Tình Chi Luyến - Chương 09

Tác giả: Vũ Hồng

Diệp Thư Duy hết sức phấn khởi từ bên ngoài tiến vào. Cao giọng mà gọi:
“Nhu Nhu, anh có một tin tức tốt muốn nói cho em biết! “
Nhìn phòng khách trống rỗng hoàn toàn không có bóng dáng Diệp Uyển Nhu, anh lắc đầu cười đi vào phòng ngủ.
“Con sâu lười, nên rời giường rồi đó?” Diệp Thư Duy xốc lên chăn mỏng, rồi ở trên gương mặt của Diệp Uyển Nhu nhẹ nhàng hôn một cái.
Cô lấy hai tay ngăn trở tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, rồi trở mình:
“Đừng ầm ĩ, người ta còn muốn ngủ. “
“Không được, nên rời giường rồi, ngủ nữa, đối với thân thể không tốt đâu. ” Anh kiên trì, thấy cô không hề có ý tứ rời giường, anh dứt khoát một tay ôm lấy cô, hướng đến phòng tắm.
“Thư Duy, làm cái gì A? Anh ôm em như vậy, làm em muốn choáng váng bất tỉnh này. ” Cô ở trong lòng anh kêu lên sợ hãi.
“Anh muốn cùng em tắm uyên ương.”
“Sắc quỷ, mau buông em ra đi! “
Anh lớn tiếng lãng cười, ôm cô đi vào phòng tắm, “Anh háo sắc lúc nào? Anh ở bên ngoài chạy cả một ngày, người đầy mồ hôi còn em ở nhà ngủ một ngày, tinh thần không tốt, cho nên chúng ta phải tắm rửa, cái này có gì không đúng hả?”
“Cưỡng từ đoạt lý!” Cô sẵng giọng.
Anh khom người mở nước nóng, thuận miệng nói: “Nhu Nhu,anh tìm được việc rồi! ” Khẩu khí anh sung sướng.
Diệp Uyển Nhu lặng đi một chút, cô cũng không biết Diệp Thư Duy có tìm việc.
Anh xoay người vì cô cỡi áo ngủ, “Là thầy dạy tiểu học, hoàn cảnh cũng không tệ lắm!”
Cô nhìn lại anh, hỏi: ” Không phải anh không thích làm thầy dạy người ta sao?”
Cô nhớ kỹ, trước kia anh từng cự tuyệt nhiều học viện chuyên môn.
” Không có đâu! Hôm nay anh đến trường, vừa nhìn thấy đám nhóc kia anh đã rất thích rồi. Cho nên, anh tin tưởng phần công việc này nhất định anh có thể đảm nhiệm thật vui vẻ. ” Diệp Thư Duy nhẹ nhàng nói.
Lòng Diệp Uyển Nhu có một chút chua xót, cô rất tức giận bản thân mình.
Cô chỉ thầm nghĩ đến khi hai người ở cùng một chỗ cuộc sống sẽ vui vẻ đến cỡ nào, nhưng không có lo lắng đến Thư Duy phải vì thế nỗ lực trả giá những gì ——
Thẳng đến giờ phút này, cô mới nhận thức ra dư luận có thể tạo thành bao nhiêu thương tổn cho một người.
“Xin lỗi…” Cô ám nhiên mà nói.
Anh đỡ lấy vai cô, thận trọng nói: “Chúng ta sau này có thể đừng nói với nhau câu này không? Anh rất vui vẻ, thật sự đó. “
Sau đó, anh dùng bông tắm xoa Ϧóþ khắp thân thể mình.
“Được rồi, Nhu Nhu, em cũng phải chuẩn bị đi thi, không thể cứ bỏ bê việc học được, biết không!” Anh ôm lấy từ phía sau cô, làm cho bọt xà phòng trên người hai người giao hòa vào nhau, kiến tạo ra một loại cảm giác cực thoải mái cùng thân mật.
Cô nắm lấy tay Thư Duy, nhượng bộ nói: “Không thi có được hay không? Thi làm người ta rất mệt người! “
“Không được.” Thư Duy hết sức kiên quyết.
Trong lúc đó hầu gian cô đột nhiên bốc lên một cỗ cảm giác cực không khỏe, nhíu lại mày cô nôn khan.
Diệp Thư Duy tưởng rằng cô đang làm nũng, anh liền ở gương mặt cô nhẹ nhàng hôn lên, trấn an nói:
“Em phải có việc gì làm mới được, cả ngày cứ ngủ như vậy, đối với thân thể cũng không tốt; yên tâm đi, anh sẽ giúp em ôn tập, thi cũng không khó. “
Đột nhiên, cô có một loại dự cảm bất hảo đánh иgự¢ mình, không thể nói đó là chuyện tình gì làm cô tức giận, nhưng cô lại cảm giác được đột nhiên tâm tình trở nên rất kém.
“Thư Duy, đừng náo loạn, em muốn đi ra ngoài.” Cô mở ra vòi sen tẩy thân thể.
“Tức giận rồi à! Đọc sách thật sự khó khăn như vậy sao?” Anh nghi hoặc hỏi.
Cô bao lấy khăn tắm, đi ra, “Được rồi! Thi thì thi, ngày mai em sẽ quay về trường học lấy bảng thành tích, xem có thể trực tiếp tham gia thi hay không. “
“Thành tích anh đã giúp em lấy về rồi, trên thực tế đại học bên đó anh cũng giúp em bảo lưu kết quả rồi, nếu như em thật không nghĩ muốn tham gia thi thì cũng có thể đi học lại ở trường đó . “
Cô động dung mà nhìn anh, cô hiểu rõ băn khoăn của anh, anh sợ lời đồn đãi tạo thành thương tổn cho cô, nên anh mới hy vọng cô có thể đổi lại một hoàn cảnh mới bắt đầu lại lần nữa.
Anh vẫn luôn nghĩ mọi thứ tốt cho cô, mà cô hồi báo anh cái gì?
“Thư Duy, em… Xin lỗi…”
“Không phải nói rồi sao, sau này không nói câu đó nữa mà? Sao mà lập tức quên mau vậy! ” Anh quang thân thể đi ra, dùng một cái khăn lông lớn lau tóc cho cô.
Hầu gian anh lại dâng lên một cỗ cảm giác không khỏe, cô lại nôn khan.
Lúc này anh bắt đầu nghi hoặc, ngừng tay nhìn thẳng cô, bất an hỏi, “Làm sao vậy?”
Cô nhún nhún vai, lơ đểnh mà cười cười, “Có thể do tối hôm qua ăn nhiều quá. Được rồi, vậy anh lúc nào thì bắt đầu đi làm?”
Xoay người lại cô đưa cho anh một cái quần trong, chỉ chỉ thân thể đang xích lỏa của anh.
Anh mặc quần trong vào, trả lời: “Tháng sau ban đầu, bất quá hai ba ngày này còn phải tới trường học học trước để tìm hiểu rõ tình hình. “
Cô đột nhiên dừng lại động tác mặc áo trong, hỏi:
“Hôm nay là ngày mấy rồi?”
“Ngày 25 nha! Có chuyện gì sao?” Sau đó anh lại đem cô kéo vào trong lòng,anh yêu cực kỳ cảm giác ôm lấy cô như vậy.
“25?” Cô ngẩn người, thuận miệng nói: “Chúng ta rời nhà ba tuần rồi hả?”
“Đúng vậy! Thời gian qua thật là nhanh, cũng ba tuần rồi, không biết Phúc tẩu bọn họ sống có tốt không?” Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, ngửi lấy hương thơm tỏa ra từ tóc cô.
Rồi đột nhiên, cô giống như trong nháy mắt rơi vào vực sâu vạn trượng, cả đầu ong ong kêu vang, khuôn mặt vốn đang tươi tắn dần dần ảm đạm xuống.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhìn bờ môi của anh hết mở lại đóng, nhưng cô nghe không lọt anh đang nói gì?
Trong óc của cô chỉ còn lại câu nói kia: “Hôm nay là ngày 25!”
Diệp Uyển Nhu cầm 乃út di di ở trên tấm lịch, một đôi mày liễu lại buộc chặt.
Chỉ thấy trong chốc lát cô vứt cán 乃út, chốc chốc lại gõ mặt bàn, giống như phiền não.
Sau đó, cô từ dưới giường rút ra một quyển sách, trở mình lại đọc, càng đọc mày cô lại khóa càng chặt.
Cô xúc động mà đem thư hướng hóa trang bàn một đâu.
Trên mặt sách, viết ——《Những triệu chứng khi mang thai 》.
Làm sao bây giờ?
Cô vuốt ve phần bụng bằng phẳng của mình mà không thể tin được bên trong có thể đã có một sinh mạng mới.
Trong sách nói, lúc đầu mang thai sẽ mệt mỏi, đi tiểu nhiều, khó chịu, tâm tình xúc động và muốn ăn nhiều thứ. …
Sách nói bảy tám loại, cô ít nhất cũng ứng vào năm loại rồi, như vậy có tính là mang thai không?
Kỳ sinh lý của cô vốn đã qua, nhưng cô không có như vậy có phải là mang thai rồi, đúng không?
Làm sao bây giờ? Cô nên tìm đáp án ở đâu đây? Ai tới giúp cô với?
Nếu như thật sự mang thai rồi? Cô phải xử lý ra sao?
Trời ạ! Lòng của cô quá hỗn loạn.
“Nhu Nhu, em xem anh mang cái gì trở về nè?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Diệp Thư Duy.
Cô khẩn trương giấu cuốn sách, nhưng nhìn đâu cũng thấy không thích hợp, mà tiếng bước chân của Diệp Thư Duy lại càng lúc càng gần, dưới tình thế cấp bách cô đem sách quăng xuống đất đá vào gầm giường.
“Anh còn tưởng rằng em đang ngủ đấy! Như thế nào không nói gì cả vậy?” Anh đã đi tới, ở trên trán cô đặt một nụ hôn.
Cô ngồi xuống, tránh nặng tìm nhẹ hỏi: “Anh cầm gì trên tay vậy? Thơm quá nga!”
“Lưỡi vịt em thích nhất. ” Thư Duy giơ giơ món ăn trên tay lên.
“Oa, Thư Duy, anh thật tốt.” Cô cao hứng mà nhận lấy.
Bây giờ ở tại nơi nông thôn hẻo lánh này, cũng không thể có mọi thứ một cách thuận tiện trước đây được, lưỡi vịt này Thư Duy phải tốn nhiều công sức mới có thể mua được, cô cảm kích hôn má anh.
Nhưng lưỡi vịt vừa vào miệng cô lại có cảm giác không thích hợp, cảm giác yết hầu không khỏe thoáng cái lại vọt lên.
Lúc này cô không dám nôn khan, cô cố nén cảm giác không dễ chịu lại, mạnh mẽ đem thức ăn trong miệng nuốt đi xuống.
Cô quyết định rồi, mặc kệ chân tướng như thế nào, cô sẽ tuyệt không tạo thêm phiền phức cho Thư Duy nữa, tuyệt không. ..
“Đang suy nghĩ cái gì? Vẻ mặt ngưng trọng vậy. ” Anh điểm nhẹ chóp mũi của cô, gọi về lực chú ý của cô.
Cô cố tìm cách làm ra vẻ tươi cười, tận lực lấy tâm tình vui vẻ trả lời: “Nhớ anh đó! “
“Nghĩ tới anh?” Anh rời khỏi cô liếc mắt một cái, anh chống tay nhìn cô cười, nụ cười mang theo tà khí làm cô đột nhiên tăng thêm trống иgự¢.
Anh đưa mặt sát lại gần cô, rồi hôn lên trán cô. “Anh cũng nghĩ ‘ nhớ ’ em, Nhu Nhu.” Sau đó, anh lập tức thu hẹp khoảng cách, dùng lời cảnh cáo nói: “Mau ăn, miễn cho anh lại không khắc chế được!”
Cô ăn không vô, cô thầm nghĩ muốn anh, muốn anh, nói không chừng hai người hoan ái có thể tạm thời làm cho cô quên mất nội tâm sợ hãi, quên mất vấn đề phiền lòng.
Bây giờ, cô thầm nghĩ trốn trong lòng anh, như đà điểu mà tạm thời trốn tránh hết thảy.
Cô kéo cánh tay anh, tiếng nói tràn ngập ngượng ngùng.”Anh không phải nói muốn em sao? Vậy không nên thay đổi chủ ý, bởi vì em cũng muốn anh. “
Yêu cầu của cô luôn luôn làm anh khó có thể tự giữ, “Nhu Nhu, em càng lúc càng lớn mật rồi nha! ” Anh ách thanh chê cười cô, sau đó một tay kéo lấy cô vào trong lòng hôn nồng nhiệt.”Bất quá, anh thích em thành thật. “
Rất nhanh, hai tay của anh liền như lửa nóng mà chiếm hữu cả thân hình cô.
Cô bây giờ cái gì cũng không muốn nghĩ, muốn tự hỏi, cô chỉ thầm nghĩ muốn dùng toàn tâm cảm thụ, đáp lại.
Cô nhiệt liệt phản ứng làm anh hoàn toàn mất khống chế, anh nghĩ muốn thả chậm tốc độ, nghĩ muốn cấp cho cô đầy đủ thời gian, nhưng cô nhiệt tình như hỏa làm anh như thế nào còn có thể băn khoăn nửa đây?
Thư Duy toàn thân lửa nóng khó chịu, anh một ít ôn tồn cũng không có, thậm chí có thể coi là cường hãn, bởi vì cô nhiệt tình như vậy, tràn ngập lực bạo phát như vậy.
Cô căn bản không chịu thả anh đi, cuối cùng hai người rốt cục ở trong lúc tình cảm nóng sáng hóa mãnh liệt mà đạt được cao phong.
Mấy phút đồng hồ sau, anh rốt cục khôi phục thanh tỉnh,anh nhẹ vỗ về gương mặt hồng nhuận của cô hỏi:
“Nhu Nhu, em có khỏe không?”
Anh ôn nhu làm cho trong lòng cô nóng lên, cô ngượng ngùng mà quay mặt đi, “Em tốt lắm.”
Anh vuốt tóc cô, êm ái hỏi: “Nhu Nhu,em có biết cái gì gọi là vợ chồng kết phát không?”
Cô quay đầu lại, khó hiểu mà trừng lớn mắt, chờ đợi đáp án từ anh.
“Ngày xưa khi nam nữ đều nuôi tóc dài 乃úi lên cao, bình thường cũng không cởi xuống, chỉ có khi đang ngủ khi mới có thể xõa ra tán loạn, mà vì kết phát, cũng chính là chỉ…”
Anh nhìn thân thể xích lỏa của cả hai, nhìn cô hé ra gương mặt hồng thấu mà cười to nói:
“Cũng chỉ như chúng ta lúc này, tóc hai người mới có thể vì tình cảm mãnh liệt mà đan vào nhau loại thân mật này cũng chỉ có vợ chồng mới có thể có, vì vậy ‘ kết phát ’ là như vậy. “
“Nhưng mà… Chúng ta không phải vợ chồng.” Hốc mắt cô lại ngưng tụ một tầng hơi nước, có chút khó khăn mà trả lời.
Anh nhìn cô một chốc, trách mắng: “Nói bậy.”
Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc của cô, vẻ mặt anh ôn nhu làm cho mắt cô lại tràn ngập nước mắt.
“Nhu Nhu, anh không thể cho em một cái hôn lễ, đây là tiếc nuối cả đời này của anh ; nhưng tấm lòng anh yêu em, tuyệt đối so với bất cứ đôi vợ chồng trong thế giới này cũng sâu sắc hơn, em là vợ anh, người vợ cả đời này của anh, không người nào có thể so với em ở trong lòng anh , điểm ấy em nhất định phải tin tưởng anh.” Thư Duy kiên định mà nói ra tình cảm của mình.
“Em tin, em đương nhiên tin,em từ nhỏ đã tin anh rồi. Gần đây,em thường suy nghĩ, tại sao em từ nhỏ đã gọi anh là Thư Duy mà không gọi là anh trai? Nhớ không? Vì chuyện này, em còn bị mẹ đánh mấy cây roi nữa. ” Nhớ tới chuyện cũ,cô phá nước mắt mỉm cười.
“Đương nhiên nhớ, lần đó nếu không phải anh đi tìm ba trở về, còn không biết em sẽ bị đánh thành cái dạng gì nữa? Em đó! Từ nhỏ đã cứng đầu rồi. ” Thư Duy sủng nịch nói.
“Mới không phải như vậy,em luôn luôn rất ngoan ngoãn, em chỉ không muốn gọi anh là anh trai thôi, ngoài chuyện này thì cái gì em cũng chịu nhượng bộ. Trước kia em vẫn không rõ, vì vậy em giận dỗi học những cô gái khác gọi anh là Thư Duy, tưởng rằng như vậy liền có thể gần anh hơn. Nhưng mà, gần đây rốt cục em đã suy nghĩ cẩn thận rồi… Có thể từ lúc đó em đã yêu anh rồi! Yêu anh, đương nhiên em sẽ không muốn coi anh là anh trai! “
“Nhu Nhu!” Anh nghe cô nói mà lòng chấn động, máu toàn thân rất nhanh mà di chuyển, tâm tình kích động anh đem cô ôm gắt gao, cơ hồ làm cô không cách nào thở dốc.
Trên núi đặc biệt có gió mát từ cửa sổ thổi vào, cái loại cảm giác này cực lãnh đạm và yên lặng, nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt, một loại nhu tình trần trụi theo gió nhẹ nhẹ nhàng nhộn nhạo, chậm rãi dâng lên.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, cả hai đều cảm thụ được phần nào tình cảm không thể giải thích được, sau thời gian dài nhìn chăm chú, bọn họ đều cảm thấy vui sướng cùng thỏa mãn.
Nhìn lên anh, cô có cảm giác thỏa mãn có được một điều gì đó, mặc dù loại cảm giác này không giống như một mảnh lá rụng, mà giống như một dòng sông chảy xiếc, nhưng cô tuyệt không hối hận.
Cuộc sống lo âu trung ngày ngày trôi qua, Diệp Uyển Nhu càng lúc càng bất an, cô cơ hồ có thể khẳng định trận này mình trốn không thoát rồi!
Sau khi thật vất vả mua về que thử thai, cô lại hối hận.
Trừng mắt nhìn que thử thai, cô hoảng sợ mà nhìn chăm chú, phảng phất nó như một con rắn độc mãnh thú,làm cho cô sợ hãi, dũng khí của cô ngay lúc do dự không quyết mà từng giọt từng giọt trôi đi.
Cuối cùng cô nhắm một mắt đem nó vứt ra phía xa, nhưng lập tức cô lại đem nó nhặt trở về, cô rõ ràng tầng nghi ngờ trong lòng mình vẫn cần nó để chứng minh, mặc dù cô phi thường sợ hãi, phi thường sợ hãi, nhưng…
Cô rất nhanh mà đi về phía phòng tắm, không hề do dự.
Không có thời gian rồi, nếu như này hết thảy đều là thật sự… Không có thời gian rồi
Chỉ chốc lát, trên que thử liền xuất hiện một dấu gạch màu đỏ.
A! Diệp Uyển Nhu thoáng la toáng lên ——
Quả nhiên vậy!
Toàn thân cô run rẩy, chỉ cảm thấy trước mắt một màn màu đen, đầu gối mềm nhũn, cả người liền ngã quỳ xuống.
Cô giơ tay lên que thử lại nhìn một lần cẩn thận nữa, nhưng tay cô lại mềm yếu không cách nào cầm lấy được.
Mà que thử giống như hiểu rõ tâm ý của cô tự mình rơi xuống, cô lần nữa nhìn chằm chằm vào cái vạch nho nhỏ, nhưng làm như thế nào cũng thấy không rõ lắm, bởi vì nước mắt cô một giọt hai giọt rơi vào trên que thử làm mờ đi kết quả thí nghiệm.
Cô bối rối cầm lấy que thử thai chạy ra trước cửa, ở một cái cây không xa cô vùi nó xuống đất chôn sâu.
Cô không thể để Thư Duy phát hiện bí mật này, cô không nên làm cho anh lại lo lắng nhiều thêm nữa.
“Nhu Nhu.”
Thanh âm rất nhỏ lại quen tai kêu gọi làm cho Uyển Nhu thoáng cái giật mình, cô vội vã quay đầu lại, sau đó không dám tin mà trừng mắt nhìn.
“Chị Giai Hân?”
Vẻ mặt Giai Hân trêu chọc, mỉm cười mà hướng đến gần cô.
“Đúng vậy, là tôi, hù dọa cô giật mình sao, không nghĩ tới tôi sẽ tìm đến các người đúng không?” Thần thái cô ta rất tự nhiên, vẻ mặt rất ôn hòa, như một người bạn cũ đã lâu không gặp mà tươi cười.” Không chào đón tôi sao? Không mời tôi vào bên trong ngồi à?” Cô ta cười chỉ chỉ tay ra căn nhà phía sau.
“Nga, nga, mời vào, mời vào.”
Nhu Nhu bối rối đứng lên, lau bùn đất dính đầy tay, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng mà theo Giai Hân vào nhà, mà bộ dáng của Giai Hân giống như cô ta mới là chủ nhân căn nhà.
Giai Hân vừa vào cửa đã đi khắp nơi ngắm ngía, sờ sờ, cô ta cứ coi như mỗi căn phòng đều có cảm tình thật lâu vậy.
Mà cử chỉ này thu vào mắt Uyển Nhu phá lệ có vẻ không phải tư vị, điều này làm cho cô nhớ tới lúc trước mình đuổi theo Thư Duy hối hả ngược xuôi đều là do Giai Hân, có lẽ quá khứ của hai người nhiều hơn cô và anh rất nhiều.
Nghĩ tới người này, cô lại cảm giác một trận khó chịu kéo tới, nhưng cô cố nén lại.
“Nơi này không có gì thay đổi, năm trước tôi cùng với Thư Duy tới đây làm việc cũng là như thế này, tôi còn nhớ rõ bên trong giường ngủ cứng đến làm cho người ta cả người đầu khớp xương! Nga, xin lỗi, các ngươi hẳn là đã đổi lại giường mới rồi ha. ” Giai Hân cố ý nói, sau đó cô ta lại giả vờ áy náy mà cười cười.
Lời này nghe vào trong tai Uyển Nhu đương nhiên là cực kỳ không thoải mái, nhưng Uyển Nhu cũng không có biểu hiện ra ngoài, cô cố ý như không để ý đều Giai Hân vừa nói.
“Chị Giai Hân, mời ngồi. Uống tách cà phê được không?” Nhu Nhu vội vã muốn né tránh Giai Hân, mỗi một câu nói của cô ta đều làm cô có cảm giác quẫn bách.
“Không cần đâu, đến, chúng ta ngồi xuống tâm sự, lúc này chắc Thư Duy đi dạy rồi hả?” Cô ta làm như tùy ý hỏi.
“Chị… Làm sao biết được?”
Giai Hân nhếch môi cười.”Tôi mặc dù không có danh phận gì với Thư Duy, nhưng theo anh ấy nhiều năm, anh ấy có bao nhiêu nơi ở, nhận thức bao nhiêu người, tôi muốn tra ra thì điểm này là việc nhỏ không khó khăn, huống hồ trong giới tôi cũng nhân tiện có quen vài người, lúc này Thư Duy gây ra chuyện náo loạn lớn như vậy… Nga, xin lỗi, tôi đã quên!” Giai Hân nhìn Uyển Nhu sắc mặt trắng bệch giả ý mà che miệng mình lại, giống như cô ta chỉ vô tình nói lỡ lời.
“Không sao. ” Uyển Nhu gian nan nói.
“Ôi! Cô đương nhiên là không sao rồi, nhiều lắm là không học đại học, nhưng Thư Duy không giống với cô. ” Cô ta thở dài một hơi rồi nói: ” Tiền đồ tương sai coi như đã hết, anh ấy không nên sống như thế này, cô biết không? Anh thậm chí vốn là một nhân tài trong nghệ thuật. ..”
“Tôi không biết…” Uyển Nhu bối rối mà trả lời.
“Cô đương nhiên không biết, cô rốt cuộc hiểu rõ anh ấy bao nhiêu?” Giai Hân vẻ mặt biến đổi, tức giận mà tới gần cô, “Cô biết anh ấy chán ghét chuyện gì sao? Anh ấy chán ghét số học, chán ghét bản chương trình học cứng ngắc, càng chán ghét sự kỷ luật, chán ghét mỗi ngày phải đối mặt với đám người không biết nghệ thuật kia! ” Giai Hân tiến một bước đem Uyển Nhu đẩy vào góc tường.
“Cô thì biết cái gì? Quy luật cuộc sống cứng nhắc như vậy sẽ Gi*t ૮ɦếƭ tài hoa của anh ấy, anh ấy sẽ từng giọt từng giọt mà mất đi chính mình cuối cùng anh ấy sẽ không bao giờ còn là nhân vật tài hoa trong giới nữa, mà chỉ là một người đàn ông chán chường vô dụng thôi; mà cô làm như thế nào biết? Cô đang bắt buộc anh ấy mỗi ngày làm việc anh ấy chán ghét nhất, về đến nhà nhưng lại phải giả vờ mạnh mẽ giả bộ cười vui. Tôi hỏi cô, việc này với tự sát thì có gì khác nhau đâu?” Giai Hân trách hỏi, thổ lộ bất bình trong lòng cô ta.
“A!” Uyển Nhu hai mắt sợ hãi mà nhìn chăm chú vào Giai Hân, khuôn mặt trắng bệch đến dọa người, cô ngã ngồi xuống dưới đất, ngăn không được nước mắt.
“Khóc? Cô khóc có ích lợi gì! Hết thảy đều do cô ban tặng, do tình yêu của cô, ích kĩ không để ý tới,cô đã hoàn toàn phá hủy người đàn ông cô luôn miệng yêu kia! Tình yêu của cô đã từng giọt từng giọt mà ăn mòn anh ấy, từng giọt từng giọt mà tiêu diệt anh ấy, vậy sao cô không dứt khoát cầm đao chém chét anh ấy đi cho rồi! ” Nói xong lời cuối cùng Giai Hân kích động mà rống to.
“Không! Không không không…” Liên tiếp vài tiếng không, Uyển Nhu hô hấp dồn dập, thanh âm phát run, cả người cô cũng run rẩy, иgự¢ kịch liệt mà phập phồng.
Cảm giác tội lỗi lần nữa kéo tới, lúc này cô cũng không nhịn được mà nhằm phía phòng tắm nôn ra.
Phòng tắm truyền đến liên tục tiếng nôn mửa khiến cho Giai Hân nghi hoặc, cô ta nhíu mày đi tới, nhìn Uyển Nhu cả người ghé vào trên bồn cầu không cách nào đứng dậy, cô ta lấy ngón trỏ chỉ vào cô rồi cuống quít lắc đầu ——
“Cô… Cô mang thai rồi?”
Uyển Nhu nghe vậy quay đầu lại, trong ánh mắt tràn ngập gánh nặng thống khổ.
“A…” Lần nữa chịu đả kích Giai Hân rốt cục đập vào cánh cửa đi ra, cô ta như người như bị thua mà thoát khỏi căn phòng nhỏ.
Sau một lúc lâu, Uyển Nhu đứng dậy đi ra phòng tắm, trong đầu cô tất cả đều là lời chỉ trích của Giai Hân cùng với nỗi lo đứa bé trong bụng mình.
Cô nên làm cái gì bây giờ?
Có phải cô thật sự sai lầm rồi không?
Cô thất thần mà trở lại phòng khách, rồi đột nhiên cô thoáng thấy một tia sáng bạc lướt qua, nhìn kỹ thì ra là một con dao gọt trái cây ở trên bàn.
Con dao nhỏ loang loáng, đột nhiên ở trong mắt cô chợt lóe, ý niệm tự tử mơ hồ nổi lên trong lòng.
Cô chồm người tới gần, cầm lấy con dao nhỏ rồi đưa qua lại ở trước mắt——
Hình ảnh hôm qua cô cùng Diệp Thư Duy ngồi ở ghế sa lon cùng gọt táo ngọt ngào hiện lên trước mắt, hốc mắt cô lại bịt kín một tầng hơi nước, cô chán nản mà ngã trên mặt đất, trong lúc nhất thời giống như rơi vào trong sương mù, không biết nên đi về đâu. ..
Sắc trời chậm rãi tối xuống, ngoài cửa sổ vài con quạ đen ở trong đám mây u ám bay xẹt qua, âm thanh nghe hết sức thê lương.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phảng phất như cô mới từ trong giấc ngủ mơ mà tỉnh dậy.
Con dao nhỏ vẫn ở trong tay cô, lòng cô mơ hồ đau đớn.
Cô vốn không có sự quyết định, cô vốn không đủ dũng cảm, trái tim thật bi ai, khổ đau cùng với bất lực khiến cô như mang một gánh nặng.
Nhẹ nhàng, cô đem dao buông ra.
Tự sát chỉ bất quá là trong nháy mắt, song, cô còn có thật nhiều thật nhiều điều chưa nói.
Còn nữa, cô cũng không muốn để cho Thư Duy thêm gánh nặng, anh đã vì cô hy sinh nhiều lắm, lần này nên đổi lại là cô vì anh mà suy nghĩ đi. ..
“Di! Thơm quá nga, Nhu Nhu em mua món gì đó?” Diệp Thư Duy đi vào cửa, đã nghe thấy một thơm xông vào mũi.
Diệp Uyển Nhu cười duyên mà bưng ra một tô món ăn, gọi anh:
“Nhanh tới đây thử xem, em mất thật nhiều công phu đấy!”
“Em?” Diệp Thư Duy không tin mà nhìn chằm chằm hai gò má đỏ bừng của cô, sau đó đi nhanh về hướng phòng bếp.
Diệp Uyển Nhu vui vẻ hứng thú mà nhìn cử chỉ bối rối của anh,cô bật cười nói: “Thư Duy, anh rất không cho em mặt mũi nha! “
Diệp Thư Duy ngại ngùng mà cười cười.
“Là do em làm cho anh rất giật mình đó chứ! “
Anh một nữa ngửi cái bát trước mặt, “Thật sự là thơm quá A! Khi nào thì em học được làm món này vậy?”
Vừa nói, anh liền ăn thử một miếng.
“Ăn ngon không?”
Cô tràn ngập chờ mong hỏi, khẩn trương mà quan sát vẻ mặt của anh.
“Ăn ngon, ăn ngon, thật sự là quá tuyệt vời!” Vừa nói, anh vừa tấm tắc khen lần nữa.
Cô cao hứng mà rưng rưng cười, “Từ từ ăn, đừng nghẹn! “
Sau đó, cô đẩy anh ngồi xuống bên cạnh, lời nói hàm ý:
“Thật hy vọng cuộc sống như vậy có thể duy trì mãi mãi, em muốn học làm nhiều món ngon, mỗi ngày em sẽ điều chuẩn bị một bữa cơm tối thịnh soạn cho anh. “
Anh lặng đi một chút, ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó cười nói: “Anh lại không hy vọng em mệt ૮ɦếƭ, huống hồ…
Anh đột nhiên nghĩ đến một thứ khác, “Đưa tay cho anh nhìn một cái!”
Cô đứng dậy đưa tay giấu ra phía sau, lui từng bước, cười lắc đầu.”Làm sao vậy? Mau ăn nha! Nguội sẽ không thể ăn đó! “
Anh nhíu mày, mạnh mẽ tiến lên đem tay cô kéo ra.
Cô đau đớn hô một tiếng, mà anh thì thấy được trên tay cô có nhiều vết phỏng.
“Không có gì đáng ngại, em bôi thuốc rồi!” Cô vội vàng giải thích.
Tâm anh lại có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thắt chặt làm cho lòng anh đau đớn.
Anh đem tay cô nâng trong tay mình, rồi lại đưa tay nhẹ nhàng xoa lên vết đau của cô, “Sau này đừng làm việc này nữa, được không?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng: “Không có lần sau nữa đâu…”
Anh tưởng rằng cô hứa hẹn, nên không hề hỏi tới nữa,anh chỉ nhẹ nhàng đem cô kéo vào trong lòng, nhẹ vỗ về tay cô.
“Thư Duy, cả đời này anh muốn làm chuyện gì nhất?” Cô đột nhiên đặt câu hỏi.
Diệp Thư Duy trầm ngâm nửa ngày sau đáp: “Anh muốn mang em đi khắp toàn bộ thế giới, mỗi một nơi, thậm chí ở cả nơi hoang vu không người nào biết, cũng lưu lại dấu chân hai ta.”
Uyển Nhu yên lặng nhìn chăm chú vào anh, nhìn ánh mắt anh vốn thần thái ánh thái dương, đột nhiên hốc mắt cô ngưng đọng hơi nước, sợ bị phát hiện, cô tựa đầu vào trong иgự¢ Thư Duy.
Thư Duy bất giác khác thường, anh nhẹ vỗ về mái tóc đen mềm mại của cô thổ lộ ra lời yêu say đắm dành cho cô.
Chị Giai Hân nói đúng, Thư Duy vốn không thích bó buộc , anh không nên sống như vậy .
Cô nên buông tay anh, thả anh đi, để cho anh tự do bay lượn.
Đúng, cô quyết định rồi ——
Cô muốn thả tự do cho anh!
Giữa trưa hôm sau
Diệp Thư Duy lợi dụng thời gian trường học nghỉ trưa, anh sửa sang tư liệu của mình, đang lúc anh muốn rời đi thì, vô tình gặp được người đưa báo, nơi thôn dã này báo chí một tuần mới đến một lần.
Anh tiếp nhận báo sau đó rất tự nhiên mà lật xem.
Đột nhiên, một cái tin đặc biệt tìm người, hấp dẫn ánh mắt anh.
Cần tìm gấp
Diệp Thư Duy
Diệp Uyển Nhu
Người nhà vạn phần lo lắng, đọc được tin xin mau chóng quay về.
Chuyện hai người lo lắng cũng không phải là sự thật, trong nhà đang chờ làm việc vui cho cả hai, tình hình cụ thể và tỉ mỉ hãy liên lạc với người nhà rồi nói sau.
Phúc tẩu
Diệp Thư Duy cả người giật mình ngây ngẩn, trong mẩu tin tìm người này đã ngụ ý rõ ràng mọi chuyện nhưng anh vẫn còn điều chưa rõ.
Anh vội vàng chạy hướng về phía phòng làm việc, bây giờ chỉ có gọi điện thoại về nhà, mới có thể giải khai nghi hoặc trong lòng anh.
Một lát sau, Diệp Thư Duy lòng tràn đầy vui sướng, sau khi anh cùng Phúc tẩu nói chuyện qua điện thoại liền thẳng tiến về nhà.
Anh vội vã muốn đem tin tức tốt này báo cho Diệp Uyển Nhu… Thì ra, bọn họ không phải anh em ruột!
Trời ạ! Bọn họ không phải anh em ruột , đây là tin vui đến cỡ nào chứ!
Anh phải nhanh lên, nhanh lên nữa, nhanh nói cho Nhu Nhu biết, cô nhất định sẽ vui mừng lắm. ..
Anh đã chờ không kịp muốn thấy vẻ mặt vui sướng của cô rồi, anh phải chạy nhanh hơn nữa mới được
Anh thở hồng hộc mà chạy như điên vào cửa, vừa vào cửa anh liền giựt giọng hô to:
“Nhu Nhu, Nhu Nhu, anh có một tin tức tốt muốn nói cho em. .. Nhu Nhu!”
Diệp Thư Duy vừa đi từ cửa vừa la lên, nhưng vừa vào cửa anh đã ngửi thấy mùi gas rất nồng, cửa sổ lại đóng chặt ——
Anh nhanh chóng tắt đi gas, mở cửa sổ, sau đó vội vàng tìm kiếm Diệp Uyển Nhu…
Rất nhanh, anh ở phòng ngủ đã phát hiện ra Diệp Uyển Nhu đang hôn mê.
“Nhu Nhu!” Anh cấp bách vỗ vào khuôn mặt không chút máu của cô, nhưng anh có gọi thế nào cô vẫn bất tỉnh.
Sắc mặt của cô trắng bệch, tứ chi lạnh như băng làm người ta sợ hãi.
Sau khi tiếp xúc đến người cô trong nháy mắt chân anh như nhũn ra, cả thân thể như muốn đổ sụp.
Không! Không nên! Không thể!
Anh run rẩy đưa hai ngón tay vào dưới mũi cô, phát hiện ra hô hấp cô rất nhẹ nhưng vẫn còn thở.
Mặt anh lộ vẻ kinh hỉ, ôm lấy cô, anh không dám chừng chừ mà chạy ngay ra bên ngoài…
Lúc nãy anh nhất thời hưng phấn nên một hơi chạy bộ từ trường trở về, bây giờ thật đáng ૮ɦếƭ anh đã đem xe đậu ở trong trường học.
Mà bây giờ không có xe ở nơi này lại heo hút, hẻo lánh, anh chỉ có thể ôm Diệp Uyển Nhu nóng lòng như đốt chạy xuống dưới chân núi.
Tích Tích!
Một trận loa âm thanh đến từ phía sau Diệp Thư Duy, anh kinh hỉ mà quay đầu lại ngăn cản chiếc xe.
Chi… Xe thắng khẩn cấp. ..
“Này, muốn ૮ɦếƭ à! ” Tài xế hé đầu ra ngoài của sổ xe mắng.
Diệp Thư Duy ôm Diệp Uyển Nhu rất nhanh mà mở cửa lên xe, vừa ngồi vào chổ anh liền la hét:
“Nhanh, không còn kịp rồi, nhanh lên đến bệnh viện đi!”
“Này, anh làm gì đó? Xuống xe, xuống xe…” Tài xế kinh hoảng đuổi Thư Duy, nhưng khi nhìn thấy Diệp Uyển Nhu ông ta liền ngừng động tác, “Cô ấy làm sao vậy?”
“Trúng độc Gas, phải nhanh đưa đến bệnh viện, tôi van chú mau lên! ” hốc mắt Diệp Thư Duy phiếm hồng, kích động lay tay tài xế.
“Được rồi! “
Tài xế không nói hai lời mà giẫm chân ga, hướng bệnh viện cấp bách phóng đi.
Diệp Thư Duy không ngừng mà nói nhỏ bên tai Diệp Uyển Nhu:
“Nhu Nhu, dũng cảm lên, em không thể bỏ lại anh như vậy, nghe thấy được không, không thể bỏ lại anh! “
Xe ở trên đường núi xóc nảy, nhưng bên trong xe Diệp Uyển Nhu vẫn như cũ an tường mà ngủ say.
Diệp Thư Duy nhìn xung quanh vẫn là núi non mà mồ hôi lạnh chảy ròng, anh gấp đến độ như ngồi trên đống lửa cúi người về phía trước, liều mạng hô:
“Nhanh lên một chút, tôi van chú, mau nữa lên! “
“Đừng gọi, đừng gọi, tôi không phải đã rất nhanh rồi sao? Mau nữa làm sao được, cậu làm như đang ngồi máy bay vậy! ” Tài xế cũng gấp đến độ bốc hỏa, bực mình mà la hét.
Chú ấy cũng không biết thật kỳ quái sao đường lại đột nhiên hóa thành quá dài như vậy, chạy như thế nào cũng không tới, thật sự là cấp bách ૮ɦếƭ người đi được.
Thật vất vả, xe rốt cục đến được cổng bệnh viện.
Diệp Thư Duy ôm Diệp Uyển Nhu, không thể chờ đợi được mà nhảy xuống xe, hướng phòng cấp cứu chạy đi.
Chú tài xế theo sau xuống xe liếc mắt một nhìn sắc trời, sáng nay bầu trời còn rất xanh không biết khi nào đã bịt kín rồi một tầng xám đen rồi, hơn nữa còn có chút mưa phùn.
Một cỗ áp lực phảng phất bao phủ cả tòa bệnh viện, làm kẻ khác không khỏi phát lên một cảm giác rợn người.
Tài xế không nhịn được lắc đầu thở dài, hơn nữa tự nói:
“Kéo lâu như vậy, chỉ sợ là không cứu được rồi! “
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc