Tình Cờ Anh Đã Gặp Phải Em - Chương 30

Tác giả: Diệt Tuyệt

Lau S***g ςướק Cò
1 ngày Mạc Lục thượng hết khóa trở lại phòng, đột nhiên nhận được điệ thoại nhân viên chăm sóc khách hàng của Phong vân OL gọi tới. Nói là muốn mời nàng tham gia 1 cuộc gặp mặt ofline giữa các thành viên trong game, cũng đảm nhiệm làm cosplay.
Mạc Lục bản ý là muốn cự tuyệt. Nhưng là chợt nghe đối phương nói cũng sẽ liên lạc với bang chủ của Thương Sơn hoàng hôn bang chủ Cố nhân hai tướng quên cùng với Nguyệt Hắc Phong Cao nàng lập tức đáp ứng. Hơn nữa địa điểm tại thành phố N nàng vừa vặn mượn cơ hội này chơi hai ngày.
Trò chuyện kết thúc sau, nàng lập tức gọi cho Nhạc Hằng.
“A Hằng anh có hay không nhận được điện thoại từ nhân viên quản lí của Phong vân OL?”
“Có , nói là đi tham gia gặp mặt cùng với cosplay ” Nhạc Hằng giọng nói nhàn nhã nói: “Bất quá anh cự tuyệt ~ “
“A a a a !!!!!!!” Mạc Lục tại chỗ nhảy dựng lên
“Nhưng là em vừa rồi đáp ứng…”
“…” Nhạc Hằng hết chỗ nói rồi hồi lâu nói ra đáp án Mạc Lục muốn nghe: “Được rồi, vậy anh đây sẽ cố gắng thi xếp tham gia náo nhiệt, ok…”
Mạc Lục cao hứng trực tiếp đối với di động đưa 1 cái hôn.
Nhạc Hằng nhịn không được cười lên. Có thể được giai nhân cười một tiếng cũng coi như đáng giá.
Từ đó Mạc Lục bắt đầu chuẩn bị tinh thần đi offline.
Trước cuộc gặp mặt giữa các người chơi cử hành một ngày, nàng lập tức bao đồ bay tới thành phố N.
Lúc này đây đổi lại là Nhạc Hằng tới đón nàng.
Hối hả trong đám người hắn ánh mắt trong sáng mang theo lãnh đạm tại khi nhìn thấy nàng trong nháy mắt đó lập tức thành dịu dàng nghênh đón rồi tiếp nhận đồ trong tay nàng.
“Mệt không? Trước đi khách sạn.”
Mạc Lục trên mặt mang nhẹ nhàng vui vẻ, đưa tay nắm ở cánh tay của hắn theo hắn rời đi. Đáng tiếc đến nửa đường hai người bởi vì điện thoại của bạn học Trình Tô mà cải biến phương hướng, ngược lại chạy về nơi ăn cơm .
Bốn người cùng nhau ăn cơm trưa xong, Mạc Lục cùng Nhạc Hằng đi khách sạn nơi mà nhà phát hành game cố ý an bài. Mà Tô Tô cùng Cố nhân quên hai tướng thì quay trở về trụ sở của mình.
Bởi vì còn có người chơi khác của Thương Sơn hoàng hôn cũng tới thành phố N chơi đoàn người Phật Di Lặc cung cấp nơi dừng chân còn mời ăn cơm.
Đêm đó một đám người tụ một chỗ, Nhạc Hằng không thể tránh khỏi bị thay phiên chuốc R*ợ*u. Hơn nữa còn thay Mạc Lục cản không ít R*ợ*u thế cho nên lúc tan họp hắn chỉ có thể dựa vào Mạc Lục chống mới miễn cưỡng.
Bạn gái lão Nguyệt ở đây, đoàn người đều rất thức thời đem hắn phó thác cho bạn gái hắn.
Bóng đêm dần dần dày, mặc dù Nhạc Hằng vẫn có vẻ thanh tỉnh, nhưng Mạc Lục dìu hắn trở về phòng lại một thân mồ hôi.
Hơn nữa mùi R*ợ*u ám vào người. Mạc Lục đem hắn kéo được vào giường chuẩn bị về phòng của mình tắm sạch một chút, cánh tay đột nhiên bị bắt được, cả người còn không có kịp phản ứng cũng đã ngã vào hơi thở mềm mại của hắn.
Hắn hơi thở ấm áp tự cổ thẳng hướng bên tai nàng, Mạc Lục cảm thấy cảm giác nóng rang trong nháy mắt dâng lên.
“Đừng làm rộn…” Nàng đỏ mặt, đưa tay đẩy ra hắn. Ai ngờ hắn vẫn bất động, ngược lại môi mỏng nhẹ nhàng *** hôn vành tai hồng nhạt của nàng, sau đó nhẹ cắn một cái.
Mạc Lục chỉ cảm thấy giống như có một luồng điện tràn qua toàn thân, cái loại tê dại đó làm cho nàng run lên nhè nhẹ. Nàng còn không còn kịp suy tư thì môi hắn mềm mại che lên, mùi R*ợ*u nồng nặc tại trong cổ họng tràn ngập đến nàng thậm chí hoảng hốt cho là mình sẽ say…
Vốn là khước từ nhưng hai tay chẳng biết lúc nào để phía sau lưng của hắn.
Trong phòng nam nữ trên giường quần áo không chỉnh tề vong tình xuất nhập.
Khi Mạc Lục cảm giác l dị vật chống đỡ tại *** của mình trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Nàng vô lực cự tuyệt nói: “Không cần phải…” Nhưng là than nhẹ kia mà càng giống như là muốn mời gọi, nam tử che ở trên người nàng trực tiếp chận lại môi của nàng để phân tán lực chú ý của nàng… Cho đến khi cảm giác người Dưới *** đã đầy đủ động tình chuẩn bị hành động lúc, một hồi điện thoại đột nhiên vang lên, cả phòng kinh hãi nhu mì xuân quang.
Mới vang lên vài tiếng lại đủ để cho hai người trên giường lấy lại tinh thần.
Nhạc Hằng dùng chăn mền bao bên ngoài *** Mạc Lục, tự trách nói:
“Tiểu Lục, thực xin lỗi, anh mất kiểm soát.”
Mạc Lục trên mặt đỏ còn chưa tản đi, chỉ là lắc lắc đầu không lên tiếng.
… Đột nhiên xuất hiện trầm mặc ở trong nhà lan tràn, Nhạc Hằng nắm tóc, có chút uể oải đến:
“Anh…anh trước đi tắm rửa…” Nói xong, hắn nhanh chóng chạy về phía phòng tắm.
Mạc Lục trộm trộm nhìn thoáng qua bóng lưng của hắn, vòng vo mấy giây, đột nhiên khai khiếu. Sau đó chính mình trốn ở trong chăn trộm lén cười lên.
Nhạc Hằng lúc đi ra chứng kiến người vùi ở trong chăn còn tưởng rằng nàng ngủ thiếp đi. Nhẹ khẽ gọi nàng vài tiếng, thấy nàng ánh mắt đen dò xét mới xác định nàng không ngủ.
“Tiểu Lục, nước nóng anh đã chuẩn bị, em nhanh đi tắm rửa.”
“Nha…” Nàng đã sớm thừa dịp hắn không có ở đây mặc quần áo, giờ phút này lập tức vén chăn lên cầm lấy đồ ngủ đi tới phòng tắm.
Lúc tắm rửa Mạc Lục len lén nghĩ, nếu như mới vừa rồi không có điện thoại kia, nàng sẽ nguyện ý đem mình cho hắn…
Từ trong phòng tắm đi ra, Nhạc Hằng đang dựa vào giường chợp mắt.
Nàng vừa ra tới hắn liền mở mắt ra từ trên giường xuống.
“Em… Em ở nơi này ngủ, anh đi phòng bên cạnh…”
Mạc Lục gọi lại hắn
“… A Hằng…”
Nhạc Hằng xoay người nhìn nàng.
Mạc Lục đỏ mặt, khẽ cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Kỳ thật… Chuyện mới vừa rồi em là tự nguyện… anh không nên tự trách…”
Nhạc Hằng nhìn xem nàng vẻ mặt thẹn thùng nhưng lại chỉ cảm thấy trong thân thể nóng ran vừa rút đi đã trở lại… Hắn gắng bình ổn hô hấp, khẽ cười nói:
“Ừ, khuya lắm rồi, sớm một chút nghỉ ngơi. Anh ở bên cạnh, có gì cứ gọi anh.”
Mạc Lục nhìn xem bóng lưng hắn rời đi, lúng ta lúng túng hồi lâu, cuối cùng là không có mở miệng. Đợi cửa phòng nhẹ đóng kín, Mạc Lục lựa chọn hướng trên giường nhào tới đem cả cái đầu vùi sâu vào chăn mềm mại tràn trề mùi vị 2 bên.
Bóng đêm xuống khuya, Mạc Lục bức bách chính mình đi ngủ. Tiếc rằng như thế nào cũng ngủ không được nàng đổi vô số tư thế, cho đến khi ánh mặt trời sắp sáng mới chậm rãi ngủ. Và bên kia cũng giống nhau Nhạc Hằng cũng không ngủ được.
Vì vậy hôm sau sáng sớm mọi người thấy thấy 2 người một bộ mặt ngủ không đủ lập tức ngầm hiểu lẫn nhau cười đến mập mờ.
Chuyện như vậy càng giải thích càng không rõ, hơn nữa giữa hai người bọn họ vốn là không trong sáng cho nên hai người đều lựa chọn ngậm miệng gì cũng không nói.
Thứ bảy buổi sáng sớm thành phố N tại khách sạn năm sao tầng 4 cử hành offline giữa các thành viên của Phong vân OL.
MC chút ít lời sau mới rốt cục bàn về COSPLAY .
Nhà phát hành lúc này đây muốn mời tất cả tuấn nam mỹ nhân tới tham gia COSPLAY. Thứ nhất là muốn mượn cơ hội này làm tuyên truyền cho trò chơi, thứ hai kéo thêm nhiệt tình giữa các người chơi cũng làm cho buổi gặp mặt sẽ thêm sinh động.
Trong phòng hóa trang Mạc Lục một bộ hồng y cầm trong tay VK, hơn nữa trang điểm thế nhưng so với hình tượng nhân vật trong trò chơi càng thêm giống như thật. Nàng cầm lấy máy chụp hình tự chụp mấy bức sau đó chạy ra ngoài.
Sau sân khấu Nhạc Hằng một thân hắc y, trên người hắn một bộ y phục thích khách cả người nhiều hơn phân hương vị lãnh khốc.
“A Hằng – -” Mạc Lục nhìn một cái liền nhận ra hắn.
Nghe thấy thanh âm của nàng hắn vốn là tràn đầy lãnh đạm hai đầu lông mày đột nhiên sinh động, ánh mắt dịu dàng phảng phất chảy ra nước.
Mạc Lục nhân cơ hội cầm lên trong tay máy ảnh răng rắc một tiếng đem hình ảnh ghi lại, chạy đi vẫn không quên hướng hắn khoa tay múa chân tư thế chiến thắng.
Trình diễn COSPLAY bắt đầu 1 âm thanh vỗ tay rất nhiệt liệt. Cosplay sau khi kết thúc còn có hoạt động khác nữa. Sau khi xong chuẩn bị đi đổi quần áo Ba nghìn phồn hoa giơ giơ máy ảnh trên tay mình chủ động nói: “Chị dâu, anh giúp em cùng lão Nguyệt chụp 1 tấm, ok ~ “
Mạc Lục gật đầu đáp ứng đồng thời đưa tay võng qua eo của Nhạc Hằng.
Bạn Ba nghìn phồn hoa hơi có chút phong thái nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp
“Đến đến, hai người đầu gần một chút…”
” Gần một chút…”
“Ai, đúng rồi, chính là như vậy… Một, hai, ba!”
Vì tấm hình này là do Mạc Phồn chụp thế cho nên một đoạn thời gian rất dài hai người đều quên chuyện này. Cho đến thật lâu sau ngày nào đó nhớ lại khi đó bọn họ đã cách xa nhau đến nửa vòng trái đất.
Năm Xưa 
Lịch Trung Quốc năm mới đến, Mạc Lục tránh ra sân gọi điện thoại cho cha mẹ, bên trong một đám lưu sinh viên tụ cùng một chỗ tụ tập mừng năm mới
Cha mẹ nhận được điện thoại của con gái ngạc nhiên mừng rỡ, nàng đưa tay lau nước mắt rơi.
Cha mẹ ý vị phải dặn dò nàng tự chiếu cố mình cho tốt, trước kia nàng thường thường bởi vì lời nhắc này mà bực mình nhưng giờ khắc này nàng mới hiện những vụn vặt này trân quý thế nào.
Sau khi cúp điện thoại nàng lẳng lặng nhìn cảnh sắc nước Mĩ, tâm tư không có cảm giác lại bay đi.
Nhớ tới khuôn mặt người kia nàng lần nữa nhịn không được ướt khóe mắt.
Giơ lên tay gạt lệ, sau lưng liền truyền đến một tiếng nói ân cần.
“Như thế nào một mình đứng đây hóng mát?”
Mạc Lục hít một hơi thật sâu sau đó quay đầu trên mặt đã đổi lại nụ cười:
“Hướng sư huynh…”
Hướng Mãn bởi vì nàng nụ cười trên mặt hơi chau mi do dự cuối cùng chỉ nói:
“Mau vào đi thôi, đoàn người đều ở chờ em ăn sủi cảo.”
“Ừ.” Mạc Lục nhìn hắn xoay người lập tức im lặng đi theo phía sau hắn cùng nhau vào phòng.
Trong phòng ấm áp sáu bảy nam nữ vây quanh trước bàn, chứng kiến hai người vào một người trong đó lập tức cao giọng nói:
“Mè nheo cái gì, phải chờ hai em nếu không đến chúng ta đã ăn hết rồi.”
Vừa dứt lời không biết ai ăn trộm bị phát hiện, tập thể bắt đầu tranh đoạt lên, tràng diện náo nhiệt mà ấm áp.
Hướng Mãn tìm được khe hở miễn cưỡng gắng gượng đoạt được vài cái bánh chẻo đưa tới Mạc Lục trước mặt:
“Nhanh ăn đi.”
Mạc Lục đưa tay tiếp nhận nói: “Cảm ơn.”
Hướng Mãn cười cười, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu của nàng nói:
“Gần sang năm mới vui vẻ lên chút đi.”
Hắn nói xong xoay người gia nhập tổ đội đoạt sủi cảo lưu lại Mạc Lục có chút lúng túng đứng tại chỗ có chút không biết làm sao. Mùi vị sủi cảo bốn phía bay ra, ánh mắt của nàng chẳng biết lúc nào chuyển qua thân người đối diện khóe môi đang cười…
Nàng còn nhớ rõ hôm đó tại bầu trời bao la nước Mĩ, Hướng Mãn trông thấy nàng trong mắt xẹt qua ngạc nhiên mừng rỡ. Ngắn ngủi hơn mười ngày này nàng rõ ràng cảm giác được hắn đối với nàng có cảm giác nhưng là… nàng đã không còn là cô gái len lén yêu hắn. Lòng người chỉ có như vậy, vị trí của hắn đã sớm bị một người khác thay thế.
Nàng chợt nhớ tới mấy ngày trước đây, Trần Lệ, Vương Đan các nàng biết nàng gặp Hướng Mãn nói giỡn nói:
“Tiểu Lục đều đuổi theo đến Mĩ rồi? Thâm tình có thể thấy được, xem ra Hướng sư huynh là không đỡ được rồi~ “
Nhưng khi chuyện thật sự hướng một mặt này phát triển, nàng lại một chút cũng cao hứng không nổi. Hắn hôm nay với nàng mà nói, là người anh, bằng hữu, lại không thể nào là người yêu.
Lúc mọi người tản đi đã là mấy giờ sau.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời lười biếng chiếu thẳng, Mạc Lục từ chối nhã nhặn lời mời đi du lịch của Hướng Mãn, một mình trở về phòng ngủ nhỏ của mình.
Nhìn xem trong hộp thư, email càng ngày gia tăng Mạc Lục do dự hết lần này đến lần khác cuối cùng vẫn không có kháng trụ đáy lòng mãnh liệt cuối cùng chậm rãi mở ra mail.
Ngày từ nàng xuất ngoại ngày đó bắt đầu mãi cho đến hôm nay.
Nàng nhìn thấy trong thư hắn kể rõ cùng Hứa Thanh Hoan qua lại, trong lòng toát ra mảng lớn khổ sở.
Nhưng là đang nhìn đến hắn nói: “Hôm đó phòng hóa trang gặp nhau là kết thúc cũng là bắt đầu. Anh cho rằng những thứ kia chính thức để xuống từ đó biến thành việc không cách nào xóa đi, nhưng chỉ là 1 kinh nghiệm trong quá trình trưởng thành mà thôi. Nó đã là quá khứ mà em mới là hiện tại cùng với tương lai của anh.
Anh tự cho là những chuyện kia không cần nói sau, thậm chí ngu xuẩn cho rằng em không sẽ để ý lại không biết cử động của mình đối với em mà nói có nhiều khổ sở… Tiểu Lục, thực xin lỗi.”
Chứng kiến câu xin lỗi ở cuối kia nước mặt nàng chất chứa mấy ngày dốc toàn bộ lực lượng rơi. Nàng ngồi trước máy tính vừa xem vừa khóc thành tiếng.
Bệ cửa sổ anh sáng dần biến mất, nàng đem chính mình đắm chìm tại trong câu chữ của hắn nước mắt lại chưa dừng qua. Nhưng mà, từ khi nàng rời đi hôm đó mãi cho đến tháng sáu, nàng nhận được 142 bức thư, hắn một lần cũng không có đề cập qua chuyện hắn theo đuổi là cá cược.
Ánh trăng tháng sáu ánh, gió đêm nghịch động.
Mạc Lục theo thói quen mở ra máy tính, trèo lên hòm thư dò xem mail. Kể từ khi mở ra thư hắn viết liền càng không thể thu thập lòng mình. Nàng chưa bao giờ biết rõ thì ra là đọc thư cũng sẽ nghiện…
【 hộp thư (0 ) 】 nhìn xem trong email nhắc nhở, nàng nắm con chuột tay đột nhiên dừng lại. Lại mở ra hộp thư tra xét một lần, nàng mới tin tưởng đây là sự thật.
Có lẽ hắn tạm thời có chuyện gì trì hoãn… Chậm một chút mail sẽ phát đã tới… Mạc Lục ở trong lòng an ủi mình. Nhưng là đêm đó, nàng ngồi trước máy tính một lần lại một lần xem hòm thư, hộp thư vẫn biểu hiện có thư đọc.
Đêm hôm đó nàng ngồi đến rạng sáng đáng tiếc thực ngăn cản không nổi buồn ngủ mới rốt cục tắt máy tính đi ngủ. Nhưng, như thế nào ngủ đều không yên ổn. Nàng ngay cả trong mộng đều đang lo lắng hắn có phải hay không phát sinh chuyện gì…
Kế tiếp liên tiếp vài ngày, nàng cũng không có nhận được thư của hắn. Thói quen thật sự là tồn tại đáng sợ. Nhưng là bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn… Hơn nữa mấu chốt là ở sâu trong nội tâm của nàng cũng không muốn đem hắn vứt bỏ.
Hướng Mãn gọi điện thoại tới mời nàng ăn cơm chiều, khi đó nàng đang ngồi trước máy tính nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người.
Nàng không nói hai lời đáp ứng. Bởi vì nàng khẩn cấp cần để cho mình thoát ly uể oải cùng thất lạc này. Nàng không muốn chính mình y như đứa ngốc thủ trước máy tính bởi vì hắn một cái bức thư không có ý nghĩa hứa hẹn mỗi ngày của hắn. Ai biết hắn có phải hay không đột nhiên thay đổi chủ ý tìm người con gái khác đi? Nàng có chút tức giận nghĩ.
Nàng xuống lầu Hướng Mãn đã đợi một lát.
Trông thấy nàng hắn nét mặt nở nụ cười, nhu hòa. Mạc Lục nhìn trước mắt người từng để cho chính mình ám mộ hai năm trong lòng sinh ra một tia hoảng hốt cùng buồn bã.
Lúc này trùng phùng nàng sớm đã không có cảm giác động tâm như trước. Một người tim chỉ có như vậy mới vào thì người cũ liền sẽ tự động bị loại bỏ. Nhưng là bây giờ trong lòng nàng là một người khác cảm giác bị thương so với lúc trước tỏ tình bị Hướng Mãn cự tuyệt càng thêm nồng nặc… Này có phải hay không đại biểu nàng đối với người kia tình cảm sâu hơn?
“Tiểu Lục? Tiểu Lục?…” Hướng Mãn gọi nàng câu.
Mạc Lục từ trong suy tư bừng tỉnh, có chút áy náy hướng hắn cười cười. Làm sao bây giờ? Nàng trước mắt 1 người rõ ràng cũng sẽ xuất thần… Hơn nữa nghĩ là một người khác…
Nàng ở trong lòng lặng lẽ thở dài nhìn xem hắn hỏi:
“Sư huynh, chúng ta đi đâu ăn cơm?”
Hướng Mãn báo địa chỉ sau đó hai người gọi xe taxi hướng đi.
Trong nhà ăn âm nhạc chậm rãi vang lên, Hướng Mãn nhìn cô gái trước mắt lại một lần xuất thần trong mắt xẹt qua thất lạc.
“Những món này không hợp khẩu vị?”
“Hả? Không đúng không đúng… em chỉ là…” Mạc Lục vốn là dự định giải thích chợt khẽ buông xuống, nhỏ giọng mà áy náy nói:
“Thực xin lỗi…”
Hướng Mãn nhìn cô gái trước mắt ngay cả lấy cớ cũng không muốn, chỉ cảm thấy hương vị R*ợ*u từ cổ họng tràn lên miệng đầy khổ sở. Trên đời này trăm nghìn người, ai là ai lại sát vai rồi bỏ lỡ đây? Hắn đã sớm hiểu cả đời này đều sẽ không có cơ hội lại vẫn chứa một chút hy vọng xa vời, chỉ cần một chút ánh lửa liền đốt.
Bữa cơm này ăn trong ngột ngạt mà lúng túng. Khi kết thúc Mạc Lục lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Lập tức lại đối với hành vi của mình thập phần khinh bỉ. Nhưng có biện pháp gì chứ? Thu hồi ánh mắt đã từng theo đuổi hắn, hắn cũng bất quá là chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi.
Hướng Mãn đưa nàng tới nhà trọ liền rời đi. Mạc Lục đứng tại nguyên chỗ nhìn xem hắn xoay người rời đi, đột nhiên mở miệng gọi lại hắn:
“Hướng sư huynh – - “
Hướng Mãn khẽ nghiêng đầu mỉm cười xem nàng, Mạc Lục lời muốn nói đột nhiên bởi vì ánh mắt kia mà nghẹn. Ngắn ngủi trầm mặc sau nàng cuối cùng khẽ cắn răng, tiếp tục nói:
“Sư huynh, cám ơn anh. Em… thực xin lỗi.”
Nụ cười trên gương mặt đẹp trai kia đột nhiên liền ảm đạm. Mạc Lục có chút không dám nhìn ánh mắt cô đơn của hắn, cúi thấp đầu nhìn bàn chân mình.
“Đi ngủ sớm một chút.” Người đối diện cuối cùng chỉ nói một câu, sau đó xoay người bước đi hoàn cảnh làm người ta thở không nổi.
Sau khi hắn đi, nàng trở về lầu hai. Người cùng phòng đều chưa có trở về, nơi to như vậy có vẻ có chút trống vắng. Nàng ngồi trước máy tính tái diễn động tác mở hòm thư, kết quả lại vẫn như mấy ngày trước đồng dạng.
Đứng dậy rời đi vị trí, bước chân hướng sân phơi đi. Tối nay ánh trăng mờ mà xinh đẹp chỉ là không biết người nọ có hay không cùng nàng đang ngắm ánh trăng?
Nàng đưa tay nhẹ nhàng che lại tưởng niệm, khóe miệng nổi lên chua xót.
R*ợ*u nho tác dụng chậm dâng lên, nàng rõ ràng cho là mình chứng kiến thân ảnh quen thuộc người kia. Nhưng là lại nhìn kỹ đâu có thân ảnh người nào đó bất quá là ảo giác mà thôi. Tính ra hắn đã mười ngày không có viết thư đến…
Rõ ràng hạ quyết tâm muốn quên hắn… Như thế nào ở nơi này còn sẽ nhớ thương hắn như vậy?
Nàng tự giễu cười cười, cước bộ lảo đảo đi đến bên giường ngã trên giường. Nàng mười ngày không có ngủ một cái thoải mái tối nay mượn say không đầy một lát liền ngủ. Chỉ là những thứ tình cảm qua lại kia không chịu buông tha nàng, hết lần này tới lần khác lại đến vào trong giấc mộng.
Nàng lại mơ thấy hôm đó hắn tự tay dịu dàng vì nàng sửa sang lại mái tóc nàng, còn có hắn nói với nàng anh thích em…
Nàng trong thoáng chốc tựa hồ lại trông thấy trong đôi mắt hắn vui mừng tung tăng như chim sẻ…
Nhưng là những thứ này hôm nay đều đã đi xa…
Trong mộng là tiếng cười của ai tựa hồ cũng đã cùng nàng không quan hệ…
Tháng sáu nhoáng một cái liền trôi qua hơn phân nữa, Mạc Lục mở ra máy tính theo thói quen đưa vào hòm thư đến lúc đánh mật mã sau lại dừng lại.
Tựa hồ không thấy cầ thiết vào hòm thư nữa.
Bởi vì cái người làm cho nàng mang mong đợi sớm một chút liền quên, còn lại nàng ngày ngày, ngày ngày thất vọng.
Nhưng tim vì cái gì đau đến tựa như kim châm khó chịu? Nàng rõ ràng… Rõ ràng ngày đó khi đi liền tự nói với mình phải bỏ…
Có cái gì ẩm ướt nhỏ xuống ở trên mu bàn tay, giọt giọt càng ngày càng dày.
Nàng rốt cuộc vẫn không có lên vào hòm thư mà là lựa chọn mở ra 1 địa chỉ QQ mà ít ai biết.
Lác đác gặp mấy hảo hữu khung chat nhảy không ngừng. Nàng mở lập tức ngây ngẩn cả người – -
Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt: “Tiểu Lục, em cùng Thiên Lỗi hôn lễ định vào tháng Bảy, chị nếu như là không trở lại làm dâu phụ thì biết tay em!”
Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt: “Thiệp cưới lần trước cố ý để cho người kia đưa đi, cho nên không cho phép tìm bất kỳ cớ gì đổi ý! Bằng không hai ta tuyệt giao!”
Tiểu nha đầu kết hôn? Sau khi kinh ngạc, là cao hứng. Nghĩ đến cũng đúng nam tử cao cao lạnh lùng kia khẳng định đã sớm không kịp đợi.
A, thời gian trôi qua thật là nhanh… Mạc Lục suy nghĩ thoáng chốc bay xa, thế cho nên không phát giác trong chuyện này có gì không thích hợp. Tỷ như nàng cũng không có nhận được thiệp cưới, cũng chưa từng gặp qua ai đến đưa thiệp cưới
Con chuột ở 1 chỗ hồi lâu,rốt cục Mạc Lục đưa tay lau đi trên gương mặt **** kia cuối cùng nhắn lại một chữ:
“Ok.”
Sau đó Mạc Lục cuối cùng nhớ tới vấn đề trong đó lúc này tìm khắp tất cả góc, đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì. Nàng vốn là muốn đi gõ cửa phòng bên hỏi thăm ai ngờ vô ích.
Ngày thứ hai tảng sáng Mạc Lục nghe được bên ngoài có động tĩnh lập tức mở cửa đi ra, chính là Deanna cười hướng nàng nâng nâng tay xem như chào hỏi.
“Deanna, mình hỏi cái những ngày qua bạn có thấy ai lạ lạ tới tìm mình hay không?”
“… Người lạ?” Deanna giờ phút này đầu bởi vì R*ợ*u có chút ௱o^ЛƓ lung suy nghĩ hồi lâu lắc đầu, sau đó bước chân vào gian phòng.
Mạc Lục có chút buồn bực đứng tại chỗ, mới vừa hạ quyết tâm vào ban ngày lên mạng đi tìm Trình Tô hỏi, ai ngờ trước một khắc cửa sắp đóng kín đột nhiên bên kia cửa lại bị kéo ra Deanna vẻ mặt xin lỗi đối với Mạc Lục nói:
“Sorry, đại khái nửa tháng trước có 1 anh đẹp trai tới tìm bạn đợi bạn thật lâu, trước khi hắn đi nhờ mình đem cái đưa cho bạn. Mình lại quên mất…”
Mạc Lục nhìn nàng đưa tới thiệp mời đỏ thẫm có cái gì từ trong đầu chợt lóe lên. Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi:
“Mình hỏi cái, bạn còn nhớ rõ đối phương hình dáng thế nào sao?”
Deanna nắm tóc, vung tay múa chân hình dung nửa ngày, cuối cùng nói:
“Hắn nói hắn họ Nhạc.”
Mạc Lục kỳ thật sớm liền đoán rằng người đến là Nhạc Hằng, giờ phút này được chứng thực trong lúc nhất thời trăm vị trần tạp trong lòng làm cho nước mắt tại chỗ liền chảy ra. Nửa tháng, thậm chí cảm xúc đè nén lâu trong đáy rốt cục phá ra.
Nàng không biết hắn vì sao tới nơi đây sau, không có đợi đến nàng trở về liền rời đi, cũng không biết nguyên nhân hắn không hề gửi thư nữa. Nhưng có một chút nàng rõ ràng hiểu, nàng còn sâu yêu hắn. Nếu buông tay nàng sẽ tiếc nuối cả đời.
Nhận rõ ý nghĩ của mình sau, Mạc Lục liền bắt tay vào chueyenr bị cho công cuộc về nước. Cuối tháng sáu, Mạc Lục thu thập ít hành lí đơn giản rồi lên sân bay hướng thành phố A tới.
Đứng ở nơi đã từng nghĩ sẽ không có cơ hội bước lên lần nữa nàng chỉ cảm thấy trăm mối ngổn ngang.
Vừa thấy được Mạc Lục, cô gái vốn là chờ ở một bên mặc T-shirt trắng Trình Tô vội vàng tiến lên đón, cho nàng một cái ôm rất có lực.
“Tiểu Lục, chị đã đến! Chị nếu như là không xuất hiện em sẽ bỏ chạy qua Mĩ bắt bớ người!” Trình Tô cười đùa nói.
Mạc Lục vốn là còn lo lắng giữa hai người sẽ bởi vì hơn nửa năm thiếu liên lạc mà sinh ra khoảng cách, giờ phút này thấy nhiệt tình kia lòng lập tức dễ dàng không ít.
“Thật vất vả có một lần cơ hội phù dâu, lão nương làm sao có thể buông tha!”
Trình Tô nghe cười ha ha, chủ động tiếp nhận hành lý nàng, nói:
“Đi, tới nhà em hai ta lại tiếp tục tán gẫu.”
Hai người ra khỏi đại sảnh, Thiên Lỗi vốn là đứng tại bên cạnh xe chờ đợi lập tức tiến lên đón cầm hành lý. Mạc Lục thấy một màn này lúc này nghiêng đầu đối với bên cạnh người nào đó giễu giễu nói:
“Ơ, không tệ lắm, đem Cố đại thần thu thập, rất dễ bảo ~ “
Mạc Lục thanh âm không lớn lại đủ để cho hai người kia đều nghe rõ. Trình Tô da mặt mỏng bị nàng nói như vậy lập tức đỏ mặt, hơi có chút thẹn thùng. Thiên Lỗi ngược lại biểu hiện cực kỳ trấn định tự nhiên, giọng nói như thường nói:
“Trượng phu nghe thê tử là đạo lý hiển nhiên ” hắn hơi ngừng tạm, sau đó đuôi lông mày chau lên, nói:
“Em nếu như là nguyện ý, tin tưởng có người sẽ rất vui lòng cống hiến sức lực.”
Mạc Lục rõ ràng ý tứ trong lời nói của đối phương, cười cười không có nói thêm.
Tràng diện lập tức có chút tẻ ngắt, Trình Tô lập tức giảng hòa nói:
“Được rồi, có lời trước lên xe nói sau.”
Mạc Lục lúc ban đầu vốn là dự định ở khách sạn, nhưng cô dâu cho rằng như vậy quá khách khí, vì vậy nàng đành phải cố mà đáp ứng. Xe tới sau, Thiên Lỗi tiếp tục khổ lực xách hành lý đến trong phòng khách, sau đó thừa dịp Trình Tô chưa tới đối với Mạc Lục nói:
“Kế tiếp mấy ngày làm phiền em rồi.”
Mạc Lục khó được gặp đến nam nhân trước mắt khách khí như vậy, cười nói:
“Em còn lo lắng ở nơi này sẽ ‘ quấy rầy ’ đến 2 người đó~ “
Thiên Lỗi nhún nhún vai, khó được hài hước nói:
“Ai nói không phải ~ bất quá bề trên chúng ta ra lệnh, đành phải nghe theo.”
“Yên tâm đi, lão nương bảo đảm đem người nào đó đáy lòng chứng sợ hãi trước hôn nhân loại bỏ. Bất quá chú rể còn phải mau chóng đem chuyện tình xử lý tốt, bớt thêm thời giờ ở cùng em ấy.”
Thiên Lỗi gật gật đầu lại nghe Mạc Lục thật lòng chúc phúc nói:
“Chúc mừng 2 người.”
“Cảm ơn.” Thiên Lỗi ngừng tạm, khó hơn có khi nhiều miệng nói:
“Số của A Hằng vẫn luôn không đổi, có hiểu lầm sớm giải quyết.” Hắn nói xong, xoay người đi ra ngoài. Lưu lại Mạc Lục đứng tại chỗ vẻ mặt ngốc dạng…
Đúng rồi, nàng làm sao lại không muốn gọi điện thoại cho hắn đây? Nhưng móc ra điện thoại sau nàng bỗng nhiên lại dừng lại, nhớ khi mình trước rời đi đã nói câu kia, giờ trở nên có chút khó mở miệng. Gọi thì nàng nên nói cái gì đây?… Nghĩ đến đây, nàng có chút ngượng ngùng đem điện thoại thu vào.
Buổi tối hôm đó, Trình Tô ôm gối gõ cửa phòng cho khách .
Mạc Lục xem người trước mắt, lại xem xét Thiên Lỗi đứng ở cửa phòng ngủ vẻ mặt bất đắc dĩ nhịn cười đem người kia đón vào.
Hai người chen lấn ở trên một cái giường, Mạc Lục rốt cục cười ra tiếng:
“Em người này hiện tại lá gan càng ngày càng to! Lại dám làm cho Cố đại thần vườn không nhà trống ~ ngày mai đối phương nếu tới tìm chị đây gây phiền toái, em phải chịu trách nhiệm~ “
“Hì hì, trưởng bối trong nhà nói chú rể cô dâu trước kết hôn ba ngày tốt nhất đừng gặp mặt. Trước hôm cưới 1 hôn về nha, Tiểu Lục đến lúc đó chị theo giúp em về nhà ở một ngày đi ~ “
“Tốt.”
“Đúng rồi, ngày mai em dẫn chị đi mặc thử lễ phục phù dâu, xem có vừa người không.”
“Không thành vấn đề “
“Sau đó chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
“Ừ, tốt.”
Trình Tô nhìn một bên nàng hỏi một bên kia đáp một đột nhiên đề tài chuyển, nói:
“Tối mai chị có rảnh đi? Em đặt nhà hàng đến lúc đó cùng nhau ăn cơm.”
“Tốt.”
Trình Tô lấy được câu trả lời thuyết phục sau, trong mắt thoáng hiện lên một tia giảo hoạt. Hai người lại tán gẫu lung tung, cuối cùng Trình Tô thấy người bên cạnh lòng sớm không biết trượt đi đâu, đành phải thôi, dù sao mục đích của nàng đã đạt đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc