Tìm Lại Niềm Tin - Chương 21

Tác giả: Gumiho_Lanh_Lung

Cả một buổi sáng Kiều Thư không sao tập trung nổi vào công việc được, nhìn đồ hồ…từ giờ đến khi Trần Tú lên máy bay còn khoảng 1 tiếng nữa… Cô nhanh chóng với lấy chiếc túi xách…lao người ra ngoài, đứng bên vệ đường muốn bắt taxi. Nhưng đợi vài phút, cô tưởng chừng như thời gian đã trôi qua vài tiếng, mà vẫn không bắt được xe. Luống cuống nhìn đồng hồ, mới nhớ đến việc gọi cho tổng đài… Nhưng vừa rút điện thoại ra, thì chiếc xe thể thao của Minh Tùng dừng trước mặt, không nói thêm gì, cô lập tức mở cửa xe ngồi lên và gấp gáp nói:
- Ra sân bay…
Minh Tùng nhìn vẻ mặt có phần hoảng loạn của Kiều Thư, anh cũng biết hôm nay Trần Tú đưa cô đi nhất định sẽ nói tạm biệt cô. Anh lại càng biết tình cảm cô giành cho Trần Tú không phải là ít, nhưng hoàn cảnh như thế này…không phải là Trần Tú ra đi rồi, Kiều Thư mới hiểu là cần anh ta chứ??? Minh Tùng nén tiếng thở dài…lái xe hướng sân bay đi tới. Chừng 30′ sau, đứng ở sân bay, nhìn ánh mắt cô cuống cuồng tìm bóng dáng Trần Tú, một cỗ chua xót trào lên trong Minh Tùng…nếu thật sự Trần Tú mới là người khiến Kiều Thư hạnh phúc…anh sẽ phải làm như thế nào??? Bất chợt Minh Tùng thấy Trần Tú đang chuẩn bị đi vào phòng chờ, liền vội vàng kéo tay Kiều Thư định đi về phía đó, nhưng cô đứng sững lại…đơn giản là ngây ngẩn nhìn Trần Tú đang mặc tây trang khi sáng, trên tay cầm hộ chiếu, đang đứng cuối cùng theo hàng người đi vào…
Trần Tú sẽ đi, quyết định buông tay cô, chấp nhận bỏ đi hết những gì mình đã hi sinh, thời gian mình đã chờ đợi… Sống mũi cay cay, nước mắt bỗng nhiên tràn ra đầy khuôn mặt nhợt nhạt mà cô không thể kìm nén…người đàn ông này, dù không thể chân chính cùng cô đi suốt cuộc đời, nhưng cô cũng nhất định không khi nào quên đi anh…cô sẽ nhớ mãi lúc anh gấp gáp kéo cô vào vòng tay của mình, khuôn mặt anh sợ hãi khi thấy cô sắp lao mình xuống lòng hồ. Cô nhớ mãi lúc anh đi theo sau cô từng bước chân, từng đoạn đường, nhớ lúc ở Nhật chăm sóc cô từng chút từng chút một, lúc anh an ủi cô, anh bên cạnh cho cô thêm can đảm… Trần Tú, là em nợ anh…rất nhiều…em hi vọng, có thể nhìn anh rời đi, hi vọng anh sẽ tìm được người thật sự khiến anh hạnh phúc…
- Em còn đứng đây làm gì? Nhanh đi lại phía đó đi…
Minh Tùng vội vàng nói, định tiếp tục kéo tay cô đi, nhưng Kiều Thư vẫn thủy chung im lặng đứng đó, ánh mắt nhìn chăm chú vào dáng người quen thuộc kia, nhưng thực ra chỉ toàn là hình ảnh nhạt nhòa qua làn nước mắt trong suốt. Khi Trần Tú đi vào rồi, cô đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng anh, Kiều Thư mới lặng lẽ cúi đầu xuống, cô nấc lên một tiếng rồi quay ra phía cửa, chầm chậm bước…trong lòng lặng lẽ gào thét…xin lỗi, xin lỗi anh…Trần Tú…
Minh Tùng đi phía sau cô, nhìn bóng dáng mảnh mai khẽ lay động, anh hiểu…cô lựa chọn để Trần Tú ra đi, chỉ có điều, cô đau lòng và vẫn còn nuối tiếc…anh cũng biết, tuy Trần Tú không bên cô lúc cô cần nhất, nhưng ít ra…khi anh khiến cô thất vọng, cũng là Trần Tú giúp cô đứng dậy…Minh Tùng bước lên hai bước dài…thân hình cao lớn bao trùm lấy cô, như muốn ôm trọn hết những day dứt trong lòng cô… Để cô dựa tấm lưng vào *** mình, trong lòng anh khẽ thì thào…cảm ơn anh Trần Tú, tôi nhất định, nhất định sẽ làm tốt.
Khi Minh Tùng đưa Kiều Thư về đến nhà, tâm tình cô cũng ổn định lại rất nhiều. Vào tới nhà rồi, Minh Tùng để Kiều Thư nằm nghỉ ở salong, còn anh đi thẳng vào bếp hâm lại thức ăn. Qua một giờ đồng hồ, Minh Tùng xong việc, lặng lẽ nhìn Kiều Thư đang say ngủ, đôi lông mày khẽ nhíu lại, anh khẽ chạm vào khuôn mặt mìn màng của cô, yêu thương nhẹ nhàng mà nâng niu người con gái này…Kiều Thư hơi cọ má mình vào bàn tay ấm áp quen thuộc, rồi mở mắt, đôi mắt đen như được bao trùm bởi một tầng mơ hồ, nhưng lại trong sáng như vừa được gột rửa kĩ lưỡng, khiến Minh Tùng hoảng hốt trầm luân trong ánh nhìn ngây ngô ấy.. Anh khẽ thở dài, anh cũng rất hiểu tính tình Kiều Thư, cô không lựa chọn Trần Tú, nhưng không có nghĩa cô chấp nhận anh ngay lập tức…có lẽ anh còn cần thêm thời gian nữa để giải quyết vấn đề đây.
Bỗng nhiên. Minh Tùng cười với dáng vẻ nham hiểm, nhìn Kiều Thư trước mắt, anh liền gõ vào vầng trán xinh đẹp của cô, khiến Kiều Thư giật mình kêu á… một tiếng. Qua hết giai đoạn ngẩn người, Kiều Thư xoa trán tức giận nhìn anh, đôi mắt trong sáng quật cường phát ra vài tia đe dọa, lại khiến tâm tình Minh Tùng phấn khởi bật cười. Anh nói:
- Cũng hai năm trôi qua, không nghĩ tới bộ dạng em khi ngủ dậy vẫn là như thế này.
- Anh có ý gì?
- Ý là…anh…rất…thích.
Nói rồi Minh Tùng cười lớn hơn, đứng lên, xoa đầu Kiều Thư khiến mái tóc dài mượt của cô rối bù, anh nói:
- Mau đi rửa mặt, đã quá giờ cơm bao lâu rồi.
Kiều Thư hậm hực đứng lên, đi về phía phòng tắm, cũng không quên liếc Minh Tùng đang rạng rỡ cười thêm mấy cái.
Đang định vào bếp, chuông cửa lại đột ngột vang lên, Minh Tùng hơi nhíu mày, đi ra mở cửa. Nhìn thấy người ngoài cửa, cũng không mấy ngạc nhiên, Minh Tùng chỉ gật đầu, rồi đứng tránh sang một bên, biểu thị ý mời vào.
Kiều Thư vừa ra liền nhìn đến Thái Khang đang ngồi đối diện Minh Tùng thì cũng không tỏ thái độ gì, cô ngồi xuống gần Minh Tùng, nhìn Thái Khang một hồi, muốn nói gì đó lại thôi. Minh Tùng thở dài lên tiếng:
- Hai người ngồi nói chuyện nhé, tôi ra ngoài mua ít đồ. Chút nữa cậu ở lại đây dùng cơm đi, tôi chuẩn bị xong cả rồi.
Thái Khang nhìn Minh Tùng đứng lên, khẽ gật đầu với anh. Rồi Minh Tùng yên tâm thong dong đi ra ngoài. Anh biết, lúc này anh không nên có mặt, đôi lúc Kiều Thư cũng cần tự mình nói chuyện. Hơn nữa đây cũng là chuyện hai anh em Kiều Thư, anh không nên can dự vào, và anh cũng tin tưởng, Thái Khang không khi nào muốn tổn thương Kiều Thư cả.
Nhìn đến Kiều Thư đang âm trầm trước mặt mình, Thái Khang bất đắc dĩ lên tiếng:
- Anh…xin lỗi, không nên giấu em lâu như vậy.
- Anh cũng là muốn tốt cho em thôi, cũng đâu phải chuyện hay ho gì.
- Không giận anh chứ?
- Sao lại giận anh, anh cũng đâu muốn mọi chuyện như thế này, em cũng phải cảm ơn anh…đã bảo vệ cho em lâu như vậy.
Thái Khang khẽ cúi đầu xuống mà nói:
- Anh biết vì tình cờ nghe bố mẹ nói chuyện cùng nhau. Còn quyển nhật ký…là khi mẹ ra đi, anh tìm thấy trong hòm di vật của mẹ. Đáng ra anh phải đưa cho em luôn, nhưng lại không có dũng cảm làm điều ấy. Khi đọc xong, anh liền đưa cho bố…từ đó, ông ấy cũng suy sụp nhiều. Việc công ty, hiện tại cũng chỉ mình anh lo, có lẽ ông ấy không còn đủ sức nữa. Trước đây Minh Tùng đã từng muốn giải thích rõ với em, nhưng là anh không đành lòng, nên đã ngăn cản anh ấy, khiến mọi chuyện thành ra rắc rối như vậy… Thật xin lỗi…
- Anh chẳng làm nên chuyện gì mà trách móc anh, em cũng nghĩ thông cả. Anh không cần lo lắng…qua một hai hôm nữa em sẽ trở về thăm bố…em được chào đón chứ?
Kiều Thư cười thật tươi mang theo thành thật và chút gì đó cô liêu. Thái Khang cũng biết, cô đang cảm giác thế nào…nhưng là chỉ cần thời gian ngắn..cô sẽ lại khôi phục mà thôi, vì cô là em gái của anh mà.
ng may thôi à…
- Không may???
Kiều Thư nhìn cánh tay mình đầy bọt xà phòng, lại nhìn đến Minh Tùng cười cười nhún nhún vai, cô nhíu mày, đứng gần lại Minh Tùng hơn, đem cánh tay đầy bọt cọ vào người anh, khiến chiếc áo thun trắng của Minh Tùng lại được ít bọt dính vào. Anh hờ hững nói:
- Em biết không? Áo này khá đắt đấy, mà quan trọng là chỉ có một chiếc duy nhất thôi đấy.
- Không phải chứ? Chỉ là đi kèm cùng bộ đồ thể thao thôi mà….mới không gặp 2 năm, anh từ khi nào thì ki bo như vậy thế? Em nhớ là lúc em mua cho anh quần áo, cũng không có tính toán kĩ lưỡng như vậy đâu nhé.
- Em…
Minh Tùng chỉ biết hậm hực nhìn Kiều Thư nhún vai bắt chước lại động tác khiêu khích của mình khi nãy, mà không có biện pháp nói lại… Nhưng bỗng gương mặt anh tươi tỉnh hẳn…ha ha…đúng rồi:
- Anh bỗng nhớ ra…
- Chuyện gì?
- Là anh còn nợ em năm năm nhá…nghĩa là anh phải ở cùng em năm năm, chăm sóc em, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cho em.
Kiều Thư lau tay đầy nước của mình vào chiếc khăn trắng. Rồi vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Bây giờ anh mới nhớ ra à? Chứ anh nghĩ vì sao sáng nay Trần Tú chở em đi làm, còn anh ở nhà dọn dẹp. Chứ anh nghĩ vì lý do gì mà em để anh ở trong nhà em nấu cơm, rửa bát???
Minh Tùng lại thêm lần nữa nhìn khuôn mặt bình thản, như không có chuyện gì của Kiều Thư mà ngạc nhiên:
- Em cho anh ở lại đây hả?
- Tất nhiên là không, xong việc rồi giờ anh có thể về.
- Là sao?
- Là sáng anh đến làm việc, hết ngày thì đi về. Giờ em biết rõ anh rồi, anh tưởng em vẫn ngây thơ nghĩ anh là Minh Tùng không có nhà, không có việc của 2 năm trước hả?
- Ô thế nếu đêm em đói thì ai dậy làm đồ ăn cho em?
- Vậy giờ anh có thể làm trước để vào tủ lạnh, còn nếu không…đêm em có thể tự lo.
Minh Tùng chỉ còn cách buồn buồn cúi đầu mà nói anh biết rồi sau đó lại vào bếp tiếp tục công việc của mình vì sợ đêm đến Kiều Thư bị đói.
Xong việc, Minh Tùng ra ngoài thì thấy Kiều Thư đang chăm chú vào màn hình laptop, anh liền gạ gẫm:
- Đi ra ngoài đi, em ở trong nhà mãi không chán à?
- Không, em có thấy chán nản gì đâu?
- Thì đi chút thôi, lâu rồi…cũng không có cùng nhau đi dạo mà…
Nghe Minh Tùng ngập ngừng, Kiều Thư mới nhìn lên…đôi mắt cô chớp chớp, rồi cũng gật đầu, đứng lên đi thay đồ.
10′ sau Kiều Thư ra ngoài. Cô mặc trên người một bộ đồ thể thao trắng, Minh Tùng nhìn lại bộ thể thao gió của mình, bày ra vẻ mặt nuối tiếc…biết thế hôm nay mặc bộ thun, vậy chẳng phải thành một đôi sao…
Kiều Thư cùng Minh Tùng đi từng bước thật chậm trên vỉa hè, hai bên đường là hai hàng cây thẳng tắp xen kẽ cũng những cột đèn cao áp, gió mùa thu mát mẻ mang theo chút hơi lạnh thổi lại, không khí trong lành khiến con người ta cảm thấy thoải mái, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn. Thỉnh thoảng có mấy cặp đôi chở nhau bằng xe đạp đôi lướt qua, tiếng cười giòn tan hòa vào trong không gian của đêm tối làm Kiều Thư cũng muốn có được tiếng cười vô tư lự như vậy. Bỗng nhiên, Kiều Thư nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
- Lúc đó anh đã phải cố gắng như thế nào?
Minh Tùng hơi dừng bước, nhưng nhanh chóng định hình lại, anh khẽ cười, thâm trầm nói:
- Khi anh vội vàng lái xe ra sân bay, không cẩn thận, va chạm với một chiếc Audi. May là bảo hộ bật lên, nhưng do không cài dây bảo hiểm nên thương tích hơn nặng. Anh ở trong phòng phẫu thuật bao lâu thì anh không rõ, nhưng khi tỉnh lại, cũng đã là 3 ngày sau… Rồi anh lại thấy hai chân anh không thể cử động như lúc trước, khi đó anh thật hoảng loạn…không hiểu vì sao mình lại rơi vào tình huống này. Anh chưa thể tiếp nhận nổi, nhưng một thời gian, khi có tin tức về em…nhìn em trong ảnh đang mặc một bộ đồ trắng, đội mũ len đỏ, thêm đôi bốt nâu đang đi bộ trên tuyết, em không mang theo chút muộn phiền nào, cũng không mang theo điểm vui vẻ nào, chỉ đơn giản là rất xa xăm, em nhỏ bé giữa một không gian rộng lớn lạnh lẽo, trong lòng anh cũng lạnh đi vài phần…anh muốn được đi cùng em, được bên em để em không cô đơn. Nên anh bắt đầu tập phục hồi chức năng. Thời gian đầu, quả thật là quá khó khăn và đau đớn…. Ba mẹ anh, hay Minh Tùng và Jacky, Andy đều lo lắng anh không thể tiếp tục. Nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng em như một điểm duy nhất sáng lên giữa không gian đầy tuyết trắng, anh lại có thể gắng gượng thêm một chút.
Minh Tùng hơi cười, rồi lại tiếp:
- Khi anh có thể đi lại, nhưng chưa hoàn toàn cân bằng, anh đã nhất định sang Nhật, nhìn em cùng Trần Tú đi bộ giữa tiết trời thu, gió đang cuốn những chiếc lá phong đỏ lìa xa khỏi cành cây. Em mặc chiếc váy màu thiên thanh rất nhẹ nhàng, đội chiếc mũ trắng rộng vành, nhìn em tinh khiết như bông lục bình, cứ hờ hững trôi mà không màng mọi chuyện xung quanh. Tuy vậy, anh lại cảm nhận rõ nét cười ưu tư của em…khiến lòng anh nhói lên từng hồi… Thực ra anh điều trị ở thành phố H vì muốn có thể về nhà của em, có thể cảm nhận chút hơi ấm của em. Nhưng khi biết em ở Nhật, anh lại muốn chuyển qua một bệnh viện ở Nhật để điều trị, chỉ mong có thể thật gần, thật gần với em… Nhưng nghĩ đến thì ra là không thể, vì anh sợ mình không có khả năng kiềm chế bản thân, sợ rằng anh sẽ bất ngờ chạy ra và ôm lấy em… Mà anh không thể xuất hiện trước em với tình trạng chật vật như vậy được. Nên vẫn là phải cách xa em một chút. Khi em quay về, anh chỉ muốn lập tức có thể nhìn thấy em, nhưng cũng không thể cứ vậy đứng trước mặt em được. Nhìn em mê man nằm ở salong, anh chỉ biết lẩm bẩm cảm ơn mẹ của em, có thể những lời anh cầu xin trước mộ bác, bác đã nghe thấy, và đáp ứng anh. Khiến em quay trở về nơi này, anh biết lý do là vì em không khi nào để mẹ ở đây một mình, cũng không nỡ bỏ đi công ty mà mẹ em đặt bao tâm huyết vào, để giành tặng em. Nhưng anh hận bản thân mình, không có khả năng…anh không thể làm gì ngoài việc lấy một chiếc khăn đặt lên trán em, và chiếc chăn đắp cho em…nhìn em thêm chút rồi tập tễnh, lặng lẽ rời khỏi…
- Khi Minh Hải gặp em, hay anh gặp em với vị trí của Minh Hải, đều phải đổi mầu tóc nâu, vì muốn hạn chế tối đa nỗi giằng xé trong lòng em. Có thể là anh tự tin, tự tin rằng em vẫn nhớ anh, khi thấy anh em cũng đau lòng giống anh vậy, nên anh mới làm như thế. Anh cũng không biết tả như thế nào khi đối diện với em, trong vị trí của Minh Hải, nhìn em ngạc nhiên, ngỡ ngàng, chỉ một tia biến đổi trong mắt em thôi cũng khiến anh vui mừng. Nhưng khi nhìn em vội vã chạy khỏi anh, anh không biết mình xuất hiện là đúng hay sai nữa… Cũng có thể anh ích kỷ, dù biết Trần Tú trong em đã luôn có một vị trí nhất định, nhưng khi thấy hai người tay trong tay, hoặc ôm nhau, trong anh lại trào lên tư vị chua xót.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc