Minh Tùng đứng ngoài nhìn cánh cửa trước mắt, như rào cản duy nhất giữa anh và Kiều Thư hiện tại, anh biết cô không khóa cửa, nhưng anh có nên mở cánh cửa này mà bước vào? Liệu khi anh bước vào anh sẽ không khiến cô đau khổ…anh rất sợ…rất lo lắng, anh có cảm giác như một ngày nào đó…chính anh sẽ đẩy cô ra xa, thật xa nơi anh đang đứng. Minh Tùng cúi đầu buồn bã, anh xoay người, tiến về phía phòng mình. Nhưng thêm vài bước…Minh Tùng trầm ngâm đứng lại, anh quay người nhìn cánh cửa kia, đằng sau đó có Kiều Thư…cô gái mà anh mong muốn được che chở, cô gái khiến anh đau lòng khi cô ấy khóc, cô gái mà anh nguyện bỏ bao nhiêu công sức để nhìn thấy cô ấy cười…trước đây anh có thể mơ hồ về tình cảm của mình, nhưng hiện tại anh hiểu rõ hơn ai hết…anh muốn dừng chân, không cần làm một cơn gió phiêu du bay lượn nữa…những gì đã qua…cũng đã không còn quan trọng, quá khứ…anh phải quên đi tất cả, cũng không còn mong chờ điều gì. Giờ phút này, anh chỉ muốn phá tan tất cả để đến với cô mà thôi. Minh Tùng quyết liệt mở tung cánh cửa, nhìn đống chăn to đùng đang có người lùm xùm trong đó, lòng anh an tĩnh hẳn lại…đúng vậy…những ngày tháng vừa qua ở bên cạnh Kiều Thư, là khoảng thời gian yên ổn nhất mà anh cảm nhận được. Anh không cần lo đến việc chiến đấu với gia đình, với Minh Hải, cũng quên hết những chuyện trước đây, quên sạch bóng hình của người ấy. Thay vào đó, tất cả thời gian anh chỉ giành để chăm sóc, lo lắng cho Kiều Thư, những việc ấy tuy đơn giản, nhưng anh lại tràn đầy cảm xúc mà làm. Tâm tư của anh đều đã đặt vào người con gái này mất rồi. Đôi mắt nâu đen khẽ nheo lại, khiến đôi môi đỏ tạo thành một đường cong hoàn mĩ.
Minh Tùng bước đến gần chỗ Kiều Thư nằm, anh kéo ghế ở bàn trang điểm, vì đã thông suốt nên cũng thanh thản mà ngồi xuống. Anh nhẹ kéo chăn xuống, chỉ thấy đầu Kiều Thư thập thò, anh thấp giọng gọi tên cô:
- Kiều Thư…
Thấy người trong chăn khẽ động mà không nói năng gì, anh dựa lưng vào ghế tiếp tục nói:
- Xin lỗi đã nói dối em. Thật ra anh không yêu người cùng giới. 10 năm trước…anh yêu một người con gái, cô ấy rất tốt, rất xinh và đáng yêu. Anh từng nghĩ anh và cô ấy sẽ luôn bên cạnh nhau không khi nào xa rời. Nhưng đúng là không đoán biết trước điều gì, anh và cô ấy yêu nhau 3 năm, khi anh 25 tuổi…vì cứu anh…nên cô ấy rời xa khỏi thế giới này.
Minh Tùng nhìn thấy chăn hơi động, anh khẽ cười nói tiếp:
- Lần đó anh đi ăn với bạn, rủ cô ấy đi cùng, lúc về vì uống chút R*ợ*u, nên không lái xe, anh gọi taxi đến đón…nhưng trên đường về xảy ra tai nạn, do cô ấy nhào đến ôm lấy anh, che chắn cho anh, nên giờ anh mới có thể ngồi đây mà nói chuyện với em được. Tình trạng của anh sau khi cô ấy ra đi, còn bi đát gấp mấy lần em. Nhưng vì một vài lý do…cuối cùng cũng an tĩnh lại. Người đã ૮ɦếƭ cũng không thể sống lại, người còn sống thì vẫn cứ phải sống, đó chính là quy luật. Anh từng nghĩ bản thân mình không còn khả năng yêu thương một ai nữa. Anh lãng du, phiêu bồng như một cơn gió, làm mọi việc mình thích, mình muốn. Cũng không theo ý bất cứ ai. Nhưng rồi khi gặp em, lúc nhìn em đau đớn giống anh…không biết có phải do đồng cảm hay không…mà anh bị rung động thật mạnh. Anh luôn suy nghĩ và phân vân về phần tình cảm này của anh. Nhưng anh chợt nhận ra…từ khi ở bên cạnh em, anh bỗng quên đi thật nhiều chuyện, thậm chí cả quá khứ, cũng dần mờ nhạt đi. Có lẽ do anh giành quá nhiều thời gian để suy nghĩ về em, nên mới quên đi nhiều thứ. Nhưng anh thấy như vậy thật thoải mái. Anh không đau buồn, không cần gượng ép bản thân, không cần trốn tránh nữa, chỉ cần nhìn về em, nghĩ về em là được rồi. Vì vậy Kiều Thư…có thể hay không thử một lần, xem có phải thứ tình cảm của em trước đây thực sự là ngộ nhận hay không? Anh thật muốn được bao bọc cho em, được bên cạnh em mỗi ngày.
Kiều Thư đã mở hẳn chăn ra, nhìn sâu vào gương mặt ưu tú của anh lúc này. Cô chầm chậm đưa tay ra, chạm vào khuôn mặt anh…người đàn ông này, thì ra cũng đã từng chịu nỗi đau như vậy…anh sẽ cảm thấy ra sao? Bất lực, đau đớn, day dứt, dằn vặt, hổ thẹn…làm sao để anh vượt qua điều đó được chứ? Cô cũng biết, không phải mình không có tình cảm với anh. Cô luôn bồi hồi khi đứng trước mặt anh, luôn thoải mái thể hiện bản thân, dù buồn hay vui, thậm chí là tức giận hoặc tuyệt vọng. Cô cũng quen với việc được anh chăm lo mỗi ngày, mỗi bữa cơm đều ấm áp bên anh, cả ngày ra vào đều nhìn thấy anh, cùng anh sống chung không gian, hít thở chung một bầu không khí. Thậm chí cô không giám nghĩ đến một ngày không có anh bên cạnh, thì cô sẽ rơi vào trạng thái như thế nào nữa….chỉ có điều bản thân cô không dám đối diện, không giám thừa nhận mà thôi.
Anh nhẹ nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên mặt mình mà nói:
- Kiều Thư…anh hứa dù phải hi sinh cả bản thân cũng sẽ bảo vệ cho em…bên cạnh anh…được không?
Cô bật khóc thành tiếng, từng giọt…từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, anh xót xa ôm lấy cô, nghe cô nức nở:
- Vì sao, vì sao lại là tôi chứ? Tôi có gì tốt, sao lại là tôi?
- Vì sao không thể là em? Vì sao em cho rằng em không tốt? Anh thích nhìn em nhiệt tình làm việc, thích nhìn em lo lắng khi nhân viên của em bị thương, thích nhìn em vui vẻ cho cún con ở công ty chút cơm còn dư thừa và yêu thương xoa đầu nó, thích nhìn em lẩm nhẩm vừa hát vừa tưới nước cho chậu xương rồng, thích nhìn em vui vẻ ăn cơm anh nấu, thích nhìn em ngây ngô mỗi sáng thức dậy…rất nhiều, rất nhiều…nhưng anh không thể kể cho hết được.
Nước mắt Kiều Thư thấm ướt một khoảng áo anh, cô vừa nấc lên vừa nói:
- Nếu tôi không thể, không thể thực sự yêu anh thì sao?
Minh Tùng đẩy nhẹ Kiều Thư ra, nhìn thẳng vào mắt cô mà khẳng định:
- Tin tưởng anh…chắc chắn em có thể…chúng ta cùng thử được không?
Nhìn Minh Tùng đầy khẩn câu, hướng mình yêu thương mà nói, Kiều Thư bỗng xao động, vô thức mà gật đầu. Một cảm giác ấm áp len lỏi khắp trái tim cô khi khuôn mặt lo lắng, nghiêm nghị, căng thẳng của Minh Tùng từ từ giãn ra sau cái gật đầu nhẹ của cô. Anh như thở phào, ôm cô lại siết chặt hơn mà thì thầm:
- Anh sẽ luôn che chở cho em, mọi chuyện…chỉ cần tin tưởng anh.
Kiều Thư khẽ nhắm mắt, cô tựa hẳn vào lòng anh, được…giờ phút này cô nguyện trao gửi tất cả chút niềm tin ít ỏi còn lại cho anh, người đàn ông duy nhất đã cho cô niềm tin khi cô tuyệt vọng nhất…
Từ buổi Minh Tùng nói ra cảm xúc của mình, Kiều Thư luôn ngại phải đối diện với Minh Tùng. Cô biết anh là thật lòng đối với cô quan tâm, cô cũng rất muốn đón nhận, nhưng không phải cô muốn là sẽ được. Tình trạng hiện tại có vẻ không được khả quan lắm, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cũng không dám đứng cùng một chỗ với anh, khi ăn cơm cùng nhau thì cô cắm cúi vào ăn nhanh chóng, rồi bỏ của chạy lấy người . Minh Tùng cũng không phải người ngốc, anh nhận ra được sự lảng tránh rõ ràng của Kiều Thư…và anh không phải tuýp người ngồi yên nhìn những gì mà mình yêu thích trốn chạy khỏi mình. Có ai nói rằng khi anh đã quyết tâm thì cũng rất nham hiểm chưa nhỉ? o_o.
Hôm đó khi Minh Tùng và Kiều Thư ăn sáng xong, cô lại vội vàng định chạy đi làm, nhưng tìm mãi không thấy chìa khóa xe đâu, nhìn sang thì vẫn thấy Minh Tùng thản nhiên rửa bát rất bình tĩnh, rồi anh còn nhẹ nhàng lấy chiếc khăn khô, rất cẩn thận mà lau đi ít nước còn dính lại trên những ngón tay trắng và thon dài của mình. Khi quay người, bắt gặp Kiều Thư đang thất thần nhìn mình, hơi cười hài lòng, anh treo khăn về vị trí cũ, rồi thoải mái bước từng bước về phía cô, anh nói:
- Sao lại ngây ngốc nhìn anh như vậy? Đừng nói là em không thể cưỡng lại vẻ đẹp đầy nam tính của anh đây nhé o_o.
Kiều Thư khẽ rùng mình, cô lắc đầu tự trấn định bản thân không được để nụ cười hoàn hảo của Minh Tùng hớp hồn. Chuyên tâm vào công việc tìm chìa khóa của mình, cô cũng không để ý tới Minh Tùng đã đi vào phòng thay đồ xong và đang cười cười từ trên cao nhìn xuống cô đang lúi húi ngó vào tận gầm ghế để tìm đồ. Giọng anh vui vẻ nói:
- Đi thôi, anh đi cùng em.
Kiều Thư thấy đôi giày lười phong cách trong tầm mắt mình, ngước nhìn lên thân ảnh cao lớn của anh, cô choáng ngợp không có biện pháp mà đứng dậy. Vì trời hôm nay đỡ lạnh, không khí chỉ se se dễ chịu nên Minh Tùng mặc một chiếc quần kaki xám bạc tôn lên dáng dấp người mẫu của anh, phía trên anh mặc một chiếc áo sơ mi hơi mỏng, xắn tay áo lên đến khuỷu, hai khuy áo trên cùng được anh cố ý mở tung ra, chiếc thắt lưng màu đen phù hợp được anh dùng làm điểm nhấn nối giữa bộ đồ. Mặt trời đằng sau lưng anh chiếu vào qua ô cửa sổ, càng làm nổi bật mái tóc vàng kim chói mắt cùng nước da trắng mịn và đôi môi đỏ hồng của anh… Tạo hóa thật khéo trêu ngươi, không phải cô tự ái nhưng có lẽ nếu đem so sánh về vẻ đẹp của nữ giới…chắc chắn anh sẽ được đánh giá cao hơn cô gấp chục lần mất.
Minh Tùng thấy Kiều Thư liên tục thất thần, anh khom lưng, đưa khuôn mặt mình gần lại với khuôn mặt đáng yêu còn đang ngơ ngác của cô, làm Kiều Thư giật mình lùi người lại một chút. Minh Tùng nheo mày:
- Hành động đó của em thật giống đang kì thị anh.
Cô ngạc nhiên vì bị gán tội oan liền vội vàng xua tay:
- Không phải, không phải…chỉ vì hôm nay nhìn anh khác…hơi lạ.
Anh kéo cô đứng dậy, rồi nhìn xuống thân người mình, khẽ nhún vai nói tiếp:
- Bình thường mà, trước đây vẫn thường xuyên mặc như vậy, chỉ có điều mùa đông hơi lạnh, nên không thể ăn mặc tùy tiện, rất dễ cảm lạnh.
Sau đó anh với chiếc áo vest xanh dương trẻ trung vắt trên ghế, rồi kéo cô đi, cửa tự động khóa lại khi anh rút thẻ. Anh đẩy Kiều Thư còn đang ngu ngơ lên xe, rồi chạy vòng sang ghế lái, ngồi vào, khởi động xe và lái đi. Một lúc sau Kiều Thư mới tỉnh táo hỏi:
- Sao anh có chìa khóa xe?
- Vì anh cất chứ sao nữa.
Minh Tùng nói xong lại quay sang, cười với Kiều Thư rồi lại nhìn thẳng và tuyên bố:
- Từ giờ anh sẽ đưa em đi làm.
- Vì sao chứ?
Kiều Thư ngạc nhiên hỏi lại, anh cũng rất điềm tĩnh, thành thật mà trả lời:
- Vì em luôn tránh mặt anh, khiến anh không có thời gian bên cạnh em, nên anh phải tranh thủ thôi.
Kiều Thư hết ngạc nhiên lại ngại ngùng không nói được gì, giả vờ quay ra phía cửa sổ nhìn đường xá xe cộ. Đến công ty, cô mở cửa xe bước xuống, thì Minh Tùng cũng đường hoàng bước xuống theo. Cô không nói gì, hướng cửa công ty đi vào vẫn thấy anh theo phía sau mình. Kiều Thư quay lại tò mò hỏi:
- Anh đi đâu?
- Chẳng phải hôm nay em làm việc ở hội trường sao, anh đi cùng em.
- Không cần, anh đi về đi.
Môi đỏ vẽ một nụ cười, anh tiến lại gần Kiều Thư nhìn sâu vào mắt cô mà nói:
- Em ngại điều gì? Tại sao trước đây có thể cùng anh thoải mái ăn uống cười nói ở công ty, mà giờ lại không thể?
- Không…không phải vậy…chỉ là…công ty em giờ không cho phép người ngoài ra vào nữa.
- Ồ thế trước giờ công ty em không có quy định ấy chắc. Chẳng phải anh vẫn có thể ra vào hay sao?
- Em…
- Đi thôi…
Minh Tùng kéo tay Kiều Thư còn đang ấp úng tìm lý do đi vào. Không còn cách nào, cô đành thuận theo anh, cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi không dám ngẩng nhìn lên.
Sự có mặt của Minh Tùng cũng đã quen thuộc, nên mọi người không có gì khó chịu hay ngạc nhiên, họ vẫn bình thường mà làm công việc của mình, chỉ có Kiều Thư lúc đầu còn hơi khớp, nhưng khi thật sự tập trung cô cũng không còn nhớ tới một Minh Tùng đang ngồi nhìn mình nữa.
Khi Kiều Thư xong việc cũng đã quá trưa, mọi người đều đã nghỉ cả, chỉ còn Kiều Thư vẫn đứng nhìn sân khấu đang dở dang. Minh Tùng tiến lại gần cô, Kiều Thư cũng không hay biết gì, cô vẫn trầm ngâm nghĩ một số điểm…chiếc đèn kia nhìn như thế nào cũng không thấy vừa mắt… Đang định đứng lên ghế để chỉnh lại, thì bị Minh Tùng kéo tay, cô nhíu mày nhìn sang, anh cười cười:
- Để anh, em là con gái, không nên leo trèo nhiều, nhất là tương đối cao như thế kia.
- Anh biết em đang không vừa ý chi tiết nào ư?
- Tất nhiên rồi.
Sau đó anh kêu cô giữ chắc cái thang chữ A rồi vững vàng leo lên, anh dễ dàng chỉnh sửa chiếc đèn chiếu ở vị trí chưa phù hợp đúng theo ý của Kiều Thư. Cô hài lòng khoanh tay, lại nhìn một vài chi tiết khác, cũng quên mất Minh Tùng còn chưa có an toàn xuống tới nơi, cho đến khi nghe tiếng bịch………. vang lên từ phía sau mình, cô mới giật mình quay lại, thì đã thấy Minh Tùng im thin thít nằm một chỗ, mặt nhăn nhó, ánh mắt hướng cô tỏ rõ sự đau đớn…
Kiều Thư hốt hoảng chạy lại…nhìn Minh Tùng nhăn nhó không kêu la gì cô càng luống cuống tay chân:
- Sao vậy? Sao tự nhiên lại ngã??
- Thế nào là tự nhiên ngã, em không giữ thang cho anh, khiến anh bước xuống, thang không vững, hụt chân…ngã…
- Thế thì phải từ từ chứ, anh vội xuống làm gì, hoặc phải gọi em chứ…
Thấy Kiều Thư hốt hoảng, nước mắt sắp trào ra, Minh Tùng vừa nhăn mặt vừa nói:
- Không có sao, anh thấy ổn.
- Ổn gì mà ổn, em đưa anh tới bệnh viện.
- Không cần, kệ anh nằm một lúc là không vấn đề gì.
- Không được, biết đâu gãy xương thì sao?
Kiều Thư vừa run run vừa nói, Minh Tùng cảm nhận được nỗi lo lắng trong lòng Kiều Thư, anh bật cười một tay giữ lấy tay đang run run của cô, một tay vươn lên, gõ vào trán Kiều Thư đầy yêu thương, anh nói:
- Gẫy xương mà anh lại nằm đây nói được như thế này chắc.
Anh gượng ngồi dậy, vỗ vỗ lưng và nói:
- Yên tâm xương cốt anh rất chắc chắn…nhưng quần áo…hôm nay em phải giặt cho anh…vì ngã hộ em mà bẩn cả rồi.
Minh Tùng cố tạo không khí vui vẻ để Kiều Thư bớt lo, thì thấy cô cúi đầu nước mắt rơi xuống khiến anh hốt hoảng kéo cô vào lòng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi…là anh dọa em sợ.
Kiều Thư khóc thành tiếng, cô nói:
- Minh Tùng đáng ghét nhà anh, từ sau mà dọa em thế thì đừng tránh em quá đáng.
Cô lấy tay đấm nhẹ vào lưng anh, anh cười hài lòng kéo cô ra, dùng ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt cô:
- Ngoan, không khóc nữa, anh đưa em đi ăn, chiều nay em xong việc sớm chúng ta sẽ đi chơi được không?
Cô khẽ gật đầu, nhưng vẫn hỏi lại:
- Thật sự không cần đi khám sao?
Vừa kéo Kiều Thư đi, anh vừa nói chắc chắn:
- Thật mà…em cứ yên tâm.o_o
Rồi anh xuất ra nụ cười đào hoa thường trực, có thể đốn ngã trái tim biết bao cô gái, và trong đó Kiều Thư cũng có mặt…haizzz đúng là hồng nhan họa thủy, mỹ nữ đã nguy hiểm rồi, mỹ nam cũng không vừa nha….
Từ buổi hôm đó, Kiều Thư cũng không trốn tránh Minh Tùng nữa, cô cũng hiểu rõ mình đã rung động bởi người đàn ông này. Và sau khi nghe anh nói một câu rất chân thành: Kiều Thư, cuộc đời chẳng ai biết trước được điều gì, hôm nay có thể ta đang đứng ở thế giới này, nhưng ai có thể đảm bảo ngày mai mình vẫn ở nguyên vị trí ấy, vậy tại sao chúng ta không tranh thủ từng giây phút bên cạnh nhau…em nói có phải hay không?, thì cô lại càng thấy mình nên cho bản thân một cơ hội. Đúng vậy, ai biết được ngày mai mình có còn tồn tại hay không, dù sao cũng nên cố gắng để khi nhìn lại mình cũng không cần hối hận. Vì thế cô thả lỏng bản thân mình, và lại càng sống chân thật hơn. Cô cùng anh đi chơi, dạo phố, sắm đồ, nấu ăn, xem phim, hát karaoke…nói chung mọi hoạt động của cô đều gắn với Minh Tùng.
Một hôm, đang nắm tay nhau đi trên đường, bỗng có người gọi tên cô:
- Kiều Thư…
Hơi quay lại, thấy người tươi cười như hoa nở nhưng đầy nham hiểm đang lại gần mình, Kiều Thư hơi nhíu mày, cô tự nghĩ lần sau phải tránh đoạn đường này ra mới được… Minh Tùng nhìn ra vẻ mặt chán nản của Kiều Thư, anh nhíu mày nhìn Kiều Thư nhàn nhạt cười và nói:
- Thật khéo.