Đồng Bạch đừng hòng lừa bịp cô.
Tưởng Đồng Bạch bắt chước cô cũng gởi icon bĩu môi, “Chị... chị sai rồi, là đại hội thể thao gia đình.” Sau đó còn khuyến mãi icon cười đắc ý.
囧, Ninh Tiểu Thuần không còn gì để nói.
“Chị, đến nha chị, bằng không không ai đến với em, em là đứa bé không ai thương không ai yêu, trên đời chỉ có mẹ là tốt thôi, đứa bé có mẹ được xem như bảo bối, oaoa, em không có mẹ, ba cũng không theo giúp em, ngay cả chị cũng không quan tâm em, không bằng lòng với em...” Con nhóc ăn vạ.
“Được rồi được rồi, chị suy nghĩ đã.” Ninh Tiểu Thuần vội vàng gõ mấy chữ, cuống quýt logout.
Tưởng Đồng Bạch chắc lên chức ác ma được rồi, cô thật sợ con bé quá rồi.
Ninh Tiểu Thuần xem hết phim, đã đến mười một giờ rưỡi, Cung Triệt vẫn chưa về, cô hơi trống vắng. Cô ngáp một cái, tắt máy, tắt hết đèn trong phòng, chỉ để đèn ngay đầu giường. Thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn trong chăn, im lặng nhìn đèn bàn toả ra ánh sáng dịu dàng...
Cô tuy buồn ngủ, nhưng ngủ không được, trong đầu cứ nghĩ Cung Triệt lúc này đang làm gì, với ai.
Khoảng thời gian này cô đã quen có người bên cạnh cùng mình bình yên đi vào giấc ngủ, chợt bên cạnh trống trải, cảm giác rất không quen. Đêm càng khuya, ngoài gió đêm thổi ù ù ngoài cửa sổ, vạn vật cũng chìm vào giấc ngủ, cô vừa nhớ lại chuyện trước đây của anh và cô, vừa dần dần tiến vào giấc mộng.
Đến nửa đêm, Ninh Tiểu Thuần mới lo mơ nghe trong phòng có tiếng ૮ởเ φµầɳ áo sột soạt, rồi phần nệm bên cạnh lún xuống, sau đó có thân hình ấm áp chui vào chăn, một bàn tay vòng qua eo cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Hơi thở đàn ông quen thuộc quanh quẩn ngay mũi, làm cô trong giấc ngủ mơ màng cảm thấy yên tâm, cô khẽ chau mày rồi giãn ra, rồi mới chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, người bên cạnh đã không thấy, không biết đã đi đâu, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở nhàn nhạt của anh. Ninh Tiểu Thuần lăn một vòng, lăn nằm lên chỗ Cung Triệt ngủ, phát hiện chỗ này vẫn còn hơi ấm, cho thấy anh vừa rời giường chưa lâu.
Ninh Tiểu Thuần xốc chăn, khoác áo xuống giường. Cô đứng ở cửa phòng nhìn một vòng, không thấy bóng dáng Cung Triệt, lúc cô định về phòng, loáng thoáng nghe tiếng Cung Triệt nói chuyện, cô nghiêng tai lắng nghe, có vẻ tiếng nói từ phòng làm việc vọng ra, cô nhẹ chân đi tới.
Cửa phòng khép hờ, Cung Triệt đứng ở cửa sổ, cầm điện thoại nói chuyện.
“Xin lỗi, tôi có việc, không thể gặp... Ngày mai không phải còn cuộc họp gia đình chính thức sao, đón tiếp các người từ xa về, đến lúc đó là gặp... Ừm, tôi rất khoẻ, chắc rằng bên đó cũng vậy, xin l... Đã là quá khứ rồi... Tin là chọn lựa lúc trước... Ừm, cứ vậy đi, thím Hai...” Cung Triệt lãnh đạm nói xong, không hề lưu luyến cúp điện thoại.
Ninh Tiểu Thuần lẳng lặng đứng ngoài cửa, nghe Cung Triệt nói chuyện, tuy cô biết nghe lén là không đúng, nhưng cô lại không thể cứ vậy mà bỏ đi. Cô nghe không rõ nội dung cuộc gọi, nhưng cô chú ý đến hai chữ cuối: “Thím Hai”!
Xem ra, không phải cô suy nghĩ nhiều, mà là giữa họ thật sự tồn tại vướng mắc. Nếu không sao mới sáng sớm anh đã tránh trong phòng làm việc gọi điện thoại cho thím Hai, tối hôm qua không phải mới gặp rồi sao? Cô nhìn chăm chăm xuống đất, không nhìn Cung Triệt đang đắm mình trong nắng mai. Trong lòng cô chợt bất an, mím môi không nói một câu, đầu càng cúi thấp hơn, làm người ta không cảm thấy sự tồn tại của cô.
Lúc Cung Triệt quay lại, thì thấy Ninh Tiểu Thuần đứng ở cửa, ánh mắt anh chợt biến sắc, thẫm lại, nhưng lập tức nói cười tự nhiên. Anh mỉm cười đi đến, bàn tay để lên vai Ninh Tiểu Thuần, hỏi: “Thức rồi? Sao em đứng đây?”
Ninh Tiểu Thuần cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nắm chặt áo khoác, ngẩng đầu nói: “Thức dậy không thấy anh, nên em đi tìm.”
Cung Triệt khẽ cười cười, tay ôm thành vòng quanh eo cô, cúi đầu ấn nụ hôn lên trán cô, vừa ôm cô đi ra vừa nói: “Muốn ăn sáng món gì? Anh đi mua.”
Ninh Tiểu Thuần lắc đầu, nói: “Gì cũng được.” Cô rất muốn hỏi chuyện anh và thím Hai đó, nhưng không có can đảm lên tiếng, cô sợ cô vừa hỏi, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.
Cô biết mỗi người đều có quá khứ của mình, hoặc khắc cốt ghi tâm hoặc bình lặng như nước, nhưng dù sao cũng là chuyện quá khứ, chuyện quá khứ rồi sẽ bay theo gió, chỉ cần nghĩ không được để chuyện quá khứ ảnh hưởng đến tình cảm hiện tại là được. Nhưng vấn đề hiện tại là, cô không biết chắc chuyện quá khứ của anh có ảnh hưởng đến hiện tại và tương vai của họ hay không nữa.
Cung Triệt nhận ra Ninh Tiểu Thuần không ổn, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là tự nhiên nghĩ đến bánh bao hấp thịt cua, rất muốn ăn.” Ninh Tiểu Thuần nói lảng chuyện khác.
Cung Triệt như nghĩ gì đó nhìn cô gái bên cạnh, xoa xoa đầu cô: “Được rồi, anh đi mua.” Anh biết cô có tâm sự, cô không muốn nói, anh cũng không ép, chỉ lặng lẽ chờ cô nói ra. Đồng thời anh nghĩ đến một chuyện, phụ nữ vốn nhạy cảm, chẳng lẽ cô nhận ra điều gì rồi sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc