Tình Cờ - Chương 59

Tác giả: Hồ Ly

Lôi Dương hôn Đồng Đồng trên phố nhưng Đồng Đồng đã khước từ cái hôn này, Đồng Đồng tỏ vẻ quyết tâm chứng tỏ không còn tình cảm với anh.
Lôi Dương nghĩ Đồng Đồng quan tâm quá mức tới người đàn ông kia, trong lòng đố kị, nhìn thấy Đồng Đồng bình tĩnh rời đi đã đuổi theo.
Cản đường Đồng Đồng, anh có chút khó chịu nói: “ Em tuỳ tiện thân với người đàn ông khác, em và anh ta có quan hệ gì?”
Đồng Đồng nhìn Lôi Dương , trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ý quật cường, không quan tâm nói “ Đó là tự do của tôi , anh không cần xen vào ?”
Đúng, anh không cần xen vào, anh là ai, hai người không phải vợ chồng cũng chẳng phải tình nhân, anh có tư cách gì quản giáo Đồng Đồng?
Lôi Dương cảm thấy mình như vừa ăn phải trái đắng, khó chịu không còn đường nói, hai người nhanh chóng đi đến nhà trẻ, đúng lúc Nhạc Bằng vừa tan học, các bạn học kéo nhau về.
Nhạc Bằng đi phía sau theo các bạn, nhìn thấy Đồng Đồng và Lôi Dương, trên khuôn mặt khả ái lộ nét tươi cười, bước nhanh thoải mái về hướng Đồng Đồng và Lôi Dương.
“Papa , mẹ” Nhạc Bằng vui vẻ gọi to, trên khuôn mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc. Vươn đôi tay nhỏ bé , một tay giữ chặt Đồng Đồng, một tay giữ chặt Lôi Dương, cậu bé đứng trước các bạn học nói : “Thế nào, tớ không lừa các cậu đâu nhé! Tớ có mẹ, đây chính là mẹ của tớ!”
Một bé trai nhìn Đồng Đồng, không nhịn được nói: “Oa, Nhạc Bằng, cậu có mẹ đẹp quá.”
“ Sau này không được nói tớ không có mẹ , biết chưa?”
“ Ừ, sau này chúng tớ sẽ không nói thế nữa!”
Thấy mấy bạn đã hòa hảo, Nhạc Bằng vui vẻ nói “ Papa , mẹ, chúng ta về nhà đi.”
“Đi thôi” Đồng Đồng ấm áp nhìn Nhạc Bằng,trên khuôn mặt lộ nét tươi cười.
Lôi Dương đưa Đồng Đồng về nhà sau đó cùng Nhạc Bằng rời khỏi. Đồng Đồng về đến nhà mới phát hiện ba mẹ không có ở nhà, Kì Kì đang ngủ, còn Viễn Hàng ngồi ở phòng khách lật xem báo
Đồng Đồng có chút kì lạ hỏi “ Ba mẹ em đâu?”
Viễn Hàng buông tờ báo trong tay : “ Bọn họ đã đi cùng Gia Cương rồi, nếu có kết quả họ sẽ nhanh chóng trở về!”.Đồng Đồng vui vẻ nói: “ Thật sao, nếu có kết quả thì tốt quá, khó trách cha mẹ không về, nhưng mà không phải có thai cũng không phải sinh em bé, đi bây giờ có vội quá không.”
“Tâm tình bố mẹ có thể hiểu được, Đồng Đồng…. Chúng ta cần nói chuyện” trên khuôn mặt Viễn Hàng lộ vẻ nghiêm túc .
Đồng Đồng cười nói: “Để làm gì, sao anh nghiêm túc thế.”
Viễn Hàng nhíu mày nói: “Không cười, anh nghiêm túc đấy.”
Đồng Đồng ngồi xuống cạnh Viễn Hàng nói : “Có việc gì quan trọng anh nói đi.”
Cơ thể Viễn Hàng chắn trước mặt cô, mềm mỏng nói: “Em không muốn báo thù anh ta nữa?”
Đồng Đồng ngẩn ra nói : “Viễn Hàng, xin lỗi anh.”
“Không phải xin lỗi anh.”
Trong mắt Đồng Đồng lộ nét ảm đạm, nhìn Viễn Hàng nói: “Em biết, anh giúp em quay lại , giúp em báo thù, em vẫn còn hận Lôi gia, em muốn báo thù bởi họ đã ςướק Nhạc Bằng của em, nhưng….”
Trên khuôn mặt Viễn Hàng lộ nét sầu khổ và thất vọng, anh dời ánh mắt nhìn vào Đồng Đồng, có chút mất mát nói: “nhưng lúc em quay lại hoàn toàn không ngờ nổi Nhạc Bằng vẫn còn sống, bởi vậy mối thù này dần bị phai nhạt có phải không?”
“Viễn Hàng , thật sự Nhạc Bằng vẫn còn sống, niềm hạnh phúc lớn lao ấy to lớn hơn việc báo thù, báo thù đã không còn là chuyện quan trọng nữa!”
“Đúng, không quan trọng, hơn nữa em còn nghĩ đến anh ta, vẫn chưa quên được anh ta, bởi vậy em căn bản không muốn báo thù, cũng không muốn rời khỏi đây!”
Đồng Đồng trong tình thế cấp bách đành phủ nhận nói: “Viễn Hàng không phải vậy , chỉ là em không muốn xa Nhạc Bằng, không muốn xa người thân.”
Viễn Hàng lắc đầu có chút thương cảm nói : “Em đang lừa anh, cũng đang lừa chính bản thân mình, em đã quên mất đã đồng ý với anh? Anh chờ em ngần đấy năm nhưng lòng em vẫn chỉ có anh ta, có đúng không?”
“Viễn Hàng” Đồng Đồng nhìn vào ánh mắt ảm đạm vô quang của anh có chút đau lòng.
Năm năm qua Viễn Hàng luôn ở bên cô, mất đi đứa bé, Đồng Đồng mỗi khắc đều chú tâm vào Kì Kì , tình thương của một người mẹ dồn hết vào Kì Kì.
Cô không biết Viễn Hàng vì cái gì mà chú ý đến mình, sau đó một năm, vô tình nhìn thấy tấm ảnh chụp Kì Kì với mẹ của mình mới biết được thì ra là mình giống vợ của anh. Người vợ quá cố của Viễn Hàng.
Cô nghĩ Viễn Hàng thật sự yêu vợ của mình, bởi vậy mới tìm bóng dáng vợ của anh trên người cô.
Cô Đồng ý chăm sóc Kì Kì nhưng lại khước từ Viễn Hàng , mặc dù biết anh yêu cô, nhưng cô không tin, cũng không muốn tin, cô không cần đến tình ái.
Cô những Tưởng Viễn Hàng chẳng qua chỉ là một chút mê luyến, muốn tìm hình bóng của người vợ, nhưng không, anh đối với cô là tình cảm sâu đậm, anh nguyện ý chờ, đợi cô vui vẻ đồng ý nhận lời anh.
Nhưng Đồng Đồng không thể nhận lời của Viễn Hàng, bởi vì lòng cô vẫn như cũ, vẫn chỉ ở bên người đàn ông kia.
Lần này trở về bọn họ nói rất hay, để báo thù, giải quyết rối loạn trong lòng nhiều năm qua, rồi sẽ cùng Viễn Hàng rời khỏi đây.
Nội tâm Đồng Đồng tràn ngập mâu thuẩn!
“ Đồng Đồng, vì sao….. không trả lời, nhìn vào mắt của anh, cho anh biết!” Viễn Hàng bắt lấy bả vai Đồng Đồng, mặt đối mặt.
Trả lời, cô thực sự không cách nào trả lời, ánh mắt cô mê man nhìn Viễn Hàng không nói nên lời.
Viễn Hàng buông Đồng Đồng ra, buồn bực nói : “Em không cách nào trả lời anh!”
Viễn Hàng thương cảm quay người bước đi.
Đồng Đồng đứng dậy ôm lấy anh: “Cho em chút thời gian được không?”
Viễn Hàng thở dài nói : “Được rồi , anh không ép em!”
“Cảm ơn anh, Viễn Hàng” Đồng Đồng nói phía sau khi Viễn Hàng đã quay người bước đi.
“Đồng Đồng, hôm nay buổi tối có thời gian không?” Lôi Dương hỏi Đồng Đồng qua điện thoại, nắm chặt điện thoại hơi toát mồ hôi, không biết Đồng Đồng có từ chối anh không.
“Lôi Dương, vừa hay tôi có việc muốn tìm anh.”
“Việc gì?” Lôi Dương có chút chờ mong hỏi.
“Buổi chiều anh có thể trông Kì Kì có được không? Ba mẹ không có ở nhà, không ai giúp được, chỉ cần nửa ngày thôi?”
“Bố nó đâu?” Lôi Dương có chút khó hiểu hỏi
Đồng Đồng có chút thất vọng nói : “Nếu anh nếu có việc , tôi sẽ tìm người khác!”
“ Khoan…. Em đưa nó tới đây cũng được, vừa hay làm bạn với Nhạc Bằng!” Lôi Dương có chút không tình nguyện nhưng vẫn đồng ý với cô.
“Cảm ơn anh, lát nữa tôi đến, tạm biệt!” Đồng Đồng nói xong dập điện thoại.
Lôi Dương buông điện thoại trong tay, có chút hối hận vì đã đồng ý, Đồng Đồng muốn đi làm gì, nhất định là đi cùng gã đàn ông kia.
Thật đáng ૮ɦếƭ, anh không thế nào cự tuyệt yêu cầu của Đồng Đồng!
Một lúc sau, từ xa Đồng Đồng dẫn Kì Kì đến.
Đồng Đồng cười với Lôi Dương nói: “Buổi tối tôi sẽ đón Kì Kì, phiền anh!”
Lôi Dương không biết tâm tình của mình là như thế nào, có chút trầm muộn nói “Được!”
“Nhạc Bằng chơi với em gái ngoan, không được bắt nạt em!” Đồng Đồng yêu thương hôn Nhạc Bằng một cái, Kì Kì một cái rồi mới rời khỏi .
Đang đi trên đường, bỗng điện thoại Đồng Đồng vang lên, nghe thấy giọng Viễn Hàng bên kia.
“Đồng Đồng chuẩn bị chưa?”
“Em gửi kì kì ở nhà Lôi Dương, em phải về chuẩn bị một chút.”
“Ừ, anh chủ trì buổi lễ, sẽ đón em”
“Em sẽ đến “cửa hàng Mĩ Lệ” chờ anh!”
“Được, lát nữa gặp lại.”
Đồng Đồng dập điện thoại, hôm nay là ngày công ty Viễn Háng tròn mười năm thành lập , sau khi tổ chức lễ kỉ niệm xong công ty sẽ tổ chức một buổi vũ hội lớn, Đồng Đồng tự nhiên trở thành bạn gái của Viễn Hàng.
Đồng Đồng mặc vào người bộ lễ phục vũ hội mà Viễn Hàng đã sớm chuẩn bị trước,sau đó cô đi tới “cừa hàng mĩ lệ”.
(Đoạn này bị cắt hay sao ấy = =)
Viễn Hàng lộ vẻ mê người mỉm cười, nhẹ nhàng để lại một nụ hôn đậu trên trán Đồng Đồng, cúi đầu ghé tai nói với Đồng Đồng: “sao anh dám”
Ánh mắt mọi người lộ vẻ hâm mộ và kinh ngạc nhìn hai người, Viễn Hàng và Đồng Đồng rời khỏi, hướng về phía địa điểm tổ chức vũ hội.
Vũ hội được tổ chức thật lớn, bố trí tương đối xinh đẹp, đầy đủ và huyền ảo.
Đồng Đồng bước vào liền nghe tiếng vỗ tay. Hoàn toàn không có chuẩn bị gì, tiếp đến nghe tiếng âm nhạc nổi lên, vòng eo bị Viễn Hàng ôm lấy, người bị nâng lên, Viễn Hàng cùng cô hoà nhập vào sàn nhảy.
Ông trời có vẻ hời hợt rất hậu ái cô, chỉ có điều lại tra tấn lòng của cô, cô đã ba mươi tuổi nhưng không bởi vì thế mà trông già đi, ngược lại còn mĩ lệ thành thục hơn.
Từ lúc quen biết Viễn Hàng đến nay, lần đầu tiên cô cười, cô cười đến mất cả hình tượng.
Kí ức Đồng Đồng quay về cũng là lúc vũ đạo kết thúc!.
Vũ hội im lặng bất ngờ như lúc bắt đầu nổi nhạc , Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào Viễn Hàng nhẹ nhàng nói: “em chưa từng biết anh khiêu vũ thật tuyệt!”
“ Bây giờ biết cũng không muộn.”
Đồng Đồng nhìn Viễn Hàng với ánh mắt sáng ngời, không khỏi nhẹ nhàng cười nói: “Có điều em cảm thấy Pu'p bề và gấu nhỏ khiêu vũ không bình thường cho lắm”
Viễn Hàng nhéo mũi Đồng Đồng nói : “Em giễu cợt anh đấy à!”
Đồng Đồng cười hì hì.
Vũ hội cuối cùng cũng kết thúc, trời đã tối đen, Đồng Đồng và Viễn Hàng chuẩn bị đi đón Kì Kì, ngồi trong xe Viễn Hàng không nhìn về phía trước, ánh mắt anh sáng ngời chằm chằm nhìn Đồng Đồng.
“Đi thôi anh” Đồng Đồng đẩy Viễn Hàng.
“Em rất hấp dẫn, anh không có cách nào rời mắt khỏi em” Viễn Hàng với dáng vẻ si mê chăm chú nhìn Đồng Đồng.
Đồng Đồng tròn mắt liếc mắt nhìn Viễn Hàng nói: “Đừng nói linh tinh”
Ngoài tình yêu dành cho Lôi Dương, cô còn có thể dành tình yêu cho Viễn Hàng được nữa không?
Nhưng Viễn Hàng không chịu buông cô ra, ánh mắt sáng ngời có chút nghẹn giọng nói : “Cho anh biết, em thật sự không muốn nụ hôn của anh sao”.
“ Em ….chỉ hơi lo lắng thôi” Đồng Đồng quay mặt đi không dám nhìn vào ánh mắt sáng ngời của anh.
Viễn Hàng cười, anh khởi động xe : “Chúng ta đi đón Kì Kì thôi!”.
Đi tới nhà Lôi Dương, Đồng Đồng ấn chuông cửa, người mở cửa chính là Lôi Dương.
Anh thấy ở phía cổng không xa có một người đàn ông, chiếu ánh nhìn khó chịu lên người đàn ông đó, anh biết anh ta không ai khác chính là Viễn Hàng.
Anh chuyển ánh mắt về phía người Đồng Đồng, anh kéo Đồng Đồng vào trong nhà đóng sập cửa lại
Anh chỉ về hướng người đàn ông đó, khổ sở nói: “ Em gửi đứa bé ở đây là để đi hẹn hò với anh ta!”
Đồng Đồng hai mắt tức giận nhìn Lôi Dương, cô lạnh lùng nói: “ Tôi đi hẹn hò không được sao?”
Lôi Dương nắm lấy gáy Đồng Đồng nhìn vào cổ cô, anh tức giận nói : “Này là cái gì , hai người phát triển tới mức độ nào rồi?”
Đồng Đồng nhíu mày không quan tâm nói: “Chúng tôi phát triển tới đâu không cần anh quan tâm!”
Lôi Dương thống khổ có chút thương đau nói: “Nhưng em căn bản không yêu hắn, có phải không, em làm như vậy là vì anh, là để anh đau lòng!”
“Lôi Dương, anh nói tôi không thể yêu người khác, chỉ có thể yêu anh sao, tôi không có quyền yêu người khác? Xin lỗi, tôi đến đón Kì Kì, không thể nói chuyện với anh được” Đồng Đồng đi về phía Nhạc Bằng.
Lôi Dương lạnh lùng nhìn Đồng Đồng, tan nát cõi lòng nói: “Đồng Đồng, làm thế nào em mới tha thứ cho anh, nếu ૮ɦếƭ có thể chuộc lại lổi lầm, anh nguyện ý ૮ɦếƭ!”
Đồng Đồng toàn thân cứng đờ, không quay đầu lại, cô cúi đầu nói: “ Không, anh không cần vì tôi mà ૮ɦếƭ, chúng ta đã kết thúc, những thương đau tôi không thể nào quên,không thể vui vẻ cười, lần này trở về với anh, cười với anh coi như chúng ta có thể bắt đầu lại, tôi vẫn còn yêu anh, anh cũng cảm nhận được, nhưng không thể đi vào vết xe đỗ ngày trước, chúng ta hoàn toàn không thể được, anh có hiểu không?”.
Lôi Dương thống khổ không còn đường chọn lựa, anh gầm nhẹ : “Chúng ta kết thúc? chẳng phải chúng ta không thể kết thúc, chúng ta đã có Nhạc Bằng sao? Bởi vì chúng ta yêu nhau nên em mới liều ૮ɦếƭ sinh Nhạc Bằng không phải sao?”
Đồng Đồng trong lòng đau khổ, cô cảm nhận được sự bi thương của Lôi Dương nhưng không cách nào quay đầu lại an ủi anh. Cô bước thẳng hướng về phòng ngủ của Nhạc Bằng.
Nhạc Bằng và Kì Kì đã ngủ say, không muốn thêm mệt mỏi, Đồng Đồng lay Kì Kì cùng Viễn Hàng rời khỏi.
Đã qua mấy ngày Đồng Đồng không nói chuyện với Lôi Dương, chỉ nói chuyện với Nhạc Bằng qua điện thoại, nghĩ muốn đến đón Nhạc Bằng ở nhà trẻ nhưng lại không muốn chạm mặt với Lôi Dương ở đó.
Lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ thì nhận thấy Nhạc Bằng gọi điện thoại đến.
“mẹ, papa không đến đón con, mẹ có thể đến đón con không?” Nhạc Bằng tìm số của cô đã ghi sẵn trong sổ của cậu, dùng hết can đảm gọi điện cho Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhìn sắc trời, đã quá thời gian tan học mà Lôi Dương vẫn chưa đi đón Nhạc Bằng, trong lòng có chút tức giận, Lôi Dương đối với Nhạc Bằng thật vô trách nhiệm, cô vội nói: “ Nhạc Bằng ở đó chờ mẹ, mẹ sẽ đến đón Nhạc Bằng.”
“ Dạ!” Nhạc Bằng ngắt điện thoại.
Đồng Đồng vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
“ Đồng Đồng, em đi đâu thế?” Viễn Hàng thấy sự vội vội vàng vàng của Đồng Đồng không khỏi lên tiếng hỏi.
“ Em đi đón Nhạc Bằng!”Đồng Đồng đã đi đến trước cửa mang giầy, không đợi Viễn Hàng nói tiếp đã đi ra ngoài.
“ Anh và em cùng đi.”
“Anh không trông Kì Kì sao? Nó ngủ tỉnh lại không tìm thấy ba thì làm sao đây!”
Ở với Gia Cương vài ngày, mẹ cô cũng đã trở về, lo lắng nói: “Kì Kì đã có mẹ, hai con đến đón Nhạc bằng đi!”
Đồng Đồng nóng vội cùng Viễn Hàng đi đến nhà trẻ, Đồng Đồng đi vào còn Viễn Hàng đứng đợi bên ngoài.
Đồng Đồng nhìn thấy Nhạc Bằng chỉ có một mình ngồi ở bàn đu dây, trong lòng lại đau lòng cùng tức giận.
Được lắm, hôm nay là Lôi Dương đi đón Nhạc Bằng, anh không đến đón, Đồng Đồng trong lòng tức giận Lôi Dương, đau lòng bế Nhạc Bằng, thật có lỗi nói: “Nhạc Bằng, chúng ta về nhà thôi!”.
“Nhưng mà papa không đến đón con, điện thoại cũng không gọi được!”Nhạc Bằng ngẩng đầu lên nhìn Đồng Đồng, trên khuôn mặt nhỏ không hề đùa giỡn mà là vì Lôi Dương mà đau lòng, lo lắng.
“ Trước khi cùng mẹ về, có thể gọi điện thoại cho papa, được không?”
“ Mẹ, chúng ta đi tìm papa được không? Papa hình như gặp chuyện không hay rồi."
“ Nhạc Bằng , papa có thể là bận việc, về nhà cùng mẹ được không?”
Nhạc Bằng lay lay cánh tay Đồng Đồng, không thuận theo nói: “ Không chịu, không chịu, không chịu!”
“ Nhạc Bằng phải nghe lời”
“ Mẹ, chúng ta đi tìm papa, phải đi!phải đi!phải đi!”
“ Được rồi! Được rồi!”
Đồng Đồng cùng Nhạc Bằng đi về biệt thự Lôi Dương phát hiện biệt thự không có một ai, Nhạc Bằng nói muốn đi đến quán bar tìm người.
Cậu nhất định phải cho papa gặp được mẹ.
Nơi này là nơi papa và mẹ gặp mặt, trái tim mẫn cảm của cậu cảm giác có gì đó không thích hợp.
Viễn Hàng cõng Nhạc Bằng đi đến quán bar với Đồng Đồng!
Quán bar rất đông người,đèn hồng R*ợ*u xanh, trai gái, mùi R*ợ*u, khói tràn ngập không gian. Đồng Đồng dắt Nhạc Bằng chậm rãi đi về phía trước, thu hút ánh mắt của mọi người.
Không cần đến bàn của Lôi Dương đã nhìn thấy được anh, anh dường như có chút say, cánh tay dài vắt uể oải lên thành ghế.
Một cô gái mặc váy ngắn thân hình hấp dẫn tựa vào lòng Lôi Dương, trong tay cầm một ly R*ợ*u kê lên miệng Lôi Dương.
Lôi Dương có chút phiền muộn ngẩng đầu lên, anh không muốn dây dưa với loại nữ nhân này, lại thấy được Đồng Đồng và Nhạc Bằng đứng trước mặt mình.
Cô gái kia cũng đã chú ý biểu hiện trên khuôn mặt bình tĩnh của Lôi Dương, cô ta dừng lại nhìn vào Đồng Đồng.
Lôi Dương không giải thích, nhưng cô gái kia đang bá cổ anh, đứng yên nhìn Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhìn Lôi Dương ,không biết vì nhìn thấy Lôi Dương thân thiết ôm nữ nhân khác hay là vì Lôi Dương không đến đón Nhạc Bằng mà ở đây ăn chơi đàng đúm, cùng với đàn bà lêu lổng mà tức giận .
Cô một câu cũng không nói, xoay người rời khỏi.
Lôi Dương thấy Đồng Đồng rời khỏi, anh rời khỏi thân người cô gái kia, bước về phía trước đuổi theo Đồng Đồng, nhưng Đồng Đồng đã sớm đi ra ngoài.
“ Người đẹp, sao lại đi một mình vậy, có muốn đi cùng với anh không!” một tên đàn ông chặn đường nắm bả vai của cô.
“ Buông ra” Đồng Đồng lạnh lùng nói.
“ Tránh xa cô ấy ra, đồ khốn!”Lôi Dương đã đuổi kịp đến, hét lớn với tên đàn ông dám vô lễ với Đồng Đồng định đi lên giúp cô.
Đồng Đồng túm cánh tay của tên đàn ông kia, dùng lực làm một đàn rất đẹp, gã đàn ông kêu “Ái” một tiếng rồi ngã bịch xuống đất.
Còn bàn tay giúp đỡ của Lôi Dương vươn ra cứng đờ ở giữa không trung.
Trên bầu trời bắt đầu nổi sấm sét! Tựa hồ rơi lệ thay Lôi Dương.
Trời mưa!
Đồng Đồng nhìn Lôi Dương, ảm đạm nói: “ Anh muốn làm anh hùng sao? Tôi không cần, tôi không phải như trước kia, chỉ cần anh chăm sóc tốt cho Nhạc Bằng là được rồi!”
“Đồng Đồng”Lôi Dương tiến tới kéo Đồng đồng lại, hơi say nói: “Em giận anh? Giận anh gần gũi với người đàn bà kia có phải không?”
“ Tôi không biết anh đang nói gì, tôi phải về!” Đồng Đồng xoay người bước đi.
Lôi Dương ngược lại bá đạo không cho cô đi, khẽ nói: “Em không ghen mà vẫn tức giận khi thấy anh ở cùng một chỗ với người đàn bà kia, em vẫn còn quan tâm tới anh đúng không?”
Đồng Đồng nở nụ cưởi mềm mại đáng yêu, lạnh giọng nói: “ Tôi đang tức giận, nhưng đó là bởi vì anh bỏ mặc Nhạc Bằng đi đàng đúm ở đây!”
Lôi Dương đau lòng không thở nổi! Anh ôm chặt ***. Đồng Đồng đã cùng Viễn Hàng rời khỏi.
Lôi Dương điên cuồng đuổi theo Đồng Đồng đã đi xa, anh gào lên : “Đồng Đồng, anh yêu em! anh yêu em!”
Thanh âm bi sảng tuyệt vọng xuyên thấu màn đêm truyền đến tai Đồng Đồng! Nhưng cô không thể quay lại, không thể để tâm dao động vì người đàn ông đó! Cô vẫn tiến về phía trước.
“Mẹ!” Nhạc Bằng gọi điện thoại cho Đồng Đồng, ngữ khí có chút vội vã khiến tâm Đồng Đồng không yên,không khỏi nói: “Nhạc Bằng, có chuyện gì?”
“Papa hình như bị ốm, papa không chịu rời khỏi giường, con gọi papa nhưng papa cũng không trả lời!” Nhạc Bằng cảm thấy mình thật đáng thương, uỷ khuất khóc lên.
Đồng Đồng nghe thấy tiếng khóc, đau lòng nói: “Nhạc Bằng đừng khóc, mẹ sẽ đến, đừng khóc, mẹ đến ngay đây!”
Đồng Đồng vội vội vàng vàng ngắt điện thoại.
“Gì thế?” Bà Lê hỏi
“ Nhạc Bằng khóc, Lôi Dương bị ốm không có ai chăm sóc, hôm nay lại không đến nhà trẻ”
Bà Lê bất mãn nói: “hôm qua sao con không đem Nhạc Bằng về luôn?”
“Mẹ, mẹ biết mà, mặc dù Nhạc Bằng tuổi nhỏ nhưng cũng đã biết nhận biết rồi, hôm qua nó muốn về với bố nó!”
“Thôi được, vậy hôm nay con đưa Nhạc Bằng về đây đi, mẹ lo lắm!”
Đồng Đồng đã đi đến trước cửa, vội vàng nói: “Dạ, con đi trước đã mẹ!”
Lôi Dương thật sự bị bệnh, anh bị sốt cao nằm trên giường!
“Nhạc Bằng , papa bị bệnh có gọi bác sĩ khám chưa?”
Nhạc Bằng quỳ bên cạnh giường Lôi Dương, ánh mắt cậu bé chăm chú nhìn anh, cúi đầu nói: “Có ạ, Nhạc Bằng bị bệnh đều do ông Trương khám bệnh cho!”
“ Ông Trương » , chính là vợ chồng Ôn Lam.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc