Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 24

Tác giả: Y Sắc

“Cung, Cung Triệt?!” Ninh Tiểu Thuần dè dặt nhìn anh, anh ấy rốt cuộc bị gì vậy, im lặng làm người khác không rét mà run.
Cung Triệt kéo cô tới quầy bar ngồi, cầm ly whiskey chậm rãi uống, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên quầy. Ninh Tiểu Thuần thấy anh không nói, cảm thấy hết hứng, cô khiêu vũ quay cuồng hào hứng lại bị anh phá đám. Cô lắc lắc đầu, vẫy tay với bartender, mỉm cười, muốn thêm một ly. Chàng trai trẻ thấy cô, huýt sáo, đẩy một ly brandy anh đào cherry tới: “Bà hoàng nóng bỏng, ly này cũng mời cô.”
Bà hoàng nóng bỏng?! Cô có danh hiệu này hồi nào vậy? Ninh Tiểu Thuần nhức đầu, hơi mù mờ, nhưng lại có rượu uống miễn phí, cô thật vui quá. Cô cười tươi rói với chàng trai, bưng ly lên nhấp. Cậu ta bị nụ cười sáng rỡ của cô làm loá mắt, nhận thấy cô gái này cười tươi thật đẹp. Vì thế, chàng ta đứng lại, nói chuyện với cô.
“Hết giờ làm đến thẳng đây?” Bartender thấy bộ trang phục của cô.
“Haha, đúng vậy...” Ninh Tiểu Thuần vốn không uống rượu được nhiều, tối nay uống tương đối nhiều. Cô chống đầu, mắt say lờ đờ, đôi môi đỏ mọng nhếch nhẹ, ngọn đèn vụt sáng chiếu vào mặt cô, đẹp ngẩn ngơ. Hình như hơi say, cô cười cười nghĩ.
Rượu cũng như người, có nhiều kiểu nhiều loại. Ninh Tiểu Thuần say rượu thì trở thành người nói huyên thuyên không ngớt. Cô quay đầu, nói với bartender: “Anh chàng đẹp trai, kỹ thuật pha chế rượu của cậu ngon ghê, thật là giỏi, luyện lâu chưa? Đúng rồi, cậu muốn uống thử không?” Cô giơ tay, đưa ly rượu đến trước mặt chàng trai.
Người đẹp mời, may mắn xiết bao, nhưng lại cản trở cậu ta làm việc, không biết nên nghe theo hay không. Bartender rối trí quan sát ly rượu, nhưng thời cơ không thể để vuột, mất rồi không có lại nữa, Ninh Tiểu Thuần chờ khoảng mười giây thấy cậu ta không uống, liền tự ngửa cổ uống hết, không chừa một giọt. “Một ly nữa!” Cô gõ ly lên quầy..
Bartender nghe người đẹp ra lệnh, đưa thêm ly rượu qua. Ninh Tiểu Thuần nhận lấy, đang tính uống, bị ai đó ngăn cản, cô mở đôi mắt mờ mịt, trong mắt loáng thoáng hiện lên khuôn mặt tuấn tú. Cô cười hề hề hỏi: “Muốn uống à?”
Cung Triệt nắm ly rượu của cô, nói: “Đừng uống nữa.” Ngày mai còn phải đi làm, bây giờ say đến thế này thật không ổn.
“Không, không thích, em muốn uống.” Ninh Tiểu Thuần ăn vạ, để một tay lên cổ anh, tay kia cầm ly rượu uống trộm một hớp.
“Em...” Cung Triệt hết biết, chưa nói thêm được tiếng nào đã bị người ta bịt miệng. Ninh Tiểu Thuần dán lên người anh, dịu dàng ôm cổ Cung Triệt, miệng còn ngậm rượu, môi đặt trên môi anh, ʍúŧ môi anh, đầu lưỡi bắt chước luồn vào kiểm soát tốc độ di chuyển, từ từ đẩy rượu vào miệng anh.
Cung Triệt kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ cô lại làm vậy, đã vậy còn rất nhiệt tình. Mắt anh rực sáng, ngập ý cười, con bé này hôm sau tỉnh lại chắc chắn sẽ không nhớ chuyện đêm nay. Anh đoạt lại quyền chủ động, nuốt hết chỗ rượu đó. Một dòng chất lỏng ngọt lành trôi xuống cổ họng, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, hơi thở bắt đầu dồn dập.
Ninh Tiểu Thuần rời môi anh, liếm sạch chất lỏng còn dính bên miệng. Động tác gợi cảm mê hoặc như thế, không nghi ngờ gì sẽ đốt lên lửa tình của đàn ông. Cung Triệt kéo cô qua, hôn môi cô, say sưa ʍúŧ mát. Ninh Tiểu Thuần cảm thấy môi anh mềm mềm hơn nữa còn lành lạnh, thật dễ chịu, không nhịn được chủ động ngậm bờ môi anh. Cảm nhận chủ động nồng nàn của cô, anh càng làm nụ hôn sâu thêm.
Bartender trẻ tuổi đứng trong quầy, trợn trừng nhìn đôi nam nữ hôn nhau. Nguo... người đẹp này rõ ràng là trò chuyện với cậu ta, sao lại bị người đàn ông này xông đến chiếm mất. Cậu nắm chặt bình rượu, tức tối mãi, nhưng lại không thể vô lễ với khách, hơn nữa nhìn kĩ vẫn do người đẹp này chủ động trước. Hứ, không thèm nhìn, giận dữ xoay đi tiếp khách khác.
Tuy chuyện hôn nhau say sưa trong quán bar là rất hiếm, nhưng mọi người cũng không kinh sợ khi thấy chuyện lạ, chỉ nhìn thoáng rồi tiếp tục chuyện của mình. Nhân vật chính hôn nhau khó dứt, Cung Triệt cảm thấy tế bào toàn thân nháy mắt hực cháy, tay anh từ hông Ninh Tiểu Thuần dời ra sau, cách lớp áo mỏng khẽ xoa xoa. Ninh Tiểu Thuần cả người ngứa râm ran, mềm nhũn, đành bám víu trên người Cung Triệt, tay anh ấm áp làm cô thích thú vô cùng.
Đêm càng khuya, quán bar càng nhộn nhịp, người càng ngày càng đông, tiếng nhạc ầm ĩ che lấp ý chí con người, tất cả mọi người trên sàn nhảy không ngừng uốn éo cơ thể. Hai người hôn nhau bị sự ầm ĩ trong Pub cho vào quên lãng.
“Chúng ta... đến chỗ khác? Nhé?” Miệng Cung Triệt ghé sát tai Ninh Tiểu Thuần, vừa cắn vành tai cô vừa nói. Giọng anh khàn khàn trầm thấp, mang nồng đậm ham muốn.
“Ưh... Ừ...” Ninh Tiểu Thuần đã choáng váng, cô vô thức đáp lại, phía dưới hình như hơi nóng.
Cung Triệt ôm cô, mang cô rời khỏi quầy bar, đi qua đám đông náo nhiệt, đến nơi yên tĩnh tối tăm. “Chúng ta, chúng ta đi đâu?” Ninh Tiểu Thuần ngước mặt nhìn anh.
Cung Triệt đưa ngón tay đặt lên môi cô, “Suỵt, ngoan, im lặng nào.”
“Ừ.” Ninh Tiểu Thuần ngoan ngoãn gật đầu, liêu xiêu đi theo Cung Triệt.
Cung Triệt dẫn cô quẹo vào một hành lang, bên này yên tĩnh không người, so với bên sàn nhảy náo nhiệt, quả là một trời một vực. Thấy xung quanh vắng vẻ, anh đẩy cửa, ôm cô bước vào.
Ơ, hình như đây là WC, của nam? Ninh Tiểu Thuần thắc mắc nhướng mắt nhìn Cung Triệt, cô là nữ mà, sao vào nhà vệ sinh nam được? Cô nhấc chân định đi ra, Cung Triệt kéo lại, đi vào một phòng, khoá cửa lại. Ninh Tiểu Thuần ngồi lên bồn cầu, kéo kéo áo, trong này nóng quá.
Cung Triệt cúi xuống, cắn nhẹ tai cô, “Gấp gáp vậy sao?” Tay anh tiện thể ôm eo cô, vuốt ve nhè nhẹ.
“Ưm, nóng quá...” Ninh Tiểu Thuần kêu.
Cung Triệt cúi đầu ngậm môi cô, nuốt mất tiếng nói. Lưỡi cạy mở hàm răng, xông vào. Bàn tay lao vào trong quần áo cô, xoa xoa. Ngón tay tháo móc áo иgự¢, çặק √ú xinh đẹp bật ra, tay anh phủ xuống một bên, nhẹ nhàng ve vuốt.
Anh thấy cô yên ổn, môi rời miệng cô, rê sang bên, hôn cuồng nhiệt lên cần cổ trắng nõn và vành tai cô.
“Ưhh...” Ninh Tiểu Thuần thở càng lúc càng nặng nề, môi đỏ bật ra tiếng kêu rất nhỏ.
Nghe tiếng kêu khẽ của cô, mắt Cung Triệt càng hiện nhiều ham muốn, tay anh lướt ra trước иgự¢, cởi từng nút từng nút áo sơ mi, cởi ra phân nửa, cảnh đẹp trước иgự¢ hiện rõ trước mắt. Vì cô thở hổn hển, nên đồi иgự¢ phập phồng, đầย שú khẽ rung rinh.
Nụ hôn của anh từ tai từ cổ đi thẳng xuống, Lเế๓ láק xương quai xanh, cắn nhẹ. Ngón tay ấn xoa đầย שú hồng hồng nhô cao, khi thì đè ấn khi thì vuốt ve, không mấy chốc đầย שú cứng lên rất nhanh. Nụ hôn của anh trượt xuống иgự¢, vươn lưỡi, liếp láp đầย שú, từng chút trêu đùa chỗ mẫn cảm của cô.
“A... Ưm...” Ninh Tiểu Thuần ՐêՈ Րỉ thành tiếng, nhắm nghiền mắt cảm nhận thay đổi của cơ thể.
Tay Cung Triệt bắt đầu vươn xuống dưới, chui vào trong váy, nhận thấy cô ướƭ áƭ, anh cười quỷ quái. Anh ghim hai tay cô trên đầu, tiếp tục dùng ngón tay và chiếc lưỡi мơи тяớи dữ dội.
Từng dòng chất lỏng ấm áp từ bụng dưới phóng mạnh xuống, tràn ra cửa mình, ướt đẫm ҨЦầЛ ŁóŤ. “Ưm... ưmh...” Ninh Tiểu Thuần nhắm mắt, thoả mãn hưởng thụ âu yếm của anh.
Cung Triệt vươn ngón tay xuống thân dưới cô, cảm thấy nơi đó đã ướt đẫm tràn trề, vì vậy cởi váy và ҨЦầЛ ŁóŤ cô, ૮ởเ φµầɳ mình, ôm ௱ôЛƓ cô, tách hai chân cô ra, quấn bên hông anh, đột ngột xông vào, vật to cứng nháy mắt chìm vào bên trong.
“Á... Ư...” Tay cô chống trên bồn cầu, ngửa đầu kêu khẽ.
Cung Triệt ôm chặt cô, vào ra nhanh hơn, toàn thân như bốc cháy, khô nóng khó chịu. Anh hôn tóc cô, tay xoa иgự¢ cô, yết hầu lăn lên xuống, bật ra tiếng gầm nhẹ khàn khàn.
“A... Nhanh lên...” Ninh Tiểu Thuần quên hết tất cả, bị ham muốn khống chế lý trí, chỉ muốn nắm giữ khoái cảm.
“Bé con, ngoan...” Cung Triệt ra vào nhanh hơn, lẩm bẩm sát tai cô.
“Ưm, em... em muốn.... a...” Cô đỏ bừng mặt, bám cứng cánh tay Cung Triệt, kêu rên vô thức, miệng ՐêՈ Րỉ không thành câu. Vì bám quá chặt, móng tay cào mấy vết đỏ đỏ trên cánh tay anh. Từng làn hơi nóng phủ xuống toàn thân, cô trống rỗng, muốn thoả mãn nhiều hơn nữa.
“Ngoan, cho em...” Anh căng ௱ôЛƓ đưa đẩy, tốc độ ra vào nhanh hơn. Phía dưới cô tuôn tràn trề chất dịch, âm thanh giao hoan không ngừng vang lên khiến người nghe nóng bừng bừng.
Hai người say sưa âи áι, tiếng ՐêՈ Րỉ xuyên qua cánh cửa mỏng truyền ra ngoài, một người đàn ông đang đi vào nghe thấy tiếng rên mất hồn, xương cốt muốn nhũn, tay hắn ૮ởเ φµầɳ tính đi tiểu cũng run lẩy bẩy, nước tiểu ào ra. Đi tiểu xong, hắn không kéo quần, mà tự nắm của mình, không kiềm chế mà trượt lên xuống. Trong gian phòng nhỏ là tiếng ՐêՈ Րỉ không theo quy luật, hắn từ từ tự giải quyết, tay trượt càng lúc càng nhanh, vật trong tay càng lúc càng cứng, hắn khẽ thở phào.
“Em... em đếnnnn...” Trong WC Ninh Tiểu Thuần run rẩy, toàn thân không còn sức lực, đầu óc trống rỗng, bám trên người Cung Triệt, khẽ kêu. Cô trôi nổi bồng bềnh, người như không thể chạm đất, lơ lửng trên không.
“Ừm... Ừm...” Cung Triệt vào lúc này cũng đến đỉnh, anh nhanh chóng rút ra, тιин ∂ị¢н trắng bắn lên đùi cô. Anh dựa vào người cô, thở hào hển.
Ninh Tiểu Thuần mở đôi mắt quyến rũ, mỉm cười nhìn anh. ℓàм тìин trong hoàn cảnh này, hình như rất kích thích. Lúc này, cô đã tỉnh rượu mấy phần, nhưng lại mệt ૮ɦếƭ được, muốn ngủ. Cung Triệt ôm cô, tay nhẹ nhàng vân vê иgự¢ cô, nói: “Chúng ta về nhà.”
Người đàn ông đứng ở máng tiểu lúc này cũng tự xử xong, тιин ∂ị¢н bùng nổ như núi lửa, xuất ra thật nhiều. Hắn kéo quần, thừa dịp đôi nam nữ trong kia chưa ra, chuồn đi trước. Tối nay thật sảng khoái, hắn vui vẻ ra khỏi WC.
Cung Triệt mặc quần áo chỉnh tề cho Ninh Tiểu Thuần, sửa lại quần áo của mình xong, liền ôm cô rời WC.
“Chói mắt quá... cái gì quấy nhiễu giấc mơ của người ta thế?” Ninh Tiểu Thuần đang ngủ mơ tỉnh lại, chống mép giường ngồi dậy, sau đó mở cặp mắt nhập nhèm ngái ngủ, một luồng sáng chói rọi tới, cô đưa tay che mắt, theo khe hở giữa các ngón nhìn ra ngoài.
Thì ra phía trước có một cửa sổ sát đất thật to, ánh nắng xuyên qua lớp kính thuỷ tinh, chiếu vào trong phòng, loá cả mắt. Bức màn màu nâu trơn bay bay theo gió, như cánh bướm vỗ cánh muốn bay. Cô nghi hoặc quay đầu, bên cạnh là tủ đầu giường đường nét thanh mảnh, dưới người là giường lớn rộng rãi, dra giường màu cà phê, tơ lụa sờ mịn màng, hình như là thiết kế của nhà thiết kế Italy danh tiếng. Bốn phía là bức tường trắng toát, treo mấy bức tranh. Sàn nhà màu vàng nhạt không vương hạt bụi, rực rỡ trong ánh nắng mặt trời.
Í, phòng cô biến thành thế này hồi nào vậy? Cô suy nghĩ một hồi, mà đầu đau dữ dội, choáng choáng, cảm giác như sắp nổ tung. Cô ngước nhìn quanh phòng một vòng, bày trí căn phòng nhìn quen mắt, không phải phòng ngủ nhà Cung Triệt ư, sao cô ở chỗ này?
Phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tik tik của đồng hồ báo thức ở đầu giường. Đồng hồ báo thức?! Ninh Tiểu Thuần hấp tấp nhìn sang, ối mẹ ơi, sắp mười giờ rồi, cô trễ giờ làm rồi!! Cô tung chăn, định xuống giường thì bị y phục trên người làm hoảng hồn. Người cô trên dưới chỉ mặc có cái áo sơ mi rộng thùng thình, còn là áo nam, có lắm chỉ che khuất ௱ôЛƓ, còn lại đều trần như nhộng. ҨЦầЛ ŁóŤ áo иgự¢ của cô đi đâu rồi?
“Cung Triệt... Cung Triệt...” Cô bỏ chân xuống giường, đứng trong phòng kêu mấy tiếng, tiếng kêu lớn quanh quẩn trong phòng, không ai đáp lại.
Ninh Tiểu Thuần chán nản kéo áo sơ mi, điều hoà trong phòng thổi tới, nửa thân dưới lạnh ngắt. Cô kéo tủ quần áo Cung Triệt, lựa đồ ngủ mặc vô, rồi mở cửa phòng, nhìn chung quanh, không tìm thấy bóng dáng Cung Triệt.
Bây giờ là giờ làm việc, anh nhất định đã đi làm, đúng rồi, hôm nay có đấu thầu. Cô vỗ vỗ đầu, khát nước quá, liền chạy đi rót nước uống. Bên quầy bar có để một ly nước, bên dưới có tờ giấy ghi chú, trên giấy là tuồng chữ cứng cáp, vừa nhìn đã biết của Cung Triệt, nét chữ bay bướm, anh viết: “Trà giải rượu, em nhớ uống.” Chỉ vài chữ thôi nhưng lại khiến Ninh Tiểu Thuần rất cảm động, dòng nước ấm tràn trong lòng, ấm áp con tim.
Cô nhớ lại, tối qua cô đi ăn cơm với Cung Triệt, còn đi bar, chơi vui kinh khủng, hình như còn hơi điên cuồng. Cô vươn vai, thân thể hơi đau nhức, trong đầu loáng thoáng hiện vài hình ảnh, cô chợt xấu hổ đỏ mặt.
Họ trốn trong WC ℓàм тìин sao?! Aaaa, sao lại khùng đến vậy chứ, hoàn toàn không hợp hoàn cảnh. Hình như còn có người nhìn thấy, cô vội cúi đầu, bưng ly trà giải rượu lên.
Đầu vẫn còn đau, cơ thể mệt mỏi, còn đói bụng, tình trạng này, chỉ có một chữ thảm!!! Bây giờ đã quá giờ làm, đi trễ về sớm đều là đến muộn, không bằng xin phép nghỉ. Nói rồi lục tìm điện thoại, nhưng, túi xách cô đâu, còn nữa quần áo cô đâu?! Tìm cả buổi, mới thấy quần áo trong nhà tắm, túi xách trên ghế salon. Gọi điện thoại xong, mượn nhà tắm Cung Triệt tắm nước nóng, cuối cùng cũng có tinh thần.
Ninh Tiểu Thuần chạy về nhà thay đồ, ăn cơm, đợi đầu giờ chiều đến công ty. Lúc vào thang máy, lại gặp Ngô Kì Vũ. Ngày hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện, cảm giác như trôi qua cả một thế kỉ, hốt hoảng ૮ɦếƭ đi được. Cô miễn cưỡng mỉm cười, quay sang bắt chuyện với Tươi Mơn Mởn.
“Sao sáng nay không đi làm?” Ngô Kì Vũ thấy sắc mặt cô không tốt, quan tâm hỏi: “Không khoẻ sao?”
“Không có gì.” Ninh Tiểu Thuần khoát tay, cười khách sáo. Đúng rồi nha, Tươi Mơn Mởn hôm nay bắt đầu làm ở Hoàn Nghệ nha, phòng làm việc của anh ta ở lầu mấy nhỉ?!
“Không có gì thì tốt quá, nhưng sắc mặt cô không được tốt, chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức.” Ánh mắt Tươi Mơn Mởn lo lắng thật sự.
Ninh Tiểu Thuần gật gật đầu, không nói. Cô ngơ ngác nhìn số tầng lầu đi dần lên, hơi hơi lo lắng, may mà lúc đến tầng 27 thì thang máy dừng lại, Ngô Kì Vũ đi ra, nhếch miệng cười với Ninh Tiểu Thuần, “Gặp sau nhé!” Ninh Tiểu Thuần cũng cười đáp trả, chờ cửa thang máy đóng lại, cô mới chợt hiểu, Tươi Mơn Mởn nói là gặp sau sao? Họ sẽ gặp nữa sao?! Cô đau đầu lắc lắc.
Lúc về văn phòng, thấy Cung Triệt không ở công ty, cô ngồi xuống bắt đầu làm việc thì điện thoại có tin nhắn. Cô nhìn xem, không ngờ là Lục Tử Hiên, cô nghi ngờ mở ra, tin nhắn chỉ có ba chữ: chờ mà xem.
Cô không hiểu nổi, ý hắn là gì đây?! Cô buồn bực để điện thoại xuống, ngoài cửa xôn xao, sau đó cửa phòng làm việc Cung Triệt mở ra, Cung Triệt mặc âu phục đen, tóc chải sát gọn gàng xuất hiện, anh đóng cửa lại, nhìn Ninh Tiểu Thuần, lưỡng lự nói: “Hôm qua em uống nhiều quá.”
Ninh Tiểu Thuần ngượng ngùng cười cười, đáp: “Vâng. Lần sau sẽ chú ý.” “Còn có lần sau?!” Cung Triệt cau mày.
“Không ạ không ạ...” Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Ninh Tiểu Thuần mau chóng lắc đầu.
Cung Triệt không nói nhiều với cô, chỉ bảo: “Gọi điện thoại cho cố vấn Ngô, phòng tiêu thụ và phòng tài vụ, nửa tiếng nữa họp.”
“Vâng.” Thì ra Tươi Mơn Mởn nói gặp lại sau là cuộc họp này sao, anh ta sao biết sẽ họp ta, Ninh Tiểu Thuần thấy Cung Triệt sắp vào phòng, cô vội gọi anh lại: “Cung Triệt... Ớ, tổng giám đốc, hôm qua, cảm ơn anh!” Lỡ miệng, thiệt ngại quá.
Cung Triệt nhíu mày, cảm ơn anh cái gì. Nhưng mà anh không hỏi nhiều, gật đầu, bình thản nhận lời cảm ơn của cô, trở vào phòng. Thật ra, Ninh Tiểu Thuần muốn cảm ơn, là cảm ơn anh hôm qua không bỏ mặc cô, mang cô say bét nhè về nhà. Nếu không ai quan tâm cô, cô sẽ say khướt trong quán bar, rất đáng thương.
Nửa tiếng sau, cuộc họp bắt đầu. Tươi Mơn Mởn thấy Ninh Tiểu Thuần, toét miệng cười, lộ hàm răng trắng tinh. Nụ cười toe toét quá rực rỡ, khiến mắt mấy cô phòng tiêu thụ và phòng tài vụ hiện đầy trái tim, nhưng nụ cười này lại khiến người họ Cung nào đó chướng mắt.
Qua hội nghị lần này, Ninh Tiểu Thuần biết phòng làm việc của Lục Tử Hiên không đấu thầu thành công, tin rằng hắn sẽ rất khó chịu, chuyện đó và tin nhắn hắn gởi cho cô có liên quan thì phải?! Cô ngọ ngoạy không yên, mơ hồ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.
Họp thật lâu, sau khi họp xong cũng sắp hết giờ làm, Tươi Mơn Mởn đi tới tính nói chuyện với Ninh Tiểu Thuần, nhưng không thành, Cung Triệt ra lệnh call Ninh Tiểu Thuần về phòng.
“Tóm tắt trọng tâm cuộc họp lần này, đưa cho anh.” Cung Triệt gõ gõ mặt bàn cô nói.
Á?! Trước giờ không phải chỉ cần ghi biên bản là xong sao, sao lần này còn tóm tắt trọng tâm nữa, phiền quá nha, sắp hết giờ làm rồi, chẳng lẽ muốn cô tăng ca sao?!
“Hử? Có ý kiến à?” Boss lớn hỏi.
“Không, em sẽ làm xong.” Ninh Tiểu Thuần cắn chặt răng nói.
“Vậy thì tốt.” Boss lớn phán xong, định chuồn đi, lúc này có cú điện thoại gọi đến, anh nhìn số điện thoại, nhanh chóng nhấn nút nghe: “Chuyện gì?”
Người bên kia lo lắng: “Boss, xảy ra chuyện lớn rồi, bạn tôi nói Lục Tử Hiên gởi bưu điện giao tin cho tạp chí X rồi. Là thông tin độc đáo, tạp chí rất vui mừng, chuẩn bị làm đầu đề, làm sao bây giờ hả Boss?”
Người kia vì căng thẳng, nên nói rất lớn, Ninh Tiểu Thuần nghe tiếng được tiếng mất trong điện thoại, tay run lên, tài liệu trong tay rơi vãi xuống đất. Tung tin, tạp chí X, đầu đề... Trời ạ, thế này không phải công bố chuyện của họ sao? Làm sao đây?!
Cô cầu cứu nhìn qua Cung Triệt, Cung Triệt đón nhận ánh mắt cô, vỗ về vai cô, dùng mắt ngầm bảo cô không phải lo lắng, sau đó nói với người kia: “Cậu liên hệ tổng biên tập tạp chí X, tôi muốn gặp người đó!”
“Vâng thưa Boss!”
Cung Triệt cúp điện thoại, nói với Ninh Tiểu Thuần: “Đừng lo, anh sẽ chặn nó lại.”
Ninh Tiểu Thuần nhìn ánh mắt kiên định của Cung Triệt, gật đầu.
Muốn khai chiến ư?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc