Tìm Lại Niềm Tin - Chương 09

Tác giả: Gumiho_Lanh_Lung

Hôm sau tỉnh dậy Kiều Thư hoảng sợ thấy mình và Minh Tùng không “***” lại còn mặn nồng mà ôm lấy nhau chặt chẽ trên giường nữa chứ… Kiều Thư giật mình cũng khiến Minh Tùng choàng tỉnh, nhìn Kiều Thư ngơ ngác, mắt mơ màng một phần vì thói quen, một phần vì sự việc xảy ra đêm qua, anh biết cô còn đang phải định hình lại, nên cần tấn công ngay lập tức. In một nụ hôn lên trán Kiều Thư anh nghiêm mặt:
Kiều Thư em không phải muốn chối bỏ trách nhiệm chứ hả? Coi như sự trong sáng của anh đã trao cả cho em rồi đấy, em đừng mong rũ bỏ anh nha.
Kiều Thư ngơ ngác:
Thế của em thì sao? Em chưa bắt đền, anh kêu ca cái gì vậy?
Minh Tùng cười mỉm:
Anh thì chắc chắn không chạy trốn trách nhiệm của mình rồi, chỉ lo em bỏ rơi anh mà thôi. Chứ anh yêu em nhiều như vậy, chỉ hận là không lập tức cưới em được thì anh phải chịu ấy chứ.
Kiều Thư đỏ mặt, rúc vào người anh. Lại nghe anh thâm trầm:
Ra tết…em đi cùng anh một chuyến nhé. Sang Pháp ra mắt ba mẹ anh.
Em….
Sao vậy? Em phân vân? Định phủi tay hả?
Không phải…em sợ…hai bác không thích em…
Bé ngốc…em tốt như vậy, sao lại không thích cho được..hơn nữa, quan trọng là ở anh, riêng chuyện này, ba mẹ anh chưa khi nào ép buộc anh em anh. Em yên tâm nha.o_o
Minh Tùng ôm chặt Kiều Thư vào, vuốt nhẹ mái tóc cô. Hai người yên lặng tranh thủ không để phí phạm một giây phút nào bên nhau.
Khi ăn sáng xong xuôi, Minh Tùng nhìn Kiều Thư đang vui vẻ, anh hỏi:
Em có cần về nhà không?
Làm gì chứ?
Không tỏ thái độ gì nhưng Minh Tùng biết Kiều Thư khá khó chịu, anh cũng hiểu cô phân vân vấn đề này rất nhiều, chỉ không bày tỏ ra mà thôi. Anh tiếp tục nói:
Dù sao cũng là tết, năm mới rồi, em nên về một chút, anh đi cùng em, coi như chúng ta đi chơi.o_o. Có anh bên cạnh, em còn lo lắng gì?
Kiều Thư nhìn khuôn mặt hoàn hảo cùng nụ cười tươi tắn của Minh Tùng, không nói thêm gì, biểu thị ngầm đồng ý. Khi dọn dẹp xong, hai người thay đồ rồi mang ít hoa quả mua hôm qua, lái xe về nhà Kiều Thư.
Tới nơi, dì Lý ở nhà cô đã 15 năm ra mở cửa, mừng mừng tủi tủi kéo cô vào nhà. Thái Khang từ trên đi xuống nhìn thấy Kiều Thư về cùng Minh Tùng thì tươi cười tiến lên lịch sự bắt tay Minh Tùng. Kiều Thư cũng chỉ ậm ừ chào rồi hỏi:
Hôm nay anh không đi đâu à? Ông ấy…bố có nhà không?
Ừm không đi đâu, tối mới đi tụ tập chút…o_o bố trên phòng, để anh lên gọi.
Khỏi cần, để em lên. Anh tiếp Minh Tùng giúp em.
Thái Khang gật đầu mời Minh Tùng ngồi ghế, anh ta hỏi Minh Tùng:
Anh và Kiều Thư đang ở chung sao?
Minh Tùng mang theo phong thái nhàn nhã lại đường hoàng, cùng với khí thế quý tộc của người châu Âu, kiên định nhìn Thái Khang mà trả lời:
Phải, cũng được một thời gian rồi.
Hai người hòa hợp chứ?
Thái Khang có vẻ để ý sắc thái của Minh Tùng mà hỏi, Minh Tùng gật đầu dứt khoát nói:
Rất hòa hợp, tôi muốn qua hết tết sẽ cùng Kiều Thư về nhà gặp ba mẹ tôi.
Tỏ vẻ mặt ngạc nhiên, Thái Khang ấp úng:
Thật sự chứ, con bé…đồng ý sao?
Tất nhiên là thật sự, cậu là anh trai của Kiều Thư nên tôi cũng rất thành thật mà thông báo.
Thái Khang nhìn khí chất của Minh Tùng, cũng nghe Minh Tùng nói là “thông báo” chứ không phải là “xin phép”…Thái Khang hơi gượng cười…một người anh trai như anh ta…vẫn là không thể bằng một người ngoài…trước đây tuổi trẻ bồng bột, không nghĩ rằng đến bây giờ nhìn lại..chỉ một người em gái duy nhất, cũng chẳng một chút coi trọng mình..quả thật cái gì đã qua..khó có thể lấy lại được. Thái Khang khẽ thở dài bất lực nói với Minh Tùng:
Tôi đã không có quyền can thiệp vào cuộc sống của Kiều Thư, nhưng hi vọng anh có thể đối xử thật tốt với…em gái tôi…nếu không…dù Kiều Thư có không cần người anh trai này, thì tôi cũng sẵn sàng chiến đấu với anh.
Minh Tùng cười thong thả, nhưng lại rất hài lòng mà nói, ánh mắt nhìn Thái Khang cũng dịu đi rất nhiều:
Thì ra trong lòng anh vẫn có Kiều Thư, tôi thật mong cô ấy có thể nghe được những lời anh vừa nói.
Để làm gì chứ? Tính cách Kiều Thư tôi rất hiểu, đã để lại ấn tượng xấu trong lòng, thì con bé rất khó thay đổi. Nhưng con bé là một người rất lương thiện điều đó tôi biết rõ nhất.
Thái Khang hơi kéo ống tay áo lên, một vết sẹo tương đối dài trên cẳng tay anh ta lồi lên rất khó coi, khiên Minh Tùng nhíu mày không hiểu anh ta định làm gì. Thái Khang chầm chậm kể lại:
Cả cuộc đời tôi sẽ nhớ nhất buổi chiều ngày hôm ấy. khi tôi đã vào đại học được 2 năm, Kiều Thư bắt đầu học cuối cấp. Tôi luôn qua lại chơi bời lêu lổng với lũ bạn xấu, lúc ấy khoảng 3h chiều, hội tôi va chạm với một hội khác dẫn đến hai bên xảy ra đánh nhau, rất nhanh đã biến nơi đó thành một mớ hỗn độn kinh khủng, tôi bị một tên cầm dao dọa chém, may mắn đưa cánh tay lên đỡ được nên mới có vết sẹo dài như vậy. Vừa ôm cánh tay đang chảy máu vừa thục mạng chạy trốn hội kia. Không nghĩ ra nơi này gần nơi Kiều Thư học thêm, đúng lúc gặp con bé đang trên đường về nhà. Nó nhìn thấy tôi chảy máu ròng ròng, mặt mũi tái nhợt đang hốt hoảng chạy, lại thấy hai ba tên ở đằng sau đang đuổi theo ráo riết. Liền nhanh tay bấm điện thoại gọi công an, sau đó lấy một cây gậy ven đường nhẩy lại che chắn trước mặt tôi. Tôi khắc sâu vào tâm trí mình gương mặt Kiều Thư lúc ấy, một con bé chỉ đi học chút võ mèo cào mà nghĩ có thể bảo vệ được cho tôi, anh thấy có buồn cười không? Nhưng Kiều Thư không sợ, cũng không hỏi tôi câu nào, chỉ đỡ tôi sang một bên rồi hất mặt kiêu ngạo nhìn ba tên phía sau. Con bé bị chúng đánh, chúng trêu đùa định giở trò ngay trước mắt tôi, nhưng Kiều Thư không khóc, không kêu, chỉ thương lượng với bọn chúng là thả tôi đi, để tôi kịp tới bệnh viện, mấy thằng khốn nạn ấy cười to, rồi hỏi “nó là người yêu của em hả bé”. Một câu nói của Kiều Thư lúc ấy tôi ghi nhớ suốt đời, nó nói “tôi chỉ có một người anh trai là Thái Khang nếu phải đánh đổi gì đó mà cứu cái mạng của anh ấy, thì cũng phải nhắm mắt mà làm thôi. Nếu các anh thả anh ấy đi, tôi tình nguyện mặc các anh tùy ý định đoạt, nếu không, thì anh em tôi hôm nay đành liều hai mạng này với các anh”. Ba thằng khốn đó ngây ngốc bởi khí thế của Kiều Thư, chỉ một cô bé xinh đẹp, nhỏ nhắn, trên người đang mặc đồng, vai thì khoác chiếc ba lô bằng da mầu vàng mà lại rắn rỏi như vậy, thời gian được kéo dài một lúc thì cảnh sát xuất hiện, Kiều Thư bỗng bấu lấy áo một người cảnh sát mà khóc thương tâm: “Chú cảnh sát, ba anh kia đòi *** cháu, may mắn gặp anh trai cháu đến đón cháu đi học về, anh trai vì bảo vệ cháu, mà bị ba anh kia chém đứt tay, các chú cứu anh cháu với máu chảy nhiều quá.”
Khiến tôi đang đau đớn ôm tay mà vẫn phải trừng mắt vì ngạc nhiên, đời tôi là lần đầu tiên thấy Kiều Thư đóng kịch hoành tráng như thế, vì chối tội cho tôi, mà dám khai man cả với cảnh sát. Rồi ngay sau đó tôi được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện, nhưng lúc vào đến bệnh viện thì không khả quan lắm, vì máu của tôi chảy quá nhiều, rơi vào trạng thái hôn mê sâu…đến khi tỉnh dậy trên giường bệnh, chỉ nghe y tá nói: “cậu bé có cô em gái thật dễ thương, đã truyền máu cho cậu rồi mà lại còn ở đây chăm sóc cậu cả đêm nữa”…thật sự tôi không có từ ngữ gì để mà miêu tả tâm trạng mình lúc ấy. Mạng sống của tôi nợ Kiều Thư , khi thấy con bé tay cầm cặp ***g cháo bước vào, miệng tôi mấp máy muốn nói điều gì đó, mà không biết nên nói gì, chỉ nhìn con bé vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng nói với tôi: “ba mẹ đi Thượng Hải chắc phải hai tuần nữa mới về, đủ để anh bưng bít chuyện này, bên công an đã giải quyết xong, không cần lo lắng…lần này coi như là cứu được cái mạng của anh, nhưng lần sau…nếu có nhìn thấy, em cũng không xen vào, để anh tự làm tự chịu, nếu còn một chút lý trí, thì nhanh chóng suy nghĩ xem, con đường nào là con đường anh nên đi, em cũng không muốn nói nhiều nữa, mau ăn đi”. Sau đó con bé kiên nhẫn đút cho tôi từng thìa cháo một…khi ấy tôi mới thực sự nhìn lại bản thân, dù sao trước mặt Kiều Thư, tôi cũng chỉ là người không có tài cán gì.
Thái Khang cười bất lực, tiếp tục nói:
Ba tôi không yêu quý Kiều Thư, cũng có lý do của ông ấy, con bé ở ngoài một mình bao năm, giờ có thêm anh, tôi cũng thấy yên tâm, hi vọng anh sẽ không khiến nó đau buồn.
Nói xong Thái Khang nhìn xa xăm hơn, còn trong đầu Minh Tùng vẫn lởn vởn lời nói của Thái Khang “có lý do” ???? Nghĩa là sao?
Nhưng anh cũng không nói lại, cũng không hỏi han gì thêm, chỉ đơn giản với lấy ly trà đã nguội, chậm rãi nhấp một ngụm…cảm giác đắng nghét lan tràn khắp khoang miệng, khiến anh nhíu mày, nhưng một vị ngọt thanh mát nhẹ nhàng nơi cuống họng, khiến anh giãn dần ra…đúng vậy cái gì mà chẳng phải trải qua đắng cay mới thấy ngọt ngào, Kiều Thư em đã nếm đủ vị đắng chát, từ giờ chỉ cần yên lặng thưởng thức điều ngọt ngào mà thôi. Anh sẽ không để em đau buồn thêm nữa.
Kiều Thư đứng trước cửa phòng ông Thái Hòa, cô trầm ngâm, không biết có nên gõ cửa hay không, xoay người về phía cầu thang định bước xuống, cô chần chừ quay lại, gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ khép kín, bên trong phát ra tiếng nói quen thuộc nhưng mang theo thanh âm mệt mỏi:
Vào đi.
Kiều Thư vừa mở cửa ra, cô đã nhíu mày vì mùi R*ợ*u nồng nặc trong phòng, nhìn đến ông Thái Hòa đang đắm mình cùng chai R*ợ*u XO chỉ còn lại một chút. Kiều Thư tiến lại gần, nhỏ nhẹ lên tiếng:
Bố..
Kiều Thư ????
Vâng…
Ông Thái Hòa cười giễu cợt:
Còn nhớ đến người cha này hay sao?
Bố…dù sao chúng ta vẫn là người thân ruột thịt mà.
Phải không??? Kiều Thư hãy nhớ kỹ lời nói này nhé…ha ha…
Kiều Thư đang định nói gì đó thì Thái Khang ở ngoài cửa cắt lời:
Bố…lại uống say rồi.
Lại uống say?
Kiều Thư nhìn Thái Khang khó hiểu hỏi, anh ta gật đầu tiến lại gần:
Phải, từ hôm mẹ đi, bố thường trong trạng thái như thế này.
Tại sao anh không cản bố? Có tuổi rồi, đâu phải trẻ trung gì nữa chứ.
Kiều Thư lại nhìn về phía ông Thái Hòa mà nói:
Bố, không nên uống nhiều R*ợ*u như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe.
Tại sao lại phải quan tâm chứ, chẳng phải con rất ghét người bố này hay sao, trong tim con chỉ có mẹ con thôi phải không, có chỗ nào giành cho người bố này hay không? Quả thật…
Bố…bố say rồi…đi nghỉ thôi.
Thái Khang ngắt lời ông Thái Hòa, vội vàng đi lại đỡ lấy ông, như để che giấu điều gì đó, khiến Kiều Thư muốn lên tiếng hỏi, nhưng Minh Tùng nhanh chóng tiến lại phía cô, anh nhìn vào ánh mắt mang vẻ cảm kích của Thái Khang, Minh Tùng nhìn sang Kiều Thư, anh ôn nhu xoa đầu cô mà nói:
Hôm nay bác trai không vui, chúng ta chờ ngày khác tới có được không, anh đưa em đi gặp mẹ một chút nhé.
Kiều Thư nhìn Minh Tùng đang dịu dàng cười với mình, có vẻ phân vân nhưng vẫn gật đầu. trước khi đi Kiều Thư còn nói lại một câu:
Bố, Thái Khang…chúc mừng năm mới.
Rồi tựa theo Minh Tùng mà đi ra ngoài, vì không chăm chú vào nét mặt anh, nên cô không hề biết ánh mắt nâu đen đang dậy lên một tầng suy nghĩ, tại sao anh luôn cảm thấy có một điều gì đó lien quan đến Kiều Thư mà chưa sáng tỏ…có lẽ anh cần tìm hiểu một chút.
Sau khi đưa Kiều Thư ra thăm bà Thu Nga về, anh gọi một cuộc điện thoại…mà nội dung là muốn có một “sơ yếu lý lịch chi tiết” của Kiều Thư, tất cả mọi chuyện liên quan đến Kiều Thư…trong vòng một ngày phải đến tay anh. Và đúng 9h sáng hôm sau, trên bàn phòng anh là tập hồ sơ mầu vàng, anh lặng lẽ mở ra xem…và không thể tin vào mắt mình…Kiều Thư…tại sao em luôn phải trải qua biến cố như vậy…không thể được anh sẽ không để em sụp đổ, anh sẽ giữ gìn những gì tốt đẹp nhất trong lòng em…Kiều Thư…
Minh Tùng bấm điện thoại, khi nối thông, anh trầm ngâm nói:
Thái Khang là tôi, Minh Tùng.
Minh Tùng?
Phải, tôi…đã biết tất cả.
Tất cả? ý anh ở đây đang nói về chuyện gì?
Chuyện của Kiều Thư…
Anh…đã tìm ra?
Đúng…Thái Khang, Kiều Thư vẫn là em gái cậu.
Bên kia Thái Khang yên lặng một chút rồi cười nhẹ.
Minh Tùng tôi biết rõ điều đó, hi vọng anh có thể bảo vệ Kiều Thư.
Được…chúng ta cùng nhau làm.
Cả Minh Tùng và Thái Khang đều im lặng không nói gì thêm, nhưng đều hiểu, tâm tư của cả hai chỉ hướng về một người mà thôi.
Đang bỏ tập hồ sơ vào túi bóng tối mầu cất đi, thì Kiều Thư ló gương mặt thanh tú vào, cô tinh nghịch cười:
Minh Tùng chúng ta cùng ăn cơm.
Được anh sẽ ra ngay, thưởng thức rồi còn chấm cho em xem được bao nhiêu điểm nữa chứ.
Nếu điểm thấp thì do anh là sư phụ mà chưa tận tâm dạy bảo thôi.
Minh Tùng cho tập hồ sơ vào tủ quần áo, rồi bình thản đi tới khoác vai Kiều Thư ra bếp, nhìn một bàn ăn thịnh soạn anh có chút ngẩn người hỏi:
Kiều Thư…không phải em lừa anh đi mua đồ ăn sẵn ở nhà hàng đấy chứ?
Đương nhiên là không rồi, anh nhìn xem, là em từ sáng đến giờ chăm chỉ làm đó nhé…mau lại nếm thử.
Kiều Thư kéo tay Minh Tùng, rồi gắp cho anh một vài món…ăn thử Minh Tùng cũng gật gù hài lòng:
Kiều Thư em thật là có năng khiếu nha.
Cái gì chẳng làm được, chỉ là muốn hay không thôi mà.
Anh bật cười vươn người sang khẽ nhéo chiếc cằm đáng yêu của cô, đầy ôn nhu mà nói:
Tốt rồi, sau này mỗi ngày anh đều có thể ăn đồ ăn em nấu.o_o. Bé ngốc…em thật ngoan.
Kiều Thư hơi ngượng, cúi đầu xuống rồi vội vàng ăn cơm, làm như không để ý gì đến Minh Tùng, nhưng thực ra cô thật vui vì câu nói ấy…phải, cô cũng mong mỗi ngày có thể tự tay nấu nướng và chăm sóc Minh Tùng. Tình yêu thật thần kì, có khả năng biến một người như Kiều Thư xuất hiện ý định theo học một lớp “nữ công gia chánh”…thật là dọa người quá đi.
Nhưng hạnh phúc cũng không kéo dài được lâu, khi Minh Tùng đang chuẩn bị đồ đạc để đưa Kiều Thư sang Pháp ra mắt ba mẹ anh, thì chuông cửa reo lên, anh cười cười ra mở cửa:
Bé ngốc, em lại quên mang chìa khóa hả???
Anh…
Minh Tùng nhíu mày vì người trước mắt mình, anh không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt hỏi:
Thanh Vân…em vì sao ở nơi này?
Cô gái tên Thanh Vân lách người vào cửa, rất hồn nhiên mà nói:
Vì anh ở đây nên em tới chứ sao?
Rồi không ngại ngùng gì mà nhìn ngó xung quanh đánh giá ngôi nhà, Thanh Vân khoanh tay lại đi vòng quanh nhận xét:
Anh có thể ở nơi như thế này sao?
Minh Tùng bàng quan ngồi vắt chéo chân trên ghế salong, môi mọng đỏ xuất hiện nụ cười như có như không, anh nói:
Có vấn đề gì chứ, chỉ cần ở chung với người mình yêu thì sao phải chú ý tiểu tiết, khi nào em có cảm giác giống anh, em sẽ hiểu.
Thanh Vân không ngờ Minh Tùng thẳng thắn như vậy, liền tối sầm mặt mà hỏi lại:
Minh Tùng, anh quên chị em rồi sao?
Cả đời này anh cũng không quên.
Vậy vì sao anh thay đổi.
Anh không thay đổi, anh vẫn nhớ chị em, nhưng không có nghĩa anh không thể yêu người khác.
Đúng, nhưng nếu anh yêu thì phải yêu em chứ. Anh thấy không, em rất giống chị Thanh Lan.
Vậy thì sao? Cũng như em nói đó, em giống Thanh Lan chứ không phải là cô ấy, đúng không?
Anh…
Người hiện tại trong tim anh, là cô gái sống cùng anh trong căn nhà này. Nếu em muốn gây phiền phức thì không thể đâu, mau về đi. Anh và cô ấy cũng chuẩn bị đi có việc.
Sao định về Pháp ra mắt ư?
Minh Tùng nhíu mày nhìn bộ dạng mỉa mai của Thanh Vân, tuy khuôn mặt này thật giống người trước đây mình từng thương yêu, nhưng vẫ là không thể vừa mắt được, Thanh Vân nói tiếp:
Minh Tùng anh hãy nhớ, anh nợ chị em một mạng.
Vậy thì sao? Cũng như em nói anh nợ chị em một mạng, không nợ em. Đúng chưa?
Anh nợ em một người chị.
Thì sao? Anh nợ em một người chị, nhưng không thể chuyển giới mà thay thế chị em.
Tại sao không yêu em, chỉ cần anh yêu em, em liền không tính toán với anh.
Minh Tùng khẽ nhếc đôi môi tạo thành một đường cong quen thuộc, vẫn thong thả mà ngồi ở ghế. Anh nói:
Thanh Vân em cũng đã nói, anh nợ chị em một mạng, nợ em một người chị, nhưng không nói anh nợ em tình yêu. Đúng không? Anh không thể vì nợ em mà yêu em, anh yêu người con gái ở căn hộ này. Không yêu em.
Mắt Thanh Vân đỏ lên, vì sao nói anh không nợ cô ta tình yêu, cô ta mới là người nhìn thấy Minh Tùng trước, vậy lý do gì anh lại chọn yêu Thanh Lan, khi Thanh Lan ૮ɦếƭ đi thì đến người con gái khác. Tại sao chưa khi nào nghĩ về cô ta chứ??? Thật bất công…cười khiêu khích cô ta nói:
Lần này, anh đừng mong em sẽ buông tay.
Anh chưa khi nào nắm tay em. Thanh Vân, bản chất anh không hề yêu em.
Vì sao? Em rất giống Thanh Lan không phải sao?
Không, em không giống, em chỉ có khuôn mặt hơi giống cô ấy, còn tính cách, hay dáng dấp…đều không giống. Mà nếu có…cũng chỉ là giống, chứ không phải cô ấy.
Thế nếu Thanh Lan còn sống, anh sẽ yêu người khác hay sao?
Thanh Vân đó là chuyện không thể xảy ra. Thanh Lan không thể sống lại, hoặc giả cô ấy còn sống, anh đã không gặp người khác, hoặc nếu gặp người khác thì anh sẽ định hình là anh đã có người trong tim, nhưng cũng khó nói trước, có thể anh vẫn sẽ rung động bởi người khác. Nhưng Thanh Vân, anh rất rõ dù Thanh Lan còn sống hay không thì anh cũng không yêu em.
Anh…
Thanh Vân nhìn mặt Minh Tùng thản nhiên nói mà tức giận, cô ta như bị dồn nén vào đường cùng, cô ta cười vang, đôi môi tô son vàng cam xinh đẹp nói từng từ:
Vậy được Minh Tùng…em muốn xem anh chiến đấu vì tình yêu của anh đến cùng, hay vì Kiều Thư mà hi sinh tình yêu ấy… anh có phải là đánh giá em hơi thấp có phải hay không? Anh nghĩ em sẽ tay không đến đây hay sao?
Minh Tùng nhíu mày nhìn thái độ kiêu ngạo của Thanh Vân, lại nghe cô ta nói tiếp:
Nếu anh không đồng ý về Pháp cùng em, em sẽ cho cô ta biết thân thế thật sự của mình…anh nghĩ…cô ta có thể chấp nhận được sự thật ấy hay không?
Thanh Vân, cô định làm gì?
Minh Tùng tức giận phi lại, giữ chặt lấy cằm Thanh Vân, ánh mắt giảo hoạt xẹt qua một tia sợ hãi, nhưng nhanh chóng kiêu ngạo như cũ, cô ta nói:
Sao, giờ anh sẽ làm gì? Em nói được làm được.
Cô thấy chưa, tôi sẽ không khi nào yêu được một người như cô. Cô cho rằng, trước đây cô đối với Thanh Lan như thế nào tôi lại không rõ hay sao? Cô ấy lương thiện không nhìn ra bộ mặt thật của cô, nhưng tôi sớm đã nhận ra rồi. Vì thế, cô đừng khi nào cho rằng bản thân cô có thể giống như cô ấy. Cô chỉ ăn cắp được khuôn mặt của cô ấy mà thôi. Đã hiểu tôi nói gì chưa? Đừng bao giờ hi vọng.
Minh Tùng vừa nói đến đấy thì nghe tiếng Kiều Thư mở cửa:
Minh Tùng em về rồi, mua đủ rồi, anh chuẩn bị xong hết chưa…anh…đây là..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc