Tình Cờ - Chương 71

Tác giả: Hồ Ly

Lôi Dương nhẹ nhàng bước đi, để lại Đồng Đồng đau lòng ở đó.
Nhạc Bằng im lặng ngồi ở phòng khách, thấy Lôi Dương từ phòng ngủ của Đồng Đồng đi ra liền đi đến bên người Lôi Dương, kéo tay anh, nhỏ giọng: “Papa, papa cãi nhau với mẹ à?”
Lôi Dương ngồi xổm xuống, xoa đầu Nhạc Bằng, ôm Nhạc Bằng thật sâu trong lòng, hơi đau lòng nói: “Papa lại làm mẹ con đau lòng rồi, con phải nghe lời mẹ biết không?”
“Vâng, Nhạc Bằng sẽ nghe lời mẹ, cũng sẽ thật ngoan, nhưng mà papa à, chúng ta đã lâu không gặp rồi, Nhạc Bằng thực sự muốn ở cùng papa, hơn nữa mẹ cũng sẽ không vui!”
Lòng Lôi Dương có chút đau, nhưng rốt cuộc anh vẫn buông Nhạc Bằng ra: “Nhạc Bằng à, giờ mẹ con rất không vui, con giúp papa làm mẹ vui vẻ hơn nhé!”
“Papa phải đi sao?”
Lôi Dương không thể chịu được nữa, lau đi nước ở hốc mắt, thanh âm khó nhọc cất lên: “Đúng vậy, papa với Nhạc Bằng gặp lại sau nhé!”
“Papa, gặp lại sau!”
Lôi Dương đứng dậy, cũng không dám quay đầu lại nhìn Nhạc Bằng một lần, càng không dám… quay đầu lại nhìn phòng ngủ của Đồng Đồng một lần nữa, anh nhanh chóng hướng phía cửa rời đi.
Nhạc Bằng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bóng dáng của papa nhanh chóng biến mất nơi cửa!
Lôi Dương chỉ gặp lại Đồng Đồng lần đó, từ đó về sau không còn xuất hiện nữa.
Chân bị thương của Đồng Đồng giờ đã đi được chầm chậm, nhưng lòng càng ngày lại càng đau hơn!
Trong thời gian này, cô không hề có tin tức gì của Lôi Dương, thậm chí ngay cả dũng khí gọi điện cho anh cũng không có, nhưng đến lúc gọi thì tình trạng điện thoại luôn không có ai nghe hoặc tắt máy.
Chắc là anh đang trốn tránh cô, không muốn cô quấy rầy anh. Dù thật sự anh không muốn chung sống với cô, không yêu cô, nhưng còn có Nhạc Bằng mà. Nhạc Bằng là do anh một mình nuôi nấng trong năm năm, chẳng lẽ ngay cả đến Nhạc Bằng anh cũng không cần?
Mấy ngày nay, ngay cả gọi điện ân cần hỏi thăm Nhạc Bằng Lôi Dương cũng không làm. Cô đến quán bar cũng chỉ thấy Cao Dã nói rằng Lôi Dương không ở đó mà đã chuyển ra ngoài sống. Cuối cùng Đồng Đồng đành buông tay coi như là hết. Bản thân cô cũng không biết mình đang muốn níu giữ hay cứu vãn cái gì!
Mỗi ngày, Hân Đồng ngoài việc chăm sóc Nhạc Bằng, để Nhạc Bằng ngồi bên cạnh khi ngồi đánh máy trước máy tính thì không còn thiết tha muốn làm gì nữa.
Nhưng tâm tình thì càng ngày càng tệ hại, lại bị nỗi nhớ Tra t** dữ dội hơn. Cuộc sống tinh thần của cô cứ như vậy mà sa sút. Cô tự ép buộc bản thân không được nghĩ, không được nhớ đến Lôi Dương nữa, không cần phải đau lòng, cố làm cho tâm hồn mình bĩnh tĩnh trở lại.
Đồng Đồng chậm rãi ra ngoài muốn tìm Lôi Dương nhưng rồi lại nghĩ ngợi ௱ô** lung trước cửa nhà. Đi tìm Lôi Dương thôi, còn chờ đợi gì nữa, chờ đợi điều gì? Nhưng cô lại không thể đi tìm Lôi Dương. Khóa cửa rồi lại mở cửa!
Cô cứ giằng co, đấu tranh như vậy cả nửa ngày trời, cuối cùng bị đánh thức, cô giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Đồng Đồng nhận được điện thoại của Cao Dã nói rằng hẹn gặp cô ở quán bar, anh có chuyện muốn nói.
Sau khi cúp máy, cô liền tĩnh tâm, trong lòng xuất hiện cảm giác kì lạ. Chuyện Cao Dã muốn nói là chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện có liên quan đến Lôi Dương?
Đồng Đồng nghĩ ngợi không thôi, nhưng cũng mở cửa xe ngồi vào lái thẳng đến bar.
*****************
Hôm nay quán bar có gì đó hơi bất thường, trên cửa treo biển “Đóng của một ngày”, Đồng Đồng nghi hoặc đẩy cửa bước vào.
Trong quán bar thực sự im ắng không còn những âm thanh ầm ỹ như mọi hôm, giờ chỉ có Cao Dã ngồi trên ghế ở quầy bar. Hắn thấy Đồng Đồng liền cao giọng: “Đồng Đồng, đến đây ngồi đi!”
Đồng Đồng gật đầu, đến ngồi đối diện với Cao Dã.
“Có chuyện gì sao?” Đồng Đồng nhịn không được mở miệng hỏi.
Cao Dã rót một chén R*ợ*u, uống một ngụm rồi chầm chậm hơi nở nụ cười: “Tôi có một số việc muốn nói với cô thôi!”
Trong lòng Đồng Đồng không yên, cô hơi khẩn trương: “Có chuyện gì? Anh cứ nói đi!”
Cao Dã nhìn Đồng Đồng, trầm tư một chút, hơi do dự rồi nói: “Lôi Dương muốn nhờ tôi chuyển lời tới cô một việc.”
Đồng Đồng nghe hai chữ Lôi Dương thì lòng có chút kinh hoàng, cô không khỏi hỏi: “Anh ấy nói gì vậy?… Giờ anh ấy đang ở đâu?”
“Hiện giờ cậu ấy đang ở nước ngoài!” Cao Dã nhíu mày, nhìn Đồng Đồng trả lời.
Đồng Đồng thì thào: “Anh ấy ra nước ngoài làm gì? Có ý tứ gì? Cao Dã, anh nói rõ ràng ra đi!”
Cao Dã nhíu mày, chỉ nói đơn giản: “Cậu ấy kết hôn!”
Lôi Dương kết hôn! Giờ đây lòng Đồng Đồng hoàn toàn vỡ vụn, cõi lòng tan nát, cô chỉ cảm thấy nỗi đau, Đồng Đồng thống khổ mở miệng: “Anh nói… A Dương kết hôn? Không… nhất định anh đang đùa phải không? Nhất định anh đang trêu tôi phải không?”
Cao Dã thấy Đồng Đồng đau lòng như vậy liền nói: “Đồng Đồng, bình tĩnh chút đi, nghe tôi nói hết đã. Tôi muốn nói cho cô biết … mọi chuyện thật sự là như vậy. Tôi thực không đùa đâu.”
Nước mắt Đồng Đồng không tự chủ được rơi xuống, cô vẫn vội vàng: “Anh ấy liên lạc với anh như thế nào? Tôi muốn chính miệng mình hỏi anh ấy. Anh ấy kết hôn với ai? Tôi không tin!”
Cao Dã có vẻ không đành lòng nhưng vẫn quyết định nói tiếp: “Đồng Đồng! Đây đều là sự thật. Lôi Dương kết hôn với người khác rồi, bọn họ ra nước ngoài là để hưởng tuần trăng mật, hơn nữa sẽ không trở về nữa!”
Đồng Đồng lắc đầu: “Không! Sao lại thế được? Lúc trước chúng tôi thật sự rất tốt đẹp mà, vì sao lại thế này? Sao anh ấy lại phải làm vậy? Sao lại đột nhiên kết hôn với người khác? Việc này quá đột ngột, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó…bằng không A Dương sẽ không đối xử với tôi như vậy!”
“Giờ cậu ta đối với Thái Thái vừa gặp đã yêu, không bao lâu sau khi cùng cô hòa giải tốt đẹp, chúng tôi có nói chuyện ở quán bar này. Cậu ấy nói khi cậu ấy đang quen Thái Thái mới biết được tình cảm cậu ấy dành cho cô không còn mãnh liệt như xưa, đã không muốn yêu cô nữa!”
Đồng Đồng như người mất hồn: “Không yêu tôi? Vậy tại sao anh ấy không nói thẳng với tôi cho rõ ràng? Sao lại dùng cách này để nói cho tôi biết kết quả sự tình, anh ấy đang trốn tránh cái gì?”
“Cậu ta đã làm tổn thương cô rất nhiều, nhưng cậu ấy cũng muốn bồi thường cho hai mẹ con cô, hơn nữa trên danh nghĩa cậu ta có nhà là quán bar này, còn ngôi nhà trên đảo nhỏ của riêng mình đều ghi tạc lại những kỉ niệm cùng cô hòa thuận vui vẻ!”. Sau khi nói xong, Cao Dã lôi ra một tập tài liệu để lên mặt bài, ngay trước mặt Đồng Đồng: “Chỉ cần cô kí tên vào đây, đơn li hôn ngay lập tức có hiệu lực!”
Đồng Đồng thống khổ: “Sao anh ấy sao lại có thể đối xử với tôi như thế? Tại sao lại đối với tôi như vậy chứ? Anh ấy không biết rằng làm như vậy so với giết tôi còn tàn nhẫn hơn sao?”
Cao Dã nhìn Đồng Đồng đau khổ nói như vậy liền không biết là có nên tiếp tục truyền đạt nốt những lời nói của Lôi Dương tới Đồng Đồng hay không. Nếu nói cho Đồng Đồng biết rằng người đàn bà khác đã mang trong mình giọt máu của Lôi Dương, liệu cô có thể tiếp tục chịu đựng thêm đả kích này nữa không?
Đồng Đồng cầm lấy văn kiện trên quầy bar, vừa khóc vừa nói: “Cái này, tôi phải kí vào đây sao?”
Đồng Đồng chậm rãi đứng dậy, từng giọt nước mắt rơi xuống tờ đơn li hôn, giọng nói thật sự run rẩy: “Tôi không kí, sẽ không kí vào đó đâu!”
Nói xong cô như người mất trí, cầm tờ đơn li hôn trong tay xé nát, vứt lại đống giấy vụn trước mặt Cao Dã, tựa như giờ phút này lòng cô cũng đang bị xé nát ra vậy.
Nhìn hình ảnh làm cho người ta không khỏi đau lòng này của cô, lòng Cao Dã cũng trở nên đau xót, rốt cuộc anh cũng không thể đem những lời tàn nhẫn kia nói lại cho Đồng Đồng nghe. Cao Dã đi tới sau quầy bar, có chút đau lòng nói với Đồng Đồng: “Cô nên quên cậu ta đi, cô còn Nhạc Bằng, cô phải tự chăm sóc mình và Nhạc Bằng thật tốt!”
Dáng vẻ Đồng Đồng mang sự bi thương cùng cực, cô lảo đảo đi ra khỏi quán bar, Cao Dã đang nói gì cô đều không thể nghe rõ được.
Lòng của cô đau quá, đau quá, cô phải về nhà ngay bây giờ!
Cao Dã nhìn Đồng Đồng không khỏi lắc đầu, thật không biết làm như vậy là đúng hay sai nữa!
Đồng Đồng về tới nhà liền nằm xuống giường, không hề ăn chút gì, nhắm mặt lại, mặc cho mọi người ai gọi đều không phản ứng, không đáp lại.
Hai mắt cô nhắm chặt, tựa hồ như mất đi sự sống, chỉ có luồng hô hấp chứng minh cô còn sống.
“Mẹ à, chị ấy sao lại biến thành như vậy?” Lê Gia Cương đau lòng nói.
Lê mẹ cúi đầu khóc, lắc đầu: “Mấy ngày trước vẫn còn tốt đẹp lắm mà, tuy rằng nó nói chuyện không vui vẻ, nhưng sau đó nó đã quyết định tìm việc gì đó để làm. Kể từ khi nhận được điện thoại của Cao Dã đến quán bar gặp mặt, lúc trở về liền biến thành như vậy. Không biết đã xảy ra chuyện gì!”
Lê Gia Cương tìm điện thoại của Đồng Đồng, sau đó tìm số điện thoại của Cao Dã rồi ra khỏi phòng Đồng Đồng, sau đó gọi điện cho Cao Dã.
“Alô, Đồng Đồng à?” Cao Dã nhìn điện thoại báo dãy số, tưởng là Đồng Đồng gọi điện tới.
“Tôi là em trai của Đồng Đồng, anh là Cao Dã phải không?” Lê Gia Cương nói, khẩu khí có chút vội vàng.
“Là tôi! Có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn gặp anh. Tôi có chuyện muốn hỏi!”
**********************
Lê Gia Cương vừa mới hẹn Cao Dã tới nhà, Cao Dã đã vội vàng chạy đến nhà họ Lê.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Cao Dã nhìn mọi người ngồi trong phòng khách, cảm thấy không khí thật nặng nề sầu khổ, anh ý thức được dường như đã xảy ra chuyện gì đó không hay. Chẳng lẽ là Đồng Đồng…….
“Anh và chị tôi đã nói chuyện gì với nhau vậy? Giờ chị ấy thật lòng không muốn sống nữa. Mấy ngày rồi đã không chịu ăn uống gì, không hề mở miệng nói một lời nào. Rốt cuộc anh đã nói với chị ấy chuyện gì hả?” Lê Gia Cương vì sốt ruột mà khẩu khí có chút không tốt.
“Tôi chỉ nói với cô ấy Lôi Dương đã xuất ngoại!” Cao Dã cũng thật lòng nói ra rồi đúng dậy.
“Chỉ nói chuyện này thôi sao? Còn chuyện gì khác nữa không?” Trên thái dương của Lê Gia Cương nổi gân xanh gân đỏ.
“Tôi nói cho cô ấy Lôi Dương cậu ấy…….”
“Anh ta thế nào? Anh nói nhanh lên đi!”
“Kết hôn!”
Cái gì?
Tất cả mọi người trong phòng khách đều giật mình, đứng hết cả lên.
Mẹ Lê, ba Lê sắc mặt tối sầm lại!
Lê Gia Cương tức giận: “Tôi chỉ biết chị ấy đang cùng hắn ta quan hệ rất tốt. Sao hắn ta có thể đối xử với chị tôi như vậy? Gã đàn ông thối tha! ૮ɦếƭ tiệt!”
Mẹ Lê ôm lấy Nhạc Bằng, thống khổ: “Gia đình tội đã tạo ra nghiệt chướng gì vậy hả ông trời ơi?”
Những người trong nhà đều chìm vào yên lặng, không khí thực sự nặng nề u ám!
Cao Dã trong lòng chứa đầy tâm sự trở về nhà, lấy điện thoại ra gọi cho Lôi Dương.
“Lôi, giờ cậu khỏe không?”
Lôi Dương không trả lời câu hỏi của Cao Dã mà hỏi ngược lại: “Giờ Đồng Đồng thế nào?”
“Thật sự cô ấy không tốt chút nào, hoàn toàn như đang tự *** chính mình. Im lặng nằm, không ăn không uống, cũng không nói không rằng như đang sống thực vật vậy! Lôi, cậu cảm thấy cậu làm như vậy là thật sự tốt cho cô ấy sao? Vì sao lại không nói toàn bộ chân tướng sự việc cho cô ấy? Vì sao cứ phải Tra t** nhau như vậy hả?”
Tâm tình Lôi Dương đau khổ vô cùng, nhưng vẫn kiên quyết như cũ: “Không, không thể nói cho cô ấy biết được. Giờ cô ấy chỉ tạm thời thống khổ thôi, rồi dần dần sẽ quên được. Còn tôi, cũng sẽ đến một ngày nào đó tôi không còn trên đời nữa. Giờ đau khổ như vậy tốt hơn nhiều đến ngày đó để cô ấy nhìn thấy tôi ra đi. Nếu tôi ૮ɦếƭ trước mặt cô ấy, cô ấy thực sự sẽ rất đau khổ, nhất định sẽ không chịu đựng nổi, không thể sống nổi, rồi cô ấy sẽ tự trách bản thân mình, cho rằng tôi vì cứu cô ấy mới để bị thương như vậy, mới bị mù mà dẫn đến tử vong!”
Cao Dã nghe Lôi Dương nói vậy cũng có vài phần đạo lý. Lôi Dương bị như hiện giờ vì vài năm về trước do cứu Đồng Đồng mà lưu lại di chứng thương tổn. Nhưng Cao Dã vẫn có vẻ không đồng tình: “Lôi, cậu thật sự không nghĩ đến phẫu thuật sao? Như vậy ít nhất cậu còn có cơ hội. Chẳng lẽ cậu cứ như vậy mà chờ ngày đó đến?”
“Cao Dã, cậu không hiểu sao? Cái gọi là giải phẫu chỉ nắm chắc ba mươi phần trăm hi vọng sống, nhưng nó lại làm cho người ta có thêm chút hi vọng! Nhưng tôi lại không thể hi vọng, tôi không muốn ૮ɦếƭ trong khi đang phẫu thuật! Cậu có hiểu không?”
“Nhưng giờ Đồng Đồng phải làm sao bây giờ? Cô ấy cứ như hiện giờ không phải là giải pháp!”
Lôi Dương thì thào: “Cô ấy sẽ không việc gì đâu. Bởi vì cô ấy yêu Nhạc Bằng, cô ấy sẽ không bỏ rơi Nhạc bằng đâu!”
“Vậy còn cậu, một mình cậu như vậy có tốt không? Có thể ứng phó được không?”
“Tôi không sao, có một chú cún thật sự đáng yêu mỗi ngày đều ở bên cạnh tôi!”
“Dương, cậu nói là cậu… hoàn toàn không nhìn thấy gì sao? Phải không?” Cao Dã một trận đau lòng.
“Đừng lo lắng cho tôi, thay tôi… chăm sóc Đồng Đồng thật tốt!” Lôi Dương nói xong, lập tức ngắt điện thoại.
Lôi Dương đeo kính râm, ánh mắt tựa hồ đang nhìn gì đó, nhưng cũng không thể nhìn thấy một thứ gì, bên cạnh là tiếng chó sủa ồn ào chờ đợi.
Tâm tình anh đều đang hướng về Đồng Đồng. Cô nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ quên được thôi!
Đồng Đồng được đưa đến bệnh viện, thân thể cô hiện giờ phải truyền nước biển để duy trì. Bác sĩ nói rằng cô không bị bệnh gì cả, chỉ là đang trốn tránh đau khổ mà thôi. Cô không hề muốn tỉnh lại!
Cao Dã đi một chặng đường dài đến bệnh viện. Vì được Lôi Dương nhờ cậy hết sức quan tâm đến Đồng Đồng, khi biết Đồng Đồng phải vào bệnh viện, Cao Dã vội vàng chạy đến.
Bác sĩ nói nếu Đồng Đồng không tỉnh lại, chỉ sợ rằng cô ấy sẽ ૮ɦếƭ. Giờ đành phải dựa và trông chờ vào ý thức của cô ấy thôi.
Cao Dã bị Lôi Dương và Đồng Đồng làm cho liên lụy, hiện tại thống khổ nhất chính là hắn. Giờ phải làm sao đối với lời hứa với Lôi Dương đây?
Để tự Lôi Dương cô độc ở nơi xa chậm rãi chờ cái ૮ɦếƭ đến sao?
Để Đồng Đồng như hiện giờ, không có hi vọng lẳng lặng nằm ở đây, cũng đợi sinh mệnh trôi đi?
Cao Dã nôn nóng đi qua đi lại trước của phòng bệnh, cuối cùng lòng đã quyết định, anh đi tới trước giường Đồng Đồng, lớn tiếng nói với Đồng Đồng: “Đồng Đồng à, cô có biết bây giờ tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cô không? Cô mở mắt ra nhìn xem ba mẹ cô, em trai cô, còn cả Nhạc Bằng nữa, còn có người bằng hữu là tôi đang rất quan tâm tới cô. Cô cứ như vậy mà ngủ sao? Sao cô lại yếu đuối thế hả? Cô hãy mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi tìm Lôi Dương đi! Tôi sẽ nói cho cô biết hiện giờ cậu ấy đang ở nơi nào. Cậu ấy không kết hôn, tất cả đều chỉ là lừa cô thôi! Hiện giờ bệnh tình của cậu ấy đang rất nghiêm trọng, vụ tai nạn cách đây mấy năm đã để lại di chứng. Giờ cậu ta là một người không nhìn thấy gì cả, sau đó sẽ tự mình cô độc mà ૮ɦếƭ đi. Cậu ấy sợ cô sẽ không chịu nổi mới gạt cô như vậy, mới nghĩ ra lý do như vậy để lừa dối cô. Cô có nghe thấy không hả?”
Thật lâu sau Đồng Đồng vẫn không tỉnh lại, đối với những lời nói của Cao Dã cô không hề có phản ứng. Mẹ Lê không dám tin: “Thực ra Lôi Dương cậu ta……”
Cao Dã thở dài: “Chuyện là… Cô có nhớ việc Đồng Đồng bị bắt cóc vài năm trước không? Lúc đó bom nổ mạnh, vì cứu Đồng Đồng nên Lôi Dương đã phải năm viện hai năm trời. Và hiện giờ đã để lại di chứng, Lôi Dương đã hoàn toàn mù lòa, một mình ra nước ngoài, cậu ấy nói như vậy là để lừa Đồng Đồng, nói rằng cậu ấy kết hôn, lòng Đồng Đồng bị ૮ɦếƭ còn tốt hơn việc cậu ấy ૮ɦếƭ trước mặt cô ấy rất nhiều. Vì cậu ấy sợ Đồng Đồng sẽ không chịu nổi đả kích đó, không chịu nổi chuyện cậu ấy ૮ɦếƭ là do di chứng của vết thương kia!”
“Tôi…phải…đi…tìm…anh…ấy!” Một âm thanh yếu ớt vang lên bên tai mọi người.
Là tiếng nói của Đồng Đồng!
****************************
Sau khi tỉnh dậy Đồng Đồng liều mạng tự mình đứng dậy. Cao Dã đã nói cho cô toàn bộ sự tình. Cô nhất định phải tìm được Lôi Dương, không để anh cô đơn một mình ở nước ngoài.
Cao Dã nói hết mọi chuyện của Lôi Dương cho Đồng Đồng nghe.
“Đồng Đồng, tôi không biết mình có sai lầm không nhưng tôi muốn hỏi cô một chuyện.”
Đồng Đồng cười buồn: “Có chuyện gì anh cứ hỏi đi.”
“Nếu Lôi Dương giải phẫu không thành công, hoặc cậu ấy thật sự có bất trắc gì, cô….”
Đồng Đồng bá đạo nói: “Tôi sẽ không để cho anh ấy ra đi như vậy, bởi vì anh ấy thật sự phải sống, không có anh ấy tôi sẽ không sống được, cho nên vì tôi, anh ấy bắt buộc phải sống.”
Đồng Đồng không trả lời ngay vấn đề mà Cao Dã hỏi nhưng Cao Dã đã hiểu được, Lôi Dương nói đúng, anh lo lắng cũng đúng thôi.
Đồng Đồng chính là người như vậy. Đem tình yêu so với sinh mệnh của mình là quan trọng nhất. Tình yêu với cô là không khí, Lôi Dương là tất cả đối với cô.
Không có Lôi Dương, không có gì là quan trọng nữa!
“Đồng Đồng, tôi chờ tin tốt của cô!”
*********************************
Vài ngày sau, Đồng Đồng nhanh chóng làm xong thủ tục xuất ngoại, lần ra nước ngoài này, cô lên máy bay đi đến một đất nước xa lạ, bước vào hành trình đi tìm người cô yêu.
Cô nhất định phải nói cho người đàn ông kia biết, sinh tử không rời!
Đồng Đồng đứng trước nơi ở của Lôi Dương, trước đó Cao Dã đã cho cô địa chỉ. Một dãy phòng nhỏ bằng gỗ, một mảnh đất trống đầy cỏ xanh thật dài xung quanh nhà.
Trong nhà không có ai, mọi người đều đi ra ngoài rồi.
Cửa chính khóa chặt. Hân Đồng chỉ còn nước ngồi trước của chờ đến khi Lôi Dương trở về. Trong lòng không khỏi nhớ tới một sự việc xảy ra cách đây năm năm.
Cô đã đáp ứng điều kiện của Lôi Dương, làm người phụ nữ của anh, cũng là như thế này, chờ thật lâu mới thấy anh về.
Vừa mới bắt đầu ở chung, cô lại cùng anh trên giường rồi hôn mê bất tỉnh. Lúc đó, anh cứ tưởng anh Tra t** cô cho đến khi cô ngất đi.
Đồng Đồng đang suy nghĩ bỗng thấy ở xa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Anh mặc chiếc áo gió màu đen, mang một chiếc kính râm lớn, tay dắt một chú chó “đạo manh” chậm rãi bước đến, chầm chậm từng chút đến gần cô.
Là anh, là A Dương của cô.
Trong lòng Đồng Đồng chợt nảy lên một trận ghen tuông, nhưng lại có cảm giác xúc động muốn khóc.
Cô chậm rãi đứng lên, nhìn thấy Lôi Dương ở ngay trước mặt, anh cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình liền dừng lại.
Sau đó anh đờ đẫn quay đầu, tìm chìa khóa rồi tìm kiếm ổ khóa, nhưng không cách nào lập tức mở cửa ra được.
Đồng Đồng lấy chìa khóa trong tay Lôi Dương giúp anh mở rộng cửa, sau đó bỏ chìa khóa vào trong túi áo anh.
“Cám ơn!” Lôi Dương nói xong cùng chú chó “đạo manh” hướng vào trong viện mà đi, sau đó chầm chậm xoay người muốn đóng cửa lại.
Đồng Đồng lại chen đi vào cửa tới phía sau Lôi Dương.
Lôi Dương lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ là tôi không mời đằng ấy vào nhà!”
Đồng Đồng đi ra phía sau Lôi Dương, nhẹ nhàng ôm lấy hai má Lôi Dương đau lòng cọ xát vào đó.
Trong lòng Lôi Dương bỗng nhiên nảy lên một cảm xúc mãnh liệt.
Vui sướng, kích động, trên mặt biểu tình phức tạp, nhưng sau khi xúc động anh nhẹ nhàng đẩy Đồng Đồng ra, có hơi dùng sức nên Đồng Đồng ngã ngồi trên mặt đất.
Rồi Lôi Dương chạy trốn vào trong phòng, đóng chặt cửa lại.
Đồng Đồng đứng dậy đuổi theo anh, khẩn trương kêu lên: “A Dương, đừng cự tuyệt em được không? Anh không cần đẩy em ra lần nữa, dù anh có nói gì, nói thế nào đi nữa, em cũng sẽ không rời khỏi anh. A Dương! Mở cửa ra đi!”
“Em đi đi, em không nên tìm anh!” Lôi Dương rống giận.
“A Dương mở cửa, mở cửa ra đi mà!” Đồng Đồng vội vàng đập cửa, nhưng Lôi Dương lại không chịu mở cửa.
Cô suy sụp ngồi trước cửa, Lôi Dương cũng không hề mở cửa, đi thẳng vào trong phòng.
************************
Bầu trời đã tối đen như mực, Lôi Dương vẫn không hề có ý định mở cửa, trên bầu trời bắt đầu có mưa rơi tí tách.
Hạt mưa theo mái hiên rơi xuống, chảy thành dòng trên mặt đất. Đồng Đồng đứng dựa sát vào chú chó “đạo manh”.
“A Dương, mở của đi mà, bên ngoài lạnh lắm đó!” Đồng Đồng tựa đầu lên cánh cửa, cúi đầu la lên.
Nhưng bên trong không có âm thanh nào vang lên!
“A Dương, mở cửa đi, dạ dày của em đau quá đi mất, em sẽ đói mà ngất đi đó!”
Vẫn như cũ không có thanh âm.
“A Dương….” Một tiếng gọi suy yếu, vô lực sau tiếng gọi ầm ỹ, tiếp theo là tiếng: “Phù phù!”
Thật lâu sau không hề nghe thấy tiếng của Đồng Đồng, từ bên trong cánh cửa Lôi Dương vội vàng mở cửa ra, miệng hốt hoảng kêu lên: “Đồng Đồng!”
Nhưng không có ai trả lời anh. Anh cúi người xuống, lấy tay sờ soạng nhưng lại sờ thấy con chó “đạo manh” nằm ở cửa. Đồng Đồng đâu? Cô bỏ đi rồi sao?
Có lẽ cô bỏ đi thật rồi!
Lôi Dương cảm thấy mất mát, ngốc nghếch sửng sốt trong chốc lát, dắt chú chó “đạo manh” đi vào trong phòng rồi chậm rãi đóng cửa lại.
Đang định quay về phòng ngủ, Lôi Dương nghe được tiếng nước chảy, nhưng không phải tiếng mưa rơi bên ngoài, hình như là từ trong phòng vọng ra!
Lôi Dương dựa theo cảm giác hướng phòng tắm nhẹ nhàng bước đến. Có người ở trong phòng đang tắm! Là ai?
Chẳng lẽ là… Đồng Đồng!
Lôi Dương đang suy đoán xem là ai, bỗng cảm giác một bàn tay nhỏ bé mềm mại mát lạnh kéo đầu anh lại.
Cảm giác đó rất quen thuộc, quen thuộc tới nỗi cả đời này anh không thể nào quên được, là bàn tay nhỏ bé không xương mà mềm mại của Đồng Đồng.
Cô vào bằng cách nào?
Anh lại muốn đẩy ra, nhưng Đồng Đồng dùng cả hai tay mạnh mẽ kéo anh lại.
Anh cảm giác được thân thể của Đồng Đồng chậm rãi tiến đến gần, hương vị quen thuộc trên người cô tràn ngập xung quanh anh.
Đồng Đồng với thân thể ướt sũng liều lĩnh áp sát đầu vào người anh mà ôm.
“A Dương!”
Giờ phút này Lôi Dương cảm thấy vô cùng chật vật, anh không thể nhìn thấy Đồng Đồng, không nhìn thấy được hình dáng mê người của cô!
Trong lòng anh có một loại cảm giác phức tạp càn quét: tự ti, khổ sở cùng bất lực. Anh cuống quýt né ra, lại không nhìn được phương hướng nên va phải đồ vật trong nhà, ngã xoài trên mặt đất.
“A Dương!” Đồng Đồng vội vàng tiến đến ôm lấy anh, đau lòng nói: “Không cần trốn tránh em, không cần trốn tránh em mà!”
Lôi Dương khổ sở nói: “Tránh ra, em tránh ra. Giờ tôi là một người mù, em còn tới đây làm gì? Em đi đi!”
“A Dương!” Đồng Đồng phủ đầu lên mặt Lôi Dương, ngắm nhìn lại những đường nét trên mặt anh, cô đưa môi hôn lên đôi mắt anh. Lôi Dương thất thần, cúi đầu: “Tuy rằng hiện tại anh không thể nhìn thấy em, nhưng em vẫn mê người như vậy, vẫn làm cho anh mê muội!”
Đồng Đồng nói xong liền kéo đầu Lôi Dương áp vào mặt mình, dịu dàng nói: “Còn có tay, tay anh có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của em.”
Hân Đồng kéo tay Lôi Dương đặt lên *** mình, cúi đầu nói: “Tay anh vẫn có thể cảm nhận được, tim em vẫn đang đập mạnh vì anh! Do đó không cần đẩy em ra nữa đâu!”
Lôi Dương đặt đầu ở *** Đồng Đồng, chậm rãi đưa tay ra sau lưng ôm chặt lấy cô.
Giọt nước mắt của Đồng Đồng rơi xuống vì hạnh phúc.
“A Dương, chúng ta đi về giường đắp chăn vào nhé. Em thấy lạnh lắm!”
“Cả người không ***, đương nhiên là lạnh, đúng là cô gái hư!” Lôi Dương sau một hồi lo lắng, rốt cục cũng mỉm cười.
Cô đến đây thì nhất định là đã biết hết thảy!
Mặc kệ anh có đuổi thế nào cô cũng không đi!
“Đưa em vào phòng ngủ nhé!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc