Tìm Lại Niềm Tin - Chương Cuối

Tác giả: Gumiho_Lanh_Lung

Kiều Thư gõ cửa phòng, giọng nói khàn khàn của ông Thái Hòa vang lên:
- Vào đi.
Kiều Thư mở cửa, lách người vào, rồi nhẹ giọng:
- Bố…
Ông Thái Hòa nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mang chút ngại ngùng của Kiều Thư, ông hơi sửng sốt một chút, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình ổn lại, gấp tài liệu vào rồi hỏi:
- Con mới đến?
- Vâng, con mới đến, mang theo một đầu bếp đến nấu ăn cho bố.
Kiều Thư kéo chiếc ghế gỗ ra ngồi đối diện với ông Thái Hòa, nhìn thẳng vào tầm mắt ông mà không lảng tránh:
- Con mới ở mộ của mẹ về.
Thấy ông Thái Hòa hơi cúi đầu, Kiều Thư cũng im lặng…cô thật muốn hận người đàn ông này, nhưng đây lại là người mà mẹ cô cả đời muốn yêu thương, vậy thì thử hỏi cô làm cách nào mà hận cho nổi…hơn thế, ông cũng có lý do để tức giận với hai mẹ con cô…chuyện qua rồi, cứ để nó qua đi thôi…cô lại hòa hoãn lên tiếng:
- Hôm nào đó cả nhà mình cùng ra thăm mẹ nhé, con nghĩ mẹ sẽ rất vui khi thấy ba bố con mình.
Ông Thái Hòa ngạc nhiên nhìn lên Kiều Thư, run run hỏi:
- Con…con không giận bố sao?
- Sao lại giận bố cơ chứ? Mẹ yêu bố như vậy, giờ mẹ không còn nữa, con sẽ yêu thương bố thay mẹ… Cuộc đời, không dài mà cũng chẳng ngắn, ai biết được ngày mai mọi chuyện sẽ ra sao…con chỉ hi vọng chúng ta cùng nhau sống tốt hôm nay là được rồi. Con nghĩ đó cũng là nguyện vọng lớn nhất của mẹ. Bố sẽ cùng con thực hiện chứ?
Không cầm nổi nước mắt…một người đàn ông bao nhiêu năm chinh chiến ở thương trường, cũng bật khóc trong vòng tay của con trẻ, ông đè nén giọng nói nghẹn ngào mà thổn thức:
- Xin lỗi, thật xin lỗi con, bố sai rồi…
Kiều Thư từ khi nào đã đứng bên cạnh, ôm lấy thân hình già nua, suy sụp vì nghĩ ngợi, tự trách móc quá nhiều, cô xoa xoa tấm lưng gầy của ông mà nói:
- Không có gì, tất cả qua rồi,chúng ta là người một nhà mà.
Thái Khang đứng ngoài cửa, chỉ hé một khe nhỏ, đủ để nhìn vào và nghe thấy những gì diễn ra bên trong, vài giọt nước mắt cũng lặng lẽ vô thức trào ra…Thái Khang nhẹ tay đóng cửa lại, bỗng thấy một bàn tay rắn rỏi đặt lên vai mình từ phía sau, và giọng nói trầm ổn quen thuộc vang lên:
- Cô ấy đã thực sự trưởng thành, cậu cũng có thể yên tâm rồi.
Vội lau đi khuôn mặt mình, khi quay lại Thái Khang đã giữ sắc thái bình thường mà nói:
- Dù cảm ơn anh rất nhiều, nhưng tôi để ý thấy tay con bé có vật thể lạ…anh có cho rằng chúng ta nên đổi cách xưng hô hay không đây?
Sau đó Thái Khang lại đập tay mình lên vai Minh Tùng, cười cười rồi đi xuống phía dưới. Minh Tùng khẽ kéo đôi môi đỏ lên, tạo thành một đường cong hoàn hảo trên khuôn mặt, anh nói thầm:
- Có lẽ đúng là cần thay đổi thật.o_o.
Sau đó Minh Tùng giấu hai tay vào túi quần, lững thững theo Thái Khang xuống bếp, tập trung vào nhiệm vụ.
Khoảng hơn một tiếng sau, bốn người đã yên vị ngồi ở bàn ăn. Một bàn đầy thức đẹp mắt nóng hổi khiến tâm tình Kiều Thư vui vẻ hẳn lên, cô cười nói nhiều hơn, gắp đầy thức ăn vào bát ông Thái Hòa và Thái Khang…một cảm giác thật sự là gia đình tràn ngập trong lòng cô. Nhưng khi nhìn qua vẻ mặt tối sầm của Minh Tùng, cô lại nhoẻn miệng cười, tỏ ra hào phóng gắp cho anh một miếng sườn…khi ấy mới thấy Minh Tùng tươi tỉnh lên một chút. Ăn uống xong xuôi, mọi người cùng nhau ra phòng khách nói chuyện. Minh Tùng rót trà mời ông Thái Hòa và Thái Khang xong, ngồi đối diện hai người liền dõng dạc lên tiếng:
- Bác trai, hôm nay tới thăm bác, cũng là muốn xin phép bác, cho cháu và Kiều Thư qua lại với nhau.
Nhìn khuôn mặt kiên định của Minh Tùng, ông Thái Hòa tỏ ra vẻ hài lòng, Kiều Thư ngạc nhiên véo nhẹ vào cánh tay anh, còn Thái Khang thì khẽ hắng giọng. Minh Tùng tiếp tục trình bày:
- Cháu và Kiều Thư nói hiểu hết nhau thì không hẳn, nói thời gian bên nhau quá dài cũng không đúng…chỉ là đoạn tình cảm này, cháu muốn nghiêm túc phát triển.
- Gia đình cậu thì sao?
- Về phần gia đình cháu, đều hiểu tình cảm cháu giành cho Kiều Thư như thế nào. Nhân đây cháu cũng muốn xin phép bác, cho cháu đưa Kiều Thư qua pháp một thời gian, gặp ba mẹ cháu.
Ông Thái Hòa tinh ý nhìn sang gương mặt thanh tú đã nhiễm một tầng đỏ rực của Kiều Thư, đồng thời cũng thấy chiếc nhẫn lấp lánh bắt mắt trên ngón áp út của con gái mình. Ông cười nhẹ rồi nói:
- Trước giờ tôi chưa quan tâm con bé được nhiều, nếu cậu có thể đảm bảo không khiến nó chạy về ôm tôi khóc lóc kể lể, thì tôi có thể nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của cậu.
Minh Tùng tự tin cười mà nói:
- Xin bác yên tâm, cháu không dám nói dùng tính mạng để yêu thương cô ấy, nhưng có thể cam đoan dùng tất cả trái tim để yêu cô ấy, tất cả sức lực để bảo vệ cô ấy.
Ông Thái Hòa nén cười, nhìn Minh Tùng rồi lại nhìn qua Thái Khang đang nhún nhún vai, sau đó lại nhìn Kiều Thư đang cúi gằm mặt mà nói:
- Khi nào đi thì nhớ báo, tôi sẽ cho người đưa ra sân bay.
- Bố…
Kiều Thư tỏ vẻ phản đối lên tiếng gọi. Ông Thái Hòa lại cười, đứng dậy nói tiếp:
- Cũng muộn rồi, mấy đứa ngồi chơi một lúc rồi tiễn khách. Phòng của Kiều Thư đã dọn sạch sẽ, cứ ở lại đây nghỉ ngơi. Còn Minh Tùng…mai có thể đến đây ăn cơm.
- Thế cháu cũng ở lại đây có được không ạ?
- Lung tung nhà em đâu nhiều phòng thế.
Kiều Thư phản bác lại thấy Thái Khang lên tiếng chống chế:
- Hình như phòng khách nhà mình cũng dọn dẹp cẩn thận rồi phải không bố?
Ông Thái Hòa nhíu mày, rồi thong thả nói:
- Nếu vậy Thái Khang sắp xếp nhé, thỉnh thoảng mới có khách ở lại, nhớ tiếp đãi cẩn thận.
Sau đó ông Thái Hòa chầm chậm đi lên phòng, để lại ba người trẻ tuổi:
- Cháu cảm ơn bác. (Minh Tùng vui vẻ lên tiếng)
- Con biết rồi thưa bố. (Thái Khang ngoan ngoãn tuân lệnh)
- Bố… (chỉ có Kiều Thư là hậm hực ở phía sau)
Vừa đi ông Thái Hòa vừa mỉm cười mãn nguyện…hương vị gia đình…ấm áp như thế này, ông đã bỏ qua biết bao nhiêu lâu??? Thật là hối hận mà, giá như bà còn sống…có phải cũng sẽ cảm thấy ấm áp, vui vẻ như tôi không…thật xin lỗi, đáng ra chúng ta đã có gia đình trọn vẹn…chỉ là…. Ông Thái Hòa thở dài, rồi vào phòng đóng cửa lại…tự nhủ… đi hết gần một đời người, sai lầm không biết kể sao cho hết, thật cảm ơn ông trời…còn cho tôi phúc phận như vậy…bà yên tâm, con gái chúng ta…tôi sẽ giao cho người thực sự yêu thương nó.
Thái Khang đưa Minh Tùng tới phòng cạnh phòng Kiều Thư rồi nháy nháy mắt:
- Nếu gọi tôi là anh, tôi sẽ đặc biệt chú ý…sao, có ổn không?
Minh Tùng không nghĩ quá 2 giây trực tiếp cung kính:
- Anh, hi vọng anh chiếu cố. Hôm nào có thời gian, chúng ta cùng nhau uống một ly gia tăng tình hữu nghị được không? Em mời…
Thái Khang ra vẻ rất đàn anh mà cười vang rồi vỗ vai Minh Tùng:
- Haha, tốt…biết nhún nhường như thế này, tôi rất thích. Tối nay ngủ ở đây, ngủ muộn muộn chút, phòng Kiều Thư ngay bên cạnh…vậy nhé.
Sau đó Thái Khang vui vẻ đi xuống nhà, còn Kiều Thư thì lườm nguýt:
- Anh bán cả em gái mình…
Thái Khang lại tiếp tục nhún nhún vai, tỏ vẻ không hiểu gì, sau đó vào phòng, im lặng đóng cửa. Phía sau cửa phòng Thái Khang thở dài một hơi… gia đình như thế này, mẹ thấy an lòng chứ? Minh Tùng là người có năng lực, cũng hiểu trước biết sau, con tin chắc đây là người đàn ông tốt, sẽ yêu thương bông hoa nhỏ nhắn của gia đình mình…phải không mẹ???
Kiều Thư nặng nề đi lên phòng…vừa đi vừa than thở: thật đáng ghét, mới có một buổi mà mua chuộc hết cả nhà luôn, nếu ở luôn mấy hôm, chắc hai người đàn ông trong nhà này bán mình luôn dù không được giá quá…huhu…mẹ ơi, làm chủ cho con….
Vừa tới trước cửa phòng, ngẩng nhìn lên đã thấy Minh Tùng khoanh tay mang dáng vẻ chờ đợi đứng đó. Kiều Thư tỏ vẻ chán ghét mở cửa phòng bước vào. Nhưng khi vào đến phòng, nhìn cách bài trí trong phòng…vẫn nguyên vẹn như lúc cô ra đi. Một cảm giác thân thương trào lên khiến đôi mắt đen nhanh chóng ngập nước. Đã bao lâu rồi cô không bước vào căn phòng này…nguyên vẹn như vậy…mẹ…là mẹ luôn giữ lại một nơi cho con có phải không?
Kiều Thư chạm tay vào từng đồ vật tự thời còn đi học, chạm tay vào chiếc đèn ngủ thân quen, mở cánh cửa tủ ra là những bộ quần áo xưa kia cô đã mặc, nhưng bộ quần áo từ khi cô còn là một bé con, đến khi học cấp 1, cấp 2, cấp 3…được sắp xếp cẩn thận, treo móc theo thứ tự…cô yêu thương muốn ôm lấy tất cả nhưng kỉ niệm xưa cũ vào lòng…bỗng nấc lên một tiếng…mẹ, thật cảm ơn… Cô đã không biết mẹ yêu thương mình như vậy, nâng niu mình như vậy. Đã bỏ qua biết bao nhiêu rồi…tại sao bao nhiêu năm, từ khi ra ở riêng, không một lần nào quay về? Nếu trở lại sớm một chút, có phải đã hiểu lòng mẹ sớm một chút hay không??? Kiều Thư cúi đầu, từng giọt, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Minh Tùng từ phía sau xoay người Kiều Thư lại, ôm lấy cô, cằm anh tựa lên đầu cô, ôn nhu mà nói:
- Anh thật ghen tỵ với em, có một người mẹ yêu thương em đến như vậy… Từ bây giờ phải sống thật tốt, vì mẹ sống thật tốt, thật vui vẻ, và thật yêu thương gia đình…em hiểu không??? Anh sẽ cùng em làm tất cả, được chứ.
Kiều Thư vẫn nấc lên trong lòng Minh Tùng, vô thức gật đầu… Đúng thế, cô phải sống tốt gấp đôi, gấp ba…phải sống cả phần của mẹ nữa….
Một lúc sau Kiều Thư đã ngồi ở giường bình tĩnh lại, Minh Tùng đưa cho cô ly nước. Nhấp một ngụm Kiều Thư liền nói:
- Cũng đã gần chục năm em không bước vào căn phòng này rồi… Anh biết không, chiếc bàn này là Thái Khang và em tranh nhau chọn đấy. Nhưng vì em đanh đá hơn nên Thái Khang cũng đành chịu, nhường cho em. Đèn ngủ kia là Andy tặng em khi sinh nhật năm học lớp 8. Mấy con 乃úp bê Nga kia là khi hai đứa trốn nhà đi du lịch đã mua về làm kỉ niệm.
Minh Tùng cùng ngồi trên giường với cô để cô dựa vào, vuốt nhẹ mái tóc cô mà nói:
- Bức ảnh kia là năm em học lớp mấy?
Minh Tùng chỉ vào một tấm hình treo trên tường, khi cô và Andy khoác trên người bộ đồ tú tài, đầu đội mũ tú tài, ôm lấy nhau, cười tươi tỉnh mà chụp. Cô nói:
- Năm tốt nghiệp cấp hai, khi ấy mới 15, 16 tuổi, nhìn trẻ nhỉ, không giống bây giờ.
- Rất xinh…
Minh Tùng nhìn cô bé có đôi mắt đen biết nói đang lấp lánh, làn da mịn màng, chiếc mũi nhỏ nhắn kiêu hãnh, đôi môi tinh tế cười tươi tắn, chiếc cằm vline như nhân vật hoạt hình anh ưa thích mà say đắm cười… Mái tóc Kiều Thư lúc đó ngắn đến vai, nhưng có thể nhìn ra rất mượt mà, anh lại tiếp tục vuốt mái tóc cô mà nói:
- Em còn nhớ hôm dự tiệc Tùng-Hải, lần đầu tiên em gặp Minh Hải không? Hôm đó em cặp tóc cuốn lên, anh đã khôn biết là tóc em dài như vậy rồi, cho đến khi Minh Hải với tay gỡ bỏ chiếc cặp lấp lánh, tóc em vô tình xõa tung ra, khiến anh ngây ngẩn nhìn em…quả thật lúc ấy anh nghĩ… em có thể đi quảng cáo cho hãng dầu gội ấy chứ…
Đang nghiêm túc bỗng nhiễn Minh Tùng bông đùa khiến Kiều Thư bật cười thoải mái:
- Qua lời nói của anh, em sẽ suy nghĩ thêm về ý tưởng đó.
Minh Tùng liền với tay lại chỗ áo khoác trên ghế, lấy ra chiếc cặp tóc lấp lánh hình trái tim khi đó, khiến Kiều Thư ngỡ ngàng nhìn không chớp mắt:
- Không phải khi nào anh cũng mang theo đấy chứ?
- Nếu anh nói đúng vậy thì em có tin không?
- Anh…
- Anh đã phải mua lại chiếc cặp đặc biệt này với một giá mà em không tưởng tượng nổi đâu, phải trao đổi bằng cả tự do ấy chứ…haizzz…nhưng anh lại cho rằng rất đáng giá.o_o.
Kiều Thư không nói thêm được tiếng nào, chỉ nhìn thẳng vào vẻ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt đầy sự mềm mại của Minh Tùng mà cảm động…. Đột nhiên chuông điện thoại của Minh Tùng vang lên, nhìn lướt qua màn hình, anh khẽ cười và ấn nút nghe, nhưng lại tiện thể ấn luôn nút loa ngoài:
- Alo.
- Lô cái gì? Con tìm được cô gái ấy rồi mà không đưa về gặp mẹ hả?
Kiều Thư hốt hoảng mím chặt môi, còn Minh Tùng lại cười rất vui vẻ nắm lấy tay cô mà nói:
- Mẹ vội vàng cái gì? Sớm muộn gì cũng gặp thôi mà?
- Sao lại không vội vàng??? Hay là…con còn chưa thuyết phục được người ta vậy? Đừng nói với mẹ là năng lực có hạn nhé…
Kiều Thư không nhịn được bỗng nhiên phì cười ra một tiếng, đầu dây bên kia lại hỏi:
- Con đang ở cùng ai à?
Làm Kiều Thư hết hồn, lấy tay che miệng mình lại, hai mắt vô tội nhìn lên Minh Tùng. Anh ôn nhu xoa đầu cô rồi hướng điện thoại nói:
- Không có gì, mẹ cứ bình tĩnh ngồi đó đợi con, sớm thôi, con sẽ đưa cô ấy về gặp mẹ.
- Nhớ nhé, nhanh nhanh lên, mẹ muốn tận mắt gặp cô gái khiến con thất điên bát đảo đấy.
- Mẹ….
Minh Tùng kéo dài giọng của mình ra, đầu dây bên kia lại một trận cười sảng khoái:
- Thôi không đùa con nữa, mau thu xếp rồi về đi, một mình Minh Hải không cáng đáng nổi nhiều việc vậy đâu. Con cũng bỏ bê 2 năm trời rồi, không nên vô trách nhiệm như vậy.
- Mẹ…vậy mẹ có thể nói cho con biết ba mẹ đang ở đâu hay không?
- À…chuyện này…
- Không phải đang nghỉ ở Bali hay sao??? Vậy mẹ nói ai vô trách nhiệm hơn ai?
- À…
- Trong khi con trai út đang bận bịu với công việc kinh doanh, con trai cả đang thực hiện nhiệm vụ lớn lao là hỏi vợ…mà hai người bỏ đi du lịch…vậy ai mới vô trách nhiệm đây???
- À…sóng hơi kém…alo…thôi hôm khác mẹ lại gọi nhé…nhớ nhanh đưa người về nhé..alo…alo….
Sau đó là một tràng tút…tút…tút….dài thật dài cho đến khi Minh Tùng hài lòng tắt điện thoại, nhìn sang thì đã thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Kiều THư…
- Sao…sao vậy???
- Đang hỏi vợ???
- À…thì anh tiện miệng nói vậy thôi mà, không có gì.
- Anh cứ cẩn thận, đừng thấy em không nói gì mà làm càn.
- Anh biết rồi, nhưng mà…nếu anh cầu hôn em, thì em cũng nên nhận lời chứ???
Kiều Thư nhìn vào ngũ quan tinh tế của Minh Tùng đang bày ra vẻ mặt nũng nịu, cô nén cười mà nói:
- Em có lý do để đồng ý hả?
- Vậy em có lý do gì để từ chối?
- Ừm…xem nào, em còn muốn tự do vài năm nữa, chưa chơi thoải mái.
- Lấy anh rồi, em lại càng thoải mái mà đi chơi.
- Em chưa muốn bị hôn nhân ràng buộc.
- Yên tâm, anh không khi nào ràng buộc em, em muốn như thế nào anh đều chiều theo ý em hết.
- Nhưng anh quá đẹp trai.
- Thì sao???
- Thì sẽ rất nhiều cô nàng theo đuổi.
- Em yên tâm…anh sẽ học theo nam nhân vật chính trong truyện Vợ ơi, chào em, anh sẽ đề cao tinh thần…người đàn ông tốt là người tự giác đá văng người phụ nữ thứ ba, tránh cho người phụ nữ của mình phiền lòng. Mà anh đảm bảo, Minh Tùng anh là người đàn ông tốt điển hình. Em cứ yên tâm.
- Khó tin quá nhỉ…
- Em yên tâm, anh nói được làm được. Đảm bảo luôn.
- Nhưng mà em vẫn phân vân…anh…thật sự không có thích đàn ông, phải không???
- Em…muốn thử?
- Này..này…làm cái gì thế, đây là nhà em đấy nhé, đừng có để em gọi bố với Thái Khang.
- Bố ngủ rồi, Thái Khang đồng ý đi uống rượu với anh rồi, hơn nữa cách âm khá tốt anh thử rồi…nên em kêu cũng chưa chắc có ai nghe thấy đâu.
- Anh..anh..anh..
- Anh yêu em…
Nói rồi Minh Tùng khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô. Nhìn thẳng vào khuôn mặt ửng hồng của cô mà tiếp:
- Tin tưởng anh…ở bên anh nhé. Ba ngày nữa cùng anh về Pháp được không?
- Nhưng em muốn sống ở đây, không sống ở đó đâu.
- Được, chỉ cần em đồng ý, muốn sống ở đâu, chúng ta liền sống ở đó…
- Vậy…để em xem xét đã…
- Còn xem xét gì nữa…
- Á…buông em ra…buồn..haha..buông em ra…Minh Tùng…haha…
- Có cần xem xét nữa không???
- Haha..được được…haha…không xem xét nữa…được…haha…
- Vậy có phải nhanh không nào.
Minh Tùng hài lòng buông Kiều Thư đang thở hổn hển ra, nhìn ánh mắt ướt nước của cô, vì cười quá nhiều khuôn mặt lại càng thêm hồng nhuận, đôi môi anh đào hấp dẫn đến kiều mị, khiến Minh Tùng không cầm lòng được, liền đặt một nụ hôn lên môi Kiều Thư, trong lúc cô chưa có hoàn hồn lại, nhẹ buông cô ra, anh mê hoặc hỏi:
- Em yêu anh chứ???
Đôi mắt Kiều Thư mơ màng sau nụ hôn dụ dỗ, cô vô thức gật đầu theo quán tính, khiến Minh Tùng hài lòng ôm chặt lấy cô thầm thì:
- Anh cũng yêu em, Thư…mãi bên cạnh anh có được không?
Không nghe Kiều Thư trả lời, chỉ thấy cô ngại ngùng ôm chặt lấy thân hình anh, vùi đầu thật sâu vào khuôn иgự¢ rộng lớn ấy. Minh Tùng mang theo nụ cười hài lòng, siết chặt vòng ôm hơn nữa, như muốn đem người con gái nhỏ bé trong lòng mình bây giờ, ngay lập tức khảm vào da thịt mình, mãi mãi không tách rời…
Thật may, đi một vòng lớn, cuối cùng cũng có thể quay trở lại, cũng có thể bên cạnh nhau như lúc này…
Bỗng Kiều Thư nhẹ nhàng nói trong иgự¢ Minh Tùng, vừa đủ để anh có thể nghe thấy:
- Tùng….em tin tưởng anh.
Một câu này cũng đã nói lên tất cả. Minh Tùng biết, mất đi điều gì không quan trọng, chỉ cần có được niềm tin của Kiều Thư là anh có tất cả. Anh ôm thật chặt như không muốn rời cô ra một khắc nào mà thầm thì:
- Cảm ơn em…Kiều Thư!
Cảm ơn em đã cho anh cơ hội , cảm ơn em chấp nhận tin tưởng anh, cảm ơn em đã bên anh, cảm ơn em đã yêu anh…cảm ơn em!!!
HẾT

Bạn vừa đọc xong truyện: Tìm Lại Niềm Tin

Hãy ghé thăm ThichTruyen.VN thường xuyên để đọc những cuốn truyện hay các bạn nhé !
Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
ThichTruyen.VN - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc