Tình Cờ - Chương 06

Tác giả: Hồ Ly

Đồng Đồng nghe thấy lời người đàn ông kia nói không khỏi lo lắng, đây là lời uy Hi*p với cô, dùng người thân của cô để uy Hi*p cô.
Cô nên làm thế nào đây? Chấp nhận bị uy Hi*p, rời bỏ Lôi Dương, giải thoát người thân khỏi vòng vây khốn.
Tâm trạng của cô đấu tranh kịch liệt nhưng ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt, cô không muốn người đàn ông này nhận ra suy nghĩ và những mâu thuẫn nội tâm của cô.
Người nọ nhìn thấy Đồng Đồng không lên tiếng , lại mở miệng nói:” Chỉ có cách cô rời khỏi Lôi Dương, Lôi lão gia tử sẽ đồng ý cho cô một khoản tiền đủ để mở rộng công ty của cha cô! Hơn nữa cô phải biết rằng nếu Lôi Dương quyết tâm cưới cô, anh ta sẽ không có gì hết, những gì trước đây anh ta có đều sẽ mất hết!”
Đồng Đồng nhớ tới lời nói củaLôi Dương, anh hỏi cô, nếu như anh mất đi tất cả, cô có còn ở bên anh nữa không?
Trong mắt Đồng Đồng dần hiện ra do dự, mâu thuẫn, giày vò, cả hai điều đều khó, nếu Lôi Dương vì cô mà mất đi tất cả, nếu vì cô mà người nhà liên lụy, cô sao có thể đành lòng chứ?
Người đàn ông nhìn ra nội tâm giày vò của Đồng Đồng, lấn tới nói:” Cô có thể suy nghĩ một chút, ba ngày sau trả lời tôi, khuyên cô nên nghĩ cho người nhà cô.”
Người đàn ông kia nói xong lộ ra một nụ cười khó hiểu, Đồng Đồng vì đang suy nghĩ nhiều nên không để ý tới nụ cười kì quái mà người đàn ông kia dành cho cô.
Ngoài cửa sổ một chiếc xe đen bóng lướt qua.
Người ngồi trong xe chính là Lôi Dương và thư kí của anh – Khải Lâm.
Lôi Dương nhìn thấy hết một màn tươi cười kia.
” Dừng xe!” Lôi Dương ánh mắt trầm xuống nói với lái xe.
” Chủ tịch, làm sao vậy, chúng ta còn phải ra sân bay, không thể chậm trễ!” Khải lâm nhỏ giọng nhắc nhở.
Đồng Đồng cùng một người đàn ông ngồi bên cửa sổ trong quán café.
Xe đã có chút đi quá qua quán café kia.
Lôi Dương nghiêm mặt nói:” Đi sân bay!”
Khải Lâm lộ ra một nụ cười thoải mái.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đồng Đồng từ quán café đi ra, trong lòng bất an, không yên lòng về người nhà nên vội bắt xe về.
Bố không ở nhà, chỉ có mẹ,còn em trai cô đã đi học.
Bà Lê dường như không muốn làm cô lo lắng, cũng không nói gì nhiều, chỉ dịu dàng an ủi cô, chuyện khó khăn rồi cũng sẽ qua đi !
Đồng Đồng ảm đạm ra khỏi nhà nhìn lên bầu trời, tâm trạng rối bời, người yêu và người thân, cô phải làm sao đây?”
Trong thâm tâm cô có một thôi thúc rất mãnh liệt, cô không muốn phải rời bỏ Lôi Dương… nhưng người nhà của cô, phải làm sao đây?
Đồng Đồng mang theo phiền não về biệt thự của Lôi Dương.
Vừa vào tới cửa đã nhìn thấy Lôi Dương đã về, ngồi trên ghế sofa, dường như anh cũng đang đợi cô về.
” A Dương, anh về rồi à, em còn chưa nấu bữa tối!” Đồng Đồng xua đi nỗi bất an trong lòng bước về phía Lôi Dương.
” Em đi đâu đấy?” Lôi Dương ánh mắt lạnh như băng nhìn Đồng Đồng.
Nhớ tới người đàn ông kìa nói nói cười cười với Đồng Đồng, Lôi Dương có một cảm giác khó chịu bứt rứt.
Đồng Đồng ngồi bên cạnh ôm lấy Lôi Dương tìm cảm giác bình yên, trong lòng suy nghĩ có nên nói chuyện cô gặp người đàn ông kia cho anh biết không.
Đồng Đồng dịu dàng nói:” Em về nhà một chuyến!”
Cô có cảm giác hôm nay Lôi Dương là lạ , dáng vẻ không vui, có phải do áp lực gia đình không?
Đồng Đồng hôn hôn mặt Lôi Dương nói:” Em đi chuẩn bị bữa tối, anh nghỉ ngơi một chút đi!”
Đồng Đồng nhẹ đi về phía phòng ăn, để lại Lôi Dương ngẩn người nhìn ngắm bóng dáng cô.
Anh bật cười với chính mình, từ khi nào lại nhỏ nhen như vậy, đi ghen cả với người đàn ông kia
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thời gian ba ngày qua rất nhanh, Lôi Dương đi làm.
Đồng Đồng một mình ở nhà , trong lòng băn khoăn vẫn đề kia, ba ngày phải có đáp án cho người kia, cô rốt cuộc nên làm thế nào?
Đồng Đồng lo âu bất an, lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, làm Đồng Đồng giật mình.
Đồng Đồng mở cửa, phát hiện người đến chính là người đàn ông kia, ông ta đến lấy đáp án sao?
Đồng Đồng bối rối nghĩ muốn đóng cửa , không muốn đối diện với vấn đề này.
Có điều người nọ đã chen chân vào cửa.
” Tiểu thư, cô suy nghĩ xong rồi chứ?” Ánh mắt người đàn ông kia cao thấp đánh giá Đồng Đồng.
Đồng Đồng phát hiện ánh mắt người đàn ông kia có chút quái dị, trong lòng cảnh giác, lạnh lùng nói:”Tôi sẽ không rời bỏ A Dương , mời ông ra ngoài! A Dương sắp về rồi, tôi không muốn thấy ông bị anh ấy tống khỏi nhà đâu!”
Người đàn ông kia rất nhanh đã đổi thái độ, bàn tay chụp lấy eo Đồng Đồng, mập mờ nói: ”Cô rất đẹp, giọng nói của cô thật gợi tình, có thể dễ dàng gợi lên Dụς ∀ọηg của một người đàn ông”
” Ông buông tôi ra!” Đồng Đồng có chút sợ hãi, liều mạng giãy dụa.
” Ta đối giãy dụa cô gái càng cảm thấy hứng thú!” Người nọ nói xong kéo Đồng Đồng hướng phòng khách sô pha đi đến.
Đồng Đồng sợ hãi hô to, chính là lại không người giải cứu cô.
Kia đàn ông xé rách của cô quần áo, Đồng Đồng tử mệnh che chở quần áo, liều mạng giãy dụa.
Có điều cô yếu đuối làm sao có thể kháng cự lại một người đàn ông khỏe mạnh chứ.
Cô la hét đã khản cả giọng, quần bò bị gã đàn ông kia tuột xuống, gã nọ cũng đang ૮ởเ φµầɳ của mình.
Đồng Đồng tuyệt vọng , nước mắt chảy xuống!
Tiếng cửa mở kinh động đến Đồng Đồng cùng gã đàn ông định xâm phạm cô.
”Các người đang làm cái gì!” Là tiếng quát của Lôi Dương .
Lôi Dương vội giải quyết công việc xong, vừa về đến nhà lại thấy một màn như vậy, một thằng đàn ông đang đè trên người cô.
Anh túm gã đàn ông kia lên, nắm tay nắm chặt đấm vào mặt gã túi bụi.
Gã đàn ông kia tựa như cái bao cát van xin nói:” Đừng đánh, là cô ta rủ tôi đến.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Lôi Dương tràn ngập giận dữ, ánh mắt vằn tia máu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé hoảng sợ của Đồng Đồng.
Gã đàn ông kia hoảng sợ, thừa Lôi Dương thất thần chuồn ra ngoài.
Chỉ còn lại Lôi Dương kinh hoảng phẫn nộ và Đồng Đồng cả người run rẩy.
Lôi Dương bị cảnh tượng vừa rồi làm cho mụ mị, phẫn nộ quát to nói:”Thằng đàn ông kia là ai?”
Gã đàn ông kia anh đã gặp qua, hắn cùng Đồng Đồng ở quán café có nói có cười, giờ phút này lại còn mò đến nhà của anh nữa!
Đồng Đồng dùng ánh mắt không thể tin nhìn Lôi Dương.
Anh cho rằng cô ở sau lưng anh lăng nhăng với người đàn ông khác sao? Anh không tin cô!
Anh chất vẫn cô có phải có quan hệ với người đàn ông kia không ư !
Cô có thể giải thích , giải thích rằng gã đàn ông khốn nạn kia muốn chà đạp cô!
Nhưng cô có mặt ôn nhu nhưng cũng có mặt quật cường, yêu mà không có lòng tin thì còn có ý nghĩa gì nữa.
Bọn họ có thật sự yêu nhau không, Hân Đồng trong lòng tự hỏi.
Cuối cùng vẫn là quen biết không đủ lâu, hiểu nhau không đủ sâu, cô nhìn Lôi Dương không nói gì!
Lôi Dương bị sự im lặng của Đồng Đồng chọc giận, anh lại nghĩ Đồng Đồng cam chịu nhận tội không nói chuyện.
” Cút, cút khỏi mắt tôi!” Lôi Dương kiêu ngạo ra lệnh, tàn nhẫn ra lệnh, sao có thể thừa nhận bản thân bị chính cô gái mình yêu phản bội được.
Đồng Đồng đang ở trong tâm trạng đau đớn, bị lời lẽ vô tình của Lôi Dương càng làm đau đớn hơn, cô quệt đi nước mắt trên mặt, bình tĩnh nói:” anh không cần em nữa phải không?”
” Một cô gái trăng hoa mất nết, tôi cần làm cái gì!” lời nói vô tình của Lôi Dương như đem Đồng Đồng vứt xuống địa ngục.
Đồng Đồng kéo lại mớ quần áo đã bị xé rách, lòng tràn đầy đau đớn rời khỏi tầm mắt của Lôi Dương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc