Tình Cờ - Chương 50

Tác giả: Hồ Ly

Bóng hình Vân Ny tung tăng chạy trước những bước chân dài của Tân nhiên.
Vân Ny đi thẳng một mạch về đến phòng khám, đợi đã lâu mà vẫn chưa thấy Tân Nhiên trở về, không biết có phải là do mình đi quá nhanh không?
Vân Ny đang đứng ở cửa sổ phòng khám thì thấy Nhị Phát cùng vài đứa bé khác đi tới.
Vân Ny liền gọi bọn trẻ lại, hỏi: “Nhị Phát , cháu có trông thấy chú Tân Nhiên đâu không?”
“Có ạ, chú Tân Nhiên đi cùng cô Đồng Đồng rồi!” Nhị Phát nói.
“Không phải, chú Tân Nhiên đi gặp cô Đồng Đồng mới đúng!” Một đứa trẻ khác không chịu liền cãi lại.
“Không đúng, chú Tân Nhiên là bố của Nhạc Bằng, đương nhiên là phải đi gặp Nhạc Bằng!” Nhị Phát ra vẻ người lớn cái gì cũng biết.
“Chú Tân Nhiên nhất định đang vui vẻ đi cùng cô Đồng Đồng mà!”
Vân Ny nhẹ nhàng bẹo má cô bé, nhíu mày nói: “Tiểu quỷ, vì sao chú Tân Nhiên lại vui vẻ đi cùng cô Đồng Đồng chứ hả? ” Trẻ con cũng biết việc này sao?
“Mẹ cháu bảo mang lại cho nhau sự vui vẻ mới có thể có em bé, hơn nữa lại còn phải ở cùng một chỗ!” Cô bé cẩn thận giải thích với Vân Ny.
Vân Ny nói: “Nhưng chú Tân Nhiên không ở cùng một chỗ với cô Đồng Đồng, mà là ở cùng một chỗ với cô Vân Ny mà!”
Cô bé ra vẻ đau đầu suy nghĩ một hồi rồi lại bảo: “Là sao nhỉ, kì quái quá! Hay là thế này nhỉ , chú Tân Nhiên vui vẻ cùng cô Đồng Đồng, rồi cũng vui vẻ vớ cô Vân Ny, có phải thế không!”
Vân Ny bị đánh bại bởi câu nói đó, buông tay ra khỏi má cô bé, nói: “Thôi đi chơi đi, không được chạy quá xa nhé!”
“Vâng, anh Nhị Phát, chúng ta chơi trốn tìm nào!”
” Được!” Nhị Phát cùng cô bé cười vui vẻ rồi dẫn nhau đi, bỏ lại Vân Ny với bộ mặt âu sầu.
Cùng Đồng Đồng vui vẻ, rồi lại cùng Vân Ny vui vẻ, là như vậy sao!
Không được! Chỉ có thể vui vẻ với một người thôi!
Cô cần phải hành động!
Ở trong nhà Đồng Đồng, Vân Ny do dự gọi: “Đồng Đồng!”
Đồng Đồng đang lấy quần áo cho Nhạc Bằng, ngẩng đầu lên nhìn Vân Ny hỏi: “Có chuyện gì sao!”
“À. . . Tân đại ca. . . ưm”
“Sao? Tân đại ca không phải mỗi ngày đều ở cùng với em sao?” Đồng Đồng cố ý chọc ghẹo Vân Ny.
Vân Ny xấu hổ nói: “Không phải đâu, không có chuyện mỗi ngày đều ở cùng em đâu, chỉ là ngày nào em cũng ở phòng khám, rồi tối cũng ngủ ở đó!”
“Ai za za, chị biết Vân Ny là cô gái tốt, vậy rốt cuộc em muốn hỏi cái gì nào?” Đồng Đồng đương nhiên biết Vân Ny muốn hỏi cái gì, nhưng cô đang cố ý trêu chọc cô gái nhỏ thú vị này.
“Đồng Đồng, em muốn theo đuổi Tân đại ca!” Vân Ny mang vẻ mặt kiên định, ánh mắt chờ mong nhìn về phiá Đồng Đồng.
“Muốn chị bày kế giúp em không?” Đồng Đồng nghe xong câu nói dường như cũng lên tinh thần hẳn.
“Chị không ngại à?” Vân Ny thấy Đồng Đồng phản ứng rất vui vẻ như vậy, nhưng lại có chút nghi hoặc.
“Vì sao phải để ý!” Đồng Đồng hỏi lại.
“Tân đại ca là người tốt, hơn nữa đối với chị lại rất ân cần, chị một chút cũng không động lòng sao?”
“Nếu đã động lòng thì em là người đến sau, vậy định theo đuổi Tân đại ca thế nào đây!” Đồng Đồng ảm đạm cười.
“Đồng Đồng, nếu em là đàn ông em cũng nhất định sẽ thích chị!”
” Nha đầu này, chị sợ suy nghĩ của em rồi đấy!” Đồng Đồng lắc đầu, nói xong đột nhiên nghiêm túc nhìn Vân Ny: “Vân Ny, em lớn rồi!”
“Đương nhiên!” Vân Ny kích động nhảy lên.
Đồng Đồng vội nói: “Đừng kích động như vậy chứ, em bé dậy bây giờ!”
Vân Ny ngay lập tức im bặt cười trừ!
“Em biết rồi, Đồng Đồng, em đi trước đây!”
Đồng Đồng gật đầu.
Vân Ny vui vẻ rời khỏi !
Cô là người đường đường chính chính, không nên làm người thứ ba, nhưng vẫn có thể vui vẻ cạnh tranh công bằng cùng Đồng Đồng. Hơn nữa Đồng Đồng đối với Tân Nhiên lại không hề có ý gì, vậy thì cô càng dễ bề ra tay!
“Tân đại ca, anh mệt mỏi rồi, em giúp anh đấm lưng nha!”
Tân Nhiên vội giật lùi về phía sau, cô bé này hôm nay uống nhầm thuốc à.
“Tân đại ca, anh chắc nóng lắm, em quạt cho anh nhé”.
“Để tôi tự làm” Tân Nhiên gạt cây quay ra.
“Tân đại ca, anh đi nhiều vất vả rồi, lại uống ly nước nè!”
“Tân đại ca. . . ”
Tóm lại Vân Ny tinh quái đột nhiên trở nên săn đón, khiến Tân Nhiên bất ngờ, hơn nữa lại không kịp ứng phó.
Mỗi ngày cứ tân đại ca tân đại ca không ngừng!
Hôm nay, Vân Ny lại mang đến cho Tân Nhiên chén trà, Tân Nhiên buông tờ báo trong tay, gọi: “Vân Ny!”
“Sao vậy, Tân đại ca!” Vân Ny đắc ý, cuối cùng trong mắt Tân Nhiên cũng đã nhìn thấy cô rồi.
“Sau này không cần làm chuyện vô vị như vậy nữa, biết chưa!”
Tân Nhiên đối với Vân Ny vẫn toàn nói chuyện kiểu giáo huấn.
“Em làm chuyện vô vị sao?” Vân Ny có chút tức giận nói.
“Vân Ny!” Tân Nhiên nhìn thấy gương mặt khả ái như Pu'p bê của Vân Ny có chút ủy khuất, cảm thấy không đành lòng. Anh biết là mình có thái độ không phải với Vân Ny.
Vân Ny cầm lấy chén trà trong tay Tân Nhiên, kéo tay anh bước theo cô, rồi thẳng tay đẩy anh ra ngoài, đóng sập cửa lại, cô tức giận nói: “Hừ, đồ đại xấu xa, sau này không cần anh vào đây nữa, cẩn thận tôi hạ độc ૮ɦếƭ anh đó!”
Tân Nhiên đập mạnh vào cánh cửa nói: “Nha đầu, mở cửa ra, đây là phòng khám của tôi mà!”
Ừ, nhưng mà mới đổi chủ rồi !
Vân Ny thật sự tức giận , Tân Nhiên sẽ không có nước uống, không có quạt thổi, không có đồ ngon do Vân Ny chuẩn bị nưã.
Hôm nay Tân Nhiên đi ra ngoài khám bệnh , đi ngang qua một sườn núi đầy hoa, Tân Nhiên hái vài đóa rồi đem về phòng khám.
Vân Ny đang ngồi ăn bưã ăn do chính mình làm thì nhìn thấy Tân Nhiên trở về, mắt liếc nhìn một chút, rồi lại tiếp tục bưã ăn
Tân Nhiên đặt hoa trước mặt Vân Ny nói: “Vẫn còn giận hay sao!”
Vân Ny xoay đầu sang chỗ khác, tiếp tục bưã ăn cuả mình, nhưng vẫn không để ý đến Tân Nhiên
Tân Nhiên lắc đầu bật cười, cơn giận dỗi của Vân Ny hệt như một đứa trẻ, mà anh lại không có sở trường trong việc này, thôi đành chờ cô từ từ bớt giận vậy.
Ai bảo nha đầu đột nhiên thay đổi không hề báo trước khiến anh hoàn cảm thấy có chút không thoải mái
Đến hết ngày, Tân Nhiên thu dọn lại đồ đạc rồi về nhà, để không gian lại cho Vân Ny.
Trời về đêm, sấm sét nổi lên vang rền cả vùng, bão đang tới đấy.
Tân Nhiên đang ngủ thì bị một tràng sấm sét đinh tai nhức óc đánh thức dậy. Không tránh khỏi nghĩ đến Vân Ny, cô nhóc này không biết liệu có đang sợ hãi không chứ.
Tân Nhiên mặc xong quần áo, cầm theo dù, định đến xem thế nào, vưà mở cửa, đột nhiên nhìn thấy một bóng người màu đen, dọa anh suýt nhảy dựng lên.
Vừa định thần lại để có thể nhìn cho rõ thì nhận ra bóng đen đó chính là Vân Ny!
“Tân đại ca, em sợ lắm!” Vân Ny run rẩy trong khi gió vẫn vô tình thổi mạnh qua.
Tân Nhiên dùng dù che cho Vân Ny rồi dẫn cô về phòng mình.
Anh đi tìm khăn mặt để Vân Ny lau khô đầu tóc rồi lại tìm một bộ quần áo cho Vân Ny thay vào.
“Tốt rồi, đi ngủ đi! Giường này nhường cho cô, tôi ra ngoài sofa ngủ!” Tân Nhiên đặt một ly nước nóng trên bàn bên cạnh Vân Ny rồi xoay người rời khỏi.
Vân Ny đứng dậy vòng tay ôm lấy Tân Nhiên từ phía sau, có chút khổ sở nói: “Tân đại ca, đừng cự tuyệt em được không, em sẽ làm cho anh cảm thấy vui vẻ!”
Tân Nhiên cứng người, chậm rãi xoay đầu lại nhìn vân ny rồi nói: “Nha đầu ngốc, tôi và cô vốn không hợp nhau, cô còn nhỏ, thôi nhanh đi ngủ đi!”
Nói xong liền rời khỏi Vân Ny đi ra ngoài!
Vân Ny nhìn theo bóng dáng Tân Nhiên, cô biết, Tân Nhiên sẽ không yêu cô, anh chính là nghĩ cô vẫn còn là một cô nhóc. Chính là vì gương mặt cô giống Pu'p bê sao?
Cô đã 21 tuổi, vì cái gì không ai tin cô đã 21 tuổi chứ! Cái gương mặt Pu'p bê thật đáng ghét mà !
“Ta muốn đi phẫu thuật chỉnh hình!” – Vân Ny tức giận la to trong lòng!
Ngày hôm sau cơn bão cũng trôi qua.
Tân Nhiên một đêm nằm ngoài sofa ngủ, vừa mới tỉnh dậy đã nghe phía bên nhà Đồng Đồng truyền tới âm thanh to tiếng.
Xảy ra chuyện gì chứ! Ông Lê cùng bà Lê đều là người có tính cách ôn thuận không có khả năng gây ra những tiếng ồn ào như vậy.
Tân Nhiên chạy vội ra ngoài, thấy trước cửa nhà Đồng Đồng đậu một chiếc xe sang trọng, sẽ là ai?
Tân Nhiên đi vào, nhìn thấy Đồng Đồng vụt chạy ra, lại kinh hoảng hô to: “Con của tôi! Con của tôi đâu rồi!”
Tân Nhiên hốt hoảng ôm lấy Đồng Đồng, sốt ruột hỏi: “Em bình tĩnh lại đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Bà Lê thương tâm nói: “Nhạc Bằng không thấy đâu nưã , đêm qua quả nhiên còn nằm ở đó, ngủ cả đêm lại không nhìn thấy thằng bé đâu nữa!”
Gương mặt ông Lê vừa tức tối lại vừa đăm chiêu sầu não.
Tân Nhiên sửng sốt nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Mọi người đừng hoảng loạn, chúng ta đi báo cảnh sát!”
“Ta nghĩ không cần phải đi báo cảnh sát, tốt nhất chúng ta nên nói chuyện với nhau thì hơn!” Từ ngoài cửa lớn vang lên một giọng nói.
“Là ngươi bắt đi con trai ta có phải không!” Đồng Đồng đang suy nghĩ đột nhiên Lôi Lâm xuất hiện. Quả nhiên chính là ông ta, cha của Lôi Dương.
Cha của Lôi Dương chậm rãi bước vào như chốn không người, đường đường chính chính tiến vào nhà Đồng Đồng.
Ông Lê hướng về phía Lôi Lâm, không hề kiêng nể lên tiếng: “ Ngươi làm như thế này là phạm pháp. Yêu cầu ngươi trả đứa bé lại cho chúng ta!”
“Hi vọng ngươi không ngại, ta muốn cùng mẹ đứa bé nói chuyện riêng một chút!”. Lôi Lâm tiến đến gần, nhìn thấy mắt Đồng Đồng ngấn nước pha lẫn căm hận, thì chậm rãi lên tiếng nói.
“Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào!” Ông Lê ngày thường nhất mực dịu dàng, nay giống như một con dã thú bộc phát, muốn đem Lôi Lâm nuốt vào trong bụng.
Lôi Lâm mắt nhìn về phía trước, không để ý đến ông Lê, rõ ràng là không muốn cùng người khác nói chuyện.
Đồng Đồng đưa tay gạt nước mắt, ánh mắt kiên cường lãnh đạm nhìn Lôi Lâm : “Ba, mẹ, Tân Nhiên, mọi người ra ngoài trước đi!”.
Ông Lê, bà Lê, còn có Tân Nhiên, chỉ biết căm phẫn bước ra ngoài.
Đồng Đồng ngồi đối diện Lôi Lâm, trong lòng cô bây giờ so với lúc phát hiện đưá nhỏ bị mất thì đã trấn tĩnh không ít.
Lôi Lâm sau một hồi im lặng cũng chiụ mở miệng nói: “Ngươi là thực lòng yêu Lôi Dương?”
“Xin ngài đi thẳng vào vấn đề!”
“Được, vậy chúng ta nói thẳng!” Lôi Lâm dừng một chút, giống như suy tư cái gì, rồi mới lên tiếng nói: “Ta hy vọng đứa nhỏ sẽ được Lôi gia nuôi dưỡng!”
Đồng Đồng không khỏi trở nên kích động, tức giận nói: “Không, đứa nhỏ là của tôi, không ai có thể tranh đoạt quyền làm mẹ hợp pháp của tôi cả!”
“Ta sẽ không để con cháu Lôi gia lưu lạc bên ngoài, hơn nữa Lôi Dương phải kết hôn , ta không muốn vì việc này mà ảnh hưởng đến hôn sự của nó. Hơn nữa chờ việc lập gia đình ổn định, ta sẽ từ từ cho đứa nhỏ bước vào Lôi gia danh chính ngôn thuận. Đương nhiên ngươi cũng có thể đi phá hoại cuộc hôn nhân này, nhưng nếu như vậy ngươi sẽ vĩnh viễn không được gặp lại cốt nhục của ngươi. Ta đương nhiên có thể nhờ một chút thủ đoạn thông qua pháp luật mà giành quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ, tin ta đi, lấy điạ vị cùng sức mạnh cuả ta cũng đủ để ngươi tin điều này, ngược lại nếu ngươi chấp thuận điều kiện của ta, ta sẽ không ngăn cản ngươi và đứa nhỏ gặp mặt!”
Đồng Đồng tức giận đứng dậy, lắc đầu, kiên định nói: “Không, tôi sẽ không đáp ứng điều kiện của ngài!”
“Vậy ngươi muốn như thế nào!”
“Xin ngài đem đứa nhỏ trả lại cho tôi!”
“Nếu không thì sao?”
“Vậy thì tôi cũng sẽ thông qua pháp luật cùng ngài tranh đoạt đứa bé!”
Lôi Lâm trầm ngâm nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy nhìn Đồng Đồng nói: “Cô muốn ta trả đưá trẻ lại cho cô để cô hại con trai ta sao?” Cô là muốn cho mọi người biết Lôi Dương có con ngoài giá thú, phá hoại việc hôn nhân của nó, để nó thân bại danh liệt rồi bị trục xuất khỏi tập đoàn Lôi Thị àh? Để gia đình họ Đan sau này ghi mối hận thù với nói, để nó trên thương trường không còn nơi sống yên ổn sao?” Lôi Lâm bức hỏi Đồng Đồng, làm cô chùn bước.
Trong lòng Đồng Đồng một chút cũng không thở nổi.
Lôi Lâm hài lòng nhìn phản ứng của Đồng Đồng rồi lại tiếp tục công kích: “Nếu cô làm như vậy, cô không chỉ hại một mình Lôi Dương, mà cô còn hại cả đứa nhỏ, ta sẽ không bao giờ cho cô còn được gặp lại nó!”
Lôi Lâm nói xong, không hề ngó ngàng tới Đồng Đồng đang xót xa vô hạn , thẳng bước đi ra ngoài. Ông biết thắng lợi sẽ thuộc về ông.
Phụ nữ, nếu vì đàn ông mà mang nặng đẻ đau sinh ra cốt nhục, nhất định là thực lòng yêu người đàn ông đó, hơn nưã bằng bất gì giá nào, nếu yêu người đàn ông đó mà hắn ta lại cùng người phụ nữ khác kết hôn, sẽ nghĩ ra tất cả biện pháp chẳng hạn như dùng đưá nhỏ buộc hắn ta phải chiụ trách nhiệm. Nghĩ như thế cho nên Lôi Lâm buộc phải hành động trước để ngăn cản chuyện này.
Lôi Lâm đã thực hiện được mục đích liền đắc ý nở nụ cười, đi ra khỏi phòng, moị người bên ngoài đều trợn mắt nhìn ông ta.
“Chờ một chút, ông khoan đi đã!” Tân nhiên cản đường Lôi Lâm.
Lôi Lâm vươn tay, dùng sức đẩy mạnh Tân Nhiên ra, nói: “Nếu ngươi không tự biết lượng sức mình, cùng ta ra tòa án một lần, mà đương nhiên sự việc lần này không đến lượt ngươi xen vào, hầu tòa cũng phải có sự chấp thuận của đương sự!”
Lôi Lâm nhanh chóng hướng cửa lớn ra ngoài.
Vân Ny không biết đã xảy ra chuyện gì, đứng dựa ở cửa nhìn Lôi Lâm tràn đầy nộ khí bước ra, mỉm cười nói: “Lão gia đi đường cẩn thận”.
Lôi lâm ngẩng cao đầu ngạo nghễ, cơ bản là không thèm nhìn đến Vân Ny, tiếp tục bước đi. Vân Ny rất nhanh đưa chân ra, Lôi Lâm không phòng bị ngã sấp trên mặt đất.
Vừa nãy dáng vẻ cao ngạo là thế, khí chất quí phái đến vậy, nay đã ngã lăn trên đất thở hổn hển.
Ông tức giận khôn xiết, đứng dậy chỉ vào Vân Ny nói: “Con nhóc đáng ૮ɦếƭ, là ngươi cố ý!”
“Ông đã biết ý tôi, còn không mau đi, tôi xua chó cắn ông bây giờ!”. Vân Ny không khách khí nói.
Lôi Lâm vỗ vỗ trên người, hung hăng bỏ đi !
Vân Ny nhìn moị người trong nhà, khuôn mặt đầy vẻ u sầu.
Đồng Đồng hồn phách thất lạc từ phòng trong đi ra, gương mặt tái nhợt đầy nước mắt, trong mắt là sự thống khổ không nguôi, cùng đường không còn sự lựa chọn nào khác.
Tân Nhiên bắt lấy bả vai Đồng Đồng vội vàng hỏi: “Đồng Đồng em cùng ông ta nói chuyện gì, đứa bé đâu? Chuyện rốt cục như thế nào?”.
“Là sao hả Đồng Đồng!”Bà Lê cũng lo lắng hỏi.
“Nếu ông ta không đem đứa nhỏ trả lại cho con, chúng ta có thể tìm luật sư kiện ông ta!” Ông Lê nhìn thấy con mình dáng vẻ mất hồn trống rỗng, lại tức giận.
Đồng Đồng lắc đầu nói: “Con phải làm như thế nào đây?”
“Đồng Đồng, con nói cái gì, bằng mọi giá chúng ta phải đưa đứa bé về chứ?” Bà Lê không dám tin, hỏi lại.
Vân Ny này tính tình mau lẹ, tựa hồ có thể hiểu được cái gì, cô đi lên trước mặt bà Lê nói: “Bác à, Đồng Đồng nhất định đang rất thương tâm, chúng ta nên để cô ấy yên một lát đi!”.
Tân Nhiên trầm mặc một hồi rồi nói: “Hiện giờ đã biết đứa nhỏ ở đâu, chúng ta có thể xác định đứa nhỏ là an toàn, anh nghĩ ông ta dù sao cũng là người thân của đứa bé, nhất định sẽ không làm hại nó. Chúng ta mau nghĩ cách đi.”
Đồng Đồng nâng khuôn mặt thất thần lên nói với mọ người: “Con hy vọng mọi người không cần bàn luận về chuyện hôm nay, không có lời cầu xin của con mong mọi người cũng đừng giúp đỡ con”
Đồng Đồng nói xong, xoay người, vô hồn bước về phòng.
Vì cái gì, phải Tra t** cô như vậy!
Nước mắt đau khổ cuối cùng cũng nhỏ xuống!
Đồng Đồng không có giờ nào phút nào là không nhớ con cô, thế nhưng lôi lâm lại ám ảnh tâm trí cô.
“Cô muốn ta trả đưá trẻ lại cho cô để cô hại con trai ta sao?” Cô là muốn cho mọi người biết Lôi Dương có con ngoài giá thú, phá hoại việc hôn nhân của nó, để nó thân bại danh liệt rồi bị trục xuất khỏi tập đoàn Lôi Thị àh? Để gia đình họ Đan sau này ghi mối hận thù với nói, để nó trên thương trường không còn nơi sống yên ổn sao?”
Thừa nhận đứa trẻ, hại Lôi Dương, thừa nhận đứa trẻ, thân bại danh liệt, Đồng Đồng mỗi lần nghĩ đến một chữ, lại là một phen đau đớn.
Không biết chính mình phải làm thế nào, cô sợ, cô rốt cuộc sợ rằng mình sẽ không được gặp lại đứa bé nữa. Nhưng cũng không thể dừng lại được!
Đồng Đồng như sắp hoá điên!
Mỗi ngày cô cứ nhìn quần áo của Nhạc Bằng rồi lại khóc. Đứa bé đó, là do một mình cô liều mạng sinh ra, người khác vì cái gì lại có nhiều lí dó đoạt lấy nó như vậy.
Thế giới này là cái gì, tiền bạc, địa vị, quyền lợi, quyết định, hết thảy đều vô nghĩa.!
Chính là đứa nhỏ không thể được thưà nhận , cô không thể để Lôi Dương thân bại danh liệt, không có nơi sống yên ổn .
“Đồng Đồng vẫn không chịu ăn chút gì sao?” Tân Nhiên vưà khổ sở vừa phiền não hỏi.
Bà Lê nhắm mắt lắc đầu.
Bà Lê hỏi Đồng Đồng rốt cuộc cũng biết được một ít nguyên nhân. Thật không nghĩ rằng Lôi Lâm lòng lang dạ sói dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy ép buộc Đồng Đồng.
Cũng không hiểu vì sao Đồng Đồng lại chính vì Lôi Dương mà hy sinh nhiều như thế, cái kiểu đàn ông đối xử với cô như vậy, làm thế nào mới khiến cô hoàn toàn hết hy vọng.
Còn về lời hứa cuả Lôi Lâm đã nói, Đồng Đồng không nghĩ sẽ giao quyền nuôi dưỡng về cho nhà họ Lâm cũng chứng mình rõ rằng Đồng Đồng quyết định nuôi đứa trẻ một mình.
Nỗi buồn này cũng lây sang cả Lê Gia và Bà Lê.
Đau lòng nhưng không biết phải làm thế nào đành phải để Đồng Đồng tự quyết định.
Nhìn thấy Đồng Đồng dáng vẻ khổ sở, ông bà Lê cũng đau khổ theo.
Tân Nhiên cũng cảm thấy đau khổ theo cả gia đình họ Lê.
Mà còn có một người đau khổ theo họ đó chính là Vân Ny.
Cô một phần vì Đồng Đồng mà khổ sở và cũng là vì Tân Nhiên.
Tân Nhiên yêu Đồng Đồng, chính vì Đồng Đồng trong lòng nghĩ đến người đàn ông khác, vì người đàn ông khác mà hi sinh nhiều như vậy, Tân Nhiên nhất định là rất đau khổ.
Còn cô thì sao, chẳng phải là một Tân nhiên khác hay sao! Một Đồng Đồng khác!
Cô vui vẻ cùng Tân Nhiên, vui vẻ mà cố chấp, cô ngã bệnh, Tân Nhiên cũng không bỏ rơi, không mặc kệ cô.
Cô giả vờ bệnh, Tân Nhiên cũng luống cuống, xem bệnh cho cô!
Trong lòng cô biết rằng, người đàn ông này đối với cô rất tốt và cô cũng muốn vì người đàn ông này mà làm điều tốt.
Chậm rãi đích vui vẻ thượng này dịu dàng đích nam nhân!
Thế mà người đàn ông này lại đi yêu người khác, thật đau buồn!
Ngày mai, rồi ngày mai chắc sẽ ổn cả thôi!
Đồng Đồng im lặng nằm ở trên giường, tựa như là đang ngủ, bà Lê ngồi bên cạnh săn sóc Đồng Đồng.
Mới có vài ngày ngắn ngủi mà Đồng Đồng trở nên tiều tụy đến không chịu nổi. Mất đi đứa nhỏ đối với cô là một đả kích quá lớn, cô ngày đêm nhớ đến đứa nhỏ, có phải Lôi Lâm muốn khiến cho cô trở nên mệt mỏi đến không chiụ nổi như thế này không .
Bà Lê thương cảm nghĩ, nhìn thấy Đồng Đồng bật dậy, vội ôm lấy bả vai Đồng Đồng, an ủi nói: “ Thế nào, là mơ thấy gì sao!”.
Đồng Đồng khóc nức nở vội nói: “Mẹ, Nhạc Bằng muốn uống sữa, con nghe thằng bé khóc! Thằng bé nhất định là đói rồi!”
Bà Lê trong lòng dấy lên sự chua xót: “Đồng Đồng, Nhạc Bằng không ở chỗ chúng ta nữa, con quên rồi sao.”
Đồng Đồng vẫn còn mê man, thút thít nói: “Mất, phải rồi, con quên mất, thằng bé bị bắt đi rồi, không biết thằng bé ăn ngủ có được không!”
Đồng Đồng nói rồi nhích đến gần mẹ, cúi đầu khóc nói: “Mẹ, con thật sự rất nhớ Nhạc Bằng!”.
“Mẹ biết, nhưng con cũng không thể vì như vậy mà làm khổ chính mình!” Bà Lê vốn muốn khuyên bảo Đồng Đồng,vì một gã đàn ông như vậy là không đáng, nhưng trông Đồng Đồng lúc này lại đang yếu ớt đau đớn đến như vậy, thì lại không nỡ dùng những lời lẽ làm cô kích động.
Gương mặt Đồng Đồng đẫm nước mắt nhìn mẹ nói: “Mẹ, con khóc đuợc rồi thì đã tốt rồi, mẹ đi nghỉ ngơi đi, không cần ở bên con như thế này!”.
Nghe Đồng Đồng nói thế này mặc dù cảm thấy thật bất ản nhưng bà vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh, ưng thuận theo ý cuả Đồng Đồng.
“Vậy con nằm xuống nghỉ ngơi một chút, mẹ đi mua chút thức ăn cho con!”
“Vâng, con phải ăn một chút, nếu không sẽ không có đủ dinh dưỡng, không có nhiều sữa cho Nhạc Bằng uống, cũng không có sức chăm sóc cho Nhạc Bằng!” Đồng Đồng đột nhiên thần thái trở nên miên man, trong mắt thần sắc kích động, nhìn bà Lê nói :”Mẹ, mẹ đi mua đồ ăn đi, mua về rồi con sẽ đi nấu cơm!”
Bà Lê nghe Đồng Đồng nói năng lung tung, trong lòng linh cảm có gì đó không ổn.
Mọi chuyện xảy ra đến lúc này, Đồng Đồng chẳng khác nào ba năm trước đây, bà Lê đau khổ khóc nấc, đau lòng nói: “Đồng Đồng, nếu con thật sự muốn đứa nhỏ, mẹ sẽ tìm cách cho con, con đừng như vậy *** chính mình, con mà xảy ra chuyện gì thì mẹ biết phải làm sao bây giờ đây!”
Đồng Đồng cười nói: “Mẹ, mẹ lại nói cái gì thế, con không sao, mẹ đi mua thức ăn đi, con ở đây đợi.”
“Đồng Đồng!” Bà Lê gọi to tên Đồng Đồng, để có thể khiến cô trấn tỉnh một chút, nhưng Đồng Đồng tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ mệt lắm phải không, để con đi mua đồ ăn, là con không tốt, con không biết lo cho mẹ. Mẹ đừng tức giận nưã, con sẽ đi mua đồ ăn, mẹ trông Nhạc Bằng giùm con nha!”
Bà Lê khóc kêu to:”Đồng Đồng!”
Đồng Đồng đang định bước ra ngoài, nghe tiếng mẹ gọi liền quay đầu lại, nhìn thấy mẹ đang khóc, vội hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao lại khóc, là con làm mẹ giận có phải không!”
Bà Lê ôm chặt lấy Đồng Đồng, nhìn thấy Đồng Đồng như vậy, trong lòng đau khổ cùng cực, nước mắt không kìm được chảy xuống, kéo Đồng Đồng đến trước giường, nhẹ nhàng nói: “Đồng Đồng, ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ, mẹ đi mua đồ ăn cho con, làm đồ ngon cho con ăn, như vậy mới có thể có sữa cho Nhạc Bằng!”
Đồng Đồng gật đầu, nói: “Vâng, vậy con sẽ ở nhà trông Nhạc Bằng!” Đồng Đồng đi vòng vòng tìm kiếm, đột nhiên dừng lại, lo lắng nói: “Mẹ, Nhạc Bằng đâu, con đem Nhạc Bằng đặt ở đâu rồi .” Đồng Đồng đau khổ tự vò tóc mình, thì thào trách cứ bản thân.
“Đồng Đồng, Đồng Đồng, nghe mẹ nói này, hôm nay là con không khoẻ, hơi mệt nên đã nhờ Vân Ny giúp con chăm sóc Nhạc Bằng. Mẹ ra ngoài mua đồ ăn, rồi mới sang chỗ Vân Ny đưa thằng bé về, con phải nghe lời mẹ ở nhà ngoan nha!”
Đồng Đồng nghe mẹ nói, mới an tâm nở nụ cười: “Được, con ở đây đợi, mẹ đi nhanh về nhé!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc