Tình Cạn Người Không Biết - Chương 15

Tác giả: Sư Tiểu Trát

Cả buổi tối Trịnh Đinh Đinh đều ngủ không ngon, gặp phải ác mộng liên miên, cuối cùng bị một âm thanh lạnh thấu tâm cam làm giật mình tỉnh dậy, âm thanh này nói: “Thì ra là em thích anh như vậy.”
………
Trịnh Đinh Đinh đứng dậy, uống một hớp nước, sau đó đi về phòng tắm lấy nước ấm vã lên mặt, trong lòng oán trách tại sao lại không cẩn thận như vậy, hôn anh một cái, tạo thành nghiệp chướng tới tận kiếp sau.
Vốn là muốn nhân cơ hội cự tuyệt anh, cùng anh nói chuyện rõ ràng, bây giờ thì ngược lại danh tiếng còn tăng thêm một bậc “Đã muốn còn bày đặt”.
Trịnh Đinh Đinh vặn vòi nước vào, lau khô mặt, đi ra ngoài nhìn đồng hồ, 5h45’, cô miễn cưỡng trở về giường, suy nghĩ từng tiếng nói cử động của Ninh Vi Cẩn tối qua.
Aizz, khó trách anh liên tiếp xem mặt thất bại, nào có ai như anh, lúc hẹn hò còn bày ra khuôn mặt nói điều khoản tình yêu và bồi thường chia tay, lại còn ra vẻ bao dung tốt đẹp nữa chứ…. Quả thật làm cho không ai mà chống đỡ nổi, Trịnh Đinh Đinh bất đắc dĩ bật cười, nếu như đổi lại là người khác, thí dụ như Mục Trí Tuấn, cô nhất định sẽ ngã ngay tại chỗ, còn với người như Ninh Vi Cẩn, cô vậy mà, lần đầu tiên nhẫn nhịn.
Trịnh Đinh Đinh hít sâu một hơi, bỗng cảm thấy иgự¢ trái có chút đau, ϲởí áօ ra, cúi đầu nhìn một chút, vảy vết thẹo trên иgự¢ trái dài khoảng một cm đã tróc ra, lộ ra da thịt một màu đỏ nhạt.
*
Chiều chủ nhật, Trịnh Đinh Đinh đến khoa da liễu làm trị liệu bằng tia hồng ngoại, sau khi kết thúc đi qua phòng cấp cứu, cho nên nhìn thấy Ninh Vi Tuyền ngồi lẻ loi trên giường.
Ninh Vi Tuyền đang ngẩng đầu nhìn tốc độ chai nước biển đang truyền, cúi đầu đúng lúc nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh ngoài cửa, liền cười một cái với cô.
Trịnh Đinh Đinh đi tới, đến trước mặt Ninh Vi Tuyền, “Cậu bị bệnh?”
“Ừ, tối hôm qua bị sốt, uống thuốc không có hiệu quả, trưa hôm nay đến bệnh viện truyền nước biển.” Ninh Vi Tuyền giải thích.
“Anh cậu đâu?”
“Anh ấy hôm nay có hai ca giải phẫu, nên không có thời gian ở bên tớ, nhưng không sao, chỉ là truyền hai chai nước biển thôi mà, chỉ mất tiếng, sẽ truyền xong nhanh thôi.”
Trịnh Đinh Đinh thấy cô ấy có chút đáng thương, liền ở lại nói chuyện với cô ấy.
Mấy phút sau, bụng Ninh Vi Tuyền kêu lên mấy tiếng, Trịnh Đinh Đinh hỏi cô ấy có phải đói bụng rồi không, cô ấy gật đầu thừa nhận, ngại ngùng nói bởi vì bị sốt, đầu lưỡi tê tê, ăn cái gì cũng không ngon, buổi sáng và buổi trưa chỉ ăn được gần nửa chén canh, bây giờ đúng là đói bụng.
“Cậu muốn ăn cái gì? Tớ đi mua.” Trịnh Đinh Đinh nói.
“Không cần làm phiền cậu, đợi lát nữa tới gửi tin nhắn cho anh trai, anh ấy sẽ mang đến giúp tớ.”
“Cậu không phải nói anh ấy hôm nay có ca giải phẫu à, biết lúc nào mới xong? Đợi được anh ấy mang tới, cậu đã sớm đói ૮ɦếƭ rồi.” Giọng Trịnh Đinh Đinh vô cùng thân thiết, “Tớ hôm nay muốn làm người tốt, cậu muốn ăn cái gì thì nói cho tớ biết, tớ sẽ đi mua giúp cậu.”
Ninh Vi Tuyền suy nghĩ một chút nói muốn ăn cháo trứng và ruột non ở quán ăn đối diện bệnh viện. (An: sợ chị luôn, cháo trứng là món tớ nhớ muôn đời, đến ghê, còn mấy món иộι тạиg thì,…., hờ hờ An vô cùng thích )))
Hai mươi phút sau, Trịnh Đinh Đinh đem cháo trứng và ruột non về, tay phải Ninh Vi Tuyền cắm kim truyền dịch, tay trái cầm muỗng rất bất tiện, Trịnh Đinh Đinh liền giúp cô ấy ăn, lúc bắt đầu cô ấy có chút ngượng ngùng, sau đó đói không chịu được, từng ngụm từng ngụm đem bát cháu cùng đĩa lòng ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, Trịnh Đinh Đinh lấy khăn giấy ra lau miệng giúp Ninh Vi Tuyền một cái, đột nhiên phát hiện ra ánh mắt Ninh Vi Tuyền có chút hồng hồng.
“Trừ mẹ của tớ ra thì cậu là người đầu tiên đút thức ăn cho tớ.” Ninh Vi Tuyền nỉ non một câu.
Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.
Ninh Vi Tuyền rũ đầu xuống, ánh mắt trống rỗng.
Lại nói tới ngày hôm qua sau bữa cơm chiều, Ninh Thanh Túc thông báo cho bọn họ một chuyện: ông ấy muốn cùng Ân Phỉ thành hôn.
Tâm tình Ninh Vi Tuyền kích động chỉ trích Ninh Thanh Túc không tuân thủ cam kết, năm đó sau khi Ân Nghi bị bệnh qua đời, Ninh Thanh Túc rõ ràng đồng ý với con gái cả đời sẽ không tái giá, đặc biệt là Ân Phỉ.
Ninh Thanh Túc nói một đằng làm một nẻo khiến cho tâm tình Ninh Vi Tuyền bùng nổ, cô liền đem tất cả những điều khó chịu trong mấy năm nay trút ra ngoài, Ninh Thanh Túc yên lặng nghe cô phát tiết, không so đo với cô, còn dung mạo xinh đẹp mỏng manh yếu đuổi của Ân Phỉ ngồi im lặng rơi lệ.
Cuối cùng buồn bã chia tay.
……..
“Cậu làm sao thế?” Trịnh Đinh Đinh cúi đầu, nhìn vào ánh mắt của cô ấy, “Sao tự nhiên lại ngẩn ngơ thế?”
Ninh Vi Tuyền ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở dài: “Ba tớ sắp cưới thêm mẹ kế cho tớ, mẹ kế lại chính là dì tớ, cậu nói xme chuyện này sao lại vô lý như vậy?”
Trịnh Đinh Đinh ngẩn ra, một lát sau mới phản ứng: “Vậy mẹ cậu đâu rồi? Bọn họ ly hôn rồi sao?
“Mẹ tớ chín năm trước bị bệnh qua đời, ung thư ✓ú.”
Trịnh Đinh Đinh kinh ngạc.
Ninh Vi Tuyền nghẹn ngào nói với Trịnh Đinh Đinh, mẹ đẻ của cô ấy và Ninh Vi Cẩn là Ân Nghi bị cha Ninh Thanh Túc và dì Ân Phỉ mà sinh bệnh. Năm đó Ninh Thanh Túc đến Hongkong học bổ túc, nảy sinh vấn đề tình cảm với Ân Nghi, Ân Phỉ động tâm, giải trừ hôn ước với vị hôn phu, dứt khoát tới Hongkong, lấy danh nghĩa là qua bên đó tìm việc làm, kì thực là chăm lo cuộc sống cho Ninh Thanh Túc, hai người sống chung bên nhau suốt bảy tháng, chuyện gì không nên đến cũng ddeense, cho đến khi Ninh Thanh Túc học xong, mang theo Ân Phỉ trở lại, Ân Nghi mới biết chuyện này, phụ nữ bên cạnh chồng mình không phải ai khác, mà chính là em gái Ân Phỉ.
Ân Nghi ầm ĩ một trận, cuối cùng thỏa hiệp. Một mặt là do Ninh Thanh Túc nhận lầm, ông ấy thề giữa mình và Ân Phỉ chỉ động tình một lần, cũng không phải cố ý muốn làm nhục Ân Nghi; mặt khác, làm vợ chồng nhiều năm như vậy, Ân Nghi nghĩ tới tình nghĩa thủy chung đối với ông, vì tiền đồ danh dự của ông, bà không lựa chọn ly hôn, chẳng qua là cùng Ninh Thanh Túc sống riêng, cứ như thế cho tới tận khi bà bị bệnh qua đời.
Quan thanh liêm thì vất vả trong chuyện gia đình, huống chi là hỗn loạn gia đình giáo sư Ninh, Trịnh Đinh Đinh không có tư cách bàn luận, yên lặng, kiên nhẫn nghe Ninh Vi Tuyền nói xong.
“Trước khi ba đi Hongkong, tình cảm với mẹ rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng cũng có gây gổ, nhưng phần lớn thời gian còn lại là ân âи áι ái, sau khi ông ấy đi Hongkong cùng mẹ sống ở hai nơi khác nhau, mẹ một mình nuôi nấng anh em tớ, gánh nặng gia đình, áp lực rất lớn, cả ngày lo âu, hai người thường xuyên cãi nhau qua điện thoại, nhưng sau đó lại tự trách, ba phải làm việc khổ cực, bà đã không thể chăm sóc ông lại còn để cho ông phiền lòng, rốt cục một năm sau ba trở lại, bà mới biết thì ra bên đó ba không chỉ sống một mình, còn có em gái bà bên cạnh chăm sóc ông ấy, bà bỗng sụp đổ.”
……
“Tớ vốn dĩ cũng không thích dì, trong ấn tượng của tớ, bà ta chính là loại phụ nữ âm hồn bất tán, lúc nào cũng xuất hiện ở nhà tớ, ngay cả lúc một nhà bốn người nhà tớ đi du lịch nước ngoài bà ta cũng đi theo, mặc dù bà ta biểu hiện rất dịu dàng, không có ác ý, còn lúc nào cũng tặng quà cho tớ, nhưng tớ chính là không thích bà ấy, sau lại biết thêm chuyện này, càng thêm chán ghét bà ta.”
…..
“Ba tớ căn bản không yên, chính là lúc thăng chức, ly hôn sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, mẹ tớ nhất thời mềm lòng, đồng ý sẽ không li dị, có lẽ cậu sẽ cảm thấy mẹ tớ quá hèn mọn, nhưng có lúc
ly hôn không phải là chuyện đơn giản, hoàn cảnh của bọn họ tương đối phức tạp.”
…………..
“Mẹ tớ rất khổ, cuối cùng phải cắt bỏ cả иgự¢, mỗi ngày đều trị liệu bằng hóa chất, dùng chất kích thích, nhưng vẫn không thể giữ lại mạng sống.” Ninh Vi Tuyền nói.
“Anh cậu vì nguyên nhân này, mới lực chọn khoa иgự¢?” Trịnh Đinh Đinh hỏi.
“Cũng không phải hoàn toàn. Anh ấy, đối với những loại vi khuẩn virus cấu tạo cơ thể người, giải phẫu từ nhỏ đã rất say mê, tư duy logic và năng lực làm việc rất tốt, tất cả mọi người đều nói anh ấy rất thích hợp với công việc của bác sĩ ngoại khoa, sau đó thì lựa chọn chuyên ngành ngoại khoa khoa иgự¢, ngược lại có chút liên quan tới bệnh của mẹ.”
Trịnh Đinh Đinh yên lặng gật đầu.
Ninh Vi Tuyền đột nhiên quay đầu, cười hì hì: “Cậu sẽ không để ý tới công việc của anh ấy chứ?”
“Sẽ không.” Vấn đề giữa bọn họ cũng không phải chuyện này.
“Yên tâm, trước giường bệnh của mẹ tớ anh ấy đã bảo đảm, cả đời này anh ấy sẽ chỉ kết hôn một lần, thật lòng yêu thương một người phụ nữ duy nhất.” Ninh Vi Tuyền nói tiếp, “Mặc dù hai năm qua anh ấy thường xuyên đi xem mắt, nhưng trên căn bản chỉ có ăn một bữa cơm rồi không có sau đó, nguyên tắc của anh ấy rất cao, nhận định không thích cũng sẽ không liên lạc lại, lại càng không mập mờ. Anh ấy đối với bệnh nhân cũng rất nghiêm túc, tỉ mỉ, kiên nhẫn, có trách nhiệm, anh ấy là một bác sĩ tốt, cũng là một người đàn ông tốt.”
Trịnh Đinh Đinh dường như có điều suy nghĩ.
Bên cạnh Ninh Vi Tuyền truyền dịch tới ba rưỡi, lúc truyền xong, thay quần áo bác sĩ, Ninh Vi Cẩn mặc lại quần áo của mình vào chạy tới.
Khoảnh khắc Trịnh Đinh Đinh thấy Ninh Vi Cẩn, tự nhiên nhớ tới chuyện tối hôm đó anh không cho cô xuống xe, dùng thân thể ngăn cô lại nói chuyện, không khỏi có chút lúng túng.
Ninh Vi Cẩn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, thản nhiên chào hỏi với Trịnh Đinh Đinh, hỏi tại sao cô lại ở chỗ này.
“Anh trai, anh nên cảm ơn Đinh Đinh đi, nếu không phải ban nãy cô ấy mua cơm cho em, thì bây giờ có lẽ em đã ૮ɦếƭ đói rồi.” Ninh Vi Tuyền nói.
“À, cám ơn.” Ninh Vi Cẩn nói một tiếng cảm ơn với Trịnh Đinh Đinh.
“Đừng khách sáo, chẳng qua là giúp đỡ người bận rộn một chút thôi mà.”
Ninh Vi Cẩn nhìn sang em gái của mình, đưa tay lên thử nhiệt độ trên trán của cô, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ thấy trong người thế nào?”
“Tạm được, không còn khó chịu như tối qua nữa.”
“Vậy chúng ta về nhà.” Ninh Vi Cẩn vừa nói vừa liếc nhìn Trịnh Đinh Đinh, “Cùng đi đi, anh đưa em về.”
Sau khi lên xe, Trịnh Đinh Đinh cùng Ninh Vi Tuyền ngồi ở ghế sau, dọc đường đi, tinh thần Ninh Vi Tuyền đã khôi phục được lại bảy tám phần, không ngừng nói chuyện phiếm với Trịnh Đinh Đinh, còn trêu chọc mời Trịnh Đinh Đinh về nhà chơi một lúc.
Thịnh tình không thể chối từ, Trịnh Đinh Đinh không biết nên từ chối thế nào.
Ninh Vi Cẩn ngồi ở ghế lái đột nhiên mở miệng, nhàn nhạt nói với em gái: “Em vừa mới giảm sốt, bớt nô đùa đi, cô ấy không muốn thì đừng có miễn cưỡng.”
Dứt lời, Ninh Vi Cẩn nhìn vào gương chiếu hậu, liếc mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh.
Bị ánh mắt khô khốc lạnh lùng quét tới, Trịnh Đinh Đinh né tránh, vừa vặn nhìn sang ghế bên cạnh ghế lái, lại lần nữa nhớ tới một màn phát sinh đêm đó, tay trái đặt trên đùi không được tự nhiên liền đổi vị trí.
Trước tiên Ninh Vi Cẩn lái xe đưa Trịnh Đinh Đinh về, đến nơi, anh xuống xe, đi vòng qua bên kia, mở cửa xe giúp Trịnh Đinh Đinh, điều này làm cho Trịnh Đinh Đinh có chút ngoài ý muốn, lúc đi ra cô nói tiếng cám ơn, đột nhiên, Ninh Vi Cẩn ghé sát vào người cô, hơi thở mát lạnh мơи тяớи qua gò má cô, thấp giọng nói: “Đừng quên chuyện hôm trước anh nói với em, em muốn trốn tránh đề nghị của anh thì cứ thử suy nghĩ một chút.”
Bởi vì khoảng cách quá gần, những lời này của anh có chút đè nén thân mật, Trịnh Đinh Đinh ngẩn người một chút, tay lơ đãng rũ xống chạm đến tay anh, rất nhanh có một dòng điện chạy qua, cô liền co tay lại.
“Xem năng lực của em xem có thành công hay không.” Anh nói xong, ung dung đóng cửa xe lại, đi thẳng về phía đầu xe.
Ninh Vi Tuyền bên trong cửa sổ xe khoát tay với Trịnh Đinh Đinh, Trịnh Đinh Đinh nói tiếng tạm biệt.
Xe đi ra khỏi khu dân cư, Ninh Vi Tuyền tò mò hỏi: “Anh à, anh mới nói gì với Trịnh Đinh Đinh vậy?”
“Không có gì.”
Ninh Vi Tuyền cười: “Cô ấy đúng là một cô gái tốt, anh cũng đừng đối xử với cô ấy giống như những đối tượng xem mắt trước đây, phải chủ động một chút, ân cần một chút, đối với cô ấy tận tâm hơn ngàn vạn lần cả ngày bày ra cái gương mặt lạnh lùng, như vậy sẽ làm cô ấy sợ.”
Ninh Vi Cẩn không lên tiếng, chậm rãi đánh tay lái, yên tĩnh, trầm ổn lái xe.
“Aizz.” Ninh Vi Tuyền lắc đầu, “Anh cũng không biết nhiệt độ xung quanh anh lạnh lẽo tới mức nào đâu, ở bên cạnh anh phải có sức đề kháng rất mạnh mới được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc