Tìm Lại Niềm Tin - Chương 14

Tác giả: Gumiho_Lanh_Lung

Kiều Thư đang miệt mài làm việc, sân khấu và hội trường phải chuẩn bị kỹ càng trong một tuần, quảng cáo cũng cho phát hành, phản hồi khá tốt. Có nhiêu công ty liên lạc tới để đặt trước chỗ. Đang cho lắp hệ thống đèn thật hợp lý, không thể quá sơ sài, cũng không thể quá phô trương. Cô chọn đèn chùm cổ điển, không nhiều chi tiết cầu kì, nhưng đủ sang trọng xứng tầm với Tùng_Hải. Bỗng có tiếng nói vang vọng từ cửa hội trường truyền vào:
- TGĐ Võ Kiều Thư…
Đang chăm chú vào công việc, Kiều Thư quay lại, trên trán còn một tầng mồ hôi mỏng, nhìn thấy Minh Hải tươi cười, ánh mắt đong đưa bắn tứ phía khiến một vài cô nhân viên của mình nhìn không chớp mắt thì Kiều Thư nhíu mày thật chặt. Dù biết đây không phải Minh Tùng, nhưng vì khuôn mặt quá giống nhau, nên khi Minh Hải đong đưa với mấy cô gái khác, khiến Kiều Thư cũng thấy khó chịu…mà khoan, dù có là Minh Tùng thì giờ đã đi hai đường khác nhau…vậy thì tại sao lại phải quan tâm. Cô không nói gì, cầm lấy một chai nước lọc cậu nhân viên đưa cho, uống một hơi, sau đó đi gần lại phía Minh Hải… Hôm nay nhìn anh ta có điểm khác, đôi mắt vẫn rất lãng tử đào hoa, nhưng phong thái không trầm tĩnh sâu sắc, mà hào hoa tao nhã kèm theo chút ngông nghênh bông đùa và bỡn cợt. Minh Hải tỏ ra vui vẻ, nhưng cô biết anh ta không cười nói như vẻ bề ngoài, vì ở đôi mắt xanh dương kia, có một loại đe dọa muốn dồn ép cô. Kiều Thư nhoẻn miệng cười, lịch sự gật đầu chào hỏi:
- Làm việc tại hội trường của Tùng_Hải cũng đã ba ngày, hôm nay GĐ Minh Hải mới bớt chút thời gian quý giá đến đây, là để góp ý, hay chỉ để xem tiến độ công việc?
Minh Hải rất tự tin ngồi xuống một chiếc ghế tựa, vắt chéo chân, từ phía dưới nhìn lên sân khấu, anh nói:
- Tôi muốn nói với TGĐ Kiều Thư là MC dẫn chương trình khi giới thiệu sản phẩm, bên tôi sẽ lo.
- Không phải tất cả đều do bên tôi sắp xếp ư?
- À, là tôi muốn tự mình chủ trì.
Nghe đến đây Kiều Thư khẽ nhún vai:
- Nếu là GĐ Minh Hải thì không có lý do gì chúng tôi lại cản trở cả. Khi đó tôi sẽ chuẩn bị chu đáo… Còn vấn đề gì nữa không?
Minh Hải đột ngột đứng lên, đối diện thật gần với Kiều Thư, anh nhìn sâu vào mắt cô mà nói:
- Nếu mời cô một bữa cơm, thì thế nào?
Kiều Thư im lặng mở to mắt nhìn Minh Hải, không có cảm giác như lần trước…vì sao đối diện gần như vậy mà không có cảm giác gì??? Cô còn đang trầm ngâm với suy nghĩ của mình. Thì tiếng Trần Tú vang lên, kêu tên cô thật rõ ràng:
- Kiều Thư.
Kiều Thư như chợt tỉnh, cô giật mình đứng cách xa Minh Hải, nhìn sang Trần Tú trầm ngâm đang đi gần lại phía mình, cô tươi cười. Sau khi Trần Tú tới bên cạnh rồi, cô mới nhìn sang Minh Hải, nói rất bình thản:
- Thật xin lỗi, tôi có hẹn trước…hơn nữa, nếu lần sau làm việc, tôi hi vọng sẽ được bàn công việc với anh, như vậy sẽ rất thoải mái, nhờ anh chuyển lời.
Rồi Kiều Thư kéo tay Trần Tú rời đi, không nhìn lại Minh Hải hai tay giấu trong túi quần, đang tủm tỉm cười ở phía sau… Kiều Thư ơi Kiều Thư…còn như vậy thì làm sao có thể thoát ra đây?
Và Trần Tú, anh ngây ngốc đi theo Kiều Thư, không phải ngạc nhiên vì cô kéo tay mình, mà vì đau đớn nhận ra…Minh Tùng đã hành động…không những vậy, dù Minh Tùng và Minh Hải giống y hệt nhau, thì cô cũng đặc biệt nhận ra được, đâu là Minh Tùng…vậy chẳng phải là do cảm giác mách bảo hay sao? Cô ấy cảm thấy thế nào khi đứng trước Minh Tùng??? Quả thật, bây giờ anh mới thấu hiểu câu nói, yêu một người không yêu mình, như là ôm một cây xương rồng, càng cố gắng ôm lấy, thì trên người càng mang nhiều vết thương…nhưng biết làm sao, khi mà đã quá yêu, thì chỉ cần nhìn cô ấy cười, anh cũng đủ hạnh phúc, vậy làm sao không cố gắng ôm lấy cơ chứ. Trần Tú hơi dừng lại, khiến Kiều Thư cũng dừng theo anh, cô nhìn lại khuôn mặt anh đang không vui, môi mỏng hơi mím, đôi mắt hơi nheo khiến mày kiếm nhíu lại. Kiều Thư nghiêng đầu nghe anh nói:
- Kiều Thư…anh rất đau. Càng muốn giữ lấy em, anh lại càng đau, nhưng vẫn không có khả năng buông tay em ra, lúc nào cũng chỉ muốn nắm thật chặt…anh không thể trả lời được là vì sao? Em có biết không? Có thể trả lời giúp anh không?
Trần Tú nhìn thẳng vào đôi mắt không né tránh của Kiều Thư, đã lâu lắm rồi anh mới bắt gặp ánh mắt này của cô, anh cười nhẹ…là do Minh Tùng hay sao? Trần Tú tiếp tục nói:
- Là do anh yêu em, mà tình yêu thì không thể lý giải được bất cứ điều gì. Anh không thể trả lời vì sao lại yêu em sâu sắc thế, không lý giải được vì sao lại chỉ muốn bên cạnh em, dù đau lòng vì em không thể giành tình cảm cho anh, đau lòng khi em luôn thương nhớ về người khác…thì vẫn không thể nào buông xuống được…
Trần Tú cười yếu ớt mà tiếp:
- Ai cũng cho rằng anh mạnh mẽ, nhưng không ai biết anh yếu lòng hơn bất cứ người nào. Lý trí của anh nói buông tay, nhưng trái tim anh lại vẫn kiên quyết nắm lấy, dù biết chẳng thể có hi vọng…vậy em cho rằng anh dũng cảm, mạnh mẽ, hay yếu đuối không thể dứt khoát đây? Anh không trách em vô tình, mà chỉ có thể trách bản thân không có khả năng, khả năng nắm không đủ, khả năng bỏ lại càng không có…
- Trần Tú…chúng ta thử nhé, chúng ta thử là người yêu của nhau xem, có thể đến được với nhau hay không.
Trần Tú cười cười:
- Em thấy có lỗi với anh?
- Không. Em muốn thử. Muốn thử yêu anh.
Trần Tú nhìn sâu vào đôi mắt phẳng lặng của Kiều Thư, anh hoang mang không biết nên làm như thế nào… Đúng thế, anh chờ đợi suốt bao năm qua, vậy còn lo sợ điều gì? Sợ có rồi lại tuột mất ư? Bản chất chưa khi nào có, vậy cứ thử có một lần xem sao nào… Trần Tú cố gắng cười thật tươi, để Kiều Thư không nhận thấy chính anh thật đau lòng, anh nói:
- Như thế này có được tính là em theo đuổi anh hay không?
Cầm lấy bàn tay Trần Tú. Kiều Thư thành thật:
- Trần Tú, em không khẳng định ngay lập tức có thể hoàn toàn yêu anh, cũng không khẳng định mình có thể khiến anh hạnh phúc…chỉ có điều giờ phút này, em thật lòng muốn bên cạnh anh. Anh đã cố gắng bao lâu, ít nhất…lần này em sẽ cố gắng…được không?
Trần Tú nhìn Kiều Thư thành thật, ánh mắt kiên định nhìn mình, khuôn mặt bừng sáng sức sống, anh hạnh phúc ôm cô vào, ôn nhu xoa đầu cô, giọng trầm ấm vang lên bên vành tai nhỏ:
- Kiều Thư…cảm ơn em!
Kiều Thư thoải mái thả lỏng trong vòng tay Trần Tú, nghe anh nói bỗng nhiên cô thấy thật ấm áp…đúng, người này đã cố gắng bao lâu, chẳng lẽ cô lại không thể cố gắng một lần ư?
Hơi tách người ra, chiều cao của cô so với Trần Tú chênh lệch khá lớn, vẫn vòng tay qua người anh, nhìn lên khuôn mặt tươi tỉnh cô khẽ cười mà nói:
- Bây giờ mà không sang ăn cơm, em sẽ không kịp vào làm đâu đấy.
Trần Tú gật đầu, yêu chiều kéo cô qua đường, sang nhà hàng đối diện, cùng cô ăn một bữa ăn vui vẻ, mà có lẽ là bữa ăn hạnh phúc nhất của anh.
Sau khi ăn xong Kiều Thư và Trần Tú ngồi lại một lúc, đưa cô sang chỗ làm rồi, anh cũng ra về. Trần Tú mới mở rộng một chi nhánh công ty du lịch ở thành phố H này, nên công việc cũng tương đối bận rộn, nhưng thời gian giành cho Kiều Thư thì bất cứ khi nào cũng có. Đối với anh, cái tên Võ Kiều Thư đã in quá sâu vào tâm trí, dù làm như thế nào cũng không có khả năng mờ nhạt, vì vậy chỉ cần là Kiều Thư thì cũng là tất cả với anh.
Kiều Thư vừa thở dài, vừa đi vào hội trường, nhân viên của mình đi ăn uống nghỉ ngơi còn chưa quay lại, cô ngồi lặng lẽ ở phía ghế khán giả, nhìn lên sân khấu đang dở dang. Tổ chức lần này, chủ yếu là để thu được nhiều tiền từ thiện, sẽ có các tiết mục của những em thiếu nhi, thanh niên sống tại cô nhi viện biểu diễn. Sau đó Minh Hải sẽ dẫn chương trình đưa ra các sản phẩm đấu giá, quyên góp cho cô nhi viện. Kiều Thư lại thở dài, cô nhớ lại hôm nay lúc gặp Minh Hải…đó mới chính là Minh Hải, còn người cùng cô ăn cơm hôm trước…chỉ là người giống Minh Hải mà thôi. Cô biết điều đó là vì khi đối diện, cảm giác của mình hoàn toàn khác. Hôm trước cô có đầy đủ cảm xúc hờn giận, buồn vui, thân quen, lạ lẫm, hơn thế lại còn luôn run rẩy và rung động mạnh mẽ. Còn hôm nay, đơn giản cô chỉ thấy mình rất bình thản khi nhìn sâu vào ánh mắt Minh Hải, không có cảm giác khó thở, tim đập nhanh và tức giận hoặc mềm yếu. Không những thế…ánh mắt của người hôm trước không bông đùa, dồn ép và thù hằn cô…Kiều Thư biết, tình cảm cô giành cho Minh Tùng còn đủ để rung động khi nhìn thấy anh. Nên cô phải nắm lấy tay Trần Tú, ít nhất cô cần định hình lại, và để định hình lại, chỉ có cách hãy thử một lần, biết đâu cô có thể yêu Trần Tú thì sao? Anh cũng đã giành bao nhiêu công sức cho cô, giành bao nhiêu tình cảm cho cô. Vậy thì vì sao cô không cố gắng một lần.
- Trước cửa công ty tôi, không nên ôm ấp nhau như vậy, tôi rất không thích nhìn những cảnh tình tứ ấy.
Kiều Thư giật mình vì nghe thấy giọng Minh Hải vang lên ở phía sau. Cô quay nhìn lại, Minh Hải đang rất thản nhiên tựa người vào cạnh cửa nhìn cô mà nói.
- Xin lỗi, là tôi không kìm nén được cảm xúc của bản thân, trong thời gian làm việc ở đây tôi sẽ chú ý, không để chuyện này lặp lại thêm lần nào nữa.
Kiều Thư nhanh chóng xin lỗi, chủ ý cắt đứt sự dây dưa của Minh Hải. Nhưng Minh Hải lại cười rất mỉa mai mà hỏi:
- Không kìm nén được cảm xúc? Là thật lòng sao? Kiều Thư…cô không nên tự lừa dối bản thân như vậy.
- Anh hiểu gì về tôi mà nói, tôi không nên tự lừa dối bản thân như vậy?
Minh Hải nhìn về phía khuôn mặt Kiều Thư thật sự xinh đẹp, đang hướng phía mình mà thách thức. Anh liền tiến lại, ngồi xuống ở ghế cạnh Kiều Thư, không nhìn cô nữa, anh nhìn lên sân khấu…nhàn nhạt hỏi:
- Cô luôn đề phòng tôi?
Kiều Thư khoanh tay trước ***, khuôn mặt vẫn không thay đổi sắc thái cô trả lời:
- Vì sao anh cho rằng tôi đề phòng anh?
- Vì cô luôn cảm nhận thấy sự tức giận, đối đầu của tôi giành cho cô…không phải sao? Hay tôi biểu lộ chưa rõ?
Kiều Thư nhíu mày, đôi mắt long lanh dò xét nhìn sang Minh Hải đã ngửa bài. Cô cũng thẳng thắn đón nhận:
- Nếu tôi nhớ không nhầm, thì tôi không hề gây thù hằn gì cùng anh trước đó?
- Phải không?
Minh Hải rất đong đưa nhìn sang Kiều Thư, nhưng ánh mắt lại sâu xa khó đoán khiến Kiều Thư hơi chột dạ, Minh Hải tiếp tục:
- Nếu vì cô mà tôi suýt mất đi người anh trai của mình…cô nghĩ tôi không nên biểu cảm như vậy ư?
Kiều Thư bắt đầu hoang mang, phải chăng cô chưa đủ tin tưởng Minh Tùng, nếu vì cô mà ngay cả danh dự, hay mạng sống…Minh Tùng đều không cần, thì cô nghĩ sao? nếu vì cô mà tôi suýt mất đi người anh trai của mình…cô nghĩ tôi không nên biểu cảm như vậy ư? . Loạt lời thoại như đoạn băng ghi âm chậm chạp đang tua lại trong đầu Kiều Thư, những lời của người giống Minh Hải hôm trước nói, lời của Minh Hải ngày hôm nay…là sao? Còn điều gì cô chưa biết? Có những điều chưa kịp nói, có những điều không thể nói, có những điều cô chưa hề biết, màu đỏ là máu, là sự sống, phải chăng cô là máu, là sự sống của Minh Tùng ??? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Kiều Thư vô thức nhìn thẳng vào Minh Hải bằng ánh mắt yếu ớt khiến anh khó lòng tiếp tục cứng rắn…dù sao cũng là do Minh Tùng, chứ thực ra Kiều Thư cũng chỉ là người không biết chuyện mà thôi, cô ấy cũng không phải là không đau khổ…chỉ là anh quá ích kỷ…cũng vì nhìn cô ấy đi cùng Trần Tú mặn nồng, còn Minh Tùng thì khốn đốn. Nhớ lại khi Minh Tùng phải cố gắng vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ như thế nào, rồi lại phải phục hồi ra sao…anh thật khó kìm nén bản thân mình…Minh Hải lắc đầu, đứng thẳng người lên làm Kiều Thư giật mình, hơi chớp mắt, nhìn lên thấy Minh Hải đang giấu tay trong túi quần, sườn mặt thấp thoáng dáng dấp giống Minh Tùng, Minh Hải mấp máy đôi môi đỏ:
- Cô nên tin Minh Tùng, từng đó thời gian bên cạnh Minh Tùng, chẳng lẽ anh ấy không khiến cô tin tưởng được chút nào hay sao? Cô nên hiểu, Minh Tùng có làm như thế nào cũng là bất đắc dĩ…mà điểm yếu duy nhất của anh ấy…chính là Kiều Thư cô thôi… Có lẽ Minh Tùng không còn cách giải quyết nào khác, để bảo vệ cô…đó là phương án duy nhất lúc đó… Cô cũng nên biết, khi anh ấy nói sẽ chạy đến bên cô, khi nói cô hãy đợi anh ấy, thì nhất định anh ấy sẽ chạy bằng một tốc độ nhanh nhất có thể, và dù có xảy ra chuyện gì cũng nhất định đến, nhưng nếu không thấy Minh Tùng xuất hiện, thay vì trách móc, mất niềm tin ở anh ấy…vì sao cô không lo lắng một chút…xem Minh Tùng liệu có gặp rắc rối gì không, hoặc có thể anh ấy gặp vấn đề gì trên đường đến với cô rồi, sao không thử tìm xem anh ấy đang phải ở nơi nào? Minh Tùng nhà tôi tuy hơi ngang ngược, nhưng anh ấy rất trọng chữ tín, những gì anh ấy không quan tâm, không yêu thích thì sẽ trực tiếp đá đi ngay từ đầu, chứ cũng không khi nào có hứng thú chơi đùa. Còn những gì đã xác định, thì luôn đi đến bước cuối cùng, sẽ không khi nào bỏ cuộc giữa chừng… Đáng ra tôi không muốn xen vào, nhưng thấy như vậy…thật không vừa mắt…từ sau yêu thương gì thì tránh xa tầm nhìn của tôi ra.
Nói xong mấy lời đó, Minh Hải cũng không nhìn Kiều Thư thêm, chỉ bước nhanh ra phía ngoài, để mặc Kiều Thư ngồi lại với bao suy nghĩ ngổn ngang.
Minh Tùng…Minh Tùng..anh đang ở đâu? Tại sao không xuất hiện giải thích rõ ràng? Như chợt nghĩ ra điều gì…Kiều Thư chạy theo đứng trước mặt Minh Hải, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, cô thở gấp gáp nói:
- Minh Tùng…bây giờ anh ta đang ở đâu?
Vẫn giữ nguyên phong thái nhàn tản, Minh Hải như đã đạt được mục đích. Anh nói:
- Cô cần biết điều đó để làm gì? Tại sao không hỏi câu ấy sớm hơn? Tôi không trả lời đâu…để cô có thời gian suy nghĩ một chút về niềm tin của cô… Liệu Minh Tùng xuất hiện, thì cô có thể thực sự tin anh ấy không? Hay chỉ cần một chút sóng gió…cô đã vứt đi chút niềm tin ít ỏi của mình, quay lưng lại với Minh Tùng. Trước hết thử tự mình tìm hiểu xem sao. Có những điều, người ta cô gắng giấu cô vì không muốn cô bị tổn thương, nhưng theo suy nghĩ của riêng tôi…trưởng thành rồi, cũng nên đối diện với tất cả.
Kiều Thư đứng yên tại nơi đó, không biết thời gian trôi qua bao lâu cô vẫn chưa hiểu nổi ý tứ thâm sâu của Minh Hải. Chiều hôm ấy, Kiều Thư không thể tập trung vào công việc của mình được, tan làm cô chạy xe đến nơi bà Thu Nga yên nghỉ. Mặt trời lúc hoàng hôn đỏ hồng khuất sau núi, ráng chiều trầm lắng khiến tâm hồn con người ta cảm thấy cô liêu. Kiều Thư bỗng thấy mình giống như một cánh buồm nhỏ bé duy nhất, đang lênh đênh giữa đại dương bao la, cứ long dong như vậy, cũng chẳng biết đến khi nào mới cập tới bờ. Cô nhoẻn miệng cười mà nói:
- Mẹ…mẹ có cô đơn không vậy? Con mang hoa hồng trắng tới cho mẹ ngắm này…mẹ, có phải con đã bỏ qua điều gì hay không? Con đã không suy xét kĩ lưỡng điều gì phải hay không? Vì sao trong lòng con lại trống rỗng đến mức này? Tất cả như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, vẫn rõ ràng như cũ, lúc mẹ ôm con, lúc mẹ âu yếm con, lúc con lạnh lùng với mẹ…lúc mẹ ra đi…mẹ, tại sao tất cả cứ rối tung lên như vậy? Con thật mệt mỏi, nhưng con không thể không quay về, vì có mẹ ở đây đợi con. Con không về mẹ rất cô đơn, rất buồn phải không mẹ? Con vừa nói muốn thử nắm tay Trần Tú, thì lại xuất hiện một vài điều khiến con băn khoăn, con nên tìm hiểu, hay nhắm mắt cho qua, cứ yên vị bên cạnh Trần Tú thôi??? Mẹ nếu có mẹ lúc này mẹ sẽ nói sao? Sẽ khuyên con như thế nào?
Cô xoa xoa vào mặt cỏ như nhẹ nhàng động vào thân hình mảnh khảnh của bà Thu Nga trước đây, khuôn mặt luôn cố gắng bảo trì, chỉ xuất hiện đau khổ khi đứng trước mẹ mình, Kiều Thư ngồi tâm sự với bà Thu Nga thêm một lúc mới ra về. Trên đường, cô mua chút hoa quả, rồi tạt qua chỗ Thái Khang và ông Thái Hòa. Từ hôm về tới giờ, đây là lần thứ hai cô đến nơi này. Lần trước không gặp ông Thái Hòa vì ông đi công tác. Lần này đến thấy ông đang uống trà ngoài khuôn viên. Nhìn bóng lưng cô độc của ông không còn phong độ như xưa, sườn mặt cương quyết ngày nào đã nhuốm màu thời gian, ông có vẻ trầm tư điều gì đó, dựa lưng vào chiếc ghế tựa bập bênh, đôi mắt mệt mỏi đã nhắm nghiền, nhưng đôi lông mày hơi nhíu. Kiều Thư lên tiếng khẽ gọi:
- Bố…
Ông Thái Hòa nghe tiếng Kiều Thư, đột ngột mở mắt, nhưng không nhìn cô ngay, ánh mắt xúc động của ông phút chốc được bình ổn lại. Kiều Thư bước chầm chậm đến, ngồi xuống ghế bên cạnh, rót thêm trà cho ông, cũng rót cho mình một ly. Cô dựa lưng vào ghế, cùng ông Thái Hòa nhìn ra khoảng trời trước mặt, một mầu đen tuyền thâm trầm đi sâu vào đáy mắt. Ông Thái Hòa lên tiếng:
- Muộn rồi, sao lại tới giờ này?
- Con đi thăm mẹ, tiện thể ghé vào đây. Từ hôm về, cũng chưa gặp bố.
- Còn nhớ tới ông già này sao?
Kiều Thư thở dài hỏi lại:
- Dạo này sức khỏe bố thế nào? Con nhìn bố hơi gầy, có phải hay không làm việc quá sức?
Ông Thái Hòa cười cười nói:
- Thái Khang cũng về bên này rồi, nên không đáng lo. Công ty dạo này thế nào?
- Con đang cố gắng, hi vọng sẽ không thất bại.
- Có gì cần cứ nói, bố và Thái Khang sẽ ủng hộ.
Kiều Thư hơi giật mình khi nghe ông Thái Hòa nói, cô nhìn sang sườn mặt vẫn bình thản của ông, khẽ cười rồi nói:
- Hôm nay bố hơi khác.
- Sao? Vì quan tâm con ư? Đó không phải việc mỗi ông bố cần làm à?
Kiều Thư cười cười, rồi ngả lưng ra ghế. Ông Thái Hòa đứng lên, xoa xoa đầu cô bảo:
- Trước đây là do bố không quan tâm đến con, hi vọng giờ còn kịp làm điều ấy. Ngồi nói chuyện với Thái Khang nhé, bố đi nghỉ, nếu muộn thì ở lại đây, mai về.
Kiều Thư như bất động bởi lời nói và hành động của ông Thái Hòa, phải hay không đó là ông Thái Hòa đang quan tâm cô…cứ nghĩ rằng cô không cần người bố này, không ngờ…chỉ một cử chỉ quan tâm lại khiến cô bàng hoàng như vậy. Kiều Thư giữ nguyên vẻ mặt ngơ ngác ấy ngay cả khi Thái Khang ngồi gần bên, cô cũng không hề biết. Khiến anh bật cười, vươn người gõ nhẹ trước trán cô, Kiều Thư mới bừng tỉnh. Nhìn sang vẻ mặt hiền hòa của Thái Khang, Kiều Thư hơi nghiêng đầu, cô cười trước dáng vẻ này của anh. Thái Khang mặc một bộ đồ thể thao thoải mái mầu xanh nhạt, tóc đen để tự nhiên lòa xòa trước mặt, anh cười nhẹ nhàng mà thư thái, ánh mắt nhìn cô mang chút gì đó xa xăm. Cô buột miệng:
- Thái Khang…chúng ta có đúng là anh em ruột không vậy?
Thái Khang giật mình, hoang mang nhìn Kiều Thư, khuôn mặt biến sắc rõ rệt, anh vội vàng hỏi lại:
- Em nói lung tung gì thế?
- Sao anh lo lắng quá vậy, em đùa thế thôi, vì nhìn da anh trắng, sao em là con gái mà không trắng như anh, mũi lại thẳng như thế kia…hình như anh lấy hết cái đẹp của em.
Thái Khang thở phào nhẹ nhõm, anh bỗng nghiêm mặt:
- Kiều Thư…nhớ cho kĩ, chúng ta là anh em. Em không hề thua kém anh, chỉ có anh…luôn thấy xấu hổ trước mặt em. Thời gian em không ở đây anh đã suy nghĩ khá nhiều, cũng nhìn lại cách sống của bản thân mình…đúng là anh cần thay đổi rất nhiều để hoàn thiện mình. Buông thả và bất tài đủ rồi, cũng đến lúc anh phải nghiêm túc với cuộc sống của mình…. Kiều Thư…anh muốn được em tôn trọng, đúng nghĩa là một người anh trai.
Kiều Thư kinh ngạc nhìn sâu vào đôi mắt nghiêm túc của Thái Khang…đúng vậy, là cô trước giờ luôn không để Thái Khang vào mắt. Kiều Thư thường quan niệm, chỉ có những người trầm ổn, sâu sắc, làm được việc, thì mới là người có năng lực. Mà với một người như cô, nếu không có năng lực thì không cần phải xét đến. Hơn nữa, trước mặt cô Thái Khang cũng chẳng có gì để mà tự hào…nhưng Thái Khang hiện tại, như gặp phải điều gì đó đả kích thật lớn, khiến anh phải nghiêm túc nói với cô những lời này. Kiều Thư liền ổn định cảm xúc, cô chỉ cười cười đứng lên, nhìn xuống Thái Khang và nói:
- Một năm trôi qua anh cũng thay đổi nhiều, em rất thích phong thái này của anh, em mong chờ một ngày, có thể tôn trọng anh…đúng nghĩa là một người em gái, tôn trọng anh trai mình.
Sau đó Kiều Thư quay lưng đi, Thái Khang không đứng lên, chỉ nhìn theo phía sau cô và trầm thấp nói:
- Kiều Thư…nếu gặp lại Minh Tùng…được hay không…cho anh ta thêm một cơ hội.
Kiều Thư đứng sững lại vì câu nói của Thái Khang…cô quay người, nhíu mày nhìn anh:
- Từ khi nào…anh lại quan tâm đến Minh Tùng?
- Không hẳn vậy…chỉ là…
- Khi em đi đã có chuyện gì?
Thấy Kiều Thư trực tiếp ngắt lời mình, Thái Khang nhìn sâu vào ánh mắt đang dậy sóng của cô…anh thở dài:
- Trên đường tới chỗ em…anh ta bị tai nạn…sau đó như thế nào, anh cũng không rõ lắm, chỉ có điều…anh biết…anh ta cũng vì em không ít…nên…
- Tai nạn?
- Ừm…
- Sao anh biết Minh Tùng bị tai nạn?
- Khi em đi được hai tháng, vợ chồng Kiều Như đến đây, Kiều Như hỏi muốn gặp em phải làm như thế nào, nhưng anh không thể trả lời, vì anh cũng chỉ biết em sang Nhật mà thôi…trước khi đi cô ấy nói, nếu em liên lạc về, hãy nói với em…Minh Tùng gặp tai nạn trên đường tới gặp em, hiện giờ tình trạng vẫn chưa ổn định…
- Vì sao khi em về anh không nói với em?
- Anh không có cơ hội nói. Lần trước em cùng Trần Tú quay về, anh không thể nói như vậy trước mặt Trần Tú, dù sao anh và Trần Tú cũng là bạn, anh cũng rất hiểu Trần Tú cần em như thế nào…anh…
- Được rồi…không cần nói nữa…em phải về…lúc khác em lại tới.
Thái Khang lo lắng nhìn theo bóng dáng lay lắt của Kiều Thư đang đi dần ra phía cửa, anh vội vàng đứng lên đi lấy xe.
Ông Thái Hòa từ trên phòng nhìn xuống qua ô cửa sổ, ánh mắt dịu dàng dõi theo Kiều Thư đang ngồi vào xe, Kiều Thư chưa chạy xe ngay, ông hơi nhíu mày vì thấy chiếc xe quen thuộc còn phân vân hồi lâu. Tay ông vuốt ve quyển nhật kí đã nhuốm màu thời gian. Lật trang đầu ông chăm chú nhìn dòng chữ GỬI BÉ CƯNG được viết nắn nót, tiếp trang thứ hai…từng nét từng nét chữ nhòe đi bởi nước mắt khiến trái tim ông đau đớn liên hồi…kể từ ngày Thái Khang đưa cho ông quyển nhật kí được giấu kín bao nhiêu năm của bà Thu Nga…ông đã đọc không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào đủ dũng cảm đọc đến hết… Nhưng có quyển nhật ký này, ông bỗng hiểu hơn vợ mình, dù bà đã không còn, ông cũng hối hận muốn bù đắp cho Kiều Thư…dù cho…
Ông nhìn Kiều Thư lái xe đi, thấy xe Thái Khang tà tà chạy theo sau, liền thở dài, nhìn xuống dòng chữ xiêu vẹo…bé cưng, mẹ thật yêu ông ấy, yêu đến mức chỉ muốn ông ấy có thể nhìn thấy mẹ một chút. Mẹ biết, là do bị ép buộc, nên mới phải cùng mẹ kết hôn, khiến ông ấy bất mãn mà thay đổi tính tình…trước đây ông ấy không hề như vậy. Ông ấy rất tốt, rất coi trọng mẹ…bé cưng…là mẹ sai, đi sai một bước, khiến mẹ có con…mẹ phải làm sao? Bỏ con, mẹ không thể, bỏ ông ấy…lại càng không…vậy mẹ phải làm sao?…. Ông Thái Hòa nhắm chặt mắt mình lại, ép một dòng nước đau khổ chảy ra…tại sao khi bà ấy đã đi, ông mới hiểu ra bản thân mình đã yêu bà ấy bao nhiêu. Ông rõ ràng biết, nếu không có chút tình cảm nào với bà Thu Nga…chắc chắn ông cũng không đồng ý kết hôn với bà, hơn thế, ngần ấy năm chung sống, họ dày vò nhau bao nhiêu, nhưng ông cũng chưa từng có ý định buông tay. Ông lấy lý do trừng phạt để giữ bà lại bên mình…không nghĩ tới bà vẫn dứt khoát bỏ ông mà ra đi. Ông thổn thức đau đáu nhìn theo hai chiếc ô tô xa dần…ông có kịp bù đắp cho Kiều Thư hay không? Ông quan tâm đến Kiều Thư bà ấy có thể yên nghỉ hay không???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc