Tình Cũ Như Mộng - Chương 22

Tác giả: Hồng Cửu

Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi
Hôm đó, sau khi chạy đến tìm Doãn Gia Hoa, cô vô hồn bước trên đường phố. Cô không biết bản thân mình đang đi đâu. Trái tim cô vừa đau lại vừa tê dại, đối mặt anh không quá mấy phút thế nhưng tựa như cô đã chạm vào nơi sâu kín nhất trong chính sinh mệnh mình. Trên đường xe tấp nập, cô suýt nữa bị một chiếc xe đâm trượt qua. Bên tai văng vẳng tiếng ma sát của bánh xe, phản phất dường như ai đó đang chửi bới. Cô vừa chạy vừa cốc vào đầu, không muốn nghe những âm thanh chói tai ấy.
Trước mắt giăng kín một tầng sương mù, dường như có gì đó vọt đến trước mặt. Trong chớp mắt cô không biết phải làm sao để né tránh, bước chân bỗng dừng lại, cô cứ ngơ ngẩn đứng đó, trừng mắt nhìn phía trước.
Là một chiếc xe đột ngột lao về phía cô, kèm theo đó là tiếng thắng phanh ken két. Cô bị chiếc xe ***ng mạnh, trán đập về phía trước. Cảm nhận sự đau đớn trong nháy mắt, và sau đó là đau đến ૮ɦếƭ lặng. Cô cảm thấy như mình giống như đã hôn mê, lại giống như rất tỉnh táo.
Tựa như có người xuống xe. Cô cố gắng mở to hai mắt nhìn rõ người đến, nhưng trước mắt chỉ là một phiến máu đỏ tươi. Nhất định là vết thương trên trán lại rỉ máu.
Hư hư ảo ảo, cô được người đó đỡ lên. Người kia hỏi cô có sao không, có cần đến bệnh viện không. Cô sững sờ, ngơ ngác lắc đầu, ngơ ngác nói xin lỗi, lại ngơ ngác nói cảm ơn, người đó tốt bụng nói với cô: “Tiểu thư, cô đang chảy máu, thật sự là không sao ư?”
Cô né tránh vòng tay người đó, lắc đầu, xoay người, nhấc bước rời đi.
Chỉ mấy bước, bên tai cô lại lần nữa vang lên tiếng thắng gấp chói tai. Có người phía sau cô chửi mắng, cô suýt chút nữa lại bị tông. Cô mặc tiếng la hét đằng sau, xoay người qua hướng khác, muốn tiếp tục đi về phía trước.
Cánh tay cô đột nhiên bị giữ lại. Cô bị kéo về phía sau, ***ng vào một ***g *** ấm áp. Người đó đưa tay đỡ đầu cô, cố gắng ôm chặt cô vào lòng. Bên người cô thoang thoảng hơi thở xa lạ. Một chiếc xe tải chạy xượt qua người cô, khoảng cách thậm chí còn chưa đầy một cm, cơn gió mạnh rít lên bên tai như muốn nổ tung.
Cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại.
Nếu một giây trước người kia không kéo cô lại, có lẽ bây giờ cô đã tan xương nát thịt.
Cô khẽ động lùi ra từ ***g *** ân nhân cứu mạng. Cô nhìn thấy bộ tây trang cao cấp đắt tiền của người đó nhuốm máu, nhàu nhỉ.
Cô hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt cao quý.
Có cảm giác như đã từng gặp nhau, nhưng trong nhất thời cô không thể nhớ ra người đó là ai.
“Cảm ơn anh.” Cô nói lời cảm ơn, cúi đầu lục lọi trong túi áo: “Có lẽ cũng không đủ tiền giặt bộ tây phục này, nhưng tôi chỉ mang theo chừng này.”
Cô rút tờ tiền từ túi áo đưa đến trước mặt người đó.
Người đối diện không nhận lấy, cũng không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia xót xa cùng thương hại.
Cuối cùng, người đàn ông kia thở dài, nắm lấy tay cô kéo đi.
Cô giật ra.
Ông ta dừng lại, nhìn cô rồi lại thở dài.
“Chúng ta không thể đứng trên đường nói chuyện được, đúng không? Hơn nữa trên trán em còn đang chảy máu kia kìa.” Ông ta nói tiếp: “Lên xe cùng tôi, em phải đến bệnh viện.” Ông ta bạnh chặt cằm, cô nhìn thấy xe của ông ta.
Hóa ra là chiếc xe lúc nãy vừa mới ***ng trúng cô. Người xuống xe đỡ cô hẳn là tài xế của ông ta.
Ông ta lại kéo cô về phía trước.
Cô lại giãy dụa.
“Tôi không sao, không cần đến bệnh viện! Cám ơn anh đã cứu tôi, anh làm ơn buông tôi ra.”
Ông ta lại lần nữa dừng lại, tựa như mất hết kiên nhẫn, buông cô ra, đưa tay xoa xoa nhẹ hai bên thái dương, sau đó đột nhiên bế bỗng cô lên, sải bước về phía trước.
**
Mãi đến khi Quan Hiểu ngồi lên xe, cô mới tỉnh táo lại.
Người đàn ông hành động tùy thích kia ngồi xuống vào bên cạnh cô. Cô quay đầu nhìn ông ta, khổ sở cầu xin: “Làm ơn hãy cho tôi xuống xe, tôi thật không sao.”
Người đó cũng nhìn cô, rút chiếc khăn từ túi áo trên *** đưa cho cô: “Lau mặt em đi, nhìn xem đã chảy bao nhiêu là máu.”
Cô cầm lấy chiếc khăn,thẩn thờ lau trán. Mơ màng tựa như chú gấu ngủ đông vừa bị đánh thức, cuối cùng cô cũng cảm nhận được mình đang rất đau.
Nhìn thấy cô đau run rẫy, người kia khẽ thở dài.
Trên đường đến bệnh viện, rốt cuộc cô cũng nhớ đến người đã cứu mình, tác phong vừa ngông cuồng vừa phóng túng này là ai.
Nhưng không ngờ rằng đối phương lại mở miệng trước cô một bước: “Tôi biết em.”
Quan Hiểu nhìn ông ta bằng ánh mắt ngờ hoặc, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, lần trước anh kết hôn, tôi có đến tham gia tiệc mừng của anh, nhưng không ngờ hiện tại tôi trong tình cảnh chật vật này mà anh cũng nhận ra tôi, Quách tổng.”
Người trên xe chính là Quách Hồng Đồ.
**
Quách Hồng Đồ nhếch miệng cười: “Em cho rằng, tôi nói quen em là ý chỉ vợ của Mạnh Đông Phi?”
Vết thương trên trán Quan Hiểu đau nhức đến chóng mặt, cho dù cô cố gắng gượng cỡ nào cũng không tỉnh táo nổi, hoàn toàn không lĩnh hội được ý của ông ta.
Cô cố hết sức mở to mắt nhìn ông ta, muốn suy nghĩ lời ông, nhưng cô phát hiện bản thân mình dần mơ hồ. Cuối cùng không thể chống đỡ nổi mí mắt nặng trịch.
Khi nhắm mắt, cô cơ hồ nghe thấy ông ta gấp gáp gọi tên cô, giọng nói này mang lại cho cô cảm giác thân quen không rõ thành lời.
Trước lúc chìm vào bóng tối, cô cảm giác được bản thân mình được ôm vào lòng, toàn thân cô bị hai cánh tay siết chặt, nâng niu tựa như đối đãi với vật quý trọng vừa mới bị đánh mất.
Haiz, cô thật sự hôn mê rồi, nếu không phải sao lại nảy sinh những ảo tưởng như thế cơ chứ. Thời gian trôi qua, với cô, cảm giác được người khác nâng niu trong lòng đã quá xa xỉ.
**
Tỉnh lại, Quan Hiểu phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, mà Quách Hồng Đồ lại đang ngồi ngay bên giường. Vừa mở mắt, cô nhìn thấy ông ta đang chăm chú nhìn mình, tựa như vẫn luôn nhìn cô suốt.
Cô lúng túng lên tiếng cảm ơn, giọng nói khàn khàn tựa như bị cát sỏi bào mòn: “Cảm ơn anh, Quách tổng.” Nghĩ nghĩ một lúc, cô lại muốn ngồi dậy.
Quách Hồng Đồ liền giữ cô lại: “Nằm xuống đi, em vẫn còn đang sốt. Vết thương trên trán em lâu rồi đúng không? Thương cũ rồi thương mới, bị nhiễm trùng cả rồi.”
Quan Hiểu lúc này mới nhìn thấy tay mình đang truyền dịch.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Trong phòng bệnh bật đèn, nhất định là trời đã tối.
“Một ngày.”
Quả nhiên.
“Anh…” Trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, nhưng trong nhất thời cô không biết nên hỏi như thế nào.
Cũng may đối phương thay cô trả lời: “Em sốt cao, bên cạnh không có ai chăm sóc, tôi lại không bận gì, nên ở lại chăm sóc em.”
Quan Hiểu suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Tôi có thể xuất viện không?” Cô muốn nhanh chóng thu dọn hành lý, rời khỏi thành phố tàn nhẫn này.
“Không thể.” Quách Hồng Đồ kiên quyết phản đối cô.
Ông ta nhìn cô rồi đột nhiên cười rộ lên: “Em vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, đã bệnh thành thế này rồi vậy mà vẫn không chịu nằm yên trong viện.”
Quan Hiểu nghi hoặc nhìn ông ta.
Lời nói này tựa như hai người là bạn cũ.
Chưa kịp mở miệng hỏi, ông ta đã đi đến đặt bình giữ nhiệt nước lên bàn.
“Đã ngủ một ngày chắc em đói lắm rồi phải không? Tôi vừa gọi người mang cháo đến, vẫn còn nóng, ăn một ít đã rồi lại ngủ tiếp. Sáng mai ngủ dậy, hạ sốt em sẽ đỡ hơn.”
Ông đổ cháo ra bát, dìu Quan Hiểu ngồi dậy.
Toàn thân Quan Hiểu mềm nhũn, cho dù gắng gượng cỡ nào cô vẫn không thể ngồi vững được.
Sau cùng cô đành ngồi dựa vào lòng Quách Hồng Đồ.
Quách Hồ Đồng vô cùng tự nhiên dìu cô, dịu dàng đút cho cô từng muỗng một.
Quan Hiểu sững sốt, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, cô sao có thể quen biết thân thuộc với đại gia bất động sản này chứ, cô lại có thể khiến cho ông ta hạ mình đút cháo cho cô.
Nghi ngờ cùng bối rối, cô ho sặc sụa.
Quách Hồng Đồ đặt bát cháo xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô.
Cuối cùng cũng ngừng ho, Quan Hiểu như tiêu tan hết sức lực cuối cùng. Bình tĩnh lại một lúc, cô ngước mắt lên nhìn vẻ mặt hết sức quan tâm của Quách Hồng Đồ.
Quan Hiểu ngẩn ra.
Đúng thật là vẻ quan tâm hết sức chân thành.
“Vì sao lại tốt với tôi như vậy?” Cuối cùng cô cũng hỏi ra sự ngờ vực trong tận đáy lòng. Trên thế giới này nào có sự quan tâm nào vô duyên vô cớ. Huống hồ sự quan tâm này là từ một người nổi tiếng ngông cuồng vá quái dị.
Quách Hồng Đồ nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, một lúc sau ông nhếch môi cười: “Trí nhớ em thật quá kém! Đợi đến khi em nhớ ra một số chuyện, sẽ hiểu ra vì sao tôi lại tốt với em.”
**
Quan Hiểu nằm trong bệnh viện nửa tháng.
Trong nửa tháng này, mỗi ngày Quách Hồng Đồ đều đến thăm cô. Đôi khi anh chỉ ngồi một lúc, trò chuyện cùng cô. Đôi khi lại ngồi lì suốt một ngày trong này.
Bên ngoài gọi ông ta là lão Quách tà ma, nói ông ta là người có tính cách kỳ quái, hỉ nộ bất thường, rất khó trêu ghẹo chứ đừng nói đến chuyện là đi trêu ghẹo người khác. Quan Hiểu bắt đầu hoài nghi tính chân thật của lời đồn. Bởi vì mỗi ngày ông ta đều nói đùa với cô, có mấy lần còn kể chuyện cười cho cô, nhưng rất nhạt, đều là những chuyện cô đã nghe rồi.
Để không làm ông ta xấu hổ, cô cũng chẳng biểu hiện ra ngoài, làm ra như là lần đầu tiên nghe, vờ cười sảng khoái.
Song ông ta lại đau buồn than thở, nhìn cô thật sâu, tựa như có lời muốn nói.
Song ông ta chỉ nhìn cô thế thôi, gì cũng không nói, khiến cô cũng chẳng biết phải làm sao, muốn hỏi lại chẳng biết hỏi từ đâu.
Cô dần bình ổn trở lại, Đặt người kia vào tận sâu trong đáy lòng, sẽ không bao giờ chạm đến nữa như vậy sẽ không tự làm tổn thương chính mình.
Thỉnh thoảng ông ta lại rất bận, nhưng cho dù không đến cũng cho tài xế mang cháo đến cho cô. Đôi khi cô cũng trò chuyện cùng chú tài xế hai ba câu.
Cô hỏi chú ấy, có phải Quách Hồng Đồ thích kể chuyện cười không.
Chú tài xế nghe cô hỏi vậy, hả to mồm, trợn tròn mắt, bộ dạng kinh hoàng khiến Quan Hiểu cảm thấy áy náy, không biết mình đã làm gì mà hù chú ấy thành dạng này.
“Quan tiểu thư, cô nói…ông chủ…chúng tôi…kể..kể…chuyện cười ư?”
Quan Hiểu khẳng định bản thân mình không hề bị hoa mắt, khi hỏi câu này, khuôn mặt chú tài xế còn run run.
Cô gật đầu.
Vẻ mặt chú tài xế tựa như gặp quỷ, chú ấy gãi gãi đầu: “Không thể nào! Ông chủ tôi mà kể chuyện cười ư? Đây là chuyện tuyệt đối không thể!”
Còn có một lần, Quách Hồng Đồ chỉ ngồi một hồi rồi đi, đến tối, ông ta lại cho tài xế đưa cháo đến. Cô nhân cơ hội hỏi chú tài xế: “Ông chủ của chú có phải có rất nhiều tay cấp dưới cho nên ông ấy có rất nhiều thời gian rỗi.” Không phải thế sao mỗi ngày ông ta đều rãnh rỗi đến bệnh viện cơ chứ.
Chú tài xế nhìn cô không nói gì, lặng lẽ cầm lấy remote bật ti vi lên, chuyển qua kênh kinh tế tài chính. Hình ảnh lấp lóe, âm thanh chụp hình không ngừng vang lên tanh tách, bao nhiêu micro vây quanh một người.
Quách Hồng Đồ trong ti vi đang phát biểu.
“Đấy, cô xem đi. Ông chủ đang tổ chức họp báo. Cô nói xem, ông ấy bận rộn hay nhàn rỗi.”
Quan Hiểu lại trở nên hoảng hốt.
Cô có tài cán gì, đạo đức gì sao có thể thu hút nhiều anh hùng theo đuổi cô thế cơ chứ.
Khiến người ta hỗn loạn
Nghỉ dưỡng trong bệnh viện hơn nửa tháng, ngoại trừ vết thương trên trán còn chưa lành, Quan Hiểu đã khỏe lại bảy tám phần. Bác sĩ bảo, vết thương cũ của cô đã nhiễm trùng lại thêm vết thương mới, cho dù có lành lại nhưng sẽ vẫn để lại sẹo. Nghe vậy cô cũng không bận tâm lắm. Cũng không có người nào vì một vết sẹo mà yêu cô hay không yêu cô. Cô cũng không buồn bã đau khổ vì chuyện này.
Cuối cùng bác sĩ cũng đồng ý cho cô xuất viện. Trước hôm xuất viện, thừa dịp Quách Hồng Đồ không có, cô đi xuống nộp viện phí. Nhưng bác sĩ lại bảo với cô rằng, tất cả viện phí đã được Quách Hồng Đồ thanh toán. Cô muốn xem hóa đơn bao nhiêu để trả lại tiền cho Quách Hồng Đồ.
Nhưng khi cầm lấy tờ biên lai, tay cô không khỏi run rẩy.
Giá ở bệnh viện này quả thật là chém cắt cổ, chi phícao quá mức.
Sau lại cô lên mạng tìm hiểu mới biết được, đây là một trong những bệnh viện cao cấp bậc nhất, ở đây chỉ tiếp đón những bệnh nhân tiền tỉ, người đến đây chữa bệnh, an dưỡng không phải giàu có thì cũng là quý tộc, thậm chí còn có chính khách.
Mà Quách Hồng Đồ đưa cô vào đây, cho cô ăn ngon, rãnh rỗi lại đến thăm cô, dịu dàng chăm sóc cô.
Đến cuối cùng là vì sao?
Cô mang theo sự ngờ hoặc nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Quách Hồng Đồ đến đón cô xuất viện. Ông ta hỏi cô ở đâu, do dự một hồi, cuối cùng cô cũng nói số nhà trên đường Kim Nguyên.
Quách Hồng Đồ cười lớn: “Nếu như em muốn chỉ nhà hàng cũ kia, thì tôi khuyên em đừng nên đến đó thì hơn, bây giờ cửa hàng đó đã cho người khác thuê rồi.”
Quan Hiểu ngẩn ra, nhưng nghĩ lại, cô đã nằm viện hơn nửa tháng, chủ nhà không có lý do gì lại giữ cửa hàng ấy lại cho cô.
“Thế đồ đạc của tôi…” Cô muốn đến lấy hành lý của mình.
“Tôi đã cho người đưa đến chỗ tôi.” Quách Hồng Đồ ung dung cười: “Không phải tạm thời em chưa có chỗ ở sao, bây giờ muốn tìm nơi ở cũng rất phiền phức, không bằng trước hết hãy đến nhà tôi ở tạm.”
Quan Hiểu giật mình.
Hóa ra ông ta đã biết nơi ở của cô từ lâu, lại còn biết rõ cô bây giờ không còn chỗ nào để đi.
Ông ta bảo cô hãy đến nhà của ông ta “ở tạm.”. Cô thật sự kinh hoàng, người trong thành phố này ai mà chẳng biết, Quách Hồng Đồ là đại gia bất động sản, nhà cửa đếm sao cho xuể.
“Như thế có phiền anh không?” Cô dè dặt hỏi
“Em hình như rất ngại làm phiền người khác? Không sao, em hoàn toàn không phiền tôi.”
Câu trả lời như vậy khiến Quan Hiểu lại càng thêm bất an.
“Tiền viện phí…sau này tôi sẽ trả lại cho anh.” Cô nhỏ giọng nói.
“Chỉ là một số tiền nhỏ, em mà trả lại cho tôi, tôi lại cho là em coi thường tôi, muốn phân rõ giới hạn rạch ròi với tôi.”
Quan Hiểu thở dài: “Số tiền nhỏ đấy, đối với anh mà nói có thể là không đáng kể, nhưng đối với tôi mà nói đó là danh dự cuối cùng còn sót lại trên người tôi.”
Nghe cô nói vậy, Quách Hồng Đồ lại bắt đầu dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Tự đáy lòng cô lại dấy lên nghi ngờ.
Thật sự là vì sao ông ta lại đối xử với cô tốt như vậy? Cô trông rấ tiều tụy, lúc nào cũng buồn bã u sầu, có điểm gì để ông ta lại đối xử với cô đặc biệt chứ?
Mãi đến khi Quách Hồng Đồ đưa cô đến biệt thự của ông ta ở ngoại ô, cô nén không nổi tò mò lại hỏi: “Vì sao anh lại tốt với tôi? Nếu như anh không nói cho tôi, tôi thật sự không thể ở đây được.”
Quách Hồng Đồ nhìn cô thở dài: “Em nói em nhớ tôi, nhưng căn bản thật sự em không nhớ ra tôi là ai. Tôi nói tôi quen em, nhưng không phải là tại bữa tiệc lần trước, em xuất hiện với thân phận là vợ Mạnh Đông Phi.” Ông ta dừng lại, rồi chậm rãi nói: “Tôi quen em, khi em đến trường đua ngựa, em còn thắng tôi một con ngựa nữa. Khi đó em thật sự xinh đẹp rạng rỡ, quả thật khiến người khác phải ganh tỵ.”
Lòng Quan Hiểu cuồn cuộn sóng trào, tựa như có gì đó đang sôi sục muốn thoát ra. Ký ức xa xưa mơ hồ đang dần trở về, dần trở nên rõ nét.
Bỗng dưng Quan Hiểu ngẩng đầu nhìn Quách Hồng Đồ, ánh mắt ngạc nhiên sững sờ: “Là anh!”
**
Đó là chuyện của nhiều năm trước, lúc ấy cô vẫn còn học bên Úc. Bố mẹ cô khi đó vẫn còn khỏe mạnh, gia cảnh khá giả, mỗi ngày cô đều rất vui vẻ vô tư. Có một thời gian cô thích cưỡi ngựa, thường cùng các bạn đến trường đua ngựa. Quan Hiểu là một cô gái rất thông minh lạnh lẹ, chỉ mới học một thời gian thôi đã có cưỡi ngựa rất tốt,tuy rằng không phải là tay đua hạng một hạng hai gì, nhưng phong thái trên lưng ngựa có thể hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Khi đó, có một ông chủ người Trung Quốc thường xuyên tổ chức cuộc thi đua ngựa, ông ấylớn hơn họ hơi nhiều tuổi, khí chất tiêu sái, thường sau mỗi cuộc đua ông ấy lại mời đám người họ đi ăn. Ông ta dường như rất thích tụ tập cùng bọn họ, nhất là cô. Mỗi lần cô nói gì ông ta cũng cười rất vui vẻ.
Khi ấy cô hay kể chuyện cười, mọi người xung quanh đều chăm chú lắng nghe.
Dần dần họ trở nên thân nhau hơn, cô biết ở Úc này ông ta có một công ty, là một người có tiền.
Có lần, người có tiền đó dắt một con ngựa đến thi. Con ngựa đó thật sự rất đẹp, cô vừa nhìn qua liền thích nó. Cô năn nỉ ông ấy cho cô cưỡi. Nhưng ông nói con ngựa này rất bướng bĩnh không chịu để người khác cưỡi, trừ khi người đó có thể chinh phục nó.
Cô không tin, la hét đòi thử, ông ta đành gọi mấy chàng trai ra thử trước cho cô xem. Kết quả như lời ông ta nói, mấy chàng trai kia đều bị con ngựa quật ngã thê thảm.
Thế nhưng càng như thế lại càng khơi dậy sự hiếu thắng trong cô, cô kiên quyết nói với ông ta rằng cô phải thử, cho dù bị quật ngã bị thương như cái bao nở hoa cô cũng sẽ tự chịu trách nhiệm.
Ông ta nghe vậy thì cười lớn, vừa dắt ngựa đến cho cô lại vừa cười tươi như hoa đào nở rộ: “Này, em cưỡi đi! Tôi chỉ hy vọng rằng em sẽ đổ trách nhiệm lên người tôi.”
Quan Hiểu giữ dây cương, rồi nói: “Chúng ta đánh cược đi, nếu tôi thật sự có thể chinh phục nó, khiến nó nghe lời tôi thì sẽ thế nào?”
Ông ta cười: “Thì tôi sẽ tặng con ngựa này cho em.” Đột nhiên ông ta dừng lời, nụ cười trên môi càng đậm hơn: “Nhưng nếu như em thua, em sẽ bồi thường cho tôi gì?”
Cô cười kiêu ngạo nói: “Tôi lấy thân mình báo đáp là được chứ gì.” Nói xong cô không hề chần chờ nhảy lên lưng ngựa. Để lại ông ta một bên tặc lưỡi.
Tuổi trẻ đúng thật là có tinh thàn can đảm vô hạn, liều lĩnh không sợ giông bão, khi ấy chuyện gì cô cũng dám làm, chuyện gì cũng dám kiên trì. Cô nhớ, lúc cô ngồi trên lưng con ngựa kia, đã có mấy lần suýt chút nữa thì ngã xuống, nhưng cho dù nó nhảy cẩng lên cô vẫn cố giữ chặt dây cương, cho dù thế nào cũng không chịu bỏ cuộc. Sau này nghe các bạn kể lại, vẻ mặt ông ấy đứng một bên trở nên tái xanh, rất căng thẳng.
Nghe xong cô chỉ mỉm cười, cảm thấy đám bạn của mình quá khoa trương rồi. Ông ấy là một người phóng khoáng như thế, ai có thể tưởng tượng được rằng ông ta có thể hồi hộp căng thẳng vì cái gì.
Một người một ngựa đấu tranh, một lúc sau con ngựa cũng bớt ngang ngược. Nó không còn dằn vặt cô nữa, dần dần ngoan ngoãn nghe lời cô, chấp nhận rằng cô là chủ nhân của nó.
Chiều hôm đó, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, cô trên lưng chú ngựa xinh đẹp đó chạy suốt mấy vòng.
Đợi đến khi cô xuống ngựa, cô nhìn thấy ông ta nhếch miệng cười.
Cô vỗ lưng ngựa đỉnh đạc hỏi: “Sao, không tệ chứ?”
Ông ấy vẫn chỉ cười.
Cô nhịn không được cười nhạo: “Anh sao cười mãi thế? Có phải anh đang cố gượng cười không, vì không muốn tặng ngựa cho tôi?” Cô biết rõ không phải như vậy nhưng vẫn cố trêu chọc ông: “Haiz, anh xem anh đi, một con ngựa tốt như vậy khi không lại dâng đến miệng người khác, trong lòng anh chắc hẳn tiếc lắm nhỉ.”
Nụ cười trên môi lại càng đậm, cũng học cô vỗ lên lưng ngựa: “Như em nói, trong lòng tôi tiếc.” Ông cố tình ngừng lại, khẽ nhíu mày: “Cho nên em đã đạt được con ngựa từ trong tay tôi thì ít nhất cũng nên đền bù gì lại cho tôi chứ?”
Cô nheo mắt hỏi ông ta: “Thế anh muốn tôi đền đáp gì nào? Nhưng nói trước, bước chân vào giang hồ nhiều năm nay, tôi cũng chỉ là bán nghệ chứ không Bán th*n đâu đấy.”
Ông cười nghiêng ngã: “Em hãy để số điện thoại của em lại cho tôi.”
Cô lại nheo mắt hỏi ông: “Anh muốn số điện thoại của tôi làm gì?”
Ông nhún vai: “Muốn cùng em hẹn hò.”
Cô nhíu mày: “Người như anh không giống như là người muốn cưới vợ.”
Ông ta cư nhiên lại rất thành thật trả lời : “Tôi đã cưới ba lần.”
Cô tặc lưỡi, dường như có chút khó tin: “Òa, ba lần rồi cơ đấy, thật dọa người! Vậy sao anh còn muốn hẹn hò cùng tôi!”
Ông tự nhiên trả lời: “Chỉ cảm thấy rằng em khiến người khác vui vẻ, cho nên không nén nổi tình cảm!”
Cô cười vang lên: “Nhưng tôi không thể chấp nhận được lời đề nghị của một người đàn ông đã lập gia đình. Như vậy là không đúng.”
**
Cuối cùng Quan Hiểu cũng đã nhớ lại những ký ức tươi đẹp kia.
Hèn gì những chuyện cười ông kể cho cô nghe sao quen thế. Tất cả đều là những câu chuyện trước đây cô kể cho ông ta.
Quách Hồng Đồ nhìn cô, thanh âm trầm ấm: “Khi đó em thật sự là một cô gái tràn đầy năng lượng khiến người khác phải ngước nhìn. Đặc biệt là khi em cười, hai má lúm đồng tiền thấp thoáng say mê vô số ánh mắt người đàn ông.”
Nhớ lại chuyện xưa, Quan Hiểu bỗng mỉm cười.
Quách Hồng Đồ cũng cười: “Em còn nhớ không, nói xong câu kia, em liền nhảy lên lưng ngựa chạy thẳng đi chẳng thèm ngoảnh đầu lại, bỏ lại tôi một mình nơi đó sầu thương, thậm chí đó là lần đầu tiên tôi hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân mình.”
Ánh mắt ông ta hừng hực lửa cháy, Quan Hiểu bị ông ta nhìn hai má nóng rực, cô ngại ngùng cúi đầu.
Bên tai lại nghe thấy ông than thở: “Khi ấy tôi cho rằng còn có thể gặp lại em, kết quả rằng em đã bị tôi hù sợ, sau này tôi cũng thường xuyên đến trường đua ngựa nhưng đã không thể gặp lại em.”
Quan Hiểu ngẩng đầu, mỉm cười. Sau đó đúng thất là cô trốn tránh ông, chọn những lúc không có ông mới đến trường ngựa.
“Thế sao anh vẫn còn nhớ tôi!”
Quách Hồng Đồ nhìn cô cười, nụ cười rạng rỡ đặc biệt phóng khoáng: “Quan Hiểu, em quá xem thường chính mình rồi! Tôi thật sự bị em thu hút, không chỉ là một chút em như em nghĩ kia!
Lời nói thẳng thắn của anh khiến Quan Hiểu lúng túng.
“Em có nhớ khi đó tôi nói em với rằng, ở Úc tôi có công ty, em có biết công ty đó là công ty gì không?”
Quan Hiểu lắc đầu. Cô chưa từng nghĩ muốn đào sâu thông tin về người đàn ông đã có vợ.
“Đó là công ty em đã từng thực tập.”
Quan Hiểu sửng sốt.
“Không ngờ đúng không? Tôi vô tình nhìn thấy em trong phòng nhân sự, tôi thật sự rất vui, tựa như nhận được một giải thưởng lớn. Tôi nghe người của phòng nhân sự nói biểu hiện của em rất xuất sắc. Tôi lo rằng em sẽ đi tìm việc ở nơi tốt hơn cho nên bảo anh ta phải giữ em lại.”
Quan Hiểu nhớ rằng đúng là ông ấy lúc đó ra sức thuyết phục cô ở lại.
Ông ta nói tương lai cô sau này nhất định sẽ tỏa sáng, sẽ có địa vị tuyệt đối không thấp hơn bọn mắt xanh mũi đỏ kia. Còn nói rằng ông chủ công ty cũng là người Trung Quốc, người Trung Quốc làm việc cho người Trung Quốc chắc chắn tiền đồ sẽ sáng lạn.
Hóa ra đúng là như vậy.
“Nhưng bất ngờ là, khi kỳ thực tập vừa kết thúc, sau khi đồng ý ký hợp đồng với công ty, em cũng biến mất dạng.” Quách Hồng Đồ tựa như có vô vàn cảm xúc, yếu ớt nói: “Mãi đến khi tôi kết hôn với Trần Lam Ni, tôi cũng chỉ muốn trêu cợt Mạnh Đông Phi cũng không ngờ rằng có thể gặp được em.” Ông lắc đầu, thở dài: “Ngay cả tôi em cũng không chấm được điểm nào, vậy kết quả lại kết hôn với một tên như thế, đúng thật là đóa hoa lài cắm bãi phân trâu.”
Trong lòng Quan Hiểu dâng lên một loại cảm xúc nói không rõ thành lời.
Cuộc sống tuyệt vọng, những đau khổ tủi thân của nhiều năm qua lại không ngờ rằng bị vạch trần.
“Thế nhưng sao bây giờ anh lại trở thành đại gia bất động sản ở thành phố A?”
Quách Hồng Đồ cười: “Đương nhiên là bởi vì ở Úc không thể kiếm được nhiều tiền nữa, tôi dứt khoát bán công ty kia, mang theo vốn về nước thành lập công ty bất động sản, dần dần rồi đạt được kết quả như ngày hôm nay, cũng xem như là có chút thành tựu.”
Quan Hiểu mỉm cười: “Bất động sản nhiều không kể hết, vợ thì xinh đẹp mỹ miều, anh sao chỉ có một chút thành tựu được chứ.”
Quách Hồng Đồ nghe cô trêu ghẹo mình, không những không giận, trái lại ánh mắt càng trở nên sâu thẳm: “Em như thế này trông đã giống với trước kia rồi đấy. Em khi ấy vô ưu vô lo, vui vẻ rạng ngời khiến người khác muốn đem em chiếm thành của riêng.” Anh nhìn lên hai má lúm trên khuôn mặt cô, nhỏ nhẹ nói: “Cô gái năm đó lúc mỉm cười ngọt ngào cũng có hai má lúm đồng tiền, vừa tinh khiết lại vừa quyến rũ. Cô gái lúc ấy và người phụ nữ bây giờ hào quyện lại vào nhau trông thật phong tình, quả thật mê người.!”
Quan Hiểu cười khổ, nụ cười này trông còn khó coi hơn khóc: “Đúng vậy, tôi đã từng là một người vô tư vui vẻ, tôi của bây giờ nhất định là rất xấu, rất tang thương đúng không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc