Tìm Lại Niềm Tin - Chương 22

Tác giả: Gumiho_Lanh_Lung

- Tối hôm trước, khi anh và Trần Tú ngồi uống R*ợ*u cùng nhau, nghe Trần Tú dặn là phải chăm sóc em, không để em bị tổn thương, anh đã biết Trần Tú có ý định ra đi. Anh nói với Trần Tú không cần phải như vậy, anh sẽ đấu rất công bằng cùng anh ta. Nhưng…Trần Tú lại nói một câu khiến anh suy nghĩ mãi, anh ta nói: anh đã vì cô ấy rất nhiều, coi như lần này, hãy để tôi hi sinh vì cô ấy. Lúc đầu anh chưa hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng Trần Tú lại kể anh nghe một câu chuyện, mà từ lâu rồi anh cũng không có nhớ đến. Anh ta nói: ngày xưa có một cậu bé, được hai người phụ nữ nhận làm con, mà đến chính cậu cũng không biết ai mới là mẹ thật của mình. Không thể giải quyết, ba người đưa nhau lên quan huyện. Trước mặt quan, cả hai người phụ nữ đều quyết liệt nói rằng, cậu bé là con trai mình, ai cũng khóc lóc kêu than. Cho đến khi quan huyện nói, hai người phụ nữ, ai giành được cậu bé thì cậu bé là con trai của người ấy. Và thế là hai người phụ nữ cứ mỗi người một bên, kéo cậu bé về phía mình, qua vài lần như vậy, tưởng chừng như không khi nào dứt thì đột nhiên một người phụ nữ buông tay, bỏ cuộc. Quan huyện hỏi vì sao, thì người phụ nữ đó nói, bà không muốn tổn thương cậu bé, cứ giằng co qua lại, cậu bé cũng rất đau, bà chỉ muốn cậu bé sống vui vẻ hạnh phúc, không có bất cứ tổn thương gì mà thôi. Lúc đó, bỗng nhiên quan huyện cười vui vẻ và kết luận, người buông tay mới là mẹ ruột của cậu bé, vì không một người mẹ nào nỡ nhìn con mình bị giằng co, lôi kéo đau đớn như vậy cả.
- Tiếp đó Trần Tú lại vừa cười vừa nói với anh: vì thế, tôi buông tay, chính là tôi yêu Kiều Thư hơn anh. Yêu cô ấy đến mức từ bỏ để cô ấy không cần day dứt, không cần phân vân, không cần lựa chọn, không cần phải suy nghĩ ngày đêm. Buông tay để cô ấy không bị giằng co, để cô ấy có thể hạnh phúc mà sống. Như vậy, lần này là tôi hi sinh cho cô ấy, chứ không phải anh. Khi đó anh mới hiểu rõ ràng câu nói kia của Trần Tú…anh cũng không biết phải nói thêm gì. Anh có thể hi sinh rất nhiều, nhiều nữa vì em, nhưng nếu buông tay là một sự hi sinh…thì có lẽ anh không thể, nếu từ bỏ là một sự hi sinh…anh cũng không thể. Anh ích kỷ chỉ muốn cùng em đi đến cuối chặng đường này, ích kỷ muốn được ôm em trong vòng tay mình mãi mãi, ích kỷ muốn em là của riêng anh, muốn em không khi nào tách rời khỏi anh, muốn chăm sóc em ngày ngày, muốn nhìn thấy khuôn mặt em ngày ngày, muốn nụ cười của em là giành cho anh, hay kể cả nước mắt của em cũng là do anh lau khô đi… Vậy anh làm sao để hi sinh như vậy. Anh cho rằng những gì anh đã làm cho em, trước đến giờ, không phải là hi sinh, mà điều Trần Tú làm hiện giờ…đó mới thực sự là hi sinh. Vì đó là điều anh không khi nào làm được.
Sau đó Minh Tùng nhìn sang Kiều Thư, đèn đường trên cao chiếu xuống khiến những giọt nước mắt của cô lấp lánh, nặng trĩu mà trong suốt như những giọt pha lê xinh đẹp. Minh Tùng đưa tay chạm nhẹ vào những giọt nước mắt long lanh ấy, khiến chúng tan đi như bong bóng diệu kỳ. Anh ôm cô vào, ôn nhu mà nói:
- Đừng khóc, mấy hôm nay chẳng phải em đã khóc rất nhiều hay sao. Từ giờ có thể ở bên anh mà không cần khóc được hay không. Anh sẽ bảo vệ em, sẽ dùng tận lực mà che chở cho em, không khiến em đau buồn hay tổn thương, được không? Tất cả mọi chuyện đã qua rồi. Chỉ cần bên cạnh anh thôi…còn mọi chuyện…cứ để anh lo…được không o_o ???
Kiều Thư khẽ bật cười:
- Chỉ cần bên cạnh anh thôi, còn mọi chuyện cứ để anh lo , từ khi nào mà anh hội nhập với giới trẻ nhanh như vậy thế hả?
Sau đó Kiều Thư khẽ đẩy Minh Tùng ra, ngước nhìn lên khuôn mặt với ngũ quan ưu tú, đôi mắt nâu đen thâm trầm đang ôn nhu bao bọc hình dáng cô, mái tóc vàng rực rỡ hơn cả ánh đèn chói lóa phía trên, cô nói:
- Anh đừng cho rằng Trần Tú đi rồi thì ngay lập tức em đón nhận anh…ít nhất em cũng phải xem biểu hiện của anh như thế nào đã. Nghe rõ chưa?
- Rõ, anh sẽ cố gắng PR bản thân thật tốt, để em biết anh là một sự lựa chọn hoàn hảo mà em không nên bỏ qua nhất…o_o
Kiều Thư nhìn sắc thái vui mừng tràn ngập đôi mắt nâu đen, hạnh phúc bao trùm khuôn mặt bởi nụ cười lấp lánh của Minh Tùng, cô cũng nhẹ cười cảm thấy lòng ấm áp và thật thanh thản…
Bản thân cô hiểu, cô yêu người đàn ông trước mặt mình bây giờ, nhưng nếu khiến Trần Tú tổn thương thì cô cũng không thể hạnh phúc và vui vẻ được. Vì vậy, thật sự…Trần Tú chấp nhận buông tay, là điều khiến cô nhẹ nhàng nhất, khiến cả ba người bọn họ thoát khỏi vòng tròn luẩn quẩn này, cũng chính là cho cả ba người bọn họ một cơ hội hoàn toàn mới. Tuy hiện tại Trần Tú là người đau lòng nhất, nhưng cô cũng rất hiểu tính anh. Trần Tú chấp nhận bỏ xuống, nghĩa là anh đã suy nghĩ kĩ, anh rất thanh thản mà buông tay, không gượng ép bản thân, hơn nữa chắc chắn anh cho rằng đây cũng là một biện pháp không làm đau chính mình. Trần Tú…em hi vọng, anh có thể gặp được một nửa thực sự giành cho anh, một mảnh ghép thật sự phù hợp với anh…một người thật lòng nắm lấy bàn tay anh… Cảm ơn anh, Trần Tú!
Khi Kiều Thư về đến nhà, bật laptop cô nhận được tin nhắn trên facebook: anh đã tới nơi o_o rất an toàn, vui vẻ, và nhẹ nhàng… Nhớ nhé, chúng ta đã từng là người yêu, cũng không có chia tay, mà là…anh buông tay… Coi như lần này là anh bỏ rơi em nhé.o_o. Được rồi, hẹn gặp lại em, Kiều Thư
Kiều Thư mỉm cười, đóng laptop, cô nằm trên giường, khép lại đôi mắt mệt mỏi… Ngủ thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Ở một phương trời nào đó, Trần Tú khi gửi xong tin nhắn cho Kiều Thư, anh thở dài một hơi. Nhìn lại xấp hình Kiều Thư và anh chụp cùng nhau khi ở Nhật, rồi Trần Tú cất vào trong một chiếc hộp nhỏ, khẽ vuốt tay lên nắp hộp, như một vật trân quý nhất…Trần Tú tự hỏi, liệu đây có phải là quyết định đúng đắn hay không? Hình như anh rất nhát gan, anh sợ đến lúc Kiều Thư đối diện với anh, nói xin lỗi anh, nói người cô ấy yêu thực ra là Minh Tùng…anh rất sợ khi phải nghe cô ấy thú nhận như vậy. Trần Tú trào phúng tự cười bản thân mình, anh biết…buông tay, không chỉ là giải thoát, mà thực ra còn là tự bảo vệ chính bản thân anh, khỏi tổn thương sâu sắc nhất… Kiều Thư, hạnh phúc nhé!
Hôm sau là ngày nghỉ, định ngủ thêm chút nữa, thì chuông cửa lại vang lên khiến Kiều Thư giật mình, nhưng nhìn sang màn hình camera chiếu đến, cô mơ màng thấy Minh Tùng đang đứng ngoài cửa, nên lại nhắm mắt vào ngủ tiếp. Qua một hồi, lại thấy chuông điện thoại reo ầm ầm, không còn cách nào khác, Kiều Thư đành phải ra khỏi giường, vẫn nguyên mơ màng như vậy đi mở cửa…Minh Tùng hí hửng đưa ra trước mặt Kiều Thư một bó hoa hồng đỏ đẹp mắt để chào ngày mới, nhưng vì chưa trở về trạng thái bình thường, nên cô chẳng để ý gì, mắt nhắm mắt mở quay về phía ghế salong, đổ người xuống và nhắm mắt ngủ tiếp…khiến khuôn mặt Minh Tùng đang phấn khởi cũng không khỏi trầm mặc…anh lắc đầu, đi vào lấy chiếc chăn đắp lên người cho cô, rồi ngậm ngùi đi làm đồ ăn sáng.
Khi Kiều Thư tỉnh lại, cũng đã hơn một tiếng sau đó. Nhìn đến bó hoa hồng được cắm ngay ngắn trong chiếc lọ để trên mặt bàn…một chuỗi hành động khi sáng dần dần tua lại trong đầu, khiến Kiều Thư khẽ cười đưa tay ra vuốt ve những cánh hoa mềm mại mỏng manh. Cô đi dần vào bếp, thấy Minh Tùng đang lúi húi làm món ăn. Anh mặc chiếc quần jeans đen đơn giản, áo thun ngắn tay mầu trắng vừa vặn với thân hình, phía trước còn mặc chiếc tạp dề hình chuột Micky…một đoạn kí ức trước đây lại ùa về, khiến Kiều Thư thấy mắt mình hơi cay cay. Bỗng Minh Tùng nhìn lên, thấy Kiều Thư đang lơ ngơ dựa người vào tường mà thất thần, anh liền lấy chiếc muỗng đang nấu canh, gõ vào nồi trên bếp, tạo ra tiếng beng… chói tai, cũng khiến Kiều Thư giật mình mà tập trung trở lại. Nhìn đến nụ cười ôn nhu hiền hòa quen thuộc của Minh Tùng, cô tự lẩm nhẩm: thật sự…đã quay trở lại rồi…
- Mau đi đánh răng rửa mặt, không là nguội hết bây giờ.
Giọng nói trầm ổn của Minh Tùng vang lên, khiến Kiều Thư hài lòng, mỉm cười rồi gật đầu, bước nhanh vao phòng đánh răng rửa mặt và thay đồ. Khi bóng dáng Kiều Thư đã không thấy đâu, Minh Tùng lại lắc đầu lẩm nhẩm:
- Đúng là…cô gái này không thể tỉnh bằng hoa hồng lãng mạn, mà chỉ tỉnh bằng nồi niêu xoong chảo thì phải…haizzz…
Khi Kiều Thư xong xuôi, cũng là lúc Minh Tùng bầy một bàn đầy thức ăn. Anh cười cười mà trêu:
- Anh rút kinh nghiệm rồi, từ mai mà tặng hoa em buổi sáng, anh phải cầm theo một chiếc muỗng, một chiếc nồi. Trước khi tặng phải gõ muỗng vào nồi cho em tỉnh lại đã…ai đời…được một nam nhân đẹp như tranh vẽ tặng hoa mà lại hờ hững, không thèm đếm xỉa, đi về phía salong nằm vật ra, ngủ không biết trời đất ở đâu cơ chứ. Em không thấy quá mâu thuẫn và vô tình à?
- Mâu thuẫn? Mâu thuẫn điều gì? Mà cái gì nam nhân đẹp như tranh vẽ thế? Anh không muốn cho em ăn cơm hả…
- Haizzzz….
Nghe Minh Tùng thở dài Kiều Thư lén cười rồi cúi xuống, chăm chú ăn, không để ý anh thêm nữa. Được một lúc anh lại nói:
- Kể ra…trước đây yêu em, nhưng cũng chưa làm điều gì lãng mạn cả.
Kiều Thư vừa ăn vừa tỉnh bơ nói:
- Xem bắn pháo hoa này, đi picnic này, mang đồ ăn đến công ty này, đi dạo chợ hoa này…đó đều là những điều rất ý nghĩa…nhưng nếu anh muốn tặng hoa cho em, em cũng không ngại…mỗi ngày một loại nhé.
Sau đó Kiều Thư nhìn lên gương mặt Minh Tùng cười một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn…haizzz lâu rồi không có được ăn đồ ăn anh nấu, giờ phải tranh thủ ăn thôi.
Minh Tùng bật cười, rồi cũng bắt đầu ăn.
Xong xuôi, Kiều Thư đi thay đồ. Minh Tùng thấy cô buộc tóc cao lên, mặc một chiếc quần Jeans xanh đơn giản bó sát, cùng chiếc áo thun trắng , rồi nhẹ nhàng khoác chiếc áo jeans ra ngoài, tay cầm chiếc túi xách nhỏ, chân mang giày lười năng động, khiến anh đang ngồi xem tivi liền đứng bật lên hỏi:
- Em đi đâu thế?
- Đi thôi, em muốn ra chỗ mẹ.
Nói rồi Kiều Thư nhanh chóng ra khỏi cửa, còn Minh Tùng vội vàng với lấy chiếc áo khoác mỏng vắt ở thành ghế, chạy theo sau.
Trên đường hai người tạt vào hàng hoa, mua một bó hồng trắng. Khi tới nơi, Kiều Thư cúi người đặt bó hoa xuống trước mộ bà Thu Nga, sau đó đứng thẳng tắp, kiên định, như thể đang thực sự đứng đối diện với mẹ của mình mà nói:
- Mẹ, con đã biết tất cả, cũng hiểu tất cả những gì mẹ đã trải qua…thật buồn phải không mẹ. Đáng ra mẹ nên nói với con, có phải con sẽ hiểu, sẽ chia sẻ với mẹ hay không, như vậy…mẹ sẽ bớt cô đơn, bớt đau khổ phải không. Mẹ, con yêu mẹ, dù chuyện gì xảy ra con cũng hiểu mẹ yêu và lo lắng cho con như thế nào. Mẹ, con và Kiều Như cũng đã quay trở lại là những người bạn của trước đây. Con rất vui vì điều đó. Mẹ, con cũng hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng đã trưởng thành, sóng gió nào cũng sẽ qua đi, mẹ có thể yên tâm mẹ nhé.
Nhìn Kiều Thư nhẹ cười, mà nụ cười bừng sáng lên giữa không gian tĩnh mịch, như một bông hoa mảnh mai hòa trong mầu xanh của cây cối, vươn mình đón ánh nắng vàng ươm đầy sức sống. Một cơn gió thu thổi qua, làm những ngọn tóc mỏng manh bay bay, đôi mi dài khẽ chớp, khiến Kiều Thư đứng đó, quyện với mầu sắc của thiên nhiên, như một bức tranh đẹp đến dung dị, vì vậy người ta không thể nào rời mắt. Một cô gái mang theo khí chất quật cường, mạnh mẽ, nhưng cũng không mất đi vẻ mềm mại vốn có, khiến Minh Tùng không thể cầm lòng, tiến lại vài bước, rồi cũng đứng trước mộ bà Thu Nga… Anh cúi người, như hành lễ biểu thị sự kính trọng và nghiêm túc trước bà, rồi đứng thẳng người lên, cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kiều Thư mà nói lên nỗi lòng mình:
- Bác gái, trong thời gian Kiều Thư không có ở đây, con đã đến với bác rất nhiều lần, xin bác giúp con không đánh mất đi cô ấy. Hôm nay, Kiều Thư đã thật sự, thật sự cùng con đứng trước bác. Bác gái, con cảm ơn bác, cảm ơn bác rất nhiều. Con cũng muốn nói với bác… Lần này có thể cầm tay con gái bác, cầm tay Kiều Thư, con nhất định sẽ không khi nào buông ra nữa, cũng không khi nào khiến cô ấy buồn đau, hay tổn thương. Con sẽ cố gắng bảo vệ cô ấy hết mức có thể. Sẽ cố gắng chỉ khiến cô ấy cười mà thôi, nếu lỡ có khóc thì cũng hi vọng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Bác gái, xin bác lần này hãy yên tâm giao Kiều Thư cho con, con nhất định cả đời này, chỉ yêu và che chở cho cô ấy, sẽ thực hiện lời hứa con đã hứa với bác từ trước đến giờ…bác gái, đây là lời nói, lời hứa, của một người đàn ông, luôn chịu trách nhiệm, một người con trai, luôn kính trọng bác như những bậc sinh thành ra mình…xin bác tin tưởng con, làm chứng cho con…
Nói rồi, Minh Tùng quay sang Kiều Thư, chạm Ng'n t của mình lên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt long lanh kia. Rồi lại cho tay vào túi, lấy một chiếc hộp nhung đỏ, lấy ra chiếc nhẫn lấp lánh bên trong…dưới sự chứng kiến của bà Thu Nga_người quan trọng nhất của Kiều Thư, và sự ngỡ ngàng của cô…Minh Tùng xỏ chiếc nhẫn vừa vặn vào ngón không tên của Kiều Thư…anh nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn đã tìm thấy chủ nhân, đơn giản nói:
- Chỉ cần bên cạnh anh, mãi mãi không rời xa anh thôi…còn mọi chuyện…cứ để anh lo…được không?
Khiến Kiều Thư bật cười, nhìn anh hồi hộp, chỉ đơn giản nói:
- Đồ ngốc…
Minh Tùng cười hiền hòa, ôm lấy cô trọn vẹn trong vòng tay mình, anh nói:
- Giờ chúng ta sẽ không xa nhau, sẽ không tách rời, có được không?
- Còn phải xem xét thái độ đã.
Minh Tùng nhẹ kéo Kiều Thư ra mà hỏi:
- Này nhé, anh có tiền, có công việc, lại đẹp trai, biết làm việc nhà, giỏi chăm sóc người khác, vậy lý do gì để em từ chối đây?
- Em cũng có tiền có công việc, căn bản không cần tiền và công việc của anh. Anh đẹp trai thì rất nhiều cô theo. Việc nhà em có thể thuê người, muốn có người chăm sóc em cũng có thể thuê người, vậy lý do gì để em không từ chối anh đây?
Vừa nói Kiều Thư vừa xoay người, khiến Minh Tùng vừa đi theo vừa nói phía sau:
- Này, em có nên suy nghĩ một chút không? Nếu là anh thì em sẽ có n người trong một không phải sao?
- Căn bản là em không có cần n người không phải sao???
Hai người cứ tranh cãi mãi cũng không dứt, cho đến khi xe dừng ở trước cửa nhà ông Thái Hòa. Thái Khang ra mở cửa, thấy Kiều Thư vào trước, còn Minh Tùng thì túi to túi nhỏ theo sau. Thái Khang liền hỏi:
- Nhiều đồ vậy?
Kiều Thư nhún nhún vai nói:
- Không có bao nhiêu đâu, bố ở phòng nào vậy?
- Đang ngồi trong thư phòng.
Kiều Thư gật đầu, nói với Thái Khang:
- Anh đưa Minh Tùng vào bếp đi, hôm nay hai người trổ tài nhé. Em lên nói chuyện với bố, khi nào được đồ ăn thì gọi.
Sau đó cũng không quay lại nhìn Minh Tùng thêm lần nào, Kiều Thư đi thẳng lên tầng, hướng về thư phòng, để lại Thái Khang chưa hiểu gì và Minh Tùng hậm hực đứng đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc