Tìm Lại Niềm Tin - Chương 13

Tác giả: Gumiho_Lanh_Lung

Kiều Thư ra đến ngoài, lặng lẽ hít một hơi như để ổn định lại tâm trạng chao đảo của mình, cô luôn có cảm giác…một ánh nhìn nào đó dõi theo mình không rời…cho đến khi đối diện Minh Hải, tim cô như rung lên một hồi mà không thể an ổn…đối diện với một người giống Minh Tùng, là trường hợp cô chưa từng nghĩ tới… Và cảm xúc bây giờ, càng quá sức tưởng tượng của cô…
Trần Tú nhìn cô đang ngây ngốc, anh không nói gì, chỉ mở cửa xe rồi nhẹ nhàng để Kiều Thư ngồi vào. Anh lái xe đi mà cũng lặng lẽ không nói gì…không những thua Minh Tùng…thậm chí ngay đến một người giống với Minh Tùng…anh cũng không có khả năng chiến thắng..bỗng nhiên một luồng khí nóng bừng lên, Trần Tú tức giận đập mạnh vào tay lái khiến Kiều Thư giật mình bừng tỉnh, cô hốt hoảng nhìn sang vẻ mặt đang cô gắng kìm nén của Trần Tú, anh không nói gì, chỉ tấp xe vào lề đường, dừng lại, mở cửa xe và đi ra phía thành cầu. Mặt chạm vào luồng gió đêm mát mẻ, Kiều Thư hơi so vai đi lại gần phía Trần Tú, thấy anh rút ra *** châm lửa hút. Cô không cản anh vì biết tâm trạng anh hiện giờ…Kiều Thư biết Trần Tú hoang mang và thất vọng, anh cũng đang rất tức giận. Cô không nói gì, chỉ im lặng đứng sau anh như vậy. Khi đã hút xong ***, Trần Tú mới dần bình ổn lại tâm trạng. Nhìn lại Kiều Thư đang đứng phía sau mình, anh thở dài bất lực nói:
- Về thôi, anh đưa em về.
- Chúng ta…yêu nhau đi.
Trần Tú bỗng im lặng khi nghe tiếng Kiều Thư đưa ra đề nghị, anh sững sờ không biết mình nên vui hay nên buồn. Trần Tú nhìn xoáy vào Kiều Thư đang hướng ánh mắt đi xa xăm, anh nhẹ nhàng đi đến trước mặt Kiều Thư, đột nhiên ôm lấy eo cô, kéo cô lại thật gần phía mình. Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Kiều Thư, anh bật cười cay đắng gay gắt nói:
- Em xác định sao? Kiều Thư…cảm giác trong em đang như thế nào? Em có thể thành thật không? Em định lôi anh ra làm lá chắn hay bia đỡ đạn? Yêu anh rồi em có xác định đến với anh hay không? Nếu Minh Tùng xuất hiện, em có khẳng định em không vứt bỏ anh hay không? Kiều Thư…anh cũng có tự trọng, có cảm xúc mà…em hiểu cho anh một chút được hay không? Bây giờ thì về thôi, khi nào em thật sự tỉnh táo, chúng ta hãy tiếp tục nói.
Sau đó Trần Tú thở ra một hơi, rồi đẩy Kiều Thư đang hoang mang lên xe mà không nói năng gì, lái xe một mạch về đến nhà cô, mới bình tĩnh động viên:
- Ngủ một giấc đi, ngày mai dậy em sẽ biết mình phải làm gì.
Xoa đầu cô như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, mở cửa xe nhìn cô đi lên nhà rồi anh mới lái xe như bay trở về… Nếu vào một thời điểm khác, anh sẽ rất xúc động, rất vui mừng mà đón nhận câu nói ấy của Kiều Thư…nhưng hôm nay, giá như…anh chỉ nhìn thấy Minh Hải…có lẽ anh cũng không gay gắt thế…nhưng ông trời trêu ngươi anh…lại bắt anh phải nhìn thấy ánh mắt đau đớn của Minh Tùng, ánh mắt ấy day dứt, mong mỏi nhìn về người con gái đang đứng bên cạnh anh…giá như…anh đừng nhớ lại những chuyện Kiều Thư kể cho anh nghe, đừng có văng vẳng trong đầu anh lời Kiều Thư đã nói: em không thể phủ nhận, chính Minh Tùng khiến em rung động, khiến em hiểu bản thân em không yêu Kiều Như giống em nghĩ, chính Minh Tùng giúp em nhìn nhận cuộc sống, vượt qua nỗi đau khi mất mẹ…chỉ có điều…anh ấy lại rời bỏ em…, giá như…anh đừng hiểu ra một điều, người đầu tiên khiến Kiều Thư tỉnh ngộ là Minh Tùng, người bên cạnh lúc cô ấy buồn khổ nhất là Minh Tùng…còn anh, dù anh đến trước nhưng anh không làm được điều đó, và anh chỉ là gặp Kiều Thư kịp lúc…cô ấy mất đi Minh Tùng mà thôi. Hơn thế, dù Kiều Thư không nhìn thấy Minh Tùng…nhưng chỉ cần nhìn qua Minh Hải…cũng đủ để cô ấy rung động…vậy thì anh có lý do gì mà tranh thủ thời cơ chứ??? Minh Tùng…chỉ một lần này, coi như tôi cho anh một cơ hội duy nhất, vì đã kéo Kiều Thư trở về với cuộc sống vốn có của cô ấy… Đúng, coi như Trần Tú anh quân tử lần này, cho anh ta một cơ hội chiến đấu công bằng…anh cũng không tin, sau hơn 1 năm rưỡi Kiều Thư bên cạnh anh, cô ấy lại không có rung động một chút nào.
Nói cứng rắn là vậy, nhưng Trần Tú không khỏi thở dài lo lắng, khi cô ấy suy nghĩ kĩ lại rồi, chắc chắn sẽ không xúc động như vậy nữa, cũng sẽ không hồ đồ nói với anh rằng chúng ta yêu nhau đi nữa…nhưng đành vậy, số của anh vốn dĩ là phải theo đằng sau cô ấy rồi…
Kiều Thư nằm trên giường một đêm trằn trọc không thể ngủ, cảm giác hôm bị ốm…rõ ràng cô nhìn thấy Minh Tùng, nhưng khi tỉnh dậy, tại sao lại là Trần Tú. Hôm nay, vừa nhìn qua cô liền biết đó không phải Minh Tùng, nhưng vì sao…vẫn nghẹn lại nơi cổ họng như vậy??? Kiều Thư biết mình không phải với Trần Tú, anh nói đúng, anh không phải bia đỡ đạn hay lá chắn của cô, cô không thể muốn xoay anh theo chiều nào cũng được… Trước đây cô từng nghĩ…nếu gặp lại Minh Tùng dù làm cách nào cô cũng sẽ phá hủy anh, nhưng chỉ sợ…cô không có cơ hội ấy…Minh Hải, anh ta cho cô thấy sự nguy hiểm và uất ức, cứ như cô làm gì đó có lỗi với anh ta vậy…
Suy nghĩ vẩn vơ suốt một đêm khiến Kiều Thư hơi mệt mỏi. Cô đến công ty muộn hơn mọi khi chừng 15′, vừa tới nơi thư khí đã thông báo có GĐ Minh Hải bên Tùng_Hải đang đợi ở phòng khách để bàn kế hoạch…Kiều Thư hơi nhíu mày, hành động nhanh vậy sao? Để anh ta đợi lâu, kiểu gì cũng bị bắt bẻ cho mà xem. Haizzz…ở Minh Hải luôn có một luồng khí tuy bỡn cợt nhưng lại tức giận khiến cô có đôi chút e ngại.
Kiều Thư không về phòng mình, mà đi thẳng sang phòng họp. Cô mở cửa ra đã thấy một thân âu phục xám cao lớn, chỉnh tề, mái tóc nâu đen hơi dựng lên, đang quay lưng lại phía cô, thân ảnh kiên cố, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hai tay giấu trong túi quần. Khi người ấy quay lại nhìn thẳng vào cô, vẫn đôi mắt xanh thăm thẳm như biển cả của buổi tối ngày hôm qua, nhưng lại mang theo chút trầm ngâm quen thuộc, khiến cô đột nhiên bị bất ngờ đứng yên tại chỗ mà không thể nhúc nhíc. Một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm xâm chiếm toàn bộ lý trí cô. Minh Hải nhoẻn cười, nụ cười mang dư vị hòa hoãn yêu thương, chứ không còn bông đùa, bỡn cợt, lại gần cô, đưa bàn tay to lớn ra trước mặt cô mà nói:
- Tôi là Minh Hải GĐ bên Tùng_Hải, hôm nay qua đây, rất hân hạnh được bàn công việc cùng cô.
Kiều Thư nhìn sâu vào đôi mắt kia như muốn tìm thấy một điểm quen thuộc mà không thể, cô nhìn xuống bàn tay đang ở đối diện mình, bàn tay trắng và thon dài, giống như bàn tay trước đây từng nắm lấy tay cô. Kiều Thư hoang mang nắm lấy bàn tay ấy, một luồng điện chạy dọc thân thể cô, cảm giác quen thuộc xâm chiếm hoàn toàn não bộ, rõ ràng là bàn tay này…thân thuộc đến bất ngờ, nhưng tại sao…khuôn mặt này…lại có điểm khác… Kiều Thư không thể tin vào cảm nhận của mình, cô hoang mang nhìn Minh Hải, chỉ nghe giọng nói trầm ổn quen thuộc cất lên:
- TGĐ Võ Kiều Thư…phiền cô…
- Anh là Minh Hải?
- Phải, tôi là Minh Hải.
- Có chắc chắn không?
- Vậy cô chắc chắn rằng tôi không phải Minh Hải sao? Cô nghĩ tôi có thể là ai?
Kiều Thư ngẩn người, đúng, cô không thể vì anh ta giống Minh Tùng mà lộn xộn cảm giác của mình được. Hơi trấn định bản thân, Kiều Thư thu tay về, lịch sự chìa tay ra làm tư thế mời ngồi, vừa đi lại chỗ ngồi của mình vừa nói:
- GĐ Minh Hải, thật ngại quá để anh đợi lâu, lần sau anh có thể liên hệ trước, tôi đảm bảo sẽ không để xảy ra sự việc như hôm nay.
- Không có gì, cũng không tính là lâu, chúng ta có thể bàn việc được chưa?
Kiều Thư gật đầu, thấy Minh Hải đưa ra một tập hồ sơ mầu vàng, Minh Hải nói:
- Trong đây là những đồ vật tôi muốn bán đấu giá. Tôi muốn buổi từ thiện lần này có thể hướng tới nhiều thành phần xã hội, ai cũng có thể tham gia đóng góp. Chủ yếu thu được nhiều tiền cho cô nhi viện mà thôi. Phần thu hút khách hàng như thế nào, cũng do bên cô chủ đạo, bên tôi chỉ cung cấp chi phí và sản phẩm, thành công hay không chủ yếu là do bên cô.
- Không thể nói như vậy, nếu bên anh không đưa giấy mời đên những công ty lớn, thẳng thắn mà nói chúng tôi không có khả năng mời được họ. Chúng tôi chỉ nhận mời thêm khách, chứ không phải toàn bộ. Chúng tôi hợp tác với Tùng_Hải, nhưng trên thực tế là làm thuê cho công ty anh, chứ không thể ngang hàng cùng công ty anh. Vì vậy, phần khách khứa chúng tôi không nhận được.
Minh Hải nhìn khuôn mặt thẳng thắn của Kiều Thư, anh khẽ cười:
- Được, nhưng cô có nhiệm vụ cùng công ty tôi đi đưa thiệp mời. Hợp tác lần này đưa công ty cô vươn tới tầm cao nào, cô hiểu rõ. Cơ hội như thế này, cũng nên bỏ chút sức lực có phải hay không? Tôi cũng muốn buổi đấu giá này thành công một cách tốt đẹp nhất, để PR cho Tùng_Hải chúng tôi, vì vậy, cô hãy làm một quảng cáo, chúng tôi sẽ liên hệ với đài truyền hình, giới thiệu về buổi từ thiện lần này. Hi vọng sẽ thu hút nhiều sự chú ý. Cô hiểu ý tôi chứ? Cứ làm rầm rộ nhất, bắt buộc phải thành công.
Kiều Thư nhìn Minh Hải nói, mà tim cô luôn rung động thật mạnh, lí do gì mà người này luôn khiến cô liên tưởng đến Minh Tùng, rõ ràng là chỉ giống nhau thôi, vì sao ngay cả giọng nói, khí thế và ánh nhìn…đều khiến cô run rẩy khôn thôi. Nhưng Minh Tùng là bác sĩ, anh sẽ không thể điều khiển công việc dứt khoát và triệt để như Minh Hải đúng không? Cơ hội lần này đúng là chỉ có duy nhất một lần mà thôi, cô không thể bỏ qua một cuộc làm ăn lớn như thế này, công ty là của mẹ, mẹ để cho cô, không có lý do gì không khiến nó phát triển vững mạnh. Khuôn mặt Kiều Thư dần giãn ra, cô gật đầu nói:
- Được, chúng ta làm hợp đồng, tôi sẽ cố gắng hết sức mình. Cảm ơn anh đã tạo điều kiện cho chúng tôi.
Minh Hải nhìn sâu vào đôi mắt đang cố gắng giấu diếm cảm xúc của Kiều Thư, anh gật đầu nói:
- Cũng nên đi ăn gì đó, tôi đợi cô, sáng tới giờ chưa có gì trong bụng, chúng ta kiếm chút gì đó ăn tạm, chiều nay cô cùng tôi đi vài nơi gửi thiệp mời.
- Anh tự mình đi gửi thiệp mời?
- Có vấn đề gì sao? Đi thôi.
Minh Hải khẽ nhún vai, rồi nhanh chóng giục cô đi ăn, nhìn đồng hồ, cũng đâu phải giờ ăn trưa, thôi kệ, dù sao sáng nay cũng không ăn gì. Vừa đi cùng Minh Hải cô vừa hỏi:
- Hàng ghế khách mời sẽ là bao nhiêu người.
- Khoảng chừng 20 người, ở cả thành phố H và vài nơi thân cận. Còn lại phải do bên cô quảng cáo như thế nào.
Kiều Thư ước tính trong đầu, phải tổ chức ở đâu, rộng khoảng bao nhiêu, khách tham dự thì không lo lắng, quảng cáo rầm rộ một chút, cộng thêm tiếng tăm của Tùng_Hải không lo không có người.
Hai người sánh bước cùng nhau đi ra, cũng không để ý mọi người đang xì xầm bàn tán, phải hay không nhìn TGĐ nhà mình đi cùng GĐ của Tùng_Hải thậm chí còn thấy vừa mắt hơn? Khí chất nhã nhặn lại đào hoa lãng tử vì đôi mắt xanh sâu thẳm, nhưng lại mang theo sự trầm ổn trưởng thành sâu sắc, ngũ quan tinh tế với mũi cao thẳng của người châu Âu, nước da trắng, cùng cặp môi đỏ mọng gợi cảm, các đường nét hài hòa kết hợp lại với nhau, cùng dáng người thẳng tắp chỉnh chu trong bộ âu phục xám lịch lãm khiến Minh Hải trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Kiều Thư đi bên cạnh, mái tóc đen dài tới ngang lưng được buộc bổng lên tưởng chừng như đơn giản nhưng vô tình lại làm cao thêm dáng người 1m68 của cô, Kiều Thư mặc chiếc áo trắng cổ tàu, dài tay, điểm nhấn ở cổ và tay áo làm cô giống một bông hoa lạ lẫm bí hiểm, chiếc váy xanh da trời mềm mại dài tới đầu gối và thắt lưng nhỏ nhắn đính đá trắng lấp lánh khiến cô như cơn gió mát mẻ và dễ chịu lan tỏa khắp không gian. Làn da nâu mịn màng khỏe khoắn mà nhiều cô gái phải mơ ước, khuôn mặt Vline không qua gọt dũa, tự nhiên thu hút người nhìn, chiếc mũi nhỏ nhắn nhưng đôi mắt lại long lanh to tròn, đôi môi hồng tinh tế mím nhẹ khiến cô vừa như một cô gái trẻ năng động lại vừa giống người trưởng thành đang suy nghĩ ௱ô** lung..
Kiều Thư đi hơi chậm so với Minh Hải, nhìn tấm lưng Minh Hải mặc âu phục, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trước đây cô chưa có dịp nhìn Minh Tùng mặc âu phục, anh chỉ luôn mặc đồ thoải mái, theo sở thích của bản thân, không gò bó trong nhưng bộ đồ công sở như vậy…Kiều Thư lại lắc đầu, qua rồi, anh có cuộc sống riêng, cô cũng vậy, người trước mặt là Minh Hải mang đôi mắt của biển cả, chứ không phải Minh Tùng có đôi mắt trầm ổn kiên cố như cây tùng lâu năm…nhưng tại sao…cảm giác run rẩy luôn xâm chiếm cô, khiến cô không thể định hình được?
Minh Hải dừng bước, nhìn lại Kiều Thư đang thẫn thờ phía sau, thân ảnh cô mềm mại khiến anh bỗng đau lòng…Kiều Thư, hiện tại em đang cảm giác gì? Đang thấy như thế nào? Có cảm nhận được sự tồn tại của Minh Tùng? Hay chỉ thấy Minh Hải giống Minh Tùng mà thôi? Kiều Thư đi tới gần Minh Hải cô mới đứng sững lại, nhìn thẳng vào mặt anh, đôi mắt long lanh chớp chớp như có vẻ kìm nén lại vài giọt nước mắt sắp trào ra… Kiều Thư nhanh chóng tiến lên trước Minh Hải, cô vội vàng:
- Đối diện có một nhà hàng khá ổn, chúng ta qua đó, ăn nhanh rồi còn làm việc.
Sau đó cô đi nhanh sang đường, để lại Minh Hải với ánh mắt xanh luyến tiếc ở sau mà Kiều Thư không thể nhìn thấy. Minh Hải khẽ lắc đầu, chầm chậm bất lực mà đi theo Kiều Thư.
Kiều Thư nhìn một bàn thức ăn Minh Hải gọi bỗng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ anh em sinh đôi thì sở thích ăn uống cũng giống nhau, hơn nữa đây đều là món cô thích ăn. Nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường vốn có, Kiều Thư ăn và nói chuyện:
- Trước tiên anh định mời ai trước
- Khi ăn tôi không muốn nói chuyện công việc.
- À…
Vậy là Kiều Thư duy trì trầm mặc…với cô Minh Tùng hình như chưa khi nào lạnh lùng thế. Kiều Thư bỗng cười cười, Minh Hải để ý thấy liền hỏi:
- Cô cười chuyện gì?
Kiều Thư vẫn cười nhẹ, phong thái rất bình thản, cô dựa lưng vào thành ghế, quyết định ngả bài, cũng không muốn gượng gạo, để anh em nhà này đùa giỡn mình thêm nữa. Cô đưa chén R*ợ*u gạo lên môi, hơi nhấp một chút và nói:
- Anh rất giống một người trước đây tôi từng quen biết.
Minh Hải cũng buông đũa xuống, thấy Kiều Thư đánh tới, cũng đành phải đỡ thôi:
- Từng quen biết? Rất giống sao?
- Phải rất giống, đến cái tên cũng chỉ khác chữ Tùng và chữ Hải…vậy anh nói xem, có phải rất giống hay không?
Lấy phong thái nhàn nhã nhất có thể, Minh Hải nhìn sâu vào ánh mắt Kiều Thư như để tìm tòi gì đó, nhưng ánh mắt sắc xảo kia đã thông minh hơn nhiều, không còn quá chân thật như trước nữa. Anh nhàn nhạt nói:
- À, thật trùng hợp, tôi có người anh sinh đôi, tên Minh Tùng. Vậy cô và Minh Tùng…là quen biết đến mức độ nào?
Kiều Thư thản nhiên rút ra một tấm card trong ví, đặt lên bàn rồi khoanh tay trước ***, cố gắng giữ bình tĩnh cô nói:
- Đến mức độ cho tôi một tấm card, nhưng giờ tôi thấy không cần thiết nữa, nên phiền anh trả lại cho anh ta.
Minh Hải cầm tấm card lên cười cười:
- Cô biết không? Minh Tùng nhà tôi có một thói quen, khi in card sẽ in hai loại. Một là có cây tùng thẳng tắp như thế này, một là cây tuyết tùng có vẻ hơi mềm mại như thế này.
Minh Hải cũng rút trong túi ra một tấm card khác, đặt cạnh tấm cô đưa, Kiều Thư nhìn theo tay Minh Hải chỉ, đúng là khác biệt chi tiết đó. Lại nghe Minh Hải nói tiếp:
- Nói về card cây tùng này, thì có lẽ không thể đếm hết Minh Tùng đã in và cho đi bao nhiêu tấm. Nhưng card mà có hình ảnh tuyết tùng, đến nay phát ra ngoài chưa quá 10 tấm. Biểu tượng này cũng là tự tay Minh Tùng vẽ. Nên không cây tuyết tùng nào giống cây tuyết tùng nào. Đây là cây tuyết tùng cho tôi. Cô nhìn thử xem, có giống của cô hay không?
Kiều Thư nhìn xuống một tấm card của Minh Hải, quả thật là gần giống của cô, chỉ khác hoa ở trên cây là mầu nâu, còn của cô là mầu đỏ. Minh Hải lại tiếp:
- Từ trước đến giờ tôi chỉ nhìn thấy tuyết tùng hoa mầu nâu, mầu trắng, chứ chưa thấy qua mầu đỏ tươi như thế này… Mà theo vốn hiểu của tôi về Minh Tùng, nếu đã đưa cho cô tấm card có hình tuyết tùng, thì cô đã không như người khác rồi, hơn thế hoa mầu đỏ…chứng tỏ cô còn rất đặc biệt. Có lần Minh Tùng nói với tôi, mầu đỏ với Minh Tùng rất ý nghĩa, đó là mầu của máu, của sự sống. Đừng nói với tôi, cô chính là máu, là sự sống của Minh Tùng nhé.
Kiều Thư nghe Minh Hải nói, cô bỗng cười nhạt, nhấp một hớp R*ợ*u nữa, hỏi rất bâng quơ:
- Vì sao lại là tuyết tùng?
- Tuyết tùng là loài cây không phải ai cũng thích. Phần đa mọi người đều bị dị ứng với phấn hoa tuyết tùng, để chăm sóc được tuyết tùng cũng không phải đơn giản. Nhưng đặc biệt Minh Tùng không bị dị ứng với loại phấn hoa này, người ta đi du lịch để tránh dị ứng, thì anh ta lại sang Nhật vào mùa hoa Tuyết tùng nở để dạo chơi. Có lẽ hoa tuyết tùng không dễ thích nghi, nhưng khi đã nhận ra cái đẹp, thì lại khó dứt.
Vẫn rất yên tĩnh nhìn xa xôi, Kiều Thư đột nhiên lên tiếng:
- Giúp tôi gửi tấm card này đến Minh Tùng, nói là tôi không cần chữa bệnh nữa, nên cũng không cần tìm anh ta.
Minh Hải đẩy tấm card về trước mặt Kiều Thư, anh nói:
- Minh Tùng đã đưa cho cô một tấm card như thế này, thì nhất định anh ta sẽ không buông tay, sớm hay muộn, anh ta cũng sẽ tìm đến cô. Lúc đó, cô hãy tự mình đưa, nếu muốn.
Đôi môi mắt long lanh khẽ nheo lại, khiến đôi môi anh đào tạo thành một đường cong mang sắc thái mỉa mai, Kiều Thư đủng đỉnh, nhìn sâu vào đôi mắt xanh thẳm nói:
- Nếu anh ta có ý định ấy, thì nhắc anh ta nhớ rằng, Võ Kiều Thư tôi đã nói là nếu còn gặp lại anh ta, thì dù đánh đổi điều gì, tôi cũng sẽ dụng tâm mà phá hủy.
Sau đó Kiều Thư định đứng lên đi, thì Minh Hải bỗng hỏi:
- Vì sao lại hận anh ta như vậy? Vì yêu anh ta sao?
Vẫn nhìn vào Minh Hải, Kiều Thư không lảng tránh, cô đặt túi xuống bên cạnh rồi trả lời:
- Yêu? Đúng, tôi đã từng yêu anh ta. Nhưng khi nhận ra một người không thành thật, thì bỗng nhiên không thể tiếp tục yêu nữa, có phải hay không?
Minh Hải trầm lắng nhìn Kiều Thư, sâu xa nói:
- Tại sao cô cho rằng anh ta không thành thật, có những điều chưa kịp nói, có những điều không thể nói, có những việc cô chưa hề biết. Phải chăng cô chưa đủ tin tưởng Minh Tùng? Nếu cô biết Minh Tùng có thể vì cô, mà đến danh dự hay mạng sống của mình, đều không cần, thì cô nghĩ sao?
Kiều Thư giật mình vì khuôn mặt Minh Hải trước mắt như chính Minh Tùng đang thổ lộ cùng cô, cô ngắc ngứ không thể nói được gì, chỉ muốn nhanh chóng trốn chạy khỏi hiện thực bất đắc dĩ này. Kiều Thư vội vàng đứng lên, thì Minh Hải vươn người ra bắt lấy tay cô, nhưng một luồng điện manh xẹt qua, Kiều Thư đứng yên không thể nhúc nhích, dần nhìn xuống ánh mắt Minh Hải, cô rùng mình hất tay anh ra hoảng hốt:
- Anh…anh là ai? Minh Hải hay Minh Tùng? Anh là ai?
Thấy Kiều Thư lùi dần về phía góc tường, vì không phải giờ ăn, nhà hàng không nhiều khách, nên cũng ít người chú ý đến dáng vẻ Kiều Thư bây giờ. Minh Hải mang ánh nhìn lo lắng, lẫn bất lực nhìn về phía Kiều Thư, cô lắc đầu rồi chạy thẳng ra cửa, hơi dừng lại, cô nói:
- Tôi sẽ cử người đi cùng anh, xin lỗi, gần anh như thế này tôi không thoải mái, tôi sẽ về thiết kế quảng cáo và chuẩn bị sân khấu. Hẹn gặp lại!!!
Rồi vội vàng rời khỏi tầm nhìn của Minh Hải, cô đi thẳng về công ty, khiến anh đứng sững người nhìn theo bóng hình nghiêng ngả kia mà lắc đầu… Kiều Thư phải làm sao để em có thể hiểu anh????
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc